Nozomanu Fushi no Boukensha

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

275 6945

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

16 36

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

4 22

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

16 90

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

13 88

Ghoul - Chương 12: Lần thử đồ của Ghoul

Nhìn vào bên trong, thứ quan trọng nhất đập vào mắt tôi trước tiên -- một chiếc áo choàng để che toàn thân đã được gập gọn.

Tôi lấy ra và trải rộng. Là chiếc áo choàng màu đen nhánh từ trong ra ngoài và có mũ trùm.

Đây là loại được Pháp sư yêu thích và ưa dùng nên hồi trước, tôi không bao giờ động đến dù đôi khi thấy trưng bày trong cửa hàng.

Thế nhưng bây giờ tôi đang cần bộ đồ phủ kín từ đầu đến tận gót chân và phải có màu giản dị để không bị ai nhòm ngó, thứ này đáp ứng tất cả nên dù phải trả bằng xu vàng cũng không vấn đề gì. 

Khiếu thời trang của Mạo hiểm giả Rina, người đã chọn ra bộ đồ này chỉ bằng một câu "Mua đồ hộ tôi", thật sự rất đáng vỗ tay khen thưởng. 

… Tạm gác lại chuyện đó, mặc thử đã. 

Cảm giác khi đưa tay vào ống tay áo rất thoải mái, loại vải được dùng để may có lẽ thuộc loại tốt. 

Cơ thể toàn thịt khô này lại có xúc giác không khác lúc còn sống, cực kỳ lạ lùng nhưng suy cho cùng thì tôi là Ma vật. 

Cứ xem đó là chuyện bình thường đi. 

Và, có một vấn đề quan trọng hơn cảm giác thoải mái, đó là độ cản trở chuyển động trong chiến đấu vì tạm thời tôi đang tính quay lại làm Mạo hiểm giả.

Khi thử đội mũ trùm lên, đúng thật tầm nhìn đã giảm đi một chút nhưng vẫn đủ nhìn về phía trước và có thể quan sát thêm một chút vùng xung quanh.

Nếu gặp tình huống bị địch bao vây, chắc chắn phải bỏ mũ trùm ra nhưng vài ba con ma vật thì không thành vấn đề.

"... Anh thấy sao? Có hợp ý không? "

"... Ừ… Vừa, lắm… "

Rina, không biết từ khi nào đã đi lại gần tôi và hỏi. 

Tuy lúc nãy cô bé vẫn còn sợ vẻ ngoài tôi nhưng khoảng cách hiện giờ đã rút ngắn. 

Tay vẫn đang cầm kiếm nhưng không hướng về phía tôi. 

Cô bé quen rồi sao? 

Tôi nghĩ. 

"... Hợp, ý, tôi, lắm… Cơ, mà… em, không, còn, sợ, tôi, sao… ?"

"Không, vẫn thấy sợ sợ theo bản năng ạ. Thế nhưng những phần không giống con người đã bị che đi… nên đến gần thế này cũng không sao."

Mà, dù nói là đến gần nhưng vẫn xa tầm ba bước. 

Tôi nghĩ mình đang đứng sát tầm vung kiếm tối đa của Rina. 

Một khoảng cách đủ để phản ứng dù cho có gì xảy ra, chắc chắn lòng cảnh giác của cô bé vẫn chưa mất đi hẳn. 

Thế nhưng vẫn là một bước tiến lớn. 

Tôi nhìn hành động của Lina và nghĩ. 

Bị Rồng giết và ăn thịt rồi trở thành Skeleton, nhìn theo hướng khách quan thì là xui tận mạng, nhưng tôi thấy gặp được Rina quả là một điều may mắn. 

Đúng là tôi đã cứu mạng cô nhưng làm gì có ai giao tiếp được với ma vật đến mức này mà không chút thành kiến. 

Tôi vẫn thấy lạ vì chưa rõ tại sao cô bé lại hợp tác nhưng thật sự tôi không có đủ lời để cảm tạ. 

"A, đúng rồi. Em còn mua nhiều thứ khác nữa… Giày này, găng tay này. Đi trong thành phố thì chắc hẳn tay chân sẽ nhìn thấy mất nhỉ? "

Rina nói thế và lấy giày cùng găng tay ra khỏi túi rồi đặt lên sàn Mê cung. 

Cái nào cũng là hàng da được may vá kỹ lưỡng cả. 

Màu sắc giản dị nên tôi biết tiêu chí lựa chọn là không nổi bật. 

Tôi cực kỳ vui luôn. 

Tại vì tôi chỉ nhờ Rina mua quần áo thôi. 

Vậy nên tôi đinh ninh cô chỉ mua mỗi đồ mặc.

Thế nhưng Rina lại nhìn thấu ý đồ của tôi, suy nghĩ và mua thêm những vật dụng cần thiết. 

Trên đời này có cô bé đôi mươi nào lựa đồ cho một ma vật không nhỉ… 

Lần đầu tiên nhận được lòng tốt kể từ khi trở thành ma vật khiến tôi muốn khóc quá… nhưng, cơ thể này thì không làm được rồi.

Trước hết tôi mang giày và găng vào. 

Cả tay và chân đề khô khốc khác với cơ thể sống nên không biết có vừa với hàng may mặc dành cho con người bình thường hay không. 

Thế nhưng sau cùng có cái mặc trên người là được rồi, đòi hỏi gì nữa.

Tuy nhiên, giày thì có thể siết dây cho vừa nhưng găng tay lại rộng thùng thình. 

Thế này sẽ hơi vướng víu khi vung kiếm nên tôi hơi sầu não nhưng, ừm, chỉ mang khi đi đến thành phố thôi là được.

