***
Bị quên đi.
Rốt cuộc, điều đó có nghĩa là gì?
Là biến mất khỏi ký ức? Hay biến mất khỏi những ghi chép, khỏi sự nhớ đến của mọi người?
Tôi nghĩ có rất nhiều cách để hiểu điều đó.
Nhưng, thực sự mà nói, “bị quên” có nghĩa là gì?
Tôi nghĩ, khi một người thật sự bị quên đi, là lúc mọi cảm xúc, mọi tình thương, mọi rung động dành cho họ đều tan biến hoàn toàn.
Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng tôi nghĩ rằng chừng nào trong trái tim ai đó vẫn còn vương lại chút tình cảm, thì người ấy vẫn chưa thật sự bị quên.
Tôi thường nghĩ như vậy.
Có lẽ chính vì thế…cô ấy đã đưa ra lựa chọn ấy.
Dù cho ký ức có biến mất, cô vẫn hy vọng cảm xúc sẽ còn ở lại.
Có những lúc, khi nhìn lên bầu trời đầy sao, ngực tôi như bị bóp chặt lại, đau nhói đến khó thở.
Có khi nỗi buồn trào lên dữ dội đến mức không thể chịu nổi, khiến tôi chỉ muốn chạy trốn khỏi tất cả.
“Ánh sáng của những vì sao ấy, là ánh sáng từ hàng chục ngàn năm trước đấy. Là ánh sáng của quá khứ. Vì vậy, tớ rất thích ngắm sao. Bởi dù có bị quên đi, chúng vẫn gửi ánh sáng đến bất ngờ, như một cảm xúc đến muộn vậy.”
Ai đã nói những lời ấy nhỉ?
Tôi không thể nhớ ra được.
Có lẽ chính vì thế, để tìm ra câu trả lời, hôm nay tôi lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Tìm kiếm sáu ngôi sao xanh, lấp lánh, những ngôi sao đáng lẽ vẫn ở đó.
Đây là câu chuyện về những điều đã mất.
Là câu chuyện về hồi ức của tôi, bắt đầu từ nơi tôi đã đánh mất tất cả.