Chiến quốc
Mùa đông tháng 12
Sơn thành, Kyoto
Tại đền Myoukaku, nơi trú tạm thời của Sagara Youshiharu, thiếu niên trung học bị đưa về quá khứ trở về thời kì chiến quốc, mà lúc này cậu đang cố an ủi một quý ông, có cách ăn mặc lệch giới, suốt từ buổi sáng hôm nay.
“Saru-kun, tôi không thể chịu đựng được thêm nữa. Đáng lẽ tôi nên làm một thầy tu còn hơn!”
Tsuda Nobusumi, người còn được biết đến với cái tên Kanjuurou.
Với những nét thanh tú tương đồng tựa búp bê, chỉ cần nhìn qua là có thể thấy ngay rằng Nobusumi là em trai của Nobuna
Chỉ vì muốn chơi khăm, Nobuna đã đùn đẩy cái nỗi bất hạnh khi phải làm “Công chúa” cho cậu. Cậu buộc phải thành thân với Nagamasa, lãnh chúa vùng Omi thuộc gia tộc Asai, và trở thành vợ của hắn ta.
Kể cả Yoshiharu còn cảm thấy nó như là một bi kịch khi phải mặc đồ khác giới và bị ép gả cho một thằng đàn ông khác, không, nó phải trên cả bi kịch rồi.
“ Nghe nè, Saru-kun, mặc dù tôi không thể nói lí do, nhưng bây giờ tôi đang chìm xuống dưới đáy của sự tuyệt vọng đó!”
“Nobusumi, không phải là tôi không hiểu được những gì mà cậu cảm thấy bây giờ, nhưng, dù cho cậu có cố trốn tránh thế nào, hiện thực vẫn là hiện thực. Cậu có khóc lóc như vậy cũng không giải quyết được vấn đề đâu”
“Không, anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được! Ahh… Hạnh phúc của tôi đã tan biến. Khoảng thời gian hạnh phúc tuyệt đẹp đó sẽ chẳng bao giờ quay trở lại nữa…”
“Umm, vào lúc này nó sẽ có chút khó khăn để cậu có thể trở về như lúc trước, luôn kè cặp với những cô gái dễ thương mỗi khi đi dạo, và làm mấy trò ngu ngốc cả ngày, nhưng cậu sẽ cảm thấy tốt hơn nếu quên hết đi những ngày ở Omi đó.”
“LÀM SAO MÀ TÔI CÓ THỂ QUÊN ĐƯỢC CƠ CHỨ!”
“Tôi hiểu cảm xúc của cậu bây giờ, tôi hoàn toàn hiểu được. Nhưng hôn nhân chính trị là một thứ gì đó mà không thể can thiệp được trong thời Chiến quốc. Ắt hẳn cậu sẽ nổi giận vì phải kết hôn với một gã đàn ông dưới thân phận công chúa, nhưng cũng đừng vì thế mà để bụng Nobuna.”
“Anh đã hoàn toàn hiểu sai mọi thứ rồi đó, Saru-kun. Ahh, đúng như tôi nghĩ, anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được lí do vì sao tôi buồn. Nhưng mà tôi lại không thể tiết lộ bí mật của Nagamasa cho bất kì ai được… A~.. tôi phải làm gì đây!”
“Dù sao thì, cậu cũng không cần phải mặc đồ con gái nữa đâu, mau kiếm đồ nam giới mặc vào đi! Tôi có thể hiểu được cảm giác muốn mặc quần áo phụ nữ để trả đũa Nobuna, nhưng cái gì đã qua rồi thì cho qua đi.”
“Không phải thế, mặc dù không thể nói ra lý do khiến tôi phiền não, nhưng tôi vẫn hy vọng có ai đó hiểu được nỗi đau trong lòng mình. Aaaa, khó thật đấy.”
“Chính vì lẽ đó, Nobusumi, tôi hoàn toàn hiểu được nỗi đau của cậu. Tôi cá Nagasama đã nói: ‘ Kể cả cô có là một mỹ nam, tôi hoàn toàn không quan tâm một chút nào!!’ Và sau đó, hắn ta đã làm những hành động cực kì nhục nhã và đáng xấu hổ mà có chết cậu cũng không thể nói ra được, đúng không? ‘Trap’ có một lực lượng fan trung thành khá đông đảo trong thời kì của tôi, mặc dù có vẻ trong thời này thì ‘loli’ lại được yêu mến hơn… Mà thôi, hãy quên hết mọi kí ức tồi tệ đó đi nào!”
“Tôi đã nói là không phải như vậy mà ~ Ahh, làm sao để mọi người hiểu được lòng mình mà không phải nói ra bí mật của Nagasama chứ? Thật là khó chịu thật mà!”
Lãnh chúa Omi, Asai Nagamasa, thực ra là một thiếu nữ xinh đẹp, người khoác lên mình bộ đồ nam giới. Có một vẻ đẹp quyến rũ lạ thường bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng mà cô ấy mang trên.
Có lẽ là do sự trùng hợp kì lạ giữa 2 người, Nobusumi thì do trò đùa của chị cậu ta, còn Nagasama là vì mong muốn của cha cô ấy, họ lại có một mối liên hệ thật đặc biệt, và sau đó nhanh chóng trở thành tình yêu giữa người vợ và người chồng.
Nhưng Nagasama, người luôn được biết đến với lòng hiếu thảo của mình, đã thất bại trong việc ngăn cản Hisamasa, cha của cô ấy. Sau khi tuyên bố danh xưng của mình trên cương vị thủ lĩnh gia tộc Asai, Hisamasa đã phá vỡ hiệp ước đồng minh với Gia tộc Oda, tham gia với Asakura Yoshikage của Gia tộc Echizen, rồi sau đó tấn công Gia tộc Oda đang đóng quân ở Owari, Mino, Nam Omi và Kyoto.
Sau nhiều biến cố đau thương, Nobusumi đã bị chia cắt với Nagasama bởi vũ lực, và trở về lại bên Nobuna.
Lúc này đây, Nobusumi phải đối mặt với sự thật rằng, người vợ yêu quý của cậu giờ đã là kẻ thù.
Nhưng, dù cho cô ấy có là như vậy đi chăng nữa, Nagamasa vẫn luôn là người vợ yêu dấu của cậu. Với những cảm xúc không thể thay đổi đó, Nobusumi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ nói ra bí mật mà Nagasama đã cố gắng che giấu bấy lâu. Nhưng điều đó cũng có nghĩa sẽ chẳng có ai thấu hiểu được nỗi đau của cậu. Phải đối mặt với tình cảnh khó xử này, Nobusumi đã trĩu lòng từ buổi sáng, thất thần trước sân trong của đền Myouyaku mà chỉ biết thở dài.
Trước khi nghĩ đến chuyện hôn nhân, Sagara Yoshiharu thậm chí còn chưa có đến một cô bạn gái, khiến cho cậu không thể nào hiểu được tâm trạng rối bời của Nobusumi.
“Thật là đáng thương, thứ “ luyện tập” đó chắc chắn không thể nào tưởng tượng được… Nếu tên khốn ấy đè tôi xuống và làm tất cả những điều nhục nhã đó, tôi nghĩ rằng tôi sẽ bị tổn thương suốt phần đời còn lại mất… Ahh.. Tôi hiểu rồi. Nobusumi, mặc dù trái tim cậu vẫn đang cố kháng cự, nhưng cơ thể thì đã bị ô uế bởi Nagasama… Nên cậu không thể rời thứ quần áo phụ nữ kia được… Thật đáng thương…” Yoshiharu tỏ vẻ thương tiếc, và sự hiểu lầm của cậu ta đã lạc sang một hướng hoàn toàn mới rồi.
“Đã bảo không phải như vậy mà ~ Nhưng tôi cũng không thể nói cho anh biết được ~” Nobusumi rên rỉ với một tiếng thở dài.
