“Lạ quá, đã một tuần rồi mà chẳng có thư nào trong hộp trưng cầu ý kiến cả.”
“Trong thế giới này chỉ có tôi và cậu thôi đấy. Cậu thật sự nghĩ sẽ có thư sao?”
“Tôi đã bỏ giấy ứng tuyển vào không gian phỏng vấn lúc tiện đường giới thiệu người chuyển sinh khác rồi mà.”
“Mọi người đều nghiêng đầu thắc mắc mà ngó lơ đấy. Mà cậu đừng có ở lỳ trong không gian của người ta suốt một tuần chứ.”
“Nhờ vậy mà tôi đã quen thuộc với không gian này rồi đó. Nhìn nè.”
“Đừng tự tiện búng tay rồi di chuyển dụng cụ trong nhà. Cậu nhanh chọn mục tiêu chuyển sinh đi.”
“Nếu không có bưu thiếp gửi tới hộp trưng cầu ý kiến thì hơi khó…”
“Cậu hãy tự chủ lấy bản thân đi.”
“Tôi không nghĩ ra thêm ý tưởng kỳ quái nào hơn xương sườn của dũng sĩ đâu.”
“Làm ơn nghĩ tới ý tưởng hay ho đi. Với lại mục đích của cậu đầy nhục dục quá rồi. Không lý nào cậu có thể thoả mãn với cuộc đời tạm bợ đấy.”
“Nghe có vẻ cũng hợp lý.”
“Là vô cùng hợp lý. Đành chịu, hãy để tôi gợi ý cho cậu vậy.”
“Xin cô hãy nói là lột áo giúp đỡ.”
“Tôi biết trước diễn biến rồi nên bác bỏ. Để xem nào, cậu là người hiện đại thích chơi game nhỉ.”
“Nói công bằng thì tôi thuộc nhóm hoạt động ngoài trời cơ. Hồi còn đi học thì tôi thường đi trung tâm game ba lần một tuần lận đó.”
“Đi trung tâm game không phải là hoạt động ngoài trời. Cho dù là ngoài trời thì cậu vẫn chính là thích chơi game.”
“Mấy ngày không đi trung tâm game thì tôi có sở thích hái cỏ dại ở núi.”
“Hoá ra là hoạt động ngoài trời thật, nhưng mà tôi không quan tâm.”
“Buồn quá đi.”
“Cậu nghĩ thế nào khi chuyển sinh đến thế giới có hệ thống giống như trò chơi?”
“Ra là vậy. Nói cụ thể thì là dị giới có thể quản lý kỹ năng hay chỉ số nhỉ.”
“Đúng vậy, nhưng nếu cuộc sống của cậu theo dạng đi chơi trung tâm game thì chắc là ngại mấy trò Role playing nhỉ?”
“Không sao đâu, tôi cũng chơi game ở nhà nhiều lắm.”
“Thế thì tốt rồi.”
“Tôi thích chơi game máy tính nên chơi mấy trò chất lượng nhiều lắm luôn.”
“Cậu cũng là game thủ hạng nặng nhỉ.”
“Một game trung bình khoảng 70 yên.”
“Hoá ra là game rác.”
“Tôi cũng thích game bình thường nữa, nhất là mấy game tình cảm đó.”
“Vậy sao? Tôi không quan tâm.”
“Thái độ lạnh lùng ghê, tiện thể thì hảo cảm của nữ thần đối với tôi hiện tại là bao nhiêu vậy?”
“Để xem nào. Nếu 100 là tối đa thì hiện khoảng 95 nhỉ.”
“Cao đến mức bất ngờ. Hôm nay cô cũng xinh đẹp thật.”
“Xin cảm ơn cậu. Hiện tại là 96 rồi.”
“Game dễ quá vậy. À mà nếu đạt 100 thì xem như thành công nhỉ?”
“Đúng vậy. Khi đạt mức tối đa thì vì tình yêu quá lớn nên tôi sẽ nhồi bông vào xác cậu và trang trí trong phòng.”
“Úi chà, không phải là game tình cảm rồi. Thành công là hoá kiếp, hơn nữa còn với độ khó khủng bố nữa.”
“Nào nào, hãy khen tiếp đi, tôi sẽ giữ ý thức cậu lại cho.”
“Tà thần này chả có chút bình thường nào luôn.”
“Hiện tại là 99.”
“Úi chà, thế này thì không thể sơ sẩy phát ngôn rồi.”
