Phần 1
Không gian xung quanh nổ tung.
Và Amira, đang quan sát trò chơi từ thế giới thật, bị dính phải ảnh hưởng từ cuộc chấn động.
“…Ểh?”
Plum và Amira bất động vì kinh ngạc khi họ thấy mọi người đã thoát khỏi thế giới trò chơi và tỉnh dậy. Lý do họ ngạc nhiên không chỉ đơn giản là vì Jibril đã dễ dàng đập tan pháp chú được tạo nên bởi hàng chục Dhampir vừa mới hấp thụ máu chỉ bằng sức mạnh của mỗi mình cô.
Đấy là vì những gì Sora nói khi cậu vừa đứng dậy.
“Được rồi, chiếu tướng, chúng tôi thắng.”
“…Ểh, về chuyện này, Amira thực sự không hiểu chút nào á~ ☆”
Amira nói với một nụ cười gượng gạo. Tuy nhiên, Sora và Shiro nói với cô một cách hững hờ.
“…Luật không hề nói rằng chúng tôi không thể…『Lưu và Thoát 』…”
“Nói cách khác cô chưa từng nói rằng chúng tôi không thể rời khỏi trò chơi cho đến khi tất cả chúng tôi bị từ chối, nên việc bây giờ chúng tôi 『Thoát 』trò chơi cũng chả có vấn đề gì cả… cô phải duy trì 『Minh ước』dù thế nào đi chăng nữa, cô biết chứ!”
Sora đáp lại một cách thiếu kiên nhẫn, và nói với những người khác chỉ vừa mới tỉnh dậy.
“Được rồi, Jibril, chúng ta xong việc ở đây rồi nên khôi phục lại không khí đi.”
“Tuân lệnh.”
Jibril bắt đầu lãnh đạm vẽ lên những đường nét của một pháp chú bằng đầu ngón tay.
Đột nhiên, một luồng gió mạnh ập ra toàn căn phòng của Nữ hoàng. Chỉ trong một khắc, nước rẽ ra xung quanh và bên trong căn phòng – không khí bắt đầu mở rộng.
“…Ểh…?”
Plum và Amira hoàn toàn chết lặng, trong khi Jibril nở một nụ cười khe khẽ.
“Xin thứ lỗi… Tôi chỉ mới khôi phục không khí tôi nén lại thành quả bong bóng ban nãy trở lại với trạng thái nguyên thủy thôi ấy mà.”
Trong căn phòng, không khí tiếp tục mở rộng, đẩy và tách làn nước ra.
“Hụ —! …Phew…ugh…hàh.”
Cô nàng đã không nói nửa lời kể từ lúc đó, khi họ đang ở trong giấc mơ. Miko đã giả bộ vẫn bình tĩnh từ ban nãy, đột nhiên để lộ ra biểu hiện như thể rằng cô đang đau đớn.
Hít thở luồng không khí trong lành mà cô không có cơ hội để thở trong một thời gian dài, hai vai cô nhấc lên và xuống cứ như thể cô nàng đang cười lớn vậy. Trong một khắc, hơi nước bắt đầu tỏa lên từ cơ thể hoàn toàn trong màu đỏ máu của cô.
Cô nói ra sự thật một cách thẳng thắn.
“Để có thể chịu được áp lực nước gấp đến hai mươi lần so với thông thường bằng một cơ thể bằng da bằng thịt trong một khoảng thời gian dài… cảm giác chẳng dễ chịu chút nào ngay cả khi đã sử dụng đến 『Huyết hoại 』.”
Miko có vẻ như sắp ngã gục đến nơi, cảm nhận thấy một phản ứng bộc phát từ việc chịu đựng đau đớn quá mức. Tuy nhiên, cô thu hết ý chí của mình, ngồi xuống bắt chéo chân và vừa nâng khuôn mặt của cô trong bàn tay mình vừa mỉm cười.
“Ểh?”
Plum, Amira và Steph có vẻ hoàn toàn không nắm được một chút nào những chuyện đang diễn ra. Sora thì có vẻ không thèm để ý chút nào đến họ, và thay vào đó cậu tiếp tục một cách không cảm xúc như thể cậu đang đeo một chiếc mặt nạ.
“Nhưng 『Nhờ vào áp lực nước, máu sẽ không thể chảy trong cơ thể』nên ngay cả khi cô ấy sử dụng 『Huyết hoại 』thì cũng không thể nhận ra được, đấy là lý do tại sao chúng ta không để ý đến và chúng tôi có thể lắng nghe nhịp tim của cô bằng cả tấm lòng – cảm ơn rất nhiều, Miko-san, làm ơn hãy cho chúng tôi biết phán quyết của cô.”
Biểu cảm của Miko là…
“…Cậu thực sự thích quay người khác mòng mòng hửh…ah, quên đi.”
Miko nghĩ từ tận đáy lòng mình rằng『May mắn rằng mấy người này ở phe mình』, và đáp lại bằng một nụ cười mỏng tanh.
“Kẻ tộc Seiren ở đằng kia – cô ta không hề muốn đánh thức Nữ hoàng một chút nào.”
Nghe thấy những lời của cô, Amira run lên một cách rõ mồn một.
Và rồi… nghe thấy những lời tiếp theo của cô, cô nàng đứng chôn chân tại chỗ.
“Tiếp theo chúng ta có suy đoán của Sora – tất cả những thứ tuân theo 『Khoản cược 』của Nữ hoàng cũng là một lời nói dối luôn – àh~ và còn…”
Nhìn thấy phản ứng của Plum và Amira, cô nàng cảm thấy thực sự vui mừng, và mỉm cười một cách khó chịu. Miko nhẹ nhàng nhìn về phía Sora và tiếp tục.
“Mấy thứ như kiểu cậu là tuýp người của cô ta, là một chàng trai điển trai và đại khái thế, cũng là nói dối lên đấy nhé.”
“Tôi nhận ra lâu rồi — … khốn khiếp.”
Miko cười lớn vui vẻ khi nhìn thấy phản ứng của cậu.
Và rồi – như thể cô nàng đang nhìn Plum và Amira một cách coi thường.
“…Bộ cô thực sự nghĩ rằng ở dưới biển sẽ khóa sạch toàn bộ giác quan của ta sao?”
Cô đau đớn nói, nhưng bằng sự nhạo báng ở mức cao nhất, và cười lớn với một nụ cười cong cớn trên khuôn mặt của mình.
“Việc ta là 『Đại diện Toàn quyền (Mạnh nhất) 』của tộc Werebeast không phải là ăn may đâu, biết chứ hả.”
Sora cố gắng hết mức có thể để không tỏ ra cậu đang đau đớn đến nhường nào, và thay vào đó nhìn ra chỗ khác.
“Vâng, Chủ nhân, về phần em cũng thế ạ.”
Jibril đáp lại trong lúc quỳ một cách tôn kích trước chân Sora và bắt gặp ánh mắt của cậu.
“Pháp chú của Plum thực ra đã hoạt động hiệu quả, vì nó đã khiến cho Nữ hoàng phải đổ gục trước người khác rồi ạ.”
Sau đó – đến lượt Plum đứng chôn chân.
“Không nghi ngờ gì việc nó đã hoạt động hiệu quả, và Nữ hoàng thực sự đã bị ảnh hưởng.”
Liệu có một khả năng nó là giả không nhỉ? Sora im lặng xác nhận lại với cô nàng, thế nhưng Jibirl chỉ cười và đáp lời.
“Làm ơn đừng lo ạ, đấy chính là lý do ngài để Miko-sama tự trải nghiệm đấy chứ, đúng không ạ?”
Sora đáp lại cô nằng bằng một nụ cười, và cuối cùng – quay về phía Shiro.
Họ không cần bất kỳ thể loại giao tiếp bằng lời nào cả —
“…Ưmm…ghi nhớ…mọi thứ…”
Chỉ bằng một câu như thế thôi, Shiro đã hoàn thành tất cả yêu cầu của anh trai. Có vẻ đã thỏa mãn với câu trả lời của mọi người, Sora gật đầu.
Trên khuôn mặt cậu vẫn mang một nụ cười vui vẻ.
Tuy nhiên phía trên nụ cười đó – lại là một bóng tối hiểm ác được tạo ra từ phần tóc mái và đôi mắt sắc bén đến không tưởng của cậu. Bằng một ánh mắt có thể khiến bất kỳ ai cảm thấy như thể họ đang bị một con dã thú liếc nhìn, cậu nói.
“Này này, hội Dhampir với Seiren kia (mấy tên khốn), bộ mấy người thực sự nghĩ rằng mấy người có thể sử dụng chúng tôi như 『Thức ăn 』?”
Nghe thấy những lời đó, ánh mắt của Plum và Amira khẽ thay đổi.
Nếu họ thực sự nghĩ rằng những hành động đáng ngờ như thế sẽ không bị Sora để ý thì cậu đã 『Hoàn toàn chính xác 』— cả điều đó nữa –
“Ểh? Hửh? Ừm, ơ, chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“…?”
Steph và Izuna vẫn không có vẻ gì là đã hiểu những chuyện đang diễn ra. Họ nhìn nhau một cách khó hiểu.
