No Game No Life

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lời thề hiệp sĩ

(Đang ra)

Lời thề hiệp sĩ

Hatake Rintaro

Nhưng... khi hai con người từng xa lạ trao nhau lời thề cuối cùng, mọi tuyệt vọng đều tan biến...

5 2

Tiểu thuyết Kamen Rider Den-O Kanjinchou

(Đang ra)

Tiểu thuyết Kamen Rider Den-O Kanjinchou

Shinichiro Shirakura (伸一郎 白倉)

Một "cuộc hành trình xuyên thời gian" đi vào lịch sử của những người bạn đã đồng hành cùng Kamen Rider Den-O, Kamen Rider Zeronos, Sakurai Yuuto và Deneb. Sau tất cả, liệu Deneb có thể bắt Yuto ăn nấm

3 2

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

31 370

Vol 4 - Chương IV: NHÂN TỐ BẤT NGỜ The Fool

—Không gian nổ tung. Dư chấn vang dội tới mức cả Amila, người chỉ đang đứng xem game từ bên ngoài phải ngây người ra.

“... Hả?”

—Đón chào họ trở về từ thế giới giấc mơ vừa sụp đổ kia chính là Plum và Amila, hai người họ giờ đây đang trố mắt nhìn.

Dù đã được cung cấp đầy đủ máu, ma pháp trận mà Plum cùng hàng tá trợ thủ thêu dệt nên đã bị nghiền nát chỉ với một cử động nhỏ của Jibril—nhưng, đó không phải là thứ làm họ choáng váng.

Đó chính là lời tuyên bố của Sora trong lúc cậu ta đứng dậy.

“—Yo, chiếu tướng. Chúng tôi thắng rồi.”

‎ 

“... Uh, umm, Amila chưa thực sự hiểu chuyện gì đang xảy raaa! Uhh?”

Sora và Shiro đáp lại nụ cười căng thẳng của Amilam một cách bình tĩnh và gọn gàng, và cho mọi người khác được nghe.

“... Chúng tôi đã ‘lưu và thoát’... cô... không nói rằng chúng tôi không thể làm chuyện đó...”

“Không một ai nói rằng chúng tôi không thể rời khỏi trò chơi trước khi mọi người bị từ chối. Cho nên, chúng tôi có thể thoát game bình thường, đúng không...? Các người phải đặt luật lệ một cách kĩ càng chứ?”

Sora trả lời những người còn lại một cách chán chường, và cậu ta tiếp tục nói.

“Được rồi, Jibril, tiến hành đi. Đem không khí về nào.”

“—Tuân lệnh.”

Ngay lập tức, Jibril hững hờ vẽ nên một ấn chú ở đầu ngón tay cô.

—Và đột nhiên, một cơn gió xâm nhập vào căn buồng của Nữ Hoàng.

Trong tích tắc, những dòng nước bị đẩy lùi, và căn buồng của Nữ Hoàng—tràn ngập không khí.

“... Hả?...”

Jibril cưởi đểu trước Plum và Amila đang choáng váng.

“Thứ lỗi cho ta... Ta chỉ là phục hồi lại lượng không khí nén dưới dạng những quả bong bóng nước mà ta mang theo trong mình thôi.”

Nước trong hội trường lớn dần bị đầy lùi và thế chỗ bởi không khí.

“—Kh-hhh…hh—…hff…huh, huh-huh…”

— Vu Nữ, người đã giữ im lặng tuyệt đối từ nãy đến giờ, ngoại trừ trong giấc mơ, bộc lộ cảm xúc của mình. Thả lỏng vai vì cuối cùng cũng được thở, cô ấy cười to.

Cơ thể cô ấy lập tức hóa đỏ, những dòng máu trong cơ thể cô sục sôi.

—Cô ấy nhẹ nhàng tiết lộ bí mật.

“Chịu đựng hai mươi atmosphere  áp suất của nước trong một khoảng thời gian dài mà chỉ dùng chính sức mình... Kể cả với Huyết Hoại của ta, việc đó có hơi quá sức.”

Vu Nữ dường như đang chuẩn bị đổ gục trước sự bào mòn thể lực một cách quá đáng kia, nhưng bằng cách nào đó, cô ấy vẫn cứng cỏi và giữ được thế ngồi chéo chân trong khi chống cằm lên tay.

“—Hả?”

Plum, Amila—và Steph đều đứng hình.

Nhưng, không hề để tâm đến họ, Sora tiếp tục, mọi cảm xúc được lột từ từ trong biểu cảm của cậu ta như thể từ trước đến giờ đó chỉ là một lớp mặt nạ.

“Để mà nghĩ rằng, với chừng đó áp suất nước mà máu vẫn không rời khỏi cơ thể—tạo điều kiện cho cô sử dụng Huyết Hoại mà không để lại dấu vết gì. Đã vậy, cô còn tiến hành đọc suy nghĩ của họ từ đầu đến cuối—cô đúng là đáng gờm đấy, thưa Vu Nữ. Vậy, cô đã tìm ra những gì?”

Cô ấy nhìn thẳng vào mặt cậu ta—

“Cậu đúng là biết cách quẳng gánh nặng đi chỗ khác, phải không nào...? Được rồi, tại sao không.”

—Vu Nữ cười nham hiểm, trong thâm tâm cô ấy rất vui vì cậu ta chung phe với mình.

“Cô Siren đằng kia—không hề có ý định đánh thức nữ hoàng.

—Trước lời cáo buộc này, biểu cảm của Amila lung lay thấy rõ, và những lời bổ sung tiếp theo... đã khiến cô ấy giờ đây hoàn toàn đứng hình.

“Thứ mà họ đưa ra để làm mồi nhử cho chúng ta—cái ‘khoản cược’ của nữ hoàng ấy—cũng đều là dối trá cả—thật là thú vị quá đi mất.”

Vu Nữ hả hê trước phản ứng của Plum và Amila, cô ấy nờ một nụ cười thẹn thùng và quay lại nhìn Sora với cặp mắt trìu mến.

“Và còn chuyện cô ta nói cậu đúng gu hay đẹp trai gì đó, cũng đều là xạo tất.”

“Ừ, đúng rồi, tôi cũng đã nhận ra rồi—... Chết tiệt.”

Vu Nữ trông rất hạnh phúc trước sự đau khổ của Sora. Và—như thể đang mỉa mai Amila và Plum—

“Cô nghĩ rằng các giác quan của tôi sẽ bị đơ đi khi ở dưới nước sao?”

Cô ấy đang cố không tỏ ra xấu hổ, gương mặt cô lại đang chuẩn bị cho những lời chế nhạo thấm thía nhất.

“—Để ta nói với cô, không phải tâng bốc hay say rượu khi nói ta là kẻ mạnh nhất trong số những Werebeast đâu.”

Đang cố gắng để tỏ vẻ không bị tổn thương, Sora đảo mắt.

“Đúng vậy, thưa Chủ nhân. Em cũng khẳng định như thế.”

Đáp lại ánh nhìn của cậu ta, Jibril cúi người cung kính trước Đức Vua của mình và nói:

“Ma pháp trận được tạo bởi Plum hoạt động một cách hoàn hảo, chính xác, với mục tiêu chinh phục trái tim của Nữ Hoàng như ban đầu.”

Lần này đến lượt Plum đứng hình.

“—Không còn nghi ngờ gì nữa, nó đã hoạt động trơn tru, và Nữ Hoàng đã nhận toàn bộ hiệu ứng từ nó.”

Sora đã tính đến khả năng ma thuật đã bị làm giả, nhưng Jibril đáp lại với một nụ cười.

“Đừng sợ. Đó là lí do tại sao chúng ta thử nó lên người Vu Nữ trước, đúng chứ?”

Đáp lại với một nụ cười, Sora thở phào được rồi—và hướng mắt về Shiro. Nhưng không còn điều gì cần phài nói ra nữa.

“... Mm... Em đã ghi lại... hết rồi...”

—Với vài từ trên, Shiro đã đáp lại toàn bộ kì vọng của anh trai mình.

Như thể đã thoả mãn với toàn bộ câu trả lời, Sora gật đầu. Cậu ta trưng nụ cười vô lo thường thấy lên khuôn mặt, nhưng phía trên nụ cười đó là chính là bóng đêm được tạo ra bởi mái đầu rối bời của cậu, cùng với đó là đôi mắt ánh lên sự sắc bén. Những thứ đó đã tạo nên một ánh nhìn đáng sợ, bổ trợ cho lời nói của cậu.

