“Cô nghĩ mình thực sự đã trở thành vợ của Arnolde rồi à?”
“Vậy chứ không phải sao ạ?”
“Cái gì?”
“Kể từ khi con đến đây, mẹ đã luôn nhắc nhở rằng con chính là phu nhân của công tước, là vợ của Arnolde.”
Camilla không hề tôn trọng tôi tí nào dù tôi đang ở vị trí đó. Khi bà ta làm vậy, các người hầu cũng dần ngó lơ tân phu nhân là tôi.
Trước mặt thì nhìn có vẻ họ tôn trọng tôi, nhưng sau lưng thì coi tôi như một trò cười. Tôi đã biết trước cả việc ấy vì tôi không có được sự yêu thương của chồng mình. Mà, ngay từ đầu anh ta còn chẳng xem tôi là vợ rồi.
“Mặc dù tụi con kết hôn dựa trên hợp đồng nhưng mà con cũng có quyền chăm sóc anh ấy chứ”. Cái chết của anh ấy. Sự sai lầm của bản thân tôi. Bằng mọi giá tôi phải ngăn chặn được chuyện đó.
“Reymond sẽ vẫn là bác sĩ riêng của anh ấy. Dù sao đi nữa, con chăm sóc Arnolde như thế nào thì cũng sẽ được báo cáo lại cho mẹ cơ mà. Con chỉ muốn san sẻ bớt một phần gánh nặng với mẹ.”
Tôi cảm thấy chỗ ngồi của mình như mọc gai. Tôi chỉ có thể tiếp tục kế hoạch khi Camilla chấp nhận đề nghị này. Nếu bây giờ bà ấy từ chối ngay thì…
“Cô thay đổi khá nhiều nhỉ? Ta có cảm giác như có ai đó nhập hồn vào xác cô rồi.”
Tôi nắm chặt tay mình trước lời nói của Camilla. “Con người luôn thay đổi.” Vì chỉ khi đó chúng tôi mới có thể sống sót.
Camilla nheo mắt khi nhìn tôi như không thể hiểu được tình huống này. “Tại sao tự dưng cô lại muốn làm việc này?”
Câu trả lời rất đơn giản. Để sống. Tôi thực sự muốn sống. Vì vậy, mọi thứ xung quanh như bắt đầu đáng sợ hơn với tôi. Tuy nhiên, tôi đã quyết định là sẽ tận dụng hết những gì mình đang có. Tôi đã chính thức trở thành vợ của Arnolde, mặc dù đó chỉ là một bản họp đồng hôn nhân. Tôi là người có quyền để chăm sóc và bảo vệ anh ấy.
“Con không có bất kỳ ý định nào khác. Con chỉ muốn nổ lực hơn để hoàn thành nhiệm vụ đó.” Ly hôn trong sự yên bình. Chia tay nhau một cách êm đẹp mà không ai cần chịu trách nhiệm cho ai.
Sau khi nghiền ngẫm lại bản hợp đồng, tôi nhận ra rằng chỉ có một cách duy nhất để vô hiệu hóa nó an toàn mà không vi phạm các điều khoản. Tôi cần phải khiến Camilla tự mình hủy bỏ hợp đồng trước. Nếu bà ấy làm vậy thì bà ta sẽ không yêu cầu tôi trả tiền phạt. Và để điều đó xảy ra…
‘Arnolde cần phải khỏe mạnh.’ Nếu không phải tôi đi chăng nữa thì có vô vàn người phụ nữ sẽ sẵn lòng lấy anh ta khi anh hết ốm yếu. Anh ta có thể chọn bất kì tiểu thư quý tộc nào. Lúc ấy thì tôi sẽ chẳng là gì cả.
Tôi tương tác bằng mắt với Camilla. Trong một lúc, cả Camilla và tôi đều không nói gì.
“……Vậy để xem cô làm được đến đâu.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi Camilla khó tính đã đồng ý yêu cầu của mình.
“Con vui lắm.”
“Nhưng nếu tình trạng của Arnolde xấu đi hoặc việc cô làm chỉ là những thứ vô nghĩa thì ta sẽ không để yên đâu.” Camilla lạnh giọng nói.
‘Tất nhiên tôi không để việc ấy xảy ra đâu.’ Tôi không mong Camilla sẽ giao cho tôi toàn quyền chăm sóc Arnolde. Dù sao thì Camilla cũng đã đã cho tôi một cơ hội, tôi phải cố gắng hết sức để cứu lấy anh ấy. Ðây là một ván cược lớn, một ván cược mà cái giá là mạng sống của chính tôi. Nếu tôi thành công, tôi có thể tự cứu lấy cuộc đời và tiền bạc của mình, nhưng nếu tôi thất bại…
‘Đừng nghĩ tới nó nữa.’ Thật là một thói xấu khi mà tôi cứ nghĩ đến những tương lai không hay trước khi mà tôi bắt đầu làm việc gì đó. Tôi thở dài trong lòng và đáp lại Camilla. “…Vâng.”
