"Con gái hẹn hò với nhau á? Không đời nào."
Khi nghe được câu hỏi đó, tôi cười lớn và nói như vậy. Đề tài này bắt nguồn từ một người bạn cùng lớp vài phút trước đã đến gia nhập hội của bọn tôi. Đột nhiên cậu ấy đến và cũng đột nhiên khơi nguồn một đề tài hiếm thấy. "Nè mấy cậu đã nghe gì chưa? Có ai đó đã thấy cảnh tỏ tình giữa hai cô gái đó."
Vậy nên cả ba bọn tôi hiện tại đang dần lún sâu vào đề tài này.
"Marika này, cậu sẽ làm gì nếu có một cô gái tỏ tình với cậu?" một trong số hai cô bạn của tôi hỏi như vậy. Tôi thẳng thừng từ chối suy nghĩ đến viễn cảnh đó trong khi lắc đầu mình liên tục. Chuyện đó là bất khả thi.
"Phải rồi ha," cô bạn của tôi vừa cười vừa nói. Tên tôi là Sakakibara Marika, cao trung năm hai. Tôi có thể nói tôi là kiểu người sẵn sàng làm mọi thứ để có được sự nổi tiếng trong lớp của mình. Tất cả mọi thứ từ gu thời trang đáng yêu cho đến độ bồng bềnh của mái tóc này, đều là nỗ lực không ngừng nghỉ của tôi.
Mái tóc mượt mà được buộc thành hai bím tóc như thế này có thể nói là thương hiệu chính hãng Sakakibara Marika. Mặc dù nhìn nó có vẻ như là một kiểu đơn giản nhưng thật ra nó là toàn bộ kết tinh kiến thức mà tôi có được trong một lớp học làm đẹp đó! Hình tượng mà tôi đang hướng tới đó là một cô gái dễ thương với hai bím tóc mềm mại. Kết hợp với một số nỗ lực chăm chuốt ngoại hình và khả năng ăn nói lưu loát đã khiến tôi dễ dàng tham gia vào bất kì cuộc trò chuyện nào, cũng không khó hiểu khi tôi trở nên nổi tiếng trong lớp nhỉ?
"Ý tớ là tại sao con gái lại hẹn hò với nhau cơ chứ? Nó chẳng khả thi miếng nào hết. Có không được lòng con trai đến mức nào đi chăng nữa cũng không đến độ phải đi hẹn hò với một cô gái khác chứ?"
Trong khi tôi đang tìm cách để đọc bầu không khí của cuộc trò chuyện này thì Yume và Chisaki, hai cô bạn mà nãy giờ vẫn đang bàn tán về chủ đề này với tôi, đáp trả lại câu trả lời của tôi với một tràng cười giòn giã.
"Cái đó vui đó Marika."
Bọn tôi đều đồng ý rằng chuyện đó rất kì quặc và bắt đầu cười lớn. Nhưng đột nhiên, tôi cảm giác sau lưng mình hình như có ai đó đang nhìn tôi, cảm giác nặng nề bao phủ lồng ngực.
Khi tôi ngoái lại phía sau, mắt tôi đụng phải một cặp con ngươi sắc bén mà có lẽ đã ghim vào chúng tôi từ nãy đến giờ. Là Fuwa Aya.
Fuwa là một nữ sinh sở hữu vẻ ngoài thanh thoát và thuần khiết như thánh nữ, dễ tạo cho người ta cái cảm giác đang đứng đối diện với một thiên thần không bao giờ có thể làm hại đến họ. Với cái khí chất và đôi mắt của mình, cậu ta luôn trông có vẻ như đang buồn ngủ, và cộng với cái bầu không khí quyến rũ xung quanh và vẻ ngoài lộng lẫy đó càng khiến cho cậu ta trở nên khó tiếp xúc hơn bao giờ hết. Đó là lý do tại sao Fuwa lại là một con sói cao ngạo cô độc trong lớp này.
Chiếc mũi thẳng tắp, mái tóc mềm mượt. Làn da trắng mịn của Fuwa khiến tôi cũng phải thắc mắc rốt cuộc cậu ta đã xài loại kem chống tia cực tím nào mà tốt dữ vậy. Từ đầu đến chân của cậu ấy mỗi một inch đều xinh đẹp hoàn hảo cứ như được làm từ sứ. Fuwa cao tầm 160cm, cậu ấy có một khí chất mạnh mẽ kì lạ và gieo rắc sự thanh lịch đến từng nơi mà cậu ta bước tới. Có vài lần tôi có thấy cậu ấy được vài câu lạc bộ thể thao chiêu mộ nữa kìa, nhưng mà rốt cuộc cậu ta lại quyết định tham gia câu lạc bộ về-nhà-ngủ-cho-khoẻ.