“—Này, mấy người... Mấy người nghĩ rằng có thể ăn chúng tôi dễ dàng vậy sao?”

Đôi mắt của Plum và Amila dao động nhẹ trước lời buộc tội kia. Họ đã nghĩ rằng, trong tất cả mọi người, không đời nào người lật tẩy bọn họ lại chính là Sora—điều đó là quá—

“Uh, uh, um, m-mọi người đang nói gì thế?”

“...?”

Steph và Izuna dường như không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Họ láo liên, bối rối. Nhưng, như thể không có ý định giải thích thêm, Sora vỗ hai bàn tay mình vào nhau và quay đi.

“Được rồi, đi nào, Jibril. Quay về bãi biển.”

“Như ý ngài.”

Trong lúc Plum dang rộng đôi cánh và xoay vầng hào quang, mọi người đều hối hả bám lấy cô ấy.

“Uh, xin lỗiii! X-xiiinn hãy chờ chútt đã!”

Trong lúc Plum cũng đang nhnh chân đi về phía họ—

“Được lắm, Dhampir. Xem ra cô hết đóng vai nạn nhân tội nghiệp rồi nhỉ?”

—Nụ cười thâm độc của Sora làm cho cô ấy lạnh sống lưng.

Amila la lên.

“Gì cơ? Còn ông Ino thì saoo; chúng em vẫn đang ‘giữ’ ông ấy đấy, biết chứ? Em tự hỏi rằng mọi người có nên đi về sớm đến vậy khônggg.♥”

Những ánh nhìn dồn về vị trí dưới chân Amila, nơi mà Ino đang nằm yên bất động. Ánh mắt căng thằng của Izuna liên tục đảo qua đảo lại giữa Ino và hội Sora.

“Ừ, đương nhiên rồi”, Sora nhẹ nhàng đáp. “Vì... cô biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô dám đụng một ngón tay của mình lên người ông ấyđúng không?”

Quay lại nhìn ánh mắt sững sờ của Amila, Sora chế nhạo.

“Cô nghĩ cô có thể giả ngu trước mặt tôi sao—? Đừng đánh giá thấp thứ làm cô sợ hãi chứ, noob.”

Và cậu ta quay lưng lại.

“—Chúng tôi sẽ quay lại, Siren. Đánh giá thấp chúng tôi sẽ khiến cô trả giá đắt.”

Sau đó, nhờ vào phép dịch chuyển của Jibril; mọi người, ngoại trừ Amila và Ino, biến mất.

‎ 

‎ ‎ ‎ ‎ ‎▇ ‎▇ ‎▇

‎ 

Cả hội lại quay về bờ biển.

Mặt trời đã lặn từ lâu.

Mặt trăng máu cùng với muôn ngàn vì sao và đám lửa trại là những thứ duy nhất thắp sáng bãi biển này. Sora cùng mọi người bàn tán vui vẻ, bên cạnh là những âm thanh của sóng và tiếng tí tách của ngọn lửa.

“Ồ, Shiro, em trong khá no rồi, nhỉ?”

“... Cá nhiệt đới... có thể ăn nó được sao...?”

“Đó là một loại cá biển tên là ‘rerité’. Vị của nó khá ngon đấy.”

—Sau khi được Jibril dịch chuyển từ Oceand về bãi biển—và tiện tay cuốn theo một lượng hải sản lớn trong cơn chấn động họ tạo ra—Sora và mọi người đang bận bịu nấu nướng ở trên biển.

Hwaahh—... Đúng là thứ mồi nhắm ngon cùng với sake sau khi hoàn thành tốt công việc... Tiện thể thì—”

Vu Nữ nốc cạn ly.

“Tiện thể—chúng ta cũng nên thái vài miếng đậu hũ và rán chúng—ý cô là vậy à?”

“—Sai cậu biết tôi thích abura-age? Tôi có nói với cậu à?”

Sora và Shiro cười to trước sự ngạc nhiên của Vu Nữ.

Cách cảnh tượng yên bình và vui vẻ kia một hai bước—

“Gì—gì thế này...? Chuyện này là sao đây?”

Steph hét lên trong ngờ vực. Bên cạnh cô, Izuna cúi gằm mặt xuống, không nói lời nào. Và xa hơn một chút, Plum đang im lặng.

Nhìn Steph trong khi cắn miếng cá nướng của mình, Sora nói.

“Không có gì cả—chỉ là Plum cố chơi chúng ta một vố thôi.”

Sora thêm vào, trả lời cái trố mắt của Steph về phía Plum.

“Từ khi nào chúng tôi phát hiện ra à? Ê, Plum.”

Cậu ta gọi Plum trong lúc cô ấy đang cúi mặt, Sora tiếp tục với một nụ cười nhẹ. Plum ngẩng mặt lên sợ hãi, nhưng Sora chỉ nói tiếp và mỉm cười như thường lệ.

“Ngay từ đầu—lời kể của cô đã rất khả nghi rồi.”

Shiro, Vu Nữ và Jibril nở một nụ cười mỉa mai theo cậu ta.

—Tóm lại, Dhampir và Siren đang trong một mối quan hệ cộng sinh. Nó đã bị phá vỡ khi nữ hoàng bước vào giấc ngủ, và giờ đây họ đang trên bờ vực diệt vong. Plum đã không phản bác lại với sự đánh giá của Jibril—nhưng.

Với nụ cười như vừa nghe vừa một câu đùa nhạt nhách, Sora khúc khích.

“ ‘Chúng em đã tạo ra một bùa chú chắc chắn sẽ làm cho cô ấy tỉnh dậy; giúp chúng em đi’—ha, ha, chắc tôi tin ấy.”

“... Hả? Ý-ý cậu là gì?”

Steph dường như không bắt kịp được, Sora chìa ra một que cá nướng.

“Không phải sẽ hấp dẫn hơn khi xạo đối phương rằng họ sẽ chiến thắng, lùa bọn họ vào trong một trò chơi bất khả thi, và nuốt trọn sao?”

“—...”

Nghe Sora mỉm cười giài thích phương pháp tàn độc kia, Steph không thể kìm nén được biểu cảm của mình.

“—Dù gì thì, cũng có một vài thứ làm tôi lo lắng.”

Sora tiếp tục nói trong khi vùi mặt mình vào miếng cá.

“Trong mắt tôi, Plum không hề nói dối. Chúng ta thậm chí còn có Izuna trong phòng, và em ấy dường như cũng không phát hiện ra điều gì—ồ, đúng rồi. Izuna, em muốn ăn cá không?”

Ngồi ngẫm lại đêm đầu tiên họ gặp Plum, Izuna từ chối que cá mà Sora đưa cho—

“... Không ạ, des.”

Đứng từ đằng xa, Izuna khẽ lắc đầu. Bên cạnh em ấy, Vu Nữ, đang nốc cạn sake, cũng nhắm mắt lại và lắc đầu.

“Đúng vậy, đó là lí do tại sao chúng tôi dẫn cô ta đến chỗ Vu Nữ, để cho chắc thôi—và đúng là cô ta không nói dối.”

Nếu Jibril cảnh giác, mọi phép thuật hay những biện pháp tương tự nhằm che đậy lời nói dối sẽ bị lật tẩy. Trong trường hợp này, có thể giả sử rằng trước Vu Nữ, Werebeast mạnh nhất, mọi lời nói dối chắc chắn sẽ bị đánh hơi ra. Nhưng—cậu ta vùi một con cá vào ngọn lửa và nói tiếp.

“Và thứ mà Plum đã cho chúng ta chứng kiến, dù tin hay không, chính là thứ phép thuật có thể làm người khác yêu.”

Dưới ánh sáng của ngọn lửa, Sora tiếp tục mạch suy nghĩ của mình, cậu ta cảm thấy đâu đó thú vị trong khi nở một nụ cười đáng sợ.

“Vậy, nếu cô ta đã chắc thắng rồi—thế còn nhờ chúng ta làm gì?”

“Về cơ bản, ý cậu là cô ấy không nói dối, phải không?”

Chằng phải điều đó có nghĩa rằng cô ấy đang thành thật muốn họ giúp đỡ sao—? Nghịch nghịch que cá trong tay, Sora tấn công trực diện vào thắc mắc của Steph.

“Đúng vậy, cô ta không nói dối—và đó chính là vấn đề.”

—Sora hướng ánh nhìn xuống Shiro đang cuộn tròn lại trên đầu gối của cậu ta, em ấy thay cậu đưa ra lời giải thích:

“ 20 tháng 6, 22:42 UTC… Nii…”

Như một chiếc máy ghi âm, lặp lại từng chữ một.

