No game no life

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu chuyện về việc thua trận cá cược với bạn thuở nhỏ và bị lấy đi lần đầu

(Đang ra)

Câu chuyện về việc thua trận cá cược với bạn thuở nhỏ và bị lấy đi lần đầu

Inukai Anzu (犬甘あんず)

Khi Wakaba lần lượt đánh mất những trải nghiệm lần đầu tiên, cô bắt đầu nhận ra rằng “sự thù ghét” không phải là điều duy nhất cô cảm thấy về Komaki.

3 16

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

307 9200

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

25 349

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

19 254

A Fairy Tale for the Villains

(Đang ra)

A Fairy Tale for the Villains

Nuts And Spices; 냥이와 향신료

Từ vựng Hán tự Dịch Đang tìm kiếm ... Tiếng Anh Từ điển JP

9 344

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

108 3221

TẬP 7 – HAI ANH EM GAME THỦ SẼ BÁC BỎ CẢ THẾ GIỚI - Chương 1: Reverse Time Form (Closed Circle)

Đã gần bảy tiếng trôi qua kể từ lúc bắt đầu trò chơi với Old Deus, và hiện Sora đang chạy qua một con hẻm bị màn đêm bao phủ.

Bầu trời không một gợn sao, được bê tông xung quanh đóng khung thành một hình vuông vắn. Nhựa đường cứng lắng nghe những tiếng tí tách của một cơn mưa nhẹ và tiếng bước chân dồn dập. Súng trong tay cậu. và đôi mắt cậu phản chiếu một cái bóng đang đến gần—kẻ thù của cậu, chỉ một.

Chậc!

Cậu tặc lưỡi. Nâng tầm mắt ngang kẻ địch, suy nghĩ như một cái máy, cậu bóp cò. Búa đập vào kíp, phát ra tiếng nổ bên trong vỏ đạn. Chấn động khiến tay cậu giật nảy. Khí siêu thanh sinh ra từ quá trình chuyển đổi sang pha rắn ép ra và gia tốc mọi thứ bên trong nòng súng, và chì từ mõm súng xé toạc không khí. Trong vòng chưa đến một mili giây, chì và ánh sáng đã chuyển hóa thành một thứ vũ khí chết người lóe lên trong đêm tối như mực. Lộ diện theo tia sáng đó là một cái bóng—thân hình nhỏ bé của một Werebeast bị bắn hạ bởi phát súng.

Phải, thân hình… Cậu không có nhắm vào đầu. Trong một trò chơi tối tăm như thế này, cậu không thể tin tưởng sức mạnh của cái thứ mang bề ngoài của khẩu súng ngắn. Mà không, ngay cả những khẩu súng ngắn mà Sora biết từ thế giới cũ của mình cũng phải chịu rủi ro rằng, nếu góc tới không chuẩn, đạn sẽ lệch ra khỏi sọ, phần xương cứng nhất trên cơ thể con người. Và đây kẻ địch của cậu còn chẳng phải người, mà là một Werebeast hay thậm chí còn là thứ quái vật khủng khiếp hơn cả thế. Cậu đã nhắm vào vùng tam giác tạo thành từ cằm và ngực. Dẫu có trúng vào đâu thì viên đạn cũng sẽ vô hiệu hóa mục tiêu, và lỡ mà trúng thật, cậu có thể mong đợi một phát chí mạng vào các cơ quan nội tạng. Được phóng đi bằng sát ý giết người lạnh lùng và đầy tính toán, viên đạn đang xé toạc Werebeast nhỏ, khiến nó trượt xuống đường với tốc độ đáng sợ trước khi sau cùng biến nó thành một cái xác.

Cậu đã giết nó. Phải, giết nó.

Game gì mà dễ vãi, Sora tự cười một cách tăm tối.

Có không biết kẻ phản bội là ai cũng chẳng thành vấn đề. Cậu có thể chỉ trừ ra người duy nhất không phải—em gái cậu—và giết hết mọi người khác. Loại bỏ tất cả những kẻ bị tình nghi là phản bội là một câu trả lời quá đỗi đơn giản hình thành nên kịch bản của cái trò chơi này.

Ừ, đơn giản thôi mà, Sora cười thầm dưới nơi trú ẩn. Đơn giản, nhưng lại dễ dàng vượt qua mức độ “Rất Khó”, một trò chơi ở chế độ “Cuồng Nộ.” Xét cho cùng, tất cả kẻ địch của cậu đều là quái vật, đều vượt xa so với khả năng của cậu. Ngay cả thế, cậu cũng không thể để thua. Lòng kiên định ấy đã giữ cho cậu sống sót đến tận bây giờ. Sora để mắt xung quanh một cách thận trọng trong lúc đánh giá tình hình.

