Trans: Chí mạng
___________________________
Cô ấy đội mũ trùm đầu trên không trung, sau đó cuộn tròn cơ thể lại và lăn xuống sàn, thực hiện một pha tiếp đất hoàn hảo.
Tấm vải của chiếc áo choàng cô ấy mặc giống như loại vải mà họ sử dụng khi vào rừng. Cô gái không hề bị ảnh hưởng bởi những mảnh kính vỡ, đứng dậy và rút kiếm ra.
Rồi, cô ấy đánh bật con dao của Raul một cách chính xác.
"!!"
Vì hoàn toàn không dự đoán được điều này, con dao bị đánh bay ra xa.
Cô gái xoay người lại, nhanh nhẹn điều chỉnh lại thanh kiếm của mình và lao thẳng vào các hiệp sĩ của Fabrania.
Tiếng hét thất thanh vang lên, ba người còn lại ngã xuống sàn. Raul chỉ biết đứng nhìn tất cả những sự việc đó trong sự ngỡ ngàng.
"Raul!"
Cô ấy gọi tên anh rõ ràng, và anh cuối cùng cũng tỉnh lại.
Nhưng điều đó không thể xảy ra.
Không có lý do gì cô ấy có thể ở đây được. Bởi vì vừa nãy cô ấy đã uống trà có thuốc tê. Hơn nữa, anh không hiểu tại sao cô ấy không vào từ cửa chính mà lại rơi từ trên xuống.
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Nếu muốn cứu Harriet-sama, tôi muốn giúp đỡ... Nhưng không thể nào phương pháp giải cứu lại phải hy sinh anh được."
Và cô ấy nói điều đó như một điều hiển nhiên.
"Vì vậy, tôi đến đây để giúp anh."
Những lời đó khiến anh cảm thấy choáng váng.
"Anh ổn chứ? Có bị thương hay uống nhầm thuốc độc không? Trước tiên anh hãy rời khỏi đây, rồi chúng ta sẽ nói chuyện lại từ đầu..."
"...Đợi đã. Dù cô có lo lắng về điều đó, nhưng vẫn còn nhiều hiệp sĩ của Fablania ở đây."
Những thuộc hạ đã giúp Harriet trốn thoát chắc chắn không phạm sai lầm có thể khiến họ bị bắt. Nếu vậy, hơn mười hiệp sĩ còn lại vẫn đang bảo vệ bên ngoài nhà thờ.
"Nhà thờ này đã bị bao vây. Nếu không chạy nhanh, cả cô cũng sẽ không an toàn..."
Lời của Raul bị cắt ngang bởi âm thanh cửa nhà thờ mở ra. Raul lập tức rút dao và định che chắn cho cô gái sau lưng.
Nhưng người xuất hiện không phải là kẻ thù của Fablania mà anh lo sợ.
(...Không thể nào.)
"Arnold điện hạ!"
Cô gái vui mừng gọi tên anh ta.
Đôi môi cô cong lên tạo ra nụ cười đẹp nhất. Đôi mắt ngọc lục bảo của cô ấy sáng lấp lánh như thể đang nhìn thấy điều gì đó quan trọng.
Trước mắt cô là một người đàn ông đẹp trai với vẻ mặt chán nản.
"Tại sao anh lại ở đây? Còn đám người của Fablania..."
"Nếu là bọn chúng, thì đã bị xử lý rồi."
Với vẻ điềm nhiên, Arnold Hein bước tới.
Phía sau cánh cửa mở toang, cảnh tượng đúng như những gì được miêu tả. Tất cả các hiệp sĩ của Fabrania đều nằm bất tỉnh.
(Không thể nào. Cấp dưới của mình đáng lẽ phải ngăn cản Arnold Hein lại...)
"Xin lỗi nhé, Raul. Tôi đã mượn cung và tên của anh, cho những người khác ngủ một giấc."
"…Hả?"