Kétttttttt… Tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế đang cạ vào mặt sàn. “Vì chúng ta đã thỏa thuận xong về việc này nên… bây giờ con đến gặp Arnolde đây.”
Tôi nhìn xuống Camilla. Ồ, một cảm giác thật mới mẻ. Cái cảm giác mà nhìn xuống người khác từ vị trí cao hơn thì vô cùng khác biệt. Mặc dù đó chỉ là do khoảng cách và độ cao. Trước đây, tôi chưa bao giờ nhìn Camilla từ góc này vì tôi luôn phải cúi đầu trước bà ta.
“Cô đang nhìn gì đó?”
“Không có gì ạ.” Thay vì cúi đầu, tôi nhìn thẳng vào mặt Camilla. Tôi quyết định sẽ không làm việc đó nữa. Bởi vì ngay cả khi tôi làm như vậy, nó cũng không giúp tôi thoát khỏi cái chết.
Thay vào đó, tôi tốt hơn là cứ làm những gì bản thân muốn. Tôi nghĩ là mình sẽ không gặp rắc rối đâu. Theo nguyên tác thì Camilla chỉ trở nên ác độc với tôi sau cái chết của Arnolde. Trước khi xảy ra vụ án đó, bà ta chỉ bơ tôi nhưng không hề có ý định làm hại tôi. Tôi khá tin và chuyện này và bước ra khỏi phòng. Được Camilla cho phép chăm sóc anh ta rồi, đã đến lúc tôi thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch.
“Bà chủ đã nói gì ạ? Bà ấy cho phép phu nhân không?” Rina hỏi tới tấp khi tôi bước ra, như thể cô ấy như muốn phát điên vì chờ đợi câu trả lời.
Tôi bắt đầu bước đi nhẹ nhàng thay vì trả lời ngay.
“Phu nhân đi đâu vậy?” Rina hỏi khi cô ấy đang vội vàng theo bước tôi.
“Còn ở đâu nữa chứ? Tôi đang đi gặp ông chồng tuyệt vời của mình đây.”
“Đi gặp chủ nhân ư?”
“Ừm.”
Cùng lúc đó, tiếng bước chân của chúng tôi vang vọng trong đại sảnh.
“Tại sao phu nhân đột nhiên lại…” Rina nhìn tôi chằm chằm.
Thật đáng mong đợi mà. Cho đến tận bây giờ, tôi hiếm khi dành thời gian với Arnolde. Trừ những ngày được gọi chúng tôi ngủ chung một giường. Điều ấy thật giống với việc một con ngựa có gen vượt trội phải di truyền lại cho thế hệ sau của nó. Càng nhiều càng tốt.
“Lý do sao? Để làm tròn trách nhiệm của một người vợ hiền thôi.”
“…Dạ?”
“Từ giờ trở đi tôi sẽ thân thiết hơn với chồng mình…À không, chúng tôi sẽ trở thành một cặp đôi yêu nhau thắm thiết.”
“Ôi chúa ơi!” Rina cười rạng rỡ như thể mừng hộ tôi. “Thật tuyệt làm sao!”
Tuy nhiên, nụ cười rạng rỡ của cô đã vụt tắt vài giây sao đó. “Nhưng bằng cách nào ạ……?” Cô hỏi với vẻ khó hiểu.
Cộp.
“Trời hôm nay đẹp quá.” Tôi dừng bước trước cửa sổ. Ánh mặt trời như đập vào mắt tôi. “Từ giờ, tôi sẽ thường xuyên đi dạo với anh ấy, hì hì.”
***
“Ngọn gió nào đã đưa phu nhân tới đây?”
Trước phòng Arnolde, một hầu gái nhìn tôi với ánh mắt sắc bén. Tôi chỉ đến để gặp chồng mình, nhưng thật kỳ lạ, tôi lại có cảm giác như mình đang đi gặp ông trùm du côn trong hầm tối.
“Tôi đến đây để gặp chồng mình.” Tôi nói với người gác cửa dữ tợn đang canh trước phòng ông chủ của họ.
“Bây giờ chủ nhân đang nghỉ ngơi.” Emma nói, không rời mắt khỏi tôi. Cô ta dường như muốn cản đường tôi.
“Vậy à? Nhưng ta có chuyện muốn nói với anh ấy.”
“Chủ nhân không muốn bị người ngoài quấy rầy trong lúc nghỉ ngơi.”
Cô ta nói như thể một con ruồi cũng sẽ không qua được, nhưng tôi không hề chùn bước. Bởi vì đằng sau cánh cửa đó, một con quái thú ác liệt hơn còn đang chờ đợi tôi, nên tôi phải dưỡng sức, dành ít sức lực thôi để hạ gục người giữ cửa hung dữ này.
