“Cộp!”
Văn phòng chìm vào im lặng.
Tôi nín thở, chờ đợi phản ứng của cô ấy, nhưng cô chỉ chăm chú nhìn vào tập giấy trước mặt, thậm chí chẳng thèm ngước mắt lên.
Khi những ngón tay cô cuối cùng ngừng lật trang giấy, đôi mắt xanh lạnh lùng đập thẳng vào tôi, khiến cả người tôi lạnh run.
“… Người định rời đi?”
Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài khi nghe giọng cô trầm xuống khác thường, nhưng tôi vẫn gượng cười, cố nói bằng giọng thân thiện:
“D-Dạ, Ngài Nữ Công tước giờ đã trưởng thành rồi, còn tôi… cũng có những việc mình muốn làm. Tôi chỉ mong—”
Cô lặng im nghe tôi nói, từ từ đặt cây bút xuống. Cùng lúc đó, một luồng khí áp kinh khủng bắt đầu bao trùm quanh người cô.
Nó bắt đầu rồi.
"Nguơi… định rời đi?”
"Khụ…!”
Một tiếng nghẹn khô thoát ra từ cổ họng tôi khi áp lực siết chặt lấy cổ mình.
Trong ánh mắt cô nhìn tôi lúc này—
Là một vực xoáy cảm xúc không tên.
"Sao ngươi… dám?"