Trans: HK.
_____
“Tớ rất xin lỗi”
Sau bữa sáng.
Yuzuru đã được ở một mình cùng Arisa trong căn phòng dành cho khách mà cô ngủ đêm qua, và ku cậu thì đang seiza xin lỗi “vợ”.
“Xin lỗi vì đã buộc cậu phải nấu ăn”
“Không đến thế đâu Yuzuru-san, cậu đang làm quá lên đó. Xin hãy ngẩng đầu lên đi”
Khuôn mặt xinh như tranh vẽ đột nhiên xuất hiện trước mắt Yuzuru.
Arisa đang nhìn vào mặt cậu ở khoảng cách rất gần.
Yuzuru bất giác nhìn lên như thể bị giật mình.
“Tớ không bận tâm chút nào đâu”
“Không, nhưng mà…”
“Tớ rất vui khi được nấu ăn cho cậu, vì đây là điều ít nhất mà tớ có thể làm để trả ơn cậu”
Arisa mỉm cười.
Có thể dễ dàng nhận ra từ biểu cảm rằng cô nàng thực sự không hề giận.
“…Tớ rất biết ơn khi cậu nói thế. Tớ cũng xin lỗi vì đã bô lô ba la về tài nấu nướng của cậu với họ”
Nhìn chung thì, hầu hết các bà mẹ đều sẽ khó chịu khi nghe con trai nói rằng vợ nó nấu ăn ngon hơn mình.
Đó là hành động chẳng khác nào thổi bùng lên ngọn lửa giữa mẹ chồng – nàng dâu.
Cho dù người mẹ có chủ động hỏi thì cậu con trai cũng không nên trả lời một cách hấp tấp và “thành thực” như vậy.
Thêm vào đó, Yuzuru và Arisa không có ý định cưới nhau, thế nên vấn đề mẹ chồng – nàng dâu cũng sẽ không xảy ra.
Hơn hết, Yuzuru tin Sayori không phải là người sẽ cảm thấy bị xúc phạm bởi những điều như vậy.
Nền tảng là thế nhưng…
Ngay cả khi không phải vậy thì tốt hơn là vẫn cứ không nên nói những gì không cần thiết.
“Phải ha… Khi tớ biết được Yuzuru đã tâng bốc khả năng nấu nướng của tớ, tớ cảm thấy hơi xấu hổ”
Làn da của Arisa trở nên đỏ bừng và cô gãi má trong khi nói thế.
Sau đó, cô nhìn Yuzuru và bắt đầu cục cựa.
“Nhưng tớ đã rất vui. Tớ nhận ra rằng…cậu thực sự cảm thấy như những gì cậu nói”
“Tớ nghĩ là mình đã nói rằng đồ ăn cậu nấu rất ngon từ lâu rồi mà ta?”
“Không có mấy người sẽ nói thẳng với cậu rằng thức ăn cậu nấu rất tệ, đúng chứ?”
Nhìn chung, chê bai thức ăn mà ai đó đã nấu cho mình là một cách hành xử rất tệ.
Nhưng tất nhiên, nếu đồ ăn ở hàng quán mà dở thì chuyện phê bình không có gì sai trái cả…
Arisa đã nấu ăn không công cho Yuzuru.
Câu trả lời bình thường sẽ là “ngon”.
“Tất nhiên là tớ biết lời khen của Yuzuru-san không chỉ là tâng bốc. Lần nào cậu cũng ăn từ 2 bát cơm trở lên cả. Thế nên…có nghĩa là cậu cảm thấy món ăn tớ nấu rất ngon, tới mức mà mang đi khoe với gia đình mình. Vâng, khi biết được điều đó tớ đã thực sự rất vui”
Rồi Arisa khẽ thở dài.
“Tớ có thể phàn nàn một chút không?”
“Nếu cậu muốn nói thì cứ thoải mái đi”
Yuzuru gật đầu.
Arisa cảm ơn cậu bằng một giọng nhỏ xíu, rồi cô bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình.
“Gia đình tớ…tớ không biết có thể gọi là gia đình hay không, nhưng những người đó chưa bao giờ nói về món ăn ngon hay dở như thế nào”
Đôi mắt cô trở nên mờ đục.
Cô cúi đầu và bộc bạch với giọng đau khổ.
“Tớ không thực sự…thực sự thích nấu ăn. Tớ buộc phải làm điều đó. Không, nói thế cũng không hẳn là đúng. Tớ chưa bao giờ trực tiếp bị bắt phải nấu ăn. Nhưng tớ phải tự nấu ăn ở nhà. Thế nên tớ không thể nói không được”
Rồi cô mỉm cười tự giễu.
Cô đang cười, nhưng đôi vai Arisa thì lại run bần bật trông rất đau lòng.
“Tớ không muốn ai nổi giận với tớ. Thế nên tớ cố trở nên giỏi nấu nướng. Chỉ có thế thôi. Tớ không hề tự nguyện muốn làm thế hay gì cả… Tớ chỉ sợ hãi mà thôi. Nên đó không phải là điều tớ nên tự hào”
Arisa hít sâu.
Sau đó cô nhìn Yuzuru bằng đôi mắt ướt át và mỉm cười.
Nụ cười của cô trông gượng gạo như thể cô đang tự ép bản thân mình phải cười vậy.
“Thế nên tớ đã rất vui khi Yuzuru-san khen tớ. Dù cho đó chỉ là những lời tâng bốc đi nữa. Sau đó, tớ phát hiện ra rằng Yuzuru-san thực sự nghĩ chúng rất ngon, tớ vui đến mức như muốn nhảy cẫng lên. Đó là lần đầu tiên của tớ…”
Một giọt nước mắt chảy xuống tử khóe mi Arisa.