“Emma, tôi muốn gặp chồng tôi. Tôi là vợ mà cũng được xem là ‘người ngoài’?”
“….” Emma nhăn mày tỏ vẻ không đồng ý, nhưng cô ta không bật lại lời nói của tôi.
“Tôi đến đây vì tôi lo lắng cho anh ấy. Tôi thắc mắc rằng không biết anh ấy còn ốm không, nên tôi chỉ muốn kiểm tra tình trạng anh ấy mà thôi.”
Emma đảo mắt xung quanh như thể đang suy nghĩ.
Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thêm vào. “Tôi sẽ nói với mẹ rằng cô đang cản đường tôi.”
“Bà chủ…?” Cô hầu gái đang khoanh tay đứng đó, nhìn tôi với đôi mắt tròn xoe như thể cô ấy bị sốc trước những câu nói đó.
‘Cô không hề sợ tôi chút nào. Nhưng khi tôi nhắc đến Camilla một cái là cô rụt ngay nhỉ.’ Có vẻ như tôi chỉ có thể dựa vào quyền lực của Camilla. “Mẹ yêu cầu tôi chăm sóc sức khỏe của Arnolde.”
“Thiệt không vậy…?”
“Nếu cô không tin thì có thể tự mình đi hỏi.”
Emma chỉ cắn môi mà không nói gì.
“Nếu hiểu rồi thì tránh ra đi.” Tôi xô Emma ra rồi gõ vào cánh cửa dày bằng gỗ sồi.
Cốc. Cốc. Cốc.
“Vào đi.”
Tôi mở cửa bước vào trong khi câu trả lời ngắn gọn vang lên. Ngay lập tức tôi đưa tay lên che mắt vì nguồn sáng cực mạnh.
Lấp la lấp lánh. Ánh sáng khổng lồ rọi vào tôi. Trước đây mặt trời này có sáng như vầy không? Khi tôi he hé mở mắt ra thì tôi mới biết được nguồn sáng ấy đến từ đâu.
“……”
Arnolde đang ngồi trên bệ cửa sổ và nhìn tôi. Loại cửa đó to đủ để cho anh ta ngồi lên. Nhưng tại sao cái cảnh tượng anh ta ngồi ở đó lại trông giống như một bức họa nổi tiếng mà tôi chỉ có thể nhìn thấy trong bảo tàng nghệ thuật chứ?
Dáng ngồi của anh ta trông cũng khá thư giãn chứ. Anh tựa tay vào đầu gối của một chân kê trên cửa sổ. Cái chân còn lại duỗi ra một cách thoải mái.
Chân anh ấy thực sự dài. Tôi đã mất một khoảng thời gian đáng kể để di chuyển mắt từ mép xương chậu sang đầu ngón chân của anh ấy. Cơ bắp vừa phải và những đường nét nuột nà của đôi chân trông đặc biệt nam tính.
Nhìn chung, anh ấy hơi gầy nhưng tỉ lệ cơ thể thì trên cả tuyệt vời. Nhưng với một cơ thể hoàn mĩ như vậy, anh ấy vẫn thường xuyên đau ốm. Tôi có thể hiểu được lòng tự tôn của anh ta đã tuột xuống tới ngưỡng nào.
“Sao cô lại ở đây?” Anh cau mày nhìn tôi.
Trước câu hỏi ấy, tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “……”
“Có chuyện gì sao?” Anh ta không hài lòng khi tôi tới. Nói một cách chính xác thì anh ấy có vẻ nghi ngờ tôi. Trừ khi có chuyện gì đó xảy ra hoặc vì lý do đặc biệt nào đó, tôi là người sẽ không đến gần anh ấy.
Anh ta ghét việc tôi lại gần quá mức cho phép – khoảng vài mét. Và anh ấy sẽ nhìn chằm chằm vào tôi một cách thận trọng như thể anh ta lo lắng rằng bản thân sẽ bị ốm tiếp nếu bị tôi chạm vào dù chỉ là một chút. Thiệt tình, tôi có làm gì đâu?
Đột nhiên, tôi xúc động và gần như bật khóc, mũi tôi sụt sịt. Sao đời tôi nó khổ vậy? Tôi lấy anh vì tiền, nhưng tôi cũng bất đắc dĩ thôi. Anh không cần phải ghét tôi nhiều đến như vậy đâu. Một cuộc đời bất hạnh. Selena thậm chí còn bị vu oan tội giết chồng sau khi bị ngược đãi như thế này.
Tôi can đảm tiến lên một bước và mở miệng. “Arnolde.”
“……” Anh ta bối rối nhìn tôi như thể nghe nhầm điều gì đó.
Vì vậy, tôi lặp lại. “Arnolde, anh đang làm gì vậy?”
Anh ta quay phắt lại phía tôi. “Cô nói cái gì?”
“Anh đang làm gì vậy?”
“Không phải câu đó.”
“Arnolde. Công tước Arnolde Efret. Ðó là tên của anh mà.”