Trong doanh trại của Nobuna, những người biết bí mật của Nagasama thì chỉ có nữ ninja Hachisuka Goemon và tùy tùng của cô ấy, nhưng Nobusumi đã cầu xin cô đừng tiết lộ cho ai biết vì tình cảnh hiện giờ của Nagasama. Yoshiharu, lúc này, cũng chỉ là một trong đa số những người không hiểu được cho sự buồn phiền của Nobusumi.
“Nghe tôi nói này, Nobusumi. Hãy nghĩ là tất cả những thứ đã xảy ra ở Omi chỉ là một cơn ác mộng và quên hết chúng đi, và cậu sẽ trở về với con người trong sáng như trước đây!”
Với đôi mắt tràn ngập ánh sáng, Yoshiharu cố làm Nobusumi vui lên.
Cái buổi tư vấn cuộc sống hoàn toàn lạc trọng tâm bên trong sân đền Myoukaku này đã kéo dài đc 1 lúc rồi.
“Ừm, Saru-kun, cuộc trò chuyện này có vẻ như không giúp ích được nhiều lắm. Tôi có lẽ sẽ đến đền Hounou để tìm Aneue.”
“Tìm Nobuna? Tôi nghĩ rằng cậu nên quên chuyện đó đi, tâm trạng cô ta gần đây có vẻ không được tốt cho lắm.”
“Nobuna đã không nói một câu nào với tôi kể từ buổi tối hôm đó, khi cô ấy bắt gặp cảnh tôi đang xoa ngực Katsuie, và ngay lập tức hét lên đòi chặt đầu tôi…” Yoshiharu lẩm bẩm.
“Không biết anh cảm thấy thế nào, nhưng không phải là tối hôm đó anh đã đi quá xa rồi sao?”
“Sau sự phản bội của Nagamasa, Takeda Shinghen của gia tộc Kai đã nhanh chóng chuẩn bị hành quân đến Kyoto. Đối với Aneue, Kyoto không phải là mối lo duy nhất. Cả việc phòng thủ ở Owari và Mino đang phải chịu áp lực rất lớn, nên tâm trạng của chị ấy lúc này chắc hẳn đang tệ gấp 10 lần bình thường.”
“Thật rắc rối”, Nobusumi nhíu mày, một nếp nhăn xuất hiện trên trán cậu ta.
Khi Nobuna và gia tộc Oda tấn công Asakura của gia tộc Echizen, đồng minh của cô ấy, gia tộc Asai đã phản bội và chặn đường rút lui. Sau khi thành công vượt qua hoạn nạn khốn cùng nhất, “Cuộc rút lui thần tốc Kanegasaki”, khó khăn nối tiếp khó khăn xảy ra với gia tộc. Mặc dù việc thống nhất lại gia tộc Oda quan trọng hơn bao giờ hết, họ lại nhận ra mình đang ở trong một hoàn cảnh nguy cấp khác. Không để gia tộc Oda phục hồi sau trận chiến với Quân liên hiệp Asai Asakura, Takeda Shingen, kẻ mạnh nhất Chiến quốc, đã bắt đầu bao vây phía Bắc và phía Đông.
Họ có nên bỏ lại Kyoto, sau khi đã tranh đấu quá nhiều để giành được nó, để có thể bảo vệ Owari và Mino, hay là phải chia nhỏ lực lượng để chặn cả hai cuộc tấn công từ kẻ địch ?
Liệu Nobuna đã có đủ mọi thứ để chinh phục thế giới? Cuộc khủng hoảng này sẽ kiểm chứng xem quyết tâm của cô ấy mạnh mẽ đến thế nào.
Nếu cô bỏ rơi Kyoto, chặng đường chinh phục thế giới sẽ dài thêm phân nửa
Nhưng kẻ địch đã giăng thế trận vững chắc. Nếu quân đội Oda bị chia ra, họ gần như sẽ bị tiêu diệt không toàn thây. Saitou Dousan, người đang cố hết mình bảo vệ Owari và Mino, không có đủ quân lực để đánh lại Takeda, nhưng nếu Nobuna bỏ lại Kyoto để hỗ trợ Dousan, gia tộc Asai Asakura chắc chắn sẽ chiếm lấy Kyoto.
“Còn chưa đến một tháng kể từ khi kí hiệp ước đình chiến với Asai Asakura, nhưng nếu Takeda Shingen xuất hiện, gia tộc Asai Asakura chắc chắn sẽ bắt đầu lại chiến tranh. Thêm nữa, quân lực của kẻ thù sẽ không giống như lần trước. Thủ lĩnh của quân đội Asai lúc này là chiến binh dày dạn kinh nghiệm, Asai Nagasama, thế nên tình hình chắc chắn sẽ khó khăn hơn nữa… Nhưng mà tại sao Takeda Shingen lại đột ngột tuyên bố cô ta sẽ hướng tới Kyoto chứ?”
“Saru-kun, chính vì đây là lúc căng thẳng nhất nên tôi, với tư cách là một người em trai, phải nói chuyện trực tiếp với Aneue.”
“Nói chuyện? Về việc gì chứ? Tôi vẫn chưa hiểu, nếu cậu đang nói đến chuyện đốt cháy núi Hiei, kế hoạch đó đã bị loại bỏ từ lâu rồi.”
“Hahaha, làm thế nào tôi có thể nói về mấy thứ như chính trị hay chiến tranh được cơ chứ? Chỉ là tôi có thể đóng góp một số lời khuyên về chuyện tình yêu của chị ấy thôi, như một senpai, dạy Anueue một số thứ gì đó”
“Huh, tôi hiểu rồi. ‘Chị thậm chí còn ép gả em trai chị cho một thằng đàn ông khác. Chị là một con quỷ, một con quỷ ác độc, đồ chúa quỷ 6 tay!’ Cậu muốn biểu đạt với Nobuna như vậy đúng không? Căm hận Nobuna đến mức này, hiển nhiên là cậu sẽ hành động như thế.”
“Tôi đã nói không phải như vậy, mà thôi, quên nó đi. Dù chỉ là trong một thời gian ngắn, tôi đã hoàn toàn chấp nhận tình yêu của mình; so với các người, chúng tôi còn hạnh phúc hơn nhiều… điều này cứ mãi bối rối trong đầu làm tôi chẳng thể suy nghĩ được điều khác nữa.”
“Huh?”
“Trên thế giới này, điều khổ hạnh nhất là hai người yêu mãi mãi không thể đến được với nhau. Họ không thể, chính vì thế, hãy nắm lấy duyên trời.”
“Nobusumi, cậu có vẻ khác với thường ngày đó. Cậu nên để Manase Belchior-jii-san khám cho cậu. Thật lo lắng làm sao… tâm lí của Nobusumi, và “lưng dưới” của cậu ấy…”
Nobusumi cười,”Lúc này có lẽ tôi hoàn toàn hiểu được cảm giác của Aneue. Tính tsundere của Aneue là hàng đầu thế giới. Thậm chí giết được chị ấy còn dễ hơn là bắt chị ấy mở lòng. Nhưng hãy để cho tôi, chuyên gia tình yêu. Tôi chắc chắn sẽ làm cho hai người hòa giải với nhau, hahaha.”, và rời khỏi đền Hounou.
Nhưng nhìn từ phía sau cậu lại làm cho người ta cảm giác thật uể oải.
“Ừm, lời nói của Nobusumi có vẻ thật kì lạ ngày hôm nay, thật sự như vậy ổn chứ?”
Đưa một miếng Yatsuhashi lên miệng, Yoshiharu vỗ tay và gọi Goemon
Gần như ngay tức khắc, từ một góc của sân, Goemon lặng lẽ xuất hiện.
“Sagar-shi, anh triệu tập em?”
“Em là người đã cứu Asai Nagamasa và Nobusumi khỏi ngục Hisamasa phải không? Sau khi cuối cùng cũng thoát khỏi địa ngục của gia tộc Asai, Nobusumi nhìn rất lạ. Em có biết chuyện gì không?”
