Ngày 29 tháng 4, thứ Hai.
Vội vã. Bóng tối. Thứ hai vui vẻ.
Hôm qua, về những gì xảy ra sau đó...
Sau khi chúng tôi quay lại phòng 701, hiện đang có Tomomi và Selene ở trong, thì hai em ấy ra chào chúng tôi với biểu cảm thường ngày. Thấy Tomomi cư xử như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, ngực tôi như thắt lại.
Dù sao thì tôi đã làm cho Tomomi khóc. Và... trái ngược với cảm giác tội lỗi và thất vọng bên trong tôi, Tomomi chào tôi như con người thân thiện thường ngày của em ấy.
Vì Mika đã ngủ thiếp đi, nên khoảng mười hai giờ mọi người quyết định đưa em về phòng.
Có hơi rắc rối khi mãi tới giờ thì các em ấy mới được trở về phòng của mình.
Mặc dù Selene thấy ổn vì là kiểu người sống về đêm, nhưng Mika lại là đứa nhỏ nhất và Sayuri, một người sống có kỉ luật thì đã không chịu được. Sayuri cố gắng hết sức để chống lại cơn buồn ngủ, nhưng em ấy không chịu được và liên tục gà gật sang hai bên.
Mika thì không khổ sở như vậy, em ấy thở đều và say giấc.
Tôi bế Mika tới thang máy trong khi cẩn thận không để em ấy thức giấc. Sau khi đặt Mika xuống giường thì chúng tôi giải tán tại hành lang tầng hai.
Tôi cố gọi Tomomi, nhưng chỉ nghe được câu "Xin lỗi Nii-chan, và cảm ơn vì đã đi cùng em hôm nay!".
Từ lúc trở về, Tomomi liên tục liếc nhìn tôi như thể muốn nói "Đừng nói gì về những gì đã xảy ra trong công viên", không cho phép tôi đề cập tới chuyện đó.
Sau khi về phòng, tôi đã trở lại lối sống một mình.
Dường mệt lả vì không quen với việc hẹn hò, nên sau khi tắm xong thì tôi ngã ngay xuống giường, trước khi nhận ra thì đã mười giờ ngày 29 rồi.
Tôi bật dậy, nhận ra rằng mình đã trễ học và kiểm tra điện thoại,và rồi nhận ra một điều.
Hôm nay là Quốc khánh.
"Eh? Từ Mariko sao."
Tôi nhận được một tin nhắn từ Mariko trên STRING. Cô ấy đã gửi từ khoảng ba mươi phút trước đó. Nội dung là một lời mời,đại khái như "hôm nay là ngày lễ, chúng ta đi đâu đó chơi có được không? "
Buổi chiều... hay đúng hơn là vào buổi tối tôi sẽ phải tới phòng của Selene, và vì Mariko đã mời nên tôi có lẽ cũng phải đi chơi với cô ấy.
Trong khi nghĩ như vậy, tôi chợt nhận ra rằng đi chơi với hai cô gái trong hai ngày liên tiếp không phải điều nên làm. Không, à thì, dù sao Tomomi cũng là em gái của tôi mà.
Gần đây tôi lúc nào cũng được Mariko chăm sóc, ít nhất thì tôi nên trả ơn bằng cách đi theo vác đồ cho cô ấy trong lúc mua sắm haycũng phải trải qua một vài hình phạt khác nữa chứ .
Tin nhắn tới từ ba mươi phút trước. Cũng có khả năng giờ Mariko đã đi chơi với bạn của cô ấy rồi.
Không, cho dù là thế thì cũng không nên bơ cái tin nhắn này đi chứ.
Trước hết tôi phải viết rằng tôi đã ngủ quên và xin lỗi.
Khi tôi gửi tin nhắn, ngay lập tức có phản hồi lại từ Mariko. Hình như cô ấy vẫn chưa đi ra ngoài.
Trong khi mua sắm, tôi cũng có thể tham khảo ý kiến về chuyện hôm qua với Mariko.
Tôi sẽ nói đó là câu chuyện từ một người bạn.