Mặc dù Fuwa là kiểu người cô độc như vậy nhưng mà không phải là cậu ấy không thích tiếp xúc với người khác. Nếu như bản thân thật sự cần giúp đỡ thì cậu ta sẽ tự động tiếp cận bạn cùng lớp của mình. Có vẻ như Fuwa chỉ tận hưởng việc được ở một mình thôi. Hơn nữa dễ gì có người nào dám động một ngón tay vào cậu ấy đâu ha . Xung quanh Fuwa giống như có một cái thế lực kì lạ nào đó ngăn chặn bất kỳ hình thức tiếp xúc nào từ tác nhân bên ngoài vậy. Cậu ấy giỏi thể thao, thông minh và là một mỹ nhân thực thụ. Hơn nữa, nhìn cậu ta cũng giống một cô tiểu thư con nhà giàu nốt.
Nhắc tới lại thấy bực bội, tôi không tin rằng cái con người tự kỷ này lại đứng ngang hàng với tôi về độ nổi tiếng trong lớp, ý tôi là, nhìn cái cách mà cậu ấy thờ ơ kìa, cứ như thể chuyện đó là hiển nhiên vậy.
Fuwa Aya là loại người mà không bao giờ trông có vẻ gì như lo lắng hay căng thẳng, bất kể trong tình huống gì. Cậu ấy luôn có vẻ xa cách và chưa bao giờ tôi thấy Fuwa có biểu hiện ủ dột hay thất vọng trước đây. Cậu ta luôn sải bước tự tin trong khi là chính bản thân mình. Và không hiểu sao cái sự lãnh đạm đó của cậu ta lại khiến tôi nhớ đến một người thiết kế thời trang của một cửa hàng mà tôi đã từng ghé qua. Fuwa lúc nào cũng trông như cậu ta đang suy nghĩ về một vấn đề nào đó phức tạp, cao siêu lắm. Hơn nữa, thay vì cố gắng hoà nhập vào môi trường xung quanh như tôi, hình như cậu ta còn chẳng biết mình đang ở trong cái môi trường nào nữa kìa!
Đó là lý do tại sao tôi không thể chịu nổi Fuwa.
Kể từ khi tôi tạm ngưng cuộc trò chuyện, Yume và Chisaki cũng bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau. "Ê, cậu ấy đang nhìn tụi mình đúng không?"
Mặc dù sẽ chẳng có vấn đề gì khi bọn tôi tiếp tục nói chuyện với nhau như bình thường hết, nhưng mà nhờ cái áp lực phi thường của ai đó nên bọn này cũng phải tự động giảm âm lượng lại một chút. Cả đám bọn tôi đều có chung một suy nghĩ về Fuwa, không hổ danh bạn bè chí cốt. Dù sao thì, cậu ta chỉ nhìn thôi mà, chứ có ăn thịt tôi đâu cơ chứ? Cứ việc nhìn đi, sau cùng thì tôi chính là Sakakibara Marika mà!
"Nói mới nhớ..."
Tôi đã bắt đầu đổi hướng cuộc trò chuyện bằng một tông giọng vui vẻ, tràn ngập sức sống như chưa từng có gì xảy ra.
"Hmm? Sao vậy?"
"Có biến đúng không? Kể nghe cho hóng với?"
Cả hai người họ vui vẻ đồng ý tham gia chủ đề mới của tôi vì chắc họ cũng đã để ý rằng tôi muốn thoát khỏi tình trạng hiện tại như thế nào. Tôi bắt đầu than phiền.
"Mấy cậu thấy đó, dạo gần đây tớ đang muốn mua một cái túi xách mới nhưng mà ngặt nỗi lại đang bị kẹt tiền quá thể."
"Ồ, nhắc mới nhớ, hình như cậu ngừng làm việc bán thời gian rồi nhỉ?"
"Là do cậu vô dụng quá nên họ mới sa thải cậu ha gì?"
Trình độ chặt chém của hai đứa này chắc không bao giờ bị mai một đâu ha. Kẻ tung người hứng thế kia, nhất là cái lưỡi lươn lẹo của Chisaki.
"Không phải như vậy mà, tại cái lão già quản lý gớm ghiếc ở chỗ đó cứ liên tục quấy rối tớ nên tớ mới nộp đơn xin nghỉ đó chứ. Ugh, mỗi lần nghĩ tới là lại thấy kinh tởm, đáng lý ra tớ phải kiện ông ta!"
Tôi thể hiện sự khó chịu của mình ra ngoài mặt, kèm theo vài cái huơ tay và một tiếng thở dài. Trông có vẻ như tôi đang khuếch đại mọi thứ lên từ nãy đến giờ, nhưng mà mấy người hay thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt như thế này thường sẽ được rất nhiều người ưa thích. Cái này tôi gọi là "Đi theo dòng trend" đó.
Hai người bọn họ đã chuyển sự quan tâm từ Fuwa sang câu chuyện của tôi rồi. Đây là chiến thắng của tôi đó, cậu thấy chưa Fuwa? Chắc là không rồi.
Kế hoạch thay đổi chủ đề nói chuyện đã thành công, nhưng mà cái vụ tôi nói tôi bị kẹt tiền là thật, không phải bịa đâu.
"Không biết là có công việc bán thời gian nào ngon lành không ha."
"À nếu cậu hỏi vậy thì có một đàn chị mà tớ biết từng bảo là lương từ công việc làm bạn gái thuê cũng kha khá đó."
