Omae wo Onii-chan ni Shite Yarouka!?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1306

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 02 - Chương 6

Ngày 27 tháng 4, thứ Bảy.

Mọi người. Tụ họp. Thời hạn.

Ngày thứ bảy, phòng 701 trở nên bận rộn từ sáng.

Năm đứa em gái cùng nhau đến phòng tôi.

Hôm nay các em ấy không mặc đồ cosplay hầu gái, đều mặc thường phục cả. Tôi thực sự không... có mong đợi gì đâu. Thấy các em ấy không phải dàn hầu gái, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.

Trang phục của Selene thì rất là Gothic. Như thường lệ, giữa đồ thường để mặc trong phòng và em ấy có khác biệt rất lớn.

Mika thì trong bộ quần áo lolita. Theo tôi nghĩ, là Murasaki-san đã chọn bộ đồ này cho em ấy chăng?

Tomomi thì mặc quần sọt nam, nó hợp với sự năng động của em ấy.

Ngay cả khi đã có bạn trai, thì em ấy không thể thay đổi cách ăn mặc chỉ trong một sớm một chiều được đúng không. Nhưng tôi tự hỏi là liệu em ấy có thay đổi cách ăn mặc của mình cho hợp với gu của bạn trai hay không.

Yuuki thì vẫn là phong cách thường thấy của em ấy, áo phông và quần jean. Dường như em ấy có mặc gì thì cũng đều hợp cả. Tôi cảm thấy có vẻ phải cấm em ấy mặc quần jean để em ấy quen với việc mặc váy quá.

Mặc dù vậy, nhưng nếu ép buộc em ấy mặc váy thì sẽ làm cho em ấy sợ mất, vậy nên giờ tôi chỉ cần để ý tới em ấy thôi, vì em ấy trở nên tự lập rồi.

Còn với Sayuri, thì hôm nay em ấy không đội tóc giả nữa và xuất hiện trong chiếc váy liền thân dễ thương.

Không quá cầu kì và khá là giản dị, tôi thấy rằng đó là một lựa chọn giúp em ấy trở nên nữ tính và thanh nhã hơn.

Và rồi Sayuri mặc tạp dề và ngay lập tức chuẩn bị bữa sáng. Yuuki cũng tình nguyện giúp em ấy nữa.

Selene và Mika thì cùng nhau xem anime trên TV.

Còn Tomomi thì bắt đầu sửa soạn bàn ăn trong khi ngáp ngắn, ngáp dài.

"Nii-chan cũng lại đây giúp em đi, nhanh lên nào! Những ai không làm thì nhịn ăn đấy!"

Đúng là Tomomi của thường ngày.

"Thế hai người kia thì sao?"

Hai đứa em của tôi đều dán mắt vào cái TV. Chương trình đang chiếu về một nữ chính đang biến đổi. Tomomi mỉm cười thích thú.

"Selene đang thu thập dữ liệu, còn với Mika thì đang được giáo dục về tình cảm, vậy nên không sao cả. Thay vào đó, có phải anh còn một đống đồ cần giặt không, Nii-chan?"

Sau khi sửa soạn bàn ăn xong, Tomomi hướng nhanh đến máy giặt trong phòng tắm.

Tôi cũng đi theo Tomomi. Chỉ có hai chúng tôi thì cũng dễ hỏi hơn.

Khi em ấy đứng trước cái máy giặt kiểu Drum với chất làm mềm và tẩy rửa trên tay, thì em ấy tự hỏi "Hmm. Có hai chất, chọn cái nào đây ta?"

Tôi cất lời.

"N-này, Tomomi."

"Ah! Đúng lúc lắm, Nii-chan. Em bỏ từng loại ở đâu đây?"

"Nước tẩy rửa thì ở đây, còn chất làm mềm thì em cần phải kéo cái khay ra rồi cho vào trong đó."

"Cảm ơn anh!"

