“Bữa ăn hôm nay sẽ là Oden-den~”
“Oden sao? Xin đừng quên chuẩn bị Wakarashi.”
“Tương Yuzukosho với tương Miso cũng không hề thiếu.”
“Làm rất tốt.”
“Nhắc mới nhớ, ngày 22 tháng 2 là fu-fu-fu nên được xem là ngày Oden nhỉ.”
“Mặc dù chỉ là ngày được công nhận tại những nơi nhỏ hẹp trong tỉnh Niigata tại Nhật Bản thôi. Tuỳ từng nơi mà còn có cả ngày 10 tháng 10 nữa.”
“Tại vì người Nhật thích ngày kỷ niệm lắm. Chẳng hạn như còn có ngày của mèo này.”
“Tại vì có mấy con số nối nhau thành meo meo meo nhỉ.”
“Đáng yêu quá. Cơ mà nói là ngày của mèo chứ cũng không xảy ra chuyện gì kiểu vậy hết. Tôi cũng không thể dẫn mèo tới đây nữa.”
“Nếu là mèo thì có gấu bông của Bahamut (mèo) khổng lồ là đủ rồi.”
“Vậy thì làm một vòng ở chỗ chân trước của Bahamut (mèo)… Chúng ta cùng ăn ở trong đây nào.”
“Ăn Oden trong khi được mèo nhìn xuống cũng mới mẻ thật nhỉ.”
“Không cần lo bị nó ăn đâu. Dù sao lưỡi mèo cũng nhạy cảm mà.”
“Nếu là mèo ăn thịt thì thứ bị ăn sẽ là cậu đấy.”
“Nếu là nữ thần thì tôi cũng muốn được ăn đó.”
“Tôi có thể miễn cưỡng dùng cậu làm mồi cho cá mà không chừng tôi sẽ nuôi trong tương lai đấy.”
“Tôi không biết có nên mừng rỡ không nữa.”
“Suy nghĩ vì chuyện đấy là đã không ổn rồi. Giống như các cậu không ăn loài khỉ có hình dạng giống mình, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ăn thịt người đâu.”
“Trên thế giới không chừng cũng tồn tại kiểu người như vậy ấy chứ.”
“Trong các vị thần cũng có kẻ ăn con người đó. Có kẻ dùng như mỹ vị, có người thì nhắm đến linh hồn.”
“Từ việc sáng tạo thế giới và thưởng thức câu chuyện do con người tạo nên thì rốt cuộc nhân loại cũng chỉ như gia súc của thần linh nhỉ.”
“Kẻ dựng cờ chống lại và đánh bại những vị thần ấy như cậu lại nói vậy ư?”
“Gia súc cũng có năm phần linh hồn đó.”
“Cái đó là kích thước của côn trùng một tấc mà.”
“Tuy cũng vì tôi có bản tính không chịu khuất phục trước con đường được bày sẵn, nhưng ngoài ra thì nếu không đạt trình độ thần linh thì tôi sẽ chẳng bao giờ có thể chiến đấu như bình thường cả.”
“Chỉ toàn áp đảo thì niềm vui khi chiến đấu cũng mất đi nhỉ. Vốn dĩ tôi chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu nên chẳng biết gì về cái niềm vui đó đâu.”
“Nếu nữ thần nhẹ tay hơn một chút thì tôi sẽ thể hiện một trận đấu hay ho đó.”
“Như vậy thì chẳng phải cậu nên dốc sức thể hiện ư? Tại sao tôi lại phải xem sức mạnh của kẻ yếu chứ?”
“Đó mới chính là điểm tuyệt vời trong chiến đấu mà.”
“Cậu trông vậy mà thích chiến đấu nhỉ. Chắc cậu đã luyện tập đàng hoàng ở những đoạn không nằm trong báo cáo nhỉ.”
“Ờ thì tôi là con trai nên cũng thần tượng mấy thể loại chiến đấu lắm đó.”
“Vậy nếu lần chuyển sinh tiếp theo là kiểu thế giới như vậy thì tốt biết mấy nhỉ. Đã tới giờ rồi.”
“Tôi hơi lo lắng không biết nữ thần có thể ăn hết Oden đang sôi ùng ục trong nồi đất không.”
“Không cần lo lắng. Cho dù cậu đi thì tôi vẫn sẽ trông nom nồi Oden cho.”