Arnold Hein đi ngang qua Raul, người không nói nên lời. và đứng trước mặt cô gái. Anh tháo mũ trùm đầu của cô và hỏi:
"Rishe. Em không bị thương chứ?"
"Vâng. Như ngài thấy đấy, không một vết xước."
(Uống phải thuốc gây tê cực mạnh của thợ săn mà vẫn không sao…)
Vượt qua một thị trấn đầy những tay cung thủ tài ba.
Đập vỡ kính màu, rơi xuống và tiếp đất bằng năm điểm tiếp xúc. Chiến đấu với các hiệp sĩ mà không hề bị thương.
Còn Arnold Hein, đối đầu với hơn mười hiệp sĩ mà không gây ra một tiếng hét nào khiến Raul phải chú ý, và hoàn toàn hạ gục họ.
"...Không, không, không. Thật sự, xin đừng đùa với tôi nữa."
Raul bất giác đưa tay lên trán.
Nếu Rishe đi vào từ cửa chính như bình thường, anh có thể không bị xáo trộn và vẫn có thể tự sát.
Nhưng cô ấy từ trên trời rơi xuống là điều ngoài dự đoán.
Nhờ vậy, ý định tự sát của anh đã hoàn toàn tan biến.
"...Vợ chồng các người đúng là quái vật..."
Nghe vậy, má Rishe đột nhiên đỏ bừng.
"Vẫn... chúng tôi vẫn chưa chính thức là vợ chồng mà...!!"
Dù nghĩ thế nào, phản ứng đầu tiên không nên là ở điểm đó.
(Trông ngượng ngùng quá...)
Biểu cảm của cô ấy nhìn về phía này, trông như đang giận dỗi. Nhìn khuôn mặt cô ấy, Raul cảm thấy vô cùng bất lực và muốn càu nhàu.
(Dễ thương quá...chết tiệt...)
Thật không may, đó là con dao duy nhất có chất độc bên trong.
Anh nhận ra sự kiêu ngạo của mình và cảm thấy sự thiếu sót của bản thân.
(Với tình trạng thế này, nói dối còn chưa được...)
***
(Thật may là mình đã đến đúng giờ...)
Rishe thở dài nhẹ nhàng khi tra thanh kiếm đen của mình vào vỏ.
Con dao mà cô đánh bật khỏi tay Raul đã được tẩm độc ở đầu lưỡi. Chỉ cần nhìn vào đó, cô cũng có thể đoán được anh đang lên kế hoạch không tốt đẹp gì.
(Linh cảm không lành của mình đã đúng. Nếu Raul thực sự đang chạy trốn, thì ngay cả hiệp sĩ cận vệ của Arnold điện hạ cũng không thể tìm thấy anh ấy nhanh như vậy.)
Lần này, Raul đã để lộ quá nhiều sơ hở.
Nếu đó là Raul mà Rishe biết, dù một phần kế hoạch bị bại lộ, anh ta cũng không bao giờ tự khai hết mọi thứ. Nếu muốn cho kẻ địch uống thuốc tê, dù bị từ chối, anh ta sẽ khéo léo thuyết phục và bắt mọi người ở đó uống.
(Nếu chỉ đơn giản là bắt cóc và giết người, anh ta sẽ không chọn một nơi nổi bật như nhà thờ bỏ hoang. Nghĩa là, Raul muốn tận dụng trần cao của nhà thờ... có thể tưởng tượng được rằng anh ta đã chọn một chiến trường có lợi cho thợ săn.)
Khi Rishe và Arnold đến gần nhà thờ, các hiệp sĩ của Fabrania đang canh gác cẩn thận.
Nhưng điều đó cũng nằm trong dự tính của cô. Rishe nhờ Arnold đối phó với họ, còn cô leo lên mái nhà thờ và nhảy vào bên trong.
Cô nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất, nhưng Arnold đứng trước mặt cô lại trông khá phiền lòng.
"…Có nhất thiết phải tốn công đập vỡ kính màu để đột nhập không?"
