Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

(Đang ra)

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Shiomoto

Otsuki Haruto bắt đầu làm bán thời gian tại một dịch vụ việc nhà ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè năm hai cao trung. Sau đó, cậu đã rất bối rối với công việc đầu tiên của mình.

115 7361

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

436 18675

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

109 1845

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

29 340

Tôi chuyển sinh thành một tên quý tộc phản diện và mong muốn bị trục xuất khỏi đất nước, thế nhưng cô công chúa ám ảnh với tôi lại không cho phép điều đó!

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành một tên quý tộc phản diện và mong muốn bị trục xuất khỏi đất nước, thế nhưng cô công chúa ám ảnh với tôi lại không cho phép điều đó!

リヒト

Tuy nhiên vì lí do gì đó, vị hôn thê đãng lẽ phải khinh thường cậu, lại trở nên ám ảnh nhân vật chính và không để cậu ấy ra đi?

46 778

WN Vol 6 - Chương 241 : Làm ơn

Trans: Chí mạng 

_________________________ 

Arnold ôm chặt Rishe vào lòng. 

Cô ngồi nghiêng trên đầu gối, và thân trên đối mặt với anh. Rishe không thể gạt bỏ vết thương ra khỏi tâm trí, cô cố gắng thoát ra khỏi đó trong sự hoảng loạn. 

"Không, không được đâu điện hạ! Vết thương của ngài sẽ bị ảnh hưởng..." 

"Nếu nghĩ vậy, hãy ngoan ngoãn ở yên." 

"Ư..." 

Bị nói như vậy, Rishe không thể nào cử động được nữa. 

Cố gắng không để tạo thêm áp lực lên vết thương, Rishe thả lỏng một chút. 

Sau đó, Arnold nhẹ nhàng vỗ lưng cô bằng bàn tay to lớn của mình như đang dỗ dành em bé.

(Cách chạm này...) 

Rishe nhớ lại khi lần đầu tiên cô và Arnold cùng ngủ chung giường sau khi cô bị Theodore bắt cóc một tháng trước. 

Lúc đó Rishe đã ở bên cạnh để giúp Arnold ngủ. 

Cô chạm vào anh, vỗ nhẹ theo nhịp tim và nói rằng đây là cách chạm để làm dịu tinh thần. 

Hiện tại, Arnold cũng đang chạm vào cô theo cách đó. 

Mặc dù anh vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm và đau đớn, nhưng anh vẫn ưu tiên lo lắng cho Rishe hơn tất cả. 

Cô hiểu rõ điều đó đến mức muốn khóc. 

"Ta không cố ý làm em sợ hãi đến mức đó." 

"..." 

Có lẽ cô đã để lộ sự sợ hãi của mình trước Arnold trên con tàu đang bốc cháy. 

Dù muốn nói điều gì đó, nhưng khi hình thành lời thì cô lại muốn khóc. 

Trong khi cố gắng kiềm chế, Arnold hỏi cô bằng giọng dịu dàng. 

"…Muốn mắng ta không?" 

"...!" 

Khi Rishe hoảng sợ lắc đầu, Arnold chỉ thở dài và cười nhẹ. Tiếng cười ấy chạm vào vành tai cô, khiến cô cảm thấy hơi nhột nhột. 

"Việc em được an toàn, không có gì để em phải xin lỗi ta." 

Những lời đó khiến Rishe muốn khóc. 

"…Sự thật rằng Arnold điện hạ đã bị thương, đó là điều quan trọng không thể bỏ qua…" 

Cố gắng truyền đạt điều đó, cô cố kìm nén cảm xúc đang rối bời của mình. 

Nhưng không thể kiềm chế được, cô vòng tay qua lưng Arnold, người đang để lộ phần thân trên. Da anh mềm mại, ấm áp, rõ ràng có dòng máu đang chảy qua. 

"…Em..." 

Cô áp trán mình vào bên trái cổ của Arnold, tránh để anh nhìn thấy khuôn mặt mình.

