Sau sự việc đó, Lauren đã thử hỏi ông chú Mạo hiểm giả và đã ngộ ra ông ta không đơn thuần nhờ cô dẫn theo vác hành lý. Khi nhìn hành động và cách làm việc của Lauren, ông biết ngay cô không có chút kinh nghiệm nào liên quan đến nhiệm vụ nên đã để Lento làm người hướng dẫn.
Lauren ngạc nhiên vì tưởng Hội mạo hiểm luôn lo lắng cho tân binh như thế này, nhưng đâu phải vậy.
Chỉ đơn giản là ông chú và Lento đang quan sát các Mạo hiểm giả từ quầy rượu trong Hội và khi thấy Lauren bước vào, họ bàn luận với nhau và đồng thuận rằng cô sẽ một đi không trợ lại nếu cứ để yên như thế.
Và để không làm tổn hại lòng kiêu hãnh của Lauren, họ đã quyết định cho Lento làm vác hành lý và điêu luyện gán ghép hai người.
Biết vậy, Lauren nghĩ họ đâu cần vòng vo như thế đâu, nhưng đồng thời cũng biết ơn lòng lo lắng đó.
Và cô đã nhận ra tầm nhìn hạn hẹp của bản thân.
Lauren. Một con ếch ngồi đáy giếng.
Cô nghĩ mình còn nhiều điều chưa biết nhưng đã áng chừng được số lượng những điều đấy.
Mặc dầu hiện thực lại khắc nghiệt hơn vậy.
Hiển nhiên rồi.
Và Lento, cùng ông chú Mạo hiểm giả đã dạy cho cô điều đó.
Về sau, Lauren đã quyết định tạm nán lại Thành phố Malto.
Đó là khoảng thời gian vui tươi đến mức khiến cô nghĩ những ngày trước đó chỉ có mỗi màu xám xịt, cô dần đà cảm thấy khó lòng rời khỏi thành phố Malto.
Thế nhưng, vốn dĩ Lauren đã bỏ mặc trách nhiệm của bản thân ở nơi mình phải ở để đến thành phố này của đất nước này.
Từng ngày từng tuần trôi qua, cuối cùng những người ở nơi đó đã liên lạc với Lauren và báo cáo công việc đang tích tụ lại. Lauren đã quyết định.
Rằng sẽ về một lần.
Và sau đó, quay lại nơi này.
Ngay từ đầu, cô đã không còn gì luyến tiếc ở nơi đó nữa.
Bản thân cô thích cuộc sống của Học giả nhưng đâu phải ở nơi đó mới sống được.
Thế nên cô sẽ xử lý gọn ghẽ mọi thứ và quay lại nơi đây. Rồi một ngày, Lauren lên đường rời thành phố Malto.
Nhưng sau khi quay lại, cô nhận ra nơi đó không chán như trong kí ức của mình.
Nhìn kỹ lại, nơi đó có những người đồng nghiệp, những người bạn đang lo lắng cho cô và không còn một ghế trống nào trong phòng nghiên cứu cả.
Nếu không gặp Lento, hẳn mình sẽ lại tiếp tục mù mờ.
Do gặp anh ấy, con tim khép kín mới chịu hé mở.
Lauren nhận ra điều đó.
Thế nhưng.
Cô muốn quay lại thành phố Malto.
Mặc dù cô không nghĩ xấu về những người đồng nghiệp và những người bạn cả mới lẫn cũ, nhưng cô muốn vậy.
Khi nói ra điều đó, họ tỏ ra tuyệt vọng nhưng cuối cùng buộc lòng chấp nhận.
Có lẽ họ chính là những người biết rõ nhất, rằng không gì có thể thay đổi quyết tâm của Lauren.
Nhưng đổi lại, họ đưa ra vài điều kiện.
Đó là, dù dời đến sống tại Malto cũng được nhưng xin hãy quay về ít nhất mỗi năm một lần.
Khi ấy hãy thắt chặt tình bạn rồi công bố thành quả nghiên cứu được trong một năm ấy.
Và, xin dừng cắt đứt liên lạc.
Lauren dễ dàng chấp nhận nếu chỉ có vậy và thực tế cô đã làm theo như yêu cầu.
Nhưng sau khi mua nhà và sống một mình ở thành phố Malto một thời gian, cô mới biết bản thân mình lười đến mức nào.
Cô hứng thú với nghiên cứu nên làm việc rất tận tâm, mặc dù không quên liên lạc với những người bạn ở quê hương theo lịch trình nhất định, nhưng về sau lại ngày càng giãn cách.
Đúng hơn, phía bên kia luôn gửi thư đến định kỳ nhưng hồi âm của Lauren lại chập chờn.
Đã bàn với nhau rằng mỗi năm về một lần nhưng càng gần thời gian đã định, cô đôi khi lại nghĩ năm nay thôi khỏi cũng được.
Và rồi đột nhiên, cô đã bị Lento thuyết giáo và bắt viết thư cho cẩn thận và về quê đàng hoàng.