Nhưng có vẻ như Sora không muốn giải thích gì thêm nữa, và thay vào đó vỗ vỗ tay lại và quay lưng đi.
“Được rồi, chúng ta về thôi, Jibril, đưa chúng tôi về bãi biển.”
“Tuân lệnh.”
Jibril dang cánh và chiếc vòng thánh của cô bắt đầu quay vòng, trong lúc mọi người nhanh chóng chạm tay vào người cô.
“Ểh? Ưm! L-làm ơn đợi đã!”
Plum cũng cuống cuồng chạy tới –
“Cô cũng khá tinh ý đấy nhỉ, Dhampir – cô có thể thôi hành xử như một cô nàng chạy việc (nạn nhân) được không?”
Thứ đang chào đón cô là – nụ cười mỏng tanh của Sora, khiến cô nàng lạnh hết sống lưng.
Amira nói.
“Ếh~? Ino-sama~ vẫn 『Đang ở đây 』~! Đi sớm như thế liệu có ổn không vậy~ ♥”
Ngoại trừ Amira, Ino vẫng đang nằm im bất động, và mọi người nhìn về phía ông ta. Izuna bắt đầu nhìn về phía Ino và Sora một cách ái ngại –
Nhưng Sora chỉ đáp lại như bình thường.
“Được, ổn hết.”
“Bởi vì…hậu quả của việc cô làm bất kỳ thứ gì với Ino – cô biết rất rõ mà, đúng không?”
Đôi mắt Amira mở rộng vì kinh sợ, và Sora cười lớn một cách mỉa mai.
“Tỏ ra như một kẻ ngốc trước mặt tôi – cô phải biết giới hạn của mình ở đâu khi cô đánh giá thấp người khác chứ, kẻ ngoại đạo.”
Sora quay người lại.
“Chúng tôi sẽ trở lại, tộc Seiren, và đừng quên rằng cái giá của việc coi thường 『Chúng tôi 』thực sự rất đắt đấy!”
Ngay sau đó Jibril dịch chuyển họ đi, để lại phía sau mỗi mình Amira và Ino.
Phần 2
Họ đã trở lại bờ biển.
Mặt trời đã lặn từ lâu, để lại phía sau một mặt trăng nhuốm đỏ và vô vàn những vì sao – và một bãi biển được thắp sáng bởi lửa trại. Giữa tiếng những con sóng vỗ vang lên và tiếng lửa nổ lách tách của đống lửa trại, Sora nói một cách hồ hởi.
“Ôi ôi, Shiro, sắp nướng xong rồi đúng không?”
“…Cá nhiệt đới…chúng ta ăn được chứ…?”
“Đây là một loại cá biển gọi là 『Lelite 』, nghe nói vị nó khá ngon đấy.”
烈立铁:(âm đọc là Lièlìtiě nên bản Eng phiên âm ra Lelite chăng :v ?) Dịch ra là Liệt (Nồng, mãnh liệt), Lập (Toàn khối, tức thì) và Thiết (Sắt, đen). Không biết là cá gì :v có phải là cá Liệt chỉ không nhỉ?
Mọi người đã được dịch chuyển trở lại bãi biển từ Oceando nhờ vào Jibril.
Bởi vì họ đã dịch chuyển theo một lượng lớn nước biển theo họ, hiện giờ họ đang nướng đống cá mà họ quét theo cùng với họ về đây.
“Hàh! …Thứ này là món ta thường ăn như một món phụ cùng với rượu sau khi làm việc mà… giá như đây là –”
Miko đã uống hết đồ uống chỉ trong một hớp, ăn toàn bộ số cá của cô, thế rồi Sora tiếp tục câu nói của cô.
“Giá như đây là 『Váng đậu nướng』— tôi có đúng không nhỉ?”
“Làm thế nào mà cậu biết món ăn ưa thích của ta? Ta nói lúc nào rồi à?”
Lờ Miko đang kinh ngạc đi, Sora và Shiro bắt đầu cười lớn.
Và chậm mất vài nhịp phía sau khung cảnh bình yên này là –
“C-cái gì đây… chuyện gì đang diễn ra thế này?”
Steph có vẻ như vẫn không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, và đang tự hỏi chính mình câu hỏi đó. Ngoài cô ra thì Izuna đang cúi gằm mặt xuống, không nói năng gì.
Trong khi ở đằng xa phía trước – Plum cũng đang im lặng.
Sora liếc nhìn Steph, và vừa nói vừa nhai một miếng cá nướng.
“Không có gì – chỉ là Plum muốn lừa chúng ta, thế thôi.”
Khi Stpeh mở to mắt nhìn về phía Plum, Sora tiếp tục như để đáp lại câu hỏi của cô.
“Cô đang tự hỏi tôi nhận ra từ lúc nào – phải không? Plum.”
…Không, cậu đang nói với Plum, vẫn đang nhìn xuống đất – và cậu tiếp tục chế diễu. Nhìn thấy cảnh Plum run rẩy ngẩy đầu lên, cậu cười chán nản và nói một cách thờ ơ.
“Là 『Ngay từ đầu』— câu chuyện của cô ngay từ đầu đã khá đáng ngờ rồi.”
Như thể đang bắt chước Sora, Shiro, Miko và Jibril cũng đang nở một nụ cười mỉa mai.
Tộc Dhampir và tộc Seiren có một mối quan hệ cộng sinh. Và mối quan hệ của có sụp đổ bởi vì Nữ hoàng đã bước vào trạng thái ngủ đông. Plum đã không bác bỏ lời của Jibril vào lúc đó – thế nhưng…
Sora cười một cách lạnh lùng một lần nữa như thể cậu vừa mới nghe một trò đùa dở tệ, và tiếp tục.
“『Vì chúng tôi đã chế tạo ra được một dạng ma thuật có thể đánh thức cô ấy, nên xin hãy giúp chúng tôi』— hah, quá hoang đường.”
“…Ểh? T-tại sao lại thế?”
Steph là người duy nhất vẫn chưa bắt kịp được, trong lúc đó Sora hạ một que cá nướng xuống –
“Giả vờ như có một phương pháp chắc thắng để có thể lừa chúng ta vào một trò chơi mà chúng ta không hề có cơ hội giành chiến thắng, khiến chúng ta mất tất cả mọi thứ, nghe không giống một phương pháp cực kỳ siêu lợi nhuận hay sao? Bộ cô không làm thế bao giờ à?”
“…”
Khuôn mặt của Steph bỗng giật bắn lên khi nghe thấy Sora nói ra một phương pháp tàn độc đến vậy bằng một nụ cười như thế trên mặt.
“Đúng thế đấy, nhưng vẫn có thứ gì đó khiến tôi 『Lo ngại』.”
Sora vừa nói vừa nhai một miếng cá nướng.
“Tôi không thể xác nhận rằng Plum đang nói dối hay không, và Izuna cũng đang ở trong phòng cũng không thể phát hiện ra – ah, Izuna, em không định ăn cá à?”
Sora giơ một xiên cá nướng ra trong lúc nhớ lại đêm đầu tiên họ gặp mặt Plum.
“…Không, cảm ơn, des.”
Izuna khẽ lắc đầu.
Miko đang uống rượu ở phía đối diện họ — nhắm mắt lại và cũng lắc đầu.
“Thế nên để đề phòng việc cô ta thực sự đang nói dối tôi thậm chí đã phải mang cô ta đến chỗ Miko – nhưng cô ta vẫn hề không nói dối.”
Nếu Jibril cảnh giác, ma thuật che dấu lời nói dối có thể ngay lập tức bị lật tẩy. Nên ở trước mặt người mạnh nhất tộc Werebeast 『Miko 』, bất kỳ lời nói dối nào cũng sẽ bị lật tẩy, hay ít nhất đấy là những gì mà Sora đã nghĩ.
Sora bắt đầu nướng một que cá xiên khác ở trên đống lửa.
“Nhưng thứ mà Plum thực hiện lúc đó thực sự là — 『Một ma thuật khiến người khác phải yêu』.”
Dưới ánh lửa đỏ rực, Sora có vẻ như đang thực sự tận hưởng. Tuy nhiên, sau đó cậu trưng ra một nụ cười độc ác và tiếp tục.
“Vậy nên cô thực sự có một pháp chú có thể đảm bảo thắng lợi – thế nhưng tại sao lại phải nhờ chúng ta giúp nhể?”
“Tóm lại là, t-thế có nghĩa là, cô ấy thực sự không nói dối à?”
Vậy tức là cô nàng thực sự cần Sora và những người khác giúp? Nghe thấy câu hỏi của Steph, Sora bắt đầu xoay xoay xiên cá và đáp lời.
“Phải, cô ta không nói dối – và đó chính là 『Gốc rễ của vấn đề』.”
Sora nhìn xuống phía Shiro chỉ cao đến đầu gối cậu, và em ấy trả lời.
