Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng gió rít lên tựa như tiếng than khóc của người đàn bà đầy oán hận.
Nằm gần vùng ngoại ô của thành phố Fran, trại tế bần nằm ẩn mình trong màn đêm đen, những tia sáng chiếu qua tán cây ánh lên tường tựa như những con quái vật.
Trong sự tĩnh lặng đó, vài bóng người đáp xuống nóc nhà.
“Ngay dưới chân là phòng của thằng nhóc đó, đừng để người khác phát hiện, giải quyết nhanh gọn đi.” Tên thủ lĩnh ra lệnh cho đàn em rồi bắt đầu trượt xuống theo sợi dây.
Trại tế bần này thậm chí còn không có lấy nổi cái chốt cửa sổ, chỉ cần đẩy nhẹ nhàng là nó đã mở toang ra.
Một tên mau chóng nhảy vào trong nhà, tiến đến gần chiếc chăn bông trên giường với con dao trong tay.
‘Hừ, thân là một sát thủ nhưng lại chả có tí cảnh giác nào.’
Tuy nhiên, sau khi con dao đâm xuyên qua chiếc chăn, hắn mới nhận ra có gì đó không ổn.
‘Cảm giác này không giống lắm so với việc đâm vào cơ thể người mà nó giống như đâm vào một bó rơm vậy… Đúng vậy, nó chỉ là một bó rơm!’
“Chết tiệt, bị chơi rồi!” Nói rồi hắn nhấc tấm chăn lên, nhìn con bù nhìn rơm trên giường, mặt tái mét.
“Con mẹ nó, để tên đó chạy rồi!” Tên thủ lĩnh tức giận hét lên.
“Ai chạy cơ?” Ngay lúc đó, một giọng nói có chút giễu cợt vang lên từ ngoài cửa sổ.
Nghe vậy đám sát thủ liền quay người lại, đúng lúc đó, một tiếng hét vang lên, báo hiệu số kẻ địch đã giảm đi một.
“Tên nhóc này cũng to gan dám đánh lén ta!?” Thấy Mo Li, tên thủ lĩnh quát lên tức giận.
Hắn bị một tên nhóc vừa tập tành làm sát thủ được vài năm lừa gạt! Đây là một sự xấu hổ và sỉ nhục to lớn với một kẻ dựa vào việc ác để sống như hắn.
“Nếu sát thủ không đi đánh lén từ phía sau chẳng lẽ đứng trước mặt mày chắc?” Mo Li, người đang dựa vào cửa sổ, vừa nói vừa nghịch con dao trong tay. “Chẳng lẽ chỉ mình bọn mày được quyền đến ám sát tao trong khi tao không được phép đánh lén chúng mày à?”
“Nói mới nhớ, sao mày lề mề thế? Tao uống xong ba chén trà rồi mà vẫn còn chưa thấy chúng mày vác xác tới, chờ đợi lâu cũng sốt ruột lắm đấy chứ. Và thay vì ngay lập tức đi thủ tiêu một lưỡi gươm thất bại trong việc ám sát quý tộc, thì bọn mày vẫn còn chần chừ. Nếu không phải vì tao là một người khá kiên nhẫn thì phải thằng khác chắc chắn nó đã bỏ đi lâu rồi.”
“Thằng nhóc thối, khi tao chặt đứt tứ chi mày cũng sẽ là lúc mày hối hận vì đã không bỏ chạy mà còn ở lại khiêu khích tao!”
“Vậy à?” Mo Li cất dao đi, “Ở đây có vẻ hơi đông nhỉ, dù sao thì chúng mày cũng không muốn đánh động người khác đúng chứ, có giỏi thì đi theo tao.” Nói xong cậu quay người nhảy khỏi cửa sổ.
“Đúng là nghé con không biết sợ hổ…” Ánh trăng chiếu lên vẻ mặt sắc bén của tên thủ lĩnh.
“Thủ lĩnh, tôi nghĩ chúng ta nên cẩn trọng đôi chút.”
“Sao phải sợ chứ? Chỉ là một thằng nhóc con mới lên thôi mà.”
“Nhưng còn cái kia.” Tên thuộc hạ chỉ vào xác chết của tên đồng bọn. Một con dao găm được cắm thẳng vào giữa cổ họng hắn, vừa lấy đi khả năng nói cũng như cái mạng của hắn, một nhát đâm hoàn hảo khiến hắn không thể thốt lên được thêm một lời nào.
“Tên đó ít nhất cũng có chút kinh nghiệm, nếu không thì chẳng thể đâm một nhát như thế được.” Tục ngữ có câu, kẻ không chuyên chỉ có thể đứng nhìn, người trong nghề mới có thể đánh giá. Những người ở đây đều là sát thủ vậy nên họ hiểu việc ném một con dao ngay tức khắc lấy mạng một người khó như thể nào. Tên đó chắc chắn không phải một sát thủ bình thường.
“Thì sao cơ chứ? Ta đã thấy quá nhiều tên ngang tuổi nó rồi; chúng đều là những con cờ nằm trong tay đám quý tộc, được nuôi dạy để thành sát thủ. Nói tên đó là một tên bán sát thủ có khi còn là một lời khen đấy! Nếu hôm nay tao không chấp nhận lời khiêu khích của tên nhóc đấy thì ta Buck Một Mắt sẽ không là sát thủ nữa, tao thà về nhà làm nông còn hơn!”
“Nhưng nếu tên đó đã trực tiếp thách thức chúng ta thì chắc hẳn cũng đã có sự chuẩn bị trước, ắt hẳn phải có lá bài tẩy.” Thuộc hạ của tên Buck vẫn có chút lo lắng nói.
