Trans: HK.
_____
Ngày chủ nhật kế tiếp sau lễ khai giảng.
Yuzuru đang chờ trước nhà ga trong bộ thường phục tương đối thoải mái và dễ cử động.
Trong khi cậu đang kiểm tra thời gian trên đồng hồ của mình…
“Yuzuru-san”
“Uwaa!”
Đột nhiên vai cậu bị vỗ nhẹ.
Ku cậu thốt lên kinh ngạc và xoay người lại.
Ở đó là cô vợ sắp cưới của Yuzuru đang mang biểu cảm kiểu “Ehehe” cực kì đáng yêu trên mặt.
“Đừng hù anh chứ. Làm anh hết hồn đó”
“Là lỗi của Yuzuru-san khi sơ hở như thế đấy chứ”
Arisa cũng như Yuzuru, cô đang mặc loại quần áo dễ hoạt động.
Cô đang vận một chiếc quần jean cùng áo nịt và áo sơ mi bên dưới nó.
Trên ngón áp út tay trái của Arisa đang lấp lánh chiếc nhẫn cầu hôn mà Yuzuru đã trao bằng cả con tim mình.
Khi đến trường thì cô không đeo nhẫn.
…Đương nhiên là việc đeo một chiếc nhẫn đính hôn đắt tiền đến trường là một vấn đề về phương diện an toàn, nhưng quan trọng hơn, nó sẽ gây xôn xao với câu hỏi “Ai là người đã tặng nó cho cậu vậy?”.
Việc Yuzuru và Arisa là người yêu của nhau đã được nhiều người biết đến, nhưng chuyện họ đã đính hôn lại là phạm trù hoàn toàn khác.
Tốt nhất là cứ nên giữ nguyên hiện trạng như thế.
“Anh hiểu rồi… Thế ai để lộ sơ hở là lỗi của người đó à”
Đột nhiên, Yuzuru nắm lấy tay trái của Arisa, với chút sự tinh quái đâu đó.
Arisa tự nhiên đưa tay ra như thể cô ấy nghĩ cậu chỉ nắm tay cô như mọi khi.
… Và đó chính là sơ hở của cô nàng.
Yuzuru nắm lấy tay Arisa, rồi từ từ nâng nó lên.
‘Hửm? Không phải anh nắm tay em vì giờ chúng ta sẽ đi hẹn hò sao?’.
Yuzuru hơi mỉm cười trước biểu cảm như đang nói thế của Arisa và…
“Ah…”
Cậu áp môi mình lên tay cô, một cách nhẹ nhàng.
Cơ thể Arisa khẽ run lên.
Làn da trắng như tuyết của cô trở nên ửng hồng.
Yuzuru mặc kệ và đặt nụ hôn thứ 2 lên ngón áp út của “vợ”.
“Ưm…”
Arisa kêu lên với chất giọng như nhũn ra.
Sau đó, như thể mất hết sức lực, Arisa ngã về phía Yuzuru như chú diều đứt dây.
“Em ổn chứ?”
“Ch-chuyện như thế này… Xin đừng làm trước mặt người khác mà…”
Trong khi được “chồng” ôm, Arisa kêu ca với đôi mắt ẩm ướt.
Tuy bảo là dừng lại, nhưng không có vẻ gì là cô nàng ghét nó cả.
Trên thực tế, nhìn vào ánh mắt của Arisa thì có vẻ cô còn thích Yuzuru làm điều đó nữa kìa.
“Là lỗi của người để lộ sơ hở mà, đúng không?”
Yuzuru cười xấu xa nói.
Sau đó Arisa hơi phồng má và đánh nhẹ vào ngực cậu.
“Mồ…baka”
Cô nói với vẻ mặt nhẹ tênh, nhưng có chút bất mãn.
.
Sau đó, 2 người cùng đến 1 công viên gần nhà ga.
Nó khá rộng cùng với những tán anh đào đang nở rộ tuyệt đẹp.
Phải, hôm nay chính là buổi ngắm hoa anh đào mà họ đã chờ đợi từ lâu.
“Chúng ta ngồi đâu đây?”
“Xem nào… Anh nghĩ chỗ đó được đấy”
May mắn là vẫn còn chỗ trông có vẻ được.
Yuzuru trải tấm bạt họ mang theo ra chỗ đó.
Cậu phụ trách bạt để ngồi và đồ uống.
Còn nhiệm vụ của Arisa là…
“Em đã rất cố gắng”
Cô mỉm cười và xếp chồng 3 chiếc hộp lớn lên nhau.
Arisa mở từng cái hộp ra.
Chúng chứa đầy những món ăn nhẹ theo phong cách Nhật Bản và phương Tây, những nắm cơm onigiri nhỏ dễ thương, và những lát bánh mì kiểu cách.
“Quào…”
…Quá trời luôn.
Yuzuru đã thành công che giấu cảm nghĩ thật xém nữa vụt ra khỏi miệng bằng cách òa lên ngưỡng mộ.
“Em lỡ tay làm hơi nhiều”
Arisa mỉm cười “Ehehe”.
Yuzuru bị bối rối bởi sự khác biệt giữa lượng đồ ăn và cái “hơi” nhiều ấy, tự hỏi thầm không biết có phải đó là suy nghĩ thật của “vợ” hay không.
