Sau đó tôi chợt tỉnh dậy.
Có vẻ như tôi đã bất tỉnh từ lâu rồi. Ánh sáng đỏ của hoàng hôn đã chiếu qua cửa sổ phòng tôi. Tôi có thể nói rằng tất cả chỉ là một giấc mơ kỳ lạ. Thực sự mà nói, tôi có thể giải thích nhiều vấn đề tiềm thức khác nhau gây ra những giấc mơ như vậy, nhưng bây giờ tôi sẽ không nghĩ quá sâu về nó.
Đầu tôi nhẹ nhõm đến lạ thường, cứ như thể tôi vừa hít phải một đống khí clo khi đang khử trùng chiếc bồn tắm đã mười năm không được cọ rửa. Đó là một cảm giác tuyệt vời mà đã lâu rồi tôi không cảm nhận được. Ngay cả khi tôi uống rượu, tôi không nghĩ mình sẽ cảm thấy phấn chấn thế này. Như thể một làn gió xuân sảng khoái đang thổi qua tâm trí tôi.
Cuối cùng tôi cũng đứng dậy khỏi sàn và cảm thấy vui vẻ nhảy vài bước trước khi một chất lỏng nhớp nháp chảy xuống mặt.
Đó là máu.
Máu tươi. Khi tôi nhìn lại cơ thể mình, nó đầy máu khô.
Nghĩ lại thì, chắc tôi đã ngất đi khi đập đầu vào gương. Tôi nhớ nó ra như thể đó là vấn đề của người khác.
Gương trong bếp nứt như mạng nhện, tôi đành phải vào phòng tắm soi một tấm gương khác.
''Này, cái quái gì thế này?'' Tôi lẩm bẩm, cười hời hợt khi nhìn thấy điều gì đó phản ánh rằng chỉ có thể là một trò đùa.
Tất nhiên, đó là tôi trong gương. Đó chính là vấn đề. Cái tôi ở trong gương chính là tôi, nhưng không phải là thứ tôi nên trông như thế nào. Phản chiếu trong gương là một người có vết nứt lớn trên trán. Một vết nứt theo nghĩa đen. Da bị rách và cuộn tròn lại, để lộ hộp sọ màu trắng. Hơn nữa, ngay cả hộp sọ cũng bị nứt không thương tiếc, có thể nhìn thấy được bên trong của nó.
Nhưng không, nếu chỉ thế thôi thì mọi chuyện vẫn ổn. Tất cả vẫn sẽ bình thường.
Điều duy nhất có nghĩa là tôi đang bị thương nặng.
Đó chắc chắn là một tình huống nghiêm trọng, nhưng nó vẫn có thể xảy ra.
Không, điều bất thường là có những gì bên trong hộp sọ. Nó không có gì cả. Bộ não của tôi, lẽ ra phải ở đó, lại không thể tìm thấy ở đâu cả.
''Ồ không...''
Đó là điều đầu tiên tôi thốt ra sau khi nhận ra mình thực sự không có não.
Chúa ơi, thật là viễn vông khi nói câu ''Tôi không có não''.
Trong một thời gian, tôi không thể cử động được. Nếu có ai đó có thể dễ dàng tiếp tục công việc hàng ngày của mình sau khi phát hiện ra mình không có não, vậy thì đã rõ tâm lý của bọn chúng khoẻ như thế nào rồi.
Nhưng tôi không còn sức lực - để di chuyển dù chỉ một inch - thời gian cứ trôi qua đi cho đến khi trời đã tối.
''Ồ, tôi không hiểu...'' Tôi lẩm bẩm với cảm giác thực tế.
''Điều tôi không hiểu là sự tồn tại của cô, Kosane Kiriha.''
Giọng nói đó phát ra từ phía sau tôi và mang một chút gì đó phi giới tính, giống như là của một cậu bé trước khi đến tuổi dậy thì.
Khi tôi quay lại, có một sinh vật nhỏ bé trông giống như con lai giữa mèo và thỏ. Nó có đôi tai dài giống thỏ, mọc ra từ đôi tai nhỏ hơn giống mèo.
Đúng rồi. Tôi nhớ ra rồi. Tên của sinh vật nhỏ bé này là Kyubey.
''Lâu rồi không gặp, Kosane Kiriha?''