"Chỉ cần Arnold điện hạ ở bên cạnh, em cảm thấy mình có thể làm bất cứ điều gì." 

"…" 

Rishe dụi mặt vào vết sẹo cũ trên cổ Arnold. Dù cố gắng tỏ ra yếu đuối, giọng cô vẫn run rẩy và chắc chắn Arnold đã nhận ra điều đó. 

"Em đã tin rằng con người sẽ mạnh mẽ hơn khi họ hợp tác với người khác. --Nhưng Yoel-senpai lại nói rằng, Arnold điện hạ là người mạnh hơn khi chiến đấu một mình." 

Cô nhớ rõ những lời mà Yoel đã nói với mình. 

"Nhưng sự thật là cô không cần thiết với Hoàng tử Arnold." 

"Bởi vì cô không cần thiết, đúng không? Anh ta mạnh hơn tôi. Thế mà anh ta lại hợp tác với cái 'trò chơi chiến thuật' của cô, bảo vệ cô và cố gắng hết sức vì cô, điều đó thật kỳ lạ."

Rishe biết rõ rằng có những người mạnh mẽ hơn khi chiến đấu một mình. 

(Yoel-senpai...) 

Yoel, thiên tài kiếm sĩ, đã hy sinh mạng sống để bảo vệ Rishe. 

(Mình là người hiểu rõ nhất về sức mạnh của Yoel-senpai.) 

Trên chiến trường đó, Arnold chắc chắn vượt trội hơn. 

Nhưng nếu không cần phải bảo vệ Rishe, nếu Yoel chiến đấu một mình, anh ta có thể đã sống sót cho đến khi các hoàng tử kịp thoát. 

Trong trường hợp đó, Yoel sẽ không còn lý do ở lại lâu đài và có thể đã không bị giết. 

"…Arnold điện hạ." 

Vẫn ngồi trên đầu gối của Arnold, bị ôm vào lòng, Rishe nén lại câu hỏi. 

(Sau khi mình chết, trong mỗi tương lai... cuộc sống của ngài ấy đã diễn ra như thế nào?) 

Tất cả những gì Rishe có thể biết là chuyện gì đã xảy ra cho đến khi cô ấy chết. 

(Điện hạ có đạt được điều mà ngài ấy muốn đến mức phải tiến hành chiến tranh không?) 

Hoàng đế Arnold Hein đã khơi mào chiến tranh và xâm lược các quốc gia.

Liệu anh có hoàn thành điều đó hay hành động tàn ác đã bị dừng lại giữa chừng, điều này Rishe không biết. Dù cô đã trải qua nhiều kiếp như thế này, cô vẫn không biết bất cứ điều gì. 

(Điện hạ...) 

Rishe đưa những ngón tay run rẩy của mình ra và nhẹ nhàng chạm vào vết thương đang nóng lên ở bên hông của Arnold. 

(…Không chết, mà sống sót được không…) 

"…" 

Cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng Arnold sẽ chết. 

Ở một khía cạnh nào đó, sức mạnh của Hoàng đế Arnold Hein áp đảo đến mức cô tin rằng không ai có thể đối đầu với anh. 

Nhưng bây giờ, nỗi sợ hãi đó đã khắc sâu vào tâm trí Rishe. 

"Khi em ở bên cạnh, sức mạnh của Arnold điện hạ sẽ bị suy yếu." 

Rishe lại vòng tay qua lưng Arnold, ôm chặt lấy anh. 

"...Rishe." 

"Nếu ngài nói rằng điều đó không đúng…" 

Cô biết mình thật ích kỷ khi năn nỉ bằng giọng nói gần như muốn khóc.

Đối diện với vị hôn phu dịu dàng này, Rishe đưa ra yêu cầu ích kỷ như một đứa trẻ hư, biết rõ điều đó nhưng vẫn nũng nịu. 

"Làm ơn... làm ơn, đừng bao giờ..." 

Cô áp môi lên vết sẹo trên cổ anh, nhỏ giọng cầu xin. 

"…Đừng bao giờ bị thương nữa…" 

"――――…"