“…UTC (Universal Time Coordinated) 6/20 22:42…『Nii 』…”
UTC: Giờ Phối hợp Quốc tế, hay múi giờ quốc tế. Giờ và múi giờ trên thế giới về cơ bản là do thỏa hiệp quốc tế giữa các nước, được định nghĩa dựa trên đo đạc bằng hàng trăm đồng hồ nguyên tử xezi trên khắp thế giới.
https://vi.wikipedia.org/wiki/Gi%E1%BB%9D_Ph%E1%BB%91i_h%E1%BB%A3p_Qu%E1%BB%91c_t%E1%BA%BF
Như thể em ấy là một chiếc máy thu âm, phát lại lời của cậu một cách hoàn hảo –
“…『Nếu chúng tôi chiến thắng tròi chơi đó, thì chúng tôi được lợi gì?』…”
Shiro bám theo thời gian được hiển thị chính xác trên chiếc điện thoại của em ấy đến từ 『Thế giới Gốc 』của họ — để hệ thống lại trí nhớ của em ấy, thậm chí còn『Ghi nhớ hoàn toàn』cả cao độ khi cậu nói ra những lời đó. Em ấy nó những lời mà Sora đã nói một cách hoàn toàn chính xác, như thể một chiếc 『Máy thu phát』, khiến tất thảy mọi người mở to mắt kinh ngạc.
“Và để đáp lại, Plum đã nói gì nhỉ?”
“…UTC 6/20 22:43 …『Plum』…”
Em ấy nói một cách vô cảm, điềm tĩnh –
“…『Ưm… chúng em sẽ trả ngài 30 phần trăm lượng tài nguyên dưới biển của Oceando, và hình thành mối quan hệ tốt đẹp lâu dài giữa các nước… v-và…ưm… e-em sẽ làm bất cứ thứ gì ngài muốn. 』…”
Lần này thì em ấy đã 『Phát lại 』lời của Plum và Sora cười một cách lạnh lùng khi nghe những lời đó.
“Chính xác – ngay chỗ 『Này 』, cô ta không nói dối – thế nhưng 『Đó cũng không phải là sự thật 』.”
Sora chỉ cái que nãy giờ cậu đang nghịch về phía Steph.
“Steph, có phải cô đã nhắc gì đó đến việc chúng ta phải cá cược 『Tất cả 』vào trò chơi của họ không?”
“V-vâng… bởi vì họ đang yêu cầu chúng ta giúp họ, phải không?”
“Phải, cô nói đúng.”
“Ểh, hửh?”
Sora cắn vào miếng cá trong lúc điềm tĩnh tiết lộ một điều gây sốc, từng chữ một, và tiếp tục.
“Tôi đã gạt phăng câu hỏi của cô đi bởi vì tôi cần phải thu thập những thông tin cần thiết đã. Để xin lỗi, tôi sẽ giải thích tại sao cô lại cảm thấy nghịch lý như vậy.”
Vào lúc đó cảm giác nghịch lý của Steph chỉ có thể diễn ra rằng cô cảm thấy 『Có gì đó không đúng 』, và đấy chính là –
“『Trò chơi 』này – giống như là một trò 『Đua ngựa 』.”
“Đ-đua ngựa? Cái kiểu cá cược tiền vào con ngựa sẽ thắng á?”
Sora gật đầu nhẹ nhõm bởi vì thế giới này cũng có trò đua ngựa.
“Đua ngựa là để những con ngựa đua với nhau, một 『Trò chơi (Cá cược) 』dự đoán xem con nào sẽ thắng… nhưng trong dạng cơ bản nhất thì đấy chỉ là một hành động để cho những con ngựa đua đối đầu lẫn nhau – có nghĩa là một 『Cuộc thi giữa những người cưỡi ngựa 』đúng không?”
Nói chính xác hơn, những gì cậu muốn nói là –
“Đua ngựa là – 『Một môn thể thao cá độ được tạo ra từ môn thể thao của người cưỡi ngựa 』— một trò chơi kép.”
“Người cưỡi ngựa (chúng ta) đua chống lại nhau (trò chơi lãng mạn) để giành được tình yêu của Nữ hoàng.”
Và –
“Mặt khác, tài nguyên và mối quan hệ như một phần thưởng từ Amira và Plum là một 『Giải thưởng 』gần như hướng đến mục tiêu『Đánh thức Nữ hoàng 』— cuộc đua và trò đua ngựa (cá độ) rõ ràng là hai trò chơi khác hẳn nhau, nhưng chúng ta lại bị gán vào trò chơi với cương vị như là cả con ngựa lẫn người cá cược – tất nhiên chúng ta phải cảm thấy có thứ gì đó không đúng rồi.”
…Steph hít vào thật sâu, nhận ra những chuyện đang xảy ra. Theo như ví dụ của Sora, họ là người điều khiển ngựa trong một cuộc đua ngựa. Nhưng họ lại bị ép phải đặt cược tất cả những gì họ có vào chính họ – 『Hơn nữa 』bị ép phải tham gia vào một trò chơi thứ hai. Và Sora có vẻ đã đọc được những gì Steph đang nghĩ…
Cậu gật đầu và nói.
“Đó không phải là vấn đề.”
“Vậy nếu đây là một cuộc đua ngựa, thế thì thứ dành cho những người đua (chúng ta) –『Giải thưởng』cho cuộc thi đã chạy đi đâu?”
Sora nhìn Plum một cách hiểm độc.
“…Hửh, tất nhiên là tình yêu của Nữ hoàng rồi…khiến cô nàng có thể tỉnh dậy?”
“Nếu cô khiến Nữ hoàng yêu một ai đó, liệu Nữ hoàng có yêu người đó suốt đời không? Và liệu cô ta có thức dậy vì hoàng tử của cô ta không? – Thế này chẳng hợp lý gì hết, và chỉ có Nữ hoàng được lợi thôi đúng không? Phần thưởng 『Công bằng 』cho người chiến thắng ở đâu rồi?”
Cuối cùng, Steph cũng tìm thấy 『Gốc rễ 』cho cái cảm giác nghịch lý trong cô.
Tài nguyên, mối quan hệ tốt đẹp, và ý chí tự do của Plum – chẳng thứ nào trong số đó trông giống như một thứ Nữ hoàng sẽ đặt cược hết. Vậy nên, trò chơi cho phép Nữ hoàng ngủ đông sau khi đã 『 Thề trên Minh ước』. 『Khoản cược 』với giá trị ngang bằng cho cả hia phe – để trao cho người cưỡi ngựa chiến thắng –
Về cái phần thưởng đó –
Cô ta chưa hề đề cập đến một chút nào sao?
Miko cười một cách khó chịu và cũng bắt đầu nghịch xiên cá của cô.
“Chuỗi trò chơi này có hai mặt, nhưng khi Sora đề cập đến 『Phần thưởng cho chiến thắng 』, tên Dhampir đằng kia đã cố tình né tránh tính hai mặt của nó, nên cô ta không hề nói dối.”
Cô mỉm cười và nói tiếp.
“Nhưng mặc dù cô ta không nói dối – cũng không có nghĩa là cô ta đang nói sự thật.”
Miko ngay lập tức cảm nhận được thứ gì đó trong nhịp tim của Plum nói với cô rằng 『Mình bị phát hiện rồi 』, và một lần nữa cô nở một nụ cười mỏng tanh. Sora nói trong một tư thế rất cường điệu như thể đang chìm trong suy nghĩ –
“Được rồi, đây chính là điểm xuất hiện 『Rắc rối』— tại sao cô ta lại không đề cập đến tính hai mặt của trò chơi?”
Sora nhìn Plum trong lúc quay chiếc xiên trong bàn tay và tiếp tục.
“Trước khi chúng ta đến tầng biển – nơi mà cô nghĩ rằng mình có thể khóa giác quan của Miko-san và Izuna lại, cô đã lờ đi chủ đề đó. Tại sao cô không cứ nói thứ gì đó đại loại như 『Amira nói rằng sẽ không bất kỳ nguy hiểm nào đâu 』?”
Vào lúc này Jibril đang bận rộn chuẩn bị món cá và xiên chúng vào que ở phía sau Sora chuyền cho cậu một xiên cá được phủ muối, và tiếp lời của cậu.
“Bởi vì ngay khi cô nói điều đó thì nó sẽ trở thành 『Nói dối』… đúng không?”
Cô nàng khẽ cười, vốn đã có câu trả lời cho câu hỏi đó.
Sora gật đầu, vậy điều đó có nghĩa là – Sora liếc sang nhìn Shiro ra hiệu.
“…UTC 6/20 4:28…『Plum 』…『Xin hãy cứu chủng tộc của chúng em! 』…”
Khẽ gặm gặm vào miếng cá của mình, Shiro 『Phát lại 』một cách khéo léo lời Plum nói lúc đầu.
“Nếu những từ 『Chủng tộc của chúng em 』không phải là một lời nói dối – thế thì có nghĩa là cô ta thực sự muốn chúng ta cứu tộc Dhampir.”
Có nghĩa là –
“Có nghĩa là – chỉ — cứu tộc Dhampir – thế thì chúng ta nên làm gì?”
Sora lờ ánh mắt mở to như đá cẩm thạch của Steph. Cậu quất nhẹ chiếc que cậu đang nghịch nãy giờ — về phía Plum vẫn đang ngồi trên bãi biển, và nó cắm xuống bãi cát bên cạnh cô.
“Xong, vậy là chúng ta đã có tất cả tư liệu chúng ta cần cho lời phán quyết rồi, đúng không?”
Sora bắt đầu quăng hết que này đến que nọ về phía cô theo cách giống hệt trước.