Mười năm trước, khi còn là cô bé 14 tuổi, tôi đã gặp Kyubey. Tôi đã lập khế ước với nó và thề sẽ trở thành Ma pháp thiếu nữ, người sẽ gánh vác số phận chiến đấu với Phù thủy.
Khế ước lẽ ra đã có hiệu lực, nhưng than ôi, tôi không thể trở thành Ma pháp thiếu nữ.
"Cô nói đúng. Cô không thể và sẽ không bao giờ có thể trở thành Ma pháp thiếu nữ. Cô không có linh hồn. Thay vào đó, tôi nên gọi cô là 'Ma pháp thiếu nữ Vô công hiệu'.''
À, sao tôi lại phải nhớ đến chuyện này nhỉ? Tôi không thể trở thành nhân vật chính vì tôi không thể sử dụng phép thuật. Chắc đó là lý do tại sao tôi muốn quên đi.
''Ừm, vậy cậu cần gì ở một Cô gái phép thuật vô giá trị?"
''Bởi vì cô không có linh hồn nên cô là một kẻ bất thường. Ban đầu, cô chỉ là đối tượng giám sát của chúng tôi. Bây giờ khi chúng tôi biết cô không có não, mức độ bất thường của cô lại càng trở nên tăng cao hơn. Thay vì có bộ não, cô có một khối u trên cổ có khả năng suy nghĩ và di chuyển cơ thể. Vậy nên tôi đoán khối u đó chính là con người thật của cô.''
Tôi đã bị sốc. Một khối u ư? Tôi không thể tin được thứ đó thực sự là tôi.
Theo bản năng, tôi đưa tay xoa vào cái cục mà tôi tưởng là gánh nặng.
'Khối u của cô được cấu tạo bởi loại tế bào tạo nên cơ thể tôi. Dường như có thứ gì đó đã gieo vào trong cô." Kyubey tiếp tục nói.
"Ừ thì, vậy thực tế là tôi có họ hàng với cậu à? Thế cậu có đến đây để thăm gia đình không?''
''Không, đó là những vấn đề quan trọng hơn. Bởi vì tính liên tục của thời - không đang liên tục sụp đổ xung quanh cô.''
''Đợi một chút. Nhiều quá rồi!''
Lượng thông tin khổng lồ này đủ để khiến đầu óc tôi quay cuồng rồi. Thật là một ngày tuyệt vời!
''Ok. Tôi sẽ giúp cậu. Nhưng không có cái gì mà không có giá cả. Hãy trao đổi thông tin nào. Hãy kể cho tôi tất cả mọi thứ mà cậu biết.''
Và đó là cách tôi phát hiện ra danh tính thực sự của Kyubey, một người ngoài hành tinh đến Trái đất để thu thập năng lượng cảm xúc của các cô gái trẻ tuổi. Khi sức mạnh của Ma pháp thiếu nữ cạn kiệt và hy vọng thì từ hi vọng chuyển sang thành tuyệt vọng, một lượng năng lượng khổng lồ thách thức các định luật nhiệt động lực học sẽ được tạo ra. Như một phần thưởng, tôi còn biết được tên thật của Kyubey là Incubator.
Thành thật mà nói, thật ngạc nhiên khi nó kể cho tôi nghe mọi chuyện, nhưng có vẻ như khái niệm nói dối còn xa lạ đối với các Incubator. Với trí thông minh của chúng, bạn có thể nghĩ rằng chúng có thể suy nghĩ và cảm nhận như con người, nhưng thực tế chúng là những sinh vật ngoài hành tinh mà cảm xúc con người không thể truyền tải tới chúng.
''Vậy thì... điều này là thế nào về sự sụp đổ của không - thời gian?''
Sau một hồi giải thích, cuối cùng nó cũng đi vào vấn đề. ''Không - thời gian đang bị liên tục bẻ cong xung quanh cô.''
''Bẻ cong à? Tôi không cảm thấy gì cả.''
''Đó là bởi vì nó vẫn ở quy mô nano giây. Hiện tượng này đang tiến triển theo cấp số nhân. Trong vài ngày nữa, cô sẽ bắt đầu hiểu tại sao nó lại như vậy.''
''Trong trường hợp đó, cậu có thể ở lại với tôi để theo dõi tình hình.''
