Nỗi bất hạnh của tòa Kim Ốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

282 7348

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

17 135

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

100 2471

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

29 190

Oneshot - Mười hai

Trans+Edit: Neet-kiêm-Hikkomori

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Không lâu sau, một ngọn lửa từ đâu bùng lên, nuốt trọn lấy cả Trường Môn Cung. Ngọn lửa tàn nhẫn ấy cháy liên tục suốt cả một ngày trời. Chỉ qua một đêm ngắn ngủi, toà kim ốc xa hoa, nơi từng rực rỡ ánh vàng ngày nào, cháy tan thành tro bụi.

Ta đứng đấy, cười điên cuồng, cười không ngừng nghỉ, cười cho tới khi hàng lệ lăn dài trên đôi má.

Thứ mà ngọn lửa kia phá huỷ chính là thứ tình yêu sáo rỗng, thứ tình cảm được xây nên bằng vàng, thứ mà trước đây, bất kì nữ nhân nào cũng ghen tỵ.

Rất nhiều hạ nhân đã tụ tập tại đống tro tàn nơi Trường Môn Cung. Họ khóc. Mẫu thân ta cũng ở đấy, từ đằng xa, ta vẫn nhận nhận được nỗi đau khổ tột độ trong mắt bà. Suốt những năm tháng đã qua, sự kiêu ngạo ở bà đã hoàn toàn bị trà đạp, nghiền nát bởi uy thế của ngươi, tại nơi này, ta chỉ thấy một nữ nhân yếu đuối mà thôi. 

Mẹ ta, như bao người mẹ khác trên đời, bấu lấy vạt áo ngươi mà nài nỉ, mà cầu xin được chết, để giải phóng thứ xiềng xích đang trói chặt ta.

Bà gào lên, trả lại cho ta.

Trả lại đây, trả lại đứa con gái xinh đẹp, thông minh và ngoan ngoãn lại cho ta.

Ngày ấy, ngươi không hề nổi giận.

Dù cho mẹ ta có quên đi phân thận của bà, dù bà có hành động phạm thượng với ngươi, giật lấy Hoàng bào của ngươi , ngươi cũng không hề nổi giận.

Bởi ngươi, ngươi cũng như bà, đều đau khổ vì sự ra đi của ta. Ngươi quỳ sụp xuống trước tàn tích của toà kim ốc năm xưa.

Vệ Tử Phu liền lên tiếng trấn an: “Hoàng thượng, xin đừng buồn.”

Nàng vỗ về lưng ngươi.

Nhưng ngươi xô nàng ra, tiếp tục đắm chìm bản thân trong hố sâu của tuyệt vọng, mất mát, bi thương và cô đơn dằng xé. Trong cơn mê sảng, ngươi lầm bầm gì đó với bản thân.

Ngươi nói, ngươi đã làm A Kiều thất vọng - 

Ngươi nói, trong cả toà thành rộng lớn này, chỉ có A Kiều là người duy nhất hiểu ngươi.

Ngươi nói, cho dù tất cả nữ nhân tại nơi đây đều yêu ngươi, yêu cái vương vị đế vương của ngươi, thì chỉ có A Kiều, chỉ có A Kiều là yêu ngươi như cách một người vợ yêu chồng mình.

Ngươi nói, rằng ngươi hiểu chứ. Nó rành rành thế kia mà.

Nhưng thân là bậc Đế vương, và một vị vua là kẻ bị cấm đoán với tình yêu.

Là vua của một nước, ngươi không được phép yêu thương. Tình yêu là nhược điểm chí mạng của bậc vương giả.

Ngươi nói, nếu có kiếp sau, ngươi ước rằng ta và ngươi chỉ là hai người bình thường, tránh xa khỏi mọi rắc rối nơi vương quyền lãnh cảm này.

Cuối cùng, ngươi không cho người hầu đóng nắp quan tài của ta.

Ngươi tiễn ta đi bằng nghi thức khi hạ táng một vị Hoàng hậu cao quý nhất của Đại Hán.

Rất rất lâu sau khi ta ra đi, ngươi vẫn không thể nguôi ngoai. Như một đứa trẻ lạc lõng giữa nhân gian, ngươi cứ nhìn về đống tàn tích mà trước kia, nó từng là chốn thần tiên của đôi ta, Trường Môn Cung của ta. Ngươi cứ bắt Tư Mã Tương Như ngâm đi ngâm lại bài Phú Trường Môn.

Ngươi nói, ngươi bỏ ta một mình tại nơi hoang vu kia, ngươi đối xử lạnh lùng với ta, tất cả chỉ vì ngươi muốn khuất phục tính khí cao ngạo của ta. Ngươi nói rằng ta quá lạnh nhạt và xa cách ngươi, rằng ta chưa một lần cúi đầu hành lễ với ngươi, rằng ngươi chỉ muốn ta thay đổi.

Vệ Tử Phu, với ngươi, ả chỉ là con cờ cho kế hoạch của ngươi, để khuất phục tính khí thất thường của ta. Nếu ta biết cách làm hài lòng tất cả mong muốn của ngươi, thì Vệ Tử Phu đã không bao giờ có thể bước vào Hoàng cung.

Ngươi nói Vệ Tử Phu là thế thân của ta - 

Một thế thân biết thoả mãn mọi ước nguyện của ngươi.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Ngươi tuyệt vọng quỳ sụp xuống, dùng cả hai tay che kín khuôn mặt.

Như nghe thấy giọng ta thoang thoảng đâu đây, một giọng nói chất chứa bao nỗi buồn , ngươi xoay đầu lại, đưa mắt khắp nơi nhằm tìm kiếm hình bóng của ta. Nhưng sao ngươi có thể thấy ta.

Tiếng hót trong trẻo, vui tươi của hoạ mi, trăm hoa đưa nở khoe sắc thắm, có đôi cánh bướm dập dìu từ trời cao, từ từ hạ xuống.

Ngươi không thể ngờ được rằng, đã một lần, ta lại ở cạnh ngươi.

Rằng ta đã đậu trên vai ngươi, cố thổi khô hai dòng nước nơi khóe mi.

Một cách nhẹ nhàng và dịu dàng.

Khi ấy, ta chỉ là một cánh bướm nhỏ bé, dùng toàn bộ cuộc đời mình chỉ để nhắc nhở ngươi về sự tồn tại của một người con gái với cái tên Trần A Kiều.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