Khi máy giặt bắt đầu công việc, thì Tomomi quay sang tôi.

"Vậy, có chuyện gì thế Nii-chan? Có thể nào là do anh không ôm em được và cảm thấy cô đơn rồi chờ đến khi chúng ta ở một mình à?"

"K-Không phải thế!"

"Vậy chứ là gì. Thành thật đi nào anh."

"Umm... được rồi.... đó là... uh..."

Tôi không thể nói tiếp. Có thật là em đã có bạn trai không? Nếu đột nhiên nói tất cả ra như thế thì chắc chắn Tomomi sẽ nghi ngờ.

Anh đã nghe điều đó từ ai? Khi lời nói đó được thốt ra, thì càng tệ hơn.

Tomomi tỏ vẻ nghi vấn.

"Là gì vậy Nii-chan?"

Tôi vội chỉ về phía cái máy giặt.

"A, đúng rồi! Nếu em ấn vào nút sấy khô này thì nó sẽ thực hiện tự động đấy"

"A! Em xin lỗi vì đã quên nhấn nó."

Sau đó thì Tomomi vẫn tiếp tục nhìn tôi.

"Vậy, đó chưa phải là tất cả đâu nhỉ?"

"T-Thật sự không có gì đâu... chỉ là, cho anh xin lỗi trước nhé."

"Đâu thể làm gì khác được. Ngày đó có bão mà."

Tomomi mỉm cười lãnh đạm. Em ấy... không giận sao?

"U-umm... có gì thay đổi gần đây à?"

"Thay đổi?"

Tomomi nhìn chằm chằm rồi đột nhiên nhào vào tôi. Em ấy ép cái bầu ngực căng tròn ấy vào người tôi. Mềm quá. Khi gần với Tomomi, thì có một hương thơm tỏa ra không thể tả được.

"N-Này! Đột nhiên em làm cái gì thế..."

"Nii-chan, nếu anh lớn tiếng thì mọi người sẽ tới đó, đúng không?"

Tôi trả lời trong khi hạ thấp giọng xuống.

"Đừng có đe dọa anh. Bỏ anh ra đi!"

"Nhưng chính Nii-chan đã hỏi là có gì đã thay đổi không mà."

"Và anh cũng tự hỏi là nó có liên quan gì đến việc ôm anh à?"

"Nhiều lắm chứ. Gần đây em đã trở nên bự hơn rồi. Tất nhiên, là không phải em mập lên đâu nhé!"

"Hiểu rồi. Anh hiểu rồi. Anh đã hiểu rồi."

"Tốt lắm."

Mỉm cười thỏa mãn, Tomomi cuối cùng cũng buông tôi ra.

Khi đã cảm thấy nhẹ nhõm thì một sự hiện diện hiện lên sau lưng tôi. Tôi quay lại vì cảm thấy lạnh sống lưng thì bóng dáng Sayuri mặc chiếc tạp dề đang đứng ở đó.

"Ôi trời, vậy ra Onii-sama đang ở một nơi như vậy sao ạ?"

Chúng tôi đã bị bắt gặp?!! Với một nụ cười khô khốc, Sayuri nói một cách đơn điệu. Cảm giác như em ấy đang kìm nén cơn giận của mình vậy.

Tomomi lắng nghe với một nụ cười.

"Có chuyện gì thế, Sayuri?"

"Bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi. Cả hai người, mời tới bữa ăn."

Như thế đối phó với nụ cười của Tomomi, Sayuri nói điều đó cũng với nụ cười và lặng lẽ đi tới phòng ăn.

"Thôi nào, đi thôi Nii-chan."

Tomomi nắm lấy tay tôi, tôi đã mở miệng được một nửa nhưng có cảm giác gần như nửa linh hồn tôi đã trút ra vậy, và tôi bị kéo tới hành làng.

***

Bữa sáng gồm bánh sừng bò, trứng bác, xúc xích luộc và canh bí ngô. Ngoài ra, thực đơn còn có salad nhỏ và nước ép trái cây nữa.