Thế là cuộc sống mới của tôi với Kyubey bắt đầu. Tuy nhiên, mặc dù đó là một cuộc sống mới nhưng không có nhiều thay đổi.
Tôi đã bị cô lập với thế giới và với tư cách là một kẻ vô danh, tôi đã trải qua những ngày tháng của mình trong khoảng trống . Tất cả những gì tôi làm là ăn bento ở cửa hàng tiện lợi và ngủ. Sự khác biệt duy nhất bây giờ là tôi có người để trò chuyện.
Nói chuyện với Kyubey khiến tôi thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Trên thực tế, nó là một người có khả năng trò chuyện tuyệt vời (mặc dù điều đó đang bắt đầu nhân hóa nó). Mặc dù nó không có cảm xúc, hay chính xác là vì nó không có cảm xúc, nhưng chúng tôi vẫn có thể nói về nhiều thứ.
Chúng tôi không cần phải nghĩ đến cảm xúc của người khác. Chúng tôi có thể nói về bất cứ điều gì chúng tôi muốn, bất cứ khi nào chúng tôi muốn và khi không muốn nói, chúng tôi có thể im lặng.
Kyubey là vậy đó. Mỗi lần như vậy, nó chỉ trả lời bằng một câu trả lời thích hợp rồi im lặng.
Đối với những người có khả năng trò chuyện tồi như tôi. Thì kiểu đối đáp này được đánh giá cao.
Nhìn thấy một sinh vật vô cảm có thể trò chuyện tốt như vậy làm tôi nhớ đến câu chuyện của ELIZA, một AI trò chuyện được tạo ra vào năm 1966. Mặc dù được gọi là AI nhưng ELIZA có chương trình thực sự đơn giản, chỉ sắp xếp lại các câu mà người dùng đã nhập và sau đó nhắc lại chúng.
Tuy nhiên, những người dùng nói chuyện với ELIZA đều ảo tưởng rằng cô ấy thực sự hiểu họ.
AI ngày nay tiên tiến hơn nhiều so với ELIZA trước đây.
Ví dụ: GPT-3, sử dụng deep learning, có thể xuất ra các câu phù hợp với ngữ cảnh. Khả năng làm như vậy của nó là điều đã giúp nó giành được vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng blog.
Những phản hồi mà nó đưa ra đã gây ấn tượng với nhiều người, nhưng AI không hề có đời sống nội tâm.
Như vậy, dường như có một cuộc trò chuyện thú vị, khuấy động cảm xúc của người khác và khiến họ cảm thấy được thấu hiểu, bạn thậm chí không cần đến trái tim hay cảm xúc.
Tuy nhiên, trước những ngày yên bình với sinh vật vô cảm đó, sự sụp đổ của tính liên tục thời - không gian đã xảy ra.
Điều đầu tiên xảy ra là đồng hồ của tôi bắt đầu lộn xộn. Lúc đầu, chỉ là thời gian hiển thị trên đồng hồ của tôi bị sai. Nhưng hiện tượng này cuối cùng lan truyền từ đồng hồ này sang đồng hồ khác cho đến khi không còn 1 cái đồng hồ nào chỉ theo hướng đúng. Khẳng định đã lỗi thời rằng đồng hồ nhân tạo là không đáng tin cậy và người cổ đại đã sử dụng một chiếc đồng hồ khổng lồ gọi là bầu trời, cũng không còn hữu ích nữa..
Bởi vì nhìn ra ngoài tôi thậm chí còn không thể biết được hiện trời đang là sáng , trưa hay là tối.
Bằng cách nào đó, nó có vẻ sáng như ban ngày nhưng đồng thời lại có cảm giác tối như ban đêm.
Bây giờ là mấy giờ?
Ngay cả khi tính liên tục của thời - không gian không sụp đổ, những người sống một mình vẫn thường tự hỏi mình câu hỏi tương tự. Khi cuộc sống của bạn mất kiểm soát, ngay cả khi bạn thức dậy và không thể biết trời đang tối hay bình minh, vẫn còn 1 đồng hồ bảo hộ cuối cùng giúp chúng ta giữ lại ý thức về thời gian - đó là kí ức của chúng ta.
Nếu chúng ta nhìn lại dòng thời gian trong tâm trí, dù không biết thời điểm hiện tại nhưng chúng ta vẫn có thể nhớ rõ ràng những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Thật không may, với tình trạng hiện tại, tôi thậm chí không còn chắc chắn về điều đó nữa.
