“Nữ thần ơi, cơm nước đã xong rồi đó.”
“Cảm ơn cậu. Hãy để bên đấy đi.”
“Nữ thần dạo này nghiện game ghê nhỉ.”
“Mặc dù tôi là kiểu người thích xem người khác, nhưng đôi lúc cũng phải tự mình thao tác gì đó mới được.”
“So với thần linh thì quy mô có hơi nhỏ đó. Ở cấp độ nữ thần mà vẫn có thể tận hưởng à?”
“Dù sao thì đây cũng là trò chơi do con người tạo ra. Tôi đang cố gắng tuân theo quy tắc mà hành động giống con người nhất có thể rồi. Nếu dùng năng lực nữ thần thì tôi còn di chuyển nhanh hơn cả ánh sáng nữa.”
“Cả chuyện bỏ công sức cũng đúng kiểu thần linh. Cơ mà nếu chơi như con người thì trông sẽ vui hơn nhỉ.”
“Cơ mà nếu gặp phải người chơi khiến bản thân bực mình thì tôi sẽ dùng thần phạt hoặc nguyền rủa.”
“Nằm ngoài trò chơi nên không sao đâu.”
“Chỉ là nếu quen thuộc với năng lực đỉnh cao nhất của con người thì tôi sẽ trở thành người chơi mạnh nhất. Vì vậy nên chuyện gia giảm sức mạnh cũng là một kiểu tận hưởng.”
“Ra là thế?”
“Chính là lấy người chơi đỉnh cao nhất trong trò chơi này làm giới hạb=v, sau đó lại dùng năng lực kém vài phần để cố gắng giành chiến thắng.”
“Ra là thế, vậy thì trông vui thật.”
“Đúng là người chơi thích chịu khổ trong trò chơi cuộc đời, cậu có hứng thú với chủ đề này nhỉ.”
“Nhưng thực tế thì nữ thần có thắng không?”
“Về cơ bản là thoải mái. Chỉ cần luôn chơi ngoài những lúc bảo trì thì vẫn có thể xoay sở nhờ khác biệt trong năng lực cơ bản đó.”
“Dù sao thì người thường cũng phải ngủ mà.”
“Thỉnh thoảng vẫn có người không ngủ mà chiến đấy.”
“Tại vì họ không phải người thường đâu, nhưng ít ra thì nữ thần hãy ăn trong lúc cơm còn nóng đi.”
“Tôi đã ăn rồi.”
“Từ khi nào mà…”
“Tôi đã tạo ra phân thân trong lúc nói chuyện với cậu, sau khi đáp lễ xong thì dung hợp lại rồi.”
“Vẫn giữ lễ nghi kìa.”
“Tôi theo chủ nghĩa muốn tận hưởng bữa ăn. Nếu không thể rời tay thì chỉ cần tăng thêm tay là được.”
“Lý luận kiểu thần thánh. Cơ mà tôi lại lỡ mất bộ dạng ăn cơm ngon lành của nữ thần rồi.”
“Tôi ăn ngon nhưng không có ý định cho cậu xem phản ứng của mình đâu.”
“Thông hiểu nữ thần cỡ như tôi thì có thể biết được nhờ khí tức đó.”
“Chẳng có gì đáng khen ngợi cả.”
“Nhân tiện thì tôi có thể chơi cùng không?”
“Trường hợp của cậu đã vượt qua lĩnh vực loài người ngay từ gốc rồi. Đặt giới hạn của một con người cho tên đáng lẽ là con người thì phiền toái lắm.”
“Còn phiền hơn việc kiềm hãm năng lực của nữ thần sao?”
“Nắm bắt mấy điểm ngoài dự đoán mới là cái phiền phức.”
“Tôi không nghĩ mình sẽ làm gì đặc thù khi chỉ chơi trò chơi đâu.”
“Vậy thì mời cậu thử. Nếu có gì kỳ quặc là tôi sẽ ngăn cậu lại.”
“Tôi hiểu rồi. Đây là trò khá là khó thao tác nhỉ. Trước hết thì tăng tốc độ chuột và thị lực lên gấp đôi___”
“Rồi ngưng. Đừng có chỉnh sửa cả năng lực của bản thân cứ như điều chỉnh thiết lập.”
“Ơ, không được á? Không phải khi chiến đấu với cường địch thì chúng ta sẽ có mấy kiểu vào zone rồi bật nút các thứ à?”
“Cậu quên là năng lực của cậu ở trạng thái đó đã vượt qua loài người rồi sao?”
“… Tôi nghĩ đó là trung bình cơ.”
“Ờ thì đúng là người xung quanh cậu đều chả giống người tí nào. Cả ngoại hình lẫn năng lực.”
“Thế thì chơi game đối kháng hơi khó nhỉ… Vậy thôi chơi game hẹn hò đi.”
“So với game thì cậu đi chơi nhân sinh mới đi. Đã tới giờ rồi.”
“Vâng~. Vậy thì hãy dùng hộp trưng cầu nào.”
“Tà khí bị thanh tẩy nhưng vẫn còn ma lực kỳ quặc nhỉ.”
“Tôi thì không cảm nhận được mấy.”
“Chẳng phải cậu vẫn cảm nhận được một ít đấy à. Chắc là do xua đuổi tà khí nên nó trở nên ngoan ngoãn rồi.”
“Hừm. Tức là nó mang ý chí giống như tà thần á hả?”
“Có khả năng là thế. Dù sao nó cũng tồn tại hơn trăm năm rồi.”
“Vậy thì sau này tôi sẽ lại suy nghĩ tên cho nó. Gào lào… Từ bạn có bút danh Cozetto, [Vật thể X rơi bên cạnh khi dũng sĩ vẫn quyết tâm thách thức Ma Vương dù bị áp bức].”
“Tôi muốn nó có dấu câu… À nhầm, muốn nó có chỗ nghỉ lấy hơi cơ.”