"Làm bạn gái thuê hử..."
Không hổ là Yume, lúc nào cũng đưa ra lời khuyên có một không hai. Cậu ta là một cô gái tốt, nhưng mà thi thoảng đầu óc lại cứ như ở trên mây ấy, không biết sau này thế nào chứ bây giờ tôi đang thực sự lo lắng cho tương lai của cô nàng. Tôi nằm dài ra bàn rồi thả lỏng hai vai mình.
"Nếu làm vậy thì chẳng phải tớ sẽ lại đụng mặt mấy ông già gớm ghiếc nữa sao?"
"Nhưng mà việc nhẹ lương cao. Cậu có thể kiếm được tận 10,000 yên cho một bữa ăn thôi đó."
"Gì? Thật hả? Không phải cái đó đồng nghĩa với việc tớ có thể kiếm được tận 30,000 yên trong một ngày sao?!"
Tôi lập tức ngồi thẳng dậy, tràn ngập nhiệt huyết. Chisaki cười lớn.
"Mari, trong đầu cậu chắc chỉ có tiền thôi hử?"
"Ôi thôi đi. Nghe này, tớ đã từng bị quấy rối tình dục mấy lần trước rồi nhưng mà sau vụ đó tớ chẳng thu lại được gì sất. Nhưng mà cái này thì khác, bị quấy rối để đổi lấy 10,000 yên đó."
"Không phải hai cái đó giống nhau hả?"
Yume, con người vô tội mà nãy giờ đã chứng kiến hết cuộc cãi vã của hai đứa bọn tôi sau đó đã cười lớn. Cả tôi và Chisaki cuối cùng cũng bật cười vui vẻ với nhau. Ừm, đây mới là bầu không khí mà tôi thích, một cuộc trò chuyện vui vẻ và hạnh phúc giữa chúng tôi. Xung quanh tôi có rất nhiều người bạn tốt và tôi thật sự biết ơn vì điều đó. Và tất nhiên là không thể bàn cãi gì nữa khi nói rằng cuộc sống này rõ ràng là tốt hơn cái cuộc sống của một kẻ tự kỷ nào đó chẳng có lấy một thú vui nào trong cuộc đời như ai kia. Một lúc sau, chuông bắt đầu reo báo hiệu giờ ăn trưa đã sắp kết thúc.
"Này."
"Sao vậy?"
Bỗng nhiên, sau lưng như có tiếng ai đó đang gọi tôi, tất nhiên là sau đó tôi lập tức quay phắt lại và đáp lời họ với một thái độ vui vẻ. Sau cùng thì, tôi cũng là người nổi tiếng trong lớp này mà, mọi người tất nhiên sẽ cảm thấy rằng tiếp cận và nói chuyện với tôi rất dễ dàng. Cũng không hiếm khi tôi được ai đó gọi. Còn đối với tôi, được mọi người yêu quý như vậy thật sự là một điều may mắn và tôi lúc nào cũng rất vui vì điều đó.... hoặc là tôi đã nghĩ như vậy.
Ugh...
Tôi vô thức để lọt âm thanh đó ra ngoài. Là Fuwa. T-Tại sao cậu ta lại...
"Cậu có rảnh không?"
"T-Tớ có thể giúp gì cho cậu...?"
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên tôi đã lỡ sử dụng Keigo theo phản xạ . Tôi đang làm gì vậy, cậu ta chỉ là bạn cùng lớp thôi mà, sao tôi lại thấy căng thẳng như thế này chứ? Bằng cách nào đó, tôi đã xoay sở cho bản thân bình tĩnh lại một chút và nở một nụ cười xã giao.
"Có chuyện gì vậy? Hiếm lắm mới thấy Fuwa chủ động bắt chuyện với tớ đó nha."
Nhưng Fuwa chỉ đứng đó nhìn xuống tôi với ánh nhìn lạnh lẽo, cứ như thể cậu ta đang đánh giá tôi vậy. G-Gì vậy nè, cậu ta bị cái quái gì vậy? Nói gì đi chứ!
Tôi bắt đầu thấy lạnh sống lưng. Nhưng vì Yume và Chisaki ở phía sau đang hiếu kỳ nhìn bọn tôi, nên tôi đã dốc hết can đảm và nhìn thẳng lại Fuwa với ánh mắt thắc mắc. Nhìn đi, tôi ở ngang hàng với Fuwa đó, cái này dễ như ăn bánh. Tôi có thể dễ dàng nói chuyện với cậu ta, đó là ấn tượng mà tôi đang cố truyền tải tới những người xung quanh. Không phải tôi sợ cậu hay gì đâu!
Fuwa vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy cậu ta sắp nói gì đó. Gì đây? Cậu ta có còn thở không thế? Hay là đang chờ tôi rời mắt đi và nói gì đó trước? Tệ quá Fuwa, bởi vì hôm nay tớ mới là kẻ thắng cuộc.
