“… Không thấy pudding của tôi đâu hết nhỉ.”
“Respawn. Tôi hiểu cảm xúc của nữ thần, nhưng không phải tôi ăn đâu.”
“Tôi cũng không phải đang nghi ngờ cậu. Vì không thấy pudding nên tôi có hơi không kiểm soát được sức mạnh. Tôi vốn chỉ định vỗ bộp lên vai cậu thôi.”
“Vậy mà tôi bộp một phát mất tiêu luôn nè. Nữ thần đang bảo cái pudding tôi làm khoảng ba ngày trước nhỉ.”
“Đúng thế. Cái mà tôi bảo cậu làm đủ cho ăn vài ngày đấy.”
“Rõ ràng là không phải tôi ăn rồi. Trước hết thì hãy kiểm tra hành động của nữ thần từ ngày hôm kia nào.”
“Có vẻ tôi đang bị nghi ngờ nên nghe hơi khó chịu đấy. Hôm kia thì tôi có gọi một nữ thần quen biết tới dùng tiệc trà.”
“Tôi cũng muốn nhìn thấy nữ thần đó ghê.”
“Cậu vẫn chưa hiểu rằng bản thân bị trói và bỏ trong tủ đông suốt hai ngày là vì có tà niệm hả.”
“Tôi ngủ mất tiêu luôn.”
“Tôi ngạc nhiên vì cậu bị đông đá mà không chết đấy. Hôm qua thì do có chút việc nên tôi đã đi qua không gian của vị thần khác một chút. Sáng nay thì tôi mới quay về và mang cậu ra khỏi tủ đông.”
“Sau đó thì nữ thần muốn ăn vặt nên mở tủ lạnh ra và pudding đã không còn rồi nhỉ.”
“Hừm… Không lẽ nữ thần kia… Không, bản thân không nên lập tức nghi ngờ người khác như vậy.”
“Nhắc mới nhớ, xung quanh tủ lạnh dường như có mùi của nữ giới sở hữu bộ ngực căng tràn và ngọt ngào mà tôi chưa từng ngửi thấy.”
“Vậy là phải gọi người tới rồi. Ngoài ra thì bộp.”
“Respawn. Ủa? Tại sao tôi lại bị bộp vậy?”
“Vì tôi thấy khó chịu với nội dung báo cáo của cậu… Nhắc mới nhớ, nữ thần kia đến sáng nay mới về nhỉ.”
“Tới từ hôm kia rồi sáng nay mới về à. Bị bỏ rơi hết một ngày thì dĩ nhiên người ta sẽ hơi đói bụng rồi.”
“Đành chịu vậy. Tôi sẽ không truy cứu bánh pudding với nữ thần đó.”
“Tức là nữ thần cảm thấy ái ngại về chuyện ăn uống sao. Nữ thần trở nên khoan dung độ lượng thật đó.”
“Thần linh vốn dĩ không đói bụng, nhưng nếu bị tước đi thần tính thì sẽ không như vậy. Ở không gian của tôi thì đa số các vị thần đều sẽ rơi xuống cấp bậc ngang với con người.”
“Bị rơi xuống trạng thái ngang với người bình thường mà còn bỏ mặc một ngày thì tệ quá đó.”
“Còn người đáng lẽ ngang với người bình thường như cậu thì vẫn khoẻ khoắn dù bị bỏ trong tủ đông suốt một ngày. Lời của cậu không có sức thuyết phục đâu.”
“Nếu có thể ý thức đến từng tế bào trong cơ thể thì có thể chịu đựng hoàn cảnh khắc nghiệt lâu hơn một chút đó.”
“Độ khó cần thiết của con người lại tăng lên rồi. Tôi không muốn để mấy vị thần khác nhìn thấy chuyện này đâu.”
“Nhưng nói vậy thì tôi cũng suýt gặp được bạn của nữ thần rồi.”
“Cũng phải. Mặc dù tôi nghĩ là nếu lỡ mở tủ đông ra rồi nhìn thấy cậu đông cứng thì người ta cũng sẽ giả vờ không thấy thôi.”
“Nếu thấy con người nằm trong tủ đông thì cũng sẽ bất ngờ thật nhỉ.”
“Hẳn rồi.”
“Không chừng người ta còn nghĩ nữ thần sẽ ăn con người đó.”
“Làm sao mà có chuyện đó… Khoan đã…”
“Vị nữ thần đó có trạng thái như thế nào khi trở về vậy?”