“Có ba câu hỏi ở đây. Và, chỉ có một kết luận.”
Nhìn về phía bãi cát với ba chiếc que vùi trong đó, Sora nói với Plum.
“Cô đã sẵn sàng cho chuyện này chưa? Plum.”
Như để đáp lại lời của Sora.
Dưới ánh sáng của đống lửa trại, ánh trăng đỏ và những vì sao. Bốn cặp mắt bí ẩn ngang bằng nhau mỗi cặp bắt đầu phát ra những ánh sáng khác biệt. Người phản ứng đầu tiên là Miko.
“Tại sao cô lại né tránh việc nói về bất cứ thứ gì liên quan đến sự hai mặt của trò chơi?”
Miko ném một chiếc que bằng tốc độ phá vỡ bức tường âm thanh, đập trúng vào chiếc quen Sora ném ra đầu tiên, khiến nó bị tách ra làm đôi.
“Bởi vì cô không thể nói dối.”
Sau khi Sora đáp lại, Jibril là người tiếp theo hành động.
“Tại sao cô lại yêu cầu chúng tôi giúp đỡ ngay cả khi rõ ràng các cô đã có ma thuật tình yêu?”
Jibril phóng một chiếc que cũng đang phá vỡ bức tường âm thanh, trúng chiếc que thứ hai của Sora – nghiền nát nó thành từng mảnh.
“Bởi vì Plum không thể nói dối.”
Sora đáp lại, và người cuối cùng phản ứng là Shiro đang ngồi trên đùi cậu.
“…Đến phần đáy của vấn đề… tại sao – cô không thể…nói dối?”
Chiếc que Shiro ném ra vẽ một hình vòng cung trong không khí và trúng chính giữa của chiếc que thứ ba Sora ném…kết nối hai chiếc lại với nhau.
“Bởi vì nếu cô ta nói dối – cô ta sẽ bị lộ tẩy.”
Chính xác.
“Nếu đây là một trò 『Đua ngựa 』, thì không được phép quên rằng – mỗi chúng ta đang đặt cược vào những con ngựa khác nhau.”
Tộc Seiren đặt vào – Nữ hoàng.
Tộc Dhampir đặt vào – Sora và những người khác.
Hai trò chơi, hai mục tiêu.
Kết hợp tất cả lại sẽ cho ra kết luận của họ. Phải, chỉ có 『Duy nhất một 』kết luận.
“Tộc Seiren dự định sẽ sử dụng 『Trò chơi ngủ đông của Nữ hoàng 』để 『Nuốt gọn Imanity 』.”
“Cái —!”
Steph là người duy nhất kinh ngạc vì chuyện này. Tộc Seiren đã làm cái việc Sora nói ngay từ ban đầu rồi. Giả vờ như trò chơi họ đang tham gia sẽ là một trò chắc thắng, bẫy Sora và những người khác – đại diện toàn quyền cho tộc Imanity vào trong trò chơi của họ. Để có thể giành được 『Nguyên liệu sinh sản 』mới – trong trường hợp này là Imanity, nhằm tránh cơn khủng hoảng mà giống loài của họ đang mắc phải. Thế nhưng –
“Tộc Dhampir đã lấy lợi thế từ cái kế hoạch này để phản bội lại tộc Seiren – họ dự định sẽ 『Giải phóng tộc Dhampir 』.”
Phải – Plum từng muốn Nữ hoàng yêu và đánh thức cô khỏi giấc ngủ dài.
Trong khi đó thì Amira – không hề muốn thế.
“Vì tộc Werebeast đang hiện diện nên cô không thể nói dối, nhưng bởi cô có một kế hoạch hoàn toàn khác nên cô cũng không thể để lộ sự thật luôn.”
Một lần nữa, Steph là người duy nhất vẫn không nói nên lời.
Nhưng – như thể yêu cầu mọi người dừng lại, Sora giơ một tay lên.
Như muốn nói rằng 『Trò vui mới chỉ bắt đầu 』.
“Được rồi, vậy tất cả hãy nhớ lại xem,『Phần thưởng 』mà Nữ hoàng giành được nếu chiến thắng trò chơi là gì?”
Sora cười với Plum một cách ngay thẳng, và rồi cậu quay đi.
Sau đó – dưới luồng sáng chiếu của ánh trăng, bốn cặp mắt sắc nhọn và bất thường bắt đầu thảo luận.
“Liệu cái khoản cá cược đó có khiến Amira – khiến tộc Seiren chọn duy trì tình trạng hiện tại hơn là việc đánh thức Nữ hoàng của họ hay không?”
Một cặp mắt màu vàng kim đẹp mê hồn, Miko mỉm cười nhẹ nhàng.
“Liệu 『Khoản cược 』đó có để Plum – để tộc Dhampir đạt được tự do nếu họ chiến thắng hay không?”
Một cặp mắt màu hổ phách lạnh lùng, Jibril mỉm cười châm chọc.
“…Liên quan đến sự tồn vong của tộc Seiren…thứ gì đó có thể trả lại quyền cho tộc Dhampir…”
Một cặp mắt màu hồng ngọc vô cảm, Shiro mỉm cười thông cảm.
Mỗi người trong số họ lên tiếng theo thứ tự, và một cặp mắt màu hắc diện thạch, Sora vô cảm – nói lên kết luận của cậu.
Obsidian (Đá vỏ chai/hắc diện thạch): Một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên tạo ra từ dạng đá Mắc-ma phun trào.
https://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%C3%A1_v%E1%BB%8F_chai
“Thứ mà Nữ hoàng đã đặt cười là –『Mọi thứ cô ấy có 』…tôi nói đúng không?”
Plum cúi gằm đầu cô xuống trong lúc Steph hít vào thật sâu. Trở lại lúc vị Nữ hoàng đương nhiệm đi vào giấc ngủ đông, cô vẫn chưa phải là Nữ hoàng – có nghĩa là cô không phải một 『Đại diện toàn quyền 』.
Nhưng giờ thì điều đó đã khác hẳn.
Giờ thì theo như 『Khoản cược 』, miễn là họ có thể hoàn thành điều kiện chiến thắng – họ cũng sẽ giành được toàn bộ tộc Seiren.
Bao gồm cả Quân cờ Chủng tộc, chiến thắng 『Mọi thứ 』đúng như những gì khoản cược bao hàm. Sora lại cười một cách lạnh lùng, hoàn toàn phớt lờ Steph.
Cậu tình cờ đề cập đến những lời khiến cho Steph phải tự xem lại khả năng thính giác của chính cô.
“Tôi đã suy đoán được tất cả những thứ đến mức này thậm chí trước cả khi chúng ta đến bờ biển kìa.”
“Cái gì cơ?”
“Nhưng…vì tôi không có đủ bằng chứng, đằng nào thì tôi cũng đã quyết định sẽ đến Oceando rồi.”
Sora nói như thể cậu đang đùa giỡn, nhưng giọng cậu cũng mang theo một sự nghiêm túc ở trong.
“Chúng ta không thường xuyên đến bãi biển lắm, nên chúng ta nhất định phải tận hưởng chúng – điều đó có nghĩa là…”
Khi cậu nói thế, Sora lóe lên một nụ cười tàn nhẫn đến không ngờ nhắm thẳng vào Plum. Chỉ trong một nhịp thở — cậu đã đưa ra lời giải cho toàn bộ câu đố.
“Chúng tôi đưa cô đến bãi biển vào giữa ban ngày để khiến cô yếu đi.”
“Chúng tôi để Miko-san và Jibril giả vờ làm trò ở xung quanh để thử xem liệu 『Huyết hoại 』có bị vô hiệu hóa ở trong nước hay không.”
“Chúng tôi cũng để Jibril tuần tra trước ở trên biển để có thể xác nhận vị trí của Oceando.”
“Áp lực từ việc sử dụng 『Huyết hoại 』cả ngày phần nào đã được giảm xuống nhờ Shiro vuốt ve Miko-san cho đến tận đêm khuya.”
“Chúng tôi không đợi 『Tàu hộ tống 』vì nó có thể chẳng khác gì một cái bẫy cả, và thay vào đó chúng tôi đến nhờ vào phép dịch chuyển của Jibril.”
“Chúng tôi bắt cô, Plum, rơi vào một tình huống cô phải nạp máu tươi của tộc Seiren để khiến chúng tôi có thể thở dưới nước và đi cùng với chúng tôi; còn Jibril sẽ dùng thời gian đó để nén và tiết kiệm không khí mà chúng tôi mang đến đây; đồng thời thực hiện thêm vài phương pháp ngăn chặn lên Miko-san để ngăn phép thở dưới nước của cô phát huy tác dụng; để cho phép chúng tôi có thể gặp Amira với toàn bộ khả năng giác quan của tộc Werebeast trong cô ấy.”
“Thế đấy. Giờ cô đã hiểu chưa?”
…
…
Cả Steph và Plum đều kinh ngạc đến độ không nói nên lời. Trong khi đó Sora thờ ơ kiểm tra xem xiên cá của cậu đã được nướng kỹ hay chưa.
