Chào mừng đến với chiến trường nơi mọi khả năng đều có thể xảy ra—giờ đây với hơn bảy tỉ người chơi đang hoạt động! Hãy tiến lên phía trước và viết nên câu chuyện của chính bạn!
… Thực tại.
Khi bạn lùi lại và nhìn thật kĩ, cuộc sống quý giá của chúng ta... chính là một game. Thử hình dung việc trải nghiệm một game với những lời mở màn như trên xem. Một game một-lần-trong-đời theo đúng nghĩa đen—game tối thượng: “Cuộc đời”.
Bạn bắt đầu chơi.
Đầu tiên, sẽ có một quá trình tự động chọn lựa nhân vật ngẫu nhiên dưới danh nghĩa ‘bố mẹ’. Tiếp theo là một khúc mở đầu ấm lòng cùng với bố và mẹ bạn, cùng với đó là hàng ngàn lời chúc các thứ; và cuối cùng, bạn sẽ thực sự được chơi. Nút điều kiển rất khó sử dụng, và rồi bạn sẽ bị quẳng vào thứ được gọi là ‘trường học,’ một màn hướng dẫn dành cho tân thủ trước khi vươn ra biển lớn.
Bối cảnh của game—chính là Trái Đất, chính là cái bản đồ rộng quá cỡ mà chúng ta được ném vào. Có một dãy dài các lựa chọn, một giới hạn tự do cực kì rộng rãi, và vô sô minigame.
Trong cơn hưng phấn, chúng ta dần tiến bộ như trong quảng cáo; nhưng không lâu sau đó, ta nhận ra một điều.
—Chúng ta đã bị lừa
Vô hạn khả năng—đúng vậy, có thể nó đúng theo lí thuyết. Nhưng vấn đề là, chưa một ai từng nói rằng bạn có thể làm bất kì điều gì mình muốn trong game này.
Cấp độ của bạn chưa đủ cao, chỉ số của bạn quá thấp, tiền túi của bạn quá eo hẹp, xuất phát điểm làm bạn bất lợi. Vô số xiềng xích hạn chế cái sự tự do mà trò chơi lấy làm tự hào, biến nó trở thành một trò hề.
Nhưng—mọi chuyện tiếp tục khi chúng ta vật lộn.
Đặt niềm tin vào lời quảng cáo nọ, chúng ta vấp ngã hết lần này qua lần khác rồi lại đứng lên, tự thuyết phục bản thân rằng vô vàn khả năng và những tương lai tốt đẹp đang chờ ở phía trước.
Và rồi, chúng ta làm việc cật lực để tăng cấp độ, cải thiện chỉ số và làm ra tiền. Những kĩ năng thụ nhận như “Tài năng” và “Khả năng” được giao cho chúng ta một cách ngẫu nhiên từ khi chế tạo nhân vật. Và rồi, chúng ta phàn nàn về sự thiếu công bằng khi một số người lại sở hữu chúng, số còn lại thì không.
Đó là thể loại trò chơi mà bạn phải—không bao giờ bỏ cuộc, không bao giờ buông xuôi, tiếp tục cố gắng để nhận được thêm điểm kinh nghiệm, vật vã với những gì đang diễn ra—
Câu chuyện trên đã nhóm lên một ngọn lửa trong tim bạn. Thực sự quá cảm động mà, phải không?—
Nhưng nó hoàn toàn vô nghĩa.
Dù cho điểm của bạn có cao đến cỡ nào, bạn sẽ không bao giờ đánh bại được trò chơi này. Kể cả khi bạn đã có được cấp độ, chỉ số, tiền, mọi thứ—giờ đây, những người khác lại đang chỉ trích bạn.
Tại sao lại như vậy?
Bởi vì bạn đã ‘cố quá’.
Người khác lại cho rằng bạn có số hưởng, trong khi bạn đã cố gắng bằng chính sức mình để đạt được những điều đó.
Ngay khi bạn đạt được một thứ gì đó mà người khác không thể, người ta lại cho rằng bạn ăn gian. Và bạn sẽ bị trừng phạt.
Bạn sẽ bị giới hạn bởi những xiềng xích vô hình và những lời áp đặt từ bảy tỉ người chơi khác.
Và rồi, cuối cùng, một sự ngờ vực hiện lên và quanh quẩn trong đầu bạn.
—Bạn có thật sự được tự do trong game này không?
Cho dù bạn chọn con đường nào; xã hội này, những người chơi khác—một ai đó—sẽ chen vào và chỉnh sửa nó. Bạn sẽ lại cố gắng đi trên nó và nhắm tới chiến thắng, nhưng mọi chuyện lại diễn ra như cũ.
Và rồi, đột nhiên, bạn quay đầu lại nhìn con đường mà mình đã đi và không thể nào làm ngơ trước sự thật rằng: Những hành động của bạn không hề liên quan gì đến ý muốn của bạn cả. Chúng đã được quyết định bởi một người khác, chúng đã được dẫn lối và thực hiện dưới tác dụng của một bộ luật bất thành văn.
Những gì sau lưng bạn giờ đây chỉ là một con đường dài, ép buộc bạn phải đi theo. Chúng—khiến bạn phải đi.
Trong nháy mắt, sự ngờ vực của bạn đã có một chút cơ sở. Họ đã đúng: Rằng trò chơi nhảm nhí này hoá ra chỉ là một sandbox rộng mênh mông mà thôi.
Nhưng—bạn cũng không phải là người chơi nốt.
Và rồi, bạn nhìn xuống đôi bàn tay của mình.
—Một khi bạn thấy được những sợi tơ ràng buộc đang quấn xung quanh, sự ngờ vực sẽ hoá thành sự chắc chắn. Và rồi, bạn đột nhiên nhìn quanh.
—Và khi thấy vô số những sợi tơ y hệt cũng đang mắc ngang qua những người khác, sự chắc chắn nọ đã hoá thành sự nghiễm nhiên.
Nghe những tiếng lách cách được tạo ra khi họ lắc đầu, những ngưởi chơi nhận ra rằng bản thân họ chỉ là một con rối không hơn. Đó là toàn bộ giá trị của họ trong cái trò chơi cuộc sống này—nơi mà họ sẽ thu thập những manh mối và hoàn thành vai trò của mình, hệt như những con rối trong show diễn—những NPC.
Giờ đây, khi đã thấm được những điều này trong đầu, tôi xin được đặt ra một câu hỏi. Mục đích sống của bạn là gì?
—Liệu câu trả lời có thực sự thuộc về bạn không?
—...
—Đó chính là cái thế giới mà chú rối rỗng tuếch đã thấy. Đã mười năm kể từ khi tiến hành trò chơi, chú chưa bao giờ nghi ngờ sự thật này. Chú rối vô hồn chưa từng than vãn, chưa từng phàn nàn gì. Chú ta chỉ đang tìm kiếm niềm tin trên những khuôn mặt của người kia, và ước nguyện.
Ước rằng, ở đâu đó ngoài kia, sẽ có ai đó đang thật sự chơi.
Ước rằng, ít ra, show diễn rối sẽ thực sự để lại ấn tượng trong lòng ai đó.
Cậu ta vẫn nở nụ cười.
—Cho đến ngày đó.
▇ ▇ ▇
Elven Gard—bang Tírnóg, thành phố Loamigel.
Lãnh thổ của đất nước lớn nhất trên thế giới này trải dài trên tận ba lục địa, bao gồm 52 bang. Đây là thủ phủ của một trong số chúng.
Toạ lạc tại khu vực Đông Nam, đây là một siêu đô thị có đường biên giới với Hardenfell, quốc gia của Dwarf.
—Một thành phố của loài Elf, được sinh ra và ưu đãi bởi rừng xanh. Quang cảnh của Loamigel khác hoàn toàn so với những con phố của loài Immanity—của Elkia.
Trung tâm thành phố chính là nơi bén rễ của Bál Bél—một cái cây to lớn đến mức khiến người khác phải lặng người; nó đã vươn những cành nhánh của mình vượt khỏi tầng mây xanh và lan rộng những cái rễ của mình ra khắp thành phố tựa như những mạch máu, tạo thành mạng lưới đường bộ cho nơi đây.
Những khoảng trống giữa những tuyến đường được lấp bởi nhà cửa và những trụ đèn đường, bản thân chúng cũng được tạo ra bởi những tán cây đan xen phức tạp và những dây leo trồi lên từ mặt đất.
Tất cả những thứ đó hoàn toàn khác với thứ ‘kiến trúc’ san phẳng rừng, đất đai và đặt hàng tá lớp gỗ và đất đá lên trên mà chúng ta thường thấy.
Nơi đây chính là một ‘thành phố sống,’ được quy hoạch nên bởi ma thuật.
Bao quanh bởi cái cảnh quan hội tụ cả nét đô thị lẫn tự nhiên này, một gia viên sừng sững mọc lên. Đó chính là dinh thự của thị trưởng thành phố—Lãnh chúa Ron Barthel.
Hiện tại, có một cô gái đang một mình bước qua cánh cổng có đính hoa hồng của gia viên nọ.
Mái tóc vàng với những lọn uốn cong. Đôi tai dài nhô ra, chính là đặc điểm của loài Elf. Trên trán cô, một viên đá quý đỏ tươi hút lấy ánh nắng và toả sáng nhẹ nhàng.
Một người đàn ông có tuổi mặc lễ phục với đôi tai dài giống hệt chào đón cô.
“Chào mừng, cô Fiel. Hay là tôi nên gọi ngài là Quý Bà Nirvalen?”
Cô gái tên Fiel đáp lại với một nụ cười thân thiện và lịch sự.
“Trời, Lãnh chúa Barthel, nếu là ông thì có thể gọi tôi như ông muốn. Sau cùng thì, ta cũng đã chính thức thừa kế trọng trách đứng đầu dòng họ đâu.”
Người đàn ông—Barthel—cong môi lại để tạo thành một nụ cười gượng trước câu trả lời của cô gái. Ông ta lùi một bước và dang cánh tay của mình ra để mời Fiel bước vào căn biệt thự gỗ của mình.
“Tôi thật là thô lỗ khi phải khiến một quý cô vượt đường xa để đi đến cái tỉnh lẻ này.”
“Hee-hee, ông thật điêu luyện trong việc nói lên những lời mà mình không hề nghĩ đấy.”
“Ngài làm tôi tổn thương đấy. Dù tôi có già đi chăng nữa, tôi vẫn có thể giữ được một trái tim luôn biết quý trọng những đoá hoa tươi thắm... mặc dù những đoá hoa này có thể là hoa dại trong vườn, ngài thấy đấy.”
“Chà, giá trị của loài hoa nằm ở chỗ chúng sẽ nở như thế nào cơ. Và, cả thời gian nở nữa.”
Với nụ cười vẫn giữ nguyên, nhưng lại không hề nhìn mặt nhau, hai người họ bước đi. Barthel dẫn Fiel vào sân. Ở giữa khu vườn được tô điểm bởi vô vàn loài hoa chính là một bộ bàn hai ghế được sơn trắng.
Fiel an toạ vào một bên, còn Barthel thì ngồi phía đối diện.
“Quả thật chuyện này quá tẻ nhạt cho cả hai ta. Vậy thì chúng ta bắt đầu chứ?”
Họ đi thẳng vào vấn đề.
“Về cuộc bầu cử vào Thượng Viện —Nirvalen, ta có thể yêu cầu cô rút lui khỏi vị trí ứng viên được chứ?”
Barthel gọi cô bằng họ như thể đang giao cho một mệnh lệnh.
—Fiel chính là người cho phép ông ta gọi cô bằng bất cứ cách nào ông muốn—nhưng, có một điều luật bất thành văn trong giới quý tộc. Gọi ai đó bằng tên của dòng họ có thể xem là một lời xúc phạm. Tuy nhiên, Fiel chỉ dựa người ra, đôi mắt không chút dao động.
“Trời, chỉ vậy thôi sao?”
“Tất nhiên là không rồi. Ta cũng muốn yêu cầu cô cho mượn thanh danh của gia tộc Nirvalen để hỗ trợ việc tiến cử của ta.”
“Ahh, thật là thú vị.”
