Trans: Chí mạng
the gioi be the nao, minh gap nhau co phai muon doi?
___________________________
"Mấy ngày nay, trong khi điện hạ bận rộn, em đã có thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng một mình."
Rishe nắm chặt gấu váy và nói với Arnold.
"Em nhận ra rằng, người đang đòi hỏi một cách ích kỷ chỉ có mình em."
"--Không đúng."
Một lời phủ định bất ngờ khiến cô chớp mắt.
"Vốn dĩ, lời của ta chưa đủ rõ ràng."
"… Điện hạ?"
"Cách mà ta đã dùng với em thật đáng khinh."
Arnold đưa tay về phía cô, vén tóc bên má Rishe ra sau tai.
Rồi anh chậm rãi nói.
"Đưa một công chúa từ một đất nước khác về làm con tin… Đó là cách mà phụ thân đã sử dụng suốt thời gian qua."
Trước đây, anh đã từng kể rằng cha của Arnold đã ép các quốc gia khác dâng tặng những cô dâu và dùng họ làm con tin để kiểm soát các nước đó.
"Ta đã luôn căm ghét cách làm đó. Nhưng cuối cùng, ta cũng dùng cách tương tự để biến em thành vợ của mình."
Trên gương mặt Arnold không thể hiện rõ cảm xúc.
Nhưng trong ánh mắt anh, có thể thấy những suy tư đang trôi qua.
"—Ta đã cướp đi tương lai của em bằng cách bắt em cưới ta."
Rishe bất giác nghẹn thở.
"Ta không còn tư cách để mong muốn điều gì hơn từ em nữa... Ta cũng không xứng đáng."
Đôi lông mày của Arnold hơi nhíu lại.
Đó là vẻ mặt như thể anh đang chịu đựng một nỗi đau nào đó.
"Vì vậy, đủ rồi."
"..."
Rishe cảm thấy như có một âm thanh rít lên từ nơi gần tim mình.
Có lẽ Arnold từ trước đến nay chưa bao giờ cho phép mình mong muốn điều gì đó.
Không có gì mà anh muốn, cũng không có gì được trao cho anh. Dù là Hoàng tử của một Đế quốc, những gì Arnold có được cho đến nay có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Dù không được nói rõ ra, nhưng Riche đã hiểu được điều đó.
"…Điều khiến em hối hận nhất chính là điều điện hạ đã nói."
Nghe vậy, Arnold nhìn cô với vẻ ngờ vực.
"Điện hạ nói rằng không mong muốn bất cứ điều gì từ em... Em nhận ra rằng nguyên nhân chính của điều đó nằm ở bản thân."
"…Rishe?"
"Em đã nghĩ lại về lúc Arnold điện hạ cầu hôn em."
Đêm hôm đó, Arnold đã quỳ trước Rishe.
"Ta xin lỗi vì sự thất lễ đường đột này. Và nếu có thể ta đang mong rằng..."
Anh nắm lấy tay Rishe, nhìn thẳng vào mắt cô và nói,
" -rằng nàng hãy trở thành vợ của ta!"
"Lúc đó em đã đáp lại rằng, ‘Thần xin phép từ chối’, đúng không?"
"...Ừ."
Rishe nhìn xuống, hít một hơi thật sâu rồi lại ngước lên nhìn vào mắt Arnold.
"Em muốn được làm lại lời cầu hôn đó."
"...?"
Trước khi anh kịp nói gì, Rishe đã vươn tay về phía tay trái của Arnold.
Đôi tay lớn và rất đẹp. Không chỉ hình dáng móng tay hay những đường gân nổi lên trên mu bàn tay, mà cả những vết chai sần do cầm kiếm cũng đều đẹp đẽ.
"Rishe."
Trong khi cố gắng hết sức để tìm từ ngữ, cô đan những ngón tay của mình vào ngón tay Arnold.
"Em xin lỗi vì sự đường đột của em khi ấy. Và, mong rằng ngài sẽ—"
Rishe kéo tay trái của Arnold đến gần môi cô.
Cô bắt chước hành động mà Arnold đã làm khi trao cho cô chiếc nhẫn. Thu hết can đảm, Rishe đặt một nụ hôn lên gốc ngón áp út của Arnold.