“… ‘Và chúng tôi sẽ được gì khi chiến thắng trò chơi này?’…”

Dựa vào Múi Giờ Quốc Tế (UTC) được ghi lại trên điện thoại—với sự chính xác đến cả dòng thời gian lẫn ngữ điệu—Shiro phát lại lời Sora, khiến cho mọi người phải trầm trồ.

“—Và Plum đã nói gì sau khi anh hỏi câu đó nhỉ?”

“… 20 tháng 6, 22:43 UTC… Plum…”

Với khuôn mặt vô cảm và bình tĩnh, em ấy trả lời.

“… ‘Um, chúng em sẽ nhượng lại ba mươi phần trăm tài nguyên biển của Oceand, cùng với đó là mối quan hệ tốt đẹp đến muôn đờiiii…! V-và thêm nữa… uhh… N-ngài có thể làm bất cứ gì ngài muốn với emm’…”

Sora cười khẩy trước phần ‘tua lại’ lời đề nghị của Plum.

“Đúng vậy—đây là vấn đề. Cô ta không nói dối—nhưng cô cũng không nói sự thật.”

Sora nắm lấy cái que mà cậu đã nghịch nãy giờ, và chĩa nó về hướng của Steph.

“Steph, khi họ yêu cầu phải đặt cược mọi thứ, cô đã tỏ thái độ, đúng không?”

“Uh, đúng vậy… Vì họ chính là bên yêu cầu giúp đỡ mà?”

“Đúng vậy, cô đã đúng.”

“—Uh, gì cơ?”

Sora nhẹ nhàng tuyên bố, cậu ta không do dự tiếp tục trong khi gặm lấy miếng cá của mình.

“Tôi đã nói cô sai chỉ vì muốn họ phun ra những gì ta cần biết. Hãy để tôi bù đắp cho cô bằng cách tiết lộ thứ gì đã khiến cô khó chịu đến vậy.”

Điều đã làm cô khó chịu… một nỗi sợ mà cô không thể giải thích theo cách nào khác ngoài ‘thứ gì đó sai sai’.

“Trò chơi này—hệt như đua ngựa vậy.

“Đ-đua ngựa? Ý cậu là, cá cược ấy hả?”

Sora gật gù, May mà họ cũng có cá cược đua ngựa trong thế giới này.

“Đua ngựa là trò chơi mà người ta cá cược xem con ngựa nào sẽ chiến thắng… Nhưng sự cạnh tranh cốt lõi vẫn nằm ở bản thân cuộc đua—sự ganh đua giữa các tuyển thủ.”

Nói đơn giản là:

“Đua ngựa—là trò chơi may rủi dựa trên sự cạnh tranh giữa những tay đua—đó chính là một trò chơi kép.”

Và chúng ta là những tay đua giành lấy tình yêu của Nữ Hoàng.”

Nhưng—

“Trong khi đó, những lời hứa hẹn của Amila và Plum về tài nguyên biển cả và mối quan hệ hoà hợp chỉ là phần thưởng cho vụ cá cược về việc có thể làm NHoàng tỉnh lại hay không. Cuộc đuacá độ lẽ ra phải nằm trong hai trò chơi khác nhau, nhưng họ lại ép chúng ta chơi trên cả cương vị của tay đua lẫn người đặt cược—điều đó tất nhiên là khả nghi rồi.”

Ồ. Steph hít một hơi thật sâu, bất ngờ.

Theo ví dụ của Sora thì, bản thân họ chính là những tay đua, tuy vậy… Họ bị buộc phải đánh liều bằng cách cược tất cả mọi thứ—đúng hơn là, bị buộc tham gia hai trò chơi khác nhau.

Nhưng Sora, như thể đọc được suy nghĩ của Steph, lắc đầu.

“Đó còn chưa phải là vấn đề chính.”

“Vậy, nếu chúng ta coi đây là một cuộc đua, vậy thì những tay đua chúng ta sẽ ra sao—Phần thưởng của chúng ta đâu?

Với một nụ cười quỷ quyệt, cậu ta hướng ánh nhìn về phía Plum.

“Um, đó chẳng phải là tình yêu của Nữ Hoàng ư… khi ngài ấy tình dậy ấy?”

“—Nếu cô làm tôi yêu cô thì tôi sẽ yêu cô ư? Cô ấy sẽ tỉnh dậy vì chàng hoàng tử mà cô ta đem lòng yêu?—Thứ nhất, điều đó hoàn toàn vô lý, và, thứ hai, đằng nào mà NHoàng ch được lợi, đúng chứ? Còn phần ‘cược những thứ có giá trị bằng nhau’ thì sao?”

Cuối cùng thì, Steph cũng đã hiểu được khúc mắc của mình.

Tài nguyên biển, mối quan hệ tốt đẹp, quyền sở hữu Plum—Nữ Hoàng dường như chưa hề đề ra bất kì điều gì trong số này cả.

Trong trường hợp này, món cược mà nữ hoàng đã thề dưới Minh Ước trước khi bước vào giấc ngủ… Phần thưởng mà cô ta cho là có giá trị tương đương—thứ sẽ được trao cho tay đua chiến thắng—

—phần thưởng—

vẫn chưa hề được nhắc đến?!

Vu Nữ ngượng nghịu cười và mân mê cái que xiên con cá mà cô mới vừa ăn.

“Đây chính là một trò chơi hai mặt. Và khi cậu Sora đây đề cập đến việc sẽ nhận được những gì khi chiến thắng trò chơi, cô Dhampir đằng kia đã trả lời cực kì cẩn thận sao cho không đụng vào tính chất hai mặt đó. Đúng vậy, cô ta không nói dối.”

Nhưng—Vu Nữ mỉm cười.

“Những điều không ẩn giấu sự giả dối—chưa chắc chứa đựng sự thật.”

Nghe thấy tiếng lòng của Plum trong khi sự thật được phơi bày, Vu Nữ cười nham hiểm. Còn Sora thì cường điệu nói lên suy nghĩ của mình—

“Vậy, vấn đề là… Tại sao cô ta không đề cập đến tính hai mặt của vấn đề.”

Sora đánh mắt về phía Plum, tay đang nghịch que.

“Cho đến khi chúng ta ở dưới nước—nơi mà cô nghĩ rằng giác quan của Vu Nữ và Izuna sẽ bị vô hiệu—cô không hề hó hé gì cả. Tại sao cô không nói với chúng tôi một thứ gì đó đại loại như ‘Amila đã nói rằng không có rủi ro xảy ra.’?”

Sau lưng Sora, Jibril nhẹ nhàng làm những công việc như xắt cá, xiên que chúng và nêm mếm. Cô ấy đưa những miếng cá xiên que đã được tẩm ướp ngon lành cho cậu ta và nói.

“—Vì khi nói những lời đó ra, đồng nghĩa với việc cô ấy đã nói dối… em nghĩ vậy.”

Với một nự cười nhẹ, cô ấy trả lời câu hỏi của cậu ta. Sora gật đầu ra hiệu với Shiro.

“—20 tháng 6, 04:28 UTC… Plum… ‘Xin hãy cứu lấy chủng tộc chúng emmm!’…”

Nhâm nhi phần cá của mình như một loài gặm nhấm, Shiro khéo léo tua lại lời nói đầu tiên của Plum ở chế độ ‘phát lại’.

“Nếu đây không phải là nói dối, đồng nghĩa với việc cô ấy cầu xin chúng ta cứu lấy chủng tộc của cô ta—chính là Dhampir.”

Có nghĩa là—

“Cô ấy muốn chúng ta cứu Dhampir—chỉ vậy thôi—vậy còn phương thức thì sao?”

Steph không thể nào đáp lại những câu nói đã khiến đôi mắt cô tròn như một tinh thể thuỷ tinh kia, Sora ngó lơ cô ấy. Cậu ta lấy cái que mình đã nghịch nãy giờ—và thảy nó qua vũng cát sát bên chỗ Plum ngồi.

“Vậy thì, chúng ta giờ đây đã biết được mọi thứ để vén màn bí mật, phải không?”

Hết cái này cái khác, cậu thảy những chiếc que qua với biểu cảm không đổi.

“Vấn đề có ba. Nhưng kết luận chỉ có một.”

Hướng ánh mắt của mình về phía ba cây que đang nhô lên trên mặt cát, Sora đã dàn dựng xong.

“—Cô sẵn sàng chưa, Plum?”