“Câu chuyện đáng thương à. Nếu phải nói thì tôi vẫn muốn diễn biến tươi sáng hơn. Quả nhiên cái kết hạnh phúc vẫn là số một.”
“Thật không thể tưởng tượng nổi đây là lời của kẻ đã đẩy vô số dũng sĩ và Ma Vương xuống đáy tuyệt vọng.”
“Hay là lấy luôn hình dạng chữ X đi nhỉ.”
“Nếu được thì sao cậu không suy nghĩ cho cảm xúc người gửi chủ đề đi. Mặc dù tôi cũng không rõ người đó nghĩ gì.”
“Cảm xúc của người gửi chủ đề… Ra là vậy sao.”
“Bộ mặt trông như đã nhận ra chân lý, chỉ là tôi nghĩ cậu đang nghĩ sai đấy.”
-------------------------------------------------------------------
“Hộp trưng cầu này cứ đánh bay là lại lộ phản ứng nhỉ. Quả nhiên là nó mang ý chí luôn rồi. Kết quả chuyển hoá của chiếc hộp chứa đựng nghiệp của vô số người, về mặt đồ cổ thì thuộc hạng bét… Cơ mà cứ bỏ đó vậy.”
“Tôi về rồi nè. Ủa? Sao mà hộp trưng cầu lại có hơi cháy xém thế này?”
“Mừng cậu về. Tôi nghĩ là nếu đốt một chút thì nó sẽ có phong cách hơn nên mới làm vậy.”
“Đúng là trông có cảm giác chinh chiến thật nhỉ. Cơ mà cái này chỉ là chiếc hộp nên nữ thần vừa phải thôi nhé.”
“Tôi biết chứ. Tôi không làm ra chuyện phá hoại đồ của cậu khi vắng mặt đâu.”
“Nhưng đống goods nữ thần của tôi___”
“Trường hợp khiến tôi khó chịu thì khác. Cậu là vật thể X rơi bên cạnh khi dũng sĩ vẫn quyết tâm thách thức Ma Vương dù bị áp bức nhỉ.”
“Vâng. Đó là một nữ dũng sĩ loại run run tên là Kawart.”
“Bộ cô ta là slime à.”
“Không phải, đây là một dũng sĩ đáng yêu bình thường đó. Đây là hình ảnh.”
“Một mạo hiểm giả đáng yêu rưng rưng nước mắt gợi nhớ đến động vật nhỏ nhỉ.”
“Tại vì Kawart vô cùng nhút nhát và luôn run rẩy đó.”
“Đừng nói là dũng sĩ, nghe cô ta còn không phù hợp với chiến đấu cơ.”
“Cũng phải. Thật ra không phải cô ấy không thể không chiến đấu, nhưng do tính cách nhát gan nên dù sở hữu năng lực dũng sĩ, cô ấy vẫn bị đồng bọn và đất nước vứt bỏ vì cho rằng Kawart không có tư cách đó.”
“Bị vứt bỏ luôn à. Nhưng đúng là sẽ không ai muốn đi theo thiếu nữ này mà tham gia cuộc chiến phân định sinh tử.”
“Không những thế, cô ấy còn bị nhắm đến mạng sống vì ‘Kawart không thể đánh bại Ma Vương. Không bằng chúng ta hãy giết cô ta rồi hy vọng một dũng sĩ mới lại sinh ra vậy’”
“Ý tưởng tàn nhẫn thật nhỉ. Vì là dũng sĩ bị áp bức nên chắc cô ấy vẫn còn sống cho tới khi gặp cậu. Không ngờ cô ta lại có thể bình an tới lúc đó đấy.”
“Dù sao thì Kawart cũng là dũng sĩ mà. Một hai trăm thích khách cũng bị cô ấy dễ dàng đẩy lui đó.”
“Mạnh đến không ngờ, và số lượng thích khách quá nhiều.”
“Tại vì cô ấy thức tỉnh sức mạnh dũng sĩ ấy mà.”
“Ra là thế. Bản thân sức mạnh dũng sĩ được nhận thức là thứ có lợi đối với thế giới nhỉ. Vậy cho dù không thích hợp làm dũng sĩ thì chỉ cần sử dụng sức mạnh ấy là được mà.”
“Đúng là kiểu như thế. Ngày tôi và Kawart gặp gỡ cũng là lúc cô ấy đánh bại kẻ từng là đồng đội của mình, một gã chiến binh tên Rekles. Đây là hình ảnh khi đó.”
“Nữ dũng sĩ như động vật nhỏ đang nắm cổ gã đàn ông cơ bắp lực lưỡng mà lôi đi.”
“Vì không muốn đất nước biết thích khách đã bị tiêu diệt nên cô ấy định vứt xác chết xuống vách núi.”
“Cảm xúc khá là u ám. Tôi có cảm giác cô ta mang yếu tố khác chứ không giống nhát gan đâu.”
“Sau khi xử lý xác chết của Rekles, Kawart ngồi suy nghĩ một mình trên vách núi. ‘Không chịu nữa đâu… Làm sao mình có thể đánh cược tính mạng mà chiến đấu cho đám người này cơ chứ… A, tay đang dính máu. Bẩn quá đi…’”
“Tôi nghĩ cô ta khá là phù hợp với thế giới này đấy.”
“Kết cục thì cô ấy nghĩ ‘Nhưng nếu bỏ mặc Ma Vương thì nhân loại sẽ bị huỷ diệt, như thế thì bản thân cũng sẽ chết đi… Vậy là mình phải làm rồi… Ư…’ và hạ quyết tâm tiêu diệt Ma Vương.”
“Không phải đó là lúc bỏ cuộc à.”
“Và bên cạnh là tôi đang ngọ nguậy.”
“Cậu phá hỏng bầu không khí theo nhiều nghĩa lắm đấy.”
