Trans: Chí mạng
_______________________
Thể thuật của Arnold tuyệt vời đến nỗi tiếng reo hò và vỗ tay vang vọng khắp nơi. Nhưng đôi mắt xanh biển của anh không hề chú ý đến những điều đó.
"Đến đây là đủ rồi."
(A...)
Trước khi Rishe nhận ra thì âm thanh của mũi tên xuyên qua gió đã dừng lại.
Một số khán giả bị các hiệp sĩ cận vệ bắt giữ. Tuy nhiên, không phải tất cả sát khí rải rác trong nhà hát đều biến mất.
(――Đến rồi)
Những kẻ đã hết tên, giờ đây nhắm tới sân khấu.
Cảm nhận sự căng thẳng tột độ, Rishe lại chặt thanh kiếm. Trong khi đó, Arnold hạ ánh mắt xuống.
Arnold đặt tay lên chuôi thanh kiếm đeo bên hông và từ từ nắm lấy nó.
Rồi, anh bắt đầu rút kiếm ra khỏi vỏ một cách nhẹ nhàng như thể đang trượt lưỡi kiếm ra.
"――……!"
Rishe không khỏi nín thở trước những chuyển động đẹp mắt của Arnold.
Lưỡi kiếm đen hiện ra từ vỏ kiếm, phản chiếu ánh sáng của sân khấu.
Ánh sáng đó chiếu lên khuôn mặt của Arnold, làm nổi bật đôi lông mi dài. Quá trình rút kiếm trơn tru và trong sáng.
Tư thế của anh thẳng đứng và trọng tâm không hề bị lung lay. Bị tấn công bất kể từ vị trí nào, anh đều có thể dễ dàng phản ứng.
Dù vậy, anh không hề sử dụng lực dư thừa. Thậm chí, hành động của anh có phần lười biếng, nhưng sự chậm chạp đó lại mang một vẻ quyến rũ nguy hiểm.
Chỉ việc rút kiếm thôi mà đã thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Những khán giả tưởng đây là một màn biểu diễn cũng không thể rời mắt khỏi Arnold trên sân khấu, thậm chí không thể thốt lên lời nào.
"…"
Âm thanh tuyệt đẹp như tiếng chuông dừng lại khi lưỡi kiếm trượt khỏi vỏ.
Khi Arnold chậm rãi chớp mắt và rút kiếm ra khỏi vỏ, những cánh hoa dưới chân anh bay lên.
(…Đẹp quá…)
Dù không thể rời mắt, nhưng ý thức của Rishe ngay lập tức thay đổi.
Khoảng mười kẻ thù, ẩn mình trong áo choàng, ồ ạt xông lên sân khấu. Rishecũng chuẩn bị sẵn sàng thanh kiếm, chú ý đến động thái của kẻ địch.
(Họ có sự phối hợp tốt! Không có chỗ cho sự lơ là. Đối phương hoàn toàn hiểu rằng Arnold điện hạ rất mạnh nên họ đã triển khai đội hình...)
Vì đã nhận biết được sức mạnh của Arnold, kẻ địch cũng mạnh mẽ. Trong bối cảnh đó, Arnold tiến một bước về phía trước.
Những gì Rishe có thể nhìn thấy là lưng của Arnold. Khi những người đàn ông trong áo choàng tiến tới, Rishe cũng định tiến lên để đứng cạnh Arnold.
Nhưng, vào lúc đó...
"――――…"
(!?)
Arnold vung kiếm, lưỡi kiếm trượt một cách mượt mà.
Chỉ với một đường chém ngang, năm người tiên phong đã ngã gục.
Không chỉ khán giả đang xem mới không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Nó nhanh đến mức ngay cả Rishe đang đứng gần đó cũng không thể nhận ra. Mặc dù biết rằng không thể như vậy, nhưng cô cảm giác như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Những cánh hoa bay lên trên sân khấu là bằng chứng duy nhất cho thấy Arnold đã vung kiếm.
(Thật sự, kỹ thuật kiếm của ngài ấy quá điêu luyện...!!)
Rishe không khỏi không thốt lên trong lòng. Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên cô thấy Arnold trực tiếp đấu kiếm với kẻ thù trong vai trò đồng đội.
Những kẻ thù phía sau nhìn thấy đồng đội đã ngã xuống liền thay đổi đội hình. Không hề nao núng, họ nhanh chóng phản ứng, nhưng Arnold không nhíu mày lấy một lần.
"..."
Arnold chặn đòn tấn công đầu tiên của kẻ địch.
Năm kẻ thù này dường như đã chọn một chiến thuật cho một người tấn công Arnold, trong khi những người khác di chuyển trong lúc anh đang chặn đòn.
Tuy nhiên, chiến thuật đó hoàn toàn vô nghĩa.
Arnold che chắn cho Rishe phía sau lưng và dễ dàng đỡ kiếm của kẻ thù. Arnold bắt chéo kiếm với kẻ thù bằng một tay, và đẩy chúng lùi lại.
"Khốn kiếp...!"
Ngay sau đó, một kẻ địch to lớn lao vào tấn công.