Như thể đáp lại câu hỏi của Sora, dưới ánh sáng được tạo ra bởi ngọn lửa, mặt trăng máu và nhưng vì sao; bốn cặp mắt sáng lên, tạo ra những loại ánh sáng riêng biệt.

Người đầu tiên hành động chính là Vu Nữ.

“—Tại sao cô lại trốn tránh việc đề cập những vấn đề liên quan tới tính chất hai mặt của trò chơi?”

Chiếc que được phóng bởi Vu Nữ bay xuyên qua làn gió và đâm trúng chiếc que đầu tiên của Sora—làm nó bị xẻ đôi.

Bởi vì cô ta không thể nói dối.

Nghe thấy câu trả lời của Sora, người tiếp theo hành động chính là Jibril.

“Tại sao cô lại cầu xin sự giúp đỡ của chúng tôi trong khi cô đã có trong tay một thứ phép thuật có thể khiến nữ hoàng yêu?”

“Viên đạn” bằng gỗ của Jibril tạo nên một âm thanh phản lực, nó đâm thẳng vào que xiên thứ hai của Sora và làm nó vỡ vụn.

“Bởi vì Plum không thể nói dối”

Đáp lại lời của Sora, người cuối cùng hành động chính là Shiro.

“… Ngay từ đầu… tại sao—cô ta… không thể nói dối?”

Chiếc que của Shiro bay theo hình vòng cung, đâm vào chính giữa chiếc que thứ ba của Sora—và kẹt lại đó.

“Bởi vì nếu cô ta nói dối—chúng ta sẽ nhận ra ngay.”

—Đúng vậy.

“Nếu đây là một cuộc đua ngựa, cần phải nhớ rằng—mọi người đặt cược vào những con ngựa khác nhau.”

Amila đã đặt cược vào—Nữ hoàng. Plum đã đặt cược vào—Hội Sora. Hai trò chơi. Hai ý chí khác nhau. Và, khi đưa tất cả những điều trên vào phép tính, không còn gì khác ngoài một kết luận duy nhất.

“Siren đã dùng vị Nữ Hoàng mộng mơ như một món mồi nhử nhằm nuốt trọn Immanity.”

“Cái g—!”

Steph vẫn tỏ ra sốc.

Như Sora đã nói từ đầu, Siren đã làm ra trò chơi này trông như một miếng mồi béo bở để dụ Sora và Shiro—những người đại diện của Immanity. Phương thức ngăn chặn sự diệt vong của chủng tộc bọn họ chính là lấy được “nguồn giống” mới—chính là Immanity. Nhưng—

“Dhampir đã tiến xa hơn một bước và lên kế hoạch chống lại Siren—đâm lén sau lưng và giải phóng Dhampir.”

Đúng vậy—Plum đã thực sự cố gắng làm cho Nữ Hoàng sa vào lưới tình. Nhưng Amila thì không.

“Vậy nên, cô ta không thể dối trá trước mặt Werebeast, nhưng cô ấy cũng không thể nói ra sự thật rằng có hai âm mưu đang hiện hữu.”

Như thường lệ, Steph vẫn cạn lời, chỉ biết đứng chết trân. Nhưng—Sora giơ cánh tay mình lên như muốn nói, Chờ đã.

—Như muốn nói, Trò vui giờ mới bắt đầu.

“Giờ thì, cùng suy nghĩ từ đầu đến cuối nào, được chứ? Phần thưởng cho việc chiến thắng trò chơi của Nữ Hoàng là gì?”

Sora quay ánh nhìn của mình lại, cậu ta nở một nụ cười vui vẻ với Plum. Và—dưới ánh trăng, thật sắc sảo, bốn đôi mắt loé lên.

“Là thứ gì đã khiến Amila—khiến Siren—thà giữ yên tình hình hiện tại thay vì đánh thức Nữ Hoàng?”

Vu Nữ, với đôi mắt vàng óng của mình, nhếch mép.

“Là thứ gì có thể làm cho Plum—làm cho Dhampir—tin rằng sự tự do chỉ còn đang cách họ một bước chân?”

Jibril, với đôi mắt hổ phách lạnh lùng, chế nhạo.

“… Thứ gì đó đe doạ đến sự tồn tại của Siren… và cho phép Dhampir… lấy lại quyền của mình…”

Và Shiro, với đôi mắt hồng ngọc vô hồn của mình, nở một nụ cười không cảm xúc.

Cuối cùng, người tập hợp tất cả những luận điểm đó lại chính là Sora, với đôi mắt toát lên màu của hắc diện thạch. Cậu ta lạnh lùng mang tất cả về với nhau.

“Nữ hoàng đã đặt cược—‘mọi thứ cô ta có’… đúng chứ?”

—Plum gục đầu xuống, và Steph hít một hơi thật sâu.

Khi Nữ Hoàng đượng nhiệm bước vào giấc ngủ, cô ấy vẫn chưa thực sự là người đại diện. Nhưng giờ mọi thứ đã khác.

Giờ đây, nếu những điều kiện để giành lấy phần thưởng của cô ta được đáp ứng—đồng nghĩa với việc mọi thứ của Siren…

… Mọi thứ theo đung nghĩa đen, kể cả Quân Cờ Chủng Tộc, sẽ thuộc về người chiến thắng. Nhưng, bỏ sự choáng váng của Steph qua một bên, Sora tiếp tục nhe rộng nụ cười giả tạo của mình ra—và nói vài lời khiến Steph không tin vào tai mình.

“Chúng tôi đã tìm ra nhiêu đây trước khi đến bãi biển.”

“—Huh?”

“Nhưng, chúng tôi… vẫn chưa thể nói rằng mình có bằng chứng. Đó là lí do tại sao chúng tôi quyết định tiến về Oceand.”

Như thể để xác nhận điều vừa rồi—nhưng bằng chất giọng đùa cợt, Sora phơi bày toàn bộ.

“Sau cùng thì, tôi đã thật sự tận hưởng chuyến đi biển—nói cách khác…”

Sau đó, cậu ta nở một nụ cười thâm độc nhất từ trước đến giờ về phía Plum. Và, trong một hơi—cậu ta tiết lộ câu trả lời cho toàn bộ những bí ẩn còn lại—như đang đọc rap.

“Shiro và tôi đã:

 • Lôi cô đến biển trong tiết trời oi nóng để bào mòn sức lực của cô.

 • Khiến Vu Nữ giả vờ chơi đùa với Jibril, nhưng thực chất là để xác nhận xem cô ấy có thể tiến hành Huyết Hoại dưới áp suất của nước hay không.

 • Đồng thời, khiến Jibril đi ra xa bờ để xác định vị trí của Oceand.

 • Cho Vu Nữ một khoảng thời gian hồi phục Huyết Kĩ trong lúc Shiro vuốt ve cô ấy đến đêm.

 • Bỏ lỡ chuyến tàu đón tiếp, đó có lẽ là một cái bẫy, và nhờ Jibril đưa chúng ta đến tận nơi.

 • Tạo nên một tình huống mà cô phải sử dụng máu của Siren để thi triển phép thở dưới nước lên chúng tôi.

 • Làm cho cô phải rời đi trong lúc Jibril nén và tích trữ lượng không khí cô ấy đã mang theo.

 • Sau đó, ra lênh cho Jibril chặn phép thuật thở dưới nước của cô để nó không có tác dụng lên Vu Nữ.

 • Và sau đó là diện kiến Amila trong khi những giác quan của Werebeast vẫn được kích hoạt bình thường, dù cho đang ở dưới nước.

—Được rồi, mấy cô đã hiểu ra chưa.”

… ——

—Cả Plum và Steph đều hoàn toàn chết lặng, không nói nên lời. Nhưng dường như không để tâm đến chuyện đó, Sora chỉ kiểm tra xem cá của mình đã chín chưa rồi nói:

“Cô không thể nào đi suốt trò chơi mà không nói dối được. Vì cô bắt chúng tôi phải cược ‘mọi thứ’ dưới Minh Uớc. Để lật tẩy cô, Vu Nữ buộc phải được giải phóng với mớ ma thuật nhùng nhằng của cô.

Một phép thuật cho phép hô hấp và trò chuyện dưới nước—được thi triển bởi không ai khác ngoài Plum, người mà họ đã xem như kẻ thù—thứ đó chắc hẳn được dùng để đánh lừa các giác quan của họ. Sau khi đã phơi bày mọi thứ, Sora tiếp tục.

“Siren và Dhampir đã đặt cược trên những con ngựa khác nhau—nhưng cô quên mất rồi sao? Các người chính là người đã dụ được chúng tôi rũ bỏ mọi thứ để có được tấm vé tham gia cả cuộc đua lẫn vụ cá cược—chúng tôi cũng có vé đấy.