“Cô ấy vẫn khẽ run rẩy và nở nụ cười khó xử như mọi khi thôi.”
“Như mọi khi thì nghe đáng thương ghê.”
“Nhắc mới nhớ, vì tôi nhận cá làm quà mang về nên đã rủ cô ấy ăn xong rồi hãy quay về, nhưng mà đối phương lại từ chối.”
“Vậy là nữ thần đã đi đến chỗ vị thần bên sư phụ Benizake nhỉ. Nhân tiện thì lời mời của nữ thần lúc ấy là gì?”
“Để xem nào. Tôi nói là vừa mới lấy được nguyên liệu rất tươi sống nên hỏi cô ấy có muốn ăn trước rồi về không.”
“Trong trường hợp nhìn thấy tôi thì chắc sự hiểu lầm sẽ bị đẩy nhanh đó.”
“Vì có khả năng sinh ra hiểu lầm nên tôi sẽ giải thích vào lần rủ tới vậy.”
“Không chịu cởi bỏ hiểu lầm liền thì nữ thần cũng dữ dội thật.”
“Vốn dĩ đây là lỗi của đám thần linh có sở thích ăn con người. Nếu diệt trừ sạch sẽ thì chắc sẽ không xảy ra hiểu lầm này rồi.”
“Cái tôi quá to.”
“Bởi vì thần linh không bị trói buộc bởi bất cứ ai cả. Tất cả đều giống như hiện thân của chủ nghĩa cá nhân luôn gánh vác tất cả trách nhiệm mà mình làm ra.”
“Tự dưng cảm thấy cũng đúng. Tuy nhiên, theo lý luận đó thì chẳng phải nữ thần cũng ăn natto hay sao?”
“Hừm… Đúng là cũng có vị thần ghét ăn natto. Chỉ vì thế mà bị gây sự thì cũng phiền toái nên tự trọng vậy.”
“Dính dáng đến thức ăn là nữ thần thật sự khoan dung độ lượng thật đó.”
“Người gom chuyện ăn người và natto với nhau như cậu cũng không kém đâu. Sắp sửa tới giờ chuyển sinh rồi.”
“Không phải vẫn còn một chút nữa à?”
“Sau khi rút thăm thì tôi cần cậu làm pudding nên vậy là vừa đủ thời gian.”
“Ra là thế, thời gian vừa chuẩn luôn. Vậy thì xin mời nữ thần.”
“Vé quay một lần… Lần này không phải là loại quay mười lần nhỉ.”
“Mấy thứ như vậy phải thỉnh thoảng phát ra thì người ta mới cảm thấy biết ơn đó.”
“Được quay vô hạn thì gacha sẽ không có giá trị gì nhỉ. Thế thì bấm một cái.”
“Ồ, ánh sáng có ba đường này là hiệu ứng chuyển sinh đó.”
“Nếu rút ra cái gì ngoài chuyển sinh thì cậu sẽ làm sao hả?”
“Trong trường hợp đó thì tôi sẽ nạp tiền mà quay tiếp.”
“Cái này nạp tiền được à?”
“Để xem nào. Từ bạn có bút danh Fuyaketa Danbooru, [Quả táo ở cửa hàng rau củ mà dũng sĩ chuyển sinh đi đến đầu tiên].”
“Thà để mỗi quả táo cho rồi.”
“Chắc là người ta muốn có dính líu đến dũng sĩ đó.”
“Chủ đề đơn giản nên xem như trúng mánh cũng được.”
“Ưm… Không phải cửa hàng hoa quả mà là cửa hàng rau củ, tức đây là một thế giới xem rau củ và hoa quả gần giống nhau nhỉ. Hàng hoá trông có vẻ sẽ rất phong phú, nhưng không biết liệu người bán có chuyên môn không ta.”
*Dù bán rau củ thì cũng có người biết nhiều về hoa quả
“Ý tôi không phải chuyện đó.”
“Vì tôi đã có kinh nghiệm thám hiểm cùng rau củ nên lần này lại muốn thám hiểm cùng hoa quả ghê.”
“Tôi nghĩ cậu yêu cầu cao hơn ở đồng đội cũng được đấy.”
