Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Stardust Project

(Đang ra)

Stardust Project

Gangseoul

Nhóm nhạc thần tượng hàng đầu - Stardust có các thành viên dần biến mất như cát bụi.Group từng có bảy thành viên kết thúc với bốn thành viên.

90 107

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

21 187

Isekai de Imouto Tenshi to nanika suru

(Đang ra)

Isekai de Imouto Tenshi to nanika suru

Fukami Oshio

Cậu trở thành một mạo hiểm giả, là thế hệ thứ ba của nhà trọ cha mẹ cậu sở hữu, và cuộc sống thứ hai của Yoshida cùng em gái lười nhác của mình bắt đầu.

7 415

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

17 192

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

107 2910

WN Vol 1 [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 33 : Vầng lệ ngọc trai

Khi Rishe nói với Elise điều cô muốn làm, Elise gật đầu và vui vẻ đưa tay ra. 

Rishe ngồi đối diện Elise, trước tiên cô hướng dẫn Elise rửa tay thật kỹ. 

Sau khi chắc chắn rằng không có vết thương nào trên móng tay hoặc đầu ngón tay của Elise, cô bắt tay vào việc. 

“Ở các nước xa xôi về phía đông, họ có văn hóa nhuộm móng tay bằng màu của hoa. Đây là sự kết hợp giữa văn hóa đó và thảo dược dưỡng móng giúp móng chắc khỏe hơn.” 

Cô nhúng cọ vào chất lỏng màu trắng sữa và giải thích cách hoạt động của nó trong khi cô sơn lên móng tay của Elise. 

Sau khi lắng nghe Rishe kể về văn hóa của các đất nước xa xôi, Elise tò mò hỏi. 

“Việc này có làm móng tay của em khỏe hơn không? Móng tay của em rất yếu và dễ bị gãy.” 

“Những vùng được sơn thế này sẽ ít bị gãy hơn. Nhưng biện pháp để khắc phục tốt nhất là phải có chế độ ăn uống cân bằng, giữa việc ăn thịt, cá và các loại rau củ.’’ 

Móng tay là một phần của da. Nên những gì tốt cho làn da cũng sẽ tốt cho móng tay. 

“Thịt, cá, rau củ...” 

Elise lẩm bẩm và gật đầu. 

“Em sẽ ghi nhớ điều đó. Từ giờ trở đi, với tiền lương hiện tại em sẽ có thể ăn những món đó.” 

“…Nhà Elise thuộc diện khó khăn phải không?” 

“Vâng, nhà của em nghèo lắm, lại có nhiều anh chị em. Nên hễ có thịt, rau là em đều ưu tiên cho em trai và em gái em ăn” 

Rishe đã biết về gia đình Elise trước khi Elise làm hầu gái cho cô. 

Elise, người làm việc nhà cho gia đình, cho biết cô rất muốn được thuê làm người hầu gái ở đây. 

(Trước đây cô từng được nghe nói ở đất nước này cũng có những khu ổ chuột. Mình đoán là ở trên đường đến Garkhain, trong lúc nghỉ ngơi sau khi bị bọn cướp tấn công...) 

Lúc đó cô được biết một hiệp sĩ thân cận của Arnold đến từ một khu ổ chuột. 

(Ngay cả chính sách của Hoàng tử Arnold cũng không thể cứu được tất cả người dân. Ngay từ đầu, một số biện pháp của ngài ấy đã bị vài người phản đối...) 

Trong khi suy nghĩ, cô đã sơn xong lớp sơn nền lên tất cả các móng tay của Elise. 

Cuối cùng, khi cô đem sơn bóng nhựa cây hoa đã nhuộm lên cọ, mắt Elise đã dán chặt vào chúng. Khi cô cẩn thận quét nó lên để không bị dính ra ngoài, Elise sững sờ thốt lên một tiếng thán phục. 

“...Nó thực sự rất đẹp ạ. Em chưa bao giờ thấy móng tay lấp lánh và đẹp đến thế. 

Elise là một cô gái rất nữ tính. 