Bản đồ game, tương tự như Liên Hiệp Đông Hội, giống hệt Tokyo—nhưng lại có phần khác biệt: khoảng cách về chiều cao giữa những tòa nhà, ngõ hẻm phức tạp, những vật thể chỗ này chỗ nọ. Cậu đã khai thác vô số lợi thế để hạ gục một Werebeast lớn, một ma cà rồng, và một Werebeast nhỏ thông qua những cuộc đánh lén. Lập liên minh giả, rồi bắn họ từ sau lưng. Lừa dối và dụ dỗ về phe mình, sau đó bắn hạ. Dù cho có bị Shiro gọi là bỉ ổi không biết bao nhiêu lần, cậu đã khai thác mọi phương tiện để sống được cho đến giờ phút này.

Vậy mà, cái thứ thiên thần mạo nhận, cái con quái vật đáng ghét ấy. Trước mỗi cô ta là cậu cảm thấy hoàn toàn bất lực. Thở dài một tiếng, cậu nín thở trong con hẻm và cẩn thận nghe ngóng tình hình xung quanh. Cậu có thể nghe thấy tiếng chân vài người từ xa đang lại gần, chậm rãi bao vây cậu.

Nếu chí ít có thể đến điểm hẹn với em gái… Mà không, giờ chắc chẳng còn mong được như vậy nữa.

Một ý nghĩ vô vọng, nhưng trong những lúc thế này, ý nghĩ như vậy thiết lập một flag cho kết cục của game. Trong lúc Sora ngồi nghĩ, nửa cam chịu, nửa hy vọng, tai cậu bắt được tiếng bước chân lẻn vào con hẻm.

Cậu phản ứng bằng súng của mình nhanh hơn cả tốc độ não. Một cách không tự nguyện đường ngắm của cậu văng về phía một cô gái tóc đỏ. Ở cô có điều gì đó kì lạ. Điều gì đó—mà không, lúc này thì khó mà tìm được thứ gì ở cô ấy không kì lạ. Nhưng mặc cho những ý kiến hỗn độn của Sora, lời lẽ của cậu phát ra rõ ràng.

“Ê, kiểu gì mà lại chui đầu vào rọ vậy…? Mà khoan, cái đó để sau. Cô có mang em gái tôi tới không? Hai người có tìm ra—?”

“Có… Tôi có tìm ra một cách.”

Không lời đáp. Chỉ một chấn động. Một khắc sau, cậu chợt hiểu; viên đạn đã bay qua tóc đỏ và xuyên vào bụng cậu.

“Lẽ ra em đã phải làm điều này ngay từ đầu… đúng không, kẻ phản bội thân mến?”

“Không… Ấy chỉ là chém thôi mà—!” 

Cơ thể cậu từ chối di chuyển trong lúc tầm nhìn mờ đục thu lượm được cái nguồn gốc của viên đạn ma quái vừa đâm xuyên qua mình.

Cậu thở dốc. Sắc hồng của mõm súng nóng rực do phát nổ làm ánh lên tay xạ thủ trong làn khói. Một cô bé tóc trắng… người đã đi tìm một lối thoát khỏi cái trò chơi vô vọng mà họ rơi vào này. Đứng cạnh tóc đỏ là em gái của cậu.

Cô bé chẳng màng tới sự sững sờ đến rơi cả hàm của Sora bất động:

“Nhìn lại mình đi. Nếu anh không phải kẻ phản bội, đi loanh quanh giết mọi người như thế, thì còn ai chứ?!”

“Không,” là lời đáp lại tiếng la hét đầy giận dữ. Hoặc sắp sửa là vậy, nhưng thay vào đó, một bướu máu phun ra từ miệng cậu và nhỏ xuống đất.

“Chẳng… qua, lúc ấy… đó là cách duy nhất để bảo vệ em, bảo vệ đứa em g—”

Chính lúc ấy, Sora chợt nhận ra, tựa như một mặc khải thiêng liêng. Cậu đã tính đến khả năng tóc đỏ sẽ phản bội mình. Nhưng nếu em gái cậu—người sẽ không bao giờ phản bội—lại bội nghĩa cậu, thì điều đó tức là…

“Chính… ngươi… Ngươi là kẻ phản bội—thứ giả mạo… suốt từ lúc ấy…!!”

Phải, cái thứ đang nhạo báng người anh trai chết dần chết mòn của mình.

“Ngươi có vẻ ngoài của em gái ta, khuôn mặt em ấy… Đừng có nhìn taa bằng ánh mắtttttttt chếtt tiệtt đó !!”

Tóc đỏ bỗng thở gấp vì sốc trước lời khóc lóc của cậu, nhưng đã quá muộn. Tia chớp lại thắp sáng con hẻm, một cách không thương tiếc. Hai, ba bận. Thị giác của cậu, một nửa vốn đã bị xóa nhòa, nom thấy bóng hình của tóc đỏ ngã xuống nền đất.

“…Không thể nào… Em là người… mà anh—

“—tin tưởng.” Đôi môi khép lại. Đôi mắt mờ đục không bao giờ lấy lại được ánh sáng. Cô bé tóc trắng—cái thứ trong hình dạng em gái cậu—chậm rãi tiến lại gần. Trước tiếng giày của cô vang trên mặt nhựa đường cứng, lạnh, trước cái chết đang trực chờ, cuối cùng Sora kết luận:

—Ồ. Trò chơi này đúng là rác rưởi mà.