“Nữ thần cho quá trời Wakarashi luôn, bộ nó không cay sao? Giờ thì lào xào, từ bạn có bút danh Kyoushinsha, [Thanh katana truyền thuyết chỉ có thể chém thạch konjac].”
“Ồ, là vũ khí truyền thuyết sao.”
“Hơn nữa còn là danh kiếm có thể chém konjac, thứ mà thanh Zen*ken của Go*mon không chém được đó.”
“Thứ có thể chém được lại bị giới hạn còn một. Và hàng chờ cũng hoàn toàn không có.”
“Hehehe, tôi lần này sẽ khát máu lắm đấy.”
“Mặc dù cậu còn chẳng chém được máu cơ. Trước khi đi thì cậu thử ăn konjac xem nào.”
“Cũng phải. Ủa? Hết konjac rồi.”
“Ối chà, xin lỗi nhé. Cái tôi đang ăn là cái cuối cùng rồi.”
“Ngược lại thì cái đó cũng được á.”
“Không có đâu, nếu là Wakarashi thì tôi sẽ cho cậu.”
“Thậm chí còn không phải là món trong Oden. Không còn cách nào, tôi đành nhịn bằng Shirataki vậy. Thế tôi đi đây.”
-------------------------------------------------------------------
“Hừm, ở Trái Đất thì hôm nay là ngày 22 tháng 2 sao… Tự dưng muốn ăn Oden ghê meo.”
“Tôi về rồi nè.”
“Hôm nay hãy hầm cậu bằng nồi đất đi nhỉ.”
“Vừa mới về thì nữ thần đã thức tỉnh bản năng ăn thịt người. A, nhưng mà như vậy cũng được phết đấy.”
“Tôi chỉ hầm cậu lên thôi, tôi cũng không muốn ăn mấy cái váng thịt đâu.”
“Tôi tự tin vào độ mạnh của váng lắm.”
“Đó không phải thứ đáng khen. Cậu là thanh katana truyền thuyết chỉ có thể chém thạch konjac phải không? Nếu là katana thì chắc thiết lập thế giới hay bối cảnh thời đại sẽ không giống fantasy lắm.”
“Đó là một thế giới võ sĩ mang hương vị kiểu Nhật.”
“Tạm thì cậu vẫn đang chuyển sinh đến dị giới mới đúng. Như vậy thì mức độ dị giới sẽ không đủ nhỉ?”
“Tôi sẽ giải thích từ lúc mình được sinh ra. Tôi là thanh katana được rèn bởi Mudamasa, thợ rèn truyền thuyết sống trong núi sâu vùng biên cảnh.”
“Một cái tên nghe không giống như thợ rèn nổi tiếng trong truyền thuyết gì hết.”
“Mudamasa thử vung kiếm lên thì ngọn núi bị cắt làm hai.”
“Là thợ rèn trong truyền thuyết thật.”
“Mudamasa chứng kiến độ bén của tôi nên đã phong ấn lại.”
“Dù sao cũng cắt ngọn núi làm hai nên xem cậu là vật nguy hiểm cũng là điều hiển nhiên.”
“Không phải, lý do lớn nhất chính là tôi cũng tiện đường chém đôi nhà ông ấy.”
“Thật đáng thương.”
“Năm tháng dần trôi, Mudamasa về với cát bụi. Trong căn nhà không còn ai bỗng xuất hiện một kiếm hào. Tên của người đó là Gosekimon.”
“Thế giới toàn mấy cái tên nghe như hàng nhái.”
“Trong lúc lang thang ở núi, Gosekimon tìm thấy nhà của Mudamasa và phát hiện tôi đang bị phong ấn.”
“Tôi tò mò về cuộc sống cá nhân của kiếm hào lang thang trong núi sâu vùng biên cảnh đấy.”
“Vì thế, đồng bạn cho lần chuyển sinh này là Gosekimon, người bị cướp bóc bởi sơn tặc nên phải chạy trốn, nhưng cuối cùng thì lại lạc đường và gần như ngất đi.”
“Cảm ơn vì đã giải thích thêm. Một khởi đầu mang điềm báo khá là xấu nhỉ.”
“Cũng không xấu đến vậy đâu. Gosekimon là một kiếm hào có tay nghề rất khá.”
“Cho dù bị sơn tặc cướp bóc ư?”
“Thực ra thì sau khi Gosekimon lỡ tay chém chết người bạn trong lúc so đấu kiếm kỹ trong quá khứ, anh ta đã cảm thấy sợ hãi trước việc chém người khác.”