“Tiện thể thì cũng có phần thưởng khi đăng nhập. Khi qua ngày thì cậu sẽ được tặng một điểm. Chắc là còn khoảng 10 phút nữa đấy.”
“Giới hạn thời gian gần quá.”
“Thế nên tôi khuyến khích cậu hãy chọn nhanh đi.”
“Đành chịu, tôi sẽ xin ý tưởng từ bạn qua mạng vậy.”
“Không phải cậu đã chết rồi sao.”
“Chỉ là quan hệ bạn bè trên mạng nên không lộ đâu.”
“Tình bạn thật hư ảo nhỉ.”
“Ồ, bên kia trả lời rồi.”
“Sắp qua ngày mà trả lời nhanh thật nhỉ. Vậy người đó nói gì?”
“Là cua ẩn sĩ.”
“Cậu có hỏi kỹ không vậy?”
“Có mà. Tôi đã hỏi là ‘Nếu chuyển sinh dị giới thì nên trở thành cái gì?’ rồi được trả lời như vậy nè.”
“Thật là một người bạn tuyệt vời.”
“Hehehe.”
“Cậu không hiểu lời mỉa mai nhỉ. Vậy cậu sẽ chuyển sinh thành ma vật cua ẩn sĩ phải không?”
“Không, cua ẩn sĩ thôi.”
“Chỉ là cua ẩn sĩ ư?”
“Tôi có cảm giác là đã có người chuyển sinh thành quái vật cua ẩn sĩ rồi.”
“Làm sao mà… có thật này…”
“Một cua ẩn sĩ bình thường hướng tới việc trở thành dũng sĩ, cô không nghĩ nó tuyệt lắm sao?”
“Tôi thì nghĩ đó không còn là cua ẩn sĩ bình thường đâu.”
“Có cả dũng sĩ bị cua ẩn sĩ kẹp lấy mũi cơ mà.”
“Đó chỉ là diễn viên hài thôi.”
“Nếu kiếm của dũng sĩ có thể trở thành nhân vật chính thì cua ẩn sĩ kẹp mũi dũng sĩ cũng có thể trở thành nhân vật chính đó.”
“Thế thì chẳng phải người nhìn lại dũng sĩ lần nữa cũng có thể trở thành nhân vật chính nhỉ…. Có cả truyện dũng sĩ dùng [nhìn lại lần nữa] làm vũ khí này.”
“Trước tiên thì tôi muốn báo cáo kết quả cho bạn nên cứ chọn cua ẩn sĩ nào.”
“Tính sẵn là sẽ trở về luôn sao. Tôi sẽ cho cậu trở thành cua ẩn sĩ không phải ma vật, nhưng nếu cậu chết liền bởi chuỗi thức ăn thì sẽ rắc rối lắm, thế nên tôi sẽ thêm vài thiết lập trong phạm vi không dính hàng chờ vậy.”
-------------------------------------------------------------------
“Thật bất ngờ, tôi đã trở về rồi nè.”
“Biết ngay mà.”
“Cô muốn hỏi lý do tại sao không thành công không?”
“Trước tiên thì tôi còn muốn hỏi lý do cậu nghĩ nó sẽ thành công đấy.”
“Không phải sức phòng ngự sẽ cao lắm sao?”
“Nếu là ma vật thì còn đúng.”
“Rất là sung sướng cho đến đoạn giữa đó.”
“Tôi thì nghĩ cuộc đời cua ẩn sĩ cũng không sướng được bao nhiêu đâu.”
“Tới đoạn trở thành bá vương thống trị bảy vùng biển thì còn tốt.”
“Sung sướng hơn tôi nghĩ nhỉ. Tôi hơi tò mò chi tiết nên cậu tua lại đi.”
“Ký ức đầu tiên chính là lúc tôi nở ra từ trứng. Trong thời kỳ ấu thể Zoea thì chúng tôi chỉ là thức ăn cho các sinh vật khác, rất nhiều anh em đã trở thành thức ăn của bọn chúng.”
“Nghe có vẻ như là cảnh tượng rất thảm khốc, nhưng bình tĩnh nghĩ lại thì nó cực kỳ bình thường nhỉ. Thế giới cũng không dễ dãi như vậy. Nhờ cậu tua tới một chút đi.”
“Sau khi tôi thành công đánh bại kẻ thống trị Luyện Ngục Grasrey, kẻ thù của anh hùng Reitzbel.”