“Cô không thể nào 『Không nói dối một chút nào 』trước khi trò chơi bắt đầu, vì cô phải khiến chúng tôi thề 『Mọi thứ chúng tôi có 』trên Minh ước, và để lật tẩy lời nói dối của cô Miko-san phải — ở trong điều kiện không bị ảnh hưởng bởi ma pháp đáng ngờ của cô.”
Một ma pháp cho phép họ nói và trò chuyện dưới nước –
Và người thực hiện là Plum, cũng đã được xác nhận là một 『Kẻ thù 』, nên có một nguy cơ khá cao trong việc cô nàng xoay sở để lừa phương pháp cảm ứng của họ.
Sau khi đã nói ra tất cả các biện pháp, Sora tiếp tục.
“Tộc Seiren và Dhampir có thể khác nhau – nhưng các người quên rồi sao? Mấy người khiến chúng tôi đặt cược tất cả mọi thứ chúng tôi có vào chính chúng tôi, tham gia trên cương vị ngựa đua lẫn người cá cược – vậy nên chúng tôi có cách để thắng hết(sweepstake) đấy.”
Sweepstake: trong cá độ, trường hợp nhiều người đặt tiền vào để trở thành giải thưởng, và người thắng sẽ giành được toàn bộ số giải thưởng những người kia đặt đó gọi là sweepstake.
Chính xác.
“Cách để thắng hết chính là 『Lừa gạt tất cả các người và để chúng tôi giành chiến thắng 』.”
“Ah, Plum, cô cũng khá đấy, đó đúng là một chiến thuật khá phù hợp cho một kẻ yếu, không nghi ngờ gì ở một cấp độ trí khôn chỉ có thể đạt được bởi chủng tộc đã bị tước đoạt đi toàn bộ sức mạnh của mình bởi 『Mười Minh ước』. Bởi ngay cả khi mưa đồ độc ác của Amira thành công và Imanity bị sử dụng như 『Thức ăn 』, tộc Dhampir cũng vẫn sẽ sống sốt, và giả sử Nữ hoàng có thực sự thức tỉnh thì –”
Sora vỗ tay một cách thực sự tán dương, không mang chút xúc phạm nào.
“Thứ khiến cho Nữ hoàng đổ gục là ma thuật của cô và không phải chúng tôi, nên sẽ chỉ có cô chiến thắng.”
Thậm chí còn có thể suy luận được lý do vì sao Plum tham gia trò chơi, Sora tiếp tục.
“Chỉ để phủ nhận thôi, tôi không khen ngợi người khác đâu, tôi chỉ nghĩ rằng – đây là một chiến thuật hay đấy.”
Cô nàng đã xoay sở để tạo ra một tình huống khiến cô sẽ chiến thắng cho dù có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa cô hầu như không cần phải làm bất cứ thứ gì ngoài ngồi một chỗ trong lúc những người khác làm việc. Đấy quả là một phương pháp chiến thắng lý tưởng, thế nhưng –
“Cô đã bỏ quên mất một thứ rồi!”
“Ểh?”
Plum ngẩng đầu dậy.
“Cô không nhận ra hả? Vấn đề ở đây không phải là vì kế hoạch của cô bị lộ, hay vì cô che giấu về 『Giải thưởng 』thật sự mà chúng ta sẽ nhận được khi chúng ta chiến thắng trò chơi để có thể giải phóng cho tộc Dhampir; hay cũng không phải vì – ma thuật của cô không thể đánh thức được Nữ hoàng.”
Khóe miệng Sora khẽ giật giật ở một góc.
Và rồi cậu nói như thể càng mỉa mai càng tốt.
“Đấy là vì Amira đã chắc chắn việc chúng ta 『Tuyệt đối không thể 』đánh thức Nữ hoàng.”
“…Ah!”
Plum thở gấp.
Bởi vì thế, mọi thứ đã rõ ràng. Tại sao – Ino không thể đánh bại trò chơi – dù ma thuật của Plum đã hoạt động hiệu quả.
Jibril cũng đã xác nhận rằng ma thuật này, không nghi ngờ gì nữa, đã đạt được hiệu quả của nó trên Nữ hoàng. Nhưng dù vậy, Nữ hoàng vẫn không tỉnh lại.
Điều này có nghĩa là –
“Điều kiện để đánh thức Nữ hoàng – 『Không phải là khiến cô nàng yêu』.”
Chỉ có mỗi âm thanh lách cách vang lên.
Đó chính là âm thanh Plum nghiến chặt răng, trong khi đó Sỏa tiếp tục.
“Amira đã biết điều đó ngay từ đầu, cũng như không cần biết cô cầu xin cô ta thế nào thì cô ta cũng sẽ không bao giờ cho cô lấy 『Một cơ hội thực sự để đánh thức Nữ hoàng 』, bởi vì đấy sẽ là một mất mát to lớn cho tộc Seiren – cô hiểu điều đó chứ nhỉ?”
Sora giữ nguyên nụ cười tự mãn của mình.
“Tộc Seiren mà cô coi thường ngay từ đầu – thậm chí đã xem xét cả đến sự phản bội của cô nữa đấy.”
“…!”
Plum ngã xuống bãi biển trong tư thế ngồi, không thể itn được rằng tộc Seiren mà cô vẫn luôn luôn coi thường đã đánh lừa được cô.
Tuy nhiên Sora vẫn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
“Một chiến thuật phù hợp cho kẻ yếu, một chiến thuật tuyệt vời. Thế nhưng – đến cuối cùng thì tất cả cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi.”
Chính xác.
Ngay cả khi kẻ mạnh có thể sử dụng kiến thức (vũ khí) của kẻ yếu, chúng cũng không thể sử dụng toàn bộ tiềm năng của nó.
Bởi vì kẻ yếu có thứ mà chúng không có, bắt nguồn từ việc tự thương hại bản thân – Bắt nguồn từ chính điểm yếu của họ — sự hèn nhát.
Biểu cảm của Sora một lần nữa thay đổi khi cậu thôi không cười nữa, mà thay vào đó mà tiếp tục một cách nghiêm túc.
“Kẻ thù tự nhiên của kẻ mạnh là kẻ yếu, nhưng kẻ thù tự nhiên của kể yếu không phải là kẻ mạnh – mà là những kẻ thậm chí còn yếu hơn nữa.”
Kẻ yếu – người có thể được coi như hiện thân cho chính những gì cậu vừa nói bắt đầu tiến lại gần Plum một cách đầy nguy hiểm. Cậu cúi người xuống, nhìn thẳng chằm chặp vào ánh mắt của cô, và nói nhẹ nhàng mà thẳng thắn.
“Một kẻ ngốc biết hắn là kẻ ngốc – thậm chí còn khó đối phó hơn một kẻ ngốc mà lại nghĩ mình thông minh đấy.”
Dù cho điều này ám chỉ ai, Sora cũng chọn không nói ra.
“Được rồi – chiếu tướng.”
Khuôn mặt Plum tái nhợt đi.
Ngay từ đầu chỉ có hội của Sora sẽ chấp nhận đề nghị của cô. Nhưng vì họ đã nhìn thấu lời dối trá của cô và làm gián đoạn trò chơi, Plum không còn sự lựa chọn nào khác.
Để tộc Seiren có thể sống sót, họ chỉ có thể ăn tươi nuốt sống 『Cá thể nam còn sống cuối cùng còn đang ẩn mình 』của tộc Dhampir. Vì họ đã xác nhận rằng tộc Dhampir phản bội lại họ, họ chắc chắn sẽ làm thế.
Nếu thế, thì tộc Dhampir sẽ là kẻ đầu tiên bị 『Chiếu tướng 』. Và tiếp sau sự tuyệt chủng của tộc Dhampir, kế đến sẽ là tộc Seiren.
Tộc Seiren – cần phải tìm ra một đối tác chấp nhận cho họ tiến hành sinh sản. Nhưng thứ mà họ cần để đổi lại điều đói chính là 『Mạng sống 』của đối tác, nên tất nhiên sẽ chả ai chấp nhận cả.
Cứ như thế, tộc Seiren cũng sẽ bị 『Chiếu tướng 』. Để có thể tồn tại, họ chỉ có thể đầu hàng vô điều kiện và trở thành 『Nô lệ thuộc địa 』.
Domestic slave: hình như thuật ngữ chính xác là Domestic slavery thì phải. Cái này cũng chả biết phải giải thích ra sao, nhưng nhìn tình hình thì chắc thế là chính xác nhất J) Có thể coi như sự lệ thuộc hoàn toàn, từ kinh tế, chính trị, nhân lực, tài nguyên, … đến tự do, của nước bị thuộc địa vào nước thuộc địa.
“Plum, cô có biết cách tuyệt nhất để chiến thắng một trò chơi là gì không?”
Một nụ cười ác quỷ xuất hiện trên gương mặt cậu – có thể khiến bất kỳ ai run rẩy sợ hãi.
“Đó là 『Thắng mà không cần đánh 』. Ngay cả khi chúng tôi không thắng trò chơi của Nữ hoàng, chúng tôi vẫn cứ thắng mà thôi.”
Kế sau đó là một thứ có thể kéo Plum xuống tận cùng của địa ngục – một nụ cười.
“Cố gắng hạ Imanity bằng 『Chiến lược của kẻ yếu 』, các người đều quá thiếu kinh nghiệm rồi – lũ gà mờ (nghiệp dư).”