“Là nhân vật chính bị sang chấn tâm lý với việc chiến đấu sao. Về khoản khởi đầu thì đúng là không tệ thật.”
“Sau khi đạt được tôi, Gosekimon đã tiến đánh chỗ ở của sơn tặc nhằm trả đũa.”
“Chứng sợ hãi với việc chém người đâu rồi?”
“Ổn cả mà. Chuyện nào thì ra chuyện đó.”
“Tôi không cảm thấy ổn tí nào đâu… À, nhắc mới nhớ, cậu là thanh katana truyền thuyết chỉ có thể chém thạch konjac nhỉ.”
“Vâng. Do bị phong ấn và không được chăm sóc trong thời gian dài, tôi đã bị cùn đi và trở thành thanh kiếm chỉ có thể chém thạch konjac.”
“Thời đại đó có thạch konjac ư?”
“Gosekimon rất kinh ngạc. Tuy đã thử lên tất cả mọi thứ, nhưng dù chém một cách công phu thế nào thì tôi cũng không thể chặt được gì cả.”
“Có vẻ không tồn tại thạch konjac rồi.”
“Và vì thế, do nghĩ rằng không cần lo chuyện lỡ tay chém chết sơn tặc nên anh ta mới tiến đánh nơi ở của sơn tặc.”
“Dùng katana không chém được thì chẳng phải không thể thắng ư?”
“Gosekimon đã đập bỏ bu tất cả bọn chúng.”
“Không thể chém nhưng vẫn có thể đập sao.”
“Tại vì tất cả xung kích khi không chém được sẽ truyền đến đối phương. Không khác gì chuyện đập bằng ống sắt đâu.”
“Về độ bền thì thế nào?”
“Tôi là thanh katana truyền thuyết có thể chém đứt ngọn núi nên dùng thế nào cũng không bị mẻ.”
“Vậy thì tôi lại cảm thấy có bí ẩn trong quá trình cậu trở nên cùn đi đấy.”
“Hình như là lời nguyền của Mudamasa gì đó.”
“Có vẻ lời nguyền bị chém đôi nhà khá là lớn nhỉ.”
“Gosekimon vô cùng thích thú tôi mà nói ‘Với thanh katana này thì ta lại có thể một lần nữa hướng tới vị trí kiếm hào mạnh nhất thế giới mà mình từng bỏ lỡ rồi kotoyon’ và dẫn tôi đi lên chuyến hành trình lang bạt.”
“Vĩ tố quá quê mùa.”
“Gosekimon lần lượt lăn lộn ở nhiều vùng đất và liên tiếp đánh bại các kiếm hào có tiếng.”
“Kiếm hào có tiếng ư? Họ mạnh đến mức nào?”
“Đầu tiên là Joubee sở hữu danh kiếm có thể dễ dàng phi lê cá hồi đỏ thành ba mảnh.”
“Nếu là cá hồi đỏ thì dùng con dao bếp đằng kia cũng phi lê được mà.”
“Tuy đối phương sở hữu khả năng kiếm thuật trứ danh, nhưng Gosekimon đã thành công tận dụng sơ hở lúc Joubee đang phi lê cá hồi đỏ mà giành chiến thắng.”
“Chuyện tán thành hay không còn phải tuỳ vào việc đối phương có lỗi khi phi lê cá ngay giữa trận đấu, hay chỉ đơn giản là đánh lén trong lúc người ta đang phi lê.”
“Tiếp theo là Tadameshi, người sở hữu danh thương có thể dễ dàng xuyên thủng bất cứ con cá hồi đỏ nào.”
“Nếu là cá hồi đỏ thì dùng cái que đằng kia đâm cũng được mà.”
“Tuy đối phương sở hữu khả năng thương thuật trứ danh, nhưng Gosekimon đã thành công tận dụng sơ hở lúc Tadameshi đang làm xiên cá hồi đỏ nướng mà giành chiến thắng.”
“Chuyện tán thành hay không còn phải tuỳ vào việc là đối phương có lỗi khi nướng cá ngay giữa trận đấu, hay chỉ đơn giản là đánh lén trong lúc người ta đang nướng.”
“Kế đó chính là Hachibesu, người sở hữu đôi đũa danh tiếng có thể dễ dàng ăn bất cứ con cá hồi đỏ nào.”