“Nya~” Goemon kêu lên như một cô mèo, với một khuôn mặt tội lỗi. “ Về chuyện này, Tsuda-shi đã yêu cầu rất rất nghiêm túc về việc không tiết lộ bất cứ thứ gì.”
“Ohh~ Đã từ rất lâu rồi mới được nghe Goemon nói lắp! Yeah, nếu không có nó thì việc trở về nhà thật không có ý nghĩa gì.”
“… Nya~! Đừng kéo chuyện đó ra.” Biểu cảm của Goemon được giấu đằng sau tấm mặt nạ, nhưng có vẻ như cô ấy đang giận.
“Hmph!” Nói xong, Goemon ngay lập tức biến mất khỏi sân
“Ahh, anh xin lỗi! Cơ mà điều này thật hoài niệm ~ Oiou, Goemon-chan, làm ơn đừng giận nữa và ra đây nào!”
“…Hmph! Lúc này em không muốn nói chuyện với Sagara-shi trẻ con.”
Cậu ta có thể nghe thấy giọng của Goemon, nhưng không thể biết được chúng xuất phát từ đâu.
“Làm ơn đừng nổi cơn tam bành nữa. Oi, anh xin lỗi mà! Ra ngoài đi Goemon!”
Không có lời đáp lại.
Thật xui xẻo! Sau khi sờ ngực Katsue vào buổi tối hôm đó, Nobuna đã bỏ rơi mình và Katsuie dường như đã trở thành một con quỷ, liên tục đòi lấy cái mạng của mình… Không phải đây là tình huống tệ nhất rồi sao? Mà, chuyện gì đã xảy ra với nụ hôn mà mình đã được hứa sẽ trao sau khi trở về từ “Cuộc rút lui thần tốc Kanegasaki” chứ? Đừng nói với mình là Zenki đã thực sự yểm bùa và mình đã bị nguyền rủa “rắc rối với phụ nữ” chứ…, Yoshiharu ngồi bệt trên bậc cửa và lẩm bẩm trong đầu cậu ta.
*Sigh*.. Từ lúc gia tộc Oda gặp khủng hoảng, Nobuna không thèm nói chuyện với mình, và mình chẳng làm được gì về việc đó... Cô ấy một lần nưa lại chơi khó mình, và chắc chắn lời hứa về nụ hôn nồng thắm sẽ chẳng bao giờ xảy ra... Đồ nhỏ mọn, nếu chuyện này mà còn tiếp diễn, một số kẻ sẽ đứng lên và nổi dậy đấy! Ahh, chỉ cần nghĩ về cô ta là máu mình đã sôi lên rồi!
Phải, thực sự thì hết chuyện này rồi chuyện kia xảy ra làm mình quên bẵng đi mất. Nobuna vẫn chưa hoàn thành lời hứa hôn mình! Chẳng phải là mình yêu cái thứ con gái bạo lực, chỉ biết đốt làng phá xóm như cô ta. Nhưng không phải đó là phần thưởng xứng đáng dành cho mình sao? Là phần thưởng đó! Được rồi, quyết định vậy đi, mình phải hôn bằng được Nobuna dù cô ta có đánh mình bất tỉnh đi chăng nữa!
“Trên thế giới này, điều khổ hạnh nhất là hai người yêu mãi mãi không thể đến được với nhau. Họ không thể, chính vì thế, hãy nắm lấy duyên trời.”
(chỉnh nghiêng cho giống Eng và cũng để thể hiện đây là trong suy nghĩ của nhân vật)
Những lời nhã nhặn thông thái của Nobusumi giả gái.
Yoshiharu, thiếu niên đang sống trong viễn cảnh phiền muộn đó, thật lòng nghĩ rằng, Nobuna sẽ chẳng bao giờ thích mình. Bên cạnh đó, mình chỉ là một tên lính quèn; và trên cương vị của lãnh chúa chiến quốc, Nobuna chỉ là ... thật quá xa vời với mình. Một mối quan hệ giữa cậu và Nobuna chỉ là một nghĩa khác của từ “bất khả thi”. Và như vậy, cậu đã chôn vùi đi cảm xúc của mình, chối bỏ tình cảm mà cậu giành cho Nobuna.
Nhưng lúc này, bằng một cách nào đó mà lời nói của Nobusumi, làm bùng lên ngọn lửa trong trái tim của Yoshiharu.
“... Được rồi, mình đã quyết định. Kể cả phải dùng đến vũ lực, mình sẽ đoạt được đôi môi của Nobuna.”
Ngay vừa lúc Yoshiharu hô lên quyết tâm của mình
“Onii-sama! Akechi-sama hình như ăn phải thứ gì đó rồi; ngài ấy đang hành động kì cục lắm!”
“O...oh...oh...Ôi trời ơi! Yoshiharu-sama~ Ahh, Akechi-sama đang ở đây! Ahh!”
Với một khuôn mặt tái mét, em gái của cậu và chiến lược gia loli, Takenaka Hanbei chạy trối chết khỏi hành lang và vấp té. Rồi 2 người họ lao thẳng về phía Yoshiharu.
*Bham*
*Clang*
Với một tiếng động đau đớn, cả 3 người ngã trong tư thế kì cục, nằm sõng soài trên mặt đất.
“ Khoan... Hanbei-chan, mông của em! Mông của em đang đè lên mặt anh!”
“*Sob*Sob*Sob*Sob, Em xin lỗi... em ...em không thể... lấy chồng được nữa rồi... *Sob*”
“Cả em nữa Nene, đừng ngọ ngậy đầu em ở giữa hai chân anh nữa! Nếu Nobuna mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn cô ta sẽ hiểu nhầm rồi lập tức kết luận rằng anh bị mắc bệnh lolicon nan y đó!”
“Onii-sama, bây giờ không phải lúc để nói chuyện này! Akechi-sama hình như đang rất lạ đó!”
“Juubei-chan thì lúc nào chẳng như vậy. Chẳng có gì phải sợ về cô ấy hết, Habei-chan, cả em nữa..”
“*Sob*Sob, Akechi-sama hôm nay không phải kì cục như bình thường đâu.”
Thực sự, Juubei-chan làm sao cơ chứ? Ngay vừa lúc Yoshiharu vừa định hét lên
“Này, 2 người đang làm gì với Danna-sama của tôi thế? Mau tránh ra đi!”
*Thump, thump!*
Người mà vừa mới ném Nee và Hanbei-chan vào hồ nước bên cạnh sân đình là một nhân vật đang rất được bàn tán, kẻ hộ vệ quan trọng của Gia tộc Oda, Akechi Juubei Mitsuhide.
Một bờ trán rộng, mái tóc đen dài, và một phụ kiện hình trái quýt.
Giống như Mitsuhide mọi ngày.
Ngoại trừ...
“Này, Juubei-chan!? Bộ đồ đó là sao? Đừng nói là cô sắp kết hôn với ai đó nhé!”
Đúng.
Không biết vì lí do gì, hôm nay Juubei lại khoác lên bộ váy cưới.
Mái tóc đen dài của cô ấy được buộc gọn lại thành bó, và tấm áo cưới trắng dài che khuất đi thân hình mảnh khảnh của cô.
“Đe... Đẹp quá...! Juubei thực sự đang quá tỏa sáng trong bộ váy dễ thương kia!”
Dưới ánh sáng kết nên từ khuôn mặt nhẵn bóng của Mitsuhide và bộ áo dài xinh đẹp, Yoshiharu đã bị đứng hình trong nhiều giây, không thể nào rời mắt đi được.
Nhưng kể cả khi đang choáng ngợp trước vẻ đẹp như được gửi đến từ thiên đàng, cậu ta cũng gần như nghe thấy tiếng cảnh cửa địa ngục đang dần mở ra.
“Người mà em sắp cưới chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Tất nhiên đó là anh rồi, Sagara-senpai. Thật quá lãng phí với nhan sắc của em mà... Hãy vui mừng mà rơi những giọt lệ hạnh phúc đi!” Mitsuhide nói một cách bình thản, trong khi cúi người xuống trước Yoshiharu, như để bắt đầu lễ nghi của một cuộc hôn nhân chính thức.