“Nghe cứ như không chỉ tua nhanh mà cậu còn chuyển kênh luôn đấy. Đành chịu vậy, cậu hãy giải thích tóm tắt từ đoạn ấu thể đi.”
“Sau khi sống sót trong cuộc chiến sinh tồn đầu tiên, tôi tìm được nơi ở đầu tiên, cất lời tạm biệt vùng biển mình sinh ra mà bước trên hành trình mạo hiểm và quyết đấu với dũng sĩ___”
“Chờ đó, hãy kể chi tiết từ đoạn chia tay vùng biển cho đến lúc quyết đấu với dũng sĩ.”
“Vậy thì sau khi trải qua sinh ly tử biệt với người yêu, Hải Thần Lactosa, tôi đã hoá thành quỷ phục thù và___”
“Quay ngược lại phía trước một chút, mấy đoạn lúc nơi ở đầu tiên và chia tay vùng biển ấy.”
“Nàng Hải Thần Lactosa bị giam giữ trong Thần Điện Đáy Biển Lestra, oopart còn sót lại trong cuộc chiến tranh giữa các vị thần xảy ra trong thời đại Thần Thoại . Tôi quyết định chọn cô ấy làm cứ điểm đầu tiên, dùng Luyện Ngục Cương Viêm Lôi Minh Minh Giới Cước, kỹ năng do sư phụ Benizake đánh đổi mạng sống mà truyền lại, và chiến đấu kịch liệt với kẻ thủ hộ tuyệt đối của Thần Điện, Leviakun…”
“Chỗ ở không phải là vỏ sao, rốt cuộc thì cũng chỉ còn cách nghe lại từ đầu.”
“Ký ức đầu tiên chính là lúc tôi nở ra từ trứng. Trong thời kỳ ấu thể Zoea thì chúng tôi chỉ là thức ăn cho các sinh vật khác, rất nhiều anh em đã trở thành thức ăn của bọn chúng.”
“Nghe hơi quạu nhưng mà đành chịu vậy, cứ tiếp tục đi.”
“Sau khi cố gắng xoay sở sống sót, tôi trưởng thành tới mức độ con người có thể nhìn thấy và sinh hoạt tại khu vực bãi biển. Vào lúc đó, vì ảnh hưởng từ thiết lập [kết duyên với dũng sĩ] do nữ thần ban tặng nên tôi đã được anh hùng đương thời là Reitzbel nhặt lên.”
“Cái diễn biến đột ngột đầy bí ẩn đấy hoá ra là do tôi sao.”
“Người dũng sĩ nhặt được tôi bỗng cảm nhận được mối liên kết kỳ quái nên đã chọn tôi làm đồng bạn cho chuyến thám hiểm.”
“Cái thiết lập mà tôi tuỳ tiện chọn đã biến thành chuyện hệ trọng ư.”
“Và vì ảnh hưởng từ thiết lập [trở thành vũ trang mạnh nhất của dũng sĩ] của nữ thần, tôi đã được dũng sĩ trang bị và thức tỉnh thành cua ẩn sĩ mạnh nhất.”
“Có lẽ tôi nên cẩn thận kiểm tra thiết lập mới được.”
“Tuy nhiên, sau khi đánh vỡ núi non, chia tách biển cả, xé rách mây mù, dũng sĩ bỗng nhiên hoàn hồn. Anh tự hỏi rằng tại sao mình lại chọn cua ẩn sĩ.”
“Đáng lẽ nên nhận ra từ đầu mới đúng.”
“Dũng sĩ muốn buông bỏ tôi, nhưng vì ảnh hưởng từ thiếp lập [vũ khí bị nguyền rủa] của nữ thần nên anh ta lại không thể vứt bỏ.”
“Có lẽ tôi sắp sửa bị thần của thế giới này mắng vốn rồi.”
“Không còn cách nào, dũng sĩ đành giao tôi lại biển cả trong trạng thái vẫn duy trì quyền sở hữu và tiếp tục bước lên cuộc hành trình.”
“Thật an tâm khi người đó có thể nhắm vào sơ hở trong lời nguyền đấy.”
“Ờ thì vì phản chấn mà 90% sức mạnh của dũng sĩ đều lưu lại trong người tôi.”
“Quả nhiên thế giới không dễ dàng như vậy.”