Liệu tôi có mắc phải sai lầm nào vào ngày hẹn với Tomomi không... cho dù có nghĩ đến thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không biết, nhưng chắc chắn một điều rằng, tôi đã làm Tomomi khóc
Ngay khoảnh khắc tôi trả lời Mariko "Vậy thì, vào lúc mười một giờ trước nhà ga" —— Thì một tin nhắn tới từ Selene. Mắt tôi mở to hết cỡ khi đọc thứ được viết bên trong. Tim tôi đập nhanh và cảm thấy như mình đang ngạt thở .
『"Cứu!"』
Chỉ duy nhất một từ. Selene, em ấy ngất xỉu sao?!
Em gái của tớ ngất xỉu rồi! Tôi không thể dùng lý do như vậy được. Tôi trả lời Mariko thông qua String rằng tôi có thể có một cuộc hẹn đột xuất. Tôi thấy nhói lên ở lồng ngực.
Mariko trả lời "Vậy thì tớ sẽ đi với vài người bạn vậy". Có thể là cô ấy quan tâm đến tôi, nhưng mà ngay từ đầu thì có lẽ tôi là người duy nhất cô ấy có thể mời... tôi thành thật xin lỗi và hứa sẽ bù đắp cho cô ấy, rồi với bộ đồ ngủ còn trên người, điện thoại, chìa khóa điện tử và ví, tôi lao ra khỏi phòng.
Sau khi đóng cửa lại một lúc, thì tôi cảm thấy bối rối.
Số trên chìa khóa điện tử đã đổi thành 101 và tôi không thể quay trở về phòng của mình được nữa.
Tôi không kiểm tra kỹ, nhưng con số này dường như không thay đổi từ sáng đến nửa đêm. Vậy là, một lần nữa nó thay đổi một cách bất ngờ.
Sau khi đi xuống tầng một bằng thang máy, tôiđi thẳng vào phòng Selene mà không gõ cửa
"Em ổn chứ Selene ?!"
Trong phòng khách lờ mờ sáng với tấm rèm cửa, thì Selene đang ở đó, đang nằm trên sàn. Đôi mắt em ấy nhắm lại và mái tóc đen dài của em ấy trải dài trên sàn nhà, như là Người đẹp ngủ trong rừng trong câu chuyện cổ tích vậy... em ấy thở đều say giấc và đang nắm chặt điện thoại của mình trong tay.
"Này, Selene, tỉnh lại đi nào!"
Khi tôi đỡ em ấy lên và lay cơ thể mảnh mai ấy, Selene từ từ mở mắt và thì thầm với giọng yếu ớt.
"... Onii-chan ..."
"Ừ! Là anh đây! Em ổn chứ? Hay là để anh gọi xe cứu thương?"
Selene lắc đầu và nói với tôi bằng một giọng yếu ớt
"... Em mừng vì anh đã tới kịp."
"Kịp ... kịp cái quái gì vậy? Nói kiểu đấy làm anh lo lắm đấy!"
Cứ như thể em ấy vui mừng vì được nhìn thấy tôi trước khi chết. Đại loại như thế ấy.
Cơ thể Selene lạnh toát. Tôi ôm chặt lấy em ấy.
"...Ấm quá đi..."
"Đừng chết! Anh xin em đấy!"
Tôi cố gắng truyền đi hơi ấm cơ thể đến Selene nhiều nhất có thể.
Không lẽ, Selene mắc bệnh nan y nào sao?
Chẳng lẽ đó là lí do em ấy không gặp ai, từ chối việc đi học và tạo lập mối quan hệ với người khác?
Sau khi hòa thuận với bạn bè rồi thì thật khó để chia tay họ. Một chuyện như vậy, d-dẹp đi!
Thậm chí em ấy còn muốn đến Nippori với tôi ... ước mơ đó sẽ không thể trở thành hiện thực được hay sao?
"... Onii-chan. Yêu cầu cuối cùng của em ... anh sẽ nghe chứ?"
"Đừng có nói 'cuối cùng'! Anh sẽ làm bất cứ điều gì em muốn! Miễn là anh có thể!"
Với một nụ cười nhợt nhạt, Selene đưa ra yêu cầu.
"... Em muốn ăn bánh kem xốp."
"Haa? !!"
"... Bánh kem xốp ngon lắm . Với lại, em đói."
