Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã trở thành người bạn thuở nhỏ nghiện m* *uý

(Đang ra)

Tôi đã trở thành người bạn thuở nhỏ nghiện m* *uý

무시야

Người bạn đáng lẽ sẽ phải chết vì nghiện m* *uý

5 17

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

(Đang ra)

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

清酒浅辄-Thanh Cửu Thiên Triết(Qingjiu Qianzhe)

Willis: Có vấn đề gì giữa việc ta là linh mục và việc ta có thể dùng gậy đánh chết ngươi không?Chết đi và hãy để lại tất cả vật phẩm cho ta!

46 232

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

82 2446

Miễn là còn có tôi thì nữ chính thua cuộc bị đá bởi tên bạn thuở nhỏ nhút nhát nhất định sẽ chiến thắng

(Đang ra)

Miễn là còn có tôi thì nữ chính thua cuộc bị đá bởi tên bạn thuở nhỏ nhút nhát nhất định sẽ chiến thắng

Mizugame

Dù bây giờ có nhận ra cô gái tsundere hay cằn nhằn mình ngày nào là cô bạn thuở nhỏ xinh đẹp hiền dịu thì cũng đã trễ rồi!

46 3673

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

472 23486

WN Vol 5 - Chương 198 : Thực hành nghi lễ

Trans: Chí mạng

_______________________

Có lẽ đây là lần đầu tiên Rishe nhìn thấy vẻ mặt thật sự ngạc nhiên của Arnold. 

Sau đó, Arnold hơi cau mày. 

"...Rishe." 

"..." 

Trước khi Arnold kịp nói gì, Rishe đã vội vàng ngắt lời anh. 

"Em xin lỗi vì đã có một yêu cầu khiếm nhã…!" 

Cô nắm lấy tay áo của Arnold và siết chặt. 

"Em không tự tin có thể làm tốt được. Em biết điều này thật phiền phức nhưng…" 

"…Không phải như vậy." 

Giọng của anh hơi khàn. 

Arnold càng cau mày hơn và đặt tay lên vai Rishe như để an ủi cô. 

"Em đang run lẩy bẩy như thế này, sao có thể nói như vậy." 

"…Đây là…" 

Rishe nhận ra cơ thể mình đang căng thẳng. Tuy nhiên, không phải vì lý do mà Arnold nghĩ. 

"Không phải là em ghét hay sợ…" 

Sau khi nói như vậy, chính Rishe cũng thấy ngạc nhiên. 

Khi vừa mới được cầu hôn, Rishe đã rất cảnh giác với Arnold, thậm chí đã bắt anh hứa là không được chạm vào cô dù chỉ một ngón tay. 

Nhưng rồi dần dần, cô cho phép anh chạm vào qua lớp găng tay, và rồi cô cũng không còn ghét bị chạm vào nữa. 

Mỗi khi Arnold nhẹ nhàng chạm vào cô, Rishe căng thẳng đến mức má đỏ bừng. 

Nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy ghét điều đó. Ngay cả khi anh hôn cô lần đầu tiên trong nhà thờ, cô cũng không cảm thấy ghê tởm hay sợ hãi. 

Tất cả những gì cô cảm thấy là cơn đau nhói ở ngực trái. 

"…Xin lỗi." 

Rishe cảm thấy hối hận và nhẹ nhàng nhìn xuống. 

"Chắc chắn ngài đã rất ghét, phải không? Em thật là ích kỷ…!" 

Chắc chắn lúc đó Arnold cũng có lý do riêng để hành động như vậy. Thế mà cô lại đòi hỏi một nụ hôn, điều đó là không thể tha thứ. 

"..." 

Nhưng Arnold chỉ thở dài nặng nề rồi mở lời. 

"…Ta đã nói là không phiền mà." 

"…Ơ…" 

Khi Rishe nhìn lên và thấy Arnold vẫn đang nhíu mày. 

Cái nhăn mặt đó chắc chắn không phải là ghét bỏ. 

Tuy nhiên, Arnold nhắm mắt lại như đã chấp nhận rồi mở mắt, chạm vào tóc Rishe. 

Những ngón tay của Arnold vuốt ve một bên tóc Rishe , nhẹ nhàng vén ra sau tai cô. 