“Ồ, và ta cũng sẽ rất cảm kích nếu cô chi trả cho chiến dịch ứng tuyển của ta, và cả chi phí cho cuộc vận động tranh cử nữa. Thêm vào đó, Lãnh chúa Kastlet thân thiết của ta dường như đang có hứng thú với cái ‘Hoàng Long Cốt Thụ Cầm’ cô đang sở hữu. Ông ta đã hứa rằng sẽ giúp ta trong cuộc tranh cử nếu ta lấy được nó.”
“…Trời, nó là bảo vật gia truyền của gia tộc ta đấy. Tương truyền rằng cả một thành phố đã được trao đổi đấy—”
“Ta đã nghe rồi. Chắc chắn rằng Chúa tể Kastlet sẽ rất vui.”
Barthel cười nham nhở. Ông ta nghía qua hai quả đào tiên của người con gái ngồi đối diện ông.
“Ah, ta cũng không gấp gắp gì. Trong ngày hôm nay, cô có thể nghỉ lại căn nhà thứ hai của ta trước khi quay trở về. Theo ta, sẽ tốt hơn nếu chúng ta có một cuộc trò chuyện rõ ràng về những sự phát triển trong tương lai, xuyên đêm luôn cũng được. Hửm?”
“Trời, cho dù ông có cố đến mấy để dựng lên được cái ngoại hình lịch lãm kia, nhưng bản chất thật của ông sẽ không bao giờ thay đổi.”
Fiel nói như thể chuẩn bị phát ra một tràng cười.
“Về cơ bản, những gì ông đang cố nói là ‘Đưa ta địa vị, đưa ta tiền, đưa ta phụ nữ’ phải không? Trời, ta nghĩ rằng những tên cướp vặt của Immanity còn đưa ra những lời đề nghị khiêm nhường hơn.”
“Sau cùng thì, loài sâu bọ cũng còn biết được vị trí của mình. Còn ta, cô không nghĩ rằng những thứ vừa rồi là phù hợp với một người đàn ông tầm cỡ như ta sao?”
“Trời, một chút cũng không đâu, thưa Ngài, nhưng ngài có thể giữ lại cái quan điểm đó nếu muốn.”
Fiel tiếp tục nói, không hề mất đi nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
“Và liệu ta có nên cho rằng những gì ngài vừa nói chỉ là hậu quả sau một cơn say?”
“Ha-ha-ha, ta thích say vì hoa hơn cơ. Chắc chắn rằng... trước khi đến đây, cô đã lường trước về việc ta có thể sẽ đưa ra những đòi hỏi như thế? Sau cùng thì…”
Barthel búng tay. Sự hiện diện của tinh linh được cô đặc lại, và ở trên bàn xuất hiện một bộ ấm chén trà đang nóng. Ngay sau đó, một mảnh giấy được mở ra trước mặt Fiel.
“… Cô hẳn là phải biết được chuyện một hội nhóm trong Thượng Viện đang lên kế hoạch để giải phóng nô lệ—Nếu cô cho rằng việc công bố những thông tin trên sẽ không đem lại hậu quả gì, cô có từ chối cũng chẳng sao hết. Hửm?”
Fiel vẫn giữ được phong thái của mình trước lời đe doạ của Barthel. Cô ấy chỉ lướt qua mảnh giấy mà Barthel đã để ở trên bàn.
Những gì thứ tài liệu đó chứa rất đơn giản:
Đó là một dãy các bản ghi và chứng cứ của những việc làm đến từ Fiel.
Xét đến việc xã hội của loài Elf không thể hoạt động trơn tru nếu mất đi hệ thống nô lệ, những hành động như trên chắc chắn được xem là phạm tội.
Và nếu những bản ghi chép này được công khai, sẽ không quá bất ngờ nếu Fiel và những người đồng hành với cô sẽ bị truy tố với tội danh phản quốc—
“Nếu ngài đã tìm hiểu sâu đến vậy rồi, thưa Ngài, ta tự hỏi tại sao ngài lại không cứ thế mà lật tẩy chúng tôi.”
“Ta là một người theo chủ nghĩa tự do , và đồng thời cũng là một kẻ cơ hội. Lật tẩy con đường của cô thì được lợi lộc gì cho ta chứ.”
“Và do vậy nên ngài có ý định tống tiền tôi sao? Trời, ta đành phải tán dương sự sáng tạo trong suy nghĩ của ngài vậy.”
“ ‘Tống tiền’? Thật là nặng nề quá đi… Ta chỉ đơn thuần là khẩn cầu cô thôi, cô trinh nữ ngốc nghếch ạ. Cô sẽ chấp nhận sự huấn luyện của ta, bò bằng cả tay và chân, và chổng mông lên chứ? Hửm?”
“Xin thứ lỗi cho sự mạnh bạo của ta, nhưng thưa Ngài—chúng ta nên giải quyết vấn đề trước mắt cái đã?”
“Ah, cô đã hứng thú rồi sao, hửm? Tốt thôi.”
Và rồi, Barthel lại búng tay thêm một lần nữa. Với đó, một trận đồ ma pháp phức tạp hiện lên trong không khí, tạo nên một cỗ bài.
“Hãy cùng chơi Bài Tiên Tri nào—chắc là không cần phải giải thích luật nữa đâu nhỉ.”
Bài Tiên Tri. Một trò chơi bài đơn giản và phổ biến ở tộc Elf. Một trò chơi mà những người chơi dùng 22 lá bài trên tay và khả năng ma thuật của mình để thi đấu.
—Đó là một trò chơi nguy hiểm, nguyên nhân chính nó được đem vào dùng chính là để đem lại bất lợi cho Fiel, một pháp có cấp độ thấp hơn.
Theo Mười Minh Ước, Fiel, với tư cách là bên bị thách đấu, mới có quyền quyết định trò chơi—
“Trời, chắc chắn rồi, và hãy cùng nhau đưa ra món cược nào.”
Nhưng Fiel không hề nao núng, cô ấy chỉ đáp lại một cách tập trung. Hai người họ giờ đây sẽ xác nhận những đòi hỏi của mình lên người còn lại—những đòi hỏi đó sẽ được ràng buộc hoàn toàn dưới Mười Minh Ước.
“Vậy thì, ta xin được yêu cầu danh tính của cô—cùng với đó là sự tình nguyện phục vụ đến trọn đời.”
“Còn về phía chúng tôi, chúng tôi yêu cầu ngài quên đi chúng tôi, và ngài sẽ hậu thuẫn chúng tôi vô điều kiện với toàn bộ khả năng của ngài.”
—Rủi ro hiển nhiên sẽ rất cao rồi.
Nếu Barthel giành lấy được danh tính của Fiel, cả gia tộc Nirvalen cùng với sự trong trắng của cô sẽ rơi vào tay ông ta. Mặt khác, nếu Fiel chiến thắng, cô sẽ loại bỏ được nền móng của sự đe doạ vừa rồi, cùng với đó là cơ hội để vắt kiệt ông ta.
“Trời, trông khá ổn đấy, ngoại trừ—một kẻ cắp vặt như ngài, thưa Lãnh chúa, không nên quá trông chờ vào việc sẽ giành được mọi thứ đâu… Vì sao ư, bộ ngài không biết rằng khi sự sáng tạo chạm mốc, nó sẽ được gọi là sự ảo tưởng sao?”
“Sự dũng cảm đến ngây thơ của cô thật sự rất mang tính giải trí đấy. Cô nghĩ rằng nỗi nhục của dòng họ Nirvalen có cơ hội trước ta sao?”
Ánh nhìn của họ tràn ngập sự thách thức, và họ đồng thời tuyên thệ.
““—Aschente””
Như thể nghe thấy những lời trên, ma pháp trận trên bàn được kích hoạt, và trò chơi bắt đầu.
Barthel và Fiel đều được phát một tay bài gồm 22 lá. Những lá bài tự lơ lửng trong không khí và được xáo trộn sao cho không ai có thể thấy được bài của đối phương. Và rồi, hai người họ đối mặt nhau với những lá bài đồng loại đồng chất trên tay.
—Đây chính là Bài Tiên Tri. Một trò chơi đơn giản sử dụng hai mươi hai lá của bộ Ẩn Chính thuộc bộ bài Tarot.
—Trong các game của loài Elf, gian lận bằng ma thuật là bất khả thi vì những người chơi đều đọc được ma pháp trận lẫn dòng chảy của ma thuật. Một khi phép thuật được tạo ra, nó sẽ bị nhìn thấu ngay tức khắc, và người dùng sẽ bị xử thua. Vì lí do trên, Elf thường dùng những vật phẩm ma thuật tự vận hành, chẳng hạn như cỗ bài này.
Trong tất cả những trò chơi cùng dạng, Bài Tiên Tri cực kì được ưa thích do lối chơi cũng như sự rõ ràng trong phân định chiến thắng—cụ thể là:
“—Úp hai lá.”
Nghe thấy lời thì thầm ngắn gọn của Fiel, hai trong số những lá bài đang lơ lửng trước mặt cô biến mất, và ngay lập tức lặng lẽ úp xuống bàn. Barthel mỉm cười và nói:
“—Úp hai lá.”
Lần này, hai lá bài từ trong bộ bài của Barthel biến mất, và giống như trước, chúng xuất hiện ở trên bàn. Hai người họ đã rút hai lá bài ra từ trong tay mình, cuộc chiến chuẩn bị bắt đầu. Barthel hỏi:
“Vậy, cô sẵn sàng rồi chứ?”
“Rồi. Thế thì—”
Họ đều dõng dạc.
““—Khai chiến.””
Nói rồi, những lá bài mà họ đã đặt trên bàn đều được lật lên đồng thời.
Đột nhiên—như thể không gian nổ tung—sự hiện diện của tinh linh ngày càng dày đặc lên.
Những lá bài Barthel đã chọn là Strength và The Chariot . Tổ hợp bài: Kị sĩ Danh dự.
Những lá bài của Fiel là The Fool và The Lovers . Tổ hợp bài: Sa Ngã.
Những tia sáng tập hợp lại trước những cặp bài mà họ đưa ra, và từ đó hiện lên những hình bóng mờ nhạt và trong suốt.
Barthel đã triệu hồi một kị sĩ được vũ trang từ đầu đến chân. Người kị sĩ rút thanh kiếm của mình ra, leo lên ngựa và phi thẳng tới.
Trước mặt anh ta, được triệu hồi bởi những lá bài của Fiel, chính là một người con gái đang bán khoả thân. Cô ta nhảy múa, quàng lấy cổ của người kị sĩ và thì thầm điều gì đó vào tai anh ta.
Người kị sĩ, như thể đang trong cơn day dứt, ngẩng đầu lên—và quay đầu thanh kiếm lại. Ôm lấy người trinh nữ trong tay, anh ta quay ngựa và phi thằng về phía kẻ đã triệu hồi mình, Barthel—và tấn công.
—Hạng Bảy, Elf, chủng tộc có khả năng thích ứng ma thuật cao nhất trong toàn bộ các Exceed. Trò chơi Bài tiên Tri mà họ đã xây dựng nên chính là tinh hoa của kĩ thuật ma pháp.
Pháp chú rời rạc được tích hợp trong lá bài đâm đầu vào tấn cọng Barthel.
Còn Barthel, về phần mình—ông ta chỉ tặc lưỡi.
Ông giơ bàn tay của mình lên và lập tức dựng lên một ma pháp phòng thủ. Hai vòng tròn ma pháp bay trong không khí và giao thoa với nhau tại đầu thanh kiếm của người kị sĩ đang xông lên phía trước. Những tia sáng chói loà phát ra, kèm theo một tiếng nổ. Lượng tinh linh khổng lồ bị vỡ vụn và phân tán khắp khu vườn.
Barthel, dù cho phải chịu một dư chấn lớn, vẫn tỏ ra điềm nhiên.
“Để mà nghĩ rằng cô lại dùng đến tổ hợp phản đòn ngay trong lượt đầu tiên, thật khiến người ta liên tưởng đến một con rùa rụt đầu sợ bị thương. Hửm?”