Không lường trước được, ừ thì không sai. Nhưng mà mày phải thế quái nào mới được chứ, hả cái thằng thất bại chồng chất kia? Cái điềm báo cho thấy em ấy là giả mạo xuất hiện từ lúc quái nào? Với cả cái câu— “Em là người mà anh tin tưởng” từ cái xó nào chui ra vậy? Nói thì không nói từ trước đi. Mày không thể gọi nó là điềm nếu nó xảy ra ngay chóc cái thời điểm mà nó được cho là điềm đâu con ạ!

“Rút cục… mình đã sai ở đâu… Mọi thứ mình làm cho đến giờ là để làm gì…?”

Nhân vật chính vẫn cứ tiếp tục để cho cái hành vi khinh ghét của mình lấn tới ngay cả khi trò chơi đã được xác nhận là thất bại, và Sora chỉ có thể thuận theo một cách bực bội.

Ừ đấy, tất cả mọi nỗ lực là để làm gì? Chỉ vì lợi ích của “em gái” mà cậu mới đành lòng chịu đựng cái trò chơi khó muốn điên này. Nhưng nếu lí do duy nhất ấy lại vốn là ảo tưởng, thì tại sao cậu phải vật lộn? Tại sao phải nhọc nhằn? Mưu kế, sách lược, chiến thuật mà cậu dựng nên… Chúng là để làm quái gì cơ chứ—?!

“…Bai bai, Nii…”

Một phát thôi. Chấn động đi qua, nhưng cái khúc lìa đời thì cứ kéo dài ra mãi. Giọng của cô bé tóc trắng ấy vang vọng trong bóng đêm, cứng nhắc và lạnh lẽo:

“…Nii…chết, còn trinh… thấy thế nào?”

……

Ủaaa khoan.

Không, nghiêm túc đấy, khoan đã nào!

“Nè, Shiro, làm gì có chuyện cô ấy nói vậy chứ! Em giỡn mặt anh chẳng qua vì anh không nói tiếng Werebeast thôi, đúng không? Đừng làm thế mà. Nhỡ anh khóc thì em tính chịu trách nhiệm sao đây?!”

Nói đoạn, ý thức của chàng trai mái tóc tổ quạ tan vào hư không. Mắt dán chặt màn hình, tay cầm bộ điều

khiển, Sora hét lên một cách mất kiểm soát, mắt dưng dưng lệ.

Đến lúc này thì chắc chẳng cần phải nói nữa, cơ mà các nhân vật trên màn hình không phải Sora hay Shiro, và chắc chắn không phải Steph. Và dĩ nhiên, sự việc này chẳng hề liên quan gì đến trò chơi của Old Deus—sugoroku.

Mà là sau khi Sora, vừa mới vào cái, đã mạnh dạn tuyên bố rằng mình là kẻ phản bội và đòi xúc sắc của mọi người. Ai nấy đều đã điền vào mục Nhiệm Vụ của mình và bước ra cửa, và mặc nhiên—mà không, cực kì mặc nhiên ấy chứ—bảo cậu rằng, Thích thì chiều. Với cung cách thản nhiên thường tình, Sona cùng người đồng hành cũng thảy, nhắm đến ô thứ sáu mươi hai. Nhưng họ mới chỉ tiến được một, vừa đặt chân đến ô thứ hai, ngước nhìn bầu trời cao xanh, rồi quay sang ngôi nhà gần nhất trước khi quyết định rằng:

—Ồ. Cái game này đúng là bất khả thi mà.

Gật đầu với nhau, họ gạt sang một bên kí ức về tất cả mọi thứ tươi đẹp và nhốt mình trong căn nhà để ăn ngủ với game trong suốt quãng đời còn lại.

…Với dư vị thất bại đầu tiên này, cuộc đời của 『 』 đã đi đến hồi kết. Vui lòng chờ đợi cuộc sống kế tiếp của Sora và Shiro nhé.

Bộ đôi đã đặt dấu chấm hết cho cuộc đời mình và bước vào phần lời bạt. Số xúc sắc của hai anh em đã giảm xuống còn tám sau lần thảy đầu tiên, tương ứng làm giảm tuổi của mỗi người đi 20 phần trăm và theo đó thu nhỏ tay chân họ. Ấy vậy mà kí ức về trò chơi với Old Deus đã chìm còn xa hơn cả quên lãng, tương tự như cuộc sống trước kia của họ. Trong căn nhà ẩn náu họ tìm thấy một bộ game console của Liên Hiệp Đông Bộ.

Có game không? Có.

Có lí do để không chơi không? Không.

Chiêm nghiệm mất tầm không giây, bộ đôi lặng lẽ bật máy và quay lưng bỏ mặc thực tại. Sora, vốn không hiểu tiếng Werebeast và hiện xấp xỉ 14.4 tuổi, đã bật thoại lên. Yên vị trên đôi chân khoanh lại của Sora, Shiro, hiện xấp xỉ 8.8 tuổi, nghịch ngợm cái tablet và đọc to mấy lời thoại. Một cách sáng tạo em gái cậu diễn giải mọi lời thoại của các nhân vật bằng một phạm vi biểu hiện sân khấu đáng kể. Tại sao bình thường em ấy không nói rõ ràng như thế nhỉ? Sora cứ tự hỏi như thế suốt khoảng hai tiếng cho đến khi quẳng bộ điều khiển đi, vớ lấy bì đựng, và rên rỉ.