“Sau đó, tôi định sống như một cua ẩn sĩ bình thường chứa đựng 90% sức mạnh của dũng sĩ, nhưng vào một hôm, tôi chợt phát hiện Thần Điện Đáy Biển.”
“Tôi không muốn gặp một con cua ẩn sĩ bình thường chứa đựng 90% sức mạnh của dũng sĩ đâu. Mà hình như sau đó cậu sẽ quyết đấu nhỉ.”
“Cần tua nhanh đến đó không?”
“Không cần, cậu cứ tiếp tục đi. Kiểu gì thì tôi cũng chỉ thấy tương lai dũng sĩ thua trận mà thôi.”
“Thần Điện Đáy Biển cực kỳ xinh đẹp, và khi tôi lẻn vào bên trong thì phát hiện nữ thần biển Lactosa. Dáng vóc còn đẹp hơn quý nữ thần nữa đó.”
“Chờ lát nữa bị nhồi xác đi.”
“Chết cha, vẫn còn tiếp tục sao.”
“Nào, tiếp tục ký ức kiếp trước đi.”
“Vì nghĩ rằng cô ấy phù hợp với vai trò Heroine nên tôi đã cứu Lactosa ra, bắt đầu hành động nhằm biến Thần Điện Đáy Biển thành tổ ấm tình yêu.”
“Rác rưởi đến thảnh thơi nhỉ.”
“Tuy nhiên, vì bị kẻ thủ hộ khổng lồ dài hơn 300m Hải Long khổng lồ Leviakun cản trở nên tôi đã chịu trọng thương gần chết.”
“Nãy giờ tôi quên nói, nhưng mà cách đặt tên của chỗ này tạp nham thật nhỉ.”
“Dũng sĩ của thế giới này không biết bơi nên chắc là không nghĩ đến chuyện đi vào trong biển.”
“Cái này là tại thần linh rồi.”
“Cả tôi cũng khiến Leviakun mất đi mắt phải, cuộc chiến đành phải dời lại ngày sau trong trạng thái cả hai đều gặp phải thương tổn.”
“Leviakun bị mất đi mắt phải vì một con cua ẩn sĩ có ngoại hình bình thường.”
“Lúc tôi bị trôi dạt đến bãi biển vì bị trọng thương hấp hối, người đã cứu tôi chính là sư phụ Benizake đang tắm nắng trên bãi cát.”
“Phơi cá khô à.”
“Sư phụ Benizake hỏi thân phận của tôi và tự nói ra thân phận của mình. Đây là người đàn ông từng chu du khắp các vùng biển hoang tàn, nhưng rốt cuộc thì ông ấy cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống mà đã cùng với người yêu bơi trong dòng sông tại một ngọn núi mà sống.”
“Phải rồi nhỉ, đến lúc sinh sản thì phải quay lại sông rồi.”
“Nhưng dạo gần đây, ngọn núi đột nhiên vỡ tan và chôn lấp dòng sông. Người phụ nữ ông yêu cũng lìa đời vào thời điểm ấy.”
“Cái này là trò của dũng sĩ nhỉ. Và cũng do độ bén của cậu nữa.”
“Cả hai chúng tôi cùng bắt đầu tu luyện nhằm đả bại tên Leviakun đáng hận.”
“Ông ta nghe về thân phận của cậu mà vẫn không nhận ra thì quả nhiên cả phường đều là cá tôm nhỉ.”
“Sau cuộc tu luyện vất vả, sư phụ Benizake đã dùng cái chết để truyền lại tuyệt chiêu tối hậu Luyện Ngục Cương Viêm Lôi Minh Minh Giới Cước cho tôi.”
“Tôi không nghĩ đó là kỹ năng do một con cá tạo ra đâu. Với lại cậu vừa lược đi cái chết của sư phụ đấy.”
“Và trong trận tái chiến với Leviakun, chiếc càng tự mãn của tôi đã cắt đi cổ hắn và thu lấy thắng lợi.”
“Tôi đã mong cậu thắng bằng Luyện Ngục Cương Viêm Lôi Minh Minh Giới Cước cơ.”
“Sau chiến thắng, tôi bình an cứu thoát Hải Thần Lactosa và thành công trở thành người yêu của nhau.”
“Tuy đúng là đã cứu mình, nhưng chọn cua ẩn sĩ làm người yêu thì Hải Thần này cũng psycho không kém nhỉ.”
“Tôi và Lactosa đã định trải qua cuộc đời hạnh phúc, nhưng vào thời điểm cô ấy trang bị tôi lên thì bỗng xảy ra một vấn đề.”