-------------------------------------------------------------------
“Hôm nay lấy gì ăn vặt đây nhỉ… Chắc là pudding đi vậy. Nhắc tới pudding mới nhớ, không hiểu sao lại có một thời kỳ mà pudding cậu ấy làm ra bỗng trở thành chủ đề bàn tàn giữa các nữ thần… Chắc đó là do nữ thần kia truyền miệng rồi.”
“Tôi về rồi nè.”
“Vừa đúng lúc, tôi yêu cầu pudding.”
“Tôi vừa chuyển sinh thành táo nên đang nghĩ tới bánh táo cơ.”
“Thì cậu làm luôn bánh táo cũng được mà.”
“Ăn ít đồ ngọt đi thì nó mới mang cảm giác tráng miệng đó.”
“Đúng rồi. Chủ đề về bánh pudding cậu làm từng có một thời kỳ lan rộng giữa các nữ thần, cậu có nghĩ ra lý do gì không?”
“Ưm… Lúc mang một trăm cái pudding đến làm quà cho vị thần phụ trách sư phụ Benizake, người đó có bảo là không ăn hết nên sẽ chia sẻ cho các vị thần khác.”
“Một trăm cái pudding cho vị thần ông lão, cậu đang trêu chọc người ta đấy à?”
“Tại vì lúc nào cũng nhận hàng trăm con cá nên tôi nghĩ mình cũng nên đáp lại bằng chừng ấy.”
“Giờ lại thành giao dịch giữa các xí nghiệp rồi. Vậy là vì thế nên nó mới trở thành tin đồn, đến khi nữ thần kia ăn pudding của tôi thì nhận ra đó là thứ do cậu làm.”
“Được đánh giá cao thế thì thật tốt quá. Tại vì tôi đã điều chỉnh hương vị dành cho nữ thần nên chắc là cũng hợp với các nữ thần khác nhỉ.”
“Thức ăn của cậu có được gia hộ quái đản nào không vậy. Mà bỏ qua một bên, cậu là quả táo ở cửa hàng rau củ mà dũng sĩ chuyển sinh đi đến đầu tiên nhỉ.”
“Vâng. Tôi đã chuyển sinh thành quả táo ở cửa hàng rau củ mà dũng sĩ chuyển sinh Newtos đi đến đầu tiên.”
“Cái tên trông sẽ dùng lực hấp dẫn làm vũ khí nhỉ.”
“Cuộc gặp gỡ giữa tôi và Newtos chính là thời điểm cậu ta ba tuổi, lần đầu tiên cậu ấy làm chân chạy vặt đến cửa hàng rau củ.”
“Diễn biến như chương trình truyền hình ở Nhật Bản. Vì là dũng sĩ chuyển sinh nên độ tuổi đến cửa hàng rau củ lần đầu chắc cũng sẽ nhỏ hơn.”
“Nhưng do là dũng sĩ chuyển sinh nên bên trong vẫn là người lớn như bình thường.”
“Nếu đúng là người lớn đàng hoàng thì đứa trẻ ba tuổi vẫn có thể chạy vặt nhỉ.”
“Newtos yêu cầu ‘Ông già, cho một củ cải’”
“Hành xử ra dáng trẻ con hơn một chút không được à.”
“Mấy người chuyển sinh biết nhận thức từ lúc sinh ra thì toàn thô kệch vậy đó.”
“Thường thì người ta tới một độ tuổi nhất định mới lấy lại ký ức kiếp trước nhỉ. Tạo cảm giác thực tế là chuyện quan trọng, nhưng bắt người mang tuổi tinh thần của người lớn phải làm em bé suốt vài năm thì quá là cực hình rồi.”
“Tôi cũng từng chuyển sinh làm người một lần. Thỉnh thoảng làm thế cũng không tệ lắm đâu.”
“Trong trường hợp của cậu thì sinh hoạt không giống người còn dài hơn. Dựa trên thời gian đã qua thì dĩ nhiên gánh nặng tinh thần sẽ ít rồi.”
“Vào lúc ấy, ông chú trông cửa hàng nói rằng ‘Một mình đi mua sắm cũng giỏi đấy. Đây là hàng ta tặng thêm, nhận lấy đi’ rồi ném tôi ra.”
“Đúng kiểu ông chủ tiệm bán rau củ nhỉ.”
“Newtos định tránh tôi, nhưng ông chú đã nhìn thấu điều đó mà ném kiểu vòng cung kèm tốc độ xoay cao nên tôi đã lọt vào túi mua đồ của Newtos.”