“Thậm chí còn không rõ đấy có phải kiếm hào hay không.”
“Tuy đối phương sở hữu khả năng dùng đũa vô cùng đáng sợ, nhưng Gosekimon đã thành công tận dụng sơ hở trong Hắc Ám Minh Giới Ma Đạo Loa Toàn Kích do Hachibesu tung ra mà giành chiến thắng.”
“Người dùng đũa lại có vẻ là người máu mặt nhất. Mặc dù tôi cảm thấy đối phương chỉ là người bình thường thôi.”
“Nhưng người đó đã bắt được thanh kiếm chém xuống bằng đũa đó.”
“Máu mặt thật.”
“Và sau đó chính là Benisha, người sở hữu cá hồi đỏ trứ danh có thể dễ dàng hàng phục bất cứ con cá hồi đỏ nào.”
“Với diễn biến vừa rồi thì tôi biết ngay kiểu gì cũng có anh ta.”
“Tuy sự tự hào với cá hồi đỏ của đối phương rất đáng kinh ngạc, nhưng Gosekimon không thèm lắng nghe mà đập đối phương và giành chiến thắng.”
“Tự dưng tôi thấy đồng cảm ghê.”
“Và như thế, sau khi lần lượt đánh bại các kiếm hào, Gosekimon đã trở thành một kiếm hào được mọi người biết đến. Tuy vậy, khi bắt đầu nổi tiếng thì bản thân lại trở thành mục tiêu bị nhắm tới.”
“Hẳn là có rất nhiều kiếm hào muốn nâng cao danh tiếng nhỉ.”
“Ban đầu thì Gosekimon cảm thấy không tệ, chỉ là anh ta dần cảm thấy ác cảm với những kẻ cứ liên tục thách thức không kể ngày đêm.”
“Dù gì thì bên thách thức cũng muốn sớm nâng cao danh tiếng nữa.”
“Trong chuyến đi, trong lúc ăn, trong lúc ngủ, trong lúc tắm, trong lúc đi vệ sinh. Những kiếm hào tấn công trong rất nhiều tình huống.”
“Khổ sở hơn tôi nghĩ đấy. Tôi nghĩ chuyện tấn công và chiến thắng lúc người ta đang đi vệ sinh cũng không thể gia tăng danh tiếng gì đâu.”
“Người chết không thể nói chuyện. Đây là thời đại mà nếu giết chết đối phương thì sau muốn nói gì cũng được.”
“Người ta thường hay kể rằng võ sĩ đạo lấy thanh khiết làm tượng trưng. Nhưng trong thực tế, nếu không có thứ ấy thì thời đại khi xưa sẽ chỉ là một vùng đất vô pháp luật mà thôi.”
“Gosekimon đã nhẫn nhịn rất nhiều, chỉ là cuối cùng thì anh ta vẫn quyết định muốn từ bỏ danh hiệu kiếm hào.”
“Lúc bị tấn công trong lúc đang đi vệ sinh thì vẫn chỉ khó chịu thôi mà. Rốt cuộc là anh ta đã bị tấn công lúc đang làm gì vậy?”
“Là lúc anh ta đang nhắm tới kỷ lục thế giới domino.”
“Tôi có thể hiểu, nhưng thời đại lại sai quá rồi.”
“Gosekimon suy nghĩ rằng phải làm sao để không bị đám kiếm hào nhắm đến nữa. Và anh ta đã nghĩ đến một chuyện, chỉ cần thua cuộc là được. Nếu tuỳ tiện tìm một đối thủ, cố tình thua trận rồi chạy đi thì danh tiếng sẽ bị suy giảm và không còn ai muốn đối đầu nữa.”
“Đúng là người khác sẽ muốn thách thức kiếm hào nổi tiếng, thế nên chẳng ai lại muốn cất công đánh bại đối tượng chạy trốn trước kẻ địch cả.”
“Và anh ta đấu một trận với kiếm hào vừa đúng lúc xuất hiện và định chạy trốn sau khi giả vờ khổ chiến.”
“Giả vờ khổ chiến thì năng lực cũng giỏi thật đấy.”
“Tuy vậy, kiếm hào ấy lại ngã xuống vào khoảnh khắc kế tiếp.”
“Ồ, lúc định giả vờ khổ chiến chạy trốn thì lỡ tay đánh bại đối phương sao?”
