Bên trong một con hẻm cụt.
Ông chủ quán bánh bao thở hồng hộc, hai tay chống lên đầu gối, nhìn tiểu ăn mày trước mặt: "Chạy đi! Mày không phải chạy giỏi lắm sao? Mày chạy tiếp đi!"
Tiểu ăn mày biết mình không chạy thoát được nữa, cô bé mở miếng vải bẩn ra, ngấu nghiến ăn bánh bao.
Ăn được miếng nào hay miếng nấy.
"Mày còn dám ăn à? Xem ông có đánh gãy chân mày không."
Ông chủ quán bánh bao sải bước tiến tới.
Gã càng đến gần, tiểu ăn mày lại càng ăn nhanh hơn.
Nắm chặt cây cán bột, ông chủ quán bánh bao nhắm thẳng vào đầu tiểu ăn mày mà giáng xuống một đòn thật mạnh.
Tiểu ăn mày nhắm chặt mắt, co rúm người lại.
Nhưng ngoài dự đoán của cô bé, cơn đau mãi vẫn chưa ập đến.
Tiểu ăn mày mở mắt ra, nhìn thấy một đại ca ca ăn mặc rất đẹp đang nắm chặt lấy bàn tay to lớn của ông chủ quán bánh bao.
Tiêu Mặc nhìn tiểu ăn mày nhỏ gầy đang run lẩy bẩy trước mặt, hỏi: "Cô bé bị làm sao vậy?"
"Cậu là ai? Xía vào chuyện của người khác làm gì? Nó trộm bánh bao của tôi! Mà còn mấy lần rồi! Tôi phải cho nó một bài học!" Ông chủ quán bánh bao tức giận nói.
Tiêu Mặc buông tay ông chủ ra, ném mấy đồng bạc vụn vào lòng gã: "Từng này đã đủ chưa?"
Ông chủ quán bánh bao ngẩn ra một lúc, rồi vội vàng gật đầu: "Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi."
"Nhãi con, coi như mày gặp may!" Ông chủ quán bánh bao chửi mấy câu rồi rời khỏi con hẻm.
Tiểu ăn mày nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình, nuốt nước bọt, hai tay ôm chặt trước ngực.
Tiêu Mặc ngồi xổm xuống, mỉm cười hỏi: "Đừng sợ, ta không làm hại con đâu. Con tên là gì?"
"Khương... Khương Thanh Y." Cô bé rụt rè trả lời.
"Ừm, là một cái tên rất hay. Con có muốn đi theo ta không?"
"Đi theo người ạ?"
"Đúng vậy, ta muốn thu nhận một đệ tử, ta thấy con rất có tiềm chất. Nếu đi theo ta, mỗi ngày con đều có thể ăn no, thế nào, có muốn suy nghĩ một chút không?"
Cô bé nhìn nửa cái bánh bao còn lại trong tay, dường như đang đắn đo.
Cuối cùng, cô bé ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Tiêu Mặc: "Con... con đi theo người!"
"Tốt." Tiêu Mặc mỉm cười gật đầu, "Ta tên là Tiêu Mặc, kể từ hôm nay, ta chính là sư phụ của con. Gọi một tiếng xem nào."
"Sư phụ..."
"Ừm."
Sau khi đưa Khương Thanh Y lên núi, Tiêu Mặc dẫn cô bé đi nhận một lệnh bài đệ tử và trang phục nữ của Long Tuyền Kiếm Tông.
Trở lại ngọn núi của mình, Tiêu Mặc bảo Khương Thanh Y đi tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Khi Khương Thanh Y một lần nữa đứng trước mặt Tiêu Mặc, mắt hắn không khỏi sáng lên.
Khương Thanh Y trước đó trông như một thằng nhóc, tóc ngắn, khắp người toàn là bùn đất bụi bẩn.
Nhưng sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ váy dài, quả thật cũng ra dáng ra hình rồi đấy.
Tiêu Mặc ném một thanh kiếm gỗ cho Khương Thanh Y: "Bắt đầu từ hôm nay, con theo ta học kiếm. Kiếm pháp ta dạy con có tên là 'Thảo Tự Kiếm Quyết', kiếm pháp này cần tu luyện cả kiếm quyết và kiếm chiêu. Ban ngày luyện kiếm chiêu, buổi tối ta dạy con nhận chữ, học thuộc kiếm quyết, không được lười biếng, nghe rõ chưa?"
'Thảo Tự Kiếm Quyết' là kiếm pháp mà "phân thân Tiêu Mặc" tu luyện, từng chiêu từng thức đều đã khắc sâu trong tâm trí Tiêu Mặc.
Thậm chí Tiêu Mặc còn nghĩ, sau khi mình rời đi rồi, liệu có thể tu luyện 'Thảo Tự Kiếm Quyết' ở thế giới thực không.
Khương Thanh Y ôm chặt thanh kiếm gỗ: "Vâng, thưa sư phụ."
"Học theo ta, chiêu thứ nhất... "
Trong nửa tháng tiếp theo, mỗi sáng sớm khi trời vừa hửng sáng, Tiêu Mặc lại dạy Khương Thanh Y kiếm pháp.
Khương Thanh Y học rất chăm chỉ, rất nỗ lực.
Nhưng vì thiếu đi Tiên Thiên Kiếm Cốt, nên Khương Thanh Y học rất chậm, rất chậm, tư chất đã có thể dùng từ "kém" để hình dung.
