Mở đầu: Ba cách sinh tồn trong một thế giới đổ nát
[Có ba cách để sinh tồn trong một thế giới điêu tàn. hiện tôi đã quên một vài trong số đó rồi, thế nhưng vẫn có một điều tôi chắc chắn: Bạn, người đang đọc những dòng chữ này, rồi sẽ sống sót.
[Ba cách sinh tồn trong một thế giới đổ nát]
Hiển thị trên màn hình con smartphone đời cũ của tôi là một nền tảng đọc tiểu thuyết mạng. Tôi hết lướt lên rồi lại cuộn xuống cái trang đó. Tôi làm vậy phải bao lâu rồi chứ?
“Thật hở? Vậy là hết rồi sao trời?”
Tôi nhìn lại một lần nữa, cái từ ‘Đã hoàn thành’ đấy không lẫn vào đâu được.
Bộ truyện này, đã đi đến hồi kết.
+
[Ba cách sinh tồn trong một thế giới đổ nát]
Tác giả: tls123
3,149 chương.
+
‘Ba cách sinh tồn trong một thế giới đổ nát’ là một bộ trường thiên tiểu thuyết giả tưởng với 3,149 chương truyện. Nó còn được gọi với cái tên khác gọn hơn là ‘Diệt sinh pháp.’
Tôi đã kiên trì đọc bộ tiểu thuyết này từ thời năm ba sơ trung.
Suốt từ khi còn bị bắt nạt ở trường, khi tôi trượt kì thi cấp ba và phải chuyển xuống học ở một trường đại học nhỏ chốn tỉnh lẻ, khi cái máy rút số chết dẫm đưa đẩy tôi lên tận hàng tiền tuyến trong quân đội, cả khi tôi phải đổi việc liên lục và hiện đang làm cho một công ty con… Đậu má, thôi ta ngưng tán dóc về chủ đề này đi.
Dù sao thì…
[Lời của tác giả: Cảm ơn các bạn vì đã đồng hành cùng ‘Diệt sinh pháp’ đến tận bây giờ. Tôi sẽ còn trở lại với phần lời bạt!]
“Ah… Vẫn còn lời bạt mà. Vậy chương sau là chương cuối rồi.”
Kéo dài từ thời niên thiếu đến tận bây giờ, nó cuối cùng cũng hoàn thành sau chặng đường mười năm dai dẳng. Tôi vừa thấy trống rỗng vì 1 thứ quan trọng đã tới hồi kết nhưng lại vừa hân hoan khi hoàn thành một chặng đường dài.
Tôi mở phần bình luận ở chương cuối ra và viết đi viết lại bình luận của mình vài lần.
-Kim Dokja: Cảm ơn tác giả vì tất cả mọi thứ trong thời gian qua. Tôi mong chờ chương lời bạt sắp tới lắm đấy.
Những lời ấy xuất phát từ tận đáy lòng tôi. “Diệt sinh pháp” là bộ tiểu thuyết của đời tôi. Tuy không quá nổi tiếng nhưng với tôi, nó là đỉnh của đỉnh.
Vẫn còn rất nhiều lời tôi muốn nói nữa cơ nhưng tôi không thể viết chúng ra được. Tôi sợ rằng nếu ăn nói bất cẩn sẽ làm tổn thương tác giả mất.
-Trung bình 1.9 lượt truy cập trên một chương.
-Trung bình 1.08 lượt bình luận trên một chương.
Đó là chỉ số lượt đọc và bình luận trung bình của ‘Diệt sinh pháp.’
Lượt xem của chương một chạm mốc 1,200 lận nhưng đến chương 10 thì chỉ còn 120 người và chương 50 thì còn mỗi 12 người. Đến chương 100, nó còn có đúng 1.
Lượt xem= 1.
Tôi đã siêu bất ngờ khi thấy con số ‘1’ xuất hiện bên cạnh danh sách các chương truyện. Thi thoảng, nó sẽ nhảy lên ‘2’ nhưng hình như do ai đó nhấn nhầm vào thôi.
‘Cảm ơn.’
Tác giả đã xuất bản hơn 3 000 chương trong mười năm chỉ với một người đọc mỗi chương. Thực sự rằng đây là bộ tiểu thuyết chỉ dành cho tôi.
Tôi vào ‘Bảng giới thiệu’ và lập tức gõ bàn phím:
-Giới thiệu đến mọi người một bộ khá ngon nghẻ đây.
Vì tác giả đã dành cho tôi một bộ tiểu thuyết miễn phí và hoàn chỉnh nên tôi sẽ cho ông ấy lại một lượt giới thiệu vậy. Tôi nhấp vào nút hoàn thành và các bình luận bắt đầu xuất hiện.