Elise luôn vui vẻ giúp Rishe chọn váy và làm tóc mỗi ngày. Cô ấy cũng rất khéo léo với đôi tay của mình nên Rishe chắc chắn rằng Elise sẽ có thể tự sơn móng tay cho bản thân. 

“Hiện tại ta chỉ có màu hồng, nhưng em nên cho ta biết màu sắc yêu thích của em. Ta mong em sẽ giúp ta một lần nữa khi nó hoàn thành.” 

“Không... không được đâu ạ. Em không xứng đáng nhận được thứ tuyệt vời như vậy. Em nghĩ mình phải kiềm chế ạ.” 

“A, điều đó không đúng đâu. Ta sẽ rất vui nếu thấy Elise và mọi người có thể sử dụng nó đấy.” 

“Tiểu thư Rishe...” 

Rishe thở phào nhẹ nhõm sau khi kết thúc việc sơn ở bàn tay phải của Elise. Việc sơn này nếu có sai lầm sẽ rất khó để sữa chữa. 

 “Vậy Elise thích màu gì nào? Chúng ta còn có màu xanh của hoa lưu ly và màu vàng của hoa hướng dương. Ngoài ra còn có màu đỏ, cam, hồng và thậm chí cả màu tím.” 

“...” 

“Ta thấy rằng bất kỳ màu nào cũng sẽ đẹp trên những ngón tay trắng trẻo của Elise hết á.” 

Khi Rishe nói điều đó với một nụ cười, Elise nhìn cô với vẻ mặt có phần trống rỗng. 

Đột nhiên, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống từ đôi mắt to tròn của Elise. 

“Elise!?” 

Rishe có hơi hoảng sợ, bởi trước mặt cô ấy là cô hầu gái đột nhiên bật khóc. 

“C-có chuyện gì vậy? Bị thương ở đâu à!?” 

Sẽ có vấn đề nghiêm trọng nếu chất lỏng thấm vào vết thương hở mà cô đã bỏ sót. Tuy nhiên, Elise lắc đầu. 

“Dạ không, chỉ là em cảm thấy rất hạnh phúc thôi ạ.” 

Dừng lại một lúc Elise chớp mắt. 

“Em... chưa bao giờ sở hữu thứ gì đẹp đẽ thế này.” 

Khi cô ấy đang nói, những giọt nước mắt lăn dài trên má cô. 

“Trước giờ điều em quan tâm nhất là bữa ăn cho các em của mình. Khi có dư dù chỉ một ít tiền, em sẽ dành để mua những đồ dùng thiết yếu cho việc sinh hoạt.” 

Giọng nói nhỏ của cô càng lúc càng đẫm nước mắt. 

“Em chưa bao giờ có đồ trang trí trên tóc, quần áo của bản thân luôn rách rưới và phải mặc đồ cũ của con trai... Vì vậy, em thực sự rất hạnh phúc khi nhận được một bộ đồng phục dễ thương như vậy ở dinh thự.’’ 

Rishe nhớ lại. 

Lần đầu tiên cô gặp Elise, cô ấy rất buồn vì đồng phục của mình bị bẩn. 

“Em đã rất vui khi được tiểu thư Rishe thuê và chính thức nhận được một bộ đồng phục. Em chưa bao giờ nghĩ rằng mình thực sự được sở hữu những thứ đẹp đẽ khác. Vậy nên…” 

Elise lau nước mắt bằng mu bàn tay. 

“Em rất hạnh phúc, tiểu thư Rishe. Em cảm thấy hạnh phúc đến mức không biết phải diễn tả lòng biết ơn của mình như thế nào...” 

“...Elise” 

Rishe nhẹ nhàng xoa đầu Elise. 

Ngay lúc đó, cô hiểu rằng tất cả người hầu gái trong dinh thự này đều làm việc vì lợi ích gia đình của họ. Không ít người trong số họ đều giống như Elise, hi sinh ước mơ và khát vọng của riêng mình... 

(Về dự án cho việc kinh doanh mà mình cần hoàn thành, giờ đây mình đã biết mình còn thiếu sót thứ gì rồi.) 

