Trên đường đến tầng một của khu nhà học, tôi đã cố gắng làm dịu đi bầu không khí căng thẳng giữa cặp đôi bạn thân Misaki & Risa, nhưng...
"Vậy thì, nói ra 10 điểm mà chú nghĩ em dễ thương♡ hơn Risa đi?"
"A! Misaki ăn gian! Anh hai! Anh cũng nói 10 điểm dễ thương của em đi! Tất nhiên là phải dễ thương hơn Misaki đó nhé!"
Tuy bị giao cho một nhiệm vụ bất khả thi như vậy, nhưng tôi vẫn cố gắng nặn ra câu trả lời và đã thành công trong việc hòa giải hai người họ. Bất cứ lúc nào cũng phải đáp lại bằng một tình yêu gấp hai, gấp ba lần... Đây chính là nỗi khổ của một người bạn trai được chia sẻ.
"Em cũng muốn được nói."
"Ể? Cả Maria-san nữa sao?"
Kể từ lúc chúng tôi 'luyện tập tỏ tình' trên băng ghế ở sân trong, tôi có cảm giác cô bé này càng ngày càng làm nũng với tôi nhiều hơn. Cứ như có thêm một cô em gái thứ hai (phát triển quá tốt đến khổ~♡) vậy, vui ghê.
"Để xem nào. Điểm tuyệt vời của Maria-san là, tốt bụng với mọi người, giỏi ôm, với lại, ngự――"
――c, nói ra thì không ổn rồi. Hoàn toàn là quấy rối tình dục.
"Ngự?"
"Ng...on miệng, ý anh là cách em ăn rất nhiều cơm một cách ngon miệng, thì phải... ha ha ha."
"Oa, em vui lắm."
Lừa được rồi. Phù, nguy hiểm nguy hiểm.
"Vậy thì, em sẽ・ăn・thêm・thật・nhiều・đồ・tráng・miệng."
"Ể?"
"Em sẽ ăn thêm thật nhiều."
Thật là hết nói nổi.
"N-nếu ăn nhiều như vậy có thể sẽ bị béo đó...?"
"Không sao. Em không béo."
"..."
Không, thật ra là anh đang lo cho cái ví tiền của mình đó? Mà, thôi, tự làm tự chịu.
"Haizz..."
Trong lúc tôi đang thở dài và định kiểm tra lại số dư trong ví, Misaki-san đi phía trước phát hiện ra thứ gì đó và cất tiếng gọi.
"Risa, nhìn kìa! Có ghi là công viên giải trí kìa! Vãi."
Misaki-san chỉ vào một tấm biển hiệu sặc sỡ và vô cùng phấn khích.
"Gì? Thì sao?"
Trái lại, Risa-san lại có một phản ứng nhạt như nước ốc, kiểu như "rồi rồi, lại nữa chứ gì".
"Ghé vào một chút đi~. Thi đấu xem ai thua thì bao đồ tráng miệng đi~"
"Nói gì vậy? Thời gian nghỉ giải lao có hạn mà. Đâu có rảnh mà chơi――"
"A~, hiểu rồi~. Sợ thua chị chứ gì~? Mà, đành chịu thôi~. Risa kém thể thao mà nhỉ~"
Cô chị succubus bắt đầu khích tướng.
"Này, Misaki?"
Cô em succubus dừng lại, tuy có nhíu mày nhưng vẫn cố gắng đáp lại một cách bình tĩnh.
"Tớ không có kém thể thao đâu nhé? Bowling cũng vậy, chỉ cần luyện tập một chút là có thể ném được bình thường mà?"
"Phụt phụt phụt. Không cần phải cố đâu."
"Hả?"
A chà. Không chịu nổi rồi à.
"Được thôi, hiểu rồi, tớ sẽ thi đấu với cậu. Hôm nay tớ sẽ cho cậu hiểu rõ, rằng nếu tớ mà nghiêm túc thì một người như Misaki sẽ bị đánh cho tơi tả."
"Vậy thì, quyết định nhé! Maria cũng chơi chung chứ?"
"Chơi."
Maria-san mắt sáng rực, nắm chặt hai tay trước ngực và hừng hực khí thế "Hừm!".
Phồng
Chỉ một hành động nhỏ đó thôi cũng đã làm cho bộ ngực cup I căng cứng trong chiếc áo sơ mi cảnh sát lộ khe ngực rung lên, đúng là một cô bé tội lỗi.
Việc em ấy cho đến tận bây giờ vẫn chưa bị mấy con khỉ đột... à không, mấy nam sinh tấn công đúng là một kỳ tích.
Tách tách
"Hửm?"