“Thấy Liên Hiệp Đông Bộ cũng có game zombie thì sung quá mà… mà cái này dở vãi.”

Ngoài mặt có ghi tiêu đề Living or Dead 3: The Price of Silence. Chí ít theo lời Shiro là vậy. Lẽ ra nó phải là phần nối tiếp của spin-off Love or Loved, trò mà họ đã chơi với Izuna. Họ vốn đang hy vọng vào một thể loại hack não như vậy, nhưng thay vào đó, lại có được cái này. Thiết lập đại khái là một thí nghiệm ma thuật hồi sinh khủng của Elven, mà đấy, cái mớ nhảm sh*t đó nát thế nào thì ai cũng biết rồi. Thần chú mất kiểm soát, thây ma sống dậy, lan tràn toàn thế giới, bla, bla, bla. Thế xong xác sống trà trộn vào đám người chưa chết xong rồi là, ừ, cốt truyện nói chung là tệ toàn tập. Không sao cả. Có còn hơn không ư? Nghe hay đấy, cơ mà…

“Nghĩ gì mà lại cho zombie Werebeast có cánh đầu óc ngu si tứ chi phát triển vào thế hả? Não có đạn phải không?”

Cậu nhớ lại rằng chẳng một đòn nào gây hấn được cái thứ thiên thần tự xưng, cái con quái vật đáng ghét ấy. Phải, một con quái vật đáng ghét. Chưa kể, cậu lại còn bán khỏa thân—mà không, gần như là khỏa thân luôn. Độc một cái khố chấm hết. Và đây mới chỉ là phần đỉnh của tảng băng trôi mang tên trò chơi theo phong trào Phương Đông khó vãi c*t này cùng cốt truyện nhảm nhí của nó, nhưng nhiêu đó cậu còn chịu được. Vẫn còn đó tín ngưỡng độc nhất! “Nhân vật em gái nhỏ”! Bé Loli với đôi tai thú kawaii!

…Rồi xem nó đã đưa cậu đến đâu. Chợt Sora nhớ lại thoại của nhân vật chính:

Mình đã sai ở đâu? Có mà lũ óc của đội phát triển game sai thì có—!!”

Cậu liệng cái bì đựng đi, thả mình xuống tấm tatami, và gào rú. Cậu đã băng qua muôn trùng vì em gái chỉ để phát hiện ra rằng con bé là giả mạo. Và trên hết, con bé còn nhìn cậu như thể rác rưởi trong khi ra tay giết—

…….Ế?

“Hừm… Mà, sao cũng được. Ừm. Nghĩ lại thì, chắc có thể coi là phần thưởng.”

“…Nii, anh còn định xoắn quẩy vụ này… đến đâu… nữa …?”

Trông thấy em gái ngoài đời thực đang nhìn mình như rác rưởi, cậu liền hắng giọng.

“…Mmm! …Đ-đấy, chắc thiết lập có vấn đề rồi…”

Vẫn duỗi tay duỗi chân, cậu nhìn màn hình. Ở đó, nhân vật chính đang khoe khoang bộ plot armor của hắn. Bất kể có cắm xuống bao nhiêu death flag đi nữa, hắn vẫn có khả năng biến tất cả thành life flag. Cực chẳng đã, thay vì chết đi, hắn lại thức dậy ở một nơi khác. Nhưng Sora vốn đã mất hứng thú với điều sẽ xảy ra kế tiếp. Cậu ngửa ra và ngước nhìn trần nhà. Trong lúc làm rỗng cái đầu choáng váng của mình, cậu lại nhớ về câu thoại ấy:

“Rút cục… mình đã sai ở đâu…”

“…Giết mọi nghi phạm… Chẳng hiểu sao hắn lại nghĩ mỗi con b*tch này sẽ không bao giờ phản bội mình…”

Theo lý thuyết thông thường, có lẽ mọi người sẽ có cùng ý nghĩ.

“Phản bội hoặc bị phản bội. Âu cũng là số mệnh…”

Ừ, hệt như mấy người kia trở mặt quá nhanh sau khi điền vào mục Nhiệm Vụ của họ. Sora vừa lẩm bẩm vừa tặc lưỡi. Nhưng đồng thời, cậu lại nghĩ về các điều kiện của trò chơi.

“Nè, Shiro, rút cục anh đã sai ở đâu nhỉ…”

Nếu anh thực sự muốnnn biết, thì tôi đây xin vui lòng trả lời?!”

Câu trả lời của Steph đến ở dạng ầm ầm và la lối, và—

“Sau khi vừa phản bội tôi vừa bô bô cái mồm rằng tôi chẳng có cửa gì mà phản bội anh! Xong ép tôi đi cùng và làm mọiiii thứ cho anh, câu hỏi của anh là ‘Tại sao mình lại lẩn trốn?’ Phải không nàooo?!”