Nửa tháng nữa trôi qua, Khương Thanh Y vẫn chưa học được chiêu thứ nhất của Thảo Tự Kiếm Quyết.
"Sư phụ... có phải con rất ngốc không ạ?"
Một ngày nọ, Khương Thanh Y ôm kiếm gỗ, thất vọng nói.
"Ai nói con ngốc?" Tiêu Mặc ngồi trong sân uống trà.
Khương Thanh Y vội vàng lắc đầu: "Không... không có ai nói với đệ tử ạ."
Tiêu Mặc nhìn Khương Thanh Y, nhàn nhạt lên tiếng: "Lại đây."
Khương Thanh Y nuốt nước bọt, từ từ bước đến trước mặt sư phụ.
"Thanh Y, con không ngốc chút nào cả." Tiêu Mặc nhẹ nhàng vỗ đầu Khương Thanh Y, "Có câu nói rất hay, vạn sự khởi đầu nan. Chúng ta không vội, cứ từ từ thôi. Con không cần phải suy nghĩ nhiều, cứ làm tốt việc của mình là được, biết."
"Dạ... vâng ạ!" Khương Thanh Y gật đầu.
Được sư phụ khích lệ, cô bé lại có thêm một chút tự tin.
Thời gian sau đó, Tiêu Mặc thường xuyên mua huyết nhục của linh thú cho Khương Thanh Y ăn.
Nhưng tiến triển của Khương Thanh Y vẫn rất chậm.
Tổng cộng một tháng rưỡi đã trôi qua, Khương Thanh Y thậm chí còn chưa bước qua ngưỡng cửa tu tiên Luyện Khí tầng một!
Một hôm, Tiêu Mặc xuống núi mua rượu, tình cờ nghe được mấy tên đệ tử ngoại môn đang bàn tán:
"Đồ đệ mà Tiêu trưởng lão thu nhận căn bản chẳng có chút căn cốt nào, không biết tại sao Tiêu trưởng lão lại nhận nó làm đồ đệ."
"Đã một tháng rưỡi rồi, con bé đó hình như còn chưa vào được Luyện Khí tầng một nữa."
"Mẹ kiếp, thiên phú của lão tử không cao hơn con nhóc Khương Thanh Y đó à? Lão tử còn chưa được làm đệ tử của trưởng lão đây này!"
"Ha ha ha, Tiêu Mặc bình thường hống hách coi người bằng nửa con mắt, ta thật muốn xem một năm sau, trong đại hội Tỷ thí Tân Huyết của Long Tuyền Kiếm Tông, con nhóc đó sẽ bị đánh cho ra bã như thế nào!"
Ngay lúc mấy người vừa uống rượu vừa bàn tán, Tiêu Mặc đã bước đến trước mặt họ.
"Vị đạo hữu này, có chuyện gì sao?" Một gã đô con thấy Tiêu Mặc, quay đầu lại hỏi.
"Không có gì, chỉ là các ngươi nói về đệ tử nhà ta như vậy, ta thấy không vui."
Dứt lời, Tiêu Mặc tung một cước đá vào bụng bọn họ.
Gã đô con bay xa hơn mười mét.
Sau khi dạy dỗ cho đám người này một trận, Tiêu Mặc như không có chuyện gì xảy ra, quay về Linh Càn Phong của mình.
Lúc Tiêu Mặc trở lại đỉnh núi, trời đã về khuya.
Dưới ánh trăng, một thiếu nữ vẫn đang luyện kiếm.
Động tác của cô bé vụng về như vậy, nhưng lại nỗ lực đến thế.
"Thanh Y." Tiêu Mặc khẽ gọi tên cô bé.
"Sư phụ." Khương Thanh Y thu lại kiếm gỗ, chạy lon ton về phía sư phụ.
"Con vẫn chưa ngủ à?" Tiêu Mặc vỗ vỗ đầu cô bé.
"Sư phụ, Thanh Y không ngủ được, muốn luyện thêm một chút ạ." Khương Thanh Y khẽ nói.
Tiêu Mặc cười cười: "Nỗ lực là chuyện tốt, nhưng cũng phải chú ý lao động và nghỉ ngơi hợp lý."
Khương Thanh Y dùng sức lắc đầu: "Không sao đâu sư phụ, con không mệt ạ."
Nhìn cô bé, ánh mắt Tiêu Mặc có chút phức tạp, nhưng cũng không ngăn cản: "Được, vậy luyện thêm nhiều nhất là một nén nhang nữa, lát nữa phải đi ngủ, biết chưa?"
"Con biết rồi thưa sư phụ. Sư phụ cũng phải nghỉ ngơi cho khỏe ạ." Khương Thanh Y gật đầu.
Tiêu Mặc xoay người trở về căn nhà gỗ của mình.
Nhìn bóng lưng của sư phụ, Khương Thanh Y mím môi, bàn tay nhỏ bé siết chặt thanh kiếm trong tay.
Ngay lúc sư phụ sắp bước vào cửa, Khương Thanh Y khẽ gọi: "Sư phụ."
"Ừm?" Tiêu Mặc quay người lại.
Dưới ánh trăng, đôi mắt của thiếu nữ tựa như những gợn sóng trên mặt suối trong, vừa thanh khiết lại vừa dịu dàng: "Đại hội Tỷ thí Tân Huyết của tông môn... con nhất định sẽ không để sư phụ thất vọng đâu!"
Tiêu Mặc ngẩn ra một lúc, rồi khóe miệng cong lên, gật đầu, mỉm cười nói:
"Được."