“Đó là một cuộc gặp gỡ chấn động đó.”
“Nghe giống như gặp địch hơn là gặp gỡ.”
“Nhân tiện thì đây là hình ảnh lúc ấy. Người chụp là Chúa Sáng Thế.”
“Thỉnh thoảng cậu lại dùng quan hệ quái lạ để chụp hình nhỉ. Một vật thể đen bí ẩn ở bên cạnh nữ dũng sĩ rưng rưng nước mắt là cậu nhỉ.”
“Vâng, tôi chính là vật thể X bí ẩn.”
“Đúng là bí ẩn thật. Nhìn hơi giống hình người lại càng có cảm giác kinh dị hơn nữa.”
“Tôi đã ngọ nguậy nhiều lắm đó. Ngoài ra còn rên hừ hừ nữa.”
“Chẳng phải là kinh dị luôn à. Thế thì dĩ nhiên dũng sĩ phải run run rồi. Tại sao cậu lại biến thành thứ này hả?”
“Tại vì trước khi chuyển sinh thì nữ thần bảo tôi phải suy nghĩ cho cảm xúc người ra chủ đề đó.”
“Cậu đã nghĩ kiểu gì vậy?”
“Tại vì người đó viết là vật thể X bí ẩn chứ không phải danh từ cụ thể nên tôi nghĩ ý của đối phương là ‘Hãy trở thành thứ ở bên cạnh dũng sĩ mà người đó không biết rõ là cái gì’”
“Hoá ra là thế. Tôi lại tái xác nhận một phần lý do con người không thể thấu hiểu nhau rồi.”
“Do đó, tôi không tương tác kiểu dễ hiểu như hội thoại mà chỉ liên tục ở bên cạnh Kawart.”
“Không có gì ngoài phiền toái cả. Cơ mà dũng sĩ này nhút nhát nhưng lại có sức mạnh nhỉ. Nếu nhìn thấy cậu thì chẳng phải cô ấy sẽ chạy trốn hay tấn công à?”
“Không phải. Ngay khi Kawart nhìn thấy tôi thì có vẻ bản năng cô ấy đã ngộ ra rằng ‘Không thể thắng cũng không thể chạy’”
“Tuyệt vọng đến vậy sao. Khoan, nếu đó là cảm xúc khi nhìn thấy cậu thì không chừng đó lại là dũng sĩ ưu tú hơn cả tôi tưởng.”
“Nếu bị quan sát và nhìn ra chuyện tôi ở bên trong thì sẽ rất rắc rối, vì vậy nên tôi đã dùng thiết lập khiến người nhìn mình chỉ mang cảm giác thật mơ hồ.”
“Cậu chỉ đang hù doạ người khác thôi.”
“Tôi đã cố làm thân với cô ấy đó. Lúc nào tôi cũng ngọ nguậy bên cạnh để thể hiện rằng mình luôn ở cùng.”
“Rõ là đi hù doạ rồi.”
“Chẳng hạn như dịu dàng trông chừng Kawart ngủ lúc tối muộn.”
“Rõ là hù doạ.”
“Chẳng hạn như hấp thu mấy xác chết của thích khách nhắm tới Kawart.”
“Rõ là hù doạ.”
“Cơ mà cô ấy lại hơi vui mừng vì tiện lợi đó.”
“Nhát gan mà cũng biết suy nghĩ nhỉ.”
“Ban đầu thì Kawart rất sợ hãi, nhưng vì không cảm thấy địch ý nên cô ấy cũng chấp nhận tôi, dù nó mang cảm giác giống như từ bỏ hơn.”
“Có vẻ cậu không hiểu nổi tâm tình bỏ cuộc của người buộc phải chấp nhận vật thể lạ cứ ngọ nguậy bên cạnh nhỉ.”
“Cho dù thích khách xuất hiện, cô ấy cũng ra vẻ như bản thân triệu hoán Sử Ma mà cho tôi tấn công đó.”
“Cô ta không định xử lý cậu à.”
“Mấy lúc chiến đấu với ma vật thì cô ấy cũng hợp tác với tôi. Chẳng hạn như Kawart sẽ giao tiền tuyến cho tôi, còn cô ấy thì đứng ở sau mà dùng ma pháp diện rộng.”
“Cô ta không định xử lý cậu à.”
“Chẳng hạn như cô ấy thường xuyên bảo ‘Xử lý chỗ này nhé’ mà giao cho tôi phụ trách những lúc quan trọng đó.”
“Cô ta không định xử lý cậu à.”
“Mua sắm tại khu phố xử lý đồ cũ cũng được giao cho tôi luôn.”
“Cái đó thì giúp ích thật nhỉ. Cơ mà không phải hai bên đang tương tác đấy chứ?”
“Tôi thì không nói gì cả, chỉ là thỉnh thoảng cô ấy lại nhờ vả bằng giọng nói đáng yêu nên tôi quên mất.”
“Quên mất là cái gì chứ. Nhưng nếu gửi cậu đi mua sắm thì chẳng phải khu phố sẽ bị hỗn loạn à?”
“Tôi có nghe tiếng reo hò cổ vũ.”
“Cậu có nhầm với tiếng thét không đấy.”
“Cả mấy người bảo vệ cũng đi theo mà bảo đừng xô đẩy.”
“Chẳng phải là vệ binh đưa người dân chạy trốn à.”
“Với lại tôi còn được xin chữ ký nữa.”
“Ưm… Không nghĩ ra được cái gì khác. Bộ có nhân vật kỳ quái như vậy thật ư?”
“Đó là một tập đoàn mặc áo choàng đen khá là khó hiểu. Họ còn nói Tinh Ngẫn Tì Hần gì ấy.”
“Chẳng phải là tín ngưỡng Tà Thần à.”
“À, mấy lời nghe không quen nên khó lọt vào tai nhỉ.”
“Tinh Ngẫn mới khó quen hơn đấy.”