Cô gái tóc đỏ đập tan cánh cửa trượt vào phòng bằng một chiếc xe kéo. Giống Sora và Shiro, cô có tám xúc sắc trước ngực và tuổi đã giảm xuống còn 14.4.

Thở hổn hển giữa tràng bộc phát là Stephanie Dola.

“Nhìn đi! Tôi đã mang đến cái đòn bẩy mà mấy người đòi hỏi!”

“……Ư…mm?”

“—Vừa nói cái gì ấy nhỉ?”

“Tôi tin mấy người đã nói rằng sẽ không thể nhấc mông lên nếu không có một cái đòn bẩyyy!”

Mặc cho vẻ mặt trống rỗng của Sora và Shiro, Steph hất tóc nói oang oang như đúng rồi.

“Thế nên tôi chỉ việc làm một con ngựa kéo mấy người đi thôi—đúng rồi, một con ngựa theo nghĩa đen đấy!”

Nói đoạn, Steph múc cái xe kéo vào phòng, về phía Sora và Shiro. Như một chiếc xẻng thủy lực, cô xúc cặp đôi hãy còn ngạc nhiên và đặt họ vào xe kéo như một minh chứng theo nghĩa đen của nguyên lí đòn bẩy. Trong khung cảnh mà lẽ ra phải có nhạc nền như kiểu “Donna Donna,” Steph lôi cái đám hikikomori kia ra khỏi phòng

một cách không thương tiếc…

Ở ô thứ hai, Sora nằm trên cái xe Steph kéo, tay chân duỗi ra và lấy tấm thân làm giường cho cô em gái chọc ngoáy tablet. Cậu nhìn lơ đãng cái trò chơi mà mới hai tiếng trước đã được chấm bút cho cái dòng bất khả thi trong lúc Steph mắng mỏ cậu.

“Thế! Anh có định cho tôi một lời giải thích thuyết phục không?!”

“…Gì cơ? Hả? Không lẽ ý cô là… lí do tôi tự nhận là kẻ phản bội á? Cái đó thì—”

“Rồi, rồi, là để khép tôi vào vai kẻ ngốc, phải khônggg? Đây biết thừa rồi nhé!

Steph rít lên còn Sora thì từ chối thực tại đang nhìn thẳng vào mặt mình.

“Giả bộ cỡ đó thì đây cũng nhìn thấu được à nha… Đừng có nói là anh nghĩ tôi không thể đấy!!”

Quả thực, vốn chẳng hề có chút sự thật nào trong lời tuyên bố phản bội của Sora. Ấy là một mớ nhảm nhí 100 phần trăm tinh khiết không cô đặc. Chẳng cần phải là Werebeast để nhìn thấu cái trò bịp ấy; đến cả Steph cũng làm được. Nhưng, chính vì lí do ấy, Stepth lại chẳng biết phải làm gì.

“Tôi không thể thấu ý đồ thực sự của anh… nhưng… Tôi biết anh sẽ không để bọn tôi chết hay giết hại lẫn nhau đâu. Tin tưởng anh đấy.”

 

Bằng những lời lẽ kì quặc ấy, cô đưa cho Sora chín xúc sắc của mình.

Bàng hoàng, rung rẩy, cô đã từ bỏ quãng thời gian tồn tại—cuộc sống của mình. Thật đáng sợ làm sao khi chứng kiến vòng đời của mình nhỏ lại… Thế nhưng, dẫu thế nào, nếu đây là một trò chơi mà cuộc sống của một người và số xúc sắc cái này tăng thì cái kia sẽ giảm, thì chẳng phải tước đoạt chúng bằng vũ lực hoặc gián tiếp giết nhau sẽ tốt hơn sao? Cân đo đong đếm, run mình sợ hãi, Steph nuốt nước miếng một cách thảm hại rồi thì chấp nhận số phận:

“Mọi người đều xéo mắt nhìn khi tôi dũng cảm đưa cho anh xúc sắc của mình! Và lại còn khẳng định rằng họ sẽ phản bội chúng ta nữa!”

“Bắt đầu đi, desu!” Izuna láu lỉnh nói.

“Được thách thức các ngài là một vinh dự mà em khó lòng xứng đáng,” Jibril thầm thì đầy cung kính.

“Mấy người sẽ phải hối hận vì đã cho ta cơ hội đấy, biết chưaaa?” Plum đe dọa một cách đáng lo ngại.

—Và: “Chết đi” là lời đáp thẳng thừng của Ino không đi kèm màu mè gì cả.

“Chẳng nghĩ ngợi gì mấy tôi cứ nhìn họ thảy xúc sắc của họ rồi đi đường mình thôi—trong lúc đó thì anh…!!”

Trong lúc đó thì Sora, nhận lấy xúc sắc cộng với chín phần mười cuộc đời của cô, đứng nhìn Stepth thoái hóa cho bằng với một xúc sắc còn lại: 1.8 tuổi. Trái lại, nhận được phần thời gian của chín xúc sắc, Sora đã trở thành 34.2 tuổi. Cậu đã mỉm cười—một nụ cười tươi đến mức rùng rợn—và nhìn xuống Stepth:

“Hừm, được hay mất xúc sắc thì chỉ ảnh hưởng đến cơ thể, còn có hơn mười xúc sắc thì tăng tuổi thọ, hử?”