—Đúng vậy

“—Chúng tôi đã đặt vào cửa vượt mặt tất cả các người và giành chiến thắng.”

“Trời, tôi cũng phải phục cô đấy, Plum ạ. Đó là một chiến thuật tuyệt vời cho kẻ đang ở chiếu dưới. Đó là cách một chủng tộc sẽ tư duy khi đánh mất mọi quyền lực dưới Mười Minh Ước. Ý tôi là, bằng cách đó, Dhampir sẽ có thêm thời gian nếu Amila chiến thắng và nuốt chửng Immanity, trong khi, nếu như chúng tôi thật sự đánh thức được Nữ Hoàng và đánh bại Siren—”

Từ đáy lòng mình, Sora vỗ tay khen ngợi.

“Cô ấy sẽ sa vào lưới tình nhờ vào bùa chú của cô, không phải của chúng tôi, và cô sẽ ôm tiền thưởng và bỏ chạy.”

—Sau khi nhẹ nhàng vạch trần lí do tại sao Plum tham gia vào trò chơi, Sora tiếp tục nói.

“Nghe này, tôi không phải dạng người đi nịnh nọt ngưởi khác đâu, tôi nói sao thì ý tôi vậy—đó là một chiến thuật tuyệt vời.”

Plum đã tạo ra được một tình huống mà cô ấy vẫn sẽ được lợi dù cho bên nào thắng trong khi bản thân không cần phải động tay động chân; đã vậy còn khiến người khác làm việc đó cho mình và bỏ đi cùng với giải thưởng. Đó đúng là một con đường chiến thắng lí tưởng.

Nhưng—

“Tôi nghĩ rằng cô đã bỏ qua một chuyện.”

“—Huh?”

Trước lời nói này, Plum ngẩng cái đầu đang cúi xuống của mình lên.

“Cô không hiểu sao? Vấn đề ở đây không chỉ nằm ở việc chúng tôi đã hoàn toàn lật tẩy được lớp mặt nạ của cô. Cũng không phải là việc cô đã giấu nhẹm đi phần thưởng khi đánh bại trò chơi của Nữ Hoàng để phục hưng chủng tộc của cô. Cũng chẳng phải việc cô đã không thể đánh thức Nữ Hoàng với cái ma pháp mà cô đã đinh ninh rằng nó sẽ hoạt động—”

—Và rồi, nghiêng mặt sang một bên, cùng với đó là chất giọng mang tính mỉa mai nhất mà cậu có thể tạo ra, Sora nói.

“Amila đã đảm bảo rằng chúng ta không có lấy một phần triệu cơ hội để đánh thức Nữ Hoàng.”

“—… Oh—”

Plum nín thở.

Đúng vậy, bởi vì đó là lời giải thích cho mọi chuyện. Tại sao Ino đã không thể đánh bại trò chơi—mặc dù phép thuật của Plum đã hoạt động một cách tử tế.

Chắc chắn rằng, nó đã có tác dụng lên Nữ Hoàng, như lời Jibril đã nói.

Nhưng, dù vậy, cô ta vẫn chưa tỉnh lại.

Điều đó có nghĩa là—

“Điều kiện để đánh thức Nữ Hoàng—không phải là làm cho cô ấy yêu.”

…Grsh. Mặc kệ Plum đang gầm gừ ra tiếng, Sora vẫn tiếp tục nói.

Amila đã biết trước rồi. Nếu không, cho dù cô có dụ dỗ cô ta như thế nào, cô ta sẽ không đời nào cho cô cơ hội để đánh thức Nữ Hoàng. Điều đó sẽ gây tổn thất nặng nề cho Siren—cô thấy đấy.”

Sora giờ đây còn nở thêm một nụ cười khinh miệt.

“Amila—người mà cô đã coi thường—cũng đã tính đến việc cô phản bội.”

“…—!”

Tuy vậy—Sora vẫn dội thêm một gáo nước lạnh vào mặt Plum trong lúc cô ấy đang quỳ xụp xuống nền cát; cô đã bị dắt mũi bởi Siren, những kẻ mà cô thậm chí còn không bận tâm đến.

“Chiến thuật của cô quả là tuyệt vời, một nước đi cực kì hay dành cho kẻ yếu thế—nhưng trong trường hợp này thì không phải vậy.”

Đúng thế. Tri thức của kẻ yếu sẽ không được tận dụng triệt để bởi kẻ mạnh. Bởi vì thứ tạo nên nền tảng của nó …

… chính là bản tính hèn nhát bẩm sinh của sự yếu đuối.

Sora sau cùng tắt đi nụ cười của mình và nói với tông giọng nghiêm túc.

“Kẻ thù tự nhiên của kẻ mạnh chính là kẻ yếu, nhưng kẻ thù tự nhiên của kẻ yếu không phài là kẻ mạnh—đó chính là kẻ yếu hơn.”

Kẻ yếu—cũng chính là kẻ hiện giờ đang khắc sâu những lời nói đầy tính triết lí vừa rồi vào đầu Plum. Cậu ta cúi người xuống, đưa mắt mình ngang tầm với cô nàng Dhampir, và nói một cách nhẹ nhàng nhưng không kém phần thẳng thắn:

“Một tên ngốc biết mình đang ở đâu—đáng sợ hơn rất nhiều so với một tên ngốc cứ nghĩ mình thông minh đấy.”

Sora nói bâng quơ, cậu ta tiếp tục:

“Vậy nên—chiếu tướng nhé.”

Plum tái nhợt.

Ngay từ đầu, những người duy nhất dấn thân vào những điều khoản kia chính là Sora và đồng đội của cậu ta. Nhưng giờ đây, khi mà họ đã phơi bày mọi thứ và từ bỏ cuộc chơi, cô ấy đã hết sự lựa chọn.

Điều đó có nghĩa rằng, nhưng gì Siren có thể làm để sinh tồn chỉ là tận dụng cá thể đực cuối cùng mà Dhampir đang níu giữ trong tuyệt vọng.

Và giờ đây, khi sự phản bội của Plum đã được xác nhận, Siren càng có thêm cơ sở để làm điều này.

—Vậy thì Dhampir chắc chắn sẽ ra đi rồi. Nhưng rồi, nếu Dhampir bị diệt vong, thì Siren sẽ là những kẻ tiếp theo.

Siren—sẽ phải đi tìm ai đó cho phép họ thực hiện quá trình sinh sản. Nhưng ai lại đi nói lời đồng ý với những kẻ cần cái chết của chính mình để sinh sản chứ?

—Khi Siren đứng trước bờ vực diệt vong, cách duy nhất để họ tiếp tục sống sót chính là đầu hàng vô điều kiện—chịu kiếp sống của gia súc.

“—Plum, cô biết cách hay nhất để chiến thắng một trò chơi là gì không?”

Một nụ cười lạnh lẽo, quỷ quyệt hiện lên.

“—Mặc định chiến thắng. Chúng tôi không cần phải đánh bại trò chơi của Nữ Hoàng để giành lấy chiến thắng.”

Và rồi, với một nụ cười—cậu ta kéo Plum đến tầng cuối cùng của địa ngục.

“Cô nghĩ cô có thể đánh bại những kẻ yếu ớt nhất bằng chiến thuật của kẻ yếu sao, cô nhầm rồi—đồ nghiệp dư.”

—Một nước đi. Chỉ với một nước đi, cậu ta đã nắm được quyền sinh sát của cả hai chủng tộc. Với một nụ cười tăm tối, cậu ta nói.

‎ 

‎ ‎ ‎ ‎ ‎▇ ‎▇ ‎▇

‎ 

“Rồi, tôi hi vọng rằng cô đã nắm được tình hình. Nhân tiện thì…”

Sora đang tỏ vẻ bồn chồn.

Nhìn kĩ hơn, Shiro đang ngồi trên đùi cậu ta, cũng đang quằn quại—

“Trời đất… Chủ nhân, chuyện gì thế?”

“—T-toilet ở đâu thế?”

Sora hỏi với vẻ mặt đáng thương, làm sụp đổ hoàn toàn hình ảnh ngầu lòi vừa rồi của cậu.

“Toilet à… ồ, ý ngài là cái buồng mà Immanity dùng để tiểu tiện và—”

“Tôi còn có ý gì khác chứ?”

Và rồi, Sora đột nhiên chỉ trỏ lung tung vào những người xung quanh, cậu ta ré lên.