Cũng đã được vài giây kể từ khi cuộc đấu mắt (từ một phía) của chúng tôi được bắt đầu. Cuộc trò chuyện kì lạ này đã thu hút kha khá sự chú ý của các bạn cùng lớp. Bầu không khí bắt đầu trở nên kì quặc rồi. Nhưng mà tôi có thể chịu được cái này.
Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, vì chuyện này liên quan đến Fuwa. Cuộc chiến đấu này sẽ quyết định vị trí quán quân về độ nổi tiếng trong lớp này. Nhưng sau đó Fuwa đã chọn thu lại ánh nhìn của mình và cuối cùng cũng đã bắt đầu mở miệng nói chuyện với tôi.
"Hôm nay cậu có rảnh không? Sau giờ học ấy?"
"Hiện tại tớ chưa có dự định làm gì hết nên, ừ tớ rảnh."
Sao tự dưng lại hẹn tôi sau giờ học làm cái gì?! Mặc dù tôi trả lời cậu ấy bằng một tông giọng mượt như chưa từng có, nhưng thực chất bên trong tôi như đang muốn nổ tung ra vì hoảng loạn. Fuwa nở một nụ cười nhẹ sau khi nghe câu trả lời của tôi. Cậu ta đưa ra lời mời một cách nhẹ nhàng.
"Vậy thì hãy đi đâu đó sau giờ học. Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
"Hmmm, ừ thì, được thôi."
Với một thái độ tự tin, tôi chấp nhận lời mời của Fuwa trong khi mắt vẫn nhìn thẳng vào cậu ấy, nhìn vậy thôi chứ sau lưng tôi mồ hôi lạnh vẫn đang chảy ròng ròng... Loại chuyện này thật sự có thể xảy ra à? Cậu đang âm mưu gì đây hả, Fuwa...
Qua khuôn mặt của Fuwa, tôi hoàn toàn mù tịt, chẳng biết được cậu ta đang nghĩ gì trong đầu nữa, đáng sợ quá đi mất...
Sau giờ học, tôi đến một quán cà phê ở trước cửa nhà ga mà bọn tôi đã hẹn trước với nhau. Ở đây có khá nhiều người nên hiện tại tôi có thể an tâm ngồi nói chuyện bình tĩnh mà không lo bị đánh bất đắc kỳ tử. Mà tại sao tự nhiên tôi lại nghĩ đến chuyện đó cơ chứ? Yume và Chisaki hình như cũng lo lắng cho tôi ra mặt, họ nằng nặc đòi đi theo cho bằng được, nhưng tôi đã từ chối. Hôm nay họ còn phải đi làm bán thời gian nữa nên cũng không tốt lắm nếu như tôi ép họ phải đi theo. Hơn nữa, nếu như tôi bắt hai đứa nó phải nghỉ làm để đi với tôi thì chẳng phải điều đó sẽ chứng tỏ rằng tôi sợ Fuwa sao? Vậy nên tôi đã trấn an họ bằng một vẻ mặt tươi tỉnh, và nói "Không sao đâu mà!"
Tính ra thì tôi cũng sợ thiệt. Nhưng mà bây giờ không phải lúc để tôi tỏ ra yếu đuối, trông tôi sẽ như một kẻ thua cuộc mất. Tôi đã gọi một ly latte nhiều sữa ở quầy thanh toán và hiện tại là đang tìm chỗ ngồi trống trong quán cà phê đầy người này.
Trong lúc đó, tôi đã nhìn thấy Fuwa đang ngồi đợi tôi, ở một cái bàn cao gần cửa sổ ở tầng hai. Trông có vẻ như cậu ấy đã đến trước tôi một khoảng thời gian rồi. Cả Fuwa lần hình phản chiếu trong cửa kính của cậu ta trông cũng thật cuốn hút một cách kỳ lạ. Chẳng có gì ngạc nhiên khi mấy người xung quanh đang bắt đầu hướng ánh mắt về phía này. Cũng có vài người đi trên đường cũng vô tình nhìn thấy Fuwa và quyết định tấp vào quán cà phê chỉ để được ngắm cậu ấy. Chà, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu quán cà phê này quyết định mời cậu ta đến đây hằng ngày đâu nhỉ.
Ở trên bàn trước mặt Fuwa là một ly cà phê đen. Trông nó hợp với phong cách của cậu ta một cách ngẫu nhiên, đến nỗi tôi còn nhíu mày tính đến chuyện Fuwa đã cố tình chọn uống món này là để phù hợp với hình ảnh của mình. Nghĩ đến đó tôi nhịn không được liền bất giác phì cười.
"...Sao vậy?"
"À không có gì. Mà cậu thường đến mấy chỗ như này hả?"
"Cũng thi thoảng thôi."
"Hmm, thi thoảng thôi nhỉ..."
Hiểu rồi, hiểu rồi.
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc...
Fuwa chẳng nói thêm gì nữa và tiếp tục tận hưởng ly cà phê của mình. Nè, đừng có nghĩ là tôi giỏi giao tiếp với người khác chứ. Bạn bè với nhau thì trông tôi có vẻ nói hơi nhiều nhưng mà... chỉ là nếu nói đến Fuwa thì mọi thứ có vẻ như không được suôn sẻ cho lắm.