Khoảnh khắc đó, tôi cuối cùng cũng hiểu ra. Rằng đó là một hiểu lầm trầm trọng, tôi thấy xấu hổ quá.
Khi buông Selene ra, tôi hỏi.
“Selene này. Em ngất xỉu vì đói sao?"
Selene gật đầu và nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt lấp lánh như đá quý ngay cả khi ở trong căn phòng tối tăm này.
"... Vâng. Đấy là tại sao để tránh tiêu thụ thêm calo, em đã chuyển sang chế độ dữ trữ năng lượng ."
Tôi thở dài nhẹ nhõm.
"Em làm anh ngạc nhiên quá đấy. Này nhé, một cái mail chỉ ghi từ ‘Cứu’ nó đáng sợ lắm biết không!"
"... Với em thì đó là một tình huống nghiêm trọng đấy ạ."
"Vậy thì, nếu em ăn cái gì đó thì chắc sẽ được sạc đầy năng lượng ha."
Lần này em ấy gật đầu hai lần.
"... Em sẽ còn tràn đầy năng lượng hơn nữa nếu như em ăn bánh kem đó."
"Thế món mì ly sao rồi?"
"... Dạo gần đây, sau khi ăn uống bên ngoài với Onii-chan và ăn cùng Sayuri-chan, khẩu vị của em bắt đầu trở nên kén chọn rồi. Em thấy rằng ăn mỗi mì ly là không đủ."
Cho đến gần đây, Selene đã ăn kiêng và nói rằng "Em có thể sống chỉ với mì cốc ", vậy nên khẩu vị em ấy đã phát triển là một điều đáng mừng. Tôi nghĩ em ấy bước gần hơn tới tiêu chuẩn như là một con người.
"Sao em không mua sắm trước khi em ngất xỉu trong phòng đi?"
"... Tiếp xúc với ánh sáng mặt trời là em sẽ tan chảy mất. Liệu Onii-chan có ổn khi em gái mình tan chảy không ? Onii-chan có thể chịu đựng việc em gái mình tan chảy không?"
"Đừng nói như thể em được làm từ pho mát chứ. Uhh... từ giờ trở đi, phải thành thật viết là "Em đói quá, cho em ăn gì đó đi". Nghe có vẻ khá khó, nhưng nếu em nói được như thế thì sẽ giúp anh đấy. "
"... Onii-chan chiều em quá đi, sự tự lập của em sẽ biến đi hết mất."
"Nếu em biết mình đang được chiều chuộng, vậy thì hãy sống tự lập đi. Được rồi! Giờ chúng ta đi đến cửa hàng tiện lợi nhé?"
"...Cùng với nhau?"
"Nếu đi cùng với anh, thì bên ngoài sẽ không đáng sợ đâu! Sau những gì đã tập luyện cho đến bây giờ, thì em đã có thể đi bộ bên ngoài vào ban ngày rồi."
"... Đi ra ngoài vào buổi sáng đáng sợ lắm. Nếu làm vậy em cũng sẽ giống con người mất."
"Thế thì tốt chứ sao, dù gì thì em cũng là con người mà."
"... Em là hậu duệ của bóng tối. Biệt danh 'Hắc dương' của em không chỉ để trưng đâu.”
“Không phải. Lần đâu tiên anh nghe cái tên đó đấy. Selene là tên của một nữ thần mặt trăng, sao mà nó biến thành ‘Hắc dương' được. ”
"... Hắc dương, nói cách khác, là mặt trời bị che khuất bởi mặt trăng. Khi mặt trăng và mặt trời chồng lên nhau ... n-nhưng bây giờ, ý em thì không phải vậy.”
Với căn phòng tối đến thế, những thay đổi trên khuôn mặt Selene không thể nhìn rõ được. Nhưng giọng em ấy hơi run. Em ấy đang xấu hổ à...?
"Vậy, ý em là gì? Nói cho anh theo một cách dễ hiểu đi."
"... Ý em là, em là mặt trăng và Onii-chan là Yoichi... là mặt trời. Khi hai người chồng lên nhau, um... uh... x-xấu hổ lắm."
Tôi thực sự không hiểu em ấy đang cố nói cái gì hết.