"Em nghĩ gây ra tiếng động lớn sẽ thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người."
Dù có cửa sổ bình thường và những thợ săn đã đưa Harriet ra ngoài qua đó, nhưng nếu làm vậy, cô nghĩ mình không thể ngăn cản Raul. Tuy nhiên, việc phá hủy đồ đạc khiến cô cảm thấy có chút áy náy.
"Em phải viết thư xin lỗi giám mục Schneider vì đã làm vỡ kính..."
"Dù sao thì đây cũng là nhà thờ bỏ hoang sắp bị phá hủy. Nếu em không bị thương, thì cứ để mặc nó."
"Nhưng không thể như thế được. Việc phá dỡ có thể gặp khó khăn."
Nhưng đó không phải điều quan trọng nhất lúc này.
Raul ngồi hờ trên lưng ghế, tay giữ trán, được bao bọc trong một bầu không khí mà cô chưa từng thấy trước đây trong kiếp làm thợ săn.
Ngay khi Rishe định lên tiếng gọi Raul, cô nghe thấy một giọng nói đau đớn vang lên từ cánh cửa và quay lưng lại.
"R-Raul...!!"
"Harriet-sama!?"
Harriet lao vào nhà thờ, thở dốc vì đã chạy không ngừng.
"Còn sống..."
Giọng nói yếu ớt gần như bật khóc.
Nhưng Harriet không để điều đó làm gục ngã. Khi mím chặt môi, cô ấy ngay lập tức rời mắt khỏi Raul rồi nhìn lên phía Rishe và Arnold.
Gần như ngã quỵ, cô quỳ xuống, cúi đầu sâu đến mức trán chạm sàn.
"...Hoàng tử Arnold, Rishe-sama! Tôi xin lỗi, tôi rất xin lỗi...!!"
"H-Harriet-sama! Mọi chuyện ổn rồi, xin hãy ngẩng đầu lên..."
Trên cổ tay trắng của Harriet có những vết thương bị xước.
Chắc hẳn cô đã cố gắng thoát khỏi dây trói. Máu rỉ ra, cho thấy sự nỗ lực của cô.
Harriet vẫn cúi đầu, thở nặng nhọc và cố gắng nói trong đau đớn.
"Tôi đã gây phiền phức lớn cho Garkhain... Trách nhiệm về những gì Raul đã làm, đều thuộc về tôi...!"
"Dừng lại đi, Harriet."
Raul loạng choạng đứng dậy và quỳ xuống bên cạnh Harriet.
"Em không liên quan gì đến chuyện này. Em biết rõ việc một người không liên quan cúi đầu xin lỗi là vô nghĩa mà."
"Không! Vì anh muốn cứu em nên không thể nói là 'không liên quan'. Em..."
Harriet thật sự đã tới giới hạn, cô bắt đầu ho dữ dội. Rishe không thể đứng nhìn thêm và định chạy đến chỗ Harriet
Những bị Arnold bên cạnh giữ tay lại.
"Arnold điện hạ…"
Arnold ngăn Rishe lại và bước tới thay cô.
Tiếng bước chân vang lên khiến Harriet giật mình. Raul nhíu mày nhìn lên Arnold rồi cười gượng.
"Hoàng tử. Tôi xin lỗi, nhưng Harriet không liên quan gì đến kế hoạch này."
Arnold không nói gì mà chỉ nhìn Raul. Rishe tuy không nhìn thấy mặt nhưng có lẽ trên mặt anh đang có biểu cảm lạnh lùng.
"Này? Tôi sẽ thú nhận hết tất cả những gì tôi đã cố làm. Sau đó, cứ xử lý tôi theo ý anh. Dù là giết tôi ngay lập tức hay biến tôi thành nô lệ để đánh đập giải khuây, cứ thoải mái làm bất cứ điều gì anh muốn."
"Raul...! Đừng, làm ơn đừng làm thế."