“Cảm ơn cậu đã biết để ý dùng từ trang bị để kể.”
“Thì hai từ giao cấu với trang bị cũng gần giống nhau mà.”
“Tôi sẽ moi nội tạng và để nguyên rồi nhồi bông cậu.”
“Cấp độ bad end đã tăng lên rồi.”
“Vậy thì đó là vấn đề gì?”
“Vì hai thiết lập [trở thành vũ trang mạnh nhất của anh hùng] và [vũ khí bị nguyền rủa] nên tôi đã trở thành một cua ẩn sĩ nguy hiểm mà không ai ngoài anh hùng có thể trang bị.”
“Ồ, lại là lỗi của tôi sao.”
“Lactosa sau khi trang bị tôi nhanh chóng trở nên yếu ớt và mất đi mạng sống. Ít nhất thì tôi còn mong được tận hưởng một lần cơ.”
“Tôi sẽ xem như không nghe câu cuối vậy.”
“Quả nhiên là tôi cũng không thể căm hận nữ thần, vì vậy nên tôi đã căm hận dũng sĩ biết được việc đó mà vẫn thả tôi trở về biển.”
“Đại khái đều là lỗi của tôi cả, nhưng cảm ơn cậu vì đã giải thích theo hướng có lợi.”
“Tôi quyết tâm trả thù dũng sĩ Reitzbel, chia tay biển cả và cất bước lên đường.”
“Mấy cái diễn biến đột ngột đều gần như do tôi nhỉ, nhưng mà khung cảnh cũng ngoạn mục thật.”
“Song, tôi chỉ là cua ẩn sĩ, vì không thể ăn uống đầy đủ trên mặt đất nên ban đầu gặp phải vô vàn khó khăn.”
“Tự dưng giờ lại lộ ra dáng vẻ của cua ẩn sĩ bình thường sao? Nhưng chậm quá rồi.”
“Dù vậy, nhờ ăn rau dại trên núi mà tôi đã thoát khỏi việc chết đói.”
“Không ngờ sở thích tiền kiếp lại còn duy trì khi trở thành cua ẩn sĩ.”
“Tiện thể thì đây là hình dáng tôi lúc đó.”
“Đừng búng tay một cái rồi đưa màn hình ra như vậy. Mà cậu đúng là một con cua ẩn sĩ bình thường nhỉ.”
“Không đâu, cái càng này đang có hình dạng ngắt lấy rau dại đó.”
“Nhanh tiếp tục đi, tôi không cho cậu cơ hội vãn hồi đâu.”
“Và rồi tôi bước trên lục địa, leo lên xe ngựa, để chim cạp lấy mà bay đi trên trời và bình an di chuyển trên lục địa.”
“Chứ không phải cậu vừa gặp phải nguy cơ bị ăn sao.”
“Tiện thể thì trong chuyến hành trình cũng có nhiều cuộc gặp gỡ và chia tay lắm, cô muốn nghe không?”
“Hãy kể những nhân vật nào mà sau này sẽ xuất hiện đi.”
“Cơ bản thì tất cả đều chết đi sau khi trang bị tôi nên chắc bỏ qua cũng không sao nhỉ.”
“Thiết lập của tôi có vẻ còn tệ hơn tưởng tượng đấy.”
“Và rồi cuộc quyết đấu với dũng sĩ Reitzbel đầy duyên nợ sắp sửa bắt đầu.”
“Có vẻ như sẽ không có thời gian giải thích định mệnh gì với cua ẩn sĩ nhỉ.”
“Cô đang định chơi chữ phải không.”
“Tôi ghét người chuyển sinh nhạy bén lắm đấy.”
“Mà bỏ chuyện đó sang một bên, trận kịch chiến với Raitzbel kéo dài suốt ba ngày ba đêm.”
“Bị mất đi 90% sức mạnh mà dũng sĩ còn mạnh thật nhỉ.”
“Kết quả cuộc chiến là hoà.”
“Cướp đi 90% sức mạnh người ta mà cậu cùi quá vậy.”
“Xin hãy suy nghĩ cách biệt thân thể đi chứ. Bình thường thì sao con người có thể cùng đẳng cấp với cua ẩn sĩ được.”
“Không phải cậu đã thắng Leviakun dài 300m sao.”