“Không phải, là do tôi đã thay đổi quỹ đạo và đập đầu đối phương.”
“Quỹ đạo bị thay đổi sao. À mà tôi cũng không bất ngờ với chuyện đó lắm. Nên nói rằng tôi tò mò lý do cậu phản kích hơn đấy.”
“Tại vì đối phương toàn sơ hở nên lỡ tay.”
“Chỉ vì lỡ tay mà cậu phá hỏng kế hoạch chạy trốn của chủ nhân ư?”
“Tôi nói với Gosekimon rằng ‘Chỉ vì ghét phải chiến đấu với các kiếm hào mà lại từ bỏ ý nguyện trở thành kiếm hào mạnh nhất thế giới thì thật hoang đường. Những cảm xúc khi rèn luyện kỹ nghệ của anh chỉ nằm ở mức độ này thôi sao?’”
“Mấy thanh kiếm nói chuyện thường đều có lý do trong quá khứ, mặc dù tôi cảm thấy kiếm có tính cách tốt khá là ít.”
“Bị tôi trách mắng, Gosekimon chợt tỉnh ngộ ‘Đúng rồi. Ta đã hứa một điều với người bạn mà mình từng tự tay giết chết trước khi trận đấu bắt đầu. Cho dù là ai chết, giấc mơ trở thành kiếm hào mạnh nhất thế giới sẽ do người còn lại kế thừa và đáp ứng. Ta đã thực sự tỉnh giấc rồi kotoyon.’”
“Vĩ tố quá quê mùa.”
“Và tôi tiếp tục nói ‘Anh lúc này chỉ được nhận thức là đối tượng vừa đủ để nâng cao danh tiếng. Tuy nhiên, nếu trở nên mạnh nhất thì kẻ muốn thách thức sẽ giảm đi rất nhiều. Thế thì anh sẽ có thời gian để chơi domino thôi.’”
“Có lý do gì để cố chấp với domino vậy?”
“Hình như đó là sở thích của người bạn, sau khi thử thì anh ta nghiện luôn.”
“Về lý do thì có hơi yếu đấy.”
“Và như thế, Gosekimon lại một lần nữa bước lên chuyến hành trình mới để trở thành kiếm hào mạnh nhất thế giới. Trong thời gian đó, anh ta vẫn liên tục đả bại các kiếm hào tấn công mình, và cuối cùng thì anh ta đã thực hiện quyết chiến với kiếm hào được xưng tụng là người mạnh nhất bấy giờ, Mosashi.”
“Tôi không đụng tới tên gọi nữa đâu.”
“Trước trận đấu với Mosashi, Gosekimon nói với tôi rằng ‘Hỡi Trảm Thạch Konjac, đây sẽ là trận đấu cuối cùng của ta. Mong cậu đừng trợ giúp ta nhé kotoyonyon.’”
“Vĩ tố thật sự quá quê đi. Và Trảm Thạch Konjac là tên cậu luôn sao?”
“Thì tại tôi là thanh kiếm chỉ có thể chém thạch konjac mà. Tôi không thể dùng tên giả đâu.”
“Với thời đại này thì tôi nghĩ chắc nhiều kiếm hào sẽ thắc mắc thạch konjac là gì lắm.”
“Gosekimon không mượn sự trợ giúp của tôi, bước vào cuộc chiến kịch liệt với Mosashi và bị dồn ép rất nhiều lần. Dù tôi cũng muốn ra tay trợ giúp, nhưng mỗi lần như vậy thì Gosekimon lại tự kích thích chính mình mà phản công.”
“Nếu mượn sức cậu thì anh ta sẽ có thể dễ dàng trở thành kiếm hào mạnh nhất thế giới, nhưng vậy thì sẽ không thể xem là đã hoàn thành lời hứa với người bạn và cảm xúc của chính mình nhỉ.”
“Và rồi cuộc chiến đi đến thời khắc quyết định. Gosekimon thành công phá giải tuyệt kỹ tối hậu của Mosashi, Thạch Konjac Trảm, và tung đòn tuyệt mệnh trúng đối phương.”
“Tuyệt kỹ tối hậu của kiếm hào mạnh nhất thế giới mà quê quá đi.”
“Tuyệt kỹ ấy mạnh lắm đó. Nó là một cú chém cứ lắc lắc giống như có độ đàn hồi vậy.”
“Thực tế thì nhìn tận mắt cũng trông không mạnh vậy đâu.”