Ngắt lời Harriet, Arnold hỏi Raul:
"Rồi sau đó, ngươi định làm gì?"
"... Đừng hỏi những điều độc ác như thế chứ."
Raul cau mày và mỉm cười tự giễu.
"Tôi đã không tôn trọng Đế quốc Garkhain. Thế này thì, tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải trả giá bằng mạng sống của mình, phải không?"
Thái độ của Raul vẫn còn chút nhẹ nhàng, không có vẻ gì là đang chân thành xin lỗi. Tuy nhiên, Raul hành xử như vậy là có lý do của anh ta.
(Raul chắc chắn đang cố tình tỏ thái độ kiêu ngạo. Để cơn giận của Arnold điện hạ nhắm vào bản thân thay vì Harriet-sama...)
Arnold mở miệng với vẻ chán chường.
"Những lời như 'chịu trách nhiệm' chỉ có ý nghĩa khi được nói ra bởi người có thể chịu trách nhiệm."
Harriet co rúm người lại.
"Những đề xuất như hy sinh mạng sống của mình cũng tương tự. Mạng của ngươi đối với ta không có giá trị gì."
Trước lời nói của Arnold, Raul mỉm cười và nghiêng đầu.
"Vậy thì, lẽ ra nên để tôi chết đi. Việc can thiệp ngoài dự tính đã phá hỏng hoàn toàn kế hoạch của tôi."
"... Raul. Cuối cùng, anh định cứu Harriet khỏi Fablania bằng cách hy sinh mạng sống của mình đúng không?"
Xâu chuỗi những gì đã xảy ra, có thể hiểu được ý định của Raul.
Rishe biết rõ điều này. Trong kiếp làm thợ săn, Raul đã từng nói rõ ràng.
"Nhìn vậy thôi, nhưng tôi rất trung thành với hoàng gia Sigwel đấy."
Đó là câu chuyện về một tương lai khi Raul không thể cứu được Harriet.
Với tư cách là một đồng đội cũ, Rishe hiểu rõ rằng đó là sự thật giấu sau lớp vỏ đùa cợt.
Raul vẫn giữ nụ cười và nói.
"Thì cũng đành chịu thôi. Nếu chỉ đơn giản là vạch trần việc làm tiền giả của Fablania, Harriet sẽ chỉ trở thành vật tế thôi. Nếu muốn bảo vệ cả Vương quốc Sigwel và Harriet, thì cần phải có một chút mưu kế."
Raul nói không sai.
Ngay cả khi Garkhain đưa ra lời buộc tội, điều đó không có nghĩa là Fablania sẽ bị buộc tội ngay lập tức. Fablania sẽ chống lại cáo buộc và có thể sẽ có quốc gia ủng hộ Fablania. Trong sự hỗn loạn đó, các quốc gia khác cũng có thể lợi dụng cơ hội để gây chiến.
Thậm chí, có thể xảy ra một cuộc chiến mới mà không cần chờ đến cuộc chiến do Arnold phát động.
Không thể đoán trước được hành động của Hoàng đế Garkhain hiện tại, cha của Arnold, khi biết chuyện này. Chắc chắn, Arnold cũng hiểu điều đó.
(Đó là lý do tại sao Raul sử dụng con dao tẩm độc…Nếu Raul chết, dư luận sẽ nghiêng về phía Sigwel, gây bất lợi cho Fablania.)
Có lẽ, Raul cũng đã giả mạo bằng chứng để thúc đẩy điều này. Ngay cả Rishe cũng có thể đoán ra phương án mà Raul sẽ chọn trong tình huống này.
(Ít nhất là nếu đất nước Sigwel có sự hậu thuẫn của Garkhain...)
Đúng lúc đó, Arnold lên tiếng.
"Tất nhiên là ta không định bỏ qua việc làm tiền giả của Fablania."
"…Arnold điện hạ."
Rishe đứng bên cạnh anh và ngước nhìn khuôn mặt nghiêng của anh rồi nói.