Fiel đáp lại mà không hề ngắt đi nụ cười trên môi mình:
“Trời, phòng tránh rủi ro ngay trong bước đi đầu tiên là chuyện thường tình mà. Và sẽ trông thật khó coi nếu trận đấu kết thúc quá sớm phải không?”
“Ha-hmm, điều này ở cô chính là thứ làm người khác khó chịu đấy… Dám sử dụng cả một chiêu trò như thế trong cái trò chơi này, cô quả thật là mất trí rồi. Chắc ta phải giáo dục cô để phù hợp với dòng máu quý tộc của ta mới được, hửm?”
—Tóm lại, đây chính là Bài Tiên Tri.
—Một game đấu trí trực tiếp giữa hai kẻ Hạng Bảy, Elf.
Cả hai người đều có hai mươi hai lá bài giống nhau trên tay. Hai lá bài sẽ được đặt xuống trong mỗi lượt để hình thành nên một “tổ hợp.”
Mỗi tổ hợp, ngoại trừ sức mạnh ra, còn có cả những hiệu ứng đặc biệt. Kẻ thua cuộc trong mỗi lượt sẽ phải nhận lấy đòn tấn công tương ứng với tổ hợp.
Việc chống đỡ đòn tấn công phụ thuộc vào ma pháp của người chơi. Những lá bài đã được dùng sẽ bị biến mất khỏi bàn đấu, và sau mười một lượt—tức là khi mọi lá bài đều đã được dùng hết—người chơi sẽ phải lựa chọn giữa rút lui và tiếp tục...
Nếu trò chơi được tiếp tục, hai người sẽ lại nhận được hai mươi hai lá bài để tiếp tục thi đấu—và cứ thế đến khi nào một trong hai không thể tiếp tục được nữa.
Có tổng cộng 231 tổ hợp bài—việc dự đoán và trù bị toàn bộ là không thể. Chính vì vậy, chiến thắng sẽ phụ thuộc vào khả năng chống đỡ đòn tấn công.
—Tóm lại, đây chính là một bài kiểm tra tư cách của một pháp sư Elf.
“Tứ Bội Pháp Sư” là những người giỏi nhất trong số giỏi nhất. Barthel tuy chưa đạt đến mức độ đó, nhưng ông ta vẫn là một pháp sư đáng gờm với danh hiệu “Tam Bội Pháp Sư” của mình. Còn Fiel thì—
“Cô phải dựa vào mấy cái hình xăm và công cụ cho kẻ nhập môn chỉ để đạt đến Song Bội, và cô thực sự tin rằng cô có thể đánh bại ta sao, nỗi nhục của nhà Nirvalen, hửm?”
—Đúng vậy. Nhân tố quyết định chiến thắng trong trò chơi này chính là kĩ năng ma pháp, bao gồm số lượng ma pháp chú có thể được triệu hồi cùng một lúc—cùng với đó là uy lực cũng như tần suất của chúng.
Đối đầu với một Tam Bội Pháp Sư như Barthel, Fiel, vừa ngấp nghé lên được Nhị Bội, không có cửa. Nhưng cô ấy chỉ cười trừ.
“Trời, tất nhiên là có rồi. Chỉ mới chặn được nước đi đầu tiên cùa ta thôi mà ngài đã tỏ ra khá ba hoa đấy. Sao ngài không đợi đến khi nào chạm được một cái móng tay của tôi rồi hẵng nói nhỉ?”
Và rồi, cô ấy ngẩng mặt nhìn lên trên.
Từ khoảng vườn nơi những đoá hoa đang rơi lả tả cùng với những dòng tinh linh đang chuyển động, cô có thể thấy được tầng hai của toà nhà.
Nhìn qua cửa sổ, cô thấy được bạn đồng hành của mình—một cô gái có mái đóc đen nhánh, khoác lên mình một chiếc áo cùng màu—gương mặt cô giãn ra.
Đúng vậy, trò chơi này không có chỗ cho một Immanity, thứ sinh vật không thể cảm nhận được ma thuật. Một vụ nổ duy nhất là đủ để giải quyết vần đề.
Nếu vậy, thật khó để gọi đó là một trò chơi.
Nhưng—hai gương mặt hiện lên trong đầu Fiel.
Với phong thái tự tin, giọng điệu mỉa mai, nhưng lại có chút u sầu, một cậu trai trẻ và một bé gái thì thầm.
—Ai nói chúng ta phải đối đầu trực tiếp với họ chứ?
Và rồi—
“Trời, trò chơi đã kết thúc trước khi nó bắt đầu rồi!”
▇ ▇ ▇
“… Chậc, tên Bathel chết tiệt.”
Trên tầng hai, Fritz, một tên quản gia của dinh thự Barthel, tặc lười càu nhàu trước trận đấu diễn ra tại vườn kia.
—Ý định của chủ hắn ta đã thể hiện quá rõ ràng qua những điều kiện mà ông ta đã đề ra. Ông ta sẽ đánh vào điềm yếu của cô ấy, dồn cô ta vào một trò chơi không có cửa bật, và chiếm lấy danh tính của cô ta.
Một khi cô gái đó bị đánh bại, ông ta sẽ nghiễm nhiên chiếm được phiếu bầu của gia tộc Nirvalen, cùng với đó là của cải vật chất, và—quan trọng hơn hết thảy, quý giá hơn cả vàng bạc—bộ ngực đó.
Người ngoài nhìn vào có thể thấy được ông ta đang nở một nụ cười xấu xa hiểm độc, nhưng rõ ràng đầu óc của ông ta đã bỏ lại trò chơi ở phía sau và tua nhanh đến cảnh giường chiếu vào ban đêm cùng với sự khoái lạc do bộ ngực kia mang lại.
Fritz biết rõ điều này. Bởi vì, trong lúc ông ta chặn đứng đòn tấn công lên Barthel từ một nơi mà cô gái kia không thể nhìn thấy—nói cách khác, đang giúp Barthel gian lận—đầu óc của ông ta cùng toàn ngực với ngực.
Nỗi nhục của nhà Nirvalen? Kẻ không phù hợp? Mấy thứ đó thì quan trọng gì cơ chứ?
Chỉ bộ ngực đó thôi là đủ để đánh bay đi mọi gièm pha rồi.
Sau cùng, thứ duy nhất quan trọng đối với một người phụ nữ, chính là hàng họ của cô ta.
Nếu chúng được tô điểm thêm với một gương mặt khả ái, bờ mông quyến rũ, eo cong và đôi chân dài, thì mọi chuyện sẽ rất tuyệt.
Tuy vậy, mọi thứ râu ria đi kèm cũng chỉ là phù du, chỉ đáng giá vào cỡ một chiếc khăn ăn đi cùng với bữa trưa mà thôi.
Trí tuệ ư? Khả năng ma pháp ư? Những tiêu chí đó chả có gì đặc biệt cả—
Nói thẳng ra, Fiel làm cho Fritz n▇ng.
“Ồ, rất vui được gặp ông. Ông là quản gia của Lãnh chúa Barthel nhỉ… Fritz, phải không?”
“—?! Cô là—”
Tên quản gia hốt hoảng quay lại đằng sau, sau lưng ông là một Immanity với mái tóc và bộ đồ đen… nô lệ của nhà Nirvalen. Chlammy, phải không nhỉ? Fritz tặc lưỡi.
“… Tsk, con nhỏ ngực phẳng kia. Hãy xem lại thái độ của ngươi trước khi nói chuyện với ta.”
Ngay từ đầu, việc bị gọi bởi một con Immanity thảm hại đã là một chuyện bực mình rồi. Và bây giờ còn đang là thời điểm tệ nhất nữa. Ông ta đang bận bịu với nghĩa vụ hỗ trợ Barthel trong khi đang soi ngực của Fiel từng chút một.
Nhưng, như thể không mảy may biết gì về những gì đang diễn ra trong đầu Fritz, con nhỏ ngực phẳng kia tiếp tục bô bô.
“Hẳn là định mệnh đã đưa chúng ta tới đây. Tại sao ông không thách đấu tôi nhỉ?”
“… Coi chừng miệng lưỡi của nhà ngươi đó, con chó giữ nhà. Chi ít ngực cô cũng phải gấp ba lần bây giờ thì mới có quyền mở miệng, đồ hạ đẳng.”
Những lời nói vừa rồi chứa đầy sự khinh miệt, dè bỉu, và vô số ý định xấu xa.
Nhưng cô gái chỉ đáp lại.
“Ông nói… cẩn thận miệng lưỡi sao? Chằng hạn như—”
“Nếu tôi dùng chúng để vạch trần những việc làm trái phép của Lãnh chúa Barthel và bản thân ông—ông sẽ nghĩ gì nhỉ?”
“… Chuyện này là sao?”
“Ông đang nghĩ rằng một Immanity không thể nào cảm nhận được ma thuật—phải không?”
“…”
Trong lúc ông ta chết lặng, cô nàng màn hình phẳng kia lắc đầu đe doạ.
“Ông đúng đấy. Về mặt lí thuyết. Chỉ là về mặt lí thuyết thôi, xin hãy nhớ cho; sẽ rất khó khăn để một Nhị Bội có thể đánh bại được một Tam Bội, nhưng điều đó không phải là không thể. Cho nên, nếu ông thông đồng cùng Lãnh chúa Barthel và chặn đứng mọi đòn tấn công từ vị trí này, chiến thắng sẽ nằm trong tầm tay. Trong khi đó, tôi, một kẻ không thể nhận diện được phép thuật, sẽ không đời nào chứng minh được một chiêu trò như thế này. Chủ nhân của tôi—Fi—chẳng phải là đang gặp khó sao?”
“…”
Nhưng—Cô nàng ngực phẳng cười khúc khích và tiếp tục nói.
“Tôi không nhất thiết phải tự mình cảm nhận nó đâu, ông biết chứ. Sau cùng thì, chính ông sẽ là người tự thú nhận.”
“… Gì cơ?”
“Tôi sẽ nói lại lần nữa: Tại sao ông không thách đấu tôi nhỉ? Nếu ông từ chối thì—”
Cô gái nở một nụ cười nham hiểm và lấy ra một món trang sức nhỏ từ chiếc túi ở ngực mình.
“Tôi sẽ báo Hội Đồng Bảo An biết về việc ông sử dụng ngân quỹ của Barthel để sản xuất và bán những ‘hạt mầm’ này cho đất nước của loài Dwarf láng giềng—để ngài có thể hưởng vinh quang bằng sự thối nát của mình. Dùng miệng lưỡi như thế đã đủ tốt chưa ạ?”
“Gì cơ—”
Fritz thốt lên. Tất nhiên, viên đá mà Chlammy đang cầm không khác gì ngoài thứ ‘hạt mầm’—một món đồ bất hợp pháp mà ông ta đang buôn bán.
“Bằng cách cô đặc tinh linh lại thành chất lỏng và tiêm chúng vào cơ thể, lượng tinh lực trong một cá thể có thể được nâng cao. Nó giống như là chất kích thích dưới dạng ma thuật vậy. Tuy vậy, chúng có tác dụng phụ—gây nghiện nặng—và đã bị cấm.”
—Nói cách khác.
“Mang lại cảm giác sảng khoái và hưng phấn khi dùng quá liều. Đó chính là thứ mà người ta gọi là thuốc phiện.”
“…!”
“Ông còn chưa hiểu sao? Thách đấu tôi đi. Ông không còn con đường nào khác để cứu lấy bản thân mình đâu.”
Trước nụ cười lạnh sống lưng của Chlammy, Fritz cong môi. Thế là hết. Cùng đường rồi.
“Ngk!”
Không—nhịn lại đi!
Đây chưa phải là lúc; còn quá sớm để nở một nụ cười…! Sẽ không hay chút nào khi cười vỡ bụng vào mặt con nhỏ ngực phẳng đang cho rằng cô ta đã dồn ông vào chân tường với những thông tin như thế này!
Quay mặt đi khỏi con nhỏ phẳng phiu kia, Fritz nhẹ nhàng nhún vai. Đó có trông như nỗi sợ của một người đàn ông bị dồn vào chân tường không?
—Thật ngu ngốc. Thật quá đỗi ngu ngốc.