Hai chúng tôi chồng lên nhau, có nghĩa là, Selene đứng trước mặt tôi và hai chúng tôi giả vờ là EXILE? Cái đó có lẽ xấu hổ thật. Nó có lẽ sẽ tốt hơn khi có nhiều người.
Selene im lặng vì điều đó. Tôi thử đổi chủ đề.
"Uhh ... vậy Selene, em đã từ bỏ việc trở thành Undying Cicada chưa?"
"... đó là một cái tên tạm thời cho việc xuất bản trên mạng. Bí danh thật sự khắc trong linh hồn của em tuyệt đối phải giữ bí mật."
"Nhưng mà em đã nói cho anh biết điều đó rồi, thế được hả?"
"... Nếu là Onii-chan thì không sao. Anh là đặc biệt."
Selene cúi mặt xuống.
Chắc chắn, Selene và tôi ... ngay cả trong số các em gái, mối quan hệ của chúng tôi vẫn không bình thường.
Nhưng bỏ qua chuyện đó . Xem nào, chúng tôi nên làm gì nhỉ.
Khi tôi nhìn quanh căn phòng mờ với rèm cửa đã đóng lại, tôi xác nhận với Selene.
"Nhân tiện, có vẻ như em không đi học ...?"
"... hôm nay là ngày lễ. Thứ hai vui vẻ vạn tuế."
Khi Selene tự hào phồng phồng ngực, vai tôi rũ xuống một cách chán nản.
"Vậy thì, những cái bánh kem thì sao? Em không có ý định mua một gì cả. Anh thì muốn đến cửa hàng tiện lợi với em."
Tôi có thể hơi xấu tính, tôi nói với giọng hơi thiếu tự nhiên.
Selene nhíu mày khi nghĩ về nó, rồi gật đầu sau một phút.
"... Em sẽ chịu đựng. Mặc dù nó làm em khá buồn."
"Vậy là em quyết định là sẽ 'chịu đựng' nó à!"
Em ấy quyết tâm kháng cự lại việc đi ra ngoài nhiều đến mức nào vậy .
Mặc dù trong ngày tập luyện hẹn hò với Tomomi, Selene đã mang một chiếc máy tính xách tay đến phòng 701 và hỗ trợ chúng tôi hết mình từ trong nhà.
Selene tiếp tục lắc đầu.
"... chuyện đó cũng bởi Onii-chan không thể ra ngoài mà trông như thế này được."
Nói vậy, tôi lại kiểm tra quần áo.
Pyjama. Chắc chắn rồi, đi ra ngoài như thế này vào ban ngày sẽ cần rất nhiều can đảm đấy.
Đó là những gì Selene kết luận sau khi nhìn vào quần áo của tôi từ đầu đến chân.
"... và cũng bởi vì điều đó, nên hôm nay sẽ là một ngày cùng với Onii-chan, chúng ta sẽ ở nhà cả ngày."
Và thế là, sau khi khả năng xoay chuyển tình thế của Selene được thể hiện ra, tôi không còn cảm thấy muốn ra ngoài nữa.
Nghĩ đến việc một ngày như thế này sẽ đến ... không, đừng bỏ cuộc.
Hãy thuyết phục Selene như là anh trai của em ấy. Làm như tôi sẽ đầu hàng nhanh như vậy đấy.
"Trời ạ. Thế còn bữa trưa thì sao? Không có gì ăn thì chúng ta sẽ đói."
"... nếu chúng ta ăn mì cùng nhau, nó sẽ rất ngon. Chúng ta có thể gọi dịch vụ giao hàng cho bữa tối."
Chết tiệt. Vẫn là cái tiến trình ấy.
Ahh, thật là một ngày lười biếng! Có vẻ như tôi chỉ có thể để bản thân bị cuốn vào đó thôi.
Selene vẫy vẫy tôi một cách đáng ngờ.
"... giờ, Onii-chan, hãy thả mình vào bóng tối. Đừng kháng cự, hãy để cơ thể và tâm trí của anh cho em. Gần đây, Onii-chan đã không nghỉ ngơi và thư giãn đầy đủ. Nhìn xem, nếu anh nằm xuống sàn nhà, anh sẽ không thể tìm thấy năng lượng để đứng lên. Hãy rơi vào bóng tối cùng nhau nào. "
"Được rồ - không! Bóng tối hãy biến đi!"