“Nhận tiện thì sau khi ký, tự dưng quyền chi phối cơ thể của tôi gần như bị cướp mất.”
“Không phải đó là ma pháp Khế Ước hay Sai Khiến à.”
“Khi tôi thử dùng sức chống cự thì tự dưng mấy người kia trở nên cao hứng rồi ngã ra hết trơn.”
“Bị sức mạnh của cậu nuốt chửng luôn sao.”
“Vậy là họ không phải cực kỳ xúc động vì nhận được chữ ký à. Thật đáng tiếc.”
“Đối với người thờ phụng Tà Thần thì tôi nghĩ hai chuyện khá giống nhau đấy.”
“Khi quay lại chỗ Kawart thì cô ấy lại run rẩy với nước mắt lưng tròng như mọi khi.”
“Có vẻ cô ấy đã thử xem có thể đùn đẩy cho ai không rồi. Dù sao cậu cũng có ngoại hình dễ bị nhầm với Tà Thần mà.”
“Cả lúc tìm kiếm vũ khí truyền thuyết và cùng Kawart đi đến chỗ của Đại Tinh Linh, đối phương cũng lầm bầm ‘Ơ? Tà Thần quái gì đây… Đáng sợ vãi’”
“Cậu dần bị thế giới nhận thức rồi nhỉ.”
“Bản thân tôi vẫn đang định cố gắng đóng vai trò linh vật nhẹ nhàng cơ.”
“Cậu thử giải thích mình có yếu tố nhẹ nhàng nào xem.”
“Thì chuyển động của tôi khá là uyển chuyển này.”
“Cái đó là chỉ nhân vật mang bộ dạng nhẹ nhàng chứ không phải chỉ nhân vật có chuyển động uyển chuyển.”
“Với lại tôi cũng cầm cờ ủng hộ tự tay làm mà cổ vũ này.”
“Đúng là giống linh vật thật.”
“Chẳng hạn như ôm lấy chân rồi ngước nhìn với vẻ đáng yêu.”
“Đúng là linh vật sẽ làm vậy, nhưng với ngoại hình đó thì chỉ toàn kinh hãi thôi.”
“Chẳng hạn như đăng ký thương hiệu.”
“Đúng là giống linh vật thật. Cơ mà đăng ký thương hiệu được luôn à?”
“Lần này thì tôi không học chữ, nhưng khi ngọ nguậy đi tới chỗ giống như cơ quan hành chính thì tôi được dán giấy ở khắp nơi luôn.”
“Không phải đó là giấy nhiệm vụ để diệt trừ à?”
“Con số viết bên dưới không phải là mã thương hiệu ư…?”
“Đó là tiền thưởng.”
“Hèn gì tôi thấy lạ lạ. Tại vì bên cạnh cũng có tờ giấy vẽ hình chân dung của Kawart nữa.”
“Dù sao quốc gia cũng gửi thích khách đi mà.”
“Tôi cứ tưởng Kawart cũng muốn tiếp cận theo kiểu linh vật luôn chứ.”
“Sao tôi có cảm giác cậu muốn trở thành linh vật riết nên đầu óc cũng trở nên lỏng lẻo luôn vậy.”
“Thật ra thì tôi cũng định trợ giúp cô ấy thám hiểm, nhưng Kawart trông nhút nhát chứ nếu chiến đấu thì mạnh lắm luôn. Mấy trận chiến không cần thiết thì nhanh chóng né tránh, né không được thì cô ấy sẽ thắng rất nhanh.”
“Cuộc chiến với mấy trăm thích khách lại không thể tránh né à.”
“Tại vì đó là những thích khách muốn giết Kawart mà. Đối phương cũng chuẩn bị tinh thần mà thách thức, thế nên dù than thở nhưng cô ấy cũng không tránh né.”
“Nếu đẩy lui vài chục người thì người thường cũng phải hiểu được sức mạnh của dũng sĩ nhỉ. Nhưng nếu đã công nhận sức mạnh như vậy thì chẳng phải công nhận cô ấy là dũng sĩ một lần nữa là được sao?”
“Chắc là họ cứng đầu quá đó.”
“Quá vô nghĩa rồi.”
“Và rồi Kawart đã một mình đặt chân tới lâu đài Ma Vương.”
“Vẫn cắt quãng như mọi khi.”
“Đối đầu với con người thì cũng không cần nói. Ngoài ra thì cô ấy khá nhát nên cũng chẳng có sự kiện phụ nào cả.”
“Nhân vật mạnh nhất vừa né tránh chiến đấu vừa chọn con đường ngắn nhất nhỉ. Đúng là thế thì trông nhanh thật.”
“Ma Vương cũng mang uy nghiêm của một Ma Vương đó. Đối phương chào đón bọn tôi rằng ‘Dũng sĩ Kawart, thật không ngờ ngươi lại có thể đến đây một mình. Tuy nhiên, sức mạnh cô độc cao ngạo ấy sẽ phải dừng tại đây. Hãy đối mặt với nghiệp chứng gánh thế giới trên người… Này, bên cạnh là.. cái quái gì vậy? Hả? Sao có hơi đáng sợ…’”
“Vẫn sợ như thường kìa.”
“Cả Kawart cũng đáp lại ‘Tôi không biết… không hiểu sao mà nó cứ bên cạnh suốt…’ rồi hồi tưởng lại chuyến hành trình từ đầu đến giờ.”
“Toàn là sợ hãi đối với cậu đấy.”
“Nhân loại dường như tưởng tôi là Sử Ma được triệu hoán hoặc là ma vật do Kawart nuôi, nhưng Ma Vương thì chỉ liếc nhìn là nhận ra tôi không phải Sử Ma hay ma vật gì cả.”
“Nhìn thấy quái vật dị dạng không rõ nguồn gốc thì cả Ma Vương cũng phải bối rối rồi.”