Nhưng mà bọn tôi cũng không thể nào đến mức im lặng bất thường như này chứ. Tôi đâu có đến quán cà phê này để làm một con búp bê chưng ở tủ kính đâu. Thế là tôi quyết định bắt đầu trước, nói về lý do tại sao cậu ấy lại hẹn tôi ra ngoài này.
"Thế, cậu muốn nói gì với tớ vậy?"
"..."
Hử?? Cậu ta bơ mình hả? Gì đây, bộ tôi đang đùa với cậu chắc?
"Fuwa đã đích thân mời tớ đến đây rồi, nên chắc là cậu sẽ không nhờ tớ làm việc gì bất chính đâu nhỉ? Tại vì bình thường tụi mình cũng chưa bao giờ nói chuyện với nhau ở lớp, nên là khi cậu bảo chuyện này không thể nói được ở trường đã khiến tớ hơi lo lắng đó cậu biết không? Ừm nhưng mà dù sao thì tớ cũng đã đồng ý đến đây với cậu rồi mà."
Fuwa sau đó cuối cùng cũng có một chút động tĩnh, cậu ấy mở cặp của mình ra và có vẻ như đang tìm cái gì đó. Rồi với cái phong bì trong tay, cậu ta đặt nó lên bàn và đẩy qua chỗ tôi. Đáng ngờ quá đi mất...
"Đây là..."
Cái quỷ gì thế này... Mặc dù rất muốn thốt ra câu đó nhưng tôi chọn cách im lặng và miễn cưỡng từ từ mở cái phong bì ra. Khoảnh khắc sau đó, tôi cứ tưởng như mình sẽ hét toáng lên. Bên trong cái phong bì nặc mùi đáng ngờ đó là tiền! Một xấp tiền mặt dày cộm!!
"HẢ??!! Cái...cái gì thế này?! Đồ chơi hả? Hay là hàng giả?!"
"Đồ thật trăm phần trăm."
"Đó chắc chắn là câu trả lời mà tớ không muốn nghe nhất vào lúc này đó!"
Tôi tuyệt vọng vòng hai tay qua đầu và nằm bộp xuống bàn.
"Gì đây chứ? Cậu muốn khoe mẽ cái sự giàu có của mình với một con đỗ nghèo khỉ như tớ à?"
"Tại sao tôi lại phải làm vậy chứ?"
Fuwa nhíu mày nhìn tôi bằng ánh mắt chán chường. Khoan đã, sao cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ? Đáng lý ra tôi mới là người phải làm vậy! Chính cậu là người cho tôi xem số tiền khủng khiếp đó còn gì. Tưởng tượng thử coi người ngoài sẽ nhìn cái cảnh tượng này như nào đi, hai đứa nữ sinh cao trung ngồi cạnh nhau với cái phong bì dày cộm ở giữa, người ta không báo cảnh sát là còn mừng đó. Tôi đang bị dính vào cái thể loại giao dịch quái quỷ nào với cậu ta vậy nè. Còn không mau cất cái đó vào túi đi!
"Trong đó có một triệu yên."
"Thật luôn... lần đầu tiên tớ thấy một triệu yên tiền nóng đó."
"Cậu đã đề cập đến vấn đề này mà phải không Sakakibara-san"
"Về cái gì cơ...? À là cái vụ mà dạo này tớ đang bị kẹt tiền ấy hả? Khoan đã, không lẽ cậu gọi tớ ra đây là để cho tớ một triệu yên này sao?"
"Mơ đi gái."
Biết ngay mà.
Fuwa từ từ vén một lọn tóc của cậu ta ra đằng sau tai. Cậu ấy di chuyển đôi môi của mình về phía cái ống hút và nhấp một ngụm nhỏ. Cái con người này, sao đến cả uống nước cũng trông cuốn hút đến vậy cơ chứ! Không công bằng chút nào!
Cuộc trò chuyện nào cũng phải tuân theo một quy luật, nhịp độ nhất định mới có thể duy trì được lâu. Và bây giờ đang đến lượt của Fuwa tiếp nối cuộc nói chuyện này, nhưng vì một lý do nào đó mà cậu ta chỉ tiếp tục tận hưởng ly cà phê của mình một cách hờ hững. Đây chính là lý do tôi không thể chịu nổi Fuwa, cậu ta chẳng bận tâm gì đến mọi người xung quanh, cậu ta làm tất cả mọi thứ theo ý mình, theo tiến độ của mình và để người khác phải chờ đợi. Quả nhiên là tôi vẫn còn khó chịu với con người này.
Sau khi đã uống xong ly cà phê của mình, Fuwa từ từ nói tiếp, "Tôi nghe bảo rằng cậu sẽ chấp nhận làm bạn gái thuê với giá 10,000 yên một ngày?"
"Nghe lén không phải là một thú vui tốt đâu, cậu biết chứ?"
"Con gái hẹn hò với nhau là điều bất khả thi!"
"...Tớ có nói như vậy. Thì sao? Còn nữa, cậu giả giọng tớ tệ lắm đó cậu biết không?"