Nàng nói, trong khi vẫn mỉm cười.
“Tớ muốn nấu ăn cho cậu, đó là cảm giác của tớ. Tớ đến nhà cậu mỗi tuần là bởi muốn để cậu ăn thức ăn do mình nấu. Lần đầu tiên tớ cảm thấy hạnh phúc vì mình nấu ăn ngon. Thế nên…”
“Arisa”
Yuzuru nhẹ giọng gọi tên cô.
Sau đó, cậu ôm lấy Airsa trong sự ngạc nhiên của nàng.
Cậu áp mặt nàng vào ngực mình.
Arisa hoàn toàn giao phó bản thân cho cậu.
Và Yuzuru nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
“Cậu đã làm tốt lắm”
“…Vâng”
Trong khoảnh khắc, Arisa đã làm ướt ngực Yuzuru.
Từng tiếng nức nở vang lên, kéo dài vài phút.
Ngay sau đó, Arisa ngước lên và dùng tay lau những giọt nước mắt còn đọng lại.
“Không được mà… Khi ở cùng Yuzuru-san thì tớ lại bắt đầu mít ướt”
“Thế tức là do lỗi của tớ sao?”
Khi Yuzuru hỏi nửa đùa nửa thật như vậy, Arisa cười khúc khích trả lời.
“Vâng, đúng thế. Yuzuru-san đúng là người xấu mà… Tớ cảm thấy như bị làm hư hỏng đi ấy”
Có lẽ vì đã bộc bạch được nỗi lòng mình.
Biểu cảm của Arisa đã trở nên tươi sáng hơn.
“Chủ đề cuộc trò chuyện bị xáo trộn toàn là do lỗi của Yuzuru-san đó”
“Xin lỗi nhé. Thế…tóm lại là?”
Khi Yuzuru hỏi vậy…
Arisa bắt đầu nói.
“Ưm…thế nên, nấu ăn cho Yuzuru-san, được mà, rất vui. Miễn tớ có thể khiến cậu khen ngon, tớ sẽ nấu cho cậu…bao nhiêu món cũng được”
Sau khi nói xong, mặt Arisa trở nên đỏ bừng.
Cô nhận ra mình vừa nói ra một câu hết sức táo bạo.
Nàng hoảng loạn xua tay đính chính.
“Ah, thật ra, không phải! Không phải ý tớ là muốn nấu súp miso cho cậu mỗi ngày đâu!”
“À… cậu không cần hoảng thế đâu, tớ hiểu mà”
Yuzuru cũng cảm thấy mặt mình đang nóng lên.
Cậu không hề nghĩ rằng Arisa đang cầu hôn mình, nhưng khi cô xấu hổ một cách thái quá như vậy, Yuzuru cũng trở nên xấu hổ theo.
“Nếu phải so sánh thì, tớ sẽ nói là giống như việc cho một con mèo ăn vậy. Một con mèo khi ăn no rất là dễ thương, đúng chứ?”
“Cậu vừa nói ra một điều khủng khiếp tỉnh rụi luôn đó”
Bộ tớ là mèo hoang hả?
Yuzuru cố hét lên phản đối trong lòng.
Nhưng, nhìn một cách khách quan thì đúng là khá giống một chú mèo được cho ăn.
Hay đúng hơn là, chính nó và đồng bọn chứ còn gì nữa.
Đáng ngạc nhiên là giống nhau đến lạ.
Yuzuru tự nghĩ và cảm thấy hơi xấu hổ.
“Và dù sao thì, vì tớ không ngại nấu ăn cho Yuzuru-san, nên tớ cũng không hề miễn cưỡng khi nấu ăn cho gia đình cậu đâu. Hiểu ý tớ chứ?”
“Meo ~!”
“Xin đừng có đùa nữa mà!”
Bị “vợ” mắng, Yuzuru chỉ biết nhún vai.
_____
Sakuragi Sakura: Arisa team mèo, còn Yuzuru thì team chó.
Sở thích không thực sự giống nhau cho lắm.
Nhân tiện, Yuzuru khá giống mèo, còn Arisa lại tương tự cún.
Mà, nếu Yuzuru có thể trở thành cún thì nàng Arisa cũng có thể biến thành mèo.
Nhưng mà chuyện cho chúng ăn rất quan trọng, với cả chó và mèo.
Nói thêm thì với tác giả cũng thế nốt.
Eng: Vừa ngọt ngào, vừa cay đắng… Chúng ta sẽ bắt đầu tìm hiểu về cuộc đời của Arisa từ những chương sau…
Seiza là một hình thức xin lỗi ở mức max với tư thế quỳ gối, cúi gập người và cúi đầu đến mức chạm đất. Nhìn đám Rimuru với Benimaru đi, cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt trước Shion đó thôi =)) Giải thích tí: ý Arisa là ở nhà, em ấy không tự nấu ăn thì không có gì để ăn nên phải tự nấu, rồi dù không “trực tiếp”, nhưng con-quỷ-cái-nào-đó khiến Arisa “nhân tiện” cũng phải nấu ăn cho cả nhà luôn. Và em ấy không thể nói không được. Ở Nhật, việc muốn ai đó nấu súp miso cho mình mỗi ngày (hoặc muốn nấu súp miso cho ai đó mỗi ngày) có ý nghĩa như cầu hôn.