“Ý tôi là… thận của mấy người được làm bằng gì thế hả?! Sau một ngày trời ở biển, sau đó là đi xuống dưới đáy và rồi lại quay trở về đây vào ban đêm và ăn cá nữa, tên nào có thể nhịn lâu đến thế chứ?”

“… N-nii… E-em cũng phải đi nữa.”

Vu Nữ cười to vào mặt Sora trong lúc cậu ta đang biện hộ với đôi mắt đẫm nước.

“Không người đẹp nào lại làm thế cả. Mặc dù ta không hiều rõ cảm giác ấy lắm, nhưng tại sao hai người lại không đi giải quyết ở chỗ nào thuận tiện nhỉ?”

Jibril là một chuyện, nhưng cô là ‘sinh vật sống’ mà, đúng không?— cậu ta định nói vậy. Nhưng dường như chẳng đủ thời giờ để đôi co, Sora đứng dậy.

“Đ-được rồi, chúng tôi—Ý tôi là, tôi sẽ đi toilet. Còn Shiro thì sẽ đi hái hoa!”

Sora cắp Shiro lên và chạy biến.

“… N-Nii—đ-đừng… lắc… em…”

“Aagh, đây là biển! Chắc hẳn sẽ có vài quán quanh đây! Đâu rồi?!”

Sau sự rời đi đầy náo loạn của Sora và Shiro, những gì còn lại chỉ là một bãi biển êm đềm.

… Những âm thanh duy nhất có thể nghe được chỉ là tiếng sóng vỗ và tiếng tí tách của ngọn lửa.

“Vậy thì, những gì còn lại cần làm chỉ là chờ cho họ đầu hàng vô điều kiện thôi eh. Ta hơi mệt rồi. Ta sẽ rời khỏi đây.”

Nói rồi, Vu Nữ chậm rãi đứng dậy và quay người lại—

“N-này, chờ đã! Còn ngài Ino thì sao!”

—Steph gọi giật, cuối cùng cô ấy cũng đã nắm bắt được tình hình.

—Cô ấy đã hiểu ra rằng Siren đã có ý định thâu tóm Immanity. Cô ấy đã nắm được việc Plum đã dàn dựng để khai thác điều này vì sự tự do của loài Dhampir. Cô ấy đã chứng kiến việc Sora và Shiro nhìn thấu chuyện đó và đi trước một bước.

Dù vậy—Siren vẫn còn giữ lá bài mang tên Ino Hatsuse. Đó là một vần đề chưa được giải đáp, làm Steph băn khoăn.

Vu Nữ dừng bước, ngoái đầu lại.

Với một nụ cười còn quyến rũ hơn cả ánh trăng—nhưng lại đáng sợ hơn cả bóng ma—cô ấy cất lời.

Không cần làm gì cả. Như vậy là đủ để mang hai chủng tộc vào tầm tay chúng ta—một món hời, cô có nghĩ vậy không?”

Trước sự xác nhận của Vu Nữ về việc không có lá bài tẩy nào cả, Steph cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.

Không một ai, từ Sora đến Shiro, kể cả Vu Nữ, có ý định cứu ông ấy—! Ba người họ đã thông đồng với nhau—tạo nên một âm mưu bẫy cả hai chủng tộc.

Vì chuyện này. Không có gì khác, chỉ vì chuyện này thôi—

—Mà họ đã hiến tế Ino—!

“… Chuyện đó… tôi không thể làm ngơ được.”

“Hmm?”

Mặc dù đang đứng phải đứng trước sự choáng ngợp được gây ra bởi đôi mắt vàng óng, mang hình dáng của một loài dã thú kia, Steph láo liên và—bằng một cách nào đó—đã có thể mở miệng.

Ino Hatsuse—lão Werebeast đó chính là người duy nhất hỗ trợ Steph hồi còn ở Elkia trong lúc Sora và Shiro đi vắng—cho dù chỉ vỏn vẹn trong hai tuần.

Ông ấy đã chơi cùng cô, cùng cô chiến đấu để xây dựng Elkia. Ông ấy đã cống hiến quá nhiều cho Liên Bang Elkia; không có ông, cô thậm chí sẽ không giữ nổi một mảnh đất nào dưới chân mình.

Đối với Liên Hiệp Đông Bộ và Elkia—đối với Steph nữa!—ông ấy là một người rất có giá trị, và hơn nữa, để đưa ra quyết định hi sinh một thành viên của một chủng tộc để đem về thêm hai chủng tộc nữa… Sự rủi ro của hành động trên là không thể đong đếm được.

 Không lẽ nào Vu Nữ không hiểu được điều hiển nhiên đó sao—

“Ino Hatsuse. Ông ta là một người đàn ông có tài, ông đã giữ cho ta tỉnh táo và sáng suốt ngay từ những ngày đầu của Liên Hiệp Đông Bộ. Người đàn ông sẵn sàng đáp lại mệnh lệnh hi sinh mạng sống của mình vì Liên Hiệp Đông Bộ chỉ với ba từ ‘Xin tuân lệnh”—quả là tấm gương của cả chủng tộc—và giờ đây, ông ta vẫn đang thể hiện được sức mạnh đáng gờm của mình đến phút cuối cùng. Một người đàn ông như vậy thì còn gì để phàn nàn chứ?”

Vu Nữ nói, hướng ánh nhìn tiếc nuối về phía ánh trăng.

Nếu cô ấy có thể không ngần ngại hi sinh ông ta như thể ông không có giá trị—

(Điều đó chẳng phải đồng nghĩa với việc bản thân mình, cũng có thể bị quẳng đi bất cứ lúc nào sao—?! Ai lại đi tin tưởng một người như thế chứ?!)

Trong lúc Steph đang trong cơn thịnh nộ, Izuna, người đã ngồi riêng một góc từ nãy đến giờ, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

—Tất nhiên. Không đời nào Izuna lại có thể chấp nhận chuyện này được. Ông em ấy đã bị đem làm vật hiến tế. Nếu Vu Nữ còn nghĩ tới Izuna, cô ấy chắc hẳn sẽ—

“C-Cô Izuna, cô có—” 

—chấp nhận chuyện này không?

Steph định hỏi vậy. Tuy nhiên, cử chỉ ngồi qua một bên, ôm lấy đầu gối như thể đang cố chống cự một điều gì đó của Izuna đã khiến Steph nghẹn lời.

Thật là khó nhìn biểu cảm của em ấy trong bóng tối, nhưng—cô bé Werebeast lẩm bẩm.

“… Ông biết ông đang làm gì, des…”

Xa xa ngọn lửa, dưới ánh sáng lay lắt của mặt trăng và những vì sao, biểu cảm của Izuna trở nên vô hình…

“… Nhịp tim của ông, mùi hương của ông… cho đến thời khắc cuối cùng, âm thanh của ông rất rõ, mùi của ông rất thơm… des.”

… Tuy vậy, chất giọng run run của Izuna, những lời nói chan hoà cùng nước mắt—đã thể hiện quá rõ biểu cảm của em ấy lúc này, kể cả trong bóng tối của bãi biển.

“Ta không muốn mất Ông, des… Nhưng ta là người duy nhất phải chịu đựng, des. V-và rồi! S-sau đó nhiều người khác… sẽ được cứu… des—”

Trong đầu Steph hiện lên một cảnh tượng. Sau cuộc hỗn chiến trên mặt nước—Sora và Ino đã đối đầu nhau để giành quyền chải lông cho em ấy. Và Izuna, người đã từng nói rằng em ấy ghét được Ino chải lông, đã không ngần ngại—đi thẳng tới chỗ ông ấy.

—Em ấy đã biết trước rằng đây sẽ là lần cuối… Izuna ngay từ đầu đã chấp nhận kết quả này rồi. Thông qua giác quan kì lạ của loài Werebeast, họ đã hiểu được nhau. Người duy nhất vẫn chưa hiểu được chính là Steph—dù vậy.

“—Dù vậy, em đang đau khổ, phải không?”

“… Vì Soraaa… đã nói rằng không ai sẽ phải chết, không ai sẽ phải chịu khổ cả, des!... Vậy, vậy tại sao—ta lại đang đau khổ, des? Chuyện gì đang xảy ra với ta vậy, des…?!”

Lã chã, lã chã. Mặc dù bóng tối đang bao trùm, giọng của Izuna đã cho thấy rõ ràng rằng những giọt lệ đang tuôn rơi từ khoé mắt của em

Nhưng Steph thì ngược lại, cô ấy cảm thấy máu não mình đang sôi lên.

Izuna Hatsuse—em ấy vẫn còn quá nhỏ.