Barthel mới là người gài Fiel vào tình thế này. Ông ta đã ép cô chấp nhận một trò chơi trong thế bất lợi, đổi lại bằng việc ông ta sẽ quên đi những bằng chứng về việc nhà Nirvalen đang âm mưu giải phóng nô lệ. Để đảm bảo chiến thắng, ông ta đã giao cho Fritz nhiệm vụ hỗ trợ mình.
Nhưng—Fritz nhớ lại những lời nói của con nhỏ phiền phức kia.
—Sẽ không hay chút nào nếu trò chơi kết thúc đột ngột như thế…
Bọn chúng… Bọn chúng chưa bao giờ nhắm vào Barthel ngay từ đầu, mà là ta.
Ông ta cố nén lại tràng cười của mình.
Việc Fiel bị buộc phải chấp nhận trò chơi của Barthel đã được lên kế hoạch từ trước. Nếu Fritz dồn toàn lực vào hỗ trợ Barthel, kể cả một con nhóc Immanity cũng có thể dồn ông ta.
Cái kiểu tính toán đơn giản đó thực sự quá dễ để nhận ra. Ông đã biết được vụ buôn lậu hạt mầm của mình đã bị bại lộ. Ông đã được chính Barthel thông báo từ trước rằng sẽ có một chút gián đoạn xảy ra trong trò chơi.
Nguyên nhân của việc này chính là vì họ đã đem chuyện này đi thảo luận với Barthel từ trước.
—Tên quản gia của ngài đã dính dáng tới một vụ làm ăn phi pháp. Chúng tôi muốn ép ông ta thú tội để không làm ảnh hưởng đến thanh danh của ngài. Chúng tôi yêu cầu sự hợp tác từ ngài để thuận lợi trong việc thu thập thông tin.
Và rồi, họ đã lên kế hoạch gài bẫy ông ta. Cái trò chơi đang diễn ra ở sân vườn này đã được họ cùng với Barthel dựng lên cũng chính vì mục đích đó—
(… Đó chỉ là những gì các ngươi nghĩ thôi—Thật là mắc cười mà!)
Hai người họ vẫn chưa nhận ra rằng chính Barthel, người đã nhờ sự trợ giúp từ phía họ, mới chính là kẻ đứng đằng sau vụ việc.
Barthel không thể nào hi sinh Fritz được. Nếu Fritz thú tội, không chỉ đường dây buôn lậu mà còn cả mớ bằng chứng về danh tính của kẻ cầm đầu cũng sẽ bị đưa ra ánh sáng. Chính vì vậy, Barthel đã giả vờ hợp tác với hai người họ, với mục tiêu là Fiel. Ông ta cũng chính là người đề ra ý tưởng này và đã chọn dinh thự của mình làm sân khấu.
Vì cuộc trao đổi trên là bí mật, cô ta không còn đồng minh nào khác ngoài con nhỏ nô lệ ngực phẳng của mình.
—Đúng là một trò hề. Một con Immanity hạ cấp và một con nhỏ não ngắn đáng thương. Chúng nghĩ rằng đã gài bẫy được ông ta mà không nhận ra rằng mình đang nhảy thẳng vào lưới nhện.
“… Các ngươi ngu hơn ta nghĩ đấy. Để ta giải thích cuyện này theo một cách mà cả kẻ ngốc cũng có thể hiểu được.”
Trong lúc Fritz đang cố nén lại nụ cười, ngực-phẳng nói như thể đang dội một gáo nước lạnh vào ông ta.
“Ông không còn lựa chọn nào khác đâu. Chơi, hoặc là ăn hành. Hiểu không?”
Đờ người ra trước những lời đe doạ cực kì hài hước, Fritz ngẩng đầu lên. Ông ta dán mắt vào cô gái đang đứng trước mặt mình. Giữ vững phong thái bằng toàn bộ sự nín nhịn, Fritz ngồi vào cái bàn kế bên.
“… Tốt thôi. Nhưng ta là một người đàn ông bận rộn đấy. Làm cho xong nào.”
“Tiện lợi làm sao. Tôi cùng không thể vui vẻ được khi bạn đồng hành đang trong tình trạng như vầy. Chúng ta chơi một trò đơn giản thôi nhỉ.”
Ngực-phẳng cũng ngồi vào bàn, đối diện ông ta.
“Thứ tôi đang cầm đây là một bộ bài bình thường.”
Cô ấy rút ra ba lá bài và đặt chúng lên bàn. Chúng bao gồm Xì Bích, Đầm Bích và Già Bích.”
“Già ăn Đầm, Xì ăn Già và Đầm ăn Xì.”
Nói rồi, cô úp ba lá xuống và xáo chúng lên.
“Mỗi người chúng ta sẽ rút một lá bài đang úp này, và lật nó lên để phân định người chiến thắng. Đủ dễ hiểu cho một kẻ ngốc chứ?”
“—Heh! Và yêu cầu cô đưa ra là gì?”
“Ông nên là người đưa ra yêu cầu mới phải chứ? Hay đúng hơn là, xin tha mạng, nhỉ?”
Fritz trả lời, có chút khó chịu.
“… Vậy, tôi yêu cầu mọi bằng chứng mà cô đã nắm vè vụ buôn lậu sẽ bị tiêu huỷ và quên lãng.”
“Đúng vậy, còn tôi thì yêu cầu lời khai và lời thú tội của ông về mọi thứ. Mọi thứ, ông hiểu chưa?”
Trước những món cược trên, Fritz khẽ cau mày.
Mục tiêu của cô ấy chính là—toàn bộ thông tin về vụ buôn lậu, cũng như lời thú tội về việc gian lận trong trò chơi đang diễn ra trên sân. Thật thú vị làm sao: Những con điếm thảm hại, ngu ngốc này; đã đến đây với ý định rõ ràng ngay từ đầu.
Nhưng bọn chúng không biết rằng, chúng đã đến quá trễ.
“—Tốt thôi. Aschente.”
“Được rồi, Aschente…”
—Họ rút bài. Lá bài của Fritz vẫn còn đang để úp, ông ta niệm một câu thần chú nho nhỏ.
Nhà ngươi nghĩ rằng ta sẽ không sử dụng được ma thuật khi đang hỗ trợ Barthel sao?
Đối thủ của Barthel chỉ là con nhỏ Nỗi nhục của nhà Nirvalen thôi.
Fiel Nirvalen—Kẻ không phù hợp đầu tiên trong cái dòng họ đó. Cô ta đã bị đá khỏi trường—Khu Vườn—và chỉ mới ngấp nghé đạt đến Nhị Bội với sự trợ giúp của những hình xăm chằng chịt và công cụ bổ trợ ở đằng sau tay và trên trán. Thứ rác rưởi này đang phải đối mặt với Barthel—một Tam Bội Pháp Sư. Ấy vậy, con nhỏ ngực khủng này đang mong chờ cơ hội lật ngược thế cờ sao?
Dù cho Fritz có phân tâm một chút thì cũng có sao?
—Ông ta nhìn xuyên qua lá bài đang úp của mình. Đó chính là lá Xì.
Mặc dù không nhận ra được điều này sớm hơn, nhưng đây là một trò chơi được đề ra bởi đối thủ. Việc cô ta gian lận là điều hiển nhiên.
Ông ta chắc chắn rằng—không hề có chút ma lực nào ở đây. Vậy thì, một Immanity có thể gian lận bằng cách nào—? Cô ta có lẽ đã xáo bài và kiểm soát những con bải được rút ra.
Trong trường hợp nào đi chăng nữa, lá bài của con nhỏ ngực phẳng kia chính là lá có thể đánh bại ông ta—Đầm.
Cho dù ông có thể sơn lại lá bài mà mình đang cầm đi chăng nữa, mánh đó sẽ bị lật tẩy một khi lá bài thứ ba được lật lên.
Nhưng rồi, những gì ông ta cần phải làm chỉ là dùng ma thuật tráo đổi lá bài nằm trên tay ông ta và cô ấy. Cho dù cô ta có lên tiếng, việc xóc bài một cách có kiểm soát để rút được một lá cụ thể—chính là gian lận.
Và với khiếm khuyết không thể nhận diện được ma thuật của mình, một Immanity không thể nào chứng minh được rằng ông ta đã tráo chúng.
—Đây chính là thứ mà nhà ngươi mong chờ sao? Đừng đánh giá thấp ta như thế chứ, con nhỏ Immanity tội nghiệp.
Ông ta lặng lẽ lấy ngón tay mình chạm vào bàn. Ngay lập tức, một dòng tinh linh chạy dọc theo mặt bàn và cho ông ta biết được lá bài của ngực-phẳng: Đó chính là là Già. Cô ta nghĩ rằng là bài của mình sẽ bị Fritz tráo đi nên đã cố tình rút là bài thua. Thật là ngây thơ. Cô ta tưởng việc dùng cài trò cũ rích đó có thể khiến mình trở thành một chiến lược gia sao?
“—Đúng là không thể trông đợi gì hơn từ Nỗi nhục của Nirvalen và con nô lệ của ả… Đúng là những tên ngốc.”
Đến nước này rồi, ông ta cũng chẳng muồn giấu diếm nữa, ông cười to.
“Một đôi đào căng mọng nhưng ngu ngốc thì được ưa thích hơn nhiều một con ngực phẳng thông minh, một người phụ nữ có giá trị nhất là khi chất dinh dưỡng dồn về bộ ngực hơn là bộ óc—Nhưng nhà ngươi đã ngực phẳng mà lại còn ngu ngốc nữa, biết nói làm sao đây?”
“… Dường như người ta đã đúng khi nói rằng bản tính quý tộc không phải là bẩm sinh.”
“Vậy thì, lật bài lên nào, được chứ?”
“Được thôi, và sự nghiệp ông kết thúc từ đây.”
Họ cùng nhau lật lá bài của mình lên. Lá bài của Fritz, hệt như ông ta đã tiên liệu, là lá Xì. Còn của ngực-phẳng—
—chính là lá Đầm.
“… B-bằng cách nào—?! Không đời nào!!”
Đứng dậy và văng đá cái ghế của mình, Fritz gào thét. Không đời nào, bất khả thi, không thể nào—Fritz hổn hển, nhưng Chlammy chỉ nở một nụ cười.
—Thật nhẹ nhàng. Đúng vậy. Với một khuôn mặt bừng sáng, như thể mặt trời:
“… Hee-hee, ông không ngờ rằng mình đã nhìn sai lá nhỉ?”
—Dung nhan của Chlammy, cùng với giọng nói của cô, dần thay đổi.
“Trời, khi dùng ma thuật, ông nên nhìn kĩ vào đối thủ của mình trước đã.”
Gương mặt của cô gái với mái tóc đen toả sáng như ánh nắng của mùa hè, hoá thành một cô gái với những lọn tóc vàng óng bồng bềnh—đó chính là—
“Con điếm… ngươi là Nirvalen?!”
Sau khi cải trang thành Chlammy, cô ấy đã trở về hình dạng của Fiel.
“Trời, đúng vậy, tôi là Fiel Nirvalen.”
Đôi môi của Fiel cong lên, tạo nên một nụ cười nhẹ nhàng.
“Theo tôi nhớ… ông có nói về việc chất dinh dưỡng xuống ngực thay vì đi lên não, đúng không? Trời, tôi nghĩ đây là một câu hỏi khá thú vị. Mà chất dinh dưỡng của ông đi đâu rồi thế—dường như phần dưới của ông cũng chả phát triển gì cả.”
Tiết lộ chi tiết thông tin về cơ thể của Fritz bằng cách đưa tinh linh chạy khắp cơ thể ông ta, Fiel nheo mắt lại.
“Trời, tôi chỉ có thể lấy làm tiếc cho những chất dinh dưỡng mà ông đã lãng phí, cả trên lẫn dưới đều không dùng được.”
Nhưng Fritz không mảy may quan tâm tới những lời trêu gẹo kia—
Ông đã thua? Trước Nirvalen sao?
“Trời, không đến mức báo động đâu. Dù nó có ngắn và nhỏ đi chăng nữa, ta chắc rằng vẫn có một số người thích vậy đấy… Cơ mà cả gương mặt và bộ óc của ông cũng khiếm khuyết nữa… trông chẳng hứa hẹn gì cả!”