Khi thử hỏi tại sao Lento lại biết điều đó thì anh đã bảo rằng có một người bạn của cô gửi thư đến và xin hãy chăm sóc cho Lauren.
Xem ra họ biết nếu không có ai thúc giục thì Lauren không đời nào sẽ tự giác thực hiện.
Thực tế, kể từ khi sống một mình, cô đã nhờ hết vào Lento.
Do Lauren không biết làm gì hay làm như thế nào, ít nhất là một nửa số công việc thường ngày.
Cô được dạy mọi thứ và làm theo nhưng rồi lại lười nên mò đến chỗ của Lento. Khi ấy anh luôn bảo "Đến chịu với cô luôn" và giúp cô nhiều điều.
Thế nhưng không chỉ giúp đỡ không không như vậy.
Đổi lại, Lauren cũng dạy Lento rất nhiều điều mình biết.
Mặc dù không đứng đắn nhưng Lauren vẫn là Học giả. Lại còn ưu tú nữa.
Nói cách khác, Lento đã trả công để học những nghiên cứu ngốn hàng đống tiền bạc bằng cách làm hộ việc nhà cho Lauren
Tất nhiên Lento không có ý định đó.
Cơ mà Lento có biết quá khứ hay lí lịch của Lauren đâu.
Anh nghĩ cô là một học giả tầm thường đã chạy trốn khỏi chốn đô thị, và Lauren cũng tỏ ý như vậy.
Không hoàn toàn là nói dối.
Chỉ là cô chưa kể về chuyện đang bị các quốc gia nhòm ngó, nói cách khác là vẫn có tầm ảnh hưởng, và cũng chưa nói mình là học giả hạng nhất siêu việt.
Mà, cũng phụ thuộc vào Lento nữa.
Dù cho giải thích, không ai biết anh sẽ hiểu đến đâu, nhưng dẫu vậy sự thật không đổi thay là anh chưa từng động tay chân đến Lauren dù hai người đã trải qua nhiều chuyện trong mười năm ròng này.
Lauren nghĩ, mối quan hệ này cứ tiếp tục mãi mãi cũng được.
Đúng, cho đến khi chết.
Lento chắc chắn sẽ tiếp tục làm Mạo hiểm giả miễn còn có thể tiếp tục, cô chỉ cần ở bên cạnh và theo dõi anh là được.
Vừa nghiên cứu bên cạnh anh, đôi khi cùng nhau ăn tối hay đùa vui những chuyện tầm phào, những ngày bình yên trôi qua không để lại niềm nghi hoặc.
Thế nhưng.
Một ngày nọ, Lento Fayner đã biến mất.
Rất hiếm khi anh không trở về bên Lauren nên cô lo lắng rằng đã xảy ra chuyện gì đó.
Lỡ đâu anh đã bị ma vật giết chết.
Nếu thật vậy…
Cô e rằng trái tim của mình sẽ hỗn loạn đến cùng cực.
Cô cảm thấy mình muốn chạy ra ngoài thật nhanh, vừa hét tên anh vừa tìm kiếm.
Nhưng phần trí óc minh mẫn của cô biết cách đó không có ích gì nhiều và đang tìm kiếm một phương pháp hiệu quả hơn.
Giao nhiệm vụ cho Mạo hiểm giả là ổn nhất.
Không quan trọng tốn bao nhiêu tiền.
Bởi vì cô có tiền tiết kiệm.
Nào, đi viết thông báo thôi…
Khi nghĩ như vậy, Lauren đã nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa nhà mình.
Lẽ nào.
Đã qua mười năm trời nên Lauren cũng có kha khá người quen.
Có khả năng ai đó đã ghé qua.
Thế nhưng cô đã từng nghe cách gõ cửa này.
Lauren có bệnh nghiện nghiên cứu kể cả những thứ nhỏ nhặt nên nhìn thấu cả quy tắc trong cách gõ cửa và nhớ nó.
Và cách gõ cửa này là --
Lento Fayner.
Khi chắc chắn điều đó, cô muốn phóng ra ngoài thật nhanh nhưng nếu làm vậy sẽ khiến Lento thấy kỳ lạ.
Vốn, anh ấy vẫn còn sống.
Chỉ cần biết thế là dủ.
Đã vài năm rồi anh chưa lần nào gõ cửa nhưng giờ lại làm, thật lạ lùng nhưng cô biết nếu để yên không làm gì cả thì đối phương cũng sẽ tự động mở cửa thôi.
Thế nên cô coi như không có gì xảy ra và chờ đợi đón tiếp anh ấy.
Thường giờ này Lauren đang nằm ngủ trên chiếc sofa.
Vậy giờ cũng làm như thế đi.
Vỏ mái tóc cho rối bời và nằm ở tư thế thích hợp.
Tiếng mở cửa vọng lại.
Tiếng bước chân ngày càng gần -- và anh ấy nói.
"... Dậy… Dậy, đi… DẬY. "