“Ma Vương có vẻ khá tò mò về tôi nên đã đình chiến với Kawart và bắt đầu nghiên cứu.”
“Cậu được người ta hứng thú chưa kìa.”
“Và Kawart ở một bên cổ vũ.”
“Quả nhiên là cô ta cũng muốn Ma Vương có thể làm gì đó.”
“Và rồi tôi cũng cao hứng theo mà cổ vũ.”
“Người ta có lẽ sẽ sợ đấy.”
“Ma Vương cũng cất tiếng thét thất thanh đó.”
“Tên đó không thể lộ thêm chút uy nghiêm à.”
“Và kết quả điều tra là Ma Vương từ bỏ việc đánh bại Kawart và lựa chọn con đường hoà bình.”
“Kiểu này không phải là hoàn toàn bó tay và nghĩ mình cũng sẽ bị ám nếu đánh bại dũng sĩ à.”
“Kawart nghĩ tới chuyện bản thân có thể sẽ chết nếu chiến đấu với Ma Vương nên đã vui lòng chấp nhận đề nghị ấy.”
“Dũng sĩ cấp bậc mạnh nhất mà vẫn mang tư tưởng ấy thì chắc Ma Vương cũng mạnh lắm nhỉ.”
“Cũng phải. Theo đánh giá của tôi thì Ma Vương mạnh hơn vài phần đó.”
“Nhưng dũng sĩ bị thế giới nhắm đến mạng sống lại đi bắt tay với Ma Vương thì người khác sẽ nghĩ gì?”
“Thật ra là họ lại chấp nhận con đường hoà bình nhanh chóng lắm luôn.”
“Ủa? Thế thì bất ngờ đấy. Có lý do gì à?”
“Về khoản đó thì tôi cũng thấy kỳ lạ lắm. Đến cuối thì hầu như chẳng còn thích khách nào tới nữa. Có lẽ họ đã tin tưởng một Kawart vẫn lên đường thám hiểm vì thế giới dù bị nhắm tới mạng sống đó.”
“Tôi không nghĩ thế giới này sẽ kết thúc bằng câu chuyện đẹp như thế…”
“Còn về thời khắc cuối cùng thì vị Chúa Sáng Thế bảo rằng ‘Vừa có chuyện nên xin phép gửi trả cậu về.’ Tuy thấy hơi lạ nhưng do đối phương khá nghiêm túc nên tôi cũng đồng ý luôn.”
“Hửm? Đối với diễn biến cho thời khắc cuối cùng thì lạ thật.”
“A, nhân tiện thì quà mang về là thú nhồi bông đã được đăng ký thương hiệu của tôi.”
“Cứ nghĩ đó là cậu làm tôi cảm thấy thật không cần thiết đấy. Hừm, cho dù bị lược bỏ chi tiết, nhưng nhìn vật thật vẫn có áp lực gì đấy…”
“Cơ mà mấy tấm giấy này là tiền thưởng truy nã à… Tôi còn tưởng là số đẹp nên vui quá trời luôn.”
“Dù sao cũng hiếm có tiền thưởng mang số lẻ lắm, cậu nên nhận ra bằng mấy tấm truy nã xung quanh đi.”
“Tại tôi nghĩ đó là bảng dán những người có số đẹp cơ.”
“Ngược lại, cậu nghĩ ra được như vậy cũng hiếm hoi đấy… Ủa, cậu cũng mang cả tờ truy nã khác về à.”
“Tại vì sẵn dịp nên tôi xin thêm mấy tấm.”
“Tranh của dũng sĩ thì khá là đáng yêu, nhưng mấy cái khác đều là tội phạm bặm trợn cả. Cơ mà quả nhiên là dũng sĩ, tiền thưởng cũng hơn cả mấy tờ truy nã kia hẳn hai chữ số.”
“Dù sao thì con người cũng không thể nào đủ mạnh để đánh bại cô ấy mà.”
“Và Ma Vương lại còn mạnh hơn thế nữa, về khoản căn bằng sức mạnh thì… Hửm? Cậu cho tôi xem tờ của cậu được không?”
“Vâng xin mời, nhưng hình chụp có góc đẹp hơn đó.”
“Chẳng liên quan… Để tôi đi hỏi lại đã. Bíp bíp.”
“Nữ thần dùng điện thoại di động để liên lạc với các vị thần khác à?”
“Cách thức thì bao nhiêu cũng có. Tôi chỉ không muốn cho cậu thấy cách liên lạc kiểu nữ thần thôi. A, a lô__”
“Nữ thần vẫn nói a lô kìa.”
“___ À, quả nhiên là vậy. Tôi sẽ trách mắng một chút, dù chắc cậu ta cũng không tự xét lại mình đâu___ Ủa, thái độ đặc thù thật nhỉ____ Ừ, tôi sẽ nói cho cậu ấy. Vậy thì xin phép.”
“Sao có cảm giác bên kia vai vế hơi lớn nhỉ.”
“Về lập trường thì tôi vẫn áp đảo hơn nhiều. Còn về kết quả xác nhận thì có khá nhiều lý do.”
“Lý do?”
“Lý do thế giới chọn con đường hoà bình nhanh hơn tôi nghĩ đấy. Nói thẳng ra là tại cậu cả.”
“Ơ?”
“Cậu thử nhìn so tiền truy nã của cậu với dũng sĩ xem.”
“Số chữ số giống nhau nhỉ. Về kích cỡ thì của tôi lại nhỏ hơn.”
“Bên dũng sĩ là trả bằng đồng vàng, còn cậu là trả bằng đồng trắng đấy. Nghĩa là cậu mới là người bị truy nã cao hơn. Đây, từ điển.”
“Là thật kìa. Làm dễ hiểu lầm ghê.”