“Chờ... chờ đã... chuyện quái gì đang diễn ra thế, Juubei-chan!? Đừng nói với tôi đây là cách mà cô mới nghĩ ra để trêu trọc tôi nhé?”
“Đây là chỉ thị của công chúa. Mặc dù nó có vẻ khá ngớ ngẩn khi gả một Juubei Mitsuhide thông minh, xinh đẹp, được ngưỡng mộ bởi mọi người, cho Sagara-senpai, một con khỉ hoang chả biết từ đâu đến, nhưng vì Nobuna-sama đã yêu cầu em chăm sóc Senpai, thế nên dù còn có nhiều lưỡng lự, em không còn cách nào khác là phải lấy Senpai làm hôn phu.”
“Eh?EHHHHHHHH!? Không... Đồ kẹt xỉ Nobuna! Rốt cuộc cô không muốn cho tôi nụ hôn đó đến mức nào chứ? Cô đi xa đến thế này luôn à, hả!?”
Với cơ thể ướt nhẹp, Hanbei và Nene cuối cùng cũng trèo ra được khỏi cái hồ.
“*Cough*Em chưa bao giờ nghĩ Yoshiharu lại là một kẻ trăng hoa như vậy. Anh ấy có hơi biến thái, nhưng em tưởng anh ấy là một người đàn ông chân thành...*sob*sob*”.
“Từ khi nào mà anh kéo được Akechi-sama vào mối quan hệ đó vậy... Kĩ năng của Onii-chan quả thực quá kinh ngạc! Chắc hẳn anh đã cảm thấy quá đau khổ khi Hime-sama đá anh đi.”
Yoshiharu hoàn toàn bị câm lặng, và mất đi mấy giây trước khi quay lại với hiện cảnh, rồi vặn lại, “Không, mọi chuyện không phải như vậy, nghe anh nói này!
Chắc chắc có chuyện gì đó không đúng đang xảy ra ở đây. Juubei chỉ đang đùa giỡn với anh, hoặc là Nobuna đang trắng trợn phá lời hứa! Juubei và anh không hề có mối quan hệ nào giống như vậy cả!”.
Trán của Juubei bỗng sáng lên rực rỡ.
“... Sau khi lấy đi, đôi môi trong trắng của Juubei Mitsuhide lần này đến lần khác, anh quá lắm rồi đó.”
“Cái ...? Cô thực sự đang muốn hủy hoại đi danh tiếng của tôi à!?”.
“K...kh...khô...không thể tha thứ được...” Với đôi mắt ướt thẫm, Hanbei lấy ra tấm bùa của mình và tỏ ra kiên quyết.
“Nếu anh không chịu trách nhiệm cho việc lấy đi đôi môi của Akechi-sama, Onii-sama, anh nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi!” Nene, với một cây chổi nhìn vô cùng nguy hiểm không biết từ đâu ra, nhìn Yoshiharu với đôi mắt tràn đầy căm thù.
“Này này, cả hai người dừng lại đã. Danna-sama, em đã có kế hoạch thiết kế thành Sakamoto do Nobuna-sama đưa. Với ngôi thành này, chúng ta sẽ sử dụng thiết kế của Matsunaga Hisahide để biến Sakamoto thành một ngôi thành sử thi thực sự và ngay bên trên đỉnh sẽ là tổ ấm của chúng ta. Vì lợi ích cho những nghi lễ về đêm của người vợ và chồng, em đã rất vui và ngượng ngùng khi mua chiếc “ giường tình yêu” từ thương nhân Namban. Nó sẽ được đặt ngay tại tổ ấm của chúng ta, và sẽ không có kẻ nào xen giữa em và Danna-sama nữa.”
Cô gái năng động Mitsuhide viết từ “ tổ ấm tình yêu” bằng ngón tay cô ấy và nói to lên kế hoạch thành Sakamoto.
“Tầng cao nhất này là nơi chỉ giành cho tổ ấm của chúng ta.”
“Biệt danh của thành Sakamoto cũng sẽ là ‘Ngôi thành tổ ấm tình yêu’ .”
“Căn “phòng ngắm cảnh” được đặt ngay tại đỉnh thành, có thể nhìn tới hồ Biwa, và khung cảnh đó sẽ là bằng chứng cho tình yêu bất diệt của chúng ta.”
“Để đảm bảo an toàn, sẽ không có bất kì sơ hở nào cả. Người được gia nhiệm vụ canh gác sẽ là Shougakuin Gousei, kẻ đã bị mê hoặc bởi Frois dạo gần đây. Juubei đã bảo với hắn về thiết kế tình yêu Namban, và hắn ta nói ‘Một ngày nào đó tôi có thể sẽ cùng với Frois-sama...’ rồi chấp nhận công việc”.
" Kể cả khi có hỏa hoạn, hồ Biwa ở ngay trước chúng ta. Các tu sĩ núi Hiei cũng sẽ giúp chúng ta nữa."
"Danna-sama sẽ là chủ nhân của Ngôi thành tổ ấm tình yêu từ bây giờ. Còn phí xây thành, chúng sẽ được tính vào 35 năm lao động tiếp theo của Danna-sama.
Nhớ rằng hãy trả các khoản phụ lãi nữa nhé.”
Mitsuhide nói như một chuyên viên môi giới nhà cửa đang giới thiệu một ngôi
nhà mới xây cho một cặp vợ chồng nghèo, mới cưới. Cô ấy thực sự đang nói về rất nhiều thứ, nhưng cơ bản là, " Ngôi thành tổ ấm tình yêu này, sẽ sớm được thi công, và là nơi phù hợp nhất với vợ chồng chúng mình."
Yoshiharu đã dừng việc lắng nghe từ giữa câu chuyện.
Habei thì tràn đầy nước mắt, khóc với Yoshiharu :" Yosshiharu-sama đã chơi đùa tàn độc với trái tim thiếu nữ của em, và giờ thì lại bỏ sau tất cả. Em không quan tâm đến anh nữa. !"
Nene giận dữ tiến lại, lấy cây chổi của mình đập vào đầu Yoshiharu mà la lên " nếu anh không chịu trách nhiệm, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh !”
Mitsuhide, đang đắm chìm trong giấc mơ hạnh phúc, có vẻ như là người duy nhất cảm thấy vậy trong cả đám, và cô ấy tự nhắc đến bản thân, "Tổ ấm tình yêu chỉ giành cho 2 chúng ta" với đôi mắt lấp lánh.
" Việc còn lại bây giờ là kí vào bản hôn ước này. Như người namban, hãy thề chỉ yêu một mình Mitsuhide nổi tiếng và xinh đẹp, cho đến hết cuộc đời mình, không bao giờ lông bông và tuyệt đối không có thêm thê thiếp nào."
" Em đã sai về anh, hoàn toàn. Yoshiharu-sama, anh nói rằng anh sẽ luôn bảo vệ Nobuna-sama và giúp ngài ấy hoàn thành giấc mơ của mình. Tất cả những lời đó chỉ là dối trá, DỐI TRÁ ! *Sob*sob* ”
" Đã đến lúc nhận trách nhiệm rồi, hãy kí tên anh vào bản hôn ước ngay lập tức, Onii-sama ! "
Nhanh lên và tỉnh lại
Hãy nhanh lên và tỉnh lại đi, Yoshiharu !
Bây giờ không phải là lúc để bất tỉnh và chảy nước dãi khắp nơi đâu ;mau ngồi thẳng dậy ngay !
Phần 2 :
" ... Tsuda Nobusumi yêu cầu được diện kiến. ”
" Dearuka. "
Cái kiểu thói quen rút ngắn câu này, " Thì ra là vậy." hay "Hiểu rồi”, chỉ có thể là Nobuna.
Khi Inuchiyo, cô gái với cái mũ đầu hổ, thông báo việc Nobusumi đang xin được diện kiến, Nobuna nổi cơn tam bành, đến nỗi mà cô ấy quên mất mình đang dùng bữa ở đền Honnou.