Tôi đứng dậy, đặt tay lên màn cửa và mở toang ra cùng một lúc. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ. Thời tiết hôm nay phù hợp cho một chuyến du lịch ghê.
"...Khôngggg!"
Selene bật ra một tiếng thét dễ thương và ngã xuống. Và cứ như thế, em ấy lẩm bẩm.
“… Onii-chan, kết thúc rồi. Hãy đun sôi nước cho mì cốc đi.”
Tôi miễn cưỡng đi đến nhà bếp.
Sau khi ăn mì, tôi thở ra một tiếng và cảm ơn Selene.
“ Hôm qua anh vẫn chưa nói điều này một cách tử tế, nhưng cảm ơn em, Selene."
Selene nghiêng đầu như một con sóc nhỏ và hỏi lại.
"...về chuyện gì?"
"Em đã gửi cho bọn anh những thông tin cần thiết trong thư. Ngoài ra, cái túi thạch cao là một trợ giúp lớn."
"... Tomomi-chan là kẻ thua cuộc phiền phức, vì vậy em nghĩ chị ấy sẽ ép mình phải đi đâu đó cho dù kích cỡ giày không hợp."
"Tomomi đã thua Selene về sự nữ tính! Em ấy nói điều gì đó như thế."
"... Em không quan tâm về điều đó."
Mặc dù Selene là một cô gái rất tài năng khi em ấy thực sự muốn làm điều gì đó, nhưng thực tế rằng em ấy quá thiếu động lực và điều đó hạn chế em ấy quá nhiều.
"Hôm qua, Tomomi có nói gì khi em ấy quay lại không?"
"... không có gì đặc biệt cả. Chỉ là ..."
"Chỉ là? Có chuyện gì đã xảy ra à?"
"... đây chỉ là ý kiến cá nhân của em thôi. Thế nên, cũng có thể là em sai."
"Nói cho anh biết đi, Selene. Chỉ là để tham khảo thôi."
Em ấy suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi gật đầu
. "... Em không nghĩ, Tomomi-chan có bạn trai."
Lúc đầu, tôi không hiểu Selene đang nói gì.
"Y-ý em là gì, Selene?"
"... Em không biết lý do. Nhưng, nhìn thấy tình trạng của chị ấy hôm qua, em cảm thấy Tomomi-chan đã nói dối về việc tìm bạn trai."
Tôi thở nhẹ. Sau khi giải quyết xong những bối rối trong trái tim tôi, tôi xác nhận với Selene.
"Nếu đó là sự thật, tại sao Tomomi nói dối về việc có bạn trai?"
"... Em cũng không biết."
Không có bất kỳ đầu mối nào.
“… cho tới bây giờ thì đó là ý kiến của em, nó có thể khác với những gì thực tế đang diễn ra nên cứ giữ nó trong lòng đi, Onii-chan.”
"R-rồi. Anh hiểu rồi."
Đó là một nghi ngờ mà không có căn cứ, nên không cần thiết để tiết lộ nó cho người khác.
Bất ngờ, đôi mắt của Selene lay động.
"... Onii-chan ... em có thể hỏi cái này không?"
Tôi lặng lẽ gật đầu khi em ấy trông rất nghiêm túc.
"... nếu, chứng cách li với xã hội của em được chữa khỏi ... thì Onii-chan có còn đưa em đi hẹn hò không?"
Selene lẩm bẩm chán nản.
"Em lo lắng về điều này à?"
Em ấy gật đầu nhẹ hai lần liên tiếp.
"... Những buổi tối với Onii-chan đã trở nên vui vẻ và em đã bắt đầu nghĩ đến việc đi chơi vào ban ngày. Khi Tomomi-chan và Onii-chan hẹn hò, em thật sự ghen tỵ. Nhưng ... nếu đến ngày em có thể ra ngoài vào ban ngày, em sẽ không còn cần phải tập luyện với Onii-chan nữa. "
"Anh cũng muốn đi hẹn hò với Selene nữa, chúng ta có thể tập luyện nhiều như em muốn."
“… Onii-chan.”
Với cử động chậm hơn một con ốc, Selene chầm chậm bám lấy tôi.
Mỉm cười, tôi nói với em ấy.