“…’Kê, Nii…giờ chúng ta đã… kiểm tra… ổn cả… rồi.”

“Ừ. Truẩn—thế còn giờ, chúng tôi sẽ phải yêu cầu cô đi cùng thôi.”

“…Nếu không, muốn… thì không, cần phải… làm vậy…”

“Nếu cô thà ngồi đây một mình chỉ với một xúc sắc—”

“…Và chờ, mọi người… chết… thì tùy chị thôi! 

“Đúng rồi. Và nếu không ai về đích, tất cả mọi người ngoại trừ người dẫn đầu chết. Thân ái! 

“Vậy anh thử diễn tả cảm giác bị thí nghiệm và dọa dẫm của tôi xem nào? Năm từ nhé!”

Sora xoa cằm trong lúc Stepth rít lên với cậu… Hừm. Năm từ à? Khó à nha.

“… ‘Không thể chịu nổi nữa’…chắc vậy. ‘

“Oaa, Shiro! Vừa đúng năm từ!! Chẳng trách em là bậc thầy giải ô chữ!!”

Chính xác rồi đấy! —Aaaaaa, sắp nổ tunggg mất thôi!”

Stepth xóc cái xe kéo ngay khi Sora vừa trả lời, làm phát ra tiếng lọc cọc.

“Gaaaaa, khoan, khoan! Này nhé, thử nghĩ mà xem: Cô nghĩ ngoài nói nhảm ra thì bọn tôi còn định nói gì ở đó được cơ chứ?!”

“Vâng, vâng, nghĩ lại thì cũng khá tự nhiên thôi mà, nhỉ—?!”

Stepth hít một hơi, rồi hét lên đầy bất mãn:

“Xét cho cùng, cho dù có thu thập hết xúc sắc, anh cũng đâu thể tách rời khỏi Shiro, phải không nào, Sora?! Chỉ có duy nhất một người đủ đần để mà đớp bả thôi! Mà không, không—không một ai khác ngoại trừ tôi nhééééééé!!”

Phải rồi. Vẫn còn hai luật lệ mà Sora và Shiro vẫn chưa đả động gì đến:

04:

ĐỒNG HÀNH trước hết phải được công khai, người đồng hành có thể tiến tới bằng kết quả của một người đại diện.

05:

Trường hợp đồng hành vượt quá hai người, số xúc sắc mất đi sau khi sử dụng bằng TỔNG SỐ THÀNH VIÊN ĐỒNG HÀNH x TỔNG SỐ NGƯỜI THEO.

Họ phải sử dụng những luật “đồng hành” này để tiến bước. Và nếu cầm hơn mười xúc sắc, thì sẽ bị già đi. Nếu Sora thu thập xúc sắc của mọi người, tức tổng sáu mươi tư, cậu sẽ là 115.2 tuổi: tính toán sơ thì là đã chết. Vậy nên, Sora đã lấy chín xúc sắc từ Stepth, thêm chín xúc sắc từ Shiro, và, theo luật, công khai đồng hành và thảy hai mươi tám xúc sắc—hai xúc sắc mỗi người, tổng cộng mất 3 x 2= 6 cái.

“…Này nhé, xong rồi thì cho qua đi… Chẳng phải tôi đã trả cô xúc sắc rồi còn gì?”

Sora đã phân phát lại để sao cho ba người mỗi người đều có tám xúc sắc, cơ mà…

“Tại sao anh lại khiến mọi người phản bội lẫn nhau?! Tôi sẽ cứ lải nhải mãi đến khi nào anh nói cho tôi biết đấy!”

Thực ra, mục tiêu của Sora vốn dĩ là để—lấy lòng Stepth…

…và, quả thực, còn để khuyến khích tinh thần phản bội. Stepth thì vẫn tiếp tục kêu gào đòi biết lí do tại sao Sora lại đi xúi giục cái khả năng mà cậu đã cố tình tránh: tàn sát lẫn nhau. Thay vì trả lời, Sora chỉ làm điều này

“Hửn?! G-Gì… thế?”

Cậu đặt tay lên má Steph và quay mặt cô sang nhìn vào mắt mình. Nghiêm túc nhìn sâu vào khuôn mặt vô thức đỏ lên của cô, tức tối đã biến đâu mất, cậu nói:

“Cứ tin tôi đi. Bằng sức mạnh của tình yêu, lòng can đảm và tình bạn—tất cả chúng ta có thể chiến thắng.”

.

“…Tính chờ thời để phán một câu cho ngầu hử? Sao không xem lại quá khứ của mình đi?”

Khi được hỏi tại sao lại nói dối về việc là kẻ phản bội, Sora trả lời. “Cứ tin tôi đi.” Lời đáp trả lạnh băng của Stepth chợt đẩy cậu vào thế tiến không xong lùi không được.

“C… cớ gì không tin người ta hử?! Sao nại có thể nghi ngờ con tim thuần, thuần, rất chi là thuần khiết này của tôi?!”