Arnold vẫn giữ nguyên biểu cảm, lập tức hạ thấp trọng tâm để đón nhận. Với âm thanh như tiếng cú đấm, anh đẩy lùi kiếm của đối phương, rồi bước vào phạm vi của kẻ thù.
Lần này, đó là một cú vung kiếm mạnh mẽ làm xoay cả bả vai. Ngay sau đó, anh nâng chân đá mạnh vào bụng kẻ thù.
"..."
"Gư...!!"
Kẻ thù hét lên trong đau đớn và gục ngã trên sân khấu. Chỉ trong vài giây, mười kẻ thù đã bị hạ gục.
(Chỉ trong nháy mắt, có thể làm bao nhiêu người mất khả năng chiến đấu như vậy...!)
Chỉ cần chưa đầy vài nước đi, kế hoạch của kẻ thù đã bị xáo trộn. Arnold đã đáp trả tất cả mà hầu như không di chuyển khỏi vị trí ban đầu.
"Này...! Diễn viên nam đẹp trai đó vừa làm gì vậy...?!"
"Suỵt...! Hãy im lặng mà xem, đây là một màn trình diễn."
Khán giả không nhận ra đây là trận chiến thực sự, họ càng thêm phấn khích.
Tuy nhiên, kẻ thù không chỉ dừng lại ở năm người này. Những kẻ mới xuất hiện từ khắp nơi trong khán phòng, tụ tập trên sân khấu.
Lần này có khoảng mười lăm người. Vì để dụ tất cả tình báo ra ngoài, họ đã cố tình không kiểm soát nghiêm ngặt khi vào cửa, nên vẫn còn nhiều kẻ trong nhà hát này.
Arnold bị tấn công đồng thời từ cả hai phía, nhưng anh chỉ đối phó với kẻ tấn công bên phải.
Arnold không phản ứng với kẻ bên trái không phải vì anh không thể làm được điều đó.
"..."
Điều này là do thanh kiếm của Rishe đã chặn đòn tấn công của kẻ thù từ phía bên trái.
(Thay vì chặn thẳng, mình sẽ dùng góc của lưỡi kiếm để…)
Sử dụng góc của lưỡi kiếm, cô chuyển hướng đòn tấn công của kẻ thù. Vì không thể dùng sức mạnh cơ bắp như đàn ông, Rishe đã học cách chiến đấu dựa vào những kinh nghiệm trong kiếp trước để tận dụng sức mạnh của đối phương.
Rishe xoay người một cách uyển chuyển như đang nhảy múa, tác dụng lực quay lên thanh kiếm của kẻ thù. Do cấu trúc của bàn tay, kẻ thù không thể tác dụng lực được nữa và đánh rơi thanh kiếm mà lẽ ra hắn phải nắm chặt.
"Cái...!?"
Nhân cơ hội đó, Rishe đâm một nhát nông vào bụng kẻ địch.
Kiếm của Rishe và Arnold cầm được bôi một loại thuốc mà Rishe đã pha chế.
Loại thuốc này giống với loại thuốc tê mà bọn cướp đã sử dụng khi họ bị tấn công trên đường từ Vương quốc Hermiti.
Rishe thở ra một hơi ngắn trong khi xác nhận rằng kẻ thù đã ngã xuống.
"..."
Cùng lúc đó, Arnold liếc nhìn về phía Rishe.
(…Với khả năng của Arnold điện hạ, sức mạnh của mình chẳng cần thiết. Ngài ấy chắc chắn sẽ bảo mình rút lui. Nhưng, mình vẫn muốn…)
Cô muốn chiến đấu bên cạnh Arnold.
Như thể hiểu được suy nghĩ đó, Arnold gọi tên cô.
"Rishe."
"Dạ?"
Giọng nói nhỏ chỉ đủ để Rishe bên cạnh nghe thấy.
Tuy nhiên, anh nói rõ ràng điều này trong khi vẫn để mắt đến kẻ thù.
"— Em có thể tự do hành động theo ý mình."
"...!"
Rishe hít một hơi sâu.
"…Vâng!"
Cô đáp lại, siết chặt chuôi kiếm.
Rồi cô đứng bên trái của Arnold.
Đây không phải là sự lựa chọn ngẫu nhiên, mà là vì đó là bên có vết sẹo trên cổ của Arnold, điểm yếu duy nhất của anh.
"――…"
Arnold có lẽ đã hiểu lý do Rishe chọn đứng bên trái.
Sau một thoáng ngạc nhiên, anh khẽ mỉm cười và giao phó cho Rishe.
(…Arnold điện hạ không chỉ đơn thuần chiều chuộng và bảo vệ mình.)
Được phép đứng cạnh Arnold, Rishe cảm thấy một nguồn sức mạnh tràn ngập trong cô.
(Ngài ấy tin tưởng và giao phó cho mình…)
Điều đó làm cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đến mức run rẩy.
___________________________
Câu chuyện song hành này sẽ kết thúc phần 1 vào ngày mai. Nếu có thể, xin vui lòng ủng hộ câu chuyện này!
◆ [Phần 1/Phần kết] Công chúa bị lưu đày và ngược đãi là một phù thủy huyền thoại tái sinh ~Dù có đến đón cũng chẳng ích gì. Xin đừng làm phiền giấc ngủ trưa của tôi với người hầu.~