"..."
Có một âm thanh nhỏ vang lên.
Điều đó làm cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chỉ là một nụ hôn lên mu bàn tay thôi mà trái tim cô đập thình thịch như muốn vỡ ra.
Cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên, Rishe cố gắng giấu sự ngượng ngùng bằng cách áp tay Arnold lên má mình.
Rồi cô nhìn thẳng vào Arnold.
"Trở thành chồng em nhé..."
"――……!"
Rishe đã chọn nói những từ tựa tựa như Arnold đã nói với cô lúc đó.
Liệu anh có nhận ra điều này? Arnold mở to mắt trước lời cầu hôn của cô.
"...Gì thế này..."
"Đ-Đây là!"
Rishe cố gắng giữ giọng không run, trong khi khuôn mặt đỏ bừng cô nói với Arnold.
"Điều này có nghĩa là không chỉ mình ngài mong muốn kết hôn. Và, em đã tự nguyện đến Garkhain, chứ không phải bị ép buộc!"
Khi đó, Rishe đã từ chối lời cầu hôn của Arnold.
Trong những đêm nằm suy nghĩ một mình, cô nhận ra rằng chính sự từ chối đó đã khiến Arnold cảm thấy nặng nề.
Nhưng Arnold chỉ nhìn xuống cô mà không nói gì.
"Có... có sao không...?"
"..."
"Nếu có bất cứ điều gì mà ngài mong muốn, miễn là có thể làm được em sẽ cố gắng hết sức. Dù những gì em có thể làm được sẽ ít hơn và không hoàn hảo bằng những gì ngài đã làm cho em."
Rishe cau mày thật chặt và cố gắng nói thêm.
"Em cũng vậy... Em muốn thực hiện thật nhiều mong muốn ích kỷ của Arnold Điện hạ…"
Nhưng có lẽ mọi thứ sẽ không thay đổi.
Những gì Arnold đã quyết định trong lòng, Rishe hiện tại không thể hiểu được. Lý do anh cầu hôn cô, hay những gì anh dự định đạt được trong cuộc chiến sắp tới, cô đều không biết.
(Nhưng làm ơn...)
Ngay khi Rishe mong muốn điều đó, một điều bất ngờ xảy ra.
"...!"
Bàn tay đang đan vào nhau của họ bị Arnold kéo lại gần.
Một lực nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ. Arnold ôm lấy Rishe và vòng tay ra sau lưng cô.
Anh ôm chặt cô, như muốn giữ cô mãi, và thì thầm bên tai cô.
"Ta chấp nhận lời cầu hôn đó."
"...!"
Giọng anh trầm và khàn, nhưng rõ ràng.
"...Em sẽ đến bên ta chứ?"
"Ưm..."
Giọng nói nhẹ nhàng bên tai làm cô giật mình.
Không biết đặt tay vào đâu, Rishe do dự rồi nắm nhẹ vạt áo sơ mi gần eo của Arnold.
"Em đã đến bên ngài rồi mà..."
"Chưa đâu. Em chưa chính thức trở thành vợ ta."
Cách nói của anh, tuy bình thản, nhưng lại có chút hờn dỗi khiến cô bối rối.
Nhưng đó là điều không thể tránh khỏi.
Quê hương của Rishe cũng như đất nước này, phụ nữ phải đủ mười sáu tuổi mới có thể kết hôn. Sinh nhật mười sáu tuổi của Rishe còn khoảng ba tuần nữa.
Không thể ngay lập tức thực hiện mong muốn của Arnold, Rishe quyết tâm hứa bằng lời nói.
"Em sẽ trở thành vợ của ngài... Arnold điện hạ."
"..."
Nói xong, cô cảm nhận được cái ôm càng siết chặt hơn.
Nhưng nó không hề khó chịu, như thể anh biết cách điều chỉnh lực. Arnold tiếp tục nói.
"—Nói lại lần nữa đi."
"...!"
Nghe Arnold nói, Rishe nhận ra đó chính là mong muốn ích kỷ của anh.
"Rishe."
"...A..."
Nghe Arnold gọi tên mình với giọng nài nỉ, Rishe vội vàng hỏi.
"Chỉ một lần nữa thôi sao…?"