Nói cách khác, bây giờ tôi đang trải nghiệm mọi thứ theo logic của những giấc mơ. Giấc mơ không có một dòng thời gian có trật tự. Thay vào đó, những khoảnh khắc riêng lẻ chỉ được kết nối một cách ẩn dụ thông qua sự liên kết lỏng lẻo.
''Điều này không ổn chút nào, Kosane Kiriha.''
Giọng nói của Kyubey vang vọng trong đầu tôi. Có vẻ như nó đã quen với việc nghỉ ngơi bên trong hộp sọ trống rỗng của tôi.
"Có chuyện gì thế? Mọi thứ đều ổn mà.''
Tôi ném một ít thức ăn cho nó để xoa dịu nó, Kyubey khéo léo thò đầu ra khỏi lỗ trên trán tôi và bắt lấy nó bằng miệng. Tôi cũng lấy một nắm và ăn một ít.
Sự sụp đổ của không - thời gian là một sự giải thoát cho tôi. Thời gian là gì? Tôi đang ở đâu? Tôi là ai? Những sự thật đơn giản này dần tan rã xung quanh tôi. Thế giới bên ngoài tiếp tục tan biến, và lớp sương mù êm dịu chỉ lan rộng thêm
''Tôi hiểu rồi... Chà, như vậy là xong rồi.''
Kyubey chui qua cái lỗ trên đầu tôi, duỗi người rồi nhanh chóng cố gắng rời đi.
''Vậy tôi xin phép rời đi đây.''
''Này?! Chẳng lẽ tôi phải dành phần thời gian còn lại ở đây một mình sao?
''Nhiệm vụ của tôi là điều tra hiện tượng này. Cô khá là thú vị, nhưng tương đối thấp trong danh sách ưu tiên của chúng tôi."
''Tôi giống như bản sao của cậu, phải không? Chuyện gì đã xảy ra với tình chị em vậy?''
''Tôi không nhớ có mối quan hệ chị em với cô. Nói chung, chúng ta thậm chí còn không phải là chị em ruột với nhau.''
''Phải rồi nhỉ! Tôi chỉ đùa thôi.''
''Tôi hiểu rồi. Nhưng bây giờ cô định làm gì?''
''Tôi chỉ là một người đang phải đối mặt với tình trạng thất nghiệp. Tôi chưa bao giờ được đào tạo về cách đối phó với sự sụp đổ của không - thời gian.''
"Có một lá thư ở phía sau đầu cô về chuyện đó. Tại sao cô không lấy ra đọc nó?
"Một lá thư?"
Hẳn phải là kẻ điên thì mới để một lá thư trong đầu của chính họ. Vì bạn chẳng thể nào lấy được bức thư mà không xé toạc đầu của bản thân ra.
Kyubey bò vào trong đầu tôi để lấy nó ra cho tôi. Tôi cảm thấy nó di chuyển xung quanh một chút trước khi gãi vào phía sau hộp sọ của tôi. Thành thật mà nói thì nó hơi nhột một chút.
''Nhìn này, nó đây rồi.''
Nó rút thứ gì đó màu trắng ra khỏi vết thương của tôi. Tôi lấy nó và nghiên cứu nó một cách cẩn thận. Nó thực sự là một lá thư, bất kể bạn nhìn nó như thế nào.
Một lá thư được gói gọn gàng trong một phong bì dán tem, giống như những lá thư mà nhân viên bưu điện giao vào mỗi buổi sáng. Đó có phải là lá thư của kẻ đã đánh cắp bộ não của tôi không?
Bối rối trước sự kì lạ này, cuối cùng tôi cũng đọc được dòng chữ trên phong bì.
''Onee-chan thân mến, từ em gái Eruna của chị.''
Tôi cảm thấy 1 cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể tôi. Tôi vô cùng sợ hãi. Eruna lẽ ra đã chết từ 24 năm trước. Tiếng vọng của em ấy, người bạn tưởng tượng của tôi, cũng đã biến mất cách đây mười năm. Sau ngần ấy thời gian, tại sao em ấy lại xuất hiện ở trước mặt tôi?
Với đôi tay run rẩy, tôi mở phong bì và lấy ra lá thư bên trong. Bức thư được viết trên tờ giấy sổ tay có một đường chấm chấm kì lạ.