Vậy thì—Vậy thì sao, thì sao, thì sao?!
“… Không thể nào! Vậy kẻ nào đang đấu với Lãnh chúa Barthel—? Cô ta là ai?”
▇ ▇ ▇
“Chlammy—Chị xong rồi.”
Fiel Nirvalen rướn mình qua lan can của ban công và vẫy tay về phía khu vườn. Khoảnh khắc đó—cái cô Fiel Nirvalen trước mặt cô—Đúng hơn là, cô gái đã mang trên mình hình hài của cô biến về như lúc đầu như thể đang rũ bỏ một tấm màn che.
Đó chính là Chlammy Zell—với mái tóc đen tuyền cùng với bộ đồ đen cùng màu, cô ấy đứng đó—và cúi người một cách duyên dáng.
“—Cảm ơn vì đã hợp tác, Lãnh chúa Barthel.”
“… C-chà. Tất nhiên là ta phải chịu trách nhiệm cho sự thiếu sót trong việc quản lí người của mình rồi, hửm.”
Trước cô gái Immanity đang cúi đầu, Bathel giấu đi sự thất vọng của mình và cau mày lại.
“N-nhưng đây chẳng phải quá khác biệt so với những gì đã thoả thuận sao? Hửm? Ta đã đồng ý việc tiến hành chuyện này trong im lặng… Không hề đề cập đến sự có mặt của bên thứ ba.”
Trước những lời nói của ông ta, hai cô gái nhìn ông bối rối. “Thứ lỗi?”
“Thứ lỗi cho tôi, nhưng, nếu có một vị khách không mời xuất hiện trong dinh thự của ngài, không phải ngài chính là người nhận ra hắn đầu tiên sao?”
“… Mm-mmg…”
Đúng vậy. Barthel câm nín. Những người duy nhất có mặt trong dinh thự chính là ông ta, Fritz, Fiel, Chlammy, và vài người hầu khác. Nếu có kẻ nào xâm nhập, ông ta sẽ nhận ra điều đó ngay lập tức. Ông đã dựng lên ma pháp chú cũng chính vì mục đích này.
—Tuy vậy. Trong trường hợp này, làm thế nào mà cô gái Immanity này có thể đứng đây và đầu với ông ta? Cô gái với mái tóc đen trả lời.
“Như đã hứa, chúng tôi đến đây một mình, thưa ngài.”
“T-ta hiểu rồi. Lỗi ta… V-vậy thì chúng ta có thể kết thúc trò chơi này với kết quả hoà được chứ, hửm?”
—Thật kì lạ. Có thứ gì đó rất kì lạ đang diễn ra.
Bị choáng ngợp trước nỗi lo bản thân mình bị huỷ hoại, Barthel đứng chết trân. Giờ đây, ưu tiên duy nhất của ông là chạy trốn khỏi cuộc chơi này và lên kế hoạch cho nước đi tiếp theo—
“Gì thế này? Dường như ngài đã hiểu nhầm rồi, thưa Lãnh chúa.”
—Trước sự lạnh lẽo tựa như băng phát ra từ những lời nói kia, Barthel quay đầu lại. Chlammy đang ngồi đó, tia một ánh nhìn nham hiểm.
“Úp hai lá.”
Hai lá bài biến mất trong tay cô và xuất hiện trên bàn.
“Dường như tôi phải nhắc ngài rằng ván đấu của chúng ta chưa dừng lại tại đây.”
“—Cái g…?!”
Trò chơi sẽ không được ngưng lại nếu không có sự đồng thuận của hai bên.
“C-con điếm, mi đang bày trò gì thế hả?!”
“Chỉ là tiếp tục ván đấu thôi, thưa Lãnh chúa. Xin hãy an toạ. Nếu ngài bỏ cuộc, thì tôi đành làm theo ý ngài vậy.
Trước những lời lẽ của Chlammy, Barthel trố mắt. Ông ta đã không chú ý tới điều kiện của mình đưa ra, ông ta tưởng rằng kết cục của trò chơi đã được định đoạt từ trước.
—Rằng ngài quên đi những gì chúng tôi đã làm, và ngài sẽ hậu thuẫn chúng tôi vô điều kiện với toàn bộ khả năng của ngài.
Cho dù lời lẽ có chút khác biệt, nhưng đó chính là những gì mà ông đã cược với Fiel—
Không, mọi chuyện còn đi xa hơn thế nữa kìa. Ông ta cùng đã quên mất rằng thua cuộc sẽ đồng nghĩa với việc trở thành con tốt trong tay Fiel.
Trong khi đó, điều kiện mà Barthel đưa ra là—
Danh tính của cô—cùng với đó là sự tình nguyện phục vụ đến trọn đời.
Thực tế thì, người đứng ra chấp nhận trò chơi này không phải Fiel, mà chính là Chlammy. Chiến thắng chỉ mang lại cho ông ta một con nô lệ của nhà Nirvalen, một phần thưởng không hề đáng một chút nào.
Ông ta đã nhầm tưởng rằng những điều kiện trên sẽ có lợi cho ông ta—nhưng thay vào đó thì nó lại có lợi cho cô ấy—?!
“C-con điếm—!”
“Lãnh chúa Barthel!? Thời gian của ngài sắp hết rồi. Ngài có muốn rút lui không ạ?”
Trái với những lời lẽ điềm đạm của Chlammy chính là cơn giận dữ của Barthel.
—Người chơi nào không thể hạ bài sau khoảng thời gian cho phép sẽ được tính là rút lui khỏi ván đấu. Barthel chợt nhớ ra cái luật lệ đó, ông ta hối hả la lên.
“—! Úp hai lá!”
Vâng theo tiếng thét của Barthel, hai lá bài biến mất khỏi bàn tay của ông ta và xuất hiện trên bàn đấu. Chlammy cong khoé miệng của mình lên, tạo nên một nụ cười nham nhở và nói.
“Khai chiến.”
Trước lời tuyên bố này, bốn lá bài lật ngửa lên.
Hai lá bài của Barthel là The Moon và The High Priestess. Tổ hợp bài: Bóng Tối Chồng Chất. Những lá bài của Chlammy là Justice và The Emperor . Tổ hợp bải: Ta Là Luật.
Tổ hợp bài của Barthel: né đòn tấn công của đối thủ và quay ngược chúng về phía chủ nhân. Tổ hợp bài của Chlammy: phá vỡ mọi rào cản bằng ý chí của mình và bỏ qua mọi hiệu ứng khống chế.
Các tổ hợp bài được kích hoạt. Thanh kiếm của ngài Đế Vương vạch trần những sự thật về Đại Tế Nữ và đày cô ta xuống vực thẳm. Sau khi đã tước đi sức mạnh và quyền lực của đối thủ, Đế Vương lao tới một Barthel đang hớ hênh.
“—Ngk?!”
Ông ta hối hả dựng nên phép phòng thủ. Ba ấn chú hiện lên ngay trước khi mũi kiếm của Đế Vương chạm vào ông ta. Tuy vậy, phép phòng thủ vội vàng kia đã bị thủng, và một cảm giác cháy bỏng chạy dọc theo những dây thần kinh đang kết nối với hành lang tinh linh của Barthel.
Một tia chớp loé lên và một tiếng nổ đi kèm sau đó.
Một giọng nói phát ra từ đằng sau một Barthel đang hổn hển.
“Vâng, dường như đòn vừa rồi đã bào mòn đi một nửa sức mạnh của ông đấy!”
Ông ta quay lại và thấy Fiel đang tiến tới, lôi theo tên quản gia đang suy sụp của mình.
“Fritz—đồ vô dụng. Sao ngươi có thể thua Nirvalen?!”
Nghe thấy những lời trách móc của Barthel, khuôn mặt Fritz giật giật. Ông ta cúi đầu xuống, không nói lấy một lời.
Bên cạnh ông, Fiel nở một nụ cười vô tư.
“Vâng, ngài còn trông chờ gì nữa chứ? May thay, hắn ta đã nhìn nhầm tôi thảnh một Immanity và hoàn toàn mất cảnh giác.”
“Câm mồm, Nirvalen! Con điếm thối tha, mi đã lừa ta.”
“Gì cơơơơ? Từ lừa là hơi nặng đấy... Vâng, sau cùng thì...”
Fiel hướng ánh mắt về phía Chlammy, người vận còn đang ngồi trên bàn. Chlammy gật đầu và nở một nụ cười lạnh buốt.
“... Chằng phải chính ông mới là người qua mặt chúng tôi sao?”
Barthel nín thở, nhưng Chlammy vẫn tiếp tục nói.
“Ngài chính là người giao việc quản lí đường dây buôn lậu cho quản gia của mình để hưởng lợi trong bóng tối. Ngài nghĩ rằng chúng tôi không nhận ra sao?”
“Vâng, ngài đã lên kế hoạch giúp đỡ, sau đó là bẫy chúng tôi và xoá sạch bằng chứng, và rồi lấy đi mọi thứ—”
“Và nếu mọi chuyện không suôn sẻ, ngài chỉ việc huỷ trò chơi và bùng kèo... Trông khá là thảm hại đó, thưa Lãnh chúa.”
Trước những lời nói móc từ phía Fiel và Chlammy, gương mặt của Barthel tràn ngập sự giận dữ. Họ đã biết trước mọi thứ. Họ đã biết ông đang âm mưu những gì, và chính ông mới là kẻ bị dắt mũi... Không.
“Heh, heh-heh... Cô sai lầm rồi, Nirvalen!”
“Xin thứ lỗi! Ngài gọi tôi à?”
Trước một Fiel đang nhìn ông không cảm xúc, Fiel thét lên với điệu bộ đắc chí.
“Giờ đây ta đã biết được rằng kẻ đang chơi với ta chính là con nhỏ này, chuyện cô gian lận là không thể chối cãi! Một Immanity không thể nào chặn đòn tấn công của lá bài được! Cô đã giúp đỡ ả ta, phải không?!”
—Đúng vậy, kể từ khi bắt đầu trò chơi, họ đã đánh hết ba bộ bài và cộng thêm bảy lượt nữa. Đồng nghĩa với việc, trong bốn mươi lượt đấu kia, Chlammy chắc chắn đã nhận phải vài đòn tấn công. Chính mắt Barthel đã chứng kiến những đòn tấn công đều được chặn lại bởi những rào chắn bằng ma thuật. Chlammy không thể nào làm được điều này, và chắc chắn rằng đã có sự nhúng tay đến từ Fiel—nhưng.
Fiel hờ hững gãi má và đáp lại với một nụ cười gượng.
“Vâng, lời buộc tội này làm tôi sốc đấy, nếu xét đến việc ngài đã dựa vào quản gia của mình...”
Và rồi Chlammy nói.
“Ăn gian cái đầu ông ấy!”
Lời nhục mạ vừa rồi khiến Barthel đớ người.
“Ông phải nghe kĩ những lời tuyên thệ mà ông đã đưa ra chứ—khi tôi và ông xác nhận lại điều kiện, tôi đã nói rất rõ là chúng tôi, không phải tôi.”
—Giờ đây, Barthel không còn gì để nói nữa. Ông ta chỉ trố mắt chết lặng.
Một khi cô ấy đã nói chúng tôi, nó sẽ được coi như là trò chơi giữa Barthel và nhóm Chlammy-Fiel. Không hề có luật nào đề cập đến việc bỏ đi trong khi trò chơi đang diễn ra; Fiel được quyền niệm ma pháp tại một địa điểm khác mà không bị tính là gian lận.
—Không, chờ đã... Cô ta đã niệm phép cải trang cho hai người, niệm ma pháp giấu chúng khỏi sự dò xét của đối phương, chơi một trò chơi trên tầng hai và còn dựng rào chắn phòng thủ nữa.
—?
Chlammy cong môi lên, thở dài.
“Fi, dường như tên khốn này cũng đã hiểu ra rồi.”
“Chà, em còn phải tính đến chuyện hắn ta bị khuyết tật về não nữa chứ, khi mà toàn bộ máu chảy trong cơ thể hắn đều dồn về hạ bộ cả. Tại sao chúng ta không cho hắn cái kết cục mà hắn xứng đáng được hưởng nhỉ?”