Một bước.
Cậu là người đã nắm trong tay sự tồn vong của hai chủng tộc chỉ với một bước đi. Cậu cười một cách đáng kinh sợ, hiểm độc và tiếp tục.
Phần 3
“Được rồi, cố chắc đã nắm được đại ý rồi nhỉ, vậy giờ…”
Sora có vẻ bồn chồn.
Nhìn gần hơn, Shiro vẫn đang ngồi trong lòng cậu có vẻ cũng đang tỏ ra ngượng ngùng –
“Hưmm? Chủ nhân, có vấn đề gì thế ạ?”
“T-toilet ở chỗ nào rồi?”
…
Sora hỏi bằng một biểu cảm đáng thương hoàn toàn phá vỡ tình cảnh nghiêm trọng ban nãy.
“Cái toilet mà ngài nhắc đến…là một gian phòng mà tộc Imanity thực hiện bài tiết –”
“Ngoài cái đấy ra thì còn loại toilet nào nữa hả!”
Sora vừa la hét vừa chỉ vào những người khác.
“Nhắc mới nhớ, các người được sinh ra với thể loại bàng quang phi nhân loại nào thế hả! Ở biển cả ngày, thậm chí còn lặn xuống lòng đại dương, trở lại bở biển vào buổi đêm, lại còn ăn cá nữa, một người bình thường phải đến giới hạn rồi chứ!”
“…N-Nii…S-Shiro sắp…”
Shiro ra hiệu bằng nước mắt, trong khi đó thì Miko cười ngặt nghẽo.
“Thiếu nữ xinh đẹp thì không làm mấy việc như thế, mặc dù tôi không thực sự hiểu cái cảm giác đó, nhưng chẳng phải mọi chuyện sẽ ổn miễn là cô cậu tìm thấy chỗ nào đó gần gần đây để giải quyết công việc sao?”
Không tính Jibril vào lúc này, Miko-san là một 『Sinh vật Sống 』phải không vậy –
Sora đứng dậy, cảm thấy rằng giờ không phải lúc để bình phẩm.
“Ch-chúng ta – không, tôi sẽ đi toilet, còn Shiro thì là đi hái hoa!”
Sora đột nhiên chạy đi trong khi vác theo Shiro.
“…N-Nii – đ-đừng…lắc….”
“Ah! Đây là một bãi biển nên ít nhất phải có vài 『Quán trà Ven bờ 』! Đâu rồi!?”
Sora và Shiro chạy đi một cách ồn ào. Bỏ lại đằng sau bãi biển im lặng tuyệt đối.
…
Chỉ có mỗi âm thanh của sóng vỗ và lửa trại tí tách.
“Được rồi, giờ chúng ta chỉ việc đợi cho chúng đầu hàng vô điều kiện nữa thôi. Ta mệt rồi, nên ta sẽ về trước đây.”
Miko có vẻ đang cực kỳ mệt mỏi, và cô nàng đứng dậy để chuẩn bị rời đi.
“Ah, đợi chút đã! Chúng ta nên làm gì về chuyện Ino-san đây!”
Steph hỏi một cách gấp gáp, bởi vì cuối cùng cũng đến lúc tình huống cho phép.
Cô hiểu rằng tộc Seiren muốn lấy tộc Imanity làm thức ăn. Cô hiểu rằng Plum cũng muốn lấy lợi thế từ kế hoạch của họ để giải phóng cho tộc Dhampir. Cô cũng đồng tình với sự thật rằng Sora đã nhìn thấy mọi thứ và đã ở một đẳng cấp cao hơn hẳn bọn họ. Thế nhưng –
Tộc Seiren vẫn còn nắm giữ một lá bài mang tên 『Hatsuse Ino 』. Steph hét lớn vì đây là một vấn đề vẫn còn chưa được giải quyết.
Và rồi – Miko quay người lại.
Cô hiện lên thậm chí còn mê hồn người hơn nữa bên dưới ánh trăng – và cô nói với một nụ cười độc ác như một con quái vật.
“Chúng ta không làm gì cả. Cứ như thế chúng ta sẽ giành được hai chủng tộc – không phải là một món hời sao?”
Miko chỉ ra rằng có một sự lựa chọn là 『Không gì cả 』, khiến Steph cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. Thế có nghĩa là –cô có thể tóm tắt những chuyện sẽ xảy ra.
(Cả Sora lẫn những người khác hay cả Miko-san đều đã định sẽ không cứu bất kỳ ai ngay từ ban đầu!)
Sora và Miko và những người khác đã thảo luận – một bước duy nhất có thể đẩy hai chủng tộc vào thế 『Chiếu tướng 』. Chỉ với mục đích này, chỉ vì mục đích này, họ thực hiện một cách dễ dàng.
Coi Ino như một vật hi sinh!
“…Chuyện như thế… tôi không tán thành được.”
“Hửh?”
Hoàng kim – chính xác như một con 『Quái vật 』, cho dù đôi mắt dã thú của Miko khiến cho hai đầu gối của Steph run rẩy. Nhưng, ngay cả thế — Steph vẫn tiếp tục quan sát xung quanh, ép những lời của cô ra bằng tất cả ý chí của mình. Tại Elchea không có mặt Sora và những người khác, chỉ có một Werebeast duy nhất đã trợ giúp cho Steph chính là – Hatsuse Ino.
Mặc dù ông ấy chỉ ở đó với họ có hai tuần, chơi đùa cùng nhau và vất vả để tái thiết Elchea, ông ấy cũng đã dành một lượng nỗ lực khổng lồ để có thể thành lập nên Elchean.
Elchean: Liên minh Elchea (Elchea Federation).
Liên minh, nếu không có ông ấy, có lẽ họ thậm chí sẽ không biết phải bắt đầu từ đâu. Không quan trọng là với Liên hiệp Đông bộ hay với Elchea – với Steph, ông chắc chắn không phải một tài năng vô giá trị, và nếu phải có một sự hi sinh cho lợi ích thống nhất các chủng tộc – nó sẽ gây ra một hệ quả tiêu cực không thể tin được.
Miko không thể nào lại không hiểu cái luật bất thành văn này –
“Hatsuse Ino thực sự là một người đàn ông với tài năng tuyệt vời, một người đàn ông đã hỗ trợ ta kể từ ngày đầu tiên của Liên hiệp Đông bộ, và là một người đàn ông sẵn sàng đáp lại 『Xin tuân lệnh 』nếu ông ta được lệnh phải chết – một người đàn ông như thế thực sự không thể coi là vô tích sự được – và đến cuối cùng ông ấy vẫn là một người đàn ông hoàn hảo đã đạt được rất nhiều điều tuyệt vời.”
Miko nói một cách đầy tiếc nuối trong lúc nhìn lên mặt trăng. Cho chính lợi ích của họ, họ thậm chí có thể hi sinh ai đó rất dễ dàng!
(Vậy thì mình cũng có thể bị thí mạng bất cứ lúc nào – ai có thể tin tưởng những người như thế chứ!!)
Trong tầm nhìn vẫn đang lấp đầy bởi cảm xúc của Steph, Izuna hiện ra, ngồi ở vị trí hơi xa hơn chỗ họ.
Tất nhiên, Izuna chắc hẳn không thể chấp nhận với một tình huống như thế này được.
Với việc ông nội của em ấy bị thí mạng, ngay cả khi là cho lợi ích của Izuna, Miko vẫn –
“L-liệu Izuna –?”
Có ổn với chuyện này?
Trước khi Steph có thể nói xong câu nói của mình, Izuna bắt đầu ôm gối như đang cố gắng để giữ mình ở trong đó, khiến chô cô không thể nói tiếp được. Cho dù cô không thể nhìn thấy rõ em ấy trong bóng tối – cô vẫn có thể nghe thấy giọng của Izuna.
“…Ông nội đã chuẩn bị từ trước rồi, des…”
Cách xa với đống lửa trại, dưới ánh sáng mờ ảo của mặt trăng và những vì sao, không thể thấy được biểu cảm của Izuna.
“…Dù là nhịp tim hay mùi hương của Ông nội, thì chúng đều là những âm thanh và mùi hương tuyệt vời, des.”
Tuy nhiên, giọng của Izuna.
Chúng cũng mang theo âm thanh em ấy đang khóc – cho dù ở trong bóng tối sâu thẳm, thì cảm xúc của em ấy vẫn được truyền đi một cách đầy đủ.
“Ta không muốn Ông nội chết…nhưng miễn là Izuna có thể chịu được cô đơn thì mọi thứ đều sẽ ổn cả thôi, nên – n-nên! Nhiều người hơn…có thể được cứu…de-des –”
Steph nhớ lại cảnh tượng bãi biển lúc trước. Sau khi chơi đùa ở chỗ ven biển – khi em ấy quyết định xem sẽ để Sora hay Ino giúp em ấy chải lông.
Izuna đáng ra đã chán ngấy việc được Ino chải lông, thay vào đó – đi về phía ông ấy mà không hề có chút do dự.
Em ấy hiểu rằng…đó chính là lần cuối cùng. Izuna đã chấp nhận cái kết quả này ngay từ ban đầu. Tộc Werebeast – họ có siêu giác quan, và họ đã trò chuyện xong ngay từ lúc đó. Steph là người duy nhất không hề biết gì về chuyện này, nhưng –
“Nhưng mà, em không thấy buồn sao?”