"..."
"Nếu điện hạ không phiền. Kể từ bây giờ ngài muốn em nói điều đó bao nhiêu lần cũng được..."
Biết đó là mong muốn đầu tiên của anh, cô muốn đáp ứng.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô nhận ra đó là một yêu cầu kỳ lạ. Đáp lại lời cầu hôn nhiều lần là điều không hợp lý.
"Em-em xin lỗi. Điều đó thật kỳ quặc."
"…Không đâu."
Arnold khẽ cười.
"Ta muốn nghe."
"~~~~"
Ngay khoảnh khắc đó, mặt cô càng thêm nóng bừng.
Mấy ngày trước, cũng ở biển này, cô đã nghe những lời đó. Rishe áp trán vào Arnold để anh không chú ý đến khuôn mặt đỏ bừng của cô, nhưng lại lo rằng như vậy sẽ gây phiền cho anh khi họ đang đứng gần nhau như vậy.
"X-xin lỗi... giữ nguyên tư thế này thêm một chút nữa thôi."
"Ta không phiền đâu."
Arnold vỗ nhẹ vào lưng Rishe như đang dỗ dành cô, rồi nói:
"…Có lẽ em nên thêm chút thịt vào."
"Ể…!!"
Trước những lời bất ngờ đó, Rishe giật mình nhảy dựng lên. Cô muốn ngước lên nhìn mặt Arnold, nhưng bị ôm chặt nên không thể nhúc nhích.
"Em... em gầy lắm phải không!?"
"Không phải thế."
Vì không phải là chuyện về việc cô trông không đẹp mắt với tư cách Hoàng phi, nên cô tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Arnold tựa đầu lên vai Rishe và nói với giọng nhỏ hơn bình thường:
"Nếu chạm mạnh vào em, ta sợ sẽ làm em vỡ ra mất."
"...!!"
Nghe những lời đó, cô vừa ngạc nhiên vừa thấy có chút buồn cười.
"Em không dễ vỡ đâu, đừng lo."
Nhưng Arnold không nói gì. Nhận ra rằng chỉ lời nói thôi thì không đủ, Rishe từ từ vòng tay ôm chặt lấy Arnold.
"Thấy chưa?"
"..."
Arnold như thể đã hiểu ra, vỗ nhẹ lưng Rishe rồi từ từ buông cô ra.
"Ta sẽ trân trọng em."
"…Vâng."
Những lời đó làm cô cảm thấy tim mình đập mạnh.
Dường như Arnold vẫn chưa nhận ra rằng Rishe khá là mạnh mẽ.
(...Dù mình không giỏi cãi nhau với chồng cho lắm...)
Nhưng về phần hòa giải thì có vẻ họ đã làm khá tốt.
Nghĩ vậy, Rishe ngước nhìn Arnold và mỉm cười. Dù trong khung cảnh bãi biển lúc hoàng hôn, đôi mắt xanh của Arnold vẫn là đẹp nhất trên thế giới.
"Gió bắt đầu mạnh lên rồi... Chúng ta về thôi."
Arnold nói rồi đưa tay cho Rishe.
Được anh hộ tống một cách tự nhiên như thế, cô lại cảm thấy hồi hộp.
Cố gắng để không lộ ra sự bối rối, Rishe nhẹ nhàng chạm vào tay Arnold.
Rồi cả hai cùng bắt đầu bước đi.
(Mình chắc chắn không thể hiểu được ngài ấy đang phải đối mặt với chuyện gì. Dù mình có mong muốn đến đâu, thì cũng không thể dễ dàng thay đổi được...)
Rishe hiểu rõ điều đó. Nhưng cô vẫn cầu nguyện.
(Dù vậy, mình vẫn hy vọng rằng một ngày nào đó Arnold điện hạ sẽ nói ra những mong muốn được hạnh phúc của bản thân.)
Dù cuộc hôn nhân này có được kết nối vì bất kỳ mục đích gì.
(Dù người bên cạnh anh không phải là mình cũng không sao.)
Rishe nhất định sẽ ngăn cản cuộc chiến mà Arnold định khơi mào.