“Tiện nói, sao không nhìn lại thực tại đi hả?! Nhất là cái khúc mà anh đang dùng tôi như một con ngựa ấy!!”

Chủ nghĩa hoài nghi của Stepth cuối cùng cũng hạ được cậu, và Sora lăn lộn trên nền đất một cách cường điệu. Giữ mặt cô trong tay và nói lời chân thành ư… Ừ, nghe hay đấy, cơ mà điều cậu thực sự đang làm là ép cô quay đầu lại trong lúc kéo xe.

Còn nói về điều mà đáng nhẽ phải cùng cố lòng tin ở vào tình huống này—

“Ừ. Đúng rồi. Cô hiểu rồi đấy.”

—Sora dang rộng tay ra và nói nhảm.

“Tất cả mọi người đều đồng ý một trò chơi mà tất cả chúng ta có thể thắng nếu mọi người tin tưởng và hợp tác lẫn nhau, ngay cả khi tôi đang chơi ư?! Tất cả mọi người đều đồng ý một trò chơi đặt tính mạng của Miko lên bàn cân, bằng cách tin tưởng vào tinh yêu và tình bạn các thứ ư? Mặc cho sự thật rằng chỉ người về đích đầu tiên mới thắng và biết rõ rằng có người sẽ đảm bảo rằng『 』 thắng—bởi vì tôi ở đây ư?! Hừmmmm?!”

Cậu đã nhấn mạnh ý của mình hai lần: Bộ nghĩ mọi người sẽ tin tưởng tôi sao? Ngay từ lúc đầu, bản chất của trò chơi này vốn đã dựa trên việc không tin cậu. Khi Stepth nhận ra việc họ không phản bội nhau bất khả thi đến thế nào, cô ngước nhìn bầu trời và rên rỉ.

“Tôi phải làm gì đây…? Lí lẽ của anh ta không có kẽ hở nào hết…”

Cái trò chơi với quá nhiều điểm kì lạ và các luật lệ có vẻ phức tạp này, thực chất, lại đơn giản. Theo điều thứ năm của Mười Minh Ước, “Bên tiếp nhận khiêu chiến có quyền quyết định nội dung trò chơi.” Bởi lẽ họ không nhớ việc xảy ra trước trò chơi, họ cũng chẳng nhớ bên khiêu chiến là nhóm của Sora hay Old Deus. Nhưng dẫu thế nào, trò chơi đòi hỏi sự “nhất trí” để được bắt đầu. Phải chăng họ đều đã nhất trí với một trò chơi mang tính hợp tác mà vật thế chấp sẽ là tính mạng của Miko và sự mất đi kí ức của mình?

Làm sao mà điều kiện này có thể vững vàng được?

“Nếu các điều kiện không vững, thì đơn giản thôi, thấy không—?”

Lộn thêm một vòng về đằng lưng trên chiếc xe kéo, Sora bật cười và đặt Shiro lên ngực mình. Nếu các luật lệ đều dựa trên những “điều kiện không xác thực,” thì tức là—

“Vậy tức là bản thân các luật lệ là một sự bịp bợm.”

“…Có điều gì đó đã được giải thích…lần đầu tiên, nhưng không phải… lần thứ hai.”

“…Lần…thứ hai…?”

“Chúng ta đã thề trước Minh Ước để bắt đầu trò chơi này. Hẳn là chúng ta đã biết luật trước khi bắt đầu, nhưng kí ức của chúng ta lại bị xóa—nên có những luật mà chỉ kẻ phản bội nhớ, và những luật cô ta nói với chúng ta. Nhưng chúng không khớp.”

Sora vui vẻ trả lời. Không phải cho đến lúc sau khi trò chơi bắt đầu và kí ức trước đó của họ bị xóa thì họ mới được nói cho luật lệ. Chốt lại, kẻ duy nhất chưa bị xóa kí ức được khẳng định là “kẻ phản bội.” Sao mà có thể không nghi ngờ một điều như vậy được cơ chứ?

“Mà biết sao không, thực sự mà nói—ai thèm quan tâm mấy cái đó nào?”

Chẳng quan trọng kẻ phản bội là ai. Mà không, nói chính xác hơn, họ đã bắt đầu trò chơi này dưới sự thỏa thuận đôi bên—và giờ thì Sora và những người khác đều đang mang gánh nặng. Bất kể họ có còn kí ức hay không, những sự thật này nói lên tất cả. Sora mỉm cười. Thay vì cái giả định ngu xuẩn bất khả thi rằng mọi người sẽ hợp tác cùng nhau… Chẳng phải đây mới là viễn cảnh đúng hơn hay sao?

“Mọi người đều đã bắt đầu trò chơi mà thừa nhận rằng chúng ta sẽ phản bội lẫn nhau, và thế là…”

Nếu họ đã cùng đồng ý về điều gì đó, nếu không phải đây thì còn là gì?

