Nỗi bất hạnh của tòa Kim Ốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 7

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7415

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 163

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 165

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 173

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2140

Oneshot - Chín

Trans+Edit: Neet-kiêm-Hikkomori

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Đại Hán, năm Nguyên Quang thứ 5. Mùa xuân.

Năm Nguyên Quang thứ 5, Trường Môn Cung đã xuống dốc không phanh, từ một chốn thần tiên lấp lánh ánh vàng, nay chỉ còn là một cung điện lạnh lẽo.

Mùa xuân năm ấy mang theo cái rét lạnh hơn bất kì mùa xuân nào trong suốt hai mươi sáu năm cuộc đời ta.

Ngươi đến Trường Môn Cung cùng sự rét lạnh tột cùng của cả thành Trường An. Ngươi nói tâm ta đã bị rắn độc chiếm hữu, rằng ở ta không hề tồn tại sự nhân từ. Ngươi nói ta không hề xứng với vương vị Hoàng hậu, không hề xứng với danh hiệu Người mẹ của muôn dân.

Ngươi đã ban chiếu phế truất ta.

Ta nhận chiếu chỉ ấy từ tay tên hoạn quan.

Ta chậm rãi yêu cầu ngươi: “Hoàng thượng, nếu ngài tuyên chiếu phế hậu một lần nữa, thần thiếp sẽ tuân mệnh nhận chỉ.”

Nếu - ngài - tuyên - chiếu - lần - nữa.

Ta cảm nhận được một tia thương hại, dù nhỏ nhoi, nhưng vẫn tồn tại trong lòng người. Dù ta đã là một Hoàng Hậu thất sủng, đã là một phế Hậu, nhưng đâu đó sâu trong tim ngươi, vẫn còn chỗ cho ta.

Một vị trí mà không một ai, không một nữ nhân nào, có thể thay thế được.

Từ đầu đến cuối, làm sao mà ngươi vẫn chưa nhận ra, rằng vương vị Mẫu nghi thiên hạ cao quý kia, nó chưa bao giờ là thứ mà ta muốn. Ta chỉ sợ rằng từ nay về sau, ta sẽ vĩnh viễn mất ngươi .

Trớ trêu thay, ta vẫn mất ngươi.

Ngươi đã do dự, dù chỉ trong một khắc. Từ khoé mắt, ta thấy được nước mắt đang chờ chực trào dâng của ngươi.

Như không muốn ai nhìn thấy sự mềm yếu của mình, ngươi xoay đầu đi.

Đối diện với ta là tấm lưng của ngươi, rồi khi đó, ngươi đã tuyên chiếu phế hậu một lần nữa.

Ta hỏi, ngươi vẫn sẽ đến Trường Môn Cung chứ? Ngươi sẽ, phải không?

Ngày đó, là ngày đầu tiên ta múa vì ngươi.

Đáng thương thay, điệu múa đầu tiên của ta cầu ngươi, cầu tình cảm của ngươi, thì ngươi lại ban cho ta chiếu chỉ phế hậu, ban cho ta sự tuyệt vọng. Ngươi đã bỏ rơi ta.

Ngày mà ngươi tuyên chiếu phế ta, cả thành Trường An nơi nơi đều vang vọng tiếng khóc than.

Tội danh sử dụng vu thuật của ta liên luỵ đến hàng trăm người, vậy mà ngươi vẫn lạnh lùng ra lệnh xử tử tất cả mà không có ngoại lệ. Ta nghe được tại đoạn đầu đài, cho dù là đao phủ đáng sợ nhất cũng dễ dàng nhận ra, hắn đang tắm trong bể máu.

Ngày mà ngươi tuyên chiếu phế ta là ngày mà ngươi tuyên chiếu lập Vệ Tử Phu, mỹ nhân của ngươi, làm Hoàng hậu của Đại Hán.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