Một. Hai. Tôi đếm từng bước tiến về anh.
Chẳng hề do dự, tôi đi chầm chậm mà hiên ngang không cúi đầu xuống. Ánh mắt anh dõi theo từng bước chân tôi. ‘Sao lúc trước làm như vầy khó quá nhỉ?’ Tôi đứng bên cửa sổ, đưa tay về phía anh ấy.
Do ánh sáng mặt trời chói chang, đôi mắt xanh của anh ta như sáng lên. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào tay tôi rồi nhìn lên và chạm mắt với tôi.
…Khá là nguy hiểm. Đằng sau mái tóc vàng óng ấy là đôi mắt xanh trong như hồ nước. Mặc dù nước da nhợt nhạt do bệnh, nhưng ngoại hình của anh ấy thì vượt chuẩn thẩm mỹ. Vì vậy, tôi quyết định khắc ghi trong lòng rằng nếu một ngày cơn tức giận của tôi đỉnh điểm tới mức muốn đi giết người, tôi nên nhìn vào mặt anh ta. Cơn giận của tôi chắc chắn sẽ biến mất, như tuyết tan lúc mùa xuân vừa đến.
“Arnolde.” Tôi gọi tên anh ấy một lần nữa. Từ khi vào căn phòng này tôi gọi tên anh ấy không biết bao nhiêu lần rồi nhỉ? Tôi gọi tên anh liên tục như thể tôi đang gọi con mèo cưng hay con cún của mình.
Anh ta chỉ im lặng nhìn tôi chằm chằm.
Kỳ lạ thay, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, ít nhất anh ta không bơ tôi. Tôi gọi anh một lần nữa. “Arnolde.”
Miệng anh ta khẽ mấp máy trông giống đang lẩm bẩm. Cảm xúc như lẫn lộn trong đôi mắt ấy.
‘Ồ, có vẻ hay ho rồi đây.’ Tôi cười thầm trong lòng. Mỗi lần tôi gọi tên anh, tôi thích nhìn những biểu cảm mà anh thể hiện ra. Có cảm giác như tôi đang nhìn một con mèo xinh đẹp, kiêu ngạo đang ngoáy tai khi phơi nắng, phớt lờ tiếng gọi của chủ nhân nó. Như một câu thần chú. Tôi nghĩ anh ta sẽ điên lên khi tôi gọi anh ta một cách vô lễ như thế, nhưng anh ta không như vậy.
“È hem.” Tôi hắng giọng. “Anh thấy sao rồi?”
“Như cô biết đó.” Anh ta đáp lại một cách nửa vời. Giọng điệu khó chịu của anh như đang nói ‘Cô đã thấy đó, tâ khá ổn nên mới ngồi ở đây, vậy tại sao giờ còn hỏi lại chi nữa?’.
“Tôi rất mừng vì trông anh trông ổn. Tôi lo không biết anh ra khỏi giường được hay không.” Tôi cười rạng rỡ, ra hiệu bằng mắt cho anh ta.
Mặt khác, giữa trán anh xuất hiện những nếp nhăn li ti.
‘Anh ghét nụ cười của tôi lắm à?’ Tôi muốn hỏi nhưng rồi lại thôi. Và cuối cùng tôi vô thẳng chuyện chính. “Arnolde, anh có muốn đi dạo với tôi không?”
Nghe thấy lời tôi nói, vẻ mặt của anh ta thay đổi lập tức như thể anh ấy đang nhìn một con… bọ.
À, mình đi nhanh quá rồi ư? Tôi quá chìm đắm trong việc lập kế hoạch mà quên mất phải làm cho cuộc trò chuyện này diễn ra một cách tự nhiên.
Khi tôi chuẩn bị mở miệng lần nữa, anh ấy nói trước. “Cuối cùng thì cô lên cơn điên luôn rồi ha?”
Ấn tượng về tôi của anh ta như bị phá hủy ngay lập tức. “Không, không có.” Tôi cười và trả lời. Ngay cả khi anh ta có nói những lời khó nghe hơn, tôi tự tin rằng bản thân cũng sẽ không cảm thấy sốc hay tổn thương. Phải dám bị ghét.
Sau khi nhắc đi nhắc lại trong lòng nhiều lần câu nói này, tôi tiếp tục. “Hôm nay thời tiết tốt lắm, chúng ta hãy đi dạo đi.”
Ngay sau đó, vẻ mặt của anh ta trở nên thật khó tả và anh lép nhép như muốn nói gì đó. “… Ư.”
“Hả?” Cố gắng nghe lấy câu nói như không nói ấy, tôi nghiêng đầu hỏi. “Arnolde, anh vừa nói gì vậy?”