“…ai nấy đều đi theo cái kịch bản mà chính bản thân họ sẽ giành chiến thắng! ”

Sora mỉm cười và một cách đường hoàng, dõng dạc, trịnh thượng tuyên bố rằng:

“Thế nên! Với sự thuần khiết, đúng đắn, và đẹp đẽ! Với cả một bầu trời nhân phẩm! Bầy tôi khiêm nhường của các người, tôi, Sora, còn zin, mười tám tuổi—cùng tám xúc sắc và còn thọ mười bốn phẩy bốn năm—chính là người có đặc quyền cam kết thay mặt cho cả nhóm đây!”

Cậu đứng dậy, vẫy tay theo kiểu trọng đại như diễn kịch, và tươi cười rạng rỡ.

“Hãy nói rằng ‘Chúng tôi xin cam kết, bằng tất cả lòng thành, chiếu theo luật, sẽ phản bội lẫn nhau.’ Được không nào?”

Hơn bất kì ai khác, họ chắc chắn sẽ phản bội lẫn nhau. Sora đã troll họ theo kiểu người nhắc nhở.

Stepth dừng kéo xe, quay lại, và la lớn:

“Cái đó tôi không thể chấp nhận… Tất cả chỉ có nghĩa là giết chóc… Tôi không nhất trí!!”

Phải không? Thế nên ta mới biết có điều bị sai trong luật lệ.”

Sora ngồi lại xuống xe, cười cợt, và trả lời vẻ chế nhạo. Những luật lệ mà không ai trong số họ đồng ý thì về bản chất là giả dối—đồng nghĩa với việc…

“Chúng ta đã đồng ý phản bội lẫn nhau. Đấy lại còn là ý tưởng của chúng ta là đằng khác.”

…Tuy nhiên.

Chúng ta đã không đồng ý giết nhau. Tất cả chỉ có vậy.”

… …

Tiếng xe kéo cồng cộc băng qua đồng bằng lại vang lên. Trước sự lặng im của Stepth, do chẳng thể tranh luận nhưng vẫn cảm thấy không thuyết phục, Sora cười khoái trá, Ừ, nó là vậy đấy. Một người khôn ngoan như Stepth không bị thuyết phục cũng là lẽ thường cả. Xét cho cùng, nếu ta đi vào lời khẳng định của Sora—

Bằng đôi mắt nhiệt thành, cậu đã thề trên cái tên của cố nội cô:

“Tôi đã suy luận hết ra rồi—thủ phạm chính là chúng ta.”

 

Quả thực, tin tưởng và hợp tác lẫn nhau với cái nhóm này là vô ích. Nhưng từ đó mà nhảy thẳng tới kẻ phản bội với Stepth thì hơi quá.

“Thấy không, chúng ta phải phản bội lẫn nhau. Vốn dĩ nó phải là một loại hình song đề tù nhân rồi.”

Vốn đã quay trở lại với gánh nặng kéo xe của mình, Stepth nghển cổ lại đối mặt với Sora tự mãn vẻ mỉa mai.

“…Song đề… tù nhân?”

Nếu cả nhóm cùng nhau hợp tác, ai đó sẽ thắng, và mạng sống của mọi người có thể được cứu.

Nhưng kẻ phản bội tất cả những người còn lại có thể thắng một mình.

Đồng nghĩa với việc nếu có người tiếp cận trò chơi theo cách đó, thì càng có khả năng mọi người sẽ thua…

“Một kịch bản nổi tiếng ở thế giới cũ của bọn tôi đấy… Nói cho đơn giản…”

Một thám tử đề xuất Tù nhân A và B một lời bào chữa dưới các điều kiện như sau.

Nếu cả hai giữ im lặng, mỗi người thụ án hai năm.

Nếu một người thú tội, hắn sẽ tự do trong khi người còn lại thụ án mười năm.

III. Tuy nhiên, nếu cả hai thú tội, cả hai đều thụ án năm năm.

Nếu các tù nhân tin tưởng lẫn nhau và giữ im lặng, mỗi người đều đạt kết quả tốt hơn: hai năm. Nhưng nếu họ đều theo đuổi lợi ích của riêng mình, thụ án năm năm là không tránh khỏi. Nếu một người phản bội, hắn tự do trong khi người còn lại thụ án mười năm. Điều này tức là lựa chọn giữ im lặng về cơ bản là không tồn tại. Một người phải thú tội, đánh cược vào khả năng rằng người còn lại sẽ giữ im lặng, Bằng việc làm vậy, người ấy tránh được viễn cảnh tệ nhất là mười năm, đồng thời cho phép viễn cảnh tốt nhất là tự do.

Thế nên nó mới được gọi là song đề. (tiến thoái lưỡng nan)

Chưa kể, trong trò chơi này, Old Deus còn tốt bụng cho chúng ta biết rằng có kẻ phản bội. Trong loại tình huống này, nó như kiểu nói rằng Nhưng mà có người đã thú tội rồi. Tin tưởng người khác trong khi vốn dĩ đã có sự phản bội ngay cả trước khi trò chơi bắt đầu là điều vô lý.

“Vậy ý anh là chúng ta nên phản bội nhau phải không? Chẳng phải đó chính xác là điều thám tử muốn sao?!”

Được rồi, vậy tin tưởng lẫn