Quá vâng lời, quá ngây thơ, quá lanh lợi—một đứa trẻ quá tuyệt vời.

Cô bé này, khi tuổi đời vừa bước lên con số tám, đã bị ép phải chơi những trò chơi mà mình không muốn… Phải cảm thấy có lỗi khi đang tận hưởng niềm vui, phải gánh vác cả một vùng lãnh thổ trên vai…

Steph nhận ra được một điều—

—Nước đi của Liên Hiệp Đông Bộ—không có gì lạ cả.

—Hi sinh thiểu số vì lợi ích của đa số—vẫn là cách mọi thứ luôn vận hành.

“Vậy ra đây là Liên Hiệp Đông Bộ, chuyên làm cho con cháu mình khóc than sao—chuyện này không ổn chút nào.”

—Vậy ra đây là cách mà loài Werebeast thống nhất những bộ lạc nhỏ lẻ luôn xung đột nhau thành một đất nước cường thịnh trong vòng nửa thế kỉ—

Steph dường như đã nhận ra được điều này khi buộc tội Vu Nữ—Steph thậm chí còn tỏ ra khinh thường cô.

Tuy vậy, Vu Nữ đối diện trực tiếp với những lời nói kia và đáp lại.

“Hi sinh thiểu số vì lợi ích của đa số—điều đó không toàn toàn xấu xa. Đó chính là định mệnh, gái à. Nếu muốn mọi người có thời gian vui vẻ cùng nhau, những gì cô nói là đúng—tuy nhiên, một liên bang không thể nào hoạt động nếu mọi người đều đấu tranh vì lợi ích của mình… cưng ạ.”

… Steph không có lời nào để phản bác lại.

Đây cũng chính là những gì đã diễn ra khi cô xử lí đám quý tộc của Elkia. Dù có cố hết sức để không ai phải chịu thiệt thòi, sự bình đẳng tuyết đối là điều không thể. Trong khi Steph đang nắm chặt tay lại trước sự thật phũ phàng này, Jibril bắt đầu công kích cô.

Cô ấy hỏi thẳng thừng, dường như không thể nào hiểu được lí lẽ của Steph.

“Dora, điều gì khiến cô bực bội thế? Một sinh mạng là đủ để cứu lấy hai chủng tộc trên bờ vực tuyệt chủng, làm đất nước Elkia lớn mạnh hơn, và thậm chí thắt chặt hơn sự liên minh giữa chúng ta và Liên Hiệp Đông Bộ—cô còn đòi hỏi gì chứ?”

—Steph vẫn chưa tìm được lời nào để phản bác lại. Sau cùng—Steph tiếp tục.

“Cô nghĩ rằng việc thống trị cả thế giới—hay chỉ là lấy lại lãnh thổ của Elkia—có thể thực hiện được mà không đòi hỏi sự hi sinh hay mất mát nào sao?

“…”

“Hay đó là vì—”

Jibril tiếp tục tấn công với một nụ cười còn khiêu khích hơn trước.

“—cô muốn rằng không có sự đau khổ nào sẽ ập đến những người xung quanh cô—rằng cô đang tự huyễn hoặc mình và đang ảo tưởng? ♥”

Steph nghiến răng lại—cô biết chứ. Sự hi sinh một cá nhân sẽ chinh phục được hai chủng tộc. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc họ đã cứu được hai giống loài đang trên đà tuyệt chủng. Nếu cô ấy cảm thấy như vậy là chưa đủ để sánh với sự hi sinh của Ino, vậy thì—

“—Vậy thì sao chứ…?!”

Steph mở miệng với phong thái quyết đoán, trước một Izuna đang run rẩysau lưng—cô hét lên đầy thách thức.

“Tự kiêu, ngạo mạn, cô có thể gọi tôi thế nào cũng được, nhưng để tôi nói với cô! Dùng phương pháp này để thống nhất các chủng tộc—sẽ không bao giờ thành cônggg—!!”

—Cô ấy không có chứng cứ cụ thể nào. Vu Nữ và Jibril đã đúng.

Có lẽ, không còn nghi ngờ gì nữa, họ là những con người thực dụng. Nhưng, dù vậy, trong Steph vẫn có niềm tin rằng họ đã sai. Tại sao ư—đó là vì họ đã đúng. Những lời nói của họ rất đúng đắn. Rất phù hợp. Đúng trọng tâm.

—Nhưng để mà nói thì… Những gì đúng đắn và đúng trọng tâm sẽ không bao giờ là đủ—để thống nhất toàn bộ chủng tộc.

‎ 

‎ ‎ ‎ ‎ ‎▇ ‎▇ ‎▇

‎ 

Khi Sora và Shiro trở lại, lau sạch tay của mình, khuôn mặt tỏ vẻ nhẹ nhõm; họ được đón chào bơi một Vu Nữ đang chuẩn bị rời đi và một bầu không khí nặng nề. Cùng với đó là—một ánh nhìn sắc nhọn đến từ Steph.

“Uhh… chuyện gì xảy ra thế?”

“Vậy ra, cậu đã cố ý bỏ trốn.”

“—Hả?”

“Tôi đã hiểu ra toàn bộ rồi. Cậu sẽ có được hai chủng tộc bằng việc hi sinh ông Ino—cậu chỉ đang làm bộ thôi… Tôi đã hoàn toàn mất đi niềm tin ở cậu! Và, sau chuyện này, để tôi xem cậu sẽ thống nhất toàn bộ chủng tộc như thế nào!!”

Đáp lại những lời mắng nhiếc thậm tệ từ Steph, Sora gãi đầu và bối rối quay qua hỏi em gái mình:

“Uh, umm. Shiro này, sao cô ấy lại hét vào mặt anh thế?”

“… Vì… mình lâu quá chăng…?”

“Đâu có lâu đâu. Thôi nào, đây là ưu tiên số một đấy! S-sao cùng được, dù gì thì hai chúng tôi cũng giải quyết xong rồi.”

—Sora tằng hắng giọng E hèm, rồi lẩm bẩm. “Quay lại vấn đề nào—

“Rồi, chốt lại—chúng ta sẽ đi đánh thức NHoàng.

…—Gì cơ. Sora dường như không biết gì về vụ cãi vã xảy ra trong lúc cậu đi. Trước sự cạn lời của mọi người, cậu ta tiếp tục.

“Nếu chúng ta có thể tự đánh thức Nữ Hoàng mà không dựa vào ma thuật của Plum, vậy thì cả Dhampir và Siren đều sẽ được cứu, chúng ta sẽ dùng nó làm điều kiện để đòi lại Ino và mọi chuyện sẽ lại ổn thoả. Ý tôi là, chúng ta chỉ đang ‘khuấy động’ trò chơi thôi, từ bỏ nó sẽ đi ngược lại với nguyên tắc của chúng tôi. Cho nên, giờ đây chúng ta sẽ phải dàn dựng màn comeback—”

Không để tâm đến đám đông đang choáng ngợp, Sora đưa tay lên cằm và trầm ngâm.

“Vấn đề ở đây là, làm cách nào để đánh thức Nữ Hoàng đây—”

Ffp—Cậu ta hướng ánh nhìn sắc nhọn về phía Plum.

“Rồi, để tôi đoán nhé—không một ai biết điều kiện là gì cả… phải không?”

“… Đ-đúng vậyy…”

“Gì—không ai biết… ý cậu là gì?”

Steph ngó qua Izuna. Về phần em ấy, Izuna, người đã rơi nước mắt từ nãy đến giờ, đã ngẩng đầu lên như thể đang hứng thú tột độ trước những lời của Sora. Em ấy cẩn thận kiểm tra phản ứng của Plum—và lắc đầu để ra hiệu rằng cô Dhampir không nói dối. Nhưng Sora lại gật đầu như đã biết trước câu trả lời.

“Siren không thể dùng phép thuật, nhưng Dhampir thì có—nếu có ai đó biết được chuyện này thì bí mật đã được lật tẩy từ lâu rồi. Amila chắc cũng chỉ biết rằng mục tiêu của trò chơi không phải là làm cho Nữ Hoàng yêu thôi.”

“… Điều gì đã khiến cô tự tin đến vậy?”

“Khi Điện Hạ bước vào giấc ngủ, ngài ấy vẫn chưa là Nữ Hoànggg… nhưnggg, cô ấy đang ở cương vị trở thành người kế nhiệmm… Nếu một người như vậy nói rằng cô ấy sẽ trao lại hết toàn bộ quyền lực của mình… ngài sẽ làm gì?”

