Barlow Munster, cái tên mà mọi cư dân của thành phố Fran đều biết tới. Hắn là con trai duy nhất của Viscount Munster, nói đơn giản thì hắn chính là người kế vị duy nhất của dòng họ Munster, và là một kẻ mà không ai trong tử tước Munster dám chống lại- nói thẳng ra thì là phó lãnh chúa của nơi đây.
Hắn nổi tiếng với bản tính hống hách và sự tàn nhẫn của mình. Một vẻ ngoài hào nhoáng nhưng chứa đựng bên trong lại là một con người hôi thối. Đây là những gì cậu được nghe về hắn ta.
“Vậy thiếu chủ đây cần gì ở tôi vậy?” Mo Li hỏi với thái độ dường như không biết gì, thực sự cậu không muốn lãng phí thời gian với tên rác rưởi này.
“Hở, cần gì ở mày á??” Barlow cười gian xảo bước tới, bên cạnh là hai tên người hầu, đúng như thói quen của một tên lãnh chúa.
“Chẳng phải là mày cũng biết tao tới vì chuyện gì rồi sao??” Hành động giả vờ ngây thơ của Mo Li lại càng khiến hắn thêm điên tiết, gần như chạm đến bờ vực bộc phát.
‘Thằng nhóc mày đã khiến tao mất đi quyền kế thừa gia tài của vị bá tước kia, rồi hôm nay mày vẫn dám vác mặt đi tới trường như không có gì xảy ra, và vẫn vô tư sử dụng tiền tài trợ của nhà tao, rốt cuộc mày là loại vô sỉ đến mức nào vậy?’
“Nếu ngài thiếu chủ đây muốn gây sự thì tốt nhất đừng làm như vậy. Với lại ta đang ở giữa học viện đấy, ngài nên biết kiềm chế bản thân để tránh làm hỏng danh tiếng của giới quý tộc.” Mo Li, người đã nhìn thấu những góc khuất của xã hội này, cậu biết rõ về thứ mà đám quý tộc này lo sợ.
Dù có nói gì đi nữa thì đám quý tộc này vẫn tôn trọng dòng máu của bản thân nên sẽ không thể nào hành động như đám giang hồ ở nơi công cộng được. Với chúng thì một thường dân như cậu chỉ là một tên vô danh không đáng phải làm đến vậy.
“Mày!....Hê hê, mày cứ đợi đấy, thằng khốn, khác đến ngày mày hối hận về hành động của bản thân, vận may của mày cũng sắp tàn rồi.” Nói xong hắn liếc nhìn Mo Li bằng ánh mắt sắc bén trước khi dẫn hai tên người hầu rời đi.
“Bảo trọng, tôi không tiễn ngài được rồi.” Mo Li, người đã sớm quen với mấy lời đe dọa của đám quý tộc này, chúng càng đe doạ thì cậu lại càng lấn tới. Đã cắt đứt mọi liên hệ rồi thì cậu cũng chẳng có gì phải sợ.
Qua cổng trường có hai lối đi, một bên trái và một bên phải. Bên trái là khu dành cho quý tộc, hoặc những gia đình thượng lưu, nơi mà thường dân không được phép bước vào, còn bên phải là khu chung, hay khu dành cho thường dân. Dù cả hai khu đều nằm trong học viện nhưng lại có quá nhiều khác biệt. Những căn gác xép lát cẩm thạch hoàn toàn đối nghịch với những căn nhà ngói ở khu thường dân.
Quý tộc thì vẫn mãi là quý tộc, nếu chúng không phô trương đặc quyền của bản thân thì sao có thể chứng minh bản thân là quý tộc được? Với cách trên, chúng đã nêu rõ được sự khác biệt giữa quý tộc và thường dân. Với địa vị đặc biệt của bản thân, bọn chúng luôn muốn người khác hiểu rằng chúng, những người sở hữu [Huyết thuật], người được nữ thần Sera ban phước, hoàn toàn khác với đám thường dân hạ đẳng.
Quán trà, sân tennis, thư viện và nhiều tiện nghi khác đều có tại khu quý tộc. Tất nhiên những nơi xa xỉ như thể đều không thể có tại khu thường dân, và ngay cả khi có thì chúng vẫn là một tồn tại mà một gia đình thường dân không thể nào với tới. Dẫu thế, học viện này cũng khá giống các nơi khác trong quá trình dạy học, tổ chức nhóm. Ít nhất thì đó là những gì diễn ra ở khu thường dân.
Lớp học của Mo Li nằm ở góc đông nam trong khu dân thường. Sau khi bị tên thiếu tử vô lại kia làm chậm trễ, chắc chắn cậu sẽ bị giáo viên khiển trách, đấy là nếu không có gì bất thường xảy ra. Nhưng điều kỳ lạ là khi Mo Li đẩy cửa vào, tên già đó lại còn chẳng thèm liếc nhìn cậu. Một tên độc đoán như thế, kẻ luôn khinh bỉ các học sinh bình thường, nay lại không hề chỉ trích cậu, cái gì đang diễn ra vậy? Nay mặt trời mọc đằng Đông à?