Và nguyên nhân đó là...
Đầu tiên, Asai Nagasama, người mà gần được xem như là em rể của Nobuna, đã bị NTR bởi Asakura Yoshikage, kẻ thù của Nobuna, rồi bị ép buộc phải chống lại Gia tộc Oda.
" Việc Nagasama phản bội có lẽ liên quan gì đó đến Nobusumi, hoàng đệ bị ép hôn trên danh nghĩa của một công chúa. Thật khó tưởng tượng việc mà Nobusumi không bị phát hiện ... "
Những tên tùy tùng rỉ tai nhau lí do, xì xào bàn tán, trong khi Nobusumi thì im lặng về những chuyện đã xảy ra ở Omi.
Takeda Shingen, cái tên được nhắc đến như là nỗi khiếp sợ với toàn thể Chiến quốc, đã tuyên bố, "Ta sẽ tiến tới Kyoto". Lá thư cô gửi đến gia tộc Oda nêu rõ ý định xâm lược, ngôn từ thì sặc mùi chiến tranh.
Nhưng, bất kể những thứ trên, thứ mà khiến cô thực sự nổi giận, là tên tùy tùng ngu ngốc Sagara Yoshiharu.
Trở lại khi mà số phận của gia tộc Oda hoàn toàn phụ thuộc vào " Cuộc rút lui thần tốc Kanegasaki", hắn ta đã xung phong dẫn dầu " Biệt đội cảm tử ", ở lại mở đường cho Nobuna. Đổi lại, hắn ta đã yêu cầu một phần thưởng mà cô không thể ngờ đến được, " Nếu tôi có thể sống sót trở về, xin em hãy hôn tôi." Nhưng sau khi thực sự trở về từ cõi chết, hắn ta đã không đến và lấy đi đôi môi của Nobuna.
Thay vào đó, hắn chạy đến chỗ Riku với cái nhìn dâm đãng, và ôm nhào lấy bộ ngực đầy đặn của cô ta.
" N... ngươi có hiểu cái cảm giác bứt rứt và khó chịu khi ta đã phải ngồi đợi ngươi vào đêm hôm đó không, Saru !? Hoàn toàn không hề, chắn chắn là vậy đúng không ? Đồ khốn, mặc cho đôi môi xinh đẹp này, ngươi thích cặp ngực bò sữa của Riku hơn đúng không ? Say đắm việc xoa nắn bộ ngực đó thế à ? Đúng như ta nghĩ, ngươi không phải là con người ! Đồ khỉ thối tha ! "
Giận giữ, Nobuna không chỉ phá vỡ lời hứa của mình. Thành Sakamoto ở phía đông Omi, vốn định trao cho Saru nếu cậu ta có thể sống sót trở về, lại được giao cho Mitsuhide quản lí.
Nhưng, có một thứ còn khiến cho cơn giận của Nobuna ngày càng dữ dội.
Kể cả khi đã phải hứng chịu những đối đãi tệ bạc, Yoshiharu còn chưa bao giờ than phiền hay bực dọc.
Mặc dù cô chắc chắn đã quăng cho hắn cái cái nhìn lạnh lẽo trong buổi họp, Yoshiharu vẫn thản nhiên chơi đùa với Takenaka Hanbei và em gái của hắn, Nene, không hề tỏ ra hối lỗi hay căng thẳng.
" Đ... Đừng nói với mình, hắn đã hoàn toàn quên mất lời hứa về nụ hôn ! K-K-Kh-Không thể tha thứ được ! Đúng là đồ khỉ ngu ngốc ! "
Trước khi rời khỏi Mino, Saitou Dousan đã nói chuyện với Nobuna, khi mà cô đang còn giận giữ và bỏ mặc Yoshiharu.
" Ta không muốn lên lớp con về chuyện tình cảm giữa con và Yoshiharu-dono nữa. Con đã thật lòng với mình, rằng con yêu Yoshiharu rất rất nhiều ; vậy sao con không thể như vậy và nói với Yoshiharu những lời đó chứ ? Ta không quan tâm nữa, Nobuna-dono. "
Geez,đồ Rắn độc cáu kỉnh.
Tình yêu của Yoshiharu và mình... Chuyện quái gì chứ, thực sự thì ông muốn nói cái gì cơ ?
Vì sao mình phải suy nghĩ ở đây một mình chứ ? AHHHHHHHHHH !
“ Hime-sama, hime-sama...” Inuchiyo kéo mạnh tay áo của Nobuna.
“ ... Nobusumi đang ở đây.”
“ Ahh, tên đó đã tự nhốt mình trong phòng kể từ khi quay lại từ Omi. Chắc hẳn cuối cùng cũng đã chạm giới hạn rồi đến đây để cằn nhằn với mình việc bị ép hôn cho một gã đàn ông trên hôn ước đồng mình đây.”
“ ...Nhìn như cậu ấy không hề giận chút nào...”
“Dearuka, ta đang bận dùng bữa, mà bỏ đi. Cho hắn vào.”
Inuchiyo truyền lệnh xuống, và một lúc sau những tướng lĩnh, Shibata Katsue và Niwa Nagahide đưa Nobusumi, người đang mặc trên mình bộ đồ nữ giới, vào căn phòng.
“ Hime-sama, Nobusumi diện kiến. Còn Saru, có vẻ như hôm nay hắn ta không đến ngôi đền.”
Dù cho mang bộ ngực quá khổ, Katsuie là chiến binh mạnh nhất gia tộc Oda. Kể từ khi vì một tình huống bất ngờ khiến cho Yoshiharu bóp lấy ngực cô ấy, và lời mắng của Nobuna đang giận giữ, trong tim cô lúc này chỉ còn suy nghĩ việc trả thù, và kẻ xấu số “ Phải giết chết tên Yoshiharu”.
“Katsuei-dono cứ lẩm bẩm ‘giết, giết, giết’ liên tục như vậy, thì cho dù Sagara-dono có muốn, cậu ta sẽ chẳng bao giờ đến gần Hima-sama được.” Mặt khác, Niwa Nagahide nở một nụ cười mỉm. Như một người chị của Nobuna, cô luôn cố gắng hết sức theo cách mềm mỏng để bảo vệ tình yêu giữa Nobuna và Yoshiharu.
“Ahh, Aneue, kể từ khi mà em bị chia cắt khỏi Nagasama và trở về gia tộc Oda, em đã đến thăm quận thương gia và phát minh ra một món Takoyaki mới cùng với Imai Sougyu.”
Nobusumi luôn bắt đầu câu chuyện như vậy.
“Dearuka”
Thật ngạc nhiên, Nobusumi lại không thể hiện như những gì Nobuna đã lo lắng.
Không biết vì sao, cậu ta không hề la rối với Nobuna vì bị ép hôn với Nagasama . Một chút căng thẳng đã giảm bớt đi trong Nobuna.
Vậy thì, hắn ta đến đây làm gì?
Nobuna cắn một miếng cá trong khi suy nghĩ
“Chúng ta đã ăn cá chép suốt mấy ngày nay rồi; tên đầu bếp yêu món này à?”
“Aneue, em ở đây để nói chuyện với tư cách em trai của chị, hahaha.”
“Nói chuyện? Ngươi định nói mấy thứ như ‘ Thật ngu ngốc khi đối đầu với cả quân đội Takeda Shingen lẫn Asai Asakura, nên chúng ta hãy bỏ lại Kyoto’ à?”
“Không, chuyện binh pháp thực sự không phải là chuyên môn của em, nhưng mặt khác em lại rất giỏi ở chuyện này.”
“Chuyện mà ngươi giỏi… um… đừng nói là cách ăn mặc khác giới của ngươi nhé?”
Nobuna cố hết sức để tìm ra điểm tốt ở Nobusumi, ngoại trừ mặc đồ khác giới,
Nobuna không thể nghĩ ra diểm nào nữa.
“Không, không phải. Chị không nhận thấy à? Em muốn nói về “Tình yêu” đó, Aneue, hahaha.”