Tất cả đều ngon hết.

Trong khi đang ăn, Tomomi bất chợt bắt chuyện với tôi.

"Nii-chan. Nhân tiện... em đã có bạn trai rồi đấy."

“Anh đã biết rồi.” - Tôi không thể nói thế được. Khi tôi tỏ vẻ không chú tâm thì Tomomi phồng má và mím môi.

"Thế này là sao hả. Lẽ ra anh phải tỏ ra sốc chứ."

"K-không, không có gì đâu. Xin lỗi em."

"Nếu anh xin lỗi thì sẽ làm em gặp rắc rối mất đấy."

"V-vậy thì, chúc mừng em!"

"Cảm ơn anh, Nii-chan."

"Có vẻ như... các em không phải là mới nghe điều đó nhỉ."

"Đúng thế đó. Em đã thông báo cho mọi người rồi nên Nii-chan là người cuối cùng đấy. Em không tính làm anh ngạc nhiên đâu. Em cũng lên 16 vào hè này mà, anh biết đấy? Đúng ra thì em phải có một hoặc hai người bạn trai."

"Em không nên bắt cá hai tay đâu đấy!"

"Em chỉ đang giả định thôi."

Tôi nhìn quanh bàn. Selene tỏ vẻ buồn ngủ với nửa mắt đang nhắm, như thể không liên quan gì tới em ấy vậy. Sayuri thì đang vặn vẹo, có vẻ như đang cố đưa ra ý kiến.

Yuuki đang lo lắng nhìn về phía Mika. Nói tới Mika, thì tinh thần của em ấy hơi kém. Với Mika thì đây dường như là một vấn đề quan trọng.

Tomomi tiếp tục hướng sang tôi.

"Và vì vậy nên em có một thỉnh cầu với Nii-chan..."

Khi Tomomi vào vấn đề chính, thì tiếng chuông reo lên.

"Xin lỗi Tomomi. Có vẻ chúng ta có khách."

Chỉ có một người mà tôi biết có thể tới. Tomomi rũ vai. Selene thì mở mắt. Sayuri trở nên lo lắng hơn, Yuuki... thì gật đầu về phía tôi với một một biểu hiện nghiêm túc. Mika thì nhìn chằm chằm vào tôi.

"Có lẽ là Murasaki-san."

Sau khi đi tới thiết bị liên lạc và mở cửa, Murasaki-san xuất hiện ở phòng ăn trong bộ đồ công sở. Mọi người đứng dậy.

"Thứ lỗi cho tôi vì đã tới vào bữa ăn."

Với câu mở đầu như thế, Murasaki-san xác nhận với tôi.

"Cậu có thể quyết định một người em gái rồi chứ?"

"Tôi sẽ không chọn."

"Vậy sao..."

"Em sẽ từ bỏ quyền thừa kế. Đó là chuyện sẽ xảy ra nếu em không đưa ra lựa chọn trước thời hạn, phải không?"

"Phải, đúng như Yoichi-san nói."

"Thời hạn... đã qua rồi, không phải sao?"

Mọi người, kể cả tôi đang chờ câu nói tiếp theo của Murasaki-san. Nhưng chị ấy nhẹ thở dài mà không có lấy một biểu hiện gì, rồi nói một cách hững hờ.

"Không phải."

"Có nghĩa là chưa tới thời hạn sao?"

"Nói như vậy cũng được."

"Vậy thì, tại sao thông báo lại nói là hai tuần? Có phải sự thật là một khoảng thời gian dài hơn không?"

"Tôi là người đã quyết định cái hai tuần đó."

"Cả việc đó trong di chúc luôn sao?"

"Điều đó… đúng vậy."

Chỉ trong một thoáng, Murasaki-san không nói được gì. Như thể chị ấy do dự vậy.