Bước qua bục giảng với vẻ không tin nổi, cậu đi tới hàng thứ hai từ dưới hướng lên và dừng lại trước ‘vị trí VIP’ của mình.
“Được rồi, bắt đầu điểm danh nào, Bannon, Modo, Jeske,...” Giáo viên bắt đầu lật từng trang danh sách và điểm danh mà chẳng thèm ngẩng mặt lên.
“Đợi đã, thưa thầy, thầy quên gọi em rồi.” Bình thường thì tên của Mo Li sẽ đứng ngay sau một học sinh khác tên Modo, nhưng hôm nay không hiểu sao ông ta lại bỏ qua tên cậu một cách khó hiểu.
“Cậu là thằng nào?” Lão già ngẩng đầu lên, mặt không biến sắc nhìn về phía cậu. “Cậu là học sinh trong lớp ta sao?”
Ông ta bị cái gì thế?
“??” Xin phép cho em hỏi, em đã làm gì sai khiến thầy phật lòng không ạ?” Tại sao mới có một ngày mà ông ta đã coi mình là người xa lạ vậy?
“Cậu đã làm sai rất nhiều thứ.” Giáo viên cười lạnh lùng, “Mo Li, tên của người từ giờ đã bị gạch khỏi danh sách học sinh, từ giờ trở đi ngươi không còn là học sinh của học viện Fran nữa, ngươi đi đâu cũng chẳng phải việc của chúng ta.”
Nghe vậy, các học sinh xung quanh đều hướng ánh nhìn về phía Mo Li, trong đó có cả sự thương hại và vui mừng. Mãi đến giờ cậu mới hiểu rằng tên thiếu tử nhà Munster kia đã ám chỉ gì khi nói rằng ‘Vận may của mày sắp tàn.’ Rõ ràng là gia tộc Munster đã rút lại khoảng tài trợ cho việc học của Mo Li, nhưng nó cũng không nằm ngoài dự đoán của cậu.
“Thưa thầy, thầy không cố ý cản trở việc học của em đấy chứ, dù sao nó cũng không phù hợp với những lời dạy bảo của nữ thần Sera.” Mo Li cố gắng biện minh.
“Là một học sinh thì luôn phải không ngừng nỗ lực. Ngược lại thì cậu lại chỉ là một tên nhóc tầm thường vô dụng, luôn coi thường lời dạy của ta, những khi cần thì cậu lại lấy nó ra làm bình phong sao? Nếu một kẻ như cậu bị đưa ra xét xử vào vài trăm năm trước thì chắc chắn sẽ bị coi là một kẻ sùng bái và thiêu sống. Ngay cả khi chết đi, cậu cũng sẽ không được an nghỉ bởi nữ thần Sera sẽ không cứu rỗi linh hồn cậu…”
Lại bắt đầu rồi…
Đối mặt với lão già mồm chỉ toàn lải nhải về Sera, Mo Li trợn mắt. Với cậu thì việc tin hay không tin vào Sera cũng chả quan trọng. Bởi có tin hay không thì cậu cũng sẽ trả được thêm đồng nào.
“Bình tĩnh nào thầy ơi, chẳng phải chỉ là về vấn đề học phí thôi sao, chiều này em sẽ đóng nốt phần còn thiếu, thế là xong đúng không.”
“Hừ, một tên nhóc nghèo rách như ngươi thì lấy đâu ra tiền mà đóng học phí??” Lão ta nói, vẻ mặt đầy sự khinh thường. “Giỡn mặt với một vị lãnh chúa, chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.”
“Tất nhiên là em có cách rồi, nếu đến mai mà không đóng đủ học phí thì xoá tên cũng đâu có muộn nhỉ?”
“Khi nào cậu đưa được tiền ra thì ta nói tiếp.” Giáo viên trả lời với vẻ hờ hững, rõ ràng hắn không tin rằng một thường dân thấp hèn như Mo Li có đủ tiền để đóng học phí.
Thôi thì ít nhất sáng nay vẫn ổn. Vào giờ nghỉ trưa, Mo Li vừa đi vừa thử dài.
“Ùng ục…” Bụng cậu bắt đầu kêu lên.
“Trời” Mo Li xoa xoa cái bụng phẳng lì của bản thân, nhớ lại lời Elsa: “Nhu cầu ăn uống của một con rồng sẽ gấp khoảng hai mươi lần người thường.”
“Thôi nào đừng có kêu nữa, tiền học tao còn chưa có thì lấy đâu ra tiền để cho mày ăn chứ?” Mo Li than thở.
Nhưng mà…
“Đói quá, đói chết mất…” Giọng điệu cậu dần trở nên cao và mảnh hơn, lúc đó cậu mới nhận ra rằng mặt dây chuyền trên cổ mình bắt đầu ánh lên vầng hào quang nhàn nhạt.
Vãi! Chẳng lẽ vì đói quá nên mình bắt buộc hoá lại thành rồng sao?!