"Cậu thấy đó, tôi thật sự rất ghét những người thích phán xét một chuyện mà họ không hề biết chút gì về nó, nói rằng chuyện đó là không thể xảy ra trong khi chính bản thân họ còn chưa thử."
"Hả?"
Gì đây, muốn đánh nhau hả?
"Nè đâu phải chỉ có mỗi tớ là đồng ý chuyện đó đâu, cả Yume và Chisaki cũng vậy mà?"
"Nhưng mà người đang gặp vấn đề tài chính hiện tại là Sakakibara-san mà nhỉ? Đó là lý do tại sao tôi tìm đến cậu"
Fuwa nhẹ nhàng đung đưa chiếc phong bì trước mặt tôi. Cứ như một người chào hàng khéo léo, cậu ta nở một nụ cười quyến rũ, toàn thân tỏa ra luồng khí thế của một người đang ở vị trí trên cơ kẻ khác. C-cậu muốn gì ở tôi hả Fuwa…?
"Tôi sẽ mua cậu, 10,000 yên một ngày, trở thành bạn gái của tôi trong vòng một trăm ngày và cậu sẽ có được một triệu yên. Trong một trăm ngày đó tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy rằng quan điểm của cậu là sai bằng cách để cậu tự mình trải nghiệm nó."
Cậu ta đột nhiên đề nghị một thoả thuận mà tôi không thể chấp nhận được. Mặc dù tôi khá tự tin với trình độ chịu đựng mấy cái sự kì lạ nhờ hai cô bạn tưng tửng của mình, nhưng mà đề nghị này của Fuwa khiến tôi muốn đứng dậy và về nhà ngay lập tức.
"Nè, đầu óc cậu có ổn không đó?"
Cuối cùng tôi quyết định gom hết can đảm của mình để đối mặt với cậu ta và nói ra suy nghĩ của mình.
"Ngay từ ban đầu thì chẳng phải hai cô gái hẹn hò với nhau đã quá kì lạ rồi hay sao. Nó chẳng có bình thường chút nào hết."
"Nhưng mà theo tôi biết thì bán thân cho mấy lão trung niên chắc cũng không phải là việc làm bình thường đâu nhỉ."
"Tớ đâu có bán thân. Chỉ là một vài lời xu nịnh thôi mà. Tớ chỉ cần cười thôi và để họ đãi tớ ăn một thứ gì đó. Xong một cuộc hẹn và tớ có ngay 10.000 yên, dễ dàng."
Ngay khi nói xong câu đó, tôi thật sự hối hận, ánh mắt của Fuwa chợt trở nên sắc bén hơn. Bầu không khí xung quanh cũng trở nên nặng nề, có thể nói đây là một mặt khác của Fuwa mà tôi không thể đối phó được. Cậu ấy luôn khiến tôi bị choáng ngợp bởi cái khí thế ngút trời đó.
"Cậu thực sự tin rằng nó sẽ dễ dàng như vậy sao? Nếu như khách hàng của cậu là cảnh sát thì sao đây, cậu sẽ làm sao nếu như bọn họ trình vụ này về trường mình. Nếu không dính phải cái này thì cái khác, lỡ như người đó lại là một tên tội phạm thì càng kinh khủng hơn, cậu hoàn toàn có thể dễ dàng bị lôi kéo vào một phi vụ phạm pháp. Cậu đã bao giờ suy nghĩ thấu đáo về chuyện này chưa? Ngay từ ban đầu, cậu cũng không nên tin lời của người bạn nào đó giới thiệu với cậu về công việc này."
Hàng loạt các câu hỏi liên tục của cậu ta khiến tôi rơi vào tình thế khó xử. Cậu ấy nói đúng, tôi không thể phủ nhận bất cứ cái nào trong số những lập luận của cậu ta. Fuwa nhìn tôi bằng ánh mắt chán chường, "Tôi cá là cậu vẫn chưa nghĩ tới nhỉ, cái túi xách mà cậu muốn mua giá bao nhiêu?"
Sao tự nhiên lại hỏi như vậy?
"Khoảng 30.000 yên."
Fuwa lấy ra ba tờ 10.000 từ phong bì và đung đưa chúng trước mắt tôi.
"Chỉ với nhiêu đây là cậu có thể dư sức mua cái túi đó, và nhìn coi còn dư tận bao nhiêu nè. Chỉ cần hẹn hò với tôi thôi, là cậu sẽ có toàn bộ số này."
Cô gái này bị cái gì vậy? Từ góc này tôi thậm chí còn có thể thấp thoáng thấy đuôi và sừng của cậu ta lộ hết ra ngoài. Chiếc đuôi đang đung đưa trong khi phấn khích tận hưởng sự bối rối trên khuôn mặt của tôi.
"Không, nhưng mà..."
Như một con mèo vừa nhìn thấy một cuộn len sặc sỡ, tôi đưa mắt qua lại nhìn theo ba tờ 10.000 yên.
"Tớ... bán thân cho Fuwa, không đời nào."
"Nhưng mà ít ra cậu sẽ không lo bị nguy hiểm nếu đối tượng là tôi mà đúng không?"
