※※※Có tiết lộ nội dung gần cao trào của Vol 6, vui lòng đọc hết Vol 6 trước khi đọc tiếp※※※
Trans: Chí mạng
________________________
"Arnold điện hạ, lại nữa sao…!"
"……"
Một ngày trước khi trở về Garkhain từ thị trấn kênh đào, Rishe đã vội vã đến phòng ngủ của Arnold trong dinh thự và thấy vị hôn phu của mình đang ngồi làm việc trước bàn.
"Em đã yêu cầu ngài không làm công vụ vì ảnh hưởng đến vết thương rồi mà..."
"Chuyện này không có gì đáng kể cả. Sẽ xong ngay thôi."
"Không được. Không được đâu!"
Arnold nói với vẻ không có gì quan trọng, nhưng có hàng tá tài liệu chất đống trên bàn.
"Ngày mai chúng ta sẽ về bằng xe ngựa. Đã có nhiều điều lo lắng rồi mà..."
Rishe đương nhiên lo lắng cho bản thân, nhưng điều quan trọng nhất là tình trạng sức khỏe của Arnold.
Ngay lúc đó, Arnold ngừng tay viết và quay lại nhìn Rishe đang đứng chếch sau lưng anh.
"Tình trạng hồi phục của vết thương, chẳng phải em còn rõ hơn cả ta sao?"
"!"
Câu nói quá đỗi thẳng thắn khiến Rishe cảm thấy má mình đỏ bừng.
(Đúng là mỗi ngày điện hạ đều nhờ mình kiểm tra vết thương của ngài ấy nhiều lần, nhưng...!!)
Rishe nhận thức rõ rằng cô luôn ở bên cạnh Arnold về vấn đề này.
Ví dụ như khi thức dậy vào buổi sáng. Khi Arnold ra ngoài làm công vụ, trong thời gian nghỉ ngơi, và cả sau khi tắm, Rishe đều được giao phó việc điều trị cho Arnold.
Để giữ cho vết thương sạch sẽ và không bị khô, Rishe nhẹ nhàng đặt một miếng vải thấm đầy thuốc lên vết thương và sau đó quấn băng lại.
Trong suốt quá trình điều trị, cô chỉ lo lắng mà không hề để ý gì khác, nhưng khi tỉnh táo lại, tâm trạng của cô trở nên phức tạp.
Điều này là bởi vì Arnold luôn cởi áo để Rishe dễ dàng điều trị vết thương.
Khi đang làm việc như một dược sĩ, cô không hề để tâm, nhưng khi bị nhắc lại về chi tiết vết thương, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Dù...sao đi nữa, không được đâu! Không được!"
"...Ha..."
Khi Rishe vội vàng thay đổi chủ đề, Arnold mỉm cười có chút thích thú.
"…Arnold điện hạ, chẳng lẽ ngài đang vui sao?"
"Ừ, đúng vậy."
"???"
Câu trả lời ngoài dự đoán khiến Rishe nghiêng đầu. Cô không hiểu sao Arnold lại thích thú với việc bị cô trách mắng.
"Không có gì to tát cả. Chỉ là..."
"Chỉ là?"
Arnold nhìn Rishe với ánh mắt như đang thách thức cô, dù chỉ một chút.
"Chỉ là ta nghĩ rằng em sẽ mắng ta vào lúc như thế này."
"――――A!!"
Từ lời nói đó, cô đã hiểu ra lý do tại sao anh lại vui vẻ như vậy.
Arnold, kể từ cuộc trò chuyện về Dietrich diễn ra vài ngày trước, không hiểu sao lại tỏ ra hứng thú với việc bị Rishe mắng.
Đối với Arnold, có lẽ đây chính là kết quả của điều mà anh ấy muốn thử trong cuộc trao đổi vào thời điểm này.
(Dù sao thì, có vẻ như ngài ấy không làm công vụ chỉ để kiểm tra điều này...!!)
Cô thực sự không thể hiểu hết những suy nghĩ của Arnold.
"Nếu điện hạ muốn em mắng ngài, xin đừng làm những việc gây bất lợi cho bản thân ngài nữa... Hãy thử làm những việc gây bất lợi cho em hoặc làm những điều em không thích!"
"Ta sẽ không chọn phương pháp đó."
(Ugh, ngài ấy nói như thể đó là điều hiển nhiên vậy...)
Chính vì Arnold luôn thành thật như thế này, nên không thể có chuyện Rishe sẽ mắng anh được.
(Không được, trong khi mình còn đang nghĩ thế này thì ngài ấy đã tiến hành xử lý đống tài liệu rồi! Theo lời Oliver-sama, đây đều là những công vụ không gấp gáp. Dù mình không thể ngăn điện hạ làm việc trên xe ngựa ngày mai, nhưng ít nhất tối nay ngài ấy nên nằm nghỉ ngơi, nếu không vết thương sẽ bị ảnh hưởng do ngồi lâu...)
Và rồi Rishe nảy ra một ý tưởng.
"Vậy thì chúng ta hãy làm gì đó khác để giải trí đi!"
"?"