Trong các chữ trang trí, đây là một thông điệp:
''Onee-chan, lâu rồi không gặp. Ở thời đại của chị chắc là đã trôi qua 24 năm rồi. Dù sao đi nữa, em sẽ đợi chị ở điểm trung tâm của số phận.
P/S. Nếu chị gấp lá thư này dọc theo đường chấm, chị có thể sử dụng nó làm vé tàu trên Đường sắt Thời gian.''
Tôi hiểu rồi.
Nhưng thực sự không hiểu lắm. Tôi biết sẽ là sai lầm nếu mong đợi những chữ cái ngẫu nhiên xuất hiện trong đầu mình sẽ có ý nghĩa, nhưng nếu tôi không thể hiểu được mọi thứ về nó, tôi có cảm giác như mình chẳng hiểu gì cả.
''Bức thư kì lạ không mạch lạc và nực cười này là cái quái gì vậy ? Hãy cho tôi biết ý nghĩa thực sự của nó chứ.''
''Bức thư này dường như là một lát cắt ba chiều của cấu trúc bốn chiều. Cô có thể thử gấp nó dọc theo đường gấp được không?''
''Ugh, tôi không giỏi xếp giấy origami nhưng tôi sẽ thử, tôi đoán vậy...''
Tôi không tự hào về điều đó nhưng tôi thậm chí còn không thể làm được con hạc giấy origami. Nếu bạn đưa cho tôi tờ giấy origami, tất cả những gì bạn nhận lại chỉ là một đống giấy vụn. Đối với tôi hướng dẫn gấp giấy khá khó khăn.
''Tôi không ủng hộ cái cách cô làm nó đâu.'' Kyubey nói một cách thực tế . Dù vậy, nó vẫn động viên tôi hoàn thành nó.
Sản phẩm hoàn thiện là một vật thể ba chiều bao gồm bốn hình tam giác đều. Nó là một khối tứ diện.
''Có công ty đường sắt nào lại chấp nhận cái này là một tấm vé chứ?''
Khi tôi nhìn kỹ vào khối tứ diện, tôi nhận thấy một ánh sáng xanh mờ nhạt phát ra từ nó. Vì vật liệu duy nhất được sử dụng là giấy nên thật kỳ lạ khi có ánh sáng phát ra từ nó. Ánh sáng ngày càng mạnh hơn khi tôi nhìn vào nó. Ánh sáng xanh mãnh liệt chiếu sáng xung quanh và thống trị chúng trong màu xanh lam của nó.
Tôi nhận thấy ánh sáng xuyên qua khối tứ diện, tạo ra cái bóng bên trong. Tuy nhiên, tôi không thực sự chắc chắn liệu chúng ta có thể gọi chúng là bóng hay không. Chúng không được chiếu lên một bề mặt phẳng như một cái bóng bình thường mà thay vào đó nổi lên dưới dạng vật thể ba chiều.
Cái bóng tạo thành một tứ diện nhỏ hơn bên trong tứ diện ban đầu. Khi kiểm tra kỹ hơn, tôi có thể thấy các khối tứ diện ngày càng nhỏ hơn bên trong nó. Giống như kính vạn hoa, các lớp và vô số lớp tứ diện khác xuất hiện. Bên trong mỗi cái là một chuỗi vô tận của chúng. Và bên ngoài, vô số cái khác tỏa ra bên ngoài bao quanh nó.
Tôi nhận ra tôi đang ở trong kính vạn hoa trong khối tứ diện của chính mình.
Mình nhớ cái cảm giác khi rơi xuống này.
Giàn giáo mà đã nâng đỡ tôi ở trong thế giới này đột nhiên biến mất từ bên dưới tôi. Tôi tràn ngập một nỗi lo lắng không thể nào diễn tả được.
Mình đang rơi xuống đâu đây?
Trong khối tứ diện , có chiều xuống vĩnh viễn với vô số các lớp tầng.
Từ trong vực sâu không đáy, một khối tứ diện trỗi dậy và rải rác khắp nơi không có điểm dừng.
Từ mỗi điểm trên cơ thể tôi, một khối tứ diện tiến hóa, vừa vô cùng nhỏ vừa vô cùng lớn, biến đổi tôi thành một thứ kì dị.
