Cái tên “Lão say rượu” thực ra không phải tên thật; đó chỉ là một biệt danh mà Mo Li đặt cho người giám hộ danh nghĩa của mình. Y như cái tên, rượu là mạng sống của ông ta. Nhưng mà tửu lượng của ông ta lại kém một cách khó hiểu, ông ta thường say xỉn chỉ sau vài cốc, và nó sẽ dẫn đến việc ông ta bắt đầu đi gây gổ trên đường phố. Hơn thế, ông ta cũng chẳng thèm quan tâm về ngoại hình của bản thân, luôn để râu quai nón và sống một cách phóng túng. Dù lúc còn bé Mo Li không biết ông ta làm nghề gì, nhưng tất cả những kĩ năng ám sát của cậu đều do ông ta truyền thụ.
Nhưng điểm kì lạ ở đây là về việc ông ta luôn say bét nhè trước mỗi nhiệm vụ, nhưng một khi đã nhận thì không bao giờ có chuyện thất bại. Từ khi nhận thức của Mo Li bắt đầu hoàn chỉnh, cậu đã đi theo lão sát thủ đấy như một người hầu cận. Mặc dù không phải lúc nào cũng được ăn no nhưng cuộc sống của cậu vẫn có thể gọi là tạm ổn. Ông ta cũng không ngược đãi cậu, nhưng tất cả chúng chỉ kéo dài cho đến sinh nhật lần thứ mười hai của Mo Li.
Vào năm ấy, Mo Li đã bị ông ta bỏ lại ở nhà tế bần, từ đó trở đi cậu không còn gặp lại ông ta thêm một lần nào nữa. Mo Li vẫn còn nhớ về cái đêm cậu đã khóc ấy, một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ bị người mà cậu coi là người thân duy nhất vứt bỏ. Cảm giác đó như thể là bị cả thế giới bỏ rơi, điều mà bất cứ một quý tộc nào có thể hiểu được.
Nhưng chúng đều là những chuyện của quá khứ. Ở kiếp trước, trong suốt quá trình chạy trốn, Lão say rượu chưa một lần tìm đến cậu. Có lẽ trong thâm tâm cậu vẫn luôn hy vọng lão ta đang tìm kiếm mình, nhưng hy vọng đó dần phai mờ theo thời gian, trái tim của cậu cũng dần trở nên lạnh lẽo. Nhưng hiện giờ thì nó cũng chả quan trọng nữa, bởi cậu cũng đã quen với cảm giác bị bỏ rơi rồi.
Rời khỏi dòng ký ức cũ. Mo Li tiếp tục kiểm tra mặt dây chuyền và chiếc nhẫn đen nằm trong chiếc hộp kia. Bên cạnh mặt dây chuyền trông có vẻ độc đáo thì chiếc nhẫn nhìn có vẻ khá đơn giản, với hoa văn phức tạp tựa như được chạm khắc tinh xảo, tỏa ra một loại khí chất thoáng chút cổ xưa. Nhìn thoáng qua, hai món trang sức này không phải là một thứ mà gia đình thường dân có thể sở hữu. Mo Li không hiểu sao lão già kia lại nhờ người đưa cho mình hai món nay khi mình mười lăm tuổi, bởi kiếp trước hắn chưa từng một lần sử dụng.
Sau khi ám sát bá tước Norma, cậu ngay lập tức chạy trốn khỏi thị trấn vào đêm đó, thậm chí không có cả cơ hội để quay lại trại tế bần và chào lão già trước khi rời đi. Hiển nhiên nó đồng nghĩa với việc cậu sẽ không thể có được chiếc nhẫn và mặt dây chuyền. Tuy vậy, từ kinh nghiệm phong phú của bản thân, Mo Li có thể khẳng định hai món này không hề đơn giản và có khả năng đã được phù phép. Nhưng Mo Li cũng chỉ là một tên sát thủ có kiến thức hạn hẹp về những lĩnh vực khác, việc khám phá món trang sức này hoàn toàn nằm ngoài hiểu biết của Mo Li và cậu cũng chả thấy nó có gì đặc biệt cả.
Sau khi đeo chiếc nhẫn vào tay và mặt dây chuyền lên cổ, Mo Li ngắm nhìn mình trong gương nhưng chả thấy có gì khác biệt. Từ đó cậu đoán rằng hai món này không được phù phép khả năng thay đổi ngoại hình. Vậy thì chúng có tác dụng gì? Trước kia Mo Li đã từng đọc được một cuốn sách nói rằng để kích hoạt thì cần phải đáp ứng được một vài điều kiện nhất định, ví dụ như ngâm chúng trong nước hoặc là nung chúng lên.
Mo Li ném cả hai món trang sức vào chậu nước mà cậu lấy từ cái giếng gần đó. Làn nước gợn sóng dưới ánh trăng đêm, nhưng hai món đồ thì lại chả có phản ứng gì. Sau đó cậu cũng đã thử chôn chúng xuống dưới đất nhưng cũng chả có thay đổi gì, còn về việc nung chúng thì cậu sợ rằng mình sẽ lỡ tay đốt luôn chúng và sẽ quá lãng phí. Cậu lớn lên trong cảnh nghèo khó, vậy nên việc đốt hai món đồ có chất lượng tốt như này khiến cậu vô cùng lo sợ. Thà đem đi bán còn có lợi hơn là đốt chúng. Có lẽ hai món đồ nhìn có vẻ lạ này thực ra chỉ là trang sức bình thường.
