Trans: HK.
Tựa chương do trans chế.
_____
“Chúng ta nên làm gì trước đây?”
“Tớ muốn ăn cái gì đó ấm ấm… như món oden kia chẳng hạn.”
“Được đó! Mua thôi nào.”
Arisa và Ayaka tự quyết định như vậy rồi đi đến quầy hàng oden cùng tiếng guốc *lộc cộc, lộc cộc*.
Yuzuru và Soichiro vội bám theo sau họ.
“Em muốn ăn daikon, trứng và rong biển… còn anh thì sao Yuzuru-san?”
“Hả? À, anh không…”
Anh ăn sáng rồi.
Anh cũng không thấy đói nên không cần đâu.
Yuzuru đang định nói thế thì nhận ra ý định của Arisa nên lập tức ngậm miệng lại.
“… Giống em là được rồi.”
“Thật sao?”
Sau khi chọn món xong, Arisa bắt đầu khéo léo tách đôi các đồ ăn của món oden đã mua ra bằng đũa.
Cô muốn ăn nhiều loại khác nhau nhưng không thể ăn hết được, vậy nên chỉ cần ăn một nửa mà thôi.
Dường như ý định của Arisa là thế.
“Em đã nghĩ là oden ăn chung xúc xích sẽ rất lạ, nhưng nó lại ngon đến bất ngờ.”
“Thế à? Anh nghĩ nó cũng khá phổ biến đấy chứ… cả việc cho pot-au-feu vào chung nữa.”
“Pot-au-feu là đồ Tây mà nhỉ? Em nghĩ nếu cho vào oden thì hương vị sẽ thay đổi, nhưng dù ăn theo phong cách Nhật Bản thì chắc là vẫn sẽ ngon thôi.”
Xúc xích trong oden với Yuzuru là hoàn toàn bình thường, nhưng với Arisa thì đó lại là một chân trời mới.
Thậm chí chỉ giữa các gia đình với nhau thôi thì thành phần đồ ăn trong oden cũng đã có sự khác biệt rồi.
Và trừ phi mua oden ở những nơi như cửa hàng tiện lợi, có khá ít cơ hội để ăn nó ở ngoài.
Việc nhìn thấy những nguyên liệu không có trong món oden thường ăn ở nhà mình là điều hiển nhiên.
“Mà nếu cho nó vào thì chắc nên dùng nước dashi kiểu phương Tây nhỉ?"
“… Em không cần nghĩ xa đến vậy đâu.”
Yuzuru cười gượng với cô vợ đang nghiêm túc cân nhắc về cách nấu oden của mình.
Dĩ nhiên là cậu rất hoan nghênh những món ăn ngon lành cho Arisa nấu, nhưng đó không phải là điều nên suy xét vào lúc này.
“Không, nhưng đây là một vấn đề quan trọng…”
“Vậy lần sau nấu “hàng thử nghiệm” cho anh ăn đi, cùng nhau nấu.”
“Ưm… nhưng em muốn anh ăn những món ngon nhất mà em nấu cơ…”
“Anh cũng tò mò cách Arisa nghiên cứu hương vị mà.”
Arisa ngượng ngùng gãi má trước lời nói của chồng.
“Vậy sao? … Nếu Yuzuru-san đã nói vậy… Cảm nghĩ của anh cũng rất quan trọng.”
Ayaka nãy giờ vẫn lắng nghe cuộc nói chuyện của 2 người đột nhiên quay sang Soichiro.
“Nè Soichiro-kun!”
“C-chuyện gì vậy? Tự nhiên làm hết hồn!”
“Thì, em nghĩ là chúng ta cũng không thể để bị tụt lại phía sau được.”
“Đây đâu phải là thứ để cạnh tranh đâu chứ.”
Và cả 2 đột nhiên bắt đầu màn chim chuột.
Yuzuru và Arisa nhìn nhau.
“Nhìn từ bên ngoài thì quả thật đúng là…”
“… Chúng ta cũng nên cẩn thận thôi anh.”
Hai người đồng thời nhất trí.
.
“Ah… Nhờ nó mà ấm lên rồi…”
“Ngọt và khá ngon nhỉ?”
Ayaka cùng Arisa vui vẻ nói trong khi uống amazake.
Đây là gian hàng thứ 3 mà họ ghé qua, sau oden và takoyaki.
Dĩ nhiên, người từ đầu đã muốn đến đây là Arisa, và người đi chung với thái độ “Tớ sẽ theo cậu đến cùng” là Ayaka đều đang ăn uống một cách hạnh phúc.
“Arisa-san chưa ăn sáng hả?”
Soichiro thì thầm vào tai Yuzuru.
Người được hỏi thì bối rối lắc đầu.
“Không, tôi nhớ là cô ấy cũng đã ăn một phần tương đương tôi…”
Yuzuru không có cảm giác thèm ăn sau khi xơi món ozouni ngon lành mà vợ đã làm cho.
Nhưng Arisa thì có vẻ không như thế.
“Mà còn Ayaka-chan thì sao?”
“Ông đã gửi mail báo là hãy ăn sáng trước còn gì… Để tránh bị mấy quầy thức ăn dụ dỗ...”
Soichiro cũng tò mò nghiêng đầu.
Giống với Yuzuru, cậu cũng đã ăn sáng rồi, nên có vẻ lúc này không thèm ăn cho lắm.
“Phải nói thật là tui căng cứng luôn rồi.”