"Ồ, trông khá… ấn tượng. Khi anh ăn mặc như vậy trông giống Wight lắm?... A, em có mang gương nữa này, anh xem thử không?

Rina vừa nói một câu giống như của nhân viên bán hàng ở đâu đó (nếu "trông giống Wight" là cụm từ dùng để khen), rồi lấy gương từ trong túi ra và đặt xuống mặt đất. 

… Cơ mà không đưa trực tiếp sau khi bình luận những lời thẳng thắn đó khiến lòng tôi hơi đau, thôi đành chịu vậy… 

Nhưng mang cả gương theo luôn, thật sự chu đáo đấy. 

Từ khi thành Skeleton đến giờ, tôi chỉ sờ để xem mặt mày như thế nào nên có hơi tò mò.

Tất nhiên tôi biết đây không còn là khuôn mặt trẻ con 'đã lên 25 nhưng vẫn bị người ta tưởng nhầm tuổi thiếu niên' như lúc còn sống, và cũng còn không luyến tiếc gì khuôn mặt đó. 

Dù đã biến thành một khuôn mặt đáng sợ cũng không thành vấn đề. 

Tôi nghĩ vậy và cầm chiếc gương kim loại đánh bóng lên rồi soi.

Và hình ảnh phản chiếu trên gương… 

"... Đây, đây, là… "

Ừm, nói chung là, đúng như tưởng tượng. 

Khuôn mặt xác chết khô. 

Hốc mắt trũng sâu và khác một chút là chỉ có một bên nhãn cầu. 

Thật lạ khi tầm nhìn của tôi không khác gì khi nhìn bằng hai mắt nhưng mà dung mạo thế này thì một hay hai con mắt chả phải vấn đề to tát. 

Đằng nào cũng trông như người chết. 

Thế nhưng có một điều không nằm trong dự đoán, đó là trên khuôn mặt có những hình xăm phức tạp pha chút lạ kỳ. 

Vả lại còn phát ra ánh sáng xanh nhạt nữa chứ. 

Ánh sang xanh mờ ảo mỹ miều khiến tôi nhớ lại cảm giác lạ lùng nào đó. 

Có chút thần bí và tôi nghĩ có liên quan đến lý do tại sao tôi bị biến thành Ma vật. 

Thế nhưng trên hết, điều này sẽ khiến tôi gặp rắc rối. 

Tại vì những hình xăm này sẽ phá đi lớp cải trang của tôi. 

Nói thẳng ra thì quá nổi bật. 

Nếu chỉ là hình xăm không thôi thì kệ cũng được nhưng nếu phát sáng màu mè thế này thì… 

Tôi thử kéo mũ trùm xuống để che đi rồi soi gương nhưng không cải thiện được gì.

Kết quả là y chang Wight đáng sợ, lập lòe ánh sáng xanh dưới tấm áo choàng. 

… Khoan khoan. 

Khốn đốn rồi đây. 

Tính sao giờ! 

Khi tôi bắt đầu ôm đầu vì tình thế hiện tại, 

"A, đúng rồi. Anh không nhờ mua thứ này nhưng em thấy không tệ nên lỡ hốt luôn… Anh thấy sao? "

Rina nói thế và lấy ra một thứ nữa từ trong túi. 

Lấy ra nhiều đồ từ trong túi như vậy, nhưng tôi không nghĩ chiếc túi đó đựng được nhiều đồ thế đâu… 

Túi ma pháp sao? 

Mà, sao cũng được. 

Quan trọng hơn là thứ Rina đã lấy ra. 

Đó là, mặt nạ. 

Một chiếc mặt nạ màu mè hình đầu lâu có thể che toàn bộ khuôn mặt. 

"... Đó, đó, là…? "

"Anh Lento muốn vào thị trấn nhỉ, vậy em thấy nên giấu khuôn mặt đó đi… quả thực một người có mặt phát sáng đi vào thị trấn thì không ổn chút nào phải không?"

Đúng như lời cô bé nói. 

Đứa trẻ này thực sự chu đáo nha, tôi thấy mắt mình nóng lên rồi… nhưng quả nhiên nước mắt không thể chảy. 

Rặn thì có ra nước mắt không nhờ, hay là chỉ cảm giác muốn khóc thôi, lạ thật. 

Trước hết tôi nhặt chiếc mặt nạ được Rina chu đáo mua cho lên và đưa lên gần mặt. 

Phần mắt và miệng đều có lỗ nên không cản trở tầm nhìn cho lắm. 

Hẳn có thể dùng được. 

Khi nghĩ vậy, tôi bỗng nhưng cảm nhận được sức hút mãnh liệt từ mặt nạ và mặt tôi bị kéo vào. 

"... Uaa! "

Âm thanh kỳ lạ phát ra từ miệng tôi. 

Và khi nhận ra, mặt nạ đã ở trên mặt.

"Waaa. Hợp với anh lắm. "

Nghe thấy lời khen vô tư từ Rina, tôi cũng nhìn vào gương. 

… Đúng là hợp thật. 

Mà, vài ngày trước mặt tôi là xương mà. 

Làm gì có chuyện không hợp với mặt nạ xương cơ chứ. 

Tôi nghĩ.

Thế nhưng vừa khít thế này luôn sao? 

Tháo ra được không vậy? 

Tôi đột nhiên thấy bất an nên đưa tay lên mặt nạ để tháo. 

Nhưng…

"... Không, tháo… được… "

"Hả… "

Rina thốt lên giọng bàng hoàng khi nghe tôi.