“Dũng sĩ né tránh cũng thôi đi, không ngờ ông chú kia cũng không thể khinh thường được nhỉ.”
“Dù sao thì đó cũng là Ma Vương mà.”
“Ông chủ cửa hàng rau củ là Ma Vương sao. Có nhiều điều cần phải hỏi đấy, tại sao Ma Vương lại đi mở cửa hàng rau củ vậy?”
“Ma Vương Anistotehus là một Ma Vương cực kỳ cẩn thận. Ông ta dự đoán dũng sĩ sẽ là cản trở lớn nhất đối với bản thân trong tương lai gần nên đã đi thu thập thông tin tại khu phố được cho là sẽ sinh ra dũng sĩ.”
“Cái tên nghe như sẽ sử dụng thành thạo bốn nguyên tố nhỉ. Ma Vương mà lại một mình mở cửa hàng rau củ thu thập thông tin cũng hơi kỳ quặc đấy.”
“Tại vì suy nghĩ kỹ thì điều tra khu phố có khả năng sinh ra dũng sĩ nghe khá là ngu ngốc mà.”
“Đã là Ma Vương thì cứ bảo mình mang năng lực dự đoán tương lai là được mà.”
“Kể cả khi giải thích như thế, lỡ kẻ khác nghi ngờ rồi tỏ vẻ mình bị đùn đẩy thì ông ta cũng ngại lắm.”
“Ma Vương có vẻ khá sợ hãi thuộc hạ nhỉ.”
“Sau khi giả dạng làm ông chú bán rau củ suốt năm năm, Anistotehus đã nhận ra dũng sĩ chuyển sinh là Newtos và nhắm đến cơ hội tước đoạt mạng sống đối phương.”
“Hừm. Tức cậu, hay còn gọi là quả táo được tặng kia đã bị tẩm độc à.”
“Không phải. Nếu làm vậy thì ông ta sẽ không thể tiếp tục bán rau củ nên tôi chỉ là một quả táo bình thường thôi.”
“Tại sao lại lưu luyến với nghề nghiệp giả tại chỗ ẩn thân chứ?”
“Đối với người chỉ luôn suy nghĩ đến chinh phục thế giới như Anistotehus, một bánh răng nằm trong hệ thống vận hành của thế giới như bán rau củ đã khiến ông ta cảm nhận được nhiều thứ.”
“Đúng là cũng không phải không có chuyện đó, nhưng sai mục đích cả rồi.”
“Ngoài ra thì ông ta còn phải kiếm tiền để nuôi vợ và con gái nữa.”
“Ở chỗ ẩn thân thì đừng có lập gia đình.”
“Quay lại câu chuyện. Trên đường về, Newtos cầm trái táo bị miễn cưỡng tặng cho và lẩm bẩm ‘Trông kỳ cục thật, hay là trong này có độc?’”
“Dù sao cũng là quả táo được cất công ném thành hình cung mà.”
“Nghe thấy vậy, tôi đã đáp rằng ‘Không, tên đó là Ma Vương chứ tôi chỉ là quả táo bình thường thôi’”
“Có vẻ cậu sẽ bị ném đi nhỉ.”
“Nữ thần biết rõ ghê.”
“Ai mà không biết.”
“Tuy nhiên, tôi đã lượn một vòng cung với tốc độ siêu nhanh và đập vào vùng bụng trên của Newtos.”
“Mục tiêu có hơi lệch nhỉ.”
“Đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ đối với kẻ lãng phí thức ăn. Dù ngoại hình là đứa trẻ ba tuổi, nhưng bên trong vẫn là người lớn nên không cần phải khoan nhượng gì cả.”
“Khung cảnh tệ hại thật đấy.”
“Nhân tiện thì tôi cũng nói rằng ‘Công kích cỡ này còn không né được thì cậu không thể chạy trốn khỏi Ma Vương đang nhắm tới mạng mình đâu’”
“Nhân lúc thuyết giáo về lãng phí đồ ăn mà nói chuyện liên quan tính mạng thì nặng nề quá đấy. Được Ma Vương đưa cho mà lần này cậu lại là đồng minh dũng sĩ sao.”
“Không phải. Vì tôi nghĩ là có dịp thì nên khiến câu chuyện cao trào hơn. Dũng sĩ bị giết trong trạng thái ba tuổi cũng chán lắm.”
“Một quả táo phiền phức.”