*** 

Vào ngày hết hạn như đã hứa. 

Trong phòng tiếp khách của lâu đài hoàng gia, hội trưởng thương hội Aria, Tully và bốn người quản lí của thương hội đều có mặt. 

Với Tully ngồi ở trung tâm, các quản lí đứng đợi ở phía sau cả hai bên, đều là những gương mặt quen thuộc với Rishe. 

Mặt khác, Rishe ngồi đối diện với họ và giải thích ý tưởng kinh doanh của mình. 

“-Và đây là cách để phụ nữ trang trí móng tay bằng cách sử dụng sản phẩm này.” 

Xếp hàng sau Rishe là bảy cô hầu gái. 

Móng tay của họ có màu hồng, xanh sáng, xanh nhạt và vàng... 

Tất cả những ngón tay đều bóng loáng và rực rỡ. 

“Theo tài liệu tôi thu thập được về tình hình ở thủ đô Garkhain . Nhiều gia đình bình thường có đủ tiền để chi tiêu, nhưng đồ trang sức dành cho phụ nữ lại rất đắt. Họ muốn tận hưởng thời trang nhưng không đủ tiền để mua được đồ trang sức hoặc những bộ váy sẽ yêu thích sản phẩm này.” 

Cô đưa một tờ tài liệu cho Tully. 

Tên của nguyên vật liệu không được tiết lộ, nhưng chúng bao gồm các ước tính sơ bộ về chi phí mua và chi phí sản xuất. 

“Ngoài ra, đây là bản ghi chép về những người ra vào thủ đô của Đế quốc. Như hội trưởng có thể thấy, có rất nhiều du khách nam đang ở độ tuổi thanh xuân nhất.” 

“Có vẻ là như vậy. Và tôi đoán những người này có nhà để về và gia đình đang chờ đợi họ.” 

“Đó là lý do vì sao sản phẩm này rất thích hợp để làm quà lưu niệm. Cái chai này vừa nhỏ và gọn.” 

Thực tế là nó nhỏ và không cồng kềnh có nghĩa là nó có thể dễ dàng phân phối ở nước ngoài. 

Nó cũng sẽ thuận tiện cho một thương hội như Aria, nơi có phương thức bán hàng chính là đi khắp nơi để bán. 

“Anh nghĩ thế nào? Hội trưởng Tully.” 

Tully, người đang im lặng và lắng nghe câu chuyện của Rishe, hỏi những quản lí mà không rời mắt khỏi Rishe. 

“Chester, Melvin, Neil, Russel. Hãy cho ta biết ý kiến của các cậu.” 

Các quản lí được nêu tên lần lượt đưa ra ý kiến của họ. 

“Hội trưởng, tôi nghĩ nó có vẻ hay. Tôi không biết có nên tin tưởng vào phân tích chi phí của tiểu thư này hay không, nếu có thể giữ giá ở mức thấp đến thế này, điều đó có nghĩa là chúng ta có thể sản xuất hàng loạt nó.” 

“Một chai có thể bán được khoảng hai nghìn vàng ? Đó hẳn là một khoản lợi nhuận khổng lồ.” 

“Có lẽ cô ấy dùng hoa để nhuộm. Nếu sử dụng hoa chỉ mọc ở quốc gia nào đó để làm thuốc nhuộm, chúng ta có thể bán chúng ở các quốc gia khác với giá trị cao.” 

“Thật tuyệt vời. Các cậu thật thô thiển mà.” 

Sau khi nghe cấp dưới của mình nói, Tully ôm trán và nhún vai bực tức. 

“Giá cả với chả lợi nhuận, mấy cậu chỉ có thể nhìn sản phẩm từ những khía cạnh đó thôi à?” 

“Vậy ngài nghĩ thế nào, hội trưởng?” 

“Vốn dĩ ngay từ đầu nó đã rõ ràng rồi. Đây là yếu tố duy nhất quyết định sản phẩm này tốt hay xấu.” 

Tully nói điều đó và mỉm cười tử tế. 