“Giải thích đơn giản là trong thế giới cậu chuyển sinh, dũng sĩ là người được xem là đối tượng khá nguy hiểm. Và khi cậu đột nhiên xuất hiện bên cạnh dũng sĩ thì bị họ xem là Tà Thần. Vì trông thấy dũng sĩ, Ma Vương và Tà Thần cùng bắt tay nên thế giới mới đầu hàng vì không có cơ hội chiến thắng đấy.”
“Tôi đã cố gắng để phân phát yêu thương mà.”
“Tín ngưỡng Tà Thần cũng bành trướng. Không chỉ con người, cả mấy chủng tộc khác như Tinh Linh cũng định lập phe lập phái nên Chúa Sáng Thế cảm thấy khó điều khiển và chọn cách mời cậu quay về.”
“Có yếu tố để tôi bị họ sợ hãi đến vậy à…”
“Những người từng nhìn thấy cậu đều sở hữu trạng thái thần kinh bất ổn định. Có vẻ thiết lập vật thể bí ẩn còn khiến tinh thần con người bị hỗn loạn hơn cả tưởng tượng nữa.”
“Kawart cũng chỉ run rẩy thôi mà.”
“Nghĩa là cô ấy sở hữu gia hộ của dũng sĩ mà vẫn phải run rẩy đó. Mặc dù tôi vẫn thấy kỳ quặc vì vua Tinh Linh sợ hãi rồi Ma Vương khóc lóc nữa… Chính vì cậu thật sự diễn xuất vai vật thể bí ẩn nên mới tạo ra kết quả kinh khủng như thế.”
“Tức là khả năng diễn xuất linh vật của tôi đã ngang với giải thưởng Oscar…?”
“Kiểu thế. Có lẽ cậu cần phải học cách kiềm chế lại rồi.”
-------------------------------------------------------------------
Tôi từng là một dũng sĩ nhát gan. Không, tôi quá nhát gan để gọi là dũng sĩ. Vào thời điểm tôi thức tỉnh sức mạnh của dũng sĩ, trực giác của tôi cũng đã lý giải được sức mạnh của kẻ mình cần phải tiêu diệt, Ma Vương.
Chỉ bằng sự thận trọng thông thường cũng không đủ để đánh bại Ma Vương mạnh hơn tôi vô số lần. Vì vậy, tôi đã quyết định rằng cho đến khi mình thật sự trở nên mạnh mẽ, bản thân sẽ không làm ra hành động để Ma Vương phải chú ý.
Song, vận mệnh cứ liên tục đẩy tôi tiến tới. Những đồng đội tìm ra tôi đã thức tỉnh sức mạnh dũng sĩ và cùng sánh bước muốn cứu rỗi thế giới. Đất nước ủng hộ tôi làm dũng sĩ và tận lực vì nền hoà bình nhân loại.
Tôi đã liên tục chạy trốn khỏi cảm xúc của họ. Tôi vẫn chưa trở nên mạnh hơn. Cho dù làm thế nào cũng không thể đánh bại Ma Vương. Đó là kết quả mà tôi đã hiểu rõ từ lâu.
Song, dù truyền đạt bao nhiêu đi nữa, vẫn không ai tin tưởng lời nói của tôi. Họ đã bị loá mắt bởi sức mạnh dũng sĩ mà bỏ sót sự sâu thẳm trong bóng đêm của Ma Vương.
Tôi nói nhiều đến thế nào cũng chỉ phí công. Không, nếu chỉ dừng lại ở phí công thì mọi chuyện còn tốt.
Lời nói của tôi trở thành lý do khiến mọi người ghét nhân cách của chính bản thân tôi, trái tim của mọi người lại càng rời xa tôi thêm một tầng. Họ xem tôi là kẻ nắm giữ sức mạnh nhưng không chịu sử dụng nó. Họ bảo rằng tôi là kẻ hèn nhát phung phí sức mạnh của dũng sĩ và hướng ánh mắt miệt thị.
Mối quan hệ tan vỡ là điều rất đơn giản. Vương tử của quốc gia chướng mắt với hành động của tôi đã ép tôi phải chiến đấu. Cho rằng tôi nên chết đi nếu không thể chiến đấu, và người đó thật sự nghiêm túc muốn giết tôi.
Trước khi biết được liệu đó là lời thật lòng hay chỉ là muốn khích lệ, tôi đã giết chết vị vương tử ấy. Vương tử… không, mọi người còn yếu ớt hơn cả tôi tưởng tượng.
Vị vua căm hận tôi. Đồng đội khinh rẻ tôi. Khe hở ấy đã không còn có thể khoả lấp được nữa. Vì vậy, tôi đã chạy trốn.
Mọi người liên tục gửi thích khách vì muốn đoạt lại sức mạnh dũng sĩ từ tôi. Trong số đó cũng có cả những người từng là đồng đội của mình.
Bọn họ không xem tôi là con người, không do dự sử dụng những thủ đoạn vô nhân đạo nhất. Cho trẻ con ngây thơ mang thức ăn bị tẩm độc và lệnh cho nó cùng ăn với tôi. Giả vờ là người thấu hiểu và tấn công trong lúc tôi sơ suất ngủ say. Họ đã giết chết trái tim tôi, khiến tôi hiểu rằng bản thân không thể chiến thắng chỉ bằng sức mạnh.
Tôi đã rất phiền não. Liệu tôi có cần phải hoàn thành sứ mệnh của dũng sĩ vì những kẻ như thế này không? Kể cả khi lý giải được sức nặng của sứ mệnh, tôi vẫn ghét phải đặt cược tính mạng trong trận chiến có phần thua nhiều hơn thắng.
Thậm chí tôi còn nghĩ tới chuyện chết đi và đẩy trách nhiệm này cho một ai đó khác. Song, nhất định dũng sĩ mới đó cũng rơi vào tình cảnh giống như tôi. Người đó biết được sức mạnh của Ma Vương, muốn hành động một cách cẩn trọng, cuối cùng bị những người loá mắt vì sức mạnh của dũng sĩ dồn đến cái chết. Tôi không muốn đùn đẩy cảm xúc ấy cho một người khác.