“Thực tế thì Newtos cũng ngạo mạn vì mình là dũng sĩ chuyển sinh nữa. Sau khi nghe rằng Ma Vương đã trà trộn đến gần mình thì quýnh quáng lắm đó.”
“Tôi thì lại tò mò về thân phận của quả táo vừa nói ra tình hình hơn.”
“Cho đến lúc bị đập trúng lần thứ hai thì Newtos cũng nói câu giống vậy.”
“Cậu dùng sức mạnh để đánh trống lảng nhỉ.”
“Tôi đã cảnh cáo Newtos. Cái tên được Chúa Sáng Thế ban kỹ năng cheat như cậu ta còn chẳng thể thắng nổi một quả táo ở cửa hàng rau củ.”
“Nó đúng là sự thật, nhưng thế này lại khó quá.”
“Mặc dù cậu ta sở hữu kỹ năng cheat có thể dùng mọi loại ma pháp, nhưng chỉ cần nắm bắt quy tắc thế giới thì vẫn có thể dùng mà không cần kỹ năng. Ngoài ra, chỉ cần bị tác động một chút là nó sẽ bị phong toả ngay.”
“Độ khó ngang bằng Chúa Sáng Thế luôn rồi.”
“Vì vậy, tôi đã huấn luyện Newtos để cậu ấy có thể chiến đấu với Ma Vương.”
“Lần này cậu lại phát huy khả năng bồi dưỡng sao.”
“Nếu đối tượng là nữ thì tôi còn dịu dàng, nhưng với nam thì không cần phải khoan nhượng gì cả. Đó là một cuộc rèn luyện vô cùng khắc nghiệt đó.”
“Nghĩ đến cách đối xử với Benizake thì đó cũng không phải không khoan nhượng lắm đâu.”
“Trước tiên là rèn luyện cơ bắp. Cậu ấy phải đặt tôi lên lưng mà hít đất mỗi ngày.”
“Nghe có vẻ khốc liệt, nhưng đặt táo lên lưng thì có thật như vậy không?”
“Đối với Newtos vẫn chưa đến tuổi ăn tuổi lớn thì cái này vẫn còn khá vất vả đó.”
“Không chừng lại cản trở người ta trưởng thành luôn đấy.”
“Với lại trọng lượng của tôi cũng cỡ mười ký.”
“Quả táo bình thường không nặng mười ký đâu.”
“Tại tôi cùng rèn luyện cơ bắp nên mật độ thịt quả cũng tăng lên đó.”
“Táo là thứ rèn luyện cơ bắp thì sẽ tăng mật độ hả? Nhưng đúng là nếu đặt mười ký lên lưng thì cũng nặng thật.”
“Tiếp nữa là khoá học cấu trúc ma pháp. Tôi đã huấn luyện rất nghiêm khắc để cậu ấy có thể dùng ma pháp mà không trông chờ kỹ năng.”
“Chúa Sáng Thế cũng đã cất công chuẩn bị kỹ năng cheat cho người ta còn gì.”
“Dù sao đó cũng là nội dung có thể nhồi nhét vào một trái táo nằm tại cửa hàng rau củ mà.”
“Thứ nhồi nhét chỉ là đống thịt quả cậu có được sau khi rèn luyện cơ bắp thôi.”
“Nếu cậu ta ngủ gật thì tôi sẽ rơi xuống từ trên kệ. Cho dù nhàm chán thì tôi vẫn bắt cậu ta học hành kỹ càng.”
“Trái táo mười ký rơi xuống đầu thì vị học giả nhận ra định luật vạn vật hấp dẫn cũng sẽ cảm nhận nguy cơ mất mạng đấy.”
“Chỉ là trái táo mà còn phải khổ chiến thì đánh bại Ma Vương cũng chỉ là mơ mộng. Tôi cũng không hề nương tay trong lúc huấn luyện thực chiến.”
“Trái táo này có khả năng đánh bại Ma Vương ấy chứ.”
“Thì đúng là đánh bại rồi, nhưng mà đã lên guồng thì phải chơi tới luôn.”
“Cậu đánh bại Ma Vương luôn rồi sao.”
“Vì để thám thính uy lực nên tôi mới thử đi xem sức mạnh của Ma Vương ấy mà.”
“Rồi sẵn tiện đánh bại Ma Vương luôn?”