Sau khi thử qua muôn vàn phương pháp khác nhau, Mo Li bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cậu ngáp dài rồi trèo lên chiếc giường gỗ của mình. Có vẻ vì đã làm quá nhiều việc vậy nên cậu đã ngay lập tức ngủ thiếp đi, quên mất việc tháo hai món đồ kia ra. Trong màn đêm tĩnh lặng, mặt dây chuyền bắt đầu phát ra ánh sáng mờ nhạt mà Mo Li không hề hay biết. Cậu cũng không hề biết rằng có một đôi mắt rồng đầy mê hoặc bất chợt sáng lên. Bóng dãng quyến rũ đó đã ở đấy rất lâu, dường như đang chờ đợi một thứ gì đó, ngay sau đó, nó xuất hiện bên cạnh Mo Li đang say ngủ. Cậu hoàn toàn trong trạng thái không phòng bị, có lẽ bởi sự mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần mà cậu đã ngủ li bì đến mức ngay cả khi bị ai đó trói lại và đưa ra khỏi phòng.
Mo Li tỉnh lại với cảm giác khó thở. Mở mắt ra, cậu thấy mình đang nằm trên một phiến đá lạ, tay chân đều bị cột chặt bằng sợi dây ma lực. Nhưng đó không phải việc mà cậu quan tâm. Ngay giây sau, khi hai chân cậu kẹp chặt vào nhau, cậu mới nhận ra mình đã mất đi một thứ rất quan trọng.
“Sống cả chục năm mà không biết mình thuộc chủng tộc nào. Trời, cậu thật sự đã dành mười năm cuộc đời để cống hiến cho lợn hay cái gì đó tương tự à?” Dưới ánh trăng lưỡi liềm tỏa sáng giữa bầu trời đêm, cậu nhanh chóng thoát khỏi trạng thái mơ màng. Một long nữ quyến rũ với mái tóc màu bạc đang đứng ngay cạnh cậu, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy toát lên một vẻ giễu cợt lạnh lùng. Dẫu thế, cậu lại không để ý đến cô ấy, vì đầu cậu giờ đang rối tung lên, không thể đưa ra một kết luận rõ ràng.
Mình không phải con người. Mình không phải là con người? Nhận thức về chủng tộc của cậu bị đảo lộn chỉ sau một đêm, và vì việc đó khiến cậu không cảm thấy gì hơn ngoài sự bối rối và hoài nghi bản thân. Không thể nào. Sao có thể chứ! Kiếp trước cho đến lúc chết mình vẫn là một con người cơ mà. Vậy tại sao ở kiếp này “thằng em” của mình lại biến mất chứ? Hiệu ứng cánh bướm có cần diễn ra nhanh vậy không? Chính xác thì nó đã bắt đầu ở đâu? Phải chăng vì việc mình không giết bá tước Norma như thế giới trước vậy nên hậu quả đang ập lên đầu mình ư?
Không đời nào, việc giết một bá tước và cậu em của mình biến mất nó chả liên quan cái gì cả. Chẳng lẽ… Bộ não của Mo Li hoạt động như xe đua và nhanh chóng nghĩ về các món đồ cậu nhận được từ lão say rượu. Sau khi loại bỏ những giả thuyết vô lí, suy nghĩ này dường như lại trở nên thuyết phục hơn.
“Không, không thể nào….” Mo Li nuốt khan, cảm giác lồng ngực nặng trĩu khiến cậu nhớ về mặt dây chuyền vẫn còn đang đeo. Sao mà sai được, nguyên nhân chắc chắn nằm ở mặt dây chuyền kì lạ này! Lão say rượu, tôi chắc chắn phải đáp cái này vào mặt ông, dù đã cách xa cả ngàn dặm nhưng ông vẫn tìm được cách chọc tức tôi!
Theo cậu nghĩ, đây không phải là lần đầu tiên cậu bị lão già đó chơi xỏ. Mo Li luôn phải lo cái ăn vì lão già đó vô cùng nghiện rượu và lười làm. Nói thẳng ra thì thay vì lão ta nuôi Mo Li, cậu mới chính là người nuôi lão ta bằng việc làm những công việc từ những chỗ không đàng hoàng, bóc lột sức lao động trẻ em, chỉ để giúp lão ta có tiền uống rượu. Dù có thể những cậu vẫn chấp nhận làm chúng, nhưng nó không có nghĩa rằng cậu sẽ đồng ý việc lão ta cứ nốc đã rượu rồi biến mất hút, để lại cậu và đống hoá đơn chưa thanh toán khiến cậu phải trả nợ bằng việc làm thuê. Lão già chết tiệt, tốt nhất ông hãy hi vọng tôi sẽ không bao giờ tim ra ông, nếu không thì chắc chắn ông sẽ phải trả giá đắt đấy! “Charles, cô biết hắn ta, đúng chứ?” Charles là tên của lão say rượu kia. Mo Li tức giận hét lên; cậu chưa bao giờ nghĩ rằng ông ta sẽ dẫn một con rồng đến tìm mình.
“Charles? Là ai vậy?” Elsa nhướng mày với vẻ bối rối.
“Đừng có giả ngu ở đây! Tôi biết cô tìm đến tôi là vì mặt dây chuyền kia! Cô còn dám nói là không biết lão ta sao?” Có lẽ bởi cơ thể đã thay đổi nên cảm xúc của Mo Li cũng có những biến chuyển. Cậu bĩu môi và nhe nanh ra. Nếu tay chân không bị trói thì có lẽ cậu sẽ như một đứa trẻ con đang nổi giận. Trong khi đang nghiến răng với vẻ ngoài siêu hung dữ, cậu trông rất dễ thương. Đương nhiên nếu một con rồng khổng lồ nổi giận sẽ trông rất đáng sợ, nhưng ai lại đi sợ một con rồng non răng vẫn còn chưa phát triển chứ?