“Với lại dũng sĩ cũng dùng tuyệt chiêu tối hậu Luyện Ngục Cương Viêm Lôi Minh Minh Giới Cước đó.”
“Tại sao dũng sĩ lại có thể sử dụng tuyệt chiêu tối hậu của Benizake chứ?”
“Hình như cái gì mà sức mạnh hai bên đều có nhân quả gì đó nên được truyền thừa lẫn nhau ấy.”
“Có lẽ là do thiết lập của tôi rồi, nhưng cậu giải thích dở thật đấy.”
“Nắm đấm giao nhau và cả hai cùng nốc ao. Hai người kiệt sức nằm trên thảo nguyên mà cười lớn.”
“Tôi yêu cầu đệ trình hình ảnh nắm đấm giao nhau, với lại cậu còn chưa giải quyết bằng tuyệt chiêu tối hậu.”
“Đây nè.”
“Uwa, giao nhau thiệt luôn kìa. Cậu đúng là không nói dối nhỉ”
“Làm sao mà tôi có thể nói dối chứ.”
“Nhưng cái càng này…”
“Và rồi hai người đã hoà giải, những chuyện quá khứ đều được thả trôi về biển.”
“Lời của tôi cũng bị trôi đi, mà Lactosa chẳng nổi lên trong đầu cậu gì nhỉ.”
“Sau khi chết thì cô ấy có nổi lên đó.”
“Shut up.”
“Và rồi, tôi được dũng sĩ Raitzbel thừa nhận vào trao lại sức mạnh dũng sĩ còn lại.”
“Trao lại cho cua ẩn sĩ sao, tên đó cũng điên thật nhỉ.”
“Thì cũng do tôi mang nhiều sức mạnh dũng sĩ nhất mà.”
“Lại là do lỗi thiết lập của tôi sao.”
“Tuy nhiên, sau khi hoàn toàn mất đi sức mạnh dũng sĩ, Raitzbel đã bỏ mạng trong lúc bảo vệ một ngôi làng nhỏ khỏi cuộc tấn công của kẻ thống trị Luyện Ngục kề cận với Ma Vương, Grasrey.”
“Rồi rồi, cuối cùng cũng đuổi kịp rồi.”
“Vào lúc ấy, vì để khiến thế giới công nhận bản thân là dũng sĩ, tôi đã đi lấy bộ giáp dũng sĩ, thứ được đồn đại rằng chỉ dũng sĩ mới có thể trang bị và nằm tại nơi sâu nhất trong mê cung siêu khổng lồ với 1000 tầng.”
“Cho dù cậu đến nơi thì có lẽ cũng không trang bị được đâu nhỉ.”
“Trong lúc tôi đang khổ não vì vướng phải giới hạn chiều cao khi đi vào thì lại nghe thấy tin buồn của Raitzbel.”
“Thậm chí còn không vào được.”
“Nhận thấy nên trả thù cho người bạn hơn là đi giương danh dũng sĩ, tôi đã hướng về phía Luyện Ngục.”
“Là do cậu không vào được chứ gì.”
“Và với Luyện Ngục Cương Viêm Lôi Minh Minh Giới Cước, tôi thành công phân giải toàn thân Grasrey thành nguyên tử và khiến hắn hối hận vì đã cướp đi mạng sống của Raitzbel.”
“Rốt cuộc cậu cũng dùng Luyện Ngục Cương Viêm Lôi Minh Minh Giới Cước, và uy lực lớn không thể tin được. Tại sao bị dũng sĩ dùng lên người mà cậu lại sống được vậy?”
“Trạng thái tan thành nguyên tử ấy hệt như là sư phụ Benizake.”
“Vậy là cậu đã dùng Luyện Ngục Cương Viêm Lôi Minh Minh Giới Cước lên sư phụ Benizake nhỉ.”
“Tuy nhiên, tôi đã vứt bỏ thí luyện để trở thành dũng sĩ, vì lý do đó mà thế gian không chịu công nhận tôi là dũng sĩ.”
“Cho dù không xảy ra chuyện đấy thì tôi không nghĩ người ta sẽ chấp nhận cua ẩn sĩ đâu.”
“Vì không còn cách nào nên tôi đành đi thống trị biển cả.”
“Quy mô hơi bị lớn so với việc bỏ cuộc đấy, dã tâm lớn cũng tốt nhỉ.”
“Vì để trả thù đám con người đã không công nhận mình làm dũng sĩ, tôi sẽ đi thống trị đường biển và thêm thuế thông hành.”