“Mà…nếu còn thừa thì anh sẽ mang chúng về nhà luôn”
“Em sẽ rất vui nếu anh làm thế… Anh có thể dùng nó làm bữa tối nay hoặc bữa sáng ngày mai. Em nghĩ chừng ấy thời gian thì chúng vẫn còn dùng được”
“Ừm”
Có vẻ như trong tâm trí Arisa, Yuzuru là người chịu trách nhiệm “ăn”.
Cơ mà Yuzuru cũng rất vui khi có thể ăn đồ ăn do Arisa làm vào bữa tối và bữa sáng.
“Vậy thì, ăn thôi chứ nhỉ. Itakakimasu”
“Itadakimasu”
Yuzuru và Arisa cùng chắp tay lại.
Yuzuru bốc miếng bánh mì sandwich lên, cậu bắt đầu với những món có thể hư hoặc mất ngon nếu bảo quản trong tủ lạnh.
“Nó thế nào?”
“Ừm…rất ngon”
Rau diếp và dưa chuột giòn, vị chua của cà chua, giăm bông mặn vừa phải và bánh mì mềm.
Cộng thêm nước sốt trên bánh mì đã giữ các thành phần lại với nhau.
“…Em đã thay đổi hương vị của nước sốt à?”
Đây không phải lần đầu cậu ăn sandwich do “vợ” làm.
Nên Yuzuru đã nhận ra hương vị của nước sốt có chút khác so với lúc trước.
“Vâng. Em đã thay đổi tí. Anh thấy sao?”
Cô có vẻ rất vui vì Yuzuru đã nhận thấy sự thay đổi đó.
Arisa hỏi với tâm trạng vui vẻ, nhưng trong giọng nói có hơi lo lắng.
“Anh nghĩ anh thích hương vị hiện tại hơn. Tuy có hơi cay một chút nhưng nó tăng độ ngon lên”
“Em rất vui khi nghe điều đó”
Arisa mỉm cười hạnh phúc.
Sau đó, họ chuyển sang các món phụ.
“Món tôm sốt tương ớt này cũng rất ngon”
“Em đã làm theo lời khuyên của Ayaka-san đó”
“Món hamburger này không bị cứng dù trời lạnh”
“Chiharu-san đã dạy em mẹo làm thế”
Có vẻ như Arisa đã cải thiện khả năng nấu nướng của mình trong một thời gian Yuzuru không gặp cô.
Cũng khá lâu rồi kể từ lần cuối cậu ăn đồ ăn do Arisa làm, thế nên đũa cũng tự nhiên di chuyển nhanh hơn.
Và…
“Ngạc nhiên ghê, anh đã ăn rất nhiều…”
“Quả thật… Cơ mà, bụng anh no căng luôn rồi”
Khoảng 2/3 số thức đã ăn bị càn quét.
Phần còn lại là bữa tối hôm nay của Yuzuru.
“Cảm ơn vì đồ ăn, Arisa. Chúng rất ngon. Phần còn lại anh sẽ xử lý nốt ở nhà”
“Vâng… Xin lỗi vì những món thô sơ này”
Sau khi ăn xong, 2 người lại nhìm ngắm những bông hoa anh đào.
Họ đan tay vào nhau một cách tự nhiên.
“Thật đẹp”
“Phải”
Sau khi đồng ý với tiếng thì thầm của Arisa, Yuzuru nhìn sang người con gái đang ngồi cạnh mình.
Cô cũng nhìn sang cậu.
Ánh mắt họ giao nhau.
Hai người không khỏi khẽ cười một tiếng.
“Ý là...anh thực sự là một người đàn ông hạnh phúc. Khi mà có thể kết hôn với một cô gái xinh đẹp, đáng yêu và nấu ăn ngon thế này”
Nghe những lời chân thành mà Yuzuru nói, 2 má Arisa trở nên đỏ ửng.
Sau đó, cô ngước nhìn “chồng”, rồi ôm lấy cánh tay cậu.
“Em cũng rất hạnh phúc”
Cô nói, và ngồi sát hơn nữa, cho đến khi vai họ chạm nhau.
Yuzuru nhẹ nhàng quàng tay qua vai Arisa và ôm cô vào lòng.
“Ưm…”
Arisa không chút kháng cự.
Cô nhẹ nhàng “tựa vào vai anh”.
Mái tóc màu lanh tuyệt đẹp khẽ phủ lên bờ vai Yuzuru.
Rồi cậu nhẹ nắm lấy vai Arisa.
Và thì thầm vào tai cô.
“Em có muốn…luyện tập không?”
“…Vâng”
Cùng một tiếng thở dài nóng bỏng.
Arisa nhỏ giọng đáp.
_____
Sakuragi Sakura:
Lần sau, lại luyện tập.
Chắc sẽ muộn một chút.
Trans: Cơm chó no chưa bà con? Từ giờ mới gọi là “tọng cơm cún vào mồm” nè, trước giờ chỉ là khai vị thôi ( ;∀;)
Cái thằng này! Nhịn vợ một chút không được hay sao mà ăn miếng trả miếng liền thế!? (Tối về páo chù sau) Eng: Một hình thức đáp trả lịch sự của “cảm ơn vì bữa ăn” trong tiếng Nhật. Eng: đây sẽ là một bức tranh tuyệt đẹp.