“Huh?... đừng nói với ta là…do Asai Nagasama đã làm nhiều thứ đáng xấu hổ với ngươi… uhh… Thật xấu hổ, Kanjuuro. Là lỗi của ta khi ép hôn ngươi với danh phận công chúa.”
“Không phải là như vậy, Aneue.”
“Ara, vậy thì có là chuyện gì nữa đây? Dù sao thì, kể từ khi ngươi đã hiểu được từ “Yêu”; thì ngươi cũng chỉ biết dẫn cái nhóm của ngươi đi phá phách làng xóm thôi.”
“Aneu, sau khi đã suy nghĩ rất nhiều, em đã nhận ra. Có một thứ được gọi là định mệnh trong cuộc sống của chúng ta. Định mệnh có thể tồn tại khắp nơi trong thời gian, trong may rủi, con người, những nguyên thứ mà thường không đáp lại mong ước của chúng ta. Một cặp đôi, một lần gặp giữa người đàn ông và người phụ nữ, để rồi yêu nhau và kết hôn, suốt phần đời còn lại che chở cho người thương của mình… Trong Chiến quốc hỗn loạn này, để có được tình yêu như thế thực sự rất khó khăn.”
Katsuie thì thầm với Nagahide. “Thật hiếm khi Nobusumi nói chuyện trôi trảy với một khuôn mặt nghiêm túc như vậy, dù là tôi chẳng hiểu được cậu ta đang nói cái gì.”
“Có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó trong khoảng thời gian ở gia tộc Asai đã khiến cậu ấy trưởng thành, 80 điểm.” Nagahide mỉm cười.
“Kanjuurou? Cứ xoay vòng ta trong câu chuyện của ngươi khiến ta không thoải mái chút nào. Nói một cách đơn giản đi.”
“Asai Nagasama và em đã kết hôn, nhưng cuối cùng, vì nó là bản chất của định mệnh, chúng em phải xa nhau. Em nghĩ đó thật là một diều bất hạnh.”
“…Khó hiểu… Điều bất hạnh ở đây là một cặp đôi được dựng lên bởi 2 gã đàn ông, nhưng cậu ấy lại cảm thấy thật may mắn?” Inuchiyo lẩm bẩm, đầu cô nghiêng với một dấu hỏi ở trên đỉnh.
“Kanjuuro, thực sự ý ngươi là gì? Đừng có lòng vòng nữa mà nói thẳng ra ngay nhanh!” Nobuna gắt lên, sự bực tức của cô đã đạt đến giới hạn.
Bất ngờ, Nobusumi ngẩng đầu mình lên, với đôi mắt rực lửa, đối mặt trực diện với Nobuna” Nhưng, so với em, Aneue và Saru-kun thậm chí còn bất hạnh hơn!”
Nước mắt tràn đầy đôi mi Nobusumi.
"Nagasama và em đã kết hôn và chung sống chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, dù cho hoàn cảnh của chúng em lúc này thật bất hạnh, nhưng chỉ cần mỗi khi em nhớ lại khoảng thời gian đó, em vẫn còn cảm thấy được hạnh phúc. Nhưng khoảng cách địa vị giữa Aneue và Saru-kun lại quá lớn! Trong Chiến quốc này, không có cách nào để cho hai người có thể đén được với nhau! Những lời nói được trao đi giữa hai người, trong ""cuộc rút lui thần tốc Kanegasaki"", em vẫn còn nghe thấy mỗi ngày từ khi em trở về Kyoto! Kẻ chết không nói dối! Một chuyên gia tình yêu như em, hoàn toàn có thể hiểu được. Aneue thực sự rất yêu Saru-kun, như tình cảm người phụ nữ giành cho người đàn ông, và Saru-kun cũng yêu Aneue hơn tất cả. Nhưng… nhưng trong thời chiến quốc , sự khác biệt trong địa vị giai cấp lại cứ liên tục ngăn cản hai người! Còn tệ hơn nữa, tính cách của Aneue sẽ chẳng bao giờ khiến cho chị thật lòng được! Không cần biết có bao nhiêu thứ chia rẽ hai người, chị đã phá vỡ lời hứa, nụ hôn được trao ở Kanagesaki, và chối từ lời nói của Saru-kun nữa. Aneue, chị đã quá đáng lắm rồi!"
Một Nobuna thường ngày chắn chắn đã rút cây kiếm bên hông Inuchiyo và vung nó lên trong cơn thịnh nộ mù quáng, nhưng lúc này đây, từng từ Nobusumi thốt lên đã làm Nobuna cứng người lại.
Inuchiyo và những người còn lại cũng lặng đi mà không nói được câu gì.
Kể cả một người điềm đạm như Nagahide cũng đang khẽ rơi nước mắt, quên luôn công việc chấm điểm thường ngày của mình.
"Ahh, các người đã quá thoải mái đối với nhau rồi, thế nên hai người sẽ chẳng bao giờ cùng sống trong thế giới thực được. Thật bất hạnh làm sao. Aneue và Saru-kun! Sau khi được nghe kể những gì đã xảy ra ở Kanegasaki, em đã khóc rất nhiều, đến nỗi quên luôn nỗi bất hạnh của mình! So với Aneue, ai cũng sẽ nói em thực sự may mắn hơn rất nhiều…"
"V..Vâ..Vậy là… như thế à?"
Chỉ mới một phút trước, nếu mình không mắng Kanjuuro, bầu không sẽ căng thẳng như thế này! Nobuna đa cảm thấy lo lắng, nhưng sau khi chứng kiến nước mắt trên khuôn mặt của Kanjuuro, và vẻ ngoài kiệt sức, cô không thể thốt ra được bất cứ câu nào với Kanjuuro, trong những cảm xúc phức tạp, sốc và một số thứ nữa hòa lẫn trong tim cô.
Cuối cùng, đến cả Inuchiyo và Katsuie cũng đã xúc động với câu nói Nobusumi và khóc,"Uhh… Hime-sama", nước mắt lăn dài trên má họ.
"N…N…Nó-Nó không phải như thế, Kanjuuro, h-h-h-hoàn toàn không phải. L-l-làm thế nào mà ta t-t-t-thích một tên người mang tính khỉ được được? N-N-Nó chỉ như c-c-c-chủ nhân yêu quý t-t-t-thú cưng của cô ấy thôi, đ-đ-đ-đó là sự khác biệt rất lớn đấy! D…d-d-dù sao thì, làm sao mà ta cảm thấy ngươi và Asai Nagasama đang yêu nhau vậy? C…c-c-cả 2 người đều là đàn ông, đúng không?T…t-t-thật khả nghi!"
"K…K-k-kanjuurou, đúng như ta nghĩ, n-ng-ng-ngươi đã được h…h-h-huấn luyện bởi Asai Nagasama hả?"
"Không phải thế, Aneue! Em đang nghiêm túc đó. Mặc dù trong quá khứ em có thể là một tên ngốc, nhưng bây giờ em đã nhận ra lỗi sai của mình rồi! Thứ quý báu và đáng quý nhất trên thế giới này chính là tình yêu. Cuối cùng thì em cũng có thể nói là mình hiểu được tình yêu là gì rồi"
Nobusumi vẫn đứng đó, hét lên" Trong kỉ nguyên mà chúng ta không thể nào biết liệu rằng ngày mai chúng ta có thể còn sống nữa không, và đặc biệt là lúc mà kẻ thù luôn kề bên chúng ta như bây giờ, mọi chuyện có thể sẽ không còn tiếp tục được nữa đâu, Aneue! Nếu chị không hôn Saru-kun, chắc chắn Aneue sẽ hối hận suốt phần đời còn lại. Hãy đứng dậy và nhanh lên đi!"
Nobuna chẳng thể đáp lại
“Lời khuyên của Nobusumi-dono, điểm tuyệt đối.”
Nagahime cuối cùng cũng lấy lại vẻ diềm tĩnh của mình, và, đưa tay qua Katsuie làm cô ấy ngừng khóc, và khiến cô ngay lập tức đứng dậy.
