Ở trung tâm chợ thủ đô, có một quán bánh ngọt gần đây nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Dù quán rất đông khách nhưng việc vào quán cần có điều kiện. Nghe nói, điều kiện để trở thành khách hàng là "phải là người yêu."
Rishe biết điều này là do lần thứ hai cô cùng Arnold ẩn danh ra ngoài, trên đường trở về sau khi cảm ơn chủ tiệm trang sức vì chiếc nhẫn.
"──Vậy đó, nên khi xếp hàng, làm ơn giả vờ là người yêu của em."
"......Em, thật là......"
Arnold, người đứng bên cạnh, đặt tay lên trán và thở dài.
Hàng chờ để vào quán rất dài, đối với Arnold đây là một lĩnh vực chưa từng biết đến. Tuy nhiên, lý do chính khiến anh cảm thấy khó chịu dường như là vì Rishe đã đề nghị "giả vờ là người yêu."
"Chỉ cần là đôi vợ chồng chưa cưới thì chẳng phải đủ rồi sao?"
"Nhưng quán bánh này, nghe nói kể cả vợ chồng cũng không được vào? Vì cảm giác đặc biệt của 'chỉ dành cho người yêu' dường như rất được đánh giá cao, nếu nới lỏng điều kiện thì sẽ ảnh hưởng đến đánh giá của quán. Vì vậy, kể cả là đôi vợ chồng chưa cưới, cũng có thể bị từ chối."
Trong suy nghĩ của Rishe, "người yêu" và "đôi vợ chồng chưa cưới" hoàn toàn khác nhau. Arnold dường như cũng hiểu điều này, cuối cùng cũng nói "Tùy em thôi."
Vì vậy, dù trong tâm trạng mình là người yêu của Arnold mà xếp hàng, nhưng cô vẫn không thể bình tĩnh được.
"Có vẻ như chúng ta bị nhân viên sắp xếp hàng nhìn với ánh mắt nghi ngờ."
Thế là, Arnold nói với giọng thờ ơ.
"Đối phương chỉ là người dân bình thường, em nghĩ nhiều quá rồi."
"Đừng xem thường khả năng quan sát của thương nhân, họ rất chú ý quan sát để phòng tránh ăn quỵt hoặc sử dụng tiền giả."
"......Ta nghĩ đây là một trường hợp khá đặc biệt......"
Rishe rất nghiêm túc quan sát tình hình xung quanh.
(Phải hoàn toàn giả vờ là người yêu. Bắt chước hành động của người khác......)
Không ngần ngại sử dụng khả năng trinh sát của kiếp làm hiệp sĩ, Rishe đột nhiên nhận ra một điều và giật mình.
Khó khăn lắm mới nuốt được cảm giác ngạc nhiên, cô nhìn về phía Arnold đang đứng bên cạnh. Quyết tâm, cô bước đến bên Arnold, anh nhìn cô với gương mặt đầy khó chịu.
"Lần này có chuyện gì?"
"Làm ơn hãy nhìn xem. Nhìn những người xung quanh."
Cô kéo tay áo Arnold rồi nhẹ nhàng báo cáo.
"Những cặp đôi thực sự, ngay cả khi xếp hàng cũng sẽ đứng sát nhau. So với họ, giữa chúng ta có một khoảng cách như thể có một người đứng giữa vậy."
"..."
(Nhờ vào kiếp làm hiệp sĩ, mình đã hình thành thói quen giữ khoảng cách để dễ dàng rút kiếm. Dù rằng Arnold điện hạ cũng đa phần giống vậy thôi.)
Cô bắt chước các cặp đôi xung quanh, đứng vào vị trí mà vai gần như chạm vào cánh tay của Arnold.
"Nói về chuyện này, em còn từng được học rằng ‘phải đứng gần đàn ông một chút thì mới có vẻ thân mật’. Rất lâu trước đây, không, là khi được giáo dục để trở thành Vương phi ở quê hương."
"......Ồ?"
Giọng của Arnold có vẻ hơi trầm xuống. Cảm thấy kỳ lạ, Rishe ngước nhìn lên, ánh mắt chạm với đôi mắt xanh của Arnold. Ánh mắt ấy tối hơn thường ngày.
"──Đó là giáo dục để trở thành vợ của người đàn ông không phải ta sao?"
"Eh?"
Ngạc nhiên trước câu nói bất ngờ này, Arnold đột nhiên thở dài. Bàn tay lớn của anh vòng qua eo Rishe.
"Không còn cách nào khác, vì em đã nói vậy, ta sẽ diễn cùng em."
"Ơ? Eh eh? Chờ đã Arnold điện hạ......A!"
Bỗng nhiên bị ôm chặt eo.
Cả hai dính chặt vào nhau, khoảng cách quá gần khiến họ nín thở. Mặc dù đây không phải là cách ôm bất thường, cũng như khi khiêu vũ, nhưng vì quá bất ngờ nên Rishe không biết xử lý thế nào.
Sau đó, Arnold thì thầm vào tai cô. "......Nếu em cứ đứng đờ ra như vậy, sẽ bị ‘nhân viên quan sát tốt’ để ý đấy."
"!!"
Cô chợt nhận ra.
Đúng là điều tốt. Vì Arnold đã đồng ý phối hợp, cô muốn hoàn toàn giả vờ là người yêu. Cô nhắm mắt chặt lại, như muốn che giấu sự nóng bừng trên mặt, và khẽ gật đầu.