“Lá bài tẩy? Chỉ là một tên nhóc mới lớn thôi mà, các ngươi sợ cái đ*o gì?” Hắn hoàn toàn phớt lờ lời cảnh báo của cấp dưới và đẩy tên đó ra, rồi nhảy khỏi cửa sổ đuổi theo Mo Li.
“Thủ lĩnh!” Vì thủ lĩnh đã đuổi theo nên bọn họ dù còn nghi ngờ nhưng những tên còn lại vẫn phải đuổi theo. Vài bóng đen phi như tia chớp trên bầu trời đêm, hướng về phía khu rừng ở ngoại ô thành phố.
“Thằng nhóc, đã tìm được nơi yên nghỉ chưa?” Thấy bóng người dừng lại, Buck lên tiếng, hắn cười nhưng lại có chút bất an.
“Nếu muốn đánh nhau thì đơn giản thôi, nhưng mà trước hết thì mày cần nôn tiền ra đã.”
“Đưa tiền cho mày á? Tại sao tao phải trả tiền cho một đứa nhóc như mày?”
“Đơn giản thì ta chỉ giết bọn mày thôi, còn việc chôn cất cần trả thêm tiền.” Mo Li bất đắc dĩ dang rộng hai tay.
“Tao chỉ sợ mày không còn sống để nhận tiền đâu!” Trước lời vừa rồi của Mo Li, đám sát thủ trở nên tức giận, điên cuồng xông lên, nhất quyết phải khiến tên nhóc ngạo mạn đó phải trả giá.
“Từ từ, để tao đếm số người cái đã.” Mo Li bắt đầu đếm trong khi thong thả lui người về sau. Dù một loại đao kiếm đang phi về chỗ cậu như vũ bão nhưng cậu lại không một chút nao núng, tựa như đang chơi trò con nít. “Tổng là mười người, cộng với tên vừa chết trong phòng tao thì là mười một. Ta sẽ rộng lượng và chỉ tính mười người thôi nhé, tất thảy là mười đồng bạc. Khá là lời đấy chứ, nhỉ? Thỏa thuận vui vẻ nhé.”
“Hời quá nhỉ, con m* mày!” Thấy Mo Li luồn lách như một con gián, dù làm thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể đánh trúng được, đám sát thủ đều trở nên lo lắng, bọn chúng quyết định sử dụng kĩ thuật mà mình giỏi nhất.
“Sẵn sàng đi chết đi, thằng khốn!”
“Khi tấn công người khác thì tốt nhất nên ngậm mồm vào.” Mo Li nghiêng đầu, tránh lưỡi dao đang lao đến, đồng thời cắt đứt cổ tên sát thủ, tốc độ và sự chính xác đều được đẩy tới cực điểm. Sau đó, cậu tránh hai lưỡi kiếm đang lao tới từ hai hướng khác nhau và đưa tay ra túm lấy cổ hai tên đó.
“Keng.” Lưỡi dao ẩn sắc nhọn xuất hiện từ tay áo Mo Li cắt cổ hai tên sát thủ. Đẩy hai cái xác sang một bên, cậu nhanh chóng khom người xuống, né những ám khí bay tới, khiến chúng bay vào một tên khác. Lợi dụng lúc tên đó còn choáng váng, cậu nhanh chóng túm lấy tay và quật xuống đất, trước khi kết liễu bằng con dao của bản thân.
“Quả nhiên là mày vẫn còn vài mánh khoé.” Buck nheo mắt rồi lấy kiếm ra, hắn bắt đầu có chút ngứa tay khi chỉ đứng quan sát. “Bọn mày tránh hết ra, thằng nhóc này cứ để tao!” Buck nhe răng nhanh và lao tới như một con sói đói. “ Hôm nay tao sẽ cho mày biết sức mạnh của Buck Một Mắt!”
“Ba, hai…” Mo Li mặc kệ tên thủ lĩnh và lẩm bẩm gì đó.
“Một.” Khi ngón tay cuối cùng của cậu hạ xuống, mặt cậu nở nụ cười đắc thắng.
Khi câu nói vang lên, tất cả những tên sát thủ ở đó đều đồng loạt ngã xuống. Tên Buck đang lao về phía Mo Li còn thảm hơn nữa, hắn ngay lập tức hoá thân thành cái máy cày.
“C-Cái đ*o gì đang diễn ra thế?”
“Cái gì á? Mày có tin rằng tao biết huyết thuật không?... Bố đùa thôi.” Mo Li tươi cười bước tới, đá vào mặt hắn. “Đương nhiên là thuốc độc rồi. Trước khi bọn mày tới đây tao đã rải một loại độc tê liệt vào không khí rồi. Chỉ đợi chúng mày cắn câu thôi.”
“Vậy sao mày không làm sao?!”
“Đương nhiên là trong miệng tao có thuốc giải rồi, thằng đần.” Mo Li lè lưỡi, lộ ra một viên kẹo trắng nhỏ nằm trong miệng.
“Chết tiệt…”
“Nếu muốn đổ lỗi thì chỉ có thể trách mày quá ngu mà thôi. Sau khi trở thành con mồi của một tên sát thủ đã nắm bắt được hành động của mình, điều duy nhất mày có thể làm là đoán xem mình sẽ lên thiên đường hay xuống địa ngục.” Mo Li đá vào mặt Buck rồi nói “ Chúng ta đều là sát thủ vậy mà mày còn không dự đoán được tình huống này à. Quả là ngu dốt đến đáng yêu. Với lại, là một sát thủ mà tụi mày còn không có ý thức trong việc phòng tránh chất độc à. Nói thật thì đây là một loại chất độc tê liệt thông dụng nhất trên thị trường rồi đấy. Chỉ có thể mà chúng mày dám nhận mình là sát thủ á??”