*Đây là một câu chuyện ngắn bổ sung khi Arnold và Rishe bí mật đi dạo quanh thị trấn dưới lâu đài trong Vol 2.
Trans: Chí mạng
Edit: Cánh tay phải của trans
Cảm ơn bạn YOSHIYUKI AIBA rất nhiều vì đã ủng hộ mình nhé :>
____________________________________
Dưới bầu trời trong xanh, khu chợ mà họ ghé qua vô cùng náo nhiệt.
Đi dạo qua các gian hàng cùng Arnold, Rishe đã có một khoảng thời gian rất thoải mái và thú vị.
Một khu chợ mới lần đầu ghé thăm luôn mang lại niềm vui như vậy.
Tuy nhiên, có một điều khiến Rishe bận tâm.
(Có ai đó đang nhìn mình...)
Những người trong chợ thỉnh thoảng nhìn họ một cách lộ liễu.
--Chính xác hơn là họ đang nhìn Arnold, người đứng cạnh Rishe.
"Này này, cậu có thấy người đó không?! Anh ấy ngầu quá!”
"Thấy rồi! Thậm chí có muốn không thấy cũng không được! Một người đẹp trai như thế có tồn tại trên đời sao...?!"
Không có gì ngạc nhiên khi các cô gái đang xôn xao bàn tán. Rishe ngước nhìn Arnold trong khi nhận đồ.
Chiếc mũi cao, đôi môi mỏng trông lạnh lùng. Đôi lông mày thanh tú và đôi mắt dài xinh đẹp. Lông mi dài đến mức tạo bóng trên má.
Khi Rishe nhìn chăm chú, Arnold nhận ra.
"…Gì vậy?"
"Không có gì. Chỉ là em nghĩ rằng khuôn mặt của điện hạ thật sự rất nổi bật."
Arnold tỏ vẻ không hài lòng khi nghe vậy.
"Phải nói rằng, người thu hút sự chú ý từ nãy giờ là em đấy."
"Ể?... À. Cũng phải thôi, vì màu tóc này mà."
"..."
Rishe nói và cầm nhẹ phần đuôi tóc mà Elise đã tết.
Màu tóc phổ biến nhất ở lục địa này là màu nâu. Trong khi đó, giới quý tộc thường có tóc màu bạc hoặc vàng, còn màu tóc san hô như của Rishe thì rất hiếm.
Arnold bắt đầu bước đi, Rishe vừa đi bên cạnh vừa hỏi.
"Vậy có lẽ em nên nhuộm tóc trước khi đến đây, đúng không?"
"Vấn đề không phải nằm ở màu tóc."
Arnold dứt khoát nói, rồi liếc nhìn những người đàn ông xung quanh.
Trong khi đó, những người phụ nữ đi ngang qua vẫn xôn xao khi thấy Arnold, rồi nhìn Rishe với vẻ mặt phức tạp. Nhìn thấy cảnh này nhiều lần khiến Rishe cảm thấy không thoải mái.
(Một người đẹp trai như thế này đi bộ bình thường thì đúng là gây sự chú ý quá mức...)
Liệu cứ tiếp tục thế này, người ta có phát hiện ra anh ấy chính là Thái tử Arnold Hein hay không?
(Nghĩ lại mà thấy đau dạ dày... Trong kiếp làm hiệp sĩ của mình, nhà vua đã nhiều lần cải trang đi ra thị trấn lâu đài và hát những bài hát mời mọi người uống rượu. Tất cả mọi người luôn nhận ra ngay “Đó là vua đang cải trang!” chỉ trong nháy mắt.)
Vì vậy, khi đang nghỉ ngơi bên đường, Rishe đã thử đề nghị:
"Ngài thử đeo kính bảo hộ kia vào xem sao?"
"..."
Hôm nay Arnold đeo kính bảo hộ quanh cổ.
Đó là thứ mà khách du lịch thường dùng để tránh nắng và cát, không gây chú ý lắm.
Ít nhất thì việc che bớt gương mặt quá mức hoàn hảo này cũng có vẻ tốt hơn.
Nhưng bản thân Arnold dường như lại có quan điểm khác.
"Theo kinh nghiệm của ta, càng cố che giấu thì càng dễ bị lộ. Kính bảo hộ này chỉ để dùng trong tình huống khẩn cấp thôi."
(...Ừ thì, đúng là vậy...)
Nhà vua mà Rishe từng phục vụ cũng luôn cải trang một cách rõ ràng. Có lẽ chính điều đó mới là vấn đề.
(Che mỗi đôi mắt thì cũng không giấu được vẻ đẹp của Arnold điện hạ. Gương mặt của anh ấy đẹp đến mức không ai có thể nhìn thẳng vào mà không bị chú ý. Có lẽ để mặt tự nhiên lại ít gây chú ý hơn?)