Fiel đùa cợt, nhưng lại với một tông giọng không có gì khác ngoài sự lạnh giá.
“Mà hắn ta lại còn rơi vào một cái bẫy ngôn từ đơn giản nữa chứ. Thật đáng thất vọng. Sau chừng đó mánh lới phức tạp và kế hoạch dự phòng—ông xem, tất cả chúng đều bị bỏ phí một cách vô ích.”
Một cô gái của một chủng tộc thấp kém hơn đang thở dài ghê tởm trước măt ông.
“Hơn nữa... Lối chơi của ông thật sự quá dễ đoán. Ông luôn cố tạo ra những đòn tấn công uy lực ngay từ thời điểm đầu trận. Chúng bị chặn, và thế là ông tung ra những đòn mang trong mình lời nguyền. Ông không dùng những tổ hợp phản đòn vì ông không ưa chúng. Nhưng mới vừa rồi, ông đã để cho nỗi sợ của mình lấn át, và câu kéo thời gian bằng những tổ hợp đảo ngực chiều tấn công. Bất kì tên ngốc chết dẫm nào cũng sẽ—Xin thứ lỗi, thực sự không quá bất ngờ khi ông không hiểu được vấn đề đâu.”
Vai của Barthel run cầm cập. Run trong sự tức giận và nhục nhã—và hơn hết, run trong sợ hãi.
Trong số bốn mươi vòng đấu vừa rồi, Chlammy chỉ phải chịu vài đòn nhỏ. Và các đòn đó đều nằm trong những lượt đấu đầu tiên, những lượt đấu mà sự may rủi chính là nhân tố có ảnh hưởng nhất.
Còn những lượt đấu còn lại—cô ấy đã nhìn thấu mọi nước đi mà ông ta chuẩn bị tiến hành. Không phải một Elf, mà là một người trần mắt thịt, một Immanity—
“Đừng đánh giá thấp con người chứ—tên già dơ bẩn.”
Và rồi, cô gái có màu tóc đen bí ẩn kia—
“... Được rồi—cùng chơi tiếp nào!”
—nở một nụ cười với ông ta, tựa như Thần Chết.
—....
Một cơn đau nhói xuất hiện trên cánh tay của Barthel—và chạy dọc theo những dây thần kinh có kết nối với hành lang tinh linh. Trước cơn đau không thể tả này, người đàn ông hơn trăm tuổi khóc lóc như một đứa con nít.
Trước dư chấn khiến cho những bông hoa nở trong vườn văng tứ tung—tên Elf già ngã bật ra khỏi ghế, thở hổn hển trong đau đớn.
Cô gái Immanity nhẹ nhàng nói.
“—Vòng đấu thứ tư đã kết thúc. Ngài bị làm sao thế, Lãnh chúa Barthel?”
“Eegh—ee...”
“Nhân tiện, tôi tự hỏi rằng ngài đã nhận ra chưa. Fi... đúng hơn là, Fiel Nirvalen—là một Lục Bội Pháp Sư.”
Ngay khi những lời nói này vừa được rót vào tai Barthel, gương mặt của người đàn ông lớn tuổi còn trắng hơn cả giấy. Giờ đây, ông đã biết rằng chuyện này không phải là một trò đùa. Đó chính là lời giải thích duy nhất cho những gì Fiel đã làm được trong ngày hôm nay.
Như thể đang cố an ủi lão già nhợt nhạt, tay chân run rẩy kia; Chlammy quỳ xuống và tiếp tục nói.
“Đừng sợ, thưa Lãnh chúa. Tôi có thể thấy rằng ngài không còn chút sức lực nào để dựng thêm rào chắn nữa—nhưng ngài vẫn còn cơ hội chiến thắng mà. Những gì ngài cần làm chỉ là đoán trước toàn bộ nước đi của tôi mà không nhận phải bất kì đòn tấn công nào, đồng thời làm hao mòn sức lực của vị Lục Bội Pháp Sư của chúng tôi. Chỉ. Vậy. Thôi.”
—Chlammy cười, cô vừa đưa ra cái thứ xác suất mà phải dùng đến biểu diễn khoa học để thể hiện.
“Và cũng chẳng sao nếu ông thất bại cả. Suy cho cùng thì, chết bất đắc kì tử cũng chỉ đau có một chút thôi.”
—Đúng vậy, những gì cô ấy đã miêu tả—chính là thứ mà một người trần mắt thịt như cô vừa làm. Đừng nói là ông không thể làm được một việc mà một con người có thể làm chứ—?
“T—T-T—Ta chịu thua! Đây là thất bại của ta! Cho nên—làm ơn tha cho ta!!’
“—Tốt thôi. Vậy chúng tôi thắng rồi nhỉ. Cảm ơn vì trận đấu, Lãnh chúa Barthel.”
Trong khi Chlammy ném một ánh nhìn thương hại về phía lão già đáng thương, Fiel vui vẻ khen ngợi cô.
“Trời, thật tuyệt vời làm sao! Đây có lẽ là lần đầu tiên một Immanity đánh bại một Elf trong trò Bài Tiên Tri đấy!”
“… Chị không cần phải vui mừng quá mức trước một kẻ thối tha như vầy đâu. Hắn ta chính là kẻ hạ cấp nhất trong số những tên rác rưởi mà chúng ta từng chơi.”
Nhẹ nhàng xoa xoa mái đầu của Chlammy, Fiel đáp lại Vậy thì. Cô ấy dùng mắt mình trêu gẹo hai tên thảm bại Barthel và kẻ đứng sát bên ông ta, Fritz.
“Vậy thì, Lãnh chúa Barthel? Theo Minh Ước, xin hãy quên mọi thứ về chúng tôi.”
Và rồi—Chlammy tiếp tục nói với một nụ cười trên môi.
“Và xin hãy tiếp tục đường dây buôn lậu như thường.”
—Gì… cơ?
“Và thêm nữa, ngài Fritz thân mến. Vâng, chỉ sau nửa tháng nữa thôi—ngài sẽ thú nhận mọi thứ.”
—Cái… quái gì?
Trước sự choáng váng và không bắt kịp được tình hình của Barthel và Fritz, Chlammy một lần nữa đi về bàn.
“Vậy thôi, chúng tôi sẽ rời đi—nhưng trước khi đó.”
Cô ấy cười khẩy trong khi xáo những lá bài Tarot mà họ đã dùng trong trò chơi lên.
“Tôi sẽ làm phước, và bói tương lai cho mấy người.”
“Trời, Chlammy, chị không biết rằng em có khả năng này đấy!”
“Đúng vậy, đây là lần đầu của em. Tuy nhiên—sẽ không sai đâu.”
Những lời của cô ấy trong thật bình thản và nhẹ nhàng, cô rút 4 lá bài lên—
“Ôi trời, mấy lá bài này thú vị thật. Cùng xem nào, theo suy đoán của tôi thì…”
Dựa theo những manh mối, cô trưng những lá bài của mình ra cho ‘khán giả’ xem.
—Temperance, chiều xuôi .
“Dường như đường dây buôn lậu hạt mầm cho lũ Dwarf của ông vẫn sẽ diễn ra suôn sẻ.”
—The Tower , chiều xuôi.
“Nhưng rồi, sau nửa tháng… ôi trời, vì lí do nào đó, một trong những khách hàng Dwarf của ông sẽ bị bắt và khai tất tần tật.”
Wheel Of Fortune—chiều ngược.
“Và rồi, thật không may, thưa Lãnh chúa Barthel, tên quản gia sẽ khai ra tên ngài, đầu mối của đường dây cũng sẽ được truy về ngài… và rồi.”
—Judgement , chiều ngược.
“Chính ngài, lãnh chúa Barthel, sẽ phải ra hầu toà—kết thúc. Xin chia buồn.”
Ngó lơ hai người đàn ông đang choáng váng, Chlammy đưa ra một câu hỏi cho Fiel.
“Heh-heh, thật là thú vị, phải không Fi? Khi Lãnh chúa Barthel bị bắt, ai sẽ là người đứng ra tiếp quản công ti thương mại của hắn nhỉ, liệu có phải là Will Andmorrow, thế lực hùng mạnh nhất Elven Gard?”
“Trời, thật là tình cờ quá—dường như đó chính là cậu nhóc của nhà Enrich mà chúng ta vừa dùng để giải trí ba ngày trước.”
—Mọi thứ. Mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay họ. Hai người con gái nở một nụ cười tăm tối trước thứ mà họ cho là định mệnh kia.
“Nirvalen. Con điếm—không, hai con điếm kia, các ngươi đang toan tính điều gì?!”
Hai người họ đáp lại một Barthel đang rú lên với hàm răng run cầm cập bằng những nụ cười lạnh giá.
“Gì thế? Chà, chị nghĩ rằng chúng ta có thể chia sẻ một chút nhỉ.”
“Nhưng dù gì thì ông ta cũng quên ngay thôi. Như cái cách mà ông sẽ quên về việc có dính dáng đến chúng ta ấy.”
Nhìn nhai người họ cười khúc khích với nhau, Barthel run rẩy.
Ông ta đã dính vào cái thứ quái gì vậy chứ?
“Vậy thì, dưới Mưới Minh Ước—vĩnh biệt, Lãnh chúa Barthel.”
“Trời, chúc ngài làm ăn phát đạt nhé.”
—Và rồi. Với một cái búng tay của người phụ nữ, ngày hôm nay lại quay trở về như chưa có gì xảy ra vậy.
▇ ▇ ▇
Chlammy và Fiel kéo mũ trùm đầu giống nhau lên để che đi khuôn mặt.
Họ không có mặt ở đây, và chưa bao giờ có mặt ở đây.
Đó chính là cách mọi chuyện diễn ra. Tránh khỏi những ánh nhìn, họ nhảy đi từ tầng cao nhất của dinh thự Barthel.
Mạnh hơn cả trọng lực, ma pháp chú của Fiel nâng cơ thể của họ lên và mang họ đi xa tít tắp trên những tầng mây.
—Xuyên qua làn gió, hoà mình vào màn đêm.
Chỉ có ánh sáng của mặt trăng máu, của những vì sao và của những ngọn đèn đường thắp sáng quang cảnh tuyệt vời dưới chân họ.
Một thành phố ở trong rừng. Một thành phố nơi những mảng xanh được dệt nên từ những thứ phép thuật tinh hoa nhất.
Đó là quang cảnh mà Chlammy đã quen nhìn thấy—nhưng, cho dù có là lần đầu thấy nó đi chăng nữa, nhiêu đó là đù để nhận ra rằng sự văn minh của Elven Gard hiện đang ở một đẳng cấp khác.
Hai người họ băng băng trên bầu trời, mũ trùm đầu của họ bay phấp phới.
“Chlammy, trời, em tuyệt thật đấy.”
Từ cây—không, từ nóc toà nhà này sang toà nhà nọ, Fiel thốt lên.
“Em đã đánh bại được lão già đó mà không cần chị trợ giúp. Trời, chị đã lo muốn chết đấy.”
“… Bỏ qua chuyện đó đi. Fi, chị không sao chứ?”
“Eh-heh-heh, chị rất vui khi em lo cho chị đấy. Em đã trưởng thành thật rồi, Chlammy.”
Fiel đáp lại bằng một nụ cười tươi tắn trong khi duy trì thuật thức giúp họ lướt băng băng trong không khí.
Tuy nhiên, viên đá ở trên trán cô không còn sáng như trước nữa do cô ấy đã dùng ma thuật quá nhiều. Kể cả trong bóng tối, Chlammy vẫn có thể thấy rõ điều này.
Lãnh chúa Ron Barthel và Fritz, tên quản gia của ông ta. Một Tam Bội Pháp Sư và một Nhị Bội Pháp Sư. Chì dù họ không phải là những kẻ xuất sắc nhất, nhưng năng lực của họ vẫn rất đáng gờm.
… Nhưng, Chlammy trầm ngâm, hướng ánh nhìn về phía cô gái đang khiêu vũ trong không khí bên cạnh cô.
—Fiel Nirvalen. Người đứng đầu của một trong những gia tộc lớn thuộc Elven Gard, nơi mà Chlammy phục vụ dưới tư cách là một người hầu.