(Ah…) 

Chỉ bằng cái chạm đó, cô ngay lập tức hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra, và trái tim cô đập thình thịch. 

"..." 

Rishe cảm thấy xấu hổ khi bị nhìn thấy khuôn mặt của mình đỏ bừng. 

Dù vậy, Arnold vẫn nâng cằm Rishe lên, khiến cô phải nhìn lên. 

(Khuôn mặt của ngài ấy thật đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất thế gian...) 

Đôi mắt xanh và hàng mi dài của Arnold khiến người nhìn không thể rời mắt. 

Với sức hút như vậy, thật khó chịu khi anh nhìn thẳng vào cô. 

Cuối cùng, Arnold dùng ngón tay cái vuốt nhẹ lên đôi môi của Rishe. 

Đó như là một cách chạm vào để thực hành trước khi hôn thực sự. 

Cảm giác nhột không chịu nổi khiến Rishe thở ra một hơi nhỏ. 

"…Nhắm mắt lại." 

"Nhưng mà..." 

Khi Rishe cố gắng nói điều gì đó, tim cô đập nhanh hơn. 

"Em muốn nhìn thấy ngài, có được không…?" 

"..." 

Đôi mắt xanh của Arnold trong suốt dưới ánh trăng vào đêm trăng tròn. 

Trong đôi mắt đẹp như biển ấy, hình ảnh của Rishe được phản chiếu rõ ràng. 

Arnold khẽ nheo mắt, dịu dàng nói với Rishe. 

"Điều em muốn làm là luyện tập cho lễ cưới, đúng không?" 

"Ư..." 

Lời nói nhẹ nhàng như dỗ dành một đứa trẻ không thể từ chối. 

Trong lễ cưới, chắc chắn phải nhắm mắt.

Nghi thức hôn trong lễ cưới được quy định rất chi tiết như vậy. 

Dù vậy, trong lòng Rishe cũng tồn tại sự tò mò muốn biết tất cả khi đã cố gắng đến vậy. 

Có lẽ Arnold đã nhận ra điều đó. 

"Nào, nhắm mắt lại." 

"Ưm..." 

Nói rồi, Arnold đặt một nụ hôn nhẹ lên mí mắt của Rishe. 

Đôi môi anh chạm nhẹ vào lông mi, khiến cô theo phản xạ nhắm chặt mắt lại. 

"...Vậy là tốt rồi." 

Chỉ nhắm mắt thôi mà cũng được khen, Arnold thật sự là người ngọt ngào nhất trên thế giới đối với Rishe. 

Tuy nhiên, Rishe cũng lo lắng liệu Arnold có đồng ý mọi mong muốn của cô hay không. 

(Nếu ngài ấy chỉ dừng lại ở việc hôn lên mí mắt thì sao...) 

Nghĩ vậy, cô rụt rè mở mắt ra. 

Và rồi, cô đã hiểu. 

"...!" 

Ánh nhìn chăm chú đầy chân thành từ Arnold khiến Rishe ngạc nhiên. 

(Hoàng thân Arnold luôn đáp ứng mong muốn của mình... Tuyệt đối là như vậy...) 

Khi nhận ra điều đó, cô cảm thấy choáng váng. 

Rishe nắm lấy áo sơ mi của Arnold. Đòi hỏi một nụ hôn từ anh, cô tự cảm thấy mình thật tệ hại.

"Không cần phải ép mình đâu." 

"..." 

Rishe lắc đầu. 

"...Đừng dừng lại." 

Cô thật sự muốn Arnold hôn mình.

Nhìn lên Arnold, Rishe khẽ cầu xin. 

"Làm ơn, thưa điện hạ..." 

"…" 

Rồi Arnold nâng mặt cô lên thêm một chút. 

(…AAAAA.)

Lần này, cô tự nhiên nhắm mắt lại. 

Tay còn lại của anh vòng qua eo, kéo cô sát lại gần hơn, và Arnold từ từ tiến tới. 

"――――…" 

Và rồi, môi họ chạm nhau. 

9ef223d9-3df3-4c45-8e7a-ad41dd26fdcd.jpg