Ma Vương vẫn đang muốn huỷ diệt con người dù tôi có suy nghĩ gì. Nếu tôi không làm gì thì thế giới sẽ bị huỷ diệt, bản thân cũng sẽ chết đi. Đã vậy thì tôi hãy cứ hoàn thành trách nhiệm của một dũng sĩ. Tôi tự lừa dối bản thân như vậy mà tiến tục tiến tới.
“Ô… Ôô…”
Và vào thời điểm ấy, thứ đó đã rơi xuống bên cạnh tôi. Một vật chất màu đen bí ẩn cứ ngọ nguậy. Vì nó cất tiếng nên tôi hiểu đó là vật sống, nhưng tôi không thể hiểu thêm bất cứ cái gì khác. Thứ đang ở đó chỉ là sợ hãi cùng tuyệt vọng mơ hồ. Tôi không thể làm gì nó. Tôi ngộ ra rằng mình không thể đánh bại nó, không thể chạy trốn khỏi nó, cho dù làm gì cũng sẽ vô nghĩa.
Cơ thể tôi run rẩy trong vô thức. Có lẽ tôi đã chảy nước mắt, có lẽ cũng không kiềm chế được bản thân tiểu tiện. Sự tồn tại ấy lại đáng sợ đến mức ngay khi tự lừa dối mình mà muốn sống tiếp, tôi đã nghĩ lại rằng cái chết mới là giải thoát.
Song, thứ đó lại không hề thực hiện hành động gì thương tổn tôi.
Cho dù tôi thức dậy hay ngủ say, nó vẫn liên tục ở bên cạnh mà nhìn chằm chằm tôi với chiếc lỗ hư vô khiến cả con tim cũng như bị hút mất.
Mặc dù cơ thể vẫn không ngừng run rẩy như trước, nhưng sau khi bắt đầu có thêm thời gian bình tĩnh suy nghĩ thì tôi thử điều tra thêm vài thứ.
Nó không phải ma vật, cũng không phải Sử Ma. Vì thu lấy xác chết nên có lẽ nó cũng phải ăn uống. Nó có trí tuệ để kết hợp đồ vật mà tạo ra công cụ. Dường như nó nghe thấy lời nói nên tôi có thể chỉ dẫn một cách đơn giản. Không một công kích nào có tác dụng với nó.
Phản ứng của người nhìn thấy nó đều khác nhau. Người thần kinh yếu thì tinh thần lập tức sụp đổ, người thần kinh mạnh thì tinh thần vẫn bị sụp đổ sau khi rơi vào điên loạn. Lý do tôi bình an có lẽ là vì sức mạnh của dũng sĩ.
Tôi đến chỗ ở của vua Tinh Linh, nhân vật được cho rằng do Chúa Sáng Thế ban tặng trí tuệ. Tôi đã nghĩ rằng không chừng vị vua Tinh Linh ấy có thể nhìn ra điều gì đó từ nó.
Song, đến cả vua Tinh Linh biết đến thần thánh cũng chỉ có thể mang cảm xúc sợ hãi khi đối mặt nó. Vua Tinh Linh gọi nó là Tà Thần và van xin tôi mang nó rời xa.
Tôi suy nghĩ liệu nó có thật sự là Tà Thần hay không. Độ đáng sợ đúng là rất phù hợp để gọi là Tà Thần, nhưng nó cũng chẳng truyền đạt cả cảm xúc tà ác nào cả.
Tuy nhiên, nó chắc chắn là một thứ rất đáng sợ. Bởi vì nó chỉ cần tồn tại cũng đã là một mối đe doạ.
Tại khu phố tôi ghé sang để bổ sung vật tư, tôi đã cảm nhận được rất nhiều địch ý từ mọi người. Tôi đã được treo tiền thưởng vô cùng khổng lồ. Tôi có thể nhận ra cả khu phố đều đang muốn giết tôi.
Ngay khi tôi suy nghĩ phải làm sao để tẩu thoát, nó đang ở ngoài phố vì tôi yêu cầu đã gây ra náo động.
Tôi cho rằng nếu dẫn nó tới nơi không người thì sẽ không sao, nhưng tổ chức tín ngưỡng Tà Thần nghe được tin đồn Tà Thần đã thử tiếp xúc với nó.
Nó không phải thứ có thể khống chế. Dường như họ đã định chi phối bằng khế ước, nhưng kết quả lại vô cùng rõ ràng.
Náo động nối tiếp náo động. Nó phản ứng với điều đó và tiến vào trong phố. Vì tôi đã rời xa khu phố nên nó lập tức quay trở lại, nhưng kết cục của những kẻ chứng kiến đã báo cho toàn thế giới về sự tồn tại của nó.
Quốc gia gửi thích khách đến chỗ tôi vốn đã biết được sự tồn tại của nó. Vậy nên họ đã giảm đi việc gửi thích khách dạo gần đây, nhưng vì chuyện lần này nên họ bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ kế sách mà hành động.
Các quốc gia xem nó là tồn tại nguy hiểm hơn cả Ma Vương. Họ đã động quân vì muốn xử lý nó, nhưng hậu quả lại càng trở nên thảm khốc. Do đó, tôi đã lựa chọn thủ đoạn cuối cùng mà mình luôn né tránh.
Đó chính là đến hỏi Ma Vương về phương pháp xử lý nó. Tôi biết đây là hành động điên cuồng khi nhờ vả kẻ địch như Ma Vương, nhưng tôi không suy nghĩ ra phương pháp nào khác ngoài cái này.
Ma Vương cũng không biết sự tồn tại của nó. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy, Ma Vương cũng run rẩy mà rơi nước mắt giống như tôi.