“Ta không buồn – Ta chỉ…không hiểu vài thứ, des.”
Em ấy nghiến răng lại, có vẻ như đang thở mạnh. Izuna hỏi với giọng run run.
“…Bởi vì Sora đã nói rằng – không ai phải chết, không ai phải chịu đựng, des!…Nh-nhưng, tại sao – Izuna phải chịu chứ, des? Izuna có kỳ quặc không, des…!?”
Nước mắt em ấy rơi xuống như mưa. Ngay cả trong bóng tối, cũng thấy rõ ràng là em ấy đang khóc lớn từ giọng của em ấy. Tuy nhiên Steph – cảm thấy máu đang tập trung trong đầu cô đang chậm rãi tan biến.
Hatsuse Izuna – đứa trẻ này còn quá trẻ.
Quá vâng lời, quá thuần khiết, quá thông minh – quá lanh lợi.
Khiến một cô gái như thế, một cô gái chri mới tám tuổi phải tham gia một trò chơi mà em ấy không mong muốn, thậm chí còn khiến em ấy cảm thấy tội lỗi với những trò vui chơi, khiến đôi vai em ấy phải mang gánh nặng sinh mạng của toàn thể lục địa. Sự thật này khiến Steph nhận ra.
Hành động của Liên hiệp Đông bộ — không bắt đầu từ đó.
Hi sinh thiểu số cho lợi ích của đa số — là điều bình thường với họ
“Cô tạo ra Liên hiệp Đông bộ theo cái cách khiến cho một đứa trẻ phải khóc như thế này đây, đúng không – cô thật đáng khinh.”
Tộc Werebeast trước khi bị chia ra thành nhiều bộ tộc nhỏ và tiếp tục tranh chấp. Một phương pháp như thế này đã thống nhất họ trong một khoảng thời gian chỉ có nửa thế kỷ và khiến Liên hiệp Đông bộ mang một sức mạnh to lớn –
Steph đột nhiên cảm thấy cô đang có một cái nhìn lướt qua một bức tranh toàn cảnh, và cô – thậm chí còn đang mắng nhiếc Miko theo một cách hết sức coi thường.
Miko đối mặt với ánh mắt của cô, và đáp lại.
“Hi sinh một vài cho lợi ích lớn hơn – đấy thậm chí còn không phải một sự độc ác không cần thiết, mà là một điều 『Tự nhiên 』. Nếu cô muốn quan tâm đến từng người một – thì từng người đó sẽ bày tỏ quan điểm của mình, vậy cô định sẽ điều hành một chính phủ như thế thế nào đây…cô gái bé nhỏ.”
…Steph không có cách nào để phản bác điều đó.
Nói thật thì, giới quý tộc Elchea cũng hành xử hệt vậy. Họ đã cố hết sức để không ai phải chịu bất cứ mất mát nào, nhưng đến cuối cùng thì bình đẳng tuyệt đối vẫn là bất khả thi. Steph nắm chặt tay lại, đấy cũng là lúc Jibril bắt đầu công kích cô. Có lẽ bởi vì cô không thể hiểu được ý kiến của Steph, biểu cảm của cô nàng là đang thực sự tò mò.
“Dora-chan có gì muốn nói à? Chỉ bằng việc hi sinh một người, chúng ta có thể cứu hai chủng tộc sắp chết; và chúng ta thậm chí còn bước một bước gần hơn tới việc thống nhất với Liên hiệp Đông bộ bằng việc tăng cường sức mạnh cho Elchea – còn cần phải cân nhắc gì nữa sao?”
Steph vẫn không thể phản bác lại họ.
“Chả nhẽ —”
Jibril tiếp tục.
“Cô nghĩ là không cần chút hi sinh hay bất hạnh nào, chúng ta có thể chinh phục thế giới – không, lùi lại một bước đã, chúng ta có thể khôi phục lại Elchea?”
“…!”
“Hay có lẽ cô chỉ đơn giản là –”
Jibril tiếp tục với một nụ cười thậm chí còn châm chọc hơn cả trước.
“Cô đơn giản là không muốn những ai gần gũi với mình tổn thương – thật là ích kỷ quá đi♥”
Steph nghiến răng – cô hiểu rất rõ điều đó. Chỉ bằng việc hi sinh một người, họ có thể thống nhất hai chủng tộc. Họ có thể cứu hai chủng tộc đang trên bờ vực tuyệt chủng nếu họ không làm gì cả. Nếu việc cô cảm thấy tồi tệ khi hi sinh một mình Ino là không tốt, thì –
“Thì sao chứ…!”
Steph nói một cách chắc chắn. Nhìn về phía Izuna vẫn đang run rẩy choáng váng, cô la hết – như thể cô vừa bừng tỉnh.
“Tôi không quan tâm cô gọi tôi thế nào, ích kỷ hay tư lợi, nhưng ngay cả thế, có một điều tôi thực sự biết! Rằng sử dụng một phương pháp như thế này để thống nhất tất cả các chủng tộc – là bất khả thi!”
Cô không hề có bằng chứng cụ thể. Lời của Miko và Jibril có thể rất đúng đắn, và những gì họ nói, đáng buồn thay, không nghi ngờ gì nữa, là thứ thực tế hơn nhiều.
Thế nhưng, Steph có thể tự tin rằng đó 『Không phải là cách 』.
Tại vì sao thì – có lẽ là vì – đó là 『Ý thức thông thường 』. Hai người bọn họ hoàn toàn hợp lý, và đấy là phương pháp đúng đắn để tấn công trực diện.
Nhưng, nếu bắt tay vào thực hiện. Nỗ lực để thống nhất tất cả các chủng tộc bằng phương pháp tấn công trực diện – có lẽ sẽ là một chiến tích bất khả thi –
Phần 4
Sora và Shiro điềm tĩnh trở lại sau khi đã lau tay xong.
Thứ họ bắt gặp là cảnh tượng Miko đang trở về nhà và một bầu không khí nghiêm trọng. Và – ánh mắt của Steph xuyên thẳng vào họ như một mũi kim khâu.
“Ah… chuyện gì xảy ra với cái bầu không khí thế này?”
“Chủ yếu là do anh chọn chạy trốn đúng không?”
“Cái gì thế?”
“Tôi hiểu rồi, anh muốn hi sinh một mình Ino-san để lấy được hai chủng tộc – đấy chính là một sự 『Đe dọa 』… Tôi đã quá coi trọng anh rồi! Sao anh vẫn có gan nói rằng anh muốn thống nhất tất cả các chủng tộc lại sau khi anh sử dụng một phương pháp như thế chứ!!”
Đối mặt với những lời lẽ và biểu cảm khắc nghiệt của Steph, Sora gãi gãi đầu và nhìn Shiro một cách bối rối.
“Ểh, ưm, Shiro, tại sao anh lại bị mắng vậy?”
“…Bởi vì…anh đi quá lâu…?”
“Tất nhiên là anh đi không lâu rồi, anh chỉ đi tiểu thôi mà!! Q-quên chuyện đó đi, tôi chẳng hiểu tại sao nhưng bàng quang của tôi giờ đã trút hết rồi.”
Với một tiếng càu nhàu, cậu hắng giọng, và Sora nói.
“Hãy trở lại chủ đề ban đầu nào.” – “Vậy hãy bắt đầu lại từ đầu nhé – để có thể đánh thức Nữ hoàng, thì bắt đầu hành động thôi nào.”
…Hửh?
Mọi người đều không nói nên lời, trong khi Sora vẫn bình tĩnh tiếp tục.
“Không cần đến ma thuật của Plum, miễn là chúng ta có thể thực sự đánh thức Nữ hoàng thì tộc Dhampir và tộc Seiren sẽ không bị tuyệt chủng; và chúng ta có thể sử dụng điều đó như một điều kiện để họ phải thả Ino luôn, như thế sẽ giải quyết được toàn bộ tình hình –phải nói thêm là chúng ta chỉ mới 『Gián đoạn』trò chơi thôi, chứ 『Bỏ cuộc』là chống lại chính sách cá nhân của tôi đấy nhé, nên chsung ta sẽ thử lại một lần nữa –”
Phớt lờ đám đông vẫn đang bất động, Sora vuốt vuốt cằm và nói.
“Vấn đề ở đây là 『Làm sao để đánh thức được cô nàng』.”
Sora nhìn Plum một cách sắc lẻm.
“Tôi chỉ có thể đoán thôi – nhưng không ai biết về cái điều kiện đó…nhỉ?”
“…V-vâng…”
“Hửh? Anh nói là không ai biết…tại sao thế?”
Steph nhòm sang phía Izuna.
Izuna ban nãy vẫn đang khóc lóc thì giờ nhìn lên một cách chăm chút, có vẻ như đang sững sờ trước những lời của Sora. Em ấy nhìn kỹ vào phản ứng của Plum – rồi em ấy gật đầu, biểu thị rằng cô nàng không nói dối. Tuy nhiên, Sora chỉ gật đầu, như thể cậu đã đoán được trước.