“Do đó, Gosekimon đã thành công đạt được chiếc ghế kiếm hào mạnh nhất thế giới. Tuy nhiên, vào lúc phá giải Thạch Konjac Trảm, anh ta đã mất đi mắt trái cùng tay phải nên không còn có thể chiến đấu được nữa.”
“Kỹ thuật tuyệt thật đấy.”
“Dù vậy, chuyện anh ta đã một lần trở thành kiếm hào mạnh nhất là sự thật. Gosekimon mãn nguyện và quyết định buông kiếm.”
“Chỉ buông kiếm thì tôi cũng không nghĩ cậu sẽ đón thời khắc cuối cùng đâu.”
“Thạch konjac duy nhất trong thế giới ấy chỉ có mỗi tuyệt kỹ Thạch Konjac Trảm của Mosashi. Tuy Mosashi gục ngã, nhưng người đã hạ gục đối phương là Gosekimon lại có thể sử dụng. Song, một khi Gosekimon từ bỏ dùng kiếm thì thạch konjac sẽ không còn tồn tại trong thế giới này nữa. Tức là khái niệm về thanh katana chỉ có thể chém thạch konjac đã bị sụp đổ.”
“Cảm giác xuyên tạc kinh khủng.”
“Gosekimon nói ‘Ta là người đàn ông thảm hại từng lang bạt mà không thể hoàn thành lời hứa với bằng hữu. Cho đến tận thời khắc cuối cùng, ta vẫn là kẻ hèn nhát không thể chém người khác bằng kiếm… Tuy nhiên, bởi vì gặp được thanh katana dịu dàng như cậu nên ta mới có thể hoàn thành giấc mơ ấy. Ta sâu sắc cảm tạ cậu kotoyonpyon.’”
“Vĩ tố quê mùa đến mức phá hỏng hết mọi thứ.”
“Trước khi biến mất khỏi thế giới, tôi dùng hết sức mạnh cuối cùng để tặng mắt cùng tay giả cho Gosekimon rồi rời đi. Cho dù không thể chiến đấu thì anh ta cũng có thể tiếp tục chơi domino.”
“Để khép màn thì có hơi yếu, nhưng mà cũng không tệ.”
“À đúng rồi, tôi đã mang cá hồi đỏ mà Benisha tự hào về làm quà nè.”
“Cậu cướp luôn sao. Có bị thương tổn không đấy?”
“Tôi đã ngưng đọng thời gian bằng ma pháp nên vẫn còn tươi lắm.”
“Không chỉ thời đại mà thế giới cũng quá khác biệt, nhưng đúng là trông rất ngon đấy. Tuy muốn ăn Oden, nhưng tôi cũng sẽ ăn cái này vậy.”
“Oden thì tôi có thể làm nhanh mà. À đúng rồi, do đã có dịp học được nên tôi sẽ cho nữ thần xem Thạch Konjac Trảm nhé.”
“Cậu học được tuyệt kỹ ấy luôn sao? Mà chắc cũng chẳng có gì… Ồ ồ ồ.”
Oden chỉ nhiều loại thức ăn được nấu trong nồi nước, gần giống như lẩu Wakarashi là một loại sốt mù tạt Fu-fu-fu là một cách đọc lái của 22/2, và vì nó là từ tượng thanh giống như đang thổi (cho bớt nóng) nên được chọn làm ngày Oden Ngày 10 tháng 10 còn được xem là ngày “Oden ngon” vì 1 = ii (ngon), 0 = O và 10 = den Ngày 22/2 có thể đọc lái thành nyan-nyan-nyan Thành ngữ Nhật Bản “Côn trùng một tấc cũng có năm phần linh hồn,” ý nghĩa tương tự như câu “Con giun xéo lắm cũng quằn” Đây là nội dung trong tác phẩm nổi tiếng “Lupin III.” Trong đó có một đoạn nói về Ishikawa Goemon (dựa trên nhân vật cùng tên trong lịch sử) bị cướp đi thanh kiếm Zentetsuken của mình do đâm vào máy bay được bọc bằng konjac Shirataki là một cuộn mì trong Oden Nhại tên của Muramasa, một thợ rèn Nhật Bản nổi tiếng Muda có nghĩa là “vô dụng” Nhại tên Goemon Joubee (có thể) nhại tên Juubei, một samurai nổi tiếng thời xưa Nhại tên của Miyamoto Musashi