Dù vậy, cô không biết phải làm gì. Những thông tin thu thập được từ việc quan sát người khác, đều bị hành động của Arnold làm tan biến.
"E-Em nên làm gì đây?"
Để tìm kiếm gợi ý cho bước tiếp theo, cô cố gắng ngẩng đầu nhìn Arnold. Anh nở một nụ cười nham hiểm, cúi đầu nhìn Rishe.
"Em không phải đã học qua rồi sao? Cách xử lý trong những tình huống như thế này."
"Quên rồi! Dù có học cũng không thể thực hành, vì bây giờ đầu óc em trống rỗng rồi!"
"...Ha..."
Có lẽ vì thích sự phản đối của Rishe, Arnold cười nhẹ. Sau đó, dường như hài lòng, anh dùng tay còn lại nắm lấy tay trái của Rishe.
"Ừm, không biết thế nào mà xung quanh có vẻ rất ồn ào."
"Là do tâm lý thôi?"
Dù Arnold nói như không có gì, nhưng chắc chắn mọi người đều đang nhìn họ. Cũng không khó hiểu, một người đàn ông đẹp như vậy hành động như thế này trên phố, thu hút sự chú ý của phụ nữ cũng là điều dễ hiểu. Dù vậy, Arnold vẫn nghiêm túc tiếp tục nói.
"……Vì đang đi trên phố, chân em có đau không? Trong khi xếp hàng ở đây, ta có thể bế em suốt cũng được."
"Không! Không, không cần, em ổn, rất ổn!"
Bị anh ấy thách thức một cách nghiêm túc như vậy, cảm giác như mình thực sự đang bị theo đuổi, làm Rishe cảm thấy bồn chồn.
Dù vậy, Arnold vẫn thì thầm vào tai cô lần nữa.
"Lúc này, em nên ngoan ngoãn làm nũng."
(Thật sao?)
Dù ngạc nhiên vì điều không ngờ đến, nhưng những câu trả lời vừa rồi đúng là giọng điệu bình thường.
Với vai trò là "người yêu", có lẽ đó là câu trả lời không đạt yêu cầu. Rishe vừa bổi rối vừa cố gắng nói nhỏ cầu cứu.
"N-Nhưng không được, bế cũng không được……!!"
"Vậy em định làm gì? Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn."
"Dù ngài nói hãy để em tùy ý...!"
Ngay cả khi muốn tham khảo những người xung quanh, cũng không thể tiến hành suôn sẻ. Bởi vì những cặp đôi đang xếp hàng bây giờ đều đang nhìn Rishe và Arnold.
(Có lẽ vì không giống "người yêu" nên quá nổi bật? Nếu vậy, đó là lỗi của mình rồi.)
Không thể chỉ để Arnold nỗ lực. Cuối cùng Rishe cũng quyết định, cô nắm chặt tay Arnold.
(... Được rồi, như thế này thì sao?)
Cô nhìn Arnold với cảm giác thành công, đôi mắt anh hơi mở to.
Có vẻ như đã thành công khiến anh bất ngờ, Rishe thật lòng cảm thấy vui mừng. Khi cô nhìn anh với đôi mắt lấp lánh tự hào, Arnold khẽ thở ra một tiếng rồi cười.
(Wow...)
Biểu cảm của anh thật dịu dàng, làm tim cô đập mạnh.
"Vài ngày trước, khi cầm chiếc nhẫn của em, ta đã ngạc nhiên vì nhẫn của em nhỏ như vậy. Điều này cũng không có gì lạ."
Arnold như đang quấn ngón tay lại với nhau, nắm chặt tay cô lần nữa.
Cảm giác tiếp xúc trên da làm Rishe cảm thấy một cơn tê ngọt ngào.
"──Ngón tay của em mảnh khảnh đến nỗi nếu không chạm vào cẩn thận, gần như có thể bị thương."
"À!"
Ngay khi Rishe không thể nói thành lời, Arnold đột nhiên buông tay ra.
"......Được rồi, đến đây là đủ rồi."
"Hả, eh?"
"Nhân viên có vẻ đã vào trong rồi, cái ‘giả vờ là người yêu’ mà em nói, như vậy là đủ rồi chứ."
Arnold nghiêm túc tuyên bố, tay cũng rời khỏi eo của Rishe. Dù đã lấy lại tự do cơ thể, nhưng Rishe suýt ngã quỵ xuống đất, nên cô vội vàng đứng thẳng lưng.
(Có phải mình quá ngượng ngùng không? Có lẽ vậy, vì Arnold điện hạ đã tốt bụng giúp mình...)
Nghĩ đến đây, Arnold khẽ mỉm cười khi ánh mắt họ chạm nhau
"Sao thế? Trông em buồn bã vậy."
"~~~Ư!!"
Có vẻ như cuối cùng cô cũng bị anh trêu chọc.
Dù muốn lớn tiếng phản đối, nhưng Arnold đã đồng ý giúp đến mức này rồi. Nén lại lời phàn nàn, thay vào đó cô lễ phép cảm ơn, không hiểu sao lại thấy anh rung vai cười nhẹ.
Mặc dù cảm thấy mệt mỏi, nhưng sau khi vào quán và thu thập được thông tin có giá trị, mọi chuyện đều xứng đáng.