"Vậy khi nào thì thời hạn thật đến?"

"Tôi không thể trả lời câu hỏi nào liên quan đến di chúc cả... Tuy nhiên"

Murasaki-san nói tôi với đôi mắt lạnh như băng.

"Tôi khuyên cậu nên chọn sớm đi... để không phải hối hận về sau."

"Hối hận… ý chị là sao."

"Không ai trong số những ứng cử viên em gái có quyền phủ nhận quyết định cả. Quyết định của Yoichi-san là tuyệt đối. Đừng quên điều đó."

"Em… không chọn."

Hối hận vì chỉ chọn một người và hối hận vì bỏ lỡ mất tài sản thừa kế. Thường thì cái thứ hai sẽ hối hận hơn.

"Vậy sao. Vậy thì, thứ lỗi cho tôi."

Sau lời xin lỗi ngắn gọn, Murasaki-san rời đi. Bầu không khí bớt đi căng thẳng ngay lúc đó.

Tôi thở phào và lẩm bẩm.

"Đó là ý gì nhỉ... sự ‘hối hận’ mà chị ấy nói ấy."

Trong chuyến thăm hôm nay, chị ấy đã tạo nên ấn tượng là một công việc rõ hơn. Ngoài ra, vì dường như chị ấy đã đi xa đến mức đe dọa tôi, nên thật đáng quan ngại.

Như tôi nghĩ, với Murasaki-san thì mối quan hệ với chúng tôi sau cùng cũng chỉ là công việc, chị ấy sẽ tuân theo hợp đồng với khách hàng cho tới khi nó kết thúc.

Mấy đứa em gái của tôi ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Tomomi lẩm bẩm khó xử.

"U-um, Nii-chan, đừng bận tâm đến nó!"

"Đừng bận tâm mà em nói... Anh tự hỏi, anh đã làm sai gì sao? Hay chính sự tồn tại của anh đã là một điều xấu rồi?"

Sayuri lắc đầu.

"Hỏi về những điều quan trọng mà anh không thể trả lời, đó là do Murasaki-san. Onii-sama không có lỗi đâu ạ."

Yuuki gật đầu liên tục trước câu nói đó.

"Đ-đúng vậy đấy, Nii-san. Em không giỏi trong những tính huống ngặt nghèo, nhưng em sẽ nói rằng chúng ta cần phải lạc quan lên."

Mika ôm chặt lấy Maple.

"Mii-chan có thể ở cùng những người khác lâu hơn không ạ?"

Tôi nhẹ gật đầu để đáp lại lời nói của Mika.

"Ừm. Sẽ ổn thôi."

Tuy là vậy, nhưng câu nói "Nếu không chọn sớm thì cậu sẽ hối hận đấy" vẫn làm tôi thấy bồn chồn.

Sau đó Selene lẩm bẩm với một giọng nói rõ ràng. Tròng đen trong mắt em ấy trống rỗng, như thể em ấy đang thấy thứ mà chúng tôi không thể thấy vậy, một cái nhìn bí ẩn.

"...Onii-chan. Có thật là có thời hạn không nhỉ?"

"Thời hạn, à. Xét qua những gì Murasaki-san đã nói, thì anh nghĩ là có."

Selene từ tốn gật đầu đáp lại lời nói của tôi.

"... Lý do… anh phải chọn là...."

Như thể thời gian ngừng trôi, Selene cũng dừng chuyển động. Lo cho em ấy, tôi hỏi.

"Anh phải chọn vì?"

"...*suu*............*suu*...eh? Chào buổi sáng, Onii-chan."

Selene dụi mắt và ngáp một hơi dài. Em ấy đang trong cơn mơ à?

Sayuri tỏ vẻ suy tư và lên tiếng.

"Chúng ta không biết là liệu có phải nhanh chóng đưa ra lựa chọn hay không. Sẽ khó có thể moi được thông tin từ Murasaki-san đấy ạ."