Ừ thì, cái đó có vẻ hợp lý.
"Nếu như có ai đó phát hiện ra, thì ngày đó sẽ là dấu chấm hết cho cuộc đời tớ."
"Cậu chỉ cần đi chơi với tôi thôi, và địa điểm sẽ là ở nhà của tôi, sẽ không có ai biết gì hết. Tôi cũng không muốn được biết đến là người chiến thắng Sakakibara-san bằng tiền của mình đâu cậu biết mà?"
Fuwa tiếp tục cho tôi biết lý do tại sao tôi nên đồng ý với thỏa thuận này. Cậu ấy đã khéo léo đàm phán để giữ được sự chú ý của tôi, và thực chất là cậu ấy đã thành công lâu lắm rồi. Nhân cách tham lam bên trong tôi đang khao khát có được số tiền một triệu yên đó đến nỗi nó có thể sẵn sàng làm bất cứ thứ gì.
Nhưng phần còn lại trong tôi vẫn đang tỉnh táo và đang gào ghét rằng không được chấp nhận thỏa thuận này. Đúng vậy, người này chính là Fuwa Aya. Đây chắc chắn là một cái bẫy.
... Nhưng mà, chính bởi vì đó là Fuwa Aya, nên chắc hẳn là cậu ấy không thể nói đùa về một chuyện như vậy.
"Tôi hiểu rồi, cậu vẫn chưa quyết định được. Vậy thì thoả thuận như này đi. Một cuộc cá cược với tôi nếu cậu muốn."
Fuwa đặt lại số tiền vào phong bì và bỏ nó lại vào trong cặp của mình.
"Trong 100 ngày tới, nếu cậu thay đổi quan điểm của mình về việc 'hai cô gái không thể hẹn hò với nhau', thì tôi thắng. Tôi sẽ giữ lại một triệu yên. Nhưng nếu tôi không thể thay đổi suy nghĩ của cậu, một triệu yên này là của cậu, chưa tính 10,000 yên mỗi ngày, cậu thấy sao?"
...Gì chứ?
Cậu ta nói vậy là có ý gì..?
"Còn thêm điều kiện nào khác trong vụ cá cược này không? Ý tớ là, tớ sẽ không bao giờ thay đổi suy nghĩ đâu. Con gái hẹn hò với nhau là không thể nào."
"Nếu đến cuối cùng mà cậu vẫn giữ được quan điểm đó thì ừ, cậu sẽ thắng."
Fuwa lại nhấp một ngụm cà phê của cậu ấy trong khi tôi thì lại đang bấn loạn và cố gắng cung cấp đường cho não của mình bằng cách hút lấy hút để ly latte. Không được, phải suy nghĩ thật kĩ về chuyện này, mình không thể mắc bẫy của cậu ta được.
Ai cũng biết là Fuwa giàu nức đổ vách, đến nỗi 1.000.000 yên tiền mặt chẳng là cái gì trong mắt của cậu ta. Nếu so với người thường như tôi thì cứ như bỏ tiền mua nước từ máy bán hàng tự động vậy. Chắc có lẽ vì vậy mà bây giờ trông cậu ta mới bình tĩnh thế kia.
"......"
Tôi bí mật quan sát Fuwa. Nhan sắc của cậu ấy vẫn thuộc hàng đỉnh cao như lần cuối mà tôi thấy, nhưng cũng vì cái mặt này mà tôi không thể nào biết được trong đầu cậu ta đang chứa cái quái quỷ gì để biết mà đối phó trước. Từ khi ngồi xuống vị trí này tôi hầu như cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh đang hướng về phía này. Kiểu như chia ra 30% chú ý đến tôi và 70% còn lại đang nhìn chằm chằm vào Fuwa. Tôi hoàn toàn có thể tự tin nói rằng tôi có một vẻ ngoài đáng yêu vô đối, nhưng có lẽ như thứ đó lại quá đại trà, bây giờ đi đâu cũng có thể gặp được những cô gái có phong cách giống tôi, khác hẳn với Fuwa. Cậu ấy là kiểu người xinh đẹp một cách quá đáng, đến nỗi người ta phải xa lánh cậu ta vì cảm thấy không với tới kia mà.
Như thể đang thách thức, Fuwa nghiêng đầu và hướng ánh mắt về phía tôi kèm theo một nụ cười tinh quái, bằng cách nào đó tôi lại thấy cậu ta bây giờ trông thật quyến rũ. Câu hỏi "Sao, cậu không làm được hả?" đang dán chình ình trên mặt của cậu ta, nó khiến tôi sôi máu
Tôi giận dữ nhìn thẳng lại về phía của Fuwa. Đúng vậy, có gì đâu mà sợ cơ chứ. Cậu ta sẽ không thể nào thay đổi quan điểm của tôi, tôi sẽ thắng vụ cá cược này và lấy ngon ơ một triệu yên. Kết quả đã quá rõ ràng từ trước khi bắt đầu rồi, tôi hoàn toàn có khả năng chiến thắng. Hơn nữa tôi cũng chẳng mất gì, chơi luôn!