Fiel đã ghi danh vào ngôi trường phép thuật danh tiếng nhất quốc gia, toạ lạc tại một cây đại bạch thụ—Khu Vườn. Tuy nhiên, cô đã thất bại và rút lui.
Những kẻ không biết đến cô, cười nhạo cô vì những hình xăm chằng chịt và công cụ hỗ trợ dành cho tân binh. Cô là kẻ không phù hợp đầu tiên trong lịch sử của cả dòng tộc Nirvalen—thứ rác rưởi, đó là cách mọi người gọi cô.
Nhưng Chlammy, người đã nhận ra rằng Fiel chỉ đang cố tỏ ra rằng mình không phù hợp, cười nhạo những kẻ cười nhạo Fiel.
Fiel là tài năng xuất chúng nhất trong lịch sử lâu đời của nhà Nirvalen—một tài năng vàng, cô biết rõ điều đó.
Fiel chưa từng phô diễn toàn bộ khả năng của mình ra cho Chlammy xem. Nhưng dù vậy—
Cô ấy đã thi triển phép cải trang lên chính cô và Chlammy, và cô cũng đã niệm phép chặn đứng sự nhận thức lên cả Barthel và Fritz. Hơn nữa, cô đã bảo vệ Chlammy trong trò Bài Tiên Tri từ khoảng cách xa, và còn đánh bại Fritz khi ông ta dùng phép thuật… Cô ấy đã thi triển sáu phép cùng một lúc.
Một Lục Bội Pháp Sư—không còn nghi ngờ gì nữa, cô còn tài năng hơn những kẻ tài năng.
Không, chờ đã. Trong ván đấu với Sora và Shiro hồi trước—trận cờ Othello sử dụng lõi của Jibril—Fiel đã tạo nên một ma pháp chú có khả năng kiểm soát được sức mạnh tầm cỡ vũ trụ của một kẻ Hạng Sáu, Flügel.
Nếu đưa cả chuyện này vào phép tính, cụm ‘kẻ tài năng nhất trong những kẻ tài năng’ còn chẳng xứng. Một pháp sư xứng đáng được làm giáo sư danh dự ngay tại Khu Vườn—nơi đã ruồng bỏ cô.
… Đó là những điều tối thiểu họ có thể làm để xứng đáng với một tài năng như cô.
“Mrrr…? Trời, có chuyện gì sao, Chalmmy?”
Với những lọn tóc vàng nhạt phấp phới bay trong gió cùng làn da trắng trẻo sáng lên giữa bầu trời đêm, nụ cười của Fiel còn toả nắng hơn cả ánh mặt trời.
Cô ấy chính là đoá hoa của nhà Nirvalen, được sinh ra trong một gia đình bề thế và sở hữu trí tuệ cùng với tài năng ma pháp vượt bậc. Nơi nào cô bước đi, một tương lai sáng lạn sẽ trải dài ra tới đó—nhưng, cô đã rũ bỏ mọi thứ.
Đúng vậy, cô đã nói không với cái tương lai tươi sáng đó. Giấu đi khả năng của mình, đóng vai một kẻ không phù hợp; trong tất cả mọi thứ, cô lại chọn việc quay lưng lại với quê nhà, đất nước và chủng tộc của mình.
Tất cả điều đó, chỉ dành cho một người duy nhất. Không ai khác ngoài—
“…—Không có gì đâu ạ.”
—Bạn của cô.
Nhẹ nhàng hạ ánh mắt của mình xuống, Chlammy thở dài.
Giải phóng nô lệ—chắc chắn rồi, đó là một việc làm tốt đẹp. Nhưng điều đó lại đe doạ tới những bí mất quốc gia của Elven Gard.
Chẳng hạn, giải phóng loài Fairy—chủng loài đã và đang được khai thác để tạo ra những ma pháp cấp cao—đồng nghĩa với việc lộ ra thứ vũ khí bí mật của họ cho các nước khác. Nếu chuyện đó xảy ra, những tên Dwarf ở Hardenfell chắc chắn sẽ không thể nào bỏ qua cơ hội này. Elf có khả năng sẽ mất đi lục địa đang tranh chấp với Dwarf trong gần một thiên niên kỉ. Trong trường hợp tồi tệ nhất, chính họ sẽ chứng kiến đất nước của mình bị chia cắt, và những chuyện xảy ra sau đó thật sự quá đáng sợ để đem ra thảo luận.
—Nhưng nếu là vì Chlammy, Fiel có thể để quê hương của mình bị huỷ hoại mà không chút quan tâm. Đó chính là những gì cô ấy thề và nghĩ trong đầu. Và thực tế thì, cô đã tiến hành một vài nước đi nguy hiểm có thể dẫn tới kết cục đó.
Đối với Fiel, Chlammy mang trong mình sự biết ơn sâu sắc và một cảm xúc gì đó tựa như ngưỡng mộ, thứ cảm xúc đó vượt qua cả làn ranh của chủng tộc và tuổi tác.
—Nhưng còn bản thân cô thì sao? Chlammy buộc phải tự hỏi mình điều này. Cho dù không thể hiện trên khuôn mặt, nhưng những sự mệt mỏi của Fiel đều được hiện ra qua màu sắc của viên bảo thạch. Một kẻ còn không thắng nổi một trò chơi nào mà không có sự trợ giúp như cô… liệu có đáng để được xem như một người bạn không—?
—Grk. Đầu của cô nhói đau. Chlammy nhận ra rằng đó chỉ là ảo ảnh, cô ấy dừng lại và ôm đầu.
—Một cô bé và một chú rối muốn làm người, họ móc ngoéo nhau và trao cho nhau những lời hứa. Cậu ta—chú rối đó—Sora, liệu cậu ta có nghĩ rằng mình đang trói buộc em ấy? Kiềm chân cô bé dưới mặt đất—kiềm chân một cô bé lẽ ra đã được tung tăng trên thiên đường—
“Trời… Chlammy, em làm sao thế?”
Chlammy đáp lại, hướng ánh mắt của mình ra khỏi người bạn đã dừng lại sau khi thấy cô đứng yên.
“… Fi, em xin lỗi. Giá như em chơi tốt hơn thì…”
“Chlammy…?”
Elven Gard.
Đó là một đất nước rộng lớn đã sử dụng sức mạnh ma thuật vượt trội của mình để chiếm lấy hơn 30 phần trăm diện tích lục địa của hành tinh. Đó chính là quốc gia hùng mạnh nhất trên thế giới, mạnh gấp đôi so với Hardenfell—hàng xóm, và cũng là đối thủ cạnh tranh trực tiếp với họ. Nền móng của nơi đây vững chãi tựa như một pháo đài, không thể tìm nổi một lỗ thủng nào—
… Không. Đó chỉ là một cái cớ khác mà thôi. Vẫn giữ được hình ảnh của hai người họ trong đầu, Chlammy nắm chặt tay lại.
“Nếu người chơi là bọn họ—họ đã có thể chiến thắng mà không cần dùng tới ma thuật.”
“Chlammy…”
Dần dần, cô và Fiel đã bào mòn những kẻ đang nắm quyền điều phối, giao thương và lập pháp. Hút lấy quyền lực từng chút một trong bí mật, tạo những lỗ hổng nhỏ như tận cùng của tổ kiến, nhỏ hơn cả vết kim đâm.
Nhưng cứ như vầy, họ sẽ không thể nào—
“Và hơn nữa, họ còn có thể chiến thắng trong vinh quang!”
Càng chiến thắng nhiều trò chơi nhỏ lẻ, rủi ro đọng lại càng cao. Nếu những kẻ nắm quyền phát hiện ra âm mưu của họ, họ sẽ bị quét sạch trong nháy mắt. Đâu đó ngoài kia, hẳn là phải có một giải pháp đậm chất Sora—kết thúc tất cả chỉ với một đòn bất ngờ duy nhất.
“Dù vậy… những gì em làm được chỉ là gây thêm rắc rối cho chị, và chúng ta còn chưa tiến triển thêm được chút nào—”
“Chlammy!”
Trong khi da bàn tay cô đang bị những cái móng tay xé toạc ra, một giọng nói lặng lẽ nhưng nhưng nghiêm túc dừng cô ấy lại.
“Chlammy, trời… em không thể trờ thành họ được đâu.”
“… Em biết.”
Cô cúi đầu xuống. Cô ấy biết rõ điều đó. Cho dù có cố gắng bắt chước Sora, chính Sora và Shiro mới là những người tạo nên『 』(Kuuhaku)—nhưng game thủ kiệt xuất nhất của Immanity.
Cô sẽ phải tự tìm nên con đường của chính mình—
“Trời, không. Em mới chính là người không hiểu ra vấn đề đấy.”
Suy nghĩ của Chlammy bị ngắt đi, cô ngẩng đầu lên.
“Chị không biết em đã nhận được những kí ức gì từ Sora. Nhưng chị cũng có biết một chút—về Sora thực sự là ai.”
Bên trong thành phố được bao phủ bời rừng rậm, biểu cảm của Fiel trở nên nghiêm túc.
“Trời, Sora nhờ em bời vì cậu ta không thể làm chuyện đó một mình.”
“… Cũng đúng, nhưng chị thử nhìn—”
“Và cậu ta nhờ chị vì em không thể tự làm chuyện đó một mình.”
“—!”
“Họ không phải là cặp bài trùng duy nhất đâu. Cố gắng chiến thắng một trò chơi ngay từ đầu mà không dựa vào chị thì chẳng khác nào Sora và Shiro đơn thương độc mã.”
“… Fi…”
“Trời, Chlammy, em luôn có thể dựa vào chị mà. Và em phải dựa vào chị đấy.”
『 』là một cặp, Chlammy và Fiel cũng như thế. Nếu họ có thể cùng nhau tạo nên một kì tích y hệt, thì cớ gì phải lăn tăn chứ?
Nhưng—
“Nhưng em chỉ toàn kiềm hãm chị thôi. Em chưa—”
“Trời, nhờ vào em mà chị mới có ý chí phấn đấu đấy… và hơn nữa…”
Nắm lấy bàn tay của người bạn đang đau khổ, Fiel nhỏ nhẹ.
“Chị biết hết, rằng mỗi ngày em luôn lục lọi kí ức của Sora và cố gắng biến tấu những chiến thuật của Sora và Shiro thành của mình—”
Ánh mắt cô đột nhiên trở nên u tối tựa mây mù.
“Và chính vì thế, đã lâu rồi em chưa hề chợp mắt.”
“…”
“Nếu em không ngủ, chị củng sẽ không ngủ. Nếu em cố gắng, chị cũng sẽ cố gắng. Trời, nếu em lo rằng chị mỏi mệt—sao không thử nhìn lại mình xem?”
Cô ghé sát vào khuôn mặt của Chlammy và nói.
Lấy tay xoa vào vết thâm quầng mà cả bầu trời đêm cũng không thể che giấu được, cô thì thầm như thể một người mẹ đang nhắc nhở con của mình.
“Chlammy, nếu em lo về sức khoẻ của chị, thì đêm nay em phải hứa với chị rằng em đi ngủ đàng hoàng đấy… Trời, nếu chúng ta còn tiếp tục như thế này, cả hai ta đều sẽ ngã quỵ mất…”
“… Em xin lỗi. Đáng ra em không nên—”
“Mmng, trời, không phải thế.”
Fiel phồng má, khuôn mặt của cô phình lên.
“Lúc này thì em nên nói gì nhỉ?”
“… Chị nói đúng. Cảm ơn, Fi.”
Gật đầu và nở một nụ cười, Fiel nắm lấy tay của Chlammy và niệm lại ấn… Trong khi đó…
“Dù gì thì, chị nghĩ rằng lí do mà Sora lại tin tưởng giao cho chúng ta nhiệm vụ làm sụp đổ Elven Gard khá là cao siêu đấy… Em có nghĩ vậy không?”
Hai người họ nhớ lại khuôn mặt của cậu ta—một khuôn mặt luôm thuộm và nhếch nhác—và đồng thanh trích dẫn lại lời nói của cậu ta.
““Haizz… chính trị à… Lật đổ một cường quốc lớn như thế quả thật là một công việc phiền phức. Tôi để nó lại cho mấy cô đấy.””