“Không sao cả đâu. Anistotehus tỉnh lại ở bệnh viện vào ngày hôm sau và cũng chỉ mơ rằng mình bị quả táo tấn công thôi.”
“Đúng là sẽ khó có ai tin rằng Ma Vương bị quả táo tấn công đến nhập viện nhỉ.”
“Nhưng quả nhiên ông ta vẫn là Ma Vương. Kỹ năng tất sát của gã đã đánh trúng tôi nên phần cuống bị mất đi một tí đó.”
“Đã là kỹ năng tất sát của Ma Vương thì tôi mong cậu chịu nhiều sát thương hơn đấy.”
“Cuộc rèn luyện vẫn tiếp tục, cho đến khi nhận ra thì đã trôi qua mười ba năm. Newtos trở thành một thanh niên khoẻ mạnh, hơn nữa còn là dũng sĩ sở hữu thực lực không thua kém ai dù đi đến bất cứ đâu.”
“Có thể chịu đựng cuộc huấn luyện của cậu suốt mười ba năm cũng đáng tán thưởng, nhưng tôi lại ngạc nhiên vì trái táo bình thường như cậu lại có thể sống mười ba năm đấy.”
“Chắc là nhờ rèn luyện cơ bắp đó.”
“Cho dù không phải táo thì rèn luyện cơ bắp cũng không kéo dài tuổi thọ đâu.”
“Vào sinh nhật mười sáu tuổi của Newtos, tôi đã nói rằng ‘Cậu đã trở nên rất mạnh. Với thực lực này thì cậu cũng sẽ không thua kém Ma Vương. Tạm thời thì tôi đã đi hạ gục Ma Vương vào ngày hôm qua để xác nhận nên cậu chắc chắn vẫn mạnh hơn một tí xíu đó’”
“Đừng đi hạ gục Ma Vương chỉ để xác nhận. Với lại chỉ mạnh hơn tí xíu thôi à.”
“Newtos cảm thấy tự tin nên đã nhanh chóng thách thức Anistotehus vào nửa năm sau.”
“Nhanh chóng mà lại nửa năm sau.”
“Tại vì Anistotehus phải nhập viện điều trị hết sáu tháng.”
“Cũng biết theo quy củ nhỉ.”
“Thế là Newtos và Anistotehus đã đối đầu với nhau. Bên cạnh là gia đình của Anistotehus đang chứng kiến trận đấu.”
“Hơi khó đánh đối với một dũng sĩ đấy.”
“Cuộc chiến diễn ra đúng như dự đoán, Newtos đã giành chiến thắng một cách suýt sao.”
“Dũng sĩ được cậu rèn luyện mười mấy năm mà Ma Vương chỉ thua suýt sao thì cũng đáng khen đó.”
“Anistotehus nói rằng ‘Xin chúc mừng, dũng sĩ. Không ngờ ngươi lại có thể sớm đánh bại ta như thế này… Mà bỏ chuyện đó qua một bên, lúc mẹ cậu đến mua rau hôm qua thì ta đã thối nhầm tiền. Lát nữa ta sẽ trả lại nên nhớ lấy nhé’”
“Ông ta vẫn bán rau củ tiếp à.”
“Anistotehus lại tiếp tục nói ‘Ta sẽ từ bỏ chuyện chinh phục thế giới. Không, thực tế thì ta đã bỏ cuộc từ lâu rồi. Ban đầu, ta đã đến đây chỉ để kết liễu mạng sống của cậu. Tuy nhiên, ta đã đạt được điều thật sự quan trọng tại vùng đất này’ rồi nhìn sang vợ và con gái mình.”
“Có gia đình nên tâm tình cũng thay đổi rồi sao.”
“Ngoài ra, ông ta còn nói ‘Với lại cứ thường xuyên bị quả táo này tiễn đến bệnh viện làm ta mất hết tự tin rồi…’”
“Quả nhiên cậu vẫn tấn công ông ta. Ma Vương luôn chăm chăm nhắm tới tính mạng của dũng sĩ vẫn luôn ngoan ngoãn cũng là tại cậu nhỉ.”
“Nếu cậu ta trưởng thành tới mức áp đảo thì tôi cũng không cần lo lắng, nhưng vì rất ngang tài ngang sức nên tôi phải kiểm tra thường xuyên đó.”
“Thật đáng thương cho Ma Vương bị đánh bại và tiễn đến bệnh viện thường xuyên.”