“Nếu cứ tiếp tục trì hoãn việc trao thưởng cho Sagara-sama, chúng ta sẽ làm ô uế thanh danh của Gia tộc Oda. Công chúa, ngay bây giờ ngài hãy đi gặp Sagara-dono đi.”
“...Inuchiyo cũng sẽ giúp,”
Inuchiyo, nắm lấy thanh kiếm tre của mình, ôm lấy một bên của Nobuna, Nagahide cũng làm như thế, không để cho Nobuna kịp khóc một tiếng nào, “Eh, chờ đã!” và họ lôi cô ấy đi.
“Cá... Các ngươi đang làm gì vậy hả? Riku! Chặn bọn họ lại mau! Nghe mấy lời của Kanjuuro làm não bọn họ có vấn đề rồi!”
Nhưng Katsuei vẫn im lặng ngồi trên tấm chiếu Tatami, lơ đi tiếng hét của Nobuna. Cô giữ vẻ mặt của một người đã quyết tâm làm một việc gì đó cho tới cùng.
“Uhhhhh!Hime-sama, Hime-sama đang đến với Saru... N...Nhưng, em không thể ngăn cản Hime-sama được!”
“Riku! Cô cũng phản bội tôi à!? Kanjuuro, ta sẽ không quên chuyện này đâu! Uhh!.”
“Hahaha, mọi việc phải như thế đó, Aneue! Chúng ta chỉ được trao cho một định mệnh trong suốt cuộc đời, nên bất kể khoảng cách giữa 2 người rộng lớn thế nào, chỉ hôm nay thôi, đừng để cho bất kì hối hận nào nhé!”
Với khuôn mặt rạng rỡ về thành công của mình, Nobusumi chào tạm biệt chị gái mình, đang bị kéo đi bởi những người tùy tùng đến nơi trú của Yoshiharu.
Phần 3
*PIAK*
Yoshiharu, kẻ đã hoàn toàn mất đi ý thức bởi cuộc tấn công dồn dập của Mitsuhide, bị đánh thức bởi một cơn đau bất ngờ.
“O-Owwwwww!? Cái quái gì vậy?”
Hoàn toàn tỉnh giấc, Yoshiharu chợt nhận ra mình đang mặt đối mặt với Nobuna, đang được tô điểm lên trong bộ đồ Namban.
Đã từ rất lâu rồi mình mới được nhìn khuôn mặt của Nobuna gần như thế này! Mặt cô ấy, nhỏ quá! Mắt cô ấy, lớn quá! Lông mi cô ấy, dài quá! Thật xinh đẹp! Ahh, trái tim mình đang loạn nhịp, điên cuồng... Đ... Đó là bởi con chúa quỷ thứ 6 này đột nhiên xuất hiện trước mạt và dọa mình thôi, nó...nó không phải là mình lo lắng bởi vì có tình cảm với cô ta hay gì hết đâu.
Mà khoan, eh? Sao cô ta lại bật chế độ quỷ-diệt ngay từ đầu thế chứ...? Cô ta nhìn giận dữ đến mức sắp dọa mình phát khóc rồi. Cái hình dạng quỷ quái gì đang cháy sau lưng cô ta thế kia, ảo ảnh à? Rốt cuộc là có chuyện gì dang xảy ra thế?
“NG...NGƯƠI DÁM NHÌN CHẰM CHẰM VÀO MẶT TA NHƯ THẾ HẢ! ĐỒ KHỈ DÂM ĐÃNG KIA? ĐỒ BỘI ƯỚC! PHẢN BỘI!”
*PIAK*
Lần này, cơn đau xuất phái từ má trái Yoshiharu.
“Oooouchhhhhh! Sao cô đột nhiên lại làm thế hả? Cô còn muốn làm phần thưởng của tôi tệ hơn nữa sao?”
“I...IM ĐI! CƯỚI J...JU...JUU...JUUBEI HAY GÌ ĐÓ, N...NG...NG...NGƯƠI NGHĨ MÌNH ĐANG LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ!? TA BỰC RỐI ĐÓ, ĐẾN NỖI ĐẦU TA MUỐN NỔ TUNG ĐÂY NÀY! TA KHÔNG THỂ CHỊU ĐƯỢC THÊM NỮA, MAU GIAO CÁI MẠNG CỦA NGƯƠI RA ĐÂY...!
Inuchiyo, với gương mặt bùng cháy dữ dội, đang ngồi bên cạnh Nobuna, không biết sao mà quyết định đây là lúc thích thích hợp nhất để đặt thanh katana bên cạnh tay Nobuna.
Với một tiếng đanh thép của kim loại, Nobuna rút thanh kiếm nổi tiếng “Henshikiri Hasebe” khỏi vỏ.
“TA SẼ GIẾT NGƯƠI! CHẮC CHẮN TA SẼ GIẾT NGƯƠI! CÚT XUỐNG ĐỊA NGỤC ĐI!”
Sagara Yoshiharu đột nhiên bị ném vào một tình thế vô cùng hiểm nghèo.
Ngay sau lưng Nobuna và Inuchiyo, Nagahide lộ ra một biểu cảm phức tạp.
“Chuyện này thực sự nằm ngoài suy đoán của tôi, 0 điểm.” Nagahide chỉ biết ôm đầu và thở dài. Hanbei, Nene và Goemon ngồi chung với nhau và đưa ra cái nhìn chằm chằm về phía Yoshiharu.
Chỉ có Mitsuhide là lạc điệu với bầu không khí, cô ngồi bên cạnh Yoshiharu và mỉm cười, “Buổi biểu diễn này là sao đó, A-N-H-Y-Ê-U!”
“Huh, à đúng rồi, tôi đã nhớ ra mọi chuyện. Juubei-chan đột nhiên đến trong bộ váy cưới và nói về chuyện kết hôn gì đó với tôi... Mà, đợi một chút đã, chửng phải chính cô là người ra lệnh cho chúng tôi phải kết hôn sao, Nobuna?”
“Huh? Dột nhiên đó là lỗi cuả *ta* giữa chuyện ngươi và Juubei kết hôn!? Đó là những lời trăn trối cuối cùng của ngươi à? Khá hợp với trí thông minh loài khỉ của ngươi đấy!”
*Slash*
Nobuna hoàn toàn thức tỉnh dưới dạng chúa quỷ, thẳng tay chém Yoshiharu mà không một chút do dự.
“Uwahhhhh~!?”
Yoshiharu ngay lập tức phản xạ lại, nhưng đầu gối cậu ta thì không chịu nhúc nhích sau khi đã phải ngồi quá lâu.
Cái chết đã cận kề bên cổ của Sagara Yoshiharu!
Nhưng ngay khoảng khắc cuối cùng,
“Là như thế này, Nobuna-sama, ngài đã đưa ra mệnh lệnh cá nhân với Mitsuhide là tổ chức kết hôn với Senpai.”Mitsuhide hăng hái nói.
Những lời đó đã làm dừng lưỡi kiếm ngay chuẩn bị đoạt mạng Yoshiharu.
“Được cứu rồi...” Yoshiharu gục xuống nhẹ nhõm cùng với cảm giác sợ hãi còn sót lại.
“T... Ta đã đưa ra mệnh lệnh như thế? Vì sao ta lại không nhớ gì hết...?”
Geez, Juubei chắc chắn lại hiểu nhầm chuyện gì rồi, Nobuna suy nghĩ và chuẩn bị tra lưỡi kiếm vào vỏ, nhưng ngay lúc đó,
“Nhưng, bởi vì senpai đã lấy đi đôi môi của Mitsuhide và chúng em đã ôm nhau thắm thiết, kể cả nếu không có mệnh lệnh của Nobuna-sama thì cuộc hôn nhân này là một định mệnh mà chúng em không thể thoát được, ah.”
Nobuna, khuôn mặt tái nhợt và người thì rung lên, chỉ nói với Yoshiharu một từ.