Từ xa, trong mê cung tứ diện ngập trong ánh sáng xanh, tôi có thể nghe thấy một tiếng vang the thé yếu ớt. Tiếng vang dần dần lớn hơn khi một dấu chấm nhỏ xuyên qua rìa tầm nhìn của tôi.
Âm thanh và dấu chấm từ từ rộng mở trước mặt tôi.
À, tôi biết nó là gì.
Đó là một đoàn tàu một đầu máy hơi nước phun ra khói đen khi tiếng còi rít lên tiến về phía trước màn đêm đen tuyền. Chuyến tàu đến với tiếng ồn chói tai.
Tôi chợt thấy mình đang ở trên sân ga. Nhà ga là một tòa nhà gạch đầy phong cách, nhưng có vẻ như nó không được bảo trì tốt lắm. Ở đây nó có những lỗ hổng trong cấu trúc.
Con tàu dừng lại trước mặt tôi, phô bày sự to lớn đáng sợ của nó. Trên toa tàu có chữ to quá mức là:
''Tàu tốc hành vòng lặp thời gian 107''
''Đi nào, Kosane Kiriha. Hãy lên tàu thôi.''
Kyubey huých tôi và con tàu mở cửa theo chuyển động của nó.
''Ừ đi thôi tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải quyết tâm đến cùng cả.''
Với những bước đi thận trọng tôi bước lên toa tàu.
Bên trong tàu tối tăm và bẩn thỉu, không giống như hầu hết các con tàu hiện đại. Trên thực tế, nó dường như được thắp sáng bằng đèn gas với ánh sắc yếu màu cam, không đủ sáng để chiếu các nội thất bên trong. Thay vào đó, chúng chỉ có thể tạo bóng ở bên trong toa tàu, dường như nó đã phản bội nhiệm vụ chính của bóng đèn là thắp sáng toàn bộ căn phòng.
Ở một trong những vùng bóng được phản chiếu bởi ánh đèn, có một số hình thể ở gần đấy
''Ừm, xin chào?''
Tôi đến gần vùng bóng để chào hỏi bọn họ nhưng bằng 1 cách nào đấy tôi có cảm giác thực sự tồi tệ về chuyện này.
Đó là một nhóm năm người. Khuôn mặt của họ ẩn trong bóng tối nên tôi không thể nào chắc chắn được, nhưng có lẽ họ là trẻ em. Tất cả họ đều khá thấp, thậm chí là so với tôi. Cả năm người đều mặc những bộ quần áo kỳ lạ, bao gồm cả những chiếc váy sặc sỡ mà tôi cảm thấy mình đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Tuy nhiên, trang phục của họ chắc chắn mang đến một cảm giác kì ảo mà tôi có thể tự tin nói rằng không phải thời trang phổ biến ở bất cứ đâu và bất cứ nơi nào.
Điều này nó thực sự rất khó hiểu!
Kyubey thì thầm vào đầu tôi một ý kiến khiến tôi phải lắc đầu không tin.
Đột nhiên, tất cả các cô gái đều quay lại nhìn tôi.
Mười cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt của họ trong trẻo đến mức dường như họ có thể hấp thụ được tôi. Đồng tử của họ lấp lánh như mèo săn mồi trong đêm. Họ đều có đôi mắt tròn, làn da mềm mại và đầy đặn, đôi môi bóng và tổng thể khuôn mặt quyến rũ mà người ta thậm chí có thể gọi là dễ thương. Họ thật đáng yêu và họ khiến tôi cảm thấy thật an tâm.
Tuy nhiên, đồng thời, chúng thật đáng sợ. Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy bất an và tội lỗi.
Bọn họ quá đáng yêu đến mức nó làm tôi muốn nôn.
Nhìn thấy những thứ họ mang theo khiến tôi nhớ lại những kỷ niệm không thuộc về tôi. Họ mang theo những cây trượng, loại có trái tim sáng bóng màu hồng ở đầu - loại mà có thể mua ở bất kỳ cửa hàng đồ chơi nào
Vì Vậy...tôi biết họ là gì. Họ là những ma pháp thiếu nữ. Họ là những nhân vật anime loè loẹt được tái hiện ngoài đời thực.
Ugh, với một âm thanh trống rỗng và kinh tởm, ý thức của tôi mờ dần chìm vào trong bóng tối.
-------------------
[End Vol.1...]