Khi đó Rishe rất có thể sẽ trở thành kẻ thù của Arnold. Cô hiểu rõ rằng ở bên cạnh anh mà che giấu mục đích của mình là một sự phản bội đối với anh.
(Nhưng mà....--Mình thực sự muốn làm cho người này hạnh phúc...)
Không phải bằng cách gây ra chiến tranh, nơi mà cả anh và nhiều người khác sẽ bị tổn thương.
Cô muốn Arnold nhìn thấy một thế giới nơi anh có thể thực sự mong muốn điều gì đó và đạt được nó.
"Rishe. Em sao thế?"
"...Không có gì."
Arnold nhận thấy cô đã đi chậm lại và cười khẽ.
"Chúng ta về ăn cơm thôi. Mặc dù để mặc vừa chiếc váy trong lễ cưới thì em không thể ăn nhiều đến mức thay đổi dáng người được."
"Đừng lo. Trong trường hợp khẩn cấp, ta sẽ triệu tập tất cả thợ may trong cả nước để chỉnh sửa lại."
"Khi Arnold điện hạ nói với vẻ mặt nghiêm túc, nó không còn giống như đùa nữa, thật đáng sợ..."
Dù nói chuyện như vậy, trong lòng cô vẫn thấy ấm áp và vui vẻ.
Khi họ bước đi trên bãi cát nhuốm màu hoàng hôn, Rishe thỉnh thoảng nhìn lại phía biển.
Ánh sáng lấp lánh trên mặt nước khiến cô phải nheo mắt lại vì chói, Rishe siết chặt tay Arnold hơn.
***
Biển về đêm hoàn toàn nhuốm màu tối tăm, âm thanh sóng vỗ nhẹ vang vọng trong lâu đài ven biển.
Raul bước đi mà không tạo ra một tiếng động, mở cửa phòng và nhìn quanh phòng khách trống không.
Không chờ đợi sự cho phép của ai, anh ngồi xuống một chiếc ghế dài. Chỉ vài phút sau, tiếng giày cứng cáp vang lên.
Rồi cánh cửa mở ra.
Raul nhếch mép cười, cố tình nói đùa.
"...Tôi đã đến một cách yên lặng, mà ngài lại không có ý định trốn đi."
"..."
Người đàn ông đó chỉ quay lại nửa thân trên, chống khuỷu tay lên lưng ghế và nhìn Raul bằng ánh mắt lạnh lùng.
Không nói một lời, anh ngồi xuống đối diện Raul, tựa cằm vào tay vịn.
Nhìn thấy vậy, Raul càng nói thêm.
"Thật không thân thiện chút nào. Chúng ta sắp trở thành đồng minh, nên ngài có thể thân thiện hơn một chút chứ?"
"Ta không muốn nghe những lời đùa vô nghĩa của ngươi."
"Thôi được rồi. Tôi nợ ngài một ân huệ, nên tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh... Dù cho đó là những chuyện mờ ám đến mức không thể nói với người vợ yêu quý của ngài."
Nói vậy, Raul khiêu khích người đàn ông trước mặt.
"Theo dự kiến, chúng ta bắt đầu cuộc nói chuyện bí mật thôi nhỉ?... Hoàng tử Arnold Hein."
"――…"
Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng hướng ánh mắt về phía Raul ngày càng trở nên lạnh lùng hơn.
_________________________
Vol 4/Kết thúc
--------------------------------
Tập 4 của sách Lupu Nana dự kiến sẽ được phát hành vào ngày 25 tháng 11. Cuốn sách này bao gồm 10 trang truyện mới chỉ có trong ấn phẩm sách.
----------------------------------------
[Tóm tắt mới được viết]
Sau sự việc chiến đấu với Raul trong vol 4, Rishe bị Arnold phát hiện.
"Loại trừng phạt nào sẽ khiến em khó chịu nhất?" anh hỏi, và cô đã lỡ miệng trả lời, "Bị ngài làm những việc đáng xấu hổ là hiệu quả nhất."
"Đ-đợi đã, thưa điện hạ."
"Không đợi. Em hãy ngoan ngoãn một chút."
Đây là câu chuyện kể về Rishe, người gần như chết vì xấu hổ sau khi bị Arnold chạm vào và bị trừng phạt bằng nhiều cách khác nhau.
148/264