“...GIẾT”
Giọng cô bỗng chốc lạnh như băng, hoàn toàn không còn chút cảm xúc nào còn sót lại.
Lưỡi kiếm Haphazard vung lên lặng lẽ, vô hình trong khoảng lặng kinh rợn ngập tràn chết chóc. Yoshiharu chẳng thể làm gì ngoài run rẩy.
Hanbei và Nagahide cuống quýt đưa ra lý do, “ Không phải khi giết một tên tùy tùng mà không có lí do hợp lí”, nhờ thế mà án tử của Yoshiharu được hoãn lại.
... Nhưng
Kể cả như thế, bên cạnh Yoshiharu, Mitsuhide vẫn đang hát lên hạnh phúc “ Ngôi thành tổ ấm tình yêu, Ngôi thành tổ ấm tình yêu”, làm bùng lên ngọn lửa giận dữ đang âm ỉ trong lòng Nobuna.
“Saru, nếu những tin đồn là ta, bởi vì ghen tuông mà, hành quyết n...ng...ngươi dựa trên những lời nói vô căn cứ, sẽ là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời ta, vì thế nên ta sẽ tha cho ngươi lần này. NHƯNG! Một con khỉ dâm dục n...như ngươi chỉ đáng xếp ngang những tên lính quèn. Quân đoàn của Sagara Yoshiharu sẽ bị giải tán ngay bây giờ! Hanbei và Goemon sẽ trở thành hầu cận dưới truớng ta trực tiếp kể từ đây!”
Đó là một cách điển hình để trả thù người khác thông qua việc tước đoạt lại quân lực.
Và tất nhiên Yoshiharu không thể im lặng được nữa.
“Chờ một chút đã!!! Tôi thật sự không hề có một chút kí ức nào về những chuyện đã xảy ra với Juubei-chan! Juubei-chan và tôi hoàn toàn vô tội. Oi, cô nên hiểu đi chứ, với tính cách của Juubei-chan, chắn chắn là có hiểu nhầm gì đó rồi! Tin tôi đi!”
“VÌ SAO TA PHẢI TIN NGƯƠI CHỨỨỨỨỨỨ? NGƯƠI VÀ JUUBEI CỨ KẾT HÔN ĐI, HÔN NHAU HAY BẤT CỨ ĐIỀU GÌ, V...V...V...V...V...VIỆC ĐÓ CHẲNG LIÊN QUAN MỘT TÍ GÌ ĐẾN TA CẢ. VÀ TRÊN TẤT CẢ, MỘT CON KHỈ DÂM DỤC NHƯ NGƯƠI KHÔNG XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC Ở BÊN CẠNH TA! TẤT CẢ MỌI NGƯỜI, SAU RIKU VÀ JUUBEI, SẼ RƠI VÀO TAY NGƯƠI DÙ SỚM HAY MUỘN THÔI!”
Nobuna và Yoshiharu lại cãi nhau.
Nhưng lần này, không phải như một cặp.
Đó là cuộc chiến mà họ đặt cược tất cả.
Bất kể vì sao, nguyên nhân gốc rễ của vấn đề là do hôn ước của Mitsuhide. ( Tất nhiên là từ quan điểm của họ).
“Đ... đúng thật là tôi đã sờ ngực Katsuie. Nhưng đó là do cô ta ép buộc...!”
“Nói dối! Ngươi lúc nào cũng thèm muốn cặp ngực của Riku! Cứ có cơ hội là ngươi lại ngắm nghía chúng, phải không? Đồ tệ bạc!”
“Đúng, tôi thích ngực của cô ấy! Làm gì có tên đàn ông nào mà ghét ngực chứ!
"Nhưng, thích là một chuyện, còn sờ nắn nó lại là một vấn đề hoàn toàn khác!”
“Đừng có cãi nữa! N...Ng...Ngươi, mỗi lần mà ta muốn hô... Ngươi lúc nào...lúc nào... Uwahh... làm những trò biến thái!”
“Eh? Cô vừa nói gì à? Tôi không nghe rõ.”
“Uhh! Ngươi không cần phải biết!”
“Nếu đến mức này mà cô vẫn không tin tôi, vậy thì cứ chặt đầu tôi đi!”
“Ta sẽ không chặt đầu ngươi để ngươi đi dễ dàng như vậy đâu! Ngươi bị trục xuất! Biến đến Ise ngay!”
“T...tr...trục xuất đến Ise? Whoa, cô xảo quyệt đến thế nào vậy hả!? Tự lầm bầm với mình, rồi vì ghen tức mà ra lệnh giải tán đội Sagara?! TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ CHẤP NHẬN CHUYỆN ĐÓ!”
“Ta chẳng hiểu ngươi nói gì hết, ‘dọi Sagara!’? Ngươi cứ sử dụng cái ngôn ngữ loài khỉ đó, nhưng ta chẳng cần phải hiểu nó! Biến đi ngay! Đến phục vụ dưới trướng Sakon và suốt đời làm những công việc bẩn thỉu đi!”
“Uwahhh! Giải tán đội của tôi ngay cái thời điểm căng thẳng khi chúng ta đang cùng lúc phải đối đầu với Asai Asakura và Takeda Shingen, lại còn trục xuất tôi đến Ise nữa… Đừng đùa nữa, con đàn bà ngu ngốc. Cô, đừng nói với tôi là cô không thèm quan tâm đến thế giới nữa? Bởi vì cái tính ghen ghét ngu ngốc này, cô ổn với việc đánh mất nó ư? Tôi thực sự rất sốc khi thấy Oda Nobuna lại là đồ ngu ngốc thế. Ba!Ka!”
“Uhhh! Nếu ta trừ khử tên sâu bọ nhà ngươi, quân đội Oda sẽ trở nên bất bại ! Ngươi nên biết ơn ta vì đã tha chết cho cái cuộc đời thảm hại của của ngươi đi."
Nagahide thở dài, “Trục xuất Sagara-dono một mình đến Ise dưới trướng Takigawa Kazumasu-dono là một tình huống còn thảm hại hơn cả điểm 0.”
Mitsuhide gật đầu và nói,” Thật rắc rối làm sao, 2 người bọn họ đang có quan hệ xấu à? Nhưng, đây là thử thách cuối cùng của Nobuna-sama để xem Danna-sama có xứng đáng với Mitsuhide không! Mitsuhide sẽ đợi, đến khi mà Danna-sama vượt qua thử thách và trở về! Em sẽ tiếp tục đợi ở Ngôi thành tổ ấm tình yêu của chúng ta nhé!”
Những thành viên cũ của đội Sagara, Nene, Hanbei và Goemon đều rơi nước mắt mà run rẩy, “ Uhhh... Hime-sama đáng sợ quá.... Mọi chuyện rồi sẽ thế nào đây...?”
Nobuna đã chạm đến ranh giới cuối cùng. Cơn giận này lớn hơn gấp trăm lần, không, hàng nghìn lần ngọn lửa đã gần như thiêu cháy núi Hiei. Chỉ có 2 người đang có mặt có thể làm dịu đi ngọn lửa này nhưng Mitsuhide thì tỏ ra lạc nhịp còn Hanbei, măc dù hiểu hoàn cảnh, nhưng lại trốn phía sau Goemon bởi vì cảm xúc của Nobuna quá đáng sợ. Với tình trạng đó, cơn giận dữ dội nhất của Nobuna càng ngày càng lớn thêm.
Ta có thể quên đi một lần, nhưng nó lại xảy ra lần hai, khi cuối cùng mà ta đã quyết định sẽ hôn ngươi, ngươi lại làm những trò biến thái với cô gái khác! Kết hôn nữa chứ! Tâm trí Nobuna tràn ngập giận giữ, không còn có gì ngăn cản cô ấy ra lệnh trục xuất Sagara Yoshiharu.
Và Mitsuhide, người gây ra tất cả những hiểu lầm này, cứ quấn quít hạnh phúc bên cạnh Yoshiharu, mà hát “Kya~Kya~” !