“Tạm thời thì chuyện này cũng được xem là bị tai nạn và được bảo hiểm đền bù nên cũng đủ để nuôi gia đình.”
“Thế thì tốt rồi. Mặc dù tôi cũng không biết nên nói vậy không.”
“Ông ta còn bảo ‘Vả lại ta cũng vắng mặt ở Ma Giới suốt mười mấy năm. Giờ quay về thì địa vị cũng sẽ gặp nguy hiểm nữa…’”
“Tín nhiệm đối với Ma Vương rời Ma Giới và đi bán rau củ suốt mười mấy năm lại thấp thật đấy.”
“Và như thế, Newtos cùng Anistotehus hoà giải và tạo nên quan hệ hợp tác vì nền hoà bình. Nhân tiện thì cậu ta cũng làm rể luôn.”
“Yêu đương với con gái Ma Vương không phải thứ để nhân tiện đâu.”
“Tại họ giống như bạn thuở nhỏ ấy.”
“Đúng là cô ấy cũng thuộc kiểu cô bé cùng tuổi ở cửa hàng rau củ sống cùng khu phố nhỉ.”
“Còn về thời khắc cuối cùng của tôi. Không hiểu sao tôi lại bị xem là nguồn căn tội ác và bị cả hai bên Nhân Giới lẫn Ma Giới xem là kẻ địch.”
“Chắc cậu lại làm bậy gì nữa phải không.”
“Cũng đâu có vấn đề gì to tát đâu. Newtos và Anistotehus bảo rằng sẽ hợp tác cùng cố gắng vì hoà bình thế giới. Vậy nên tôi thỉnh thoảng lại cản trở kiểu tạo ra thí luyện để xem họ nghiêm túc tới đâu thôi.”
“Ra là vậy. Đúng là nguồn căn tội ác rồi.”
“Cuối cùng thì tôi bị hai người họ diệt trừ và trở thành táo nướng.”
“Ủa? Họ đánh bại cậu sao?”
“Ai da, thật ra là ngay trước trận quyết chiến với Newtos và Anistotehus, vị Chúa Sáng Thế đã đến nhờ tôi rằng ‘Nếu quả táo thắng ở đây thì mọi chuyện sẽ bị phá hỏng nên cậu có thể thua một lần tại đây không?’ ấy mà.”
“Táo thì đừng khiến Chúa Sáng Thế phải cúi đầu… Nhưng đúng là sự tồn tại của cậu cũng nổi tiếng quá rồi. Có thể nói rằng đây là một sự lựa chọn thông minh.”
“Ban đầu thì tôi định từ chối, nhưng người đó bảo là sẽ chuẩn bị quà mà nữ thần vui mừng nên tôi mới đồng ý.”
“Bị hối lộ để làm dịu lại sao. Quả táo mà láo nhỉ.”
“Nhưng vị Chúa Sáng Thế này có một nông trại táo mà cả dân trồng táo cũng phải giật mình đó. Tôi đã được nhận một quả táo rất là ngon luôn.”
“Hừm, thế nên cậu mới nhắc bánh táo sao. Nhân tiện thì trong đó không xen lẫn cơ thể của cậu đâu nhỉ?”
“Do thành táo nướng nên tôi nghĩ nó sẽ nhanh hỏng và tặng cho Chúa Sáng Thế rồi.”
“Thế thì tốt. Tôi hơi tò mò về cảm nghĩ nên sẽ đi hỏi người đó vào lần tới vậy.”
-------------------------------------------------------------------
“Về chuyện cảm nghĩ về cơ thể táo của cậu, dường như nó có vị ngon độc đáo nên đã người đó nhờ cậu cho gợi ý để trồng đấy.”
“Úi chà, phải chi mang về làm quà tặng cho nữ thần thì tốt rồi.”
“Cho dù ngon đến thế nào thì tôi cũng không muốn ăn thứ từng là cậu đâu.”
“Nếu là nữ thần thì tôi bị ăn cũng___”
“Tôi đang bảo là không muốn làm vậy đấy.”
Đây là chương trình quay những đứa trẻ được bố mẹ đưa tiền và tự mình đi đến cửa hàng nào đó để mua đồ. Anistotehus nhại tên của Aristoteles, một nhà triết học thời Hy Lạp cổ đại. Ông là người bổ sung thêm nguyên tố Aether sau thuyết bốn nguyên tố cấu thành mọi thứ của Empedocles.