Arnold hơi nheo mắt nhìn, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Rishe rất vui khi có thể thấy được cảm xúc của anh ấy, dù chỉ thoáng qua, trong vẻ mặt vô cảm đó.
"Nếu không gây bất lợi cho em, không làm em khó chịu mà chỉ khiến em bối rối, thì hãy cứ trêu chọc em."
"……"
"Nếu như vậy, thì điện hạ cũng có thể thoải mái làm điều ác ý, đúng không? Em bối rối thì có thể mắng điện hạ, và ngài cũng sẽ cảm thấy hài lòng."
"…………Đợi đã."
Biểu cảm của Arnold thay đổi, anh cau mày. Cô có thể thuyết phục anh ấy bằng cách nói thêm ngay bây giờ.
"Em muốn ngài nghỉ ngơi, nên chúng ta hãy đến giường ngủ thôi!"
Rishe đặt tay mình lên tay Arnold, nắm chặt và kéo anh đi.
"Ở đó ngài có thể trêu chọc em bất cứ cách nào."
"Này. Rishe."
"Điện hạ có thể chơi với dây ruy băng trên váy của em, hoặc nắn má em theo ý thích của ngài. Dù xấu hổ và bối rối, nhưng em cũng không bị thiệt hại gì và tất nhiên cũng không ghét..."
Rishe cố gắng kéo Arnold đứng dậy nhưng lại chớp mắt.
"Điện hạ?"
"…………Em thật là..."
Arnold giơ tay không bị Rishe nắm lên và hướng về phía cô.
Với ánh mắt như muốn trách mắng, Anrold nói:
"――Bị làm như thế này, không có lợi đâu.”
"Hyaaaa!?"
Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào cổ Rishe.
Khiến cô giật mình bật ra một tiếng kêu. Cô bất giác che miệng bằng cả hai tay. Ngón tay của Arnold, dù có hình dáng đẹp, nhưng là ngón tay của người thường cầm kiếm, hơi thô ráp.
Arnold đã nói rằng việc trêu chọc cô bằng tay như vậy là không có lợi.
"Không, không phải vậy đâu...!"
"Thật sao?"
"Chỉ đơn giản là... chỉ là nhột thôi mà...! Ưm..."
Rishe cảm thấy như làn da bị cù nhưng thực ra, Arnold chỉ đang nghịch dải ruy băng trang trí trên chiếc váy ngủ của cô mà thôi.
Dải ruy băng được buộc ở vai, giữ vai áo, khi chạm vào nó, đầu ruy băng đung đưa gần xương quai xanh của cô.
"Ha... Vậy thì sao?"
"Ưm."
Với giọng điệu có chút thích thú, lần này tay phải của Arnold bao trọn má của Rishe.
Anh nhẹ nhàng ấn xuống và chơi đùa giống như lần trước.
"Sau cùng thì em vẫn không mắng ta à?"
"Vì ngài vẫn chưa nằm xuống nghỉ ngơi, nên vẫn chưa được...! Ư-Ưm, điện hạ...!!"
Dù nghĩ rằng mình đã mắng rồi, nhưng có vẻ như đối với Arnold thì không phải vậy.
Bàn tay của Arnold đặt trên má Rishe lần này trượt xuống tai cô. Giọng nói trầm thấp của anh lọt vào tai cô.
"Này... Nếu ghét thì nói ghét đi."
(Nhưng thật sự là mình không ghét mà...)
Vào lúc đó, Rishe chợt nhận ra.
(――――Mình lại làm thế nữa rồi!!)
Cô nhanh chóng tách ra.
"E-Em xin lỗi!! Rất xin lỗi vì đã lạm dụng quyền lực của mình nhiều lần như vậy...!!"
"……?"
Arnold cau mày nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu khi nghe từ "lạm dụng quyền lực" từ Rishe.
Nhưng có vẻ anh đã ngừng trêu chọc cô bằng cách cù. Nhân cơ hội này, Rishe quyết định chạy trốn.
"Xin đợi một chút! Em sẽ sắp xếp lại giường để điện hạ có thể làm công vụ một cách thoải mái nhất!"
"…………Ừ."
Vừa xin lỗi, Rishe vừa chạy vội đến giường.
(...Thật là không đúng.)
Cô gom những chiếc gối và đệm mềm mại lại, sử dụng kỹ năng từ thời còn làm hầu gái, nhưng vẫn không dám nhìn về phía Arnold.
(Không thể tin được là mình đã cố gắng khiến người mình yêu quan tâm đến mình bằng một cái cớ như vậy...!)
Lúc này có lẽ Rishe mới là người muốn được Arnold mắng hơn.
Dù không nói ra, nhưng cô vẫn quay lưng lại với Arnold và nói nhỏ:
"Lần tới, em sẽ nghĩ cách khác để có thể mắng ngài, thưa điện hạ..."
"…………Này."
"?"
Arnold thốt lên giọng có phần cay đắng, sau đó không nói gì thêm.
Để ít nhất có thể chuộc lại tội lỗi của mình, Rishe chuẩn bị giường ngủ và cố gắng hết sức để hỗ trợ công vụ của Arnold.