Tomomi nổi xung lên với một nụ cười.

"Vậy thì, hãy tận hưởng cuộc sống hiện tại cho tới khi chúng ta bị đuổi đi thôi!"

Đó là cách bi quan để lạc quan về việc này, nhưng đó là quan điểm của em ấy.

Không, tự chính bản thân tôi, thì tôi có thể chấp nhận việc này không?

Khi tôi đang đi lạc hướng, Tomomi vui tươi nói tiếp.

"Vậy, quay lại cuộc nói chuyện trước đó... em có thể thỉnh cầu điều gì đó từ Nii-chan không?"

Sự xuất hiện của Murasaki-san đã chen ngang lời nói của Tomomi mà nhỉ. Tôi quay qua chỗ em ấy lần nữa.

"Nói mới nhớ, chúng ta đang trò chuyện dở mà nhỉ. Nhưng để anh nói trước cho biết nhé. Anh sẽ lắng nghe thỉnh cầu của em... nhưng anh không thể đáp ứng điều vượt quá khả năng của mình đâu."

"Anh có thể làm được! Được mà được mà, sẽ được thôi! Nii-chan... hẹn hò với em đi!"

"S-sao cơ?"

"Anh biết đấy, trước khi “làm thật” với bạn trai thì em muốn tập luyện trước đó mà. Thời hạn đưa ra lựa chọn dường như vẫn còn, và đó là thỉnh cầu của một đứa em gái dễ thương của anh, anh sẽ chấp nhận nó phải không nào?"

Tôi xem thử biểu cảm của Sayuri. Cực kì điềm đạm luôn. Tôi đã cảm thấy em ấy sẽ là người đầu tiên phản đối nó, nhưng dường như đây là sự chứng thực cho việc em ấy đang hợp tác với Tomomi.

Sayuri nhận thấy ánh nhìn của tôi và mỉm cười.

"Đó là mong ước thành thật của Tomomi-san. Xin anh chấp nhận nó đi ạ. Thậm chí có nhiều hơn nhưng thời gian lại có hạn. Em mong em gái mình sẽ có được hạnh phúc. Nếu mỗi người đều tìm được bạn trai của mình, thì em sẽ giúp các em ấy nhiều nhất có thể."

Khi Sayuri nói ra điều đó với một nụ cười thì tôi lạnh hết cả sống lưng.

Selene, Yuuki, Mika sẽ tìm được một người bạn trai và Sayuri thì không kiếm nổi một người...

Tôi bị cuốn theo viễn cảnh tương lai của Sayuri, không phải ý điều đó chính là Sayuri và tôi bị bỏ lại bơ vơ cùng nhau sao?

Cũng là lẽ thường khi mà em ấy lại chấp nhận đứa em được gọi là Tomomi và cuộc gặp bí mật của tôi.

Nghe lời nói quyết định của Sayuri thì nước mắt bắt đầu tuôn ra trên đôi mắt Mika.

"Em hiểu rồi. Suy nghĩ của Mii-chan còn nông cạn ạ. Sayuri-neechama muốn Tomomi-neechama được hạnh phúc. Mii-chan kính trọng Sayuri-neechama lắm đó."

Nghe Mika ngây thơ nói rằng rất kính trọng mình, Sayuri thấy không thoải mái trong thoáng chốc, sau đó trả lời với sự khiêm tốn dịu dàng.

"Tất nhiên rồi, chúng ta là chị em mà. Chúng ta là một gia đình cơ mà... hahaha."

Yuuki tỏ vẻ hồ nghi với câu trả lời cùng nụ cười khô khốc của Sayuri. Selene thì vẫn đang ngái ngủ.

Tomomi liếc trộm mặt tôi rồi cúi xuống bàn.

"Vậy, Nii-chan, anh sẽ hợp tác với em chứ?"

"H-hiểu rồi. Anh sẽ thử. Anh sẽ hẹn hò với em! Để anh giúp em nhé!"