Plum, người mà không ai nghĩ rằng sẽ tìm hiểu được chuyện đó, thở dài nói. Sora và Shiro chỉ gật đầu.

“Chuyện đó khá là rủi ro đấy. Nếu là Amila, cô ấy sẽ che đậy nó lại—và cách tối ưu để che đậy một thứ gì đó là gì nhỉ?”

“… Nếu không ai biết được… sự thật… thì trong tương lai… cũng sẽ… chẳng có ai… biết.”

—Đúng vậy, nói cách khác… Để đánh bại được trò chơi của Nữ Hoàng, bạn sẽ phải lật tẩy cái điều kiện mà không ai biết ngoại trừ bản thân cô ta. Đó chính là—điều kiện chiến thắng. Điều này trông có vẻ không thể thực hiện được. Có thể nói, đó chính là một nhiệm vụ bất khả thi. Nhưng—

“Miễn đây không phải là một trò lãng mạn đời thực—Kuuhaku sẽ không bao giờ thua.”

“… Mm…”

Nghe thấy tiếng hò hét của hai anh em—mặc dù không biết nên xếp nó vào dạng mạnh mẽ hay thảm hại, nhưng cả hai mặt của nó đều làm người khác yên tâm—Steph lo lắng hỏi.

“… Uh, um… Sora, tôi tưởng hai người định hi sinh Ino… Không phải sao?”

“Gì cơơơ? Cô đang nói gì thế hả, con Steph này?”

—Đã tới giai đoạn mà, cô ấy không còn bận tâm việc tên mình bị lấy ra để làm một lời sỉ nhục. Phản ứng của Sora cho thấy sự phủ nhận cực kì rõ ràng.

“Không đời nào tôi lại làm một chuyện khiến Izuna, di sản văn hoá của chúng ta, buồn được; và hiển nhiên tôi không thể nào bỏ lại Ino—con người ‘đàn ông’ nhất trong tất cả đàn ông rồi… Steph, tôi biết là cô đã rất mệt sau những chuyện vừa rồi, nhưng cô có thể để mấy lời nửa tỉnh nửa mơ đó lại sau khi ngủ dậy, được chứ?”

… Dường như Sora đã nâng cao quan điểm của mình về Ino lên đến tầng bình lưu. Chuyện này chưa ai thấy bao giờ. Cậu ta tiếp tục nói.

“Ý tôi là—chúng tôi đã nói ‘Chúng ta sẽ trở lại’, đúng không? Amila sẽ không làm gì Ino vì đó là quân bài duy nhất cô ta có khiến chúng ta tiếp tục trò chơi. Nếu cô ta dám chạm vào một cọng lông của Ino, cả chủng tộc đó đều sẽ biến thành thú nuôi.”

Steph cự lại.

“N-nhưng, Vu Nữ đã nói rằng ‘không cần làm gì cả’ rồi mà.”

“Ừ thì, tất nhiên. Chúng ta đã nhờ Vu Nữ cử Ino để làm nhân chứng. Việc còn lại là của chúng ta.”

Trước những lời phản bác một cách thản nhiên từ Sora, Steph trố mắt. Đúng vậy, những gì mà Vu Nữ quan tâm chỉ là—cô ấy không cần làm gì cả. Trong phút chốc—Sora và Shiro đã nắm được mọi thứ.

“Vu Nữ đã dùng Huyết Hoại đến mức đe doạ cả mạng sống rồi, và thậm chí còn cho chúng ta một trong những vị tướng đáng tin cậy nhất của cô ấy. Giờ đây là lúc chúng ta sẽ chơi tất—đặt cược mọi thứ theo đúng nghĩa đen.”

Sora nói một cách chân thành, và Shiro cũng gật đầu theo. Nhưng—hướng giải quyết ổn thoả cùng với những lời nói tiếp theo từ họ khiến Steph phải nín thở.

“Đó chính là ý nghĩa của việc—chiến đấu cùng nhau, đúng không?”

Một cái bóng đen nhỏ nhắn vụt qua Steph đang choáng váng, tiến về phía hai anh em. Izuna, với đôi mắt đỏ hoe và sưng tấy, ánh mắt vẫn còn đang dao động mãnh liệt, em ấy nhìn lên Sora và Shiro.

“… Hai người sẽ cứu ông ạ, des?”

Sora và Shiro không hiểu lí do tại sao Izuna khóc. Dù vậy—Sora đặt tay lên đầu của Izuna, xoa nó một cách nhẹ nhàng và mỉm cười.

“Tất nhiên rồi. Chúng ta sẽ đòi lại ông của em—anh hứa.”

Đôi mắt do dự của em ấy giờ đây quay về phía Shiro, chúng được nhìn thấy một thái độ rất quả quyết.

“… Izzy… tin Nii đi…”

Izuna không thể biết được điều mà chỉ có mình Shiro biết.

Một khi mà anh trai em ấy—Sora—đưa ra lời hứa, kể cả sự ràng buộc của Mười Minh Ước cũng tỏ ra vô giá trị.

Izuna đánh hơi mùi của bàn tay vững chãi đang xoa đầu em ấy kia… và rồi—lau đi những giọt nước mắt.

“Được rồi, ta tin các người, des.”

“Được rồi, em ấy đã tin chúng ta, des.”

Steph đứng gần đó, nhìn Sora đang đùa cợt. Và Jibril đứng sát bên cô.

“Ta xin lỗi, Dora. Trò đùa của chúng ta có phần quá trớn.”

“… Gì cơ?”

“Ta chỉ là rất nóng lòng không biết cô sẽ phản ứng ra sao, ta không thể nhịn được… Nhưng cô đã đúng, Dora bé nhỏ ạ.”

—Cô ấy diễn tả chứng nghiện tò mò của mình với một biểu cảm như muốn nói “Tee-hee! =P.” Nhưng trước khi Steph có cơ hội được mỉa mai, Jibril bình tâm lại và nói tiếp.

“Không còn nghi ngờ gì về việc Chủ nhân của ta sẽ định hình lại thế giới này.”

Nhưng còn về phương pháp—Jibril tiếp lời,

“Chắc chắn rằng, không tồn tại giải pháp nào có thể giải quyết được tình huống này.”

“…”

Giờ thì, còn về chuyện làm cách nào để tìm ra những điều kiện để đánh thức Nữ Hoàng—Steph chỉ đang lắng nghe lơ mơ trong khi Sora trình bày lại kế hoạch của mình.

Sau một thời gian tìm kiếm lời giải, Steph, giờ đây khi đã thấy họ trước mặt mình—cuối cùng cùng nhận ra nó là gì. Sora… Shiro… hai người họ chưa bao giờ đi trên những con đường đúng đắn.

Sau tất cả, những tri thức thông thường chính là thứ cần được chế giễu. Sau cùng, lẽ thường chính là thứ cần được vứt đi. Hai người họ… đã tuyên bố rằng họ sẽ chinh phục toàn bộ chủng tộc mà không cần phải đổ máu, không cần một cái chết nào.

Với cái mệnh đề phi thực tế và trong mơ đó, không tồn tại thứ tri thức thông thường nào ở trong nó cả.

Nhưng, sự vững chãi kia đã khiến Steph tin rằng một ngày nào đó họ sẽ làm được, ngày đó—ngày đăng quang—Steph dường như có thể thấy được nó. Có lẽ đó cũng chính là điều mà vật thể đứng kế bên cô đã hình dung—

—Những gì cô thấy chính là tương lại của thế giới này, và điều đó khiến cho tim cô đập nhanh hơn.

“Ồ này, Steph. Vài phút trước, cô đã nói vài điều mà tôi không thể bỏ qua.”

“Huh?” Những lời nói của Sora đưa Steph đang mơ màng trở về thực tại.

“Về chuyện chinh phục hai chủng tộc bằng cách hi sinh Ino—đầu tiên, chuyện hi sinh Ino là hoàn toàn sai. Và thêm nữa—”

—và rồi, cô ấy lại bị tống về cõi của sự choáng váng.

“Không phải hai—mà là ba.”

…—Nói lại xem?

Ở Nhật Bản có tục thờ thần cáo (Oinari). Họ sẽ cúng đậu hũ chiên (abura-age) khi đi lễ thờ ở những đền thờ Oinari. Vé ở đây ám chỉ vé cược đua ngựa của Nhật Bản. Khi xem đua ngựa tại Nhật, ngoài việc được xem những chú ngựa chạy đua trên trường đấu, khán giả còn có thể đặt cược kết quả bằng cách mua loại vé do trường đua phát hành với nhiều hình thức và tỉ lệ cược khác nhau.