–Có vẻ như lại là một thằng thích phá hoại web đây mà. Tao đã tra ID của tên này và hắn đã giới thiệu cùng một bộ tiểu thuyết đến vài lần rồi.
–Chẳng phải mấy cái đề xuất này bị chặn hết rồi hở? Tác giả không nên chơi tiểu xảo thế chứ.
Chuyện này gợi lại cho tôi về bài giới thiệu tôi viết tầm mấy tháng trước. Chỉ một chốc ngay sau khi tôi đăng, đã phải tới hàng tá lượt bình luận yêu cầu điều tra làm rõ đến từ phía đám ‘độc giả’. Tôi nhớ mình đã phát ngượng chín mặt luôn.
Tôi chắc rằng tác giả sẽ đọc được những dòng này. Tôi vội vàng xóa nó đi nhưng nó đã bị tố cáo mất rồi nên không thể xóa được nữa.
“Cái…”
Thật khó chịu khi nghĩ rằng lời giới thiệu được viết bằng tất cả sự chân thành của tôi lại thành ra như thế này.
Nếu họ rảnh mà ghé qua nhìn một chút thì sao không thử kiên nhẫn đọc bộ tiểu thuyết tuyệt vời này luôn cơ chứ? Tôi muốn donate cho tác giả lắm, cơ mà đồng lương bèo bọt của tôi sao kham được.
Rồi bỗng, một thông báo ‘có tin nhắn mới’ hiện lên.
-tls123: Cảm ơn cậu.
Một tin nhắn không đầu không đuôi. Phải mất một lúc tôi mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
-Kim Dokja: Tác giả đấy ư?
tls123— là tác giả của ‘Diệt sinh pháp.’
-tls123: Tôi có thể hoàn thành được bộ tiểu thuyết này là nhờ cậu đấy. Tôi còn thắng được một cuộc thi nữa cơ.
Thật không thể tin nổi.
‘Diệt sinh pháp’ đã thắng được một cuộc thi?
-Kim Dokja: Chúc mừng nhé! Mà đó là cuộc thi gì vậy?
-tls123: Cậu không biết đâu, nó chỉ là một cuộc thi vô danh thôi mà.
Tôi nghĩ rằng tác giả chỉ đang nói dối vì anh ấy đang xấu hổ thôi, nhưng dù sao tôi cũng mong đó là sự thật. Có lẽ là tôi thực sự không biết nó thật. Cũng có thể cuộc thi đó rất nổi tiếng tại một nơi khác. Tôi có chút buồn nhưng nếu tác phẩm này được biết đến nhiều hơn thì cũng tốt thôi.
-tls123: Tôi muốn gửi tặng cậu một món quà đặc biệt để bày tỏ lòng cảm ơn.
-Kim Dokja: Món quà?
-tls123: Để cảm ơn cho vị độc giả đáng quý đã duy trì sự sống cho cái thế giới này.
Tôi gửi địa chỉ email của mình cho tác giả.
-tls123: Ah, đúng rồi. Truyện tôi bây giờ đã là truyện trả phí rồi nhá.
-Kim Dokja: Wow, thật á? Khi nào thì bắt đầu tính phí vậy tác giả? Tuyệt tác như này tôi nghĩ đúng ra nên được trả phí ngay từ ban đầu cơ…
Đó rõ là chém gió. "Diệt sinh pháp" được phát hành trên nền tảng trả phí nên tôi phải chi 3,000 won một tháng đấy. 3,000 won, bằng một bữa trưa mua ở cửa hàng tiện lợi đấy.
-tls123: Việc tính phí sẽ bắt đầu từ ngày mai đấy.
-Kim Dokja: Vậy là việc tính phí sẽ bắt đầu từ ngày mai?
-tls123: Đúng vậy, tôi sợ rằng cậu sẽ phải trả tiền cho chương cuối đấy.
-Kim Dokja: Tất nhiên tôi sẽ trả tiền rồi! Tôi nhất định sẽ trả phí cho chương cuối cùng!
Sau đó thì tác giả không nhắn thêm gì nữa. Tôi thoát khỏi trang web ngay sau đó. Một nỗi buồn bỗng dưng ập đến.
Tác giả rời đi không một hồi âm khi anh ta đã thành công sao…? Lòng ngưỡng mộ trong tôi dần chuyển thành sự ghen tị vụn vặt. Ầy, mình đang háo hức trông đợi khỉ gì vậy chứ? Dù sao thì đây cũng đâu phải tiểu thuyết của mình.
“Liệu anh ấy có tặng cho mình một phiếu quà tặng không nhỉ? Được tặng 50,000 won thì sướng phải biết.”
Lúc đó, tôi thật quá ngây thơ. Tôi đã không hề biết về chuyện sẽ xảy ra với cả thế giới ngay ngày hôm sau.