Không phải với Rishe và cấp dưới của anh ta, mà là với những người hầu gái đang đứng ở đây. 

“Các quý cô đáng yêu, xin hãy cho tôi biết các em cảm thấy thế nào khi trang trí móng tay như vậy?” 

“Dạ, vâng...” 

Những người hầu gái hơi đỏ mặt trước nụ cười của Tully, nụ cười được cho là “gợi cảm” của một người đàn ông trưởng thành. 

Trong thâm tâm, Rishe hi vọng các cô gái sẽ không bị một người đàn ông đẹp trai không liên quan gì đến mình lừa gạt. 

Những người hầu gái lúc đầu còn do dự, nhưng sau đó họ thận trọng nói. 

“Chúng tôi thường nhìn vào bàn tay của mình khi làm việc. Điều đó giúp ích cho tinh thần của chúng tôi rất nhiều khi thấy những chiếc móng tay của mình đẹp như vậy.” 

“Móng tay của tôi đẹp đến mức khiến tôi cảm thấy như mình có thể làm nhiều việc hơn bình thường! Ehehe, ngỡ ngẩn quá phải không?” 

“Thật khó để tự mình sơn cả hai tay, vì vậy chúng tôi đã giúp đỡ lẫn nhau. Điều đó rất thú vị! Chúng tôi làm việc đó trong khi nói chuyện. Chúng tôi nói về việc cố gắng thực hiện những thiết kế nhỏ khi chúng tôi giỏi hơn một chút.” 

Những người hầu gái đang vui vẻ và nói về nó. 

Cuối cùng, Elise ngượng ngùng nói điều này. 

“Tôi đã rất hạnh phúc. Thực sự rất hạnh phúc...” 

“...Elise” 

Sơn trên móng tay của cô có màu san hô được lấy từ hoa đồng tiền. 

Khi Rishe hỏi lại màu sắc yêu thích của Elise là gì, cô ấy trả lời không chút do dự. 

 “Màu tóc của tiểu thư Rishe chính là màu mà em yêu thích nhất ạ!” 

“Ta hiểu rồi.” 

Tully dựa lưng mình vào ghế. 

“Nhìn mặt họ là biết sản phẩm này sẽ thành công hay không thôi. Không cần phải tính toán vì đó chỉ là giá mua mà thôi”. 

“Vậy thưa hội trưởng. Điều này có nghĩa là tiểu thư Rishe đã vượt qua bài kiểm tra của ngài phải không?” 

“...” 

Vào lúc đó, một sự cảnh giác hiện lên trong mắt Tully. 

“Để xem nào...” 

Những người hầu gái nhìn nhau bối rối khi thấy sự thay đổi thái độ của anh ta. 

Tully lấy một số tài liệu mà Rishe đặt trên bàn, liếc nhìn chúng và nói. 

“Giá của một sản phẩm bao gồm tất cả các loại giá trị gia tăng. Giá thành thấp hay có thể sản xuất hàng loạt đều không ảnh hưởng đến giá trị của sản phẩm.” 

“Ừ, đúng là như vậy.” 

“Có vẻ nhu cầu về sản phẩm độc đáo này sẽ khá cao đó. Nếu tôi là người phát minh ra nó, tôi sẽ đẩy giá lên và bán nó cho giới quý tộc.” 

Tully nhìn Rishe với ánh mắt dò xét công khai. 

“Vậy thì, tôi thể hỏi tiểu thư một điều được không? Động cơ thật sự của cô là gì?” 

“Haha....” 

Đúng như dự đoán, Tully lại nhìn thấu cô lần nữa. 

“Cảm ơn hội trưởng Tully. Bây giờ anh thấy sản phẩm này vừa ý, nên chúng ta có thể bắt tay vào công việc được không?” 

“Tiểu thư Rishe, hội trưởng, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Không phải chúng ta vừa làm điều đó rồi sao...” 

Phớt lờ những cấp dưới đang bối rối, Rishe và Tully đối mặt nhau ở phía bên kia bàn. 

“Bây giờ hãy nói về công việc kinh doanh của chúng ta... hội trưởng Tully.”