"Sau khi Tuần lễ vàng kết thúc, hay là em đi học đi? Ngay vào ngày sale Nippori!"
"... uuu. Onii-chan đồ bạo dâm."
"Anh không nghĩ rằng anh đã nâng cái mức độ khó lên cao lắm đâu. Em cũng nói rằng em muốn được tự lập mà, Selene."
“… đúng vậy… Thật là rắc rối. Làm ơn hãy để em suy nghĩ về nó.”
Cái thực tế em ấy nói rằng đang gặp rắc rối và sẽ nghĩ về nó, là bằng chứng cho thấy em ấy đang rất nghiêm túc và tích cực cố gắng thay đổi bản thân.
Mọi việc sẽ ổn thôi miễn là tôi khuyến khích em ấy từ phía sau thì theo thời gian ... chỉ là, chúng ta còn lại bao nhiêu thời gian.
Khi tôi nhìn đồng hồ treo tường của căn phòng, vẫn chưa đến trưa.
“ …. được rồi. Hôm nay là một ngày hoàn hảo để tiết lộ sự lười biếng và mặt đáng xấu hổ của em cho Onii-chan. Bằng những trải nghiệm với cuộc sống của em, hãy tìm ra thêm điểm yếu của em đi. Chắc chắn, nó sẽ hữu dụng với việc chữa bệnh cho em đấy. ”
"Em vừa thay đổi cách nói của câu ‘thả mình vào bóng tối'."
Với một biểu hiện nghiêm túc, Selene nói.
"... mặc dù bản chất là như nhau, nhưng nội dung truyền đạt có thể trở nên tốt hơn hoặc tệ đi. Cuộc sống hàng ngày của em ... đầu tiên, ngủ đến trưa. Và, sau khi thức dậy em ăn và xem anime trên TV."
Selene bật TV và máy ghi hình bằng điều khiển từ xa.
Có vẻ như tôi không còn cách nào khác ngoài từ bỏ việc đi ra ngoài vào ngày hôm nay.
Anime là về nhóm nữ siêu nhân yêu thích của Selene. Sau phần nhạc mở đầu là tới khúc tiêu đề.
〈"Eh? Tớ là người duy nhất không được gọi?” Bữa tiệc sinh nhật bất ngờ của Miki.〉
"... Em đã xem cái này trước đây rồi."
Selene ngay lập tức nhấn nút dừng . Em ấy nhanh chóng mở một bộ anime khác. Đó là một bộ anime về một đám con trai đang chui ra từ robot
Kỳ lạ thay, Selene tự dưng cảm thấy bồn chồn và không quay mặt về phía tôi.
"Gì thế, Selene? Em đang vội vã một cách bất thường đấy"
"... Em đang sống ở tốc độ của riêng em và vẫn đang bình tĩnh."
Em ấy không nói hết câu. Chuyên này thật bất thường
Sau đó chúng tôi đắm mình vào những bộ anime cho đến tối. Khoảng giữa lúc đó, tôi không thể giữ kiên nhẫn nữa và bắt đầu dọn dẹp phòng.
Về bữa tối, Selene gọi dịch vụ giao hàng tận nhà trên mạng và chúng tôi ăn cùng nhau.
Khi trời trở muộn hơn Selene bắt đầu có động lực, em ấy lao về phía máy may khoảng mười giờ. Thật là một người khởi đầu chậm chạp.
Khi tôi nhìn Selene lúc em ấy đang tập trung vào công việc, hình ảnh ngái ngủ của em ấy đang nằm trên giường lại như là một sự lừa dối vậy.
Khi em ấy đang vật lộn với chiếc máy may, tôi bất ngờ nghĩ đến ngày mai.
Tôi sẽ ở một mình với Tomomi, chỉ có hai chúng tôi.
Tôi cần phải xin lỗi. Thành thật mà nói, có lẽ em ấy sẽ nói cho tôi biết tôi đã làm sai chuyện gì
Nếu tôi xin lỗi đúng cách và được tha thứ, có lẽ ... Tôi sẽ nghe những cảm xúc thật của Tomomi.
Vấn đề về bạn trai tạm thời dẹp sang một bên, khoảng thời gian để nói chuyện với Tomomi một cách chậm rãi là tuyệt đối cần thiết