Dù vậy, Rishe vẫn cảm thấy lo lắng.
"Lần này có thể tạm ổn, nhưng lần tới chúng ta nên chuẩn bị cách cải trang khác."
"…'Lần tới'?"
"Vâng, lần tới."
Arnold lặp lại lời của Rishe và cô gật đầu xác nhận.
Vấn đề nằm ở Arnold, không phải Rishe.
Sự an toàn của Thái tử là điều quan trọng nhất đối với đất nước.
Với một người từng là hiệp sĩ, cô không thể bỏ qua điều này.
Trong khi Rishe đang chìm đắm trong suy nghĩ, Arnold, dường như không mấy quan tâm, lên tiếng:
"...Vậy lần tới chúng ta sẽ nhuộm tóc. Không chỉ em, mà cả ta nữa."
"Ngài cũng nhuộm tóc sao?"
"Không nhiều như màu san hô, nhưng tóc đen cũng khá ít. Nếu dùng thảo dược mà em pha để nhuộm tạm thời sang màu khác thì cũng được."
"..."
Trước đề xuát đó, Rishe mở miệng sau một lúc suy nghĩ.
"Điều đó không được đâu."
“Ồ?"
"Thuốc nhuộm từ thảo dược rất yếu, chắc chắn không thể nhuộm được tóc đen."
Màu đen là màu mạnh nhất trong tất cả.
Không giống như tóc của Rishe, tóc của Arnold không thể nhuộm được.
"Nếu không nhuộm mà làm phai màu tóc thì có thể làm được sau nhiều lần thử... nhưng sẽ phải duy trì màu tóc đó một thời gian dài."
“Ta thực sự không quan tâm tóc màu gì."
Khi Rishe được nghe điều đó, cô ấy không kiềm được và nói to lên.
"Không được đâu!"
"!"
Cô suýt nữa nói quá to.
Cuối cùng cô hạ giọng để tránh sự chú ý từ xung quanh.
Tuy nhiên, Arnold vẫn nhận ra sự khác thường của cô.
"Tại sao em lại…"
"Dù sao thì!"
Rishe hắng giọng và vội vàng nói:
"Em sẽ nghĩ ra cách trước lần sau. Chúng ta đi thôi, thưa điện hạ, bên kia có bán sò nướng bơ kìa!"
"Đợi đã. Chẳng lẽ em còn định ăn nữa sao...?"
Arnold có vẻ ngạc nhiên nhưng Rishe đã thành công trong việc đánh lạc hướng.
Rishe thở phào nhẹ nhõm và lẩm bẩm lý do từ chối đề xuất của Arnold.
(…Mình chắc chắn rằng tóc đen là hợp với điện hạ nhất…)
Việc thay đổi màu tóc đó bằng thuốc nhuộm tạm thời sẽ còn tội lỗi hơn là che mắt bằng kính bảo hộ.
Dù sao thì, lần sau.
Cô sẽ phải nghĩ ra một kế hoạch khác trước khi cơ hội tiếp theo đến.
Rishe quyết tâm như vậy.
***
--Sau đó nhìn Kyle nhập cảnh và xác định nơi anh ta sẽ ở lại, Rishe và Arnold trở về lâu đài hoàng gia.
"... Cuối cùng thì em cũng hiểu rồi."
Lối đi bí mật dẫn trở lại lâu đài tối tăm. Rishe cầm đèn lồng soi đường và thì thầm.
"Hiểu gì cơ?"
"Lý do cho chuyến đi bí mật hôm nay. Khi điện hạ nói sẽ tặng nhẫn ở cửa hàng trang sức, em đã nghĩ rằng ngài dẫn em xuống thị trấn chỉ vì chuyện đó nên rất ngạc nhiên..."
"..."
"Nhưng không phải vậy, mà là Arnold điện hạ muốn tận mắt chứng kiến rằng xe ngựa của Vương quốc Coyolles đang đến.”
Rishe nghĩ chuyến đi là vì công vụ nhưng lại cho rằng đó là vì chiếc nhẫn cho cô.
… Nhưng thực tế là vì lợi ích chính trị quốc gia. Biết rằng Thái tử có lý do chính đáng để ra ngoài khiến Rishe nhẹ nhõm hơn.
Tuy nhiên, Arnold, người đang đi trước, quay lại nhìn Rishe và mỉm cười.
"Ta không nói rằng mục đích chính là cỗ xe ngựa đó."
"…Ể!?"
Điều đó nghĩa là sao?
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Rishe, Arnold có vẻ hài lòng.
Anh lại quay về phía trước và tiếp tục bước đi, khiến Rishe không thể nào đoán được ý định thực sự của anh. Cô đành theo sau anh, trong lòng không khỏi băn khoăn.