"Được rồi, tớ chấp nhận thỏa thuận của cậu!"
"Hm, không tệ."
Fuwa nhìn tôi cứ như cậu ta vừa thấy một thứ gì đó cực kì thú vị. Ngay lúc đó, cứ như thể người ở trước mặt tôi đã không còn là Fuwa Aya mà tôi biết nữa. Cậu ấy nở một nụ cười thật tươi trong khi nheo đôi mắt của mình lại, trông đẹp đến mức khiến tôi phải khựng lại trong giây lát. Hoá ra cũng biết cười đàng hoàng đó chứ...
Nhưng mà đó không phải kiểu mà tôi sẽ thích đâu, cái đó gọi là quan điểm chung thôi. Đúng vậy, một cái nhìn của người thứ ba bình thường khi lâm vào tình cảnh này.
"Đổi lại, tớ có thể hỏi cậu một câu được không Fuwa?"
"Được thôi, là gì vậy?"
"Cậu cũng là người thuộc xu hướng đó à?"
Fuwa đặt ly cà phê đã hết lên bàn, khẽ vén một bên tóc ra sau vành tai. Và cứ như một con sói đã bắt được con mồi của mình, cậu ta cười nghịch ngợm:
"Rồi cậu cũng sẽ giống tớ thôi Marika, tớ đảm bảo sẽ khiến cậu đổ tớ, từ trong ra ngoài."
"M-MƠ ĐI!!"
Mặc dù vẫn ý thức được rằng bọn tôi đang ở trong một quán cà phê đông người, nhưng tôi vẫn không kiềm được mà hét lên. Da gà da vịt trên người nổi hết cả lên. Vậy mà cậu ta vẫn làm bộ mặt như bản thân chẳng làm gì sai cả lại còn khoái chí nhếch mép cười.
***
Đã là nữ sinh thì lúc nào cũng phải có tham vọng đối với những thứ mình ưa thích. Bọn tôi thích rất nhiều thứ và tất nhiên là rất muốn mua hết tất cả bọn chúng. Mà cái cảm xúc chán ghét Fuwa của tôi sẽ chẳng là cái gì nếu đem so với tham vọng đó. Đây chính là lý do khiến tôi vướng phải cái loại thoả thuận kì lạ này với cậu ta.
Nhưng tôi sẽ không thay đổi quan điểm đâu. Vì vốn dĩ con gái không thể hẹn hò với nhau. Từ khi sinh ra đã như vậy rồi.
Có là Fuwa đi chăng nữa cũng sẽ bó tay chịu trận thôi. Cậu có thể lừa gạt được những cô gái trước đây bằng khuôn mặt xinh đẹp và ánh mắt gợi tình đó của mình, nhưng đừng có đánh đồng tôi với bọn họ. Sakakibara Marika tôi sẽ không bao giờ đổ trước một kẻ chỉ biết lợi dụng vẻ bề ngoài của mình để thao túng người khác đâu.
Ngày hôm sau, Yume và Chisaki chào đón tôi nồng nhiệt bằng một tấn các màn hỏi cung dồn dập về những gì đã xảy ra hôm qua. Vì trông họ có vẻ như đang thật sự lo lắng cho tôi, nên tôi chỉ cười một cái rồi bảo mọi thứ đều ổn cho hai cô bạn của mình an tâm hơn một chút. Tôi bí mật nhìn qua Fuwa, một cô gái vẫn cô độc như thường lệ đang ngồi ở bàn mình và lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Vẫn như mọi khi, tôi không thể biết được cậu ấy đang nghĩ gì và điều đó đã nhắc tôi nhớ lại lý do tôi không ưa được cậu ta.
Cảm xúc của tôi đối với cậu ấy sẽ không bao giờ thay đổi kể cả khi giao kèo kết thúc. Tôi có thể cam kết chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ yêu một con người như cậu ta. Tôi chấp nhận thỏa thuận của Fuwa là vì một triệu yên thôi. Bây giờ tôi nên lên kế hoạch tiêu tiền như thế nào đi là vừa.
Tóm lại, chắc chắn tôi sẽ thắng vụ cá cược này và hốt luôn một triệu yên từ cậu ta. Cách cửa chiến thắng đang ở ngay trước mắt tôi rồi, để xem cậu sẽ làm thế nào Fuwa Aya.
***
Lời translator: Alo alo, hiện tại mình đang cần vài bạn làm người đọc bản beta trước của bộ này dùm, với lý do đây là lần đầu dịch truyện haiten nên còn bỡ ngỡ, tạm thời mình sẽ cần tuyển 3 người làm beta tester cho những chương sắp tới, với điều kiện bạn phải góp ý đàng hoàng cho mình. Cái thứ hai mình cần tuyển thêm một (hoặc vài) bạn có khả năng edit truyện tranh vì LN sẽ có vài trang truyện tranh được vẽ minh họa bởi Yukiko-sensei, mình sẽ phụ trách hoàn toàn mảng trans nên muốn gia nhập nhóm mình chỉ cần bấy nhiêu điều kiện thôi. Yêu thương ạ!
Tên gọi của một cách nói khách sáo.