“Tiếc quá, trả lại lời tán thưởng của tôi đi.”
“Và sử dụng tiền thuế thu được để biến vùng biển bị con người ô uế trở nên sạch sẽ.”
“Ưm… vậy thì không cần trả… mà thôi trả lại đi.”
“Biển cả chia thành bảy vùng biển, để thống trị toàn bộ thì tôi không thể tránh khỏi chuyện tranh đấu với những kẻ cai trị từng nơi.”
“Đúng là sẽ chẳng ai chịu đồng ý nếu bị một con cua ẩn sĩ đòi giao lãnh thổ nhỉ.”
“Song, chúng không phải đối thủ của người sở hữu Luyện Ngục Cương Viêm Lôi Minh Minh Giới Cước, kỹ năng chỉ có kẻ thừa kế chính thống của Ma Vương mới có thể sử dụng.”
“Sư phụ Benizake lại là kẻ thừa kế chính thống của Ma Vương sao.”
“Và như thế, tôi đã trở thành bá vương thống trị bảy vùng biển.”
“Rốt cuộc cũng quay lại ban đầu, cho tới đây thì đúng là… sung sướng thật nhỉ.”
“Dù sao thì cơ bản là tôi chẳng thua cuộc chiến nào cả.”
“Nhắc mới nhớ, cậu cũng chỉ hoà hai lần thôi nhỉ. Vậy thì từ lúc này lại xảy ra vấn đề gì sao?”
“Thống trị bảy vùng biển ở tuổi 15 trẻ trung và không ai là địch thủ. Đám con người cũng sợ hãi tôi nên không thể ra tay và bắt buộc phải trả thuế thông hành.”
“15 năm hùng vĩ thật nhỉ.”
“Vâng, và thọ mệnh của tôi đã đến thời khắc cuối cùng.”
“Úi chà, đến đây thì yếu tố cua ẩn sĩ bình thường lại xuất hiện sao.”
“Không ngờ tôi lại chết đi vì hết tuổi thọ.”
“Ừ thì cậu đúng là cua ẩn sĩ bình thường, trong trường hợp bỏ đi cái sức mạnh dũng sĩ quái đản kia.”
“Và vì thế, tôi đã chết đi khi giấc mơ còn dang dở nên đã về rồi này.”
“Ngay thời điểm thống trị bảy vùng biển thì tôi có cảm giác cậu đã đạt thành tựu rồi đấy chứ.”
“Tại vì tôi không được nữ nhân nào trang bị cả.”
“Rốt cuộc vẫn là dục vọng sao. Tiện thể cậu có quà gì không?”
“Là cháo Nanakusa mà tôi dự định làm bữa tối cuối cùng.”
“Sở thích hái rau dại vẫn tiếp tục nhỉ.”
“Đây là tác phẩm tôi rất tự tin sau khi dùng hết sức mạnh cuối cùng tại thế giới trước, nếu cảm thấy ngon thì xin cô hãy bỏ qua chuyện cực hình nhé.”
“Với thân thể cua ẩn sĩ mà cậu lại làm được sao… Ngon lắm.”
“Tốt quá.”
“Tôi không bảo là sẽ tha thứ cho cậu.”
“Không thể nào…”
“Nhưng vì hương vị rất ngon nên tôi sẽ bỏ qua chuyện moi nội tạng vậy.”
“Tốt quá, mà có nên nói là tốt không nhỉ?”
“Hãy làm xác nhồi bông mà tự suy xét một thời gian đi.”
“A, nếu được thì xin hãy làm bằng xác cua ẩn sĩ nhé.”
“Cậu có cảm tình với nó rồi sao? Được thôi.”
“Không phải, vì góc độ nhìn lên trông rất ngon.”
“Tôi sẽ bỏ cậu vào hộp.”
Tương đương ~14000 VND Hay còn gọi là nhồi xác thú, là phương pháp bảo quản cơ thể động vật chết bằng cách nhồi bông bên trong và giữ lại phần da ngoài Truyện có người viết thật Ấu thể Zoea là tên gọi thời kỳ đầu của cua ẩn sĩ Oopart: Out of Place Artifact, chỉ những vật hoàn toàn không phù hợp với niên đại. Benizake: cá hồi đỏ Phát âm gần giống Cua ẩn sĩ được nuôi dưỡng có tuổi thọ từ 10 đến 20 năm