Miễn là các em gái của tôi gần gũi với nhau và muốn gì đó thì tôi sẽ đáp ứng tất cả.

"Nhân tiện, em muốn hẹn hò ở đâu? Gần nhà ga à?"

"Nii-chan vẫn ngây ngô nhỉ. Hẹn hò quanh khu nhà mình thì đáp ứng làm sao được. Vì chúng ta hẹn hò nên phải tới một nơi thật mới lạ chứ."

“Điều mà em nói... đi tới nơi lạ ngay cả trong ngày hẹn hò sao?"

"Dạ, sẽ có rất nhiều khó khăn. Tuy nhiên, nếu chúng ta làm được thì sẽ tự tin lên rất nhiều đấy. Em nghĩ nó rất đáng để thử. Nếu vượt qua những nơi khó qua đó, thì em có thể tận hưởng buổi hẹn hò ở bất kỳ thành phố nào! Anh hiểu chứ."

Tôi tự hỏi liệu ngày hẹn hò có phải như là một trò chơi đối với em ấy không.

"Và cái thành phố lớn đó ở đâu?"

Tomomi chỉ nhanh lên trần nhà.

"Chính là Shibuya, Nii-chan."

"C-Chỗ Shibuya mà em nói, là Shibuya có tượng Hachiko đấy ư?"

"Đúng rồi Nii-chan. Đó là thánh địa hẹn họ mà, không phải sao? Anh không muốn chu du tới đó sao?"

Tôi chưa bao giờ tới Shibuya cả. Theo tôi thấy thì có cảm giác mơ hồ đó là một nơi đáng sợ.

"Được rồi, Nii-chan cứ để đó cho em, anh chỉ việc lên thuyền và tận hưởng thôi. Em đã nghĩ ra lộ trình để ghi điểm rồi. Ngoài ra, nếu bất quá thì Selene sẽ đảm nhiệm thay cho bọn em."

Khi tôi quay qua Selene, thì em ấy gật đầu hai lần.

"...Em sẽ trợ giúp từ trong phòng."

"O-ohh. Cảm ơn em, Selene. Vậy, khi nào thì bắt đầu?"

"Ngày mai ạ, Nii-chan! Người ta thường nói ‘Rèn sắt trong khi nó nóng’ mà."

Tôi một lần nữa nhìn những đứa em gái của mình. Mika thì giữ Maple bằng cả hai tay và giơ lên nói “Hoan hô”.

"Mii-chan cũng muốn hẹn hò nữa! Em cặp đôi với Maple nhé!"

Sayuri gật đầu trả lời Mika.

"Chúng em sẽ đi cùng anh vào ngày mai. Tất nhiên, chúng em sẽ giữ khoảng cách và quan sát từ xa để không làm phiền hai người ạ."

Yuuki vội vã nói.

"E-Em cũng sẽ đi nữa. Ở Shibuya có nhiều cửa hàng quần áo và nhãn hiệu nổi tiếng, nó sẽ làm tăng sự nữ tính của em."

***

Và như thế, ngày mai tôi... sẽ phải đi hẹn hò với đứa em gái Tomomi của mình.

Sau đó, ngày thứ bảy trôi qua như thể không có gì xảy ra.

Mọi người đã cùng nhau chơi game mà Tomomi đã mang tới, xem TV và cũng tìm đường tới Shibuya bằng điện thoại thông minh.

Sau khi ăn xong bữa tối thì từng người đi tắm và chuẩn bị cho ngày mai. Một lần nữa, tất cả em gái cùng nghỉ ngơi trên cái giường lớn đó.

Tôi tự hỏi liệu đó là tất cả những gì tôi có thể làm sao.

Về bạn trai của Tomomi và sự "hối hận" mà Murasaki-san đã nhắc nhở tôi. Khi tôi đang cảm thấy cực kì lo lắng, thì màn đêm đã buông xuống.