Khi tôi hỏi, anh ta lầm bầm. “Lại là chuyện vớ vẩn gì nữa đây…”
‘Mức này thì mình cân được.’ Tôi đáp lại giọng nói trầm lắng ấy bằng một nụ cười. “Không có vớ vẩn đâu. Tôi muốn đi dạo với anh. Chúng ta là vợ chồng mà phải không? “
“…Vợ chồng?” Anh ta cau mày trước những từ trơ trẽn mà tôi dùng.
À, lại là biểu cảm đó.
“Cô muốn khẳng định rằng chúng ta là một cặp vợ chồng?”
“Tất nhiên, chúng ta là một cặp, không phải anh em ruột mà nhỉ?”
Arnolde dường như không nói nên lời trước câu trả lời đầy sáng suốt của tôi.
“Ôi trời, anh đang thấy mệt à?” Tôi nhìn vào biểu hiện của anh ấy và hỏi một cách tế nhị.
“…Không, ta không sao.” Anh ấy vẫy vẫy tay rồi tránh xa tôi.
“Anh chắc không đó?”
“Ừ, nên là đứng xa ra đi.”
“Vậy thì đi dạo với tôi.” Tôi lại quấy rầy anh ta một lần nữa.
“Ta không muốn.”
Nhìn anh ta từ chối một cách dứt khoát, tôi rút lại cái tay mà trước đó tôi đã chìa về phía anh. ‘Tôi biết ngay là anh sẽ vậy mà.’ Từ đầu tôi cũng chẳng trông mong gì nhiều. 'Không sao đâu. Tốt thôi. Mình sẽ không bỏ cuộc khi mới thất bại có một lần.’
“Nói đi, cô muốn gì.”
“Thực ra đó chỉ là một mẹo nhỏ để anh mau khỏe hơn thôi.”
“Gì?”
Tôi có thể thấy những đường nhăn xuất hiện trên trán anh ấy. Tôi khựng lại trong giây lát. Dẫu thế, tôi ngay lập tức mỉm cười để tỏ ra bình tĩnh. “Nghĩa là cơ thể của anh giờ nằm trong tay tôi rồi đó.”
“Cơ thể của ta…. Cô định làm gì?”
“Tôi vừa được mẹ cho phép.”
“Cho phép gì?”
Khi kiểm soát được cảm xúc rồi, tôi giải thích một cách lô gic cho anh ta hiểu. “Arnolde, anh phải hấp thụ đủ ánh nắng mặt trời mỗi ngày thì mới khỏe lên được.”
“….” Anh liếc nhìn ánh nắng chói chang qua cửa sổ và khẽ gật đầu.
Tôi nhanh chóng bổ sung tiếp. “Hãy hít thở bầu không khí trong lành. Thay vì cái sàn cứng ngắc này, thì hãy ra vườn để tận hưởng những bông hoa nở rộ.”
‘Còn hơn là anh cứ nằm trên giường chờ chết.’
Thấy anh ta không dao động chút nào, tôi cố gắng động viên. “Những khoảnh khắc này vô cùng quý giá. Sau này nếu chết rồi thì anh sẽ không thể…”
Trước cái lườm đột ngột của anh ta, tôi nhanh chóng chuyển chủ đề. “Tối qua trời mưa. Đất lên mùi lắm. Cây cũng dậy mùi của rừng…” Vào lúc đó, tôi chạm mắt với Arnolde, một ánh mắt lạnh lùng. “Dù sao thì, chúng nó cũng tốt cho anh mà. Đừng chỉ ở trong phòng, hãy ra ngoài nhé, được không?”
Thấy tôi kiên trì nài nỉ đến vậy, Arnolde đứng dậy khỏi bệ cửa với vẻ mặt khó hiểu. Tôi nhìn anh ta nhiều lần rồi nhưng chỉ là trên giường bệnh, giờ đây khi anh ta đứng lên hoàn toàn, tôi có giảm giác như mình bị thu nhỏ lại. Tôi cảm thấy căn phòng tối hơn. Mặt trời đã lặn rồi à?
“…”
Mặt trời vẫn còn đấy. Tuy nhiên, bờ vai và tấm lưng rộng lớn của anh ấy đã chắn hết ánh sáng. Hình bóng của anh ấy như rõ ràng hơn. Tôi biết là thân hình anh ta to lớn, nhưng tôi nhận ra điều đó thêm một lần nữa khi nhìn anh ấy như thế này. Tôi không thể thấy rõ khuôn mặt anh vì ngược sáng. Tôi chỉ cảm nhận được rằng anh ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Chắc hẳn cô vội lắm nhỉ.” Một giọng nói trầm ấm phá vỡ bầu không khí im lặng.
‘Anh ta đang nói cái quái gì vậy?’ Tôi nhìn anh với vẻ bối rối.