"Làm ơn, ngài có thể cho em một chút thời gian được không? Em muốn tìm một kế sách để thành lập liên minh giữa Sigwel và Garkhain, giống như trường hợp của Coyolles."
Trước đó, Arnold đã nói với Rishe rằng có cách giúp Harriet không chỉ với tư cách là một hiệp sĩ, mà còn như một Hoàng phi.
Nếu tìm ra lý do hợp lý để thành lập liên minh với Sigwel mà không gây nghi ngờ cho Hoàng đế hiện tại, thì điều đó sẽ là sự hỗ trợ mạnh mẽ cho Sigwel. Ngay cả khi Sigwel bị buộc tội làm tiền giả, việc có tên Garkhain trong liên minh sẽ ngăn chặn sự tấn công đơn phương từ Fabrania.
Dù thế nào đi nữa, phải tìm ra con đường đó. Tuy nhiên, Arnold không nhìn Rishe.
"Điện hạ..."
"Không cần thiết"
Những lời đó mang âm điệu lạnh lùng, khiến Rishe theo phản xạ thở hổn hển.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc sau đó, Arnold tiếp tục nói.
"… Quốc gia của ta dự định sẽ tiến hành làm lại hệ thống tiền tệ trong tương lai."
Rishe chớp mắt vì ngạc nhiên trước điều bất ngờ này.
"Nhưng ta cũng đã nghĩ rằng hệ thống tiền tệ hiện tại sẽ sớm đến giới hạn. Vàng và bạc đều là những nguyên liệu có hạn và sẽ cạn kiệt trong tương lai."
"...?"
Cả Raul và Harriet cũng không hiểu được ý định của Arnold. Như đã biết trước điều đó, Arnold bình thản tiếp tục.
"Nếu phức tạp hóa cấu trúc để ngăn chặn tiền giả, chi phí sản xuất sẽ tăng lên. Việc đúc tiền cũng cần kỹ thuật, không thích hợp để sản xuất hàng loạt. Để giải quyết vấn đề này, cần phải chọn một con đường hoàn toàn khác."
"Điện hạ. Con đường khác là gì?"
"Đó là tạo ra tiền từ nguyên liệu có giá thành thấp hơn vàng và bạc, và không có nguy cơ cạn kiệt. Loại tiền này phải có khả năng sản xuất hàng loạt và khó làm giả."
Arnold nhìn xuống Harriet và Raul, rõ ràng nói.
"Lựa chọn tốt nhất lúc này sẽ là tiền giấy."
"...!?"
Harriet há hốc mồm nhìn Arnold.
Ngay cả Raul cũng ngước nhìn Arnold với ánh mắt khó tin. Tuy nhiên, Rishe cố gắng ghép nối ý nghĩa của những lời Arnold vừa nói trong đầu mình.
(Có lẽ đó là điều mà Arnold điện hạ đã nói ngày hôm qua là...)
Arnold dường như có một ý tưởng khác khi nói đến việc đúc lại tiền tệ.
Tuy nhiên, khi Rishe và Oliver hỏi về điều đó, Arnold đã tự mình phủ nhận.
"…Dù sao thì đó cũng là một kế hoạch phi thực tế."
"Đó là một kế hoạch gần giống như một giấc mơ viển vông, thậm chí có thể gọi là ngu ngốc. Vì vậy, ta đã loại bỏ kế hoạch đó mà không cần phải xem xét thêm."
Rishe đáp lại: "Nếu ngài thực sự mong muốn, thì đó không phải là một giấc mơ có thể thực hiện được sao?"
Và Arnold đã phủ nhận điều đó.
"Không có ai có thể tin vào những thứ không có hình dạng.", giọng nói đó như thể đang tự thuyết phục bản thân.
Những lời đó có thể không phải dành cho Rishe mà là dành cho chính Arnold.
Nhưng có điều gì đó đã thay đổi suy nghĩ của Arnold.
