Vậy là hết ngoại truyện tập 1:>
______________________
"──Nhân tiện, Arnold điện hạ có phải là người bị điếc vị giác không?"
Rishe hỏi khi cầm tách trà khiến nhị hoàng tử của Đế quốc Garkhain, Theodore, cau mày.
Dạo này, Rishe thường uống trà cùng em trai của Arnold. Dù ban đầu là vì Theodore nói "Đệ muốn hiểu hơn về hoàng huynh khi ở cùng tỷ", nhưng hôm nay đến lượt Rishe muốn đặt câu hỏi.
"Tỷ này. Dù sắp trở thành cô dâu, nhưng nói vậy về hoàng huynh hoàn hảo của đệ có phải là quá thất lễ không?"
"Chỉ là có một chuyện khiến tôi nghi ngờ. Hoàng tử Theodore chắc chắn biết sự thật phải không?"
"Hừm. Ừm, trong lâu đài này, không ai hiểu hoàng huynh hơn đệ."
Cậu đột nhiên vui vẻ, vừa uống trà vừa nói với Rishe.
"Nếu đệ nhớ không nhầm, hoàng huynh ăn được mọi thứ. Thay vì nói bị điếc vị giác, thì đó là do kinh nghiệm trên chiến trường. Vì huynh ấy ăn cùng những thứ như các hiệp sĩ khác. Do đó, hoàng huynh không kén chọn đồ ăn. Không chỉ không kén chọn, huynh ấy còn ăn rất nhiều, điều này thật tuyệt vời!"
"Thì ra là vậy. Nhân tiện, còn Hoàng tử Theodore thì sao?"
"Đệ ghét đồ ngọt, rau đắng, cá không phải là thịt trắng và thịt dai."
"Thật là..."
Khi Rishe đang nghĩ về những khó khăn của người chịu trách nhiệm chuẩn bị bữa ăn, Theodore nhìn thẳng vào mặt cô ở phía bên kia bàn.
"Vậy, đây là thông tin mới về hoàng huynh? Tại sao tỷ lại nghĩ như vậy, có thể nói cho đệ biết không?"
"Tôi không biết có được tính là thông tin mới không. Ừm, tại vì tôi chỉ có thể nghĩ như vậy thôi..."
Rishe có chút ngượng ngùng cúi đầu, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói với cậu.
"...Ngài ấy đã ăn hết món ăn có vị lạ mà tôi nấu và nói 'ngon'..."
"..."
Ngay lập tức, Theodore nheo mắt lại.
"Gì vậy, đệ đã hỏi tỷ một cách nghiêm túc đấy."
"Hả? Ý ngài là gì?"
"Không có gì, đúng như nghĩa đen của câu 'cảm ơn vì bữa ăn'."
Theodore với tay lấy bánh quy và cắn một miếng. Rishe hoàn toàn không hiểu ý của cậu, điều này khiến Rishe trông có vẻ bối rối.
***
Khi người hầu Oliver đi qua hành lang dẫn đến sân trong, chú ý đến ánh nhìn của chủ nhân mình, liền lên tiếng.
"Arnold điện hạ, sao vậy? Ngài đang quan tâm đến buổi trà chiều của em trai và vị hôn thê à?"
Cảnh tượng trước mắt là một khung cảnh đầy dễ chịu. Tuy nhiên, biểu cảm của Arnold có chút chua xót.
"...Ta có cảm giác họ đang nói về điều gì đó không tốt."
"Trực giác của điện hạ rất chính xác, như thể dự đoán trước tương lai vậy."
Oliver vừa nói đùa, vừa thúc giục chủ nhân đến văn phòng.