“…Gì chứ?”
'Đang vội? Vội cái gì?’ Bằng cách nào đó, tôi nghĩ cuộc trò chuyện này là vô ích. Chắc hẳn có sự hiểu lầm nào đó ở đây.
Những lời nói của anh như tuôn xối xả vào mặt tôi. “Sao cô không nói thẳng ra đi? Từ bao giờ mối quan hệ giữa ta và cô tốt đến mức có thể khoác tay đi dạo? Cô có nghĩ vậy không?” Giọng anh đanh thép như một kẻ săn mồi dữ tợn. Anh ấy nhìn tôi như thể đang bị vỡ mộng về thế giới này.
“Tôi-tôi chỉ…” Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng tôi không thể mở miệng vì bầu không khí thay đổi quá đột ngột. “Vì cơ thể của anh thôi.”
“Vậy cô muốn ta đi dạo chỉ vì cải thiện sức khỏe?”
Tôi chỉ gật đầu một vài lần trước câu hỏi của anh ấy.
“Cô thay đổi chiến thuật rồi à?” Anh ta phá lên cười.
“Ý của anh là gì?” Tôi hỏi lại vì tôi thực sự không hiểu.
“Mang thai con của ta. Ta đã bảo cô là đừng có nói với mẹ việc ta không ngủ với cô rồi mà, ta không yêu cầu cô gì hơn đâu.”
“…”
Tôi đã. Ít nhất là trong dinh thự này, trông có vẻ anh ấy và tôi thường xuyên dành những đêm nóng bỏng bên nhau. Nhưng nếu bị lộ ra việc tôi vẫn còn trinh tiết, thì tôi sẽ bị đuổi cổ ngay hôm đó. Các chi phí hỗ trợ cho đám em tôi sẽ bị cắt đứt toàn bộ.
“Ta đã làm đúng những gì ta nói mà? Thay vào đó thì ta có nên thật sự tạo ra một em bé hay không đây?” Anh tiến lại gần hơn một bước.
Tôi chỉ đứng đó, nhưng tôi cảm thấy sợ hãi khi cơ thể to lớn của anh ta đến gần. “Tôi-tôi…” Mọi thứ diễn ra không theo đúng ý của tôi. Trước khi kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì tôi đã lùi lại.
Bộp. Một bức tường cưng cứng chạm vào lưng tôi. Tôi bị anh ta đẩy lùi đến tận đây. Đằng sau là bức tường, đằng trước thì là một người đàn ông đang đe dọa mình. “Ặc, Arnolde, tôi xin lỗi. Lần sau…” Tôi cố gắng vặn vẹo để chạy ra.
Nhưng ngay lúc đó, một đôi tay bàn tay rắn chắc giữ tôi lại. Tay anh ta đặt trên vai khiến tôi có cảm giác như mình bị kẹt thật rồi. Lúc ấy, tôi nhìn lên khuôn mặt anh. Cái lực mà anh ta đè lên vai khiến tôi nghi ngờ liệu nó có phải đến từ một người đang ốm hay không. ‘Anh thực sự bị bệnh à?’
‘Mình có làm cái quái gì để chọc tức anh ta đâu?’ Tôi run lên vì sợ hãi như một con chuột đang đứng trước một con mèo. Không phải mới lần một lần hai anh ta khó chịu nhìn tôi, nhưng đây thực sự là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy tức giận như thế này.
'Tại sao? Chỉ vì tôi rủ anh đi dạo à?’ Tôi không thể hiểu được tình huống này.
“Uhm… Arnolde, nghe này. Tôi chỉ…”
“Cô với mẹ đang có âm mưu gì?”
“Xin lỗi?”
“Do hôm qua ta lên cơn sao?”
“Anh đang nói về cái gì vậy?”
“Tại sao? Vì ta không còn nhiều thời gian để sống nên cô muốn có con ngay bây giờ à? “
“K-không…” Tôi lắc đầu dữ dội.
Nhưng anh ấy dường như không chú ý đến lời nói của tôi.
“Tôi không cố ý…” Vào lúc đó, tôi cố gắng đưa tay lên để ngăn anh ta lại.
“Ui đau!” Cơn đau nhói khiến tôi hét lên một tiếng.
Chỉ lúc đó Arnolde mới nới lỏng tay một xíu.
Đoạn này hơi khó hiểu. Ý là Arnolde đã thỏa thuận với nữ chính Selena của chúng ta là đừng tiết lộ việc hai người không có cùng nhau tạo ra em bé thì anh sẽ để Selena sống yên ổn tại đây. Giờ anh đang hiểu lầm là Selena muốn đẩy nhanh tiến độ làm theo lời mẹ và phá vỡ thỏa thuận đó nên mới tức giận như vầy