“Tộc Seiren không thể dùng ma thuật trong khi tộc Dhampir thì có – nếu bất kỳ ai biết được rằng kế hoạch sẽ thất bại từ lâu rồi, và Amira thì chỉ biết rằng —『Đó không phải một trò chơi để khiến Nữ hoàng phải yêu』.”
“…Sao anh lại chắc chắn được thế?”
Steph hỏi.
“Nữ hoàng bước vào giấc ngủ đông từ trước khi cô ấy trở thành Nữ hoàng… nhưng cô ấy lại ở vị thế sẽ trở thành Nữ hoàng dù sớm hay muộn… nếu ai đó như thế nói rằng cô ta sẽ trao tất cả quyền của cô ấy cho cô…cô sẽ làm gì?”
Plum thở dài và nói, vốn nghĩ rằng cô đã tìm thấy được điều kiện thực sự.
Sora và Shiro gật đầu và tiếp tục.
“Nếu một sự thật nguy hiểm đến mức đó đề cập đến một ai đó thân cận như Amira, cô ta chắc chắn sẽ giữ kín nói rồi – và cách tốt nhất để làm thế là gì?”
“…Nếu không ai biết sự thật…thì…không ai có thể tìm ra…”
Chính xác, thế có nghĩa là.
Để đánh bại trò chơi của Nữ hoàng…
Phải tìm ra được điều kiện chiến thắng mà không ai biết chỉ trừ có duy nhất bản thân Nữ hoàng. Đây là – một trò chơi mang tên 『Điều kiện Chiến thắng』.
Trò này gần như không thể vượt qua, và có thể được miêu tả là siêu siêu khó.
Thế nhưng –
“Miễn đây không phải là một 『Trò chơi Lãng mạn Thực tế』— thì 『』sẽ không thua!”
“…Ừm…!”
Cả hai người họ mạnh mẽ — nói lên châm ngôn của bản thân, vừa đáng tin lại vừa đáng xấu hổ. Nhưng trên hết là nhìn thấy hành động của hai anh em đó – Steph hỏi một cách lo lắng.
“…V-về chuyện này…Sora, không phải anh – định thí mạng Ino-san sao?”
“Hửh~? Cô đang nói gì đấy, cô đúng là Steph mà.”
Nghe thấy những lời của Sora, chúng mang một sự 『Phủ nhận』không thể nhầm lẫn.
Cô còn không quan tâm đến việc tên của chính cô vừa bị mang ra để châm chọc.
“Tôi không bao giờ cho phép việc một vẻ đẹp thần thánh như Izuna phải chịu đau khổ, và Ino – đó là một người đàn ông thực sự giữa những người đàn ông, sao tôi có thể bỏ mặc ông ấy được…Steph, cứ thế này thì không thể không thấy mệt được, cơ mà cô cần phải tỉnh dậy trước khi cô bắt đầu nói mớ những thứ tào lao như vậy đi!”
…Sora nói như thể giá trị của Ino trong cậu đã tăng lên hàng đống bậc như một công ty siêu lợi nhuận trong một sàn giao dịch, và không giống như cậu đang nói dối chút nào.
“Hơn nữa – tôi đã nói rằng tôi sẽ quay lại, đúng chứ? Amira không dám đặt một tay lên Ino khi ông ấy là cách duy nhất họ có thể làm để đưa chúng ta trở lại trò chơi đâu, và nếu chúng làm thế thì chỉ còn cách thành 『Nô lệ』.”
Steph nói một điều nữa.
“N-nhưng về chuyện Ino-san, Miko-san nói rằng 『Chúng ta không làm gì cả』.”
“Tất nhiên, Miko-san đã để chúng ta dùng Ino như 『Bằng chứng』, còn lại là việc của chúng ta thôi.”
Nghe thấy câu trả lời quả quyết và ngờ nghệch của Sora, đôi mắt Steph thậm chí còn mở ra to hơn.
Phải rồi, Miko – không cần làm gì cả. Bởi vì sau đây – Sora và những người khác sẽ『Lo liệu mọi thứ』.
“Miko-san đã liên tục sử dụng khả năng 『Huyết hoại』có thể phải trả giá bằng tính mạng của cô ấy, thậm chí còn trao một thuộc hạ thân tín của cô ấy cho chúng ta – giờ là lượt của chúng ta làm hết mức có thể — chính xác như thế này đây, chúng ta cần phải đặt mạng sống của bản thân vào bàn cân đấy.”
Sora thông báo một cách hồ hởi, trong khi Shiro thì gật đầu đồng tình.
Thế nhưng – quá trình trải qua một cơn lạnh gáy vẫn tiếp tục và những lời tiếp theo của họ khiến Steph hít vào thật sâu.
“Cái này gọi là – 『Làm việc cùng nhau』nhỉ?”
Một cái bóng bé nhỏ vượt qua Steph. Izuna nhìn lên với đôi mắt màu đỏ của em ấy và nói với Sora và Shiro một cách hơi ái ngại.
“Người vốn đã dự định sẽ cứu Ông nội, des?”
Sora và Shiro không biết tại sao em ấy lại khóc.
Thế nhưng – Sora vẫn đặt bàn tay mình lên đầu Izuna, xoa đầu em ấy một cách mạnh mẽ, rồi vừa cười vừa nói.
“Nhưng tất nhiên, anh chắc chắn sẽ đưa ông già trở lại – anh 『 Hứa』với em đấy.”
Ngập ngừng nhìn sang phía Shiro – vừa điều đang chờ đón em ấy là một sự 『Xác nhận』.
“…Izuna-tan…tin vào Nii…”
Izuna không biết chuyện này cũng là lẽ thường. Đây là…thứ chỉ mình Shiro biết.
Khi Nii – Sora – nói ra từ 『Hứa』. Ngay cả 『Mười Minh ước』cũng phải cúi mình trước sức nặng của nó – từ đó mang ý nghĩa là một lời thề tuyệt đối.
Nhưng –
“…Nii tuyệt đối…không lùi bước đâu…”
Nghe thấy lời xác nhận của Shiro, Izuna nhìn lên một lần nữa. Bàn tay đang xoa đầu em ấy – Izuna ngửi ngửi nó.
Và rồi – em ấy lau đi đôi mắt ướt đẫm của mình và nói.
“…Ưmm, ta tin ngươi, des.”
“Được rồi, ai đó đã tin vào anh, des.”
Sora nói một cách đùa cợt, trong khi Steph nhìn lại từ một khoảng cách. Jibril đứng đằng sau cô.
“Xin lỗi nhé, Dora-chan, tôi làm hơi quá rồi.”
“…Gì cơ?”
“Tôi tò mò muốn biết cô sẽ phản ứng ra sao, nên tôi không cưỡng lại được…nhưng Dora-chan nói đúng đấy.”
Biểu cảm của cô nhìn như thể cô đang định lè lưỡi ra, như một người đang quá sức tò mò nói. Và khi Steph nhìn lại cô, Jibril nói một cách nghiêm túc.
“Chủ nhân chắc chắn sẽ thay đổi thế giới này.”
Nhưng còn phương pháp thì – Jibril tiếp tục.
“Bởi vì những phương pháp chưa từng được biết đến sẽ khiến nó xảy ra.”
“…”
Về những gì liên quan đến phương pháp đích thực để đánh thức Nữ hoàng – Steph nghe câu được câu chăng những lời tiếp theo của Sora.
…Vào lúc đó, nghe thấy những lời của Miko và Jibril – cô đã cảm thấy có thứ gì đó『Không đúng』.
Khi cô tìm kiếm lý do tại sao cô lại cảm thấy như thế — cuối cùng cỗ cũng nhận ra tại sao khi cô nhìn hai hình bóng đang đứng trước mặt cô.
Sora…Shiro…hai người họ…
Họ sẽ không sử dụng bất kỳ phương pháp chính thống nào. Họ sẽ khịt mũi và cười vào bất kỳ thứ gì giống như 『Lý lẽ』. Họ sẽ cắt vụn và phớt lờ những thứ như 『Ý thức thông thường』.
Hai người họ đã nói – họ muốn thống trị tất cả các chủng tộc mà không có bất kỳ cái chết hay giọt máu nào đổ xuống.
Điều này giống như một giấc mơ – một mục tiêu phi thực tế, không thể nào đạt được qua lý lẽ hay ý thức thông thường.
Nhưng hình bóng của họ nói với mọi người rằng họ 『Có thể làm được.』.
Vào ngày đó – ngày mà họ đăng quang – Steph có lẽ đã nhìn thấy điều đó. Cô có lẽ đã nhìn thấy điều giống như Jibril luôn luôn đứng đằng sau họ nhìn thấy –
Khi cô bắt đầu hiểu ra cái tương lai cô đang dự đoán cho cái thế giới này, cô bắt đầu thấy xúc động.
“Ah~ phải rồi, Steph, cô đã nói vài thứ mà tôi không thể bỏ qua được.”
“Hửh?”
Steph bị lôi ra khỏi trạng thái bất động khi nghe thấy những lời của Sora.
“Hi sinh Ino để giành được hai chủng tộc – đầu tiên, hi sinh Ino là sai lầm, và còn –”
Cô nàng một lần nữa nghe thấy thứ khiến cô đông cứng lại.
“Không phải là hai chủng tộc – mà là『Ba』♪”
…
…Hửh?