“Ờ… tôi cũng đau khổ không kém gì ông đâu.”
Cả Yuzuru lẫn Soichiro đều phải “gánh” cho 2 cô vợ Arisa và Ayaka của họ.
Thậm chí 2 anh chồng còn phải ăn phần nhiều hơn nữa.
Tụi em là con gái nên không thể ăn quá nhiều, nhưng con trai tụi anh thì có thể mà đúng không?
Họ đã bị ép ăn quá nửa số thức ăn vì suy nghĩ như thế của các cô gái.
Dĩ nhiên, không phải là do Arisa và Ayaka ích kỉ.
Cả 2 đều xác nhận trước rằng “chồng mình” có còn chứa nổi hay không.
Là lỗi của chính Yuzuru và Soichiro khi luôn trả lời “nhiêu đây thì không sao”.
“Tiếp theo chúng ta làm gì đây?”
“Tớ khá tò mò về món khoai tây chiên.”
“Ồ, khoai tây chiên lốc xoáy kìa, đẹp ghê.”
Trong khi uống amazake, 2 cô gái thảo luận xem nên ăn gì tiếp theo.
Yuzuru và Soichiro nhìn nhau.
“Sao đây? Giương cờ trắng chứ?”
“… Nãy mới nói là cân nổi xong, giờ mặt mũi đâu mà thở ra câu đó hả?”
Thật khó để từ bỏ sau khi quyết định sẽ thể hiện.
Nhưng giờ mà ăn thêm chút xíu nữa thôi thì cái bụng của cả 2 người sẽ phải bật báo động ngay.
“Cách tốt nhất là thuyết phục khéo để họ dừng lại…”
“Phải… Chắc bụng họ cũng sắp đến giới hạn rồi.”
Cả 2 quay sang Arisa và Ayaka đang uống amazake.
“Cũng nên đến lúc giải tán rồi chứ nhỉ?”
Yuzuru là người mở lời.
Nghe thế, Ayaka trưng ra biểu cảm hỏi chấm.
“Sao đột ngột vậy? Bộ có kế hoạch gì à…?”
Cô hỏi trong khi nhìn sang Arisa.
Mọi người đều biết rằng Yuzuru và Arisa đã, đang và sẽ đón năm mới cùng với nhau.
Nên chắc họ đang có kế hoạch gì đó vào hôm nay.
“Không, tớ không nhớ là có gì đặc biệt…”
Arisa cũng nghiêng đầu.
“Không hẳn là vì lý do cụ thể nào cả. Tại khoảng thời gian tốt để ở ngoài trời sắp qua… dần lạnh hơn một chút rồi đó. Sẽ không hay nếu để bị cảm đâu.”
Nghe Yuzuru dùng thời tiết để làm lý do, khuôn mặt Ayaka lẫn Arisa đều lộ vẻ tán đồng.
Họ cũng đã cảm thấy có chút lạnh rồi.
“Thế thì, kết thúc bằng cái gì đó ấm ấm nhé?”
“Ừm! Oshiruko thì sao?”
“Được đó. Chắc chắn là lúc nãy tớ đã thấy nó ở đằng kia…”
Cuối cùng là vẫn phải ăn gì đó rồi mới được về nhà.
Nhưng mà bụng của Yuzuru đến giới hạn rồi.
Tuy không đến mức nhét không được nữa, nhưng nếu được chọn thì cậu không muốn ăn tí nào.
“K-không, anh mới uống amazake xong nên oshiruko thì…”
Người vừa phát biểu là Soichiro.
Cậu cũng đã đến giới hạn y như thằng bạn mình.
Nhưng Ayaka lại mỉm cười như đã cảm nhận được gì đó từ biểu cảm của Soichiro.
“Haha, nè, anh ăn hết nổi rồi đúng không? Cứ thành thật thú nhận cũng có sao đâu mà.”
“Ể? … Vậy sao?”
Arisa cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Cả Yuzuru và Soichiro cùng ngoảnh mặt đi.
“Đ-đâu phải, làm gì có chuyện đó chứ.”
“Nếu em ăn quá nhiều thì… vừa sang năm mới đấy.”
“Nghe đồn ăn nhiều đầu năm dễ tăng cân lắm đó.”
Những lời của Yuzuru và Soichiro khiến nụ cười toe toét Ayaka đang trưng ra trở nên đông cứng.
Arisa cũng nghiêm mặt để tay lên bụng mình.
“… Ờm, chúng ta đều ăn no cả rồi. Dừng lại ở đây thôi ha.”
“Xin lỗi vì đã khiến cậu phải đi cùng tớ mãi. Giải tán thôi.”
Sau khi Ayaka và Arisa nói thế, các chàng trai đều gật đầu đồng ý.
Yuzuru và Soichiro thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
_____
Trans: Bài học rút ra: sỉ gái méo bao giờ có kết cục tốt =))
Google “pot-au-feu” nhé, tui cũng không biết giải thích như thế nào nữa. Dashi: một loại nước dùng. Amazake: rượu ngọt, có thể có hoặc không có cồn (thường là không có). Này thì lấy le với gái, dừa! Một món tráng miệng truyền thống của Nhật Bản. Món cháo ngọt gồm đậu azuki được đun sôi và nghiền nát, được phục vụ trong bát với mochi. Vì cả 2 đều có vị ngọt nên sẽ rất ngán, hoặc món ăn sau sẽ chẳng cảm thấy được vị gì.