"Tiền giấy..."
Khi Rishe lẩm bẩm, Arnold trả lời.
"Tất nhiên, chỉ một tờ giấy thì không có giá trị tài sản. Tờ giấy đó… tiền giấy, sẽ mang ý nghĩa là có thể đổi lấy lượng vàng và bạc tương đương với mệnh giá ghi trên đó."
Nghe lời giải thích đó, Rishe cảm thấy mình đã hiểu ra phần nào.
"Thường thì tờ giấy đó có thể được dùng thay cho tiền vàng trong các giao dịch mua sắm hàng ngày, và khi cần vàng bạc thật, có thể đổi lại tại các văn phòng đổi tiền, phải không?"
"Đúng vậy. Nó sẽ gọn nhẹ hơn nhiều so với việc mang theo một lượng vàng tương đương và dễ mang theo hơn. Ngay cả khi vàng bạc trong nước cạn kiệt, nếu chúng ta có thể duy trì việc phát hành tiền ổn định, nền kinh tế của quốc gia sẽ không bị đình trệ."
Giá trị của đồng tiền vàng được đảm bảo vì chúng được làm bằng vàng thật.
Nhưng kế hoạch mà Arnold đang nói đến đã thay đổi hoàn toàn quan niệm đó. Thay vì sử dụng thứ có giá trị thực tế, sẽ dùng "phiếu đổi" cho vàng bạc có giá trị đó trong các giao dịch hàng ngày.
(Dù đi khắp thế giới, không có quốc gia nào sử dụng phương pháp này cả... Nhưng...)
Tim của Rishe bắt đầu đập nhanh hơn.
(Ngài ấy hiện cố gắng tạo ra hệ thống hoàn toàn mới. Điện hạ đang làm một điều mà chưa ai từng thử trước đây!)
"… Chúng ta sẽ sử dụng kỹ thuật của các thợ thủ công ở Coyolles để khắc bản kim loại dùng để in tiền giấy."
Rishe càng thêm phấn khích trước lời nói của Arnold.
"Rishe. Một trong những phát minh của nhà giả kim Michelle Evan tạo ra là loại mực và giấy có khả năng chống nước cao, đúng không?"
"Vâng, đúng vậy. Em nghe nói không chỉ chống nước mà còn khó bị nhòe khi bị ma sát."
"Nếu sử dụng vật liệu mới do nhà giả kim tạo ra, thì người khác khó có thể làm giả được. Như vậy, mục đích ban đầu là ngăn chặn tiền giả cũng sẽ được đạt được."
Rishe gật đầu lo lắng và Arnold tiếp tục.
"Để thúc đẩy việc lưu hành tiền giấy, chúng ta có thể sử dụng mạng lưới quan hệ của thương hội Aria. Nếu họ có thể thu thập nhiều thông tin đến vậy, chắc chắn họ có một mạng lưới vững chắc. Nhưng…"
Arnold nhìn xuống.
"Dù có chuẩn bị giấy và mực, và hoàn thành các bản kim loại tinh xảo, nếu không có công nghệ in ấn hàng loạt, thì không thể thực hiện được."
Đến đây, Rishe đã hiểu rõ. Vào đêm mà Harriet và Raul đến, cô và Arnold đã đọc một cuốn sách.
Đó là một cuốn sách được gửi từ nước Sigwel, với bìa được thiết kế tinh xảo đến từng chi tiết.
"Sigwel có kỹ thuật in ấn xuất sắc, phải không?"
"A!"
Harriet kêu lên trong vô thức.
"Chúng ta sẽ yêu cầu sự hợp tác từ nước Sigwell. Kỹ thuật in ấn của họ sẽ là yếu tố không thể thiếu trong việc đúc lại tiền tề của quốc gia chúng ta trong tương lai."
Và rồi, Arnold bình tĩnh nói.
"Ta muốn thành lập một liên minh với Vương quốc Sigwel vì mục đích đó."
"...!!"