Hai người họ cười khẩy, và lại phóng lên bầu trời.
▇ ▇ ▇
Hai người họ đã đặt một phòng hai giường tại một nhà trọ nằm ở vùng ngoại ô của thành phố.
Fiel, sau khi bỏ cái mũ che mặt của mình và thay đồ ngủ, lặp lại lời nói của mình.
“Rồi, Chlammy, đêm nay em phải ngủ đấy.”
“… V-vậy, em… nhờ chị một chuyện được không?”
“Ừ? Em muốn gì cũng được.”
Chlammy, đang ôm chặt cái gối trong lòng, đảo mắt liên tục.
“E-err… C-c-chị có thể… ngủ cùng em không?”
Nhìn thấy mặt Fiel sáng bừng lên, Chlammy đỏ mặt và la lối.
“Không-không! Chỉ là, những kí ức của Sora làm em thức thôi! N-nên em nghĩ về chuyện Sora luôn nắm lấy tay Shiro—Nếu chị nắm lấy tay em, liệu… TẤT CẢ ĐỀU LÀ TẠI SORA HẾT!!”
“Ừ, ừ, lỗi đều là tại Sora cả. Vậy nên em không cần phải xấu hổ đâu. Cứ như hồi trước ấy, mỗi lần em gặp ác mộng, em có thể chui vào chăn của chị mà.”
“Ý em là… Không, không phải như thế! Ngh, mọi chuyện đều là do Sora mà ra. Tại sao em phải…?”
Và cứ như thế—sau một hồi luyên thuyên, cô leo lên chiếc giường mà Fiel đang nằm.
Fiel nở một nụ cười và nói với Chlammy đang quay mặt đi.
“Chlammy, em còn muốn gì nữa hông? Chị có thể hát ru đấy.”
“Em nghĩ rằng chị nên dừng trêu em và để em ngủ.”
“Thật sao? Vậy, em không muốn xoa hay vuốt gì sao?”
“… Đ-được thôi, nếu chị muốn.”
“Okay! Trời, muốn lắm luôn ấy. Vậy… chị làm nhé!”
Trước sự thoải mái của bàn tay đang vuốt tóc cô, Chlammy thấy mọi căng thẳng đang dần tan biến. Cái cảm giác thân thuộc này—từ tất cả những lần cô rơi nước mắt—làm cô nhớ về quá khứ.
Những ngày tháng sống kiếp nô lệ của nhà Nirvalen.
Cho dù có Fiel luôn ở cạnh bên—cô đã luôn phải đối chọi những kỉ niệm đau khổ, chúng làm cô muốn khóc, chúng làm cô muốn chết.
Nhưng, cô đã quyết định sẽ không bao giờ cảm thấy tội nghiệp cho bản thân mình. Cô đã nén lại những giọt nước mắt bằng tất cả sức mạnh của mình, và giải phóng toàn bộ chúng trên chiếc giường ấy, từ rất lâu rồi.
Giờ đây, sau khi chạm vào những kí ức của Sora, cô nhận ra rằng… Khoảng thời gian đó, đã qua lâu rồi—
“… Chlammy, em ngủ rồi à?”
Fiel nhỏ giọng như thể không muốn đánh thức người bạn của mình. Nó đã chặn đứng lại những dòng kí ức của Sora đang chuẩn bị ập vào.
“… Chưa ạ. Có chuyện gì thế”
“Mmm, nếu em không ngủ được, chị muốn nói chuyện một chút cho đến khi em ngủ. Em có phiền không?”
“… Dạ, không… nhưng mà về chuyện gì thế?”
Trước những lời nghiêm túc của Fiel, Chlammy gật đầu và bối rối.
“Chlammy, dường như em tin Sora vô điều kiện thì phải.”
Fiel thì thào lo lắng.
“Nói thật, chuyện đó làm chị lo đấy…”
“…”
“Liệu những kí ức mà Sora đưa em… có thật không nhỉ?”
—Sora và Shiro có một Flügel bên mình. Dưới Minh Ước, việc làm giả kí ức là hoàn toàn khả thi. Có thể họ đã làm giả kí ức và đưa cho Chlammy để thao túng cô. Đó là những gì mà Fiel đang nghĩ. Nhưng…
“Có khả năng em đã bị lừa, ý chị là vậy sao. Nghe giống những gì mà Sora sẽ làm đấy—”
Chlammy cười khẩy.
“—giống hệt mới đúng.”
Chlammy khúc khích trước biểu cảm lo lắng của Fiel.
“Chị không cần lo đâu. Người đang đánh giá Sora quá cao—không phải là em, mà là chị đấy, Fi.”
—Những kí ức đó lại hiện lên trong đầu Chlammy. Những kí ức của Sora đều được tạo thành từ những hồi ức khủng khiếp, nhưng giờ thì—
“… Này, Fi, chị có biết tại sao lại có cụm từ ‘thiên tài’ không?”
“… Gì cơ?”
“Nó tồn tại để khẳng định rằng một con rối không phải một con người. Một người phá bỏ mọi định kiến được gọi là thiên tài. Nếu người đó được thừa nhận, đó chính là thiên tài. Còn không, là một con quái vật, một sự sỉ nhục—như nhiều người đã từng nói.”
Chính vì ‘con quái vật’ đó khác hoàn toàn so với chúng ta, không ai có thể tiếp xúc với họ. Những người khác sẽ tự thuyết phục mình theo cách này và bỏ cuộc.
Nhưng chú rối đó là một thứ gì đó khác biệt.
“Đúng vậy, cậu ta chỉ là một con rối thôi.”
—Cậu ta chỉ là một tên ngốc.
“Nhưng cậu ta không chịu chấp nhận làm rối.”
—Cậu ta ngưỡng mộ cái thực thể đang hiện diện trước mặt cậu ta.
“Và rồi—cậu ta chịu đựng, chịu đựng theo một cách mà không một ai nghĩ rằng cậu ta có thể bình phục được.”
Chlammy, trong cơn ngái ngủ, bơi trong những kí ức của Sora.
Làm cách nào để bay trong khi mình không biết bay—chớ nói việc đó là bất khả thi vội. Hãy thử bay đi—và xem rằng mình có rơi không: đó chính là con đường duy nhất. Và sau khi rơi quá nhiều lần, cơ thể cậu ta, trái tim cậu ta... vụn vỡ—
“… Dù vậy, câu ta vẫn đứng lên. Và nở một nụ cười gượng như chưa có gì xảy ra.”
Trái tim rỉ máu, hàm răng nghiến chặt, cậu nhìn em gái mình mà đứng lên.
Hình ảnh của một thiên tài nhàn nhã… chưa ai thấy điều đó ở cậu cả.
(“—Có một đứa em gái thông minh khổ lắm đấy.”
“Nii…”)
“Sora—tràn ngập sự tự ái. Đó là lí do tại sao cậu ta có thể bắt kịp—không, thậm chí là vượt qua. Cậu ta đứng ở vị thế mà con người nào cũng có thể đạt được, ‘vị thế của một tên ngốc’, như cậu ta đã nói. Như một tên ngốc đúng nghĩa, cậu ta chạy theo điều mà cậu ta thật sự ngưỡng mộ, và chịu đựng hết từ lần này sang lần khác—quả là…một tên ngốc.”
… Trong lúc Chlammy nói, bàn tay của Fiel xoa đầu cô; dần dần đưa cô rời khỏi trạng thái tỉnh táo.
“Những điều cần có là—một sự quyết tâm—đến tột độ—có thể khiến người khác cảm thấy mờ nhạt, và…”
Trong cơn mê của mình, Chlammy nhớ lại cuộc chiến giành ngai vàng, Sora có nói:
—Khi nói đến mâu thuẫn và giết chóc, chúng tôi vượt xa cô một bậc đấy—
Những kí ức ùa về, chồng lấp lên những hồi tưởng vừa rồi.
—Kí ức về máu, chảy lênh láng trên bàn tay, thứ mà chủ nhân của nó chỉ nhìn với ánh mắt trống rỗng—kí ức của một con rối chỉ muốn làm người.
“Cậu ta đúng là… tự ái đến mức… không thể phát ra… một lời nói dối nào… chị thấy đấy…”
“Chlammy?”
… Chỉ có tiếng thờ đều của giấc ngủ đáp lại cô.
Đắm chìm trong những dòng suy nghĩ, Fiel xoa đầu cô gái đang lẩm bẩm trong cõi mộng. Còn một điều nữa—Fiel ngẫm nghĩ, nhìn lên trần nhà và nghĩ về lời nói đang dang dở của Chlammy.
Cô nhớ lại hình ảnh của cậu trai nọ, người mà Chlammy cho rằng đó là một kẻ tự ái, không có khả năng tạo ra một lời nói dối.
—Cho dù khuôn mặt của người đó cho thấy rằng cậu ta đang đi trên tấm thảm của sự dối trá.
Can đảm, vô lo, thu hút mọi sự chú ý của những người gặp cậu ta.
“—Ồ…”
Cuối cùng, Fiel cũng đã hiểu ra.
“Hiểu rồi… ‘Một kẻ dối trá không thể nói dối’… Ý em là vậy sao…”
Một người đàn ông sống trong những kí ức khiến cho cả Chlammy cũng phải bị sang chấn—một người đã phải trải qua rất nhiều thứ.
Tại sao… cậu ta lại cố thu hút sự chú ý chứ?
Fiel cảm thấy sự khó chịu trong mình đã tiêu tan.
Sau khi đến được với câu trả lời của mình, sau khi tưởng tượng ra được cái tương lai mà Chlammy tin vào, mà Sora và Shiro mơ tới; một nụ cười thoáng chốc hiện lên trên khuôn mặt cô.
Sự thiếu ngủ ám cô mấy ngày qua đã quay trở về và khép đôi mi của cô lại.
Mình không thể đợi được, cô nghĩ thế.
Đã từ rất lâu rồi—thật sự rất lâu rồi, sau rất nhiều năm—cô mới lại được ngủ ngon đến vậy.
Ước nguyện: Praying. Chơi: Playing. Ở đây, tác giả đã chơi chữ giữa hai từ này để cho câu văn có nhịp điệu, và người Nhật cũng thường có đặc điểm phát âm âm 'l' và 'r' gần giống nhau. Là một trong hai viện của Nghị Viện. Hai viện này có chúc năng và quyền lực khác nhau tuỳ theo Hiến Pháp của nước đó. Tại Mĩ, Thượng Viện thiên về việc bổ nhiệm và về các hiệp ước, còn ở Hạ Viện là về thuế và chi tiêu ngân sách. Nước ta chỉ có một Đảng duy nhất, cho nên không tồn tại hệ thống này. Nghĩa là ‘Cây đàn thụ cầm được làm từ xương của con rồng vàng’ Chủ nghĩa tự do cá nhân hay chủ nghĩa tự do ý chí (tiếng Anh: libertarianism, từ tiếng Latinh: liber, tự do) là học thuyết triết học chính trị ủng hộ tự do như là mục tiêu chính yếu. Người theo chủ nghĩa này theo đuổi việc mở rộng sự tự trị (tự do khỏi sự can thiệp từ bên ngoài) và tự do quyết định, nhấn mạnh tự do chính trị, các hiệp hội tình nguyện và quyền ưu việt của phán đoán cá nhân. Sức Mạnh và Vinh Quang. Kẻ Ngốc và Uyên Ương. Mặt Trăng và Nữ Tư Tế Tối Cao. Công Lý và Đế Vương. Biểu diễn khoa học (Scientific Notation): là cách dùng để biểu diễn những con số quá nhỏ hoặc quá lớn dưới dạng m.10^n. Chẳng hạn như: vận tốc của ánh sáng xấp xỉ bằng 3.10^8 m/s (300000000m/s), hoặc đường kính của một nguyên tử là 10^(-10) m (0.0000000001 m). Cân Bằng. Mỗi lá bài Tarot đều có “Nghĩa xuôi” và “Nghĩa ngược”, tuỳ thuộc vào chiều của lá bài khi được rút ra. Toà Tháp. Bánh Xe Số Phận. Phán Xét.