Sự tồn tại bí ẩn mà cả Ma Vương cũng phải sợ hãi, và thứ đó lại liên tục ở bên cạnh dũng sĩ như bản thân. Nhìn thấy vấn đề dị thường ấy, Ma Vương đã hứa rằng sẽ nghiên cứu thứ đó.
Khác với người mang sức mạnh dũng sĩ như tôi, sức chống chịu của Ma Vương đối với nó khá là yếu. Cho dù sở hữu sức mạnh vượt xa dũng sĩ, nhưng độ run rẩy khi đứng trước thứ đó thì tôi cũng không thể sánh bằng.
Song, quả nhiên Ma Vương vẫn là Ma Vương. Cho dù run rẩy hay chảy nước mắt, đối phương vẫn suy nghĩ ảnh hưởng của vật chất tồn tại trước mắt đối với thế giới và toàn tâm toàn ý đối mặt nó.
Ma Vương muốn huỷ diệt nhân loại đang khai hoang bừa bãi mà cứu thế giới. Thông qua việc này, tôi đã biết được sức mạnh ý chí của Ma Vương đối với thế giới.
Kết quả là Ma Vương cũng không thể tìm ra thủ đoạn hữu hiệu nào đối với nó. Bởi vì kể cả khi quan sát bao nhiêu đi nữa, đối phương vẫn bị cảm giác mơ hồ ập tới và không thể tiến lên phía trước.
Tuy nhiên, Ma Vương kết luận rằng chuyện nó luôn ở bên cạnh tôi có ý nghĩa gì đó và thề rằng sẽ không chọn con đường đối địch với tôi.
“Chúa Sáng Thế mang ý đồ gì đó mà ban nó cho cô. Đã vậy thì chuyện đối xử nó như thế nào chắc chắn là vai trò của người mang sức mạnh dũng sĩ như cô.”
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về lời của Ma Vương. Tại sao một thứ cả dũng sĩ lẫn Ma Vương đều sợ hãi lại sinh ra ở thế giới này. Và khi nghĩ tới bóng dáng của những người dính líu tới nó trong quá khứ, tôi đã đề nghị với Ma Vương.
Kết luận của tôi là như thế này. Dũng sĩ và Ma Vương đều là tồn tại được sinh ra để cứu thế giới. Và thứ kia chính là sức mạnh kiềm chế mà thế giới dành cho tôi. Vậy thì điều tôi cần làm chính là ngăn cản thế giới tranh đấu bằng sức mạnh này.
Tôi đã chọn con đường hoà bình cùng Ma Vương. Những kẻ căm hận lẫn nhau trong lịch sử dài dằng dặc lại đột nhiên bắt tay, đó là một câu chuyện mơ mộng mà ai cũng chỉ cười mà không hề quan tâm.
Còn nó là thứ để hiện thực hoá giấc mơ ấy. Tôi tin rằng đó là ân huệ cuối cùng mà Chúa Sáng Thế ban cho thế giới này.
Sau đó, thế giới thuận lợi bước trên con đường hoà bình. Khi Nhân Giới tạo gánh nặng cho thế giới thì Ma Giới sẽ ngăn cản. Khi Nhân Giới và Ma Giới tranh đấu với nhau thì nó sẽ xuất hiện. Cơ chế ấy mang lại tác dụng vô cùng đầy đủ để giảm thiểu thiệt hại lẫn nhau.
Những người biết được sự đáng sợ của nó bắt đầu lắng nghe những lời từ Ma Giới. Ma Giới cũng không còn nghĩ đến chuyện dùng sức mạnh để thống trị những người chịu lắng nghe.
Khi thế giới bắt đầu trở nên hoà bình thì thứ đó đột nhiên biến mất. Trong khi mọi người đều an tâm thì vua Tinh Linh lại cảnh báo mọi người như thế này.
“Chúng ta được sinh ra như những kẻ khác biệt bởi Chúa Sáng Thế. Ngài ấy mong muốn chúng ta công nhận sự khác biệt và hỗ trợ lẫn nhau. Song, sự khác biệt lại sinh ra tranh đấu. Chúng ta đã tranh đấu với nhau. Vậy thì có lẽ nó chính là sự phẫn nộ của Chúa Sáng Thế đối với chúng ta. Do đó, chúng ta không được phép quên. Cùng với việc sống trong thế giới, chúng ta cũng có vai trò phải giúp thế giới này sống sót.”
Câu chuyện liên quan đến Chúa Sáng Thế tức là thần thoại. Thời đại chúng tôi sống chắc hẳn sẽ được kể lại như một phần của thần thoại. Nó đã lưu lại sự sợ hãi không thể tách rời với mọi người đến mức như thế.
Tuy vậy, vào một hôm, tôi chợt có một giấc mơ. Một giấc mơ mà nó luôn ở bên cạnh. Cơ thể tôi vẫn luôn run rẩy những khi nó tồn tại bên mình. Vậy thì nó xuất hiện trong mơ cũng là điều đương nhiên.
Song, tôi lại không nghĩ đây là ác mộng. Trong giấc mơ ấy, cho dù bản thân đang run rẩy, tôi vẫn không cảm thấy chút đáng sợ nào. Ngược lại, tôi có cảm giác nó ở bên cạnh là vì thân thiết với bản thân, và điều đó khiến tôi cảm thấy nó còn có thêm chút đáng yêu nữa.
-------------------------------------------------------------------
___ Vì mấy câu chuyện về người chuyển sinh đó nghe khá thú vị nên tôi mới cao hứng mà làm, không ngờ lại trở thành chuyện lớn rồi.
“Thần linh trông vậy chứ cũng có lúc không thèm suy nghĩ mà. Hãy cố gắng lèo lái tương lai sau này đi.”
___ Tôi sẽ cố… Nhân tiện thì con thú nhồi bông đó khá là nổi tiếng trong Thần Giới đó.
“Chư thần thích mấy thứ dị hợm nhỉ.”