Tôi có cảm giác như vừa nghe thấy tiếng màn trập của máy ảnh. Không phải là âm thanh điện tử của điện thoại, mà là tiếng màn trập của một chiếc máy ảnh chuyên nghiệp như máy ảnh DSLR.
Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ, hay là ba người họ bị chụp lén? Nhưng nhìn xung quanh không thấy có người nào khả nghi. Chỉ có một khung cảnh lễ hội văn hóa vô cùng yên bình.
Mà, đương nhiên rồi. Chỉ có trong lớp học mới được phép chụp ảnh, còn việc mang máy ảnh vào là bị cấm.
"Anh Nagumo, sao vậy ạ?"
"A, không có gì."
"Vậy thì, đi thôi."
Mềm
Maria-san khoác tay tôi.
"Hự♡"
Bất ngờ bị tấn công bằng kẹo dẻo, tôi bất giác mỉm cười.
"Anh Nagumo, mặt dê kìa."
"Hả?"
Risa-san, người phản ứng với từ 'mặt dê', quay trở lại với một bộ mặt của quỷ. Và rồi――
"Này! Khoan! Maria! Đã bảo là không được nắm tay rồi, thì khoác tay cũng không được là cái chắc rồiiiiiiii!!"
Rầm
Cú đấm thẳng tay phải của 'tiểu quỷ' giận dữ găm thẳng・vào・má・tôi.
◆
"Chơi cái này đi! Ném trúng đích!"
Trong lớp học có chuẩn bị một vài trò chơi nhỏ, và trong số đó, tiểu quỷ... à không, Risa-san đã chọn trò Strikeout.
Đây là một trò chơi kinh điển, ném bóng cao su để làm đổ 9 tấm bảng mục tiêu.
"Vậy thì, em xin được phép ném phát đầu tiên!"
"Yeah!"
"Yay."
Thứ tự ném là Misaki-san → Risa-san → Maria-san, và cuối cùng là tôi. Misaki-san với một tư thế đẹp mắt, vung tay thật mạnh...
"Nào...!"
Bốp
Cùng với một tiếng vang đã tai, em ấy đã ném trúng ngay giữa một cách ngoạn mục.
Hai nam sinh làm nhiệm vụ đứng đợi bên cạnh các tấm bảng "Ồ!" lên một tiếng rồi "Hê hê♡" cười dê.
"...Này, Misaki-san? Quần・lót・show-hàng・bị nhìn thấy đó, hay là em ném với một tư thế nhẹ nhàng hơn nhé?"
"Hử?"
Cuối cùng, Misaki-san đã làm đổ được 4 tấm bảng.
"Hừ. Khó phết đó."
"Phụt phụt phụt. Misaki, tự tin thế mà không ném trúng được một nửa luôn kìa. Gà mờ, gà mờ."
Em gái của tôi đang hóa thành nhóc con xấc láo. Đúng rồi. Lần tới hay là mình thử chơi trò "dạy cho hiểu chuyện" xem sao.
"Để tôi làm mẫu cho mà xem."
Nhóc con xấc láo... à không, Risa-san ưỡn ngực một cách kiêu hãnh đứng vào vị trí ném,
"Ừm, này!"
và đã trình diễn một màn "ném kiểu con gái" ngoạn mục. Quả bóng được ném ra vẽ một đường parabol tuyệt đẹp...
"Rồi, trượt lất~"
và đã trượt mục tiêu một cách ngoạn mục.
"Risa, đừng nản chí nhé☆"
"Hả?"
Hai đứa này thân nhau thật đó.
Rốt cuộc, Risa-san tuy đã vận dụng hết các kiểu ném con gái với những tiếng hô khác nhau như "Này!", "Ya!", "Hựaaaaa!", nhưng cũng chỉ làm đổ được 2 tấm bảng.
"Rồi, em thắng nhé~"
"Hự..."
Misaki-san, khích tướng ghê thật.
"Tiếp theo là lượt của em."
Lách cách
Cánh tay phải của tôi bị kéo theo chuyển động của Maria-san khi em ấy định vào vị trí.
"A, phải rồi."
Chúng tôi vẫn đang bị còng tay vào nhau. Trong tình trạng này thì không thể nào ném đàng hoàng được...
"Ừm, xin lỗi."
Tôi giải thích sự tình với học sinh phụ trách và được cho phép ném từ vị trí gần hơn một chút.
"Chắc khoảng này là được. Vậy thì, Maria-san. Nhắm vào tấm bảng kia rồi ném bóng――"
"Anh hai? Như vậy không phải là gần・quá・sao?"
Risa-san mỉm cười toe toét.
"Ể? Đâu có――"
"Anh có biết... kỷ lục của em là 2 tấm không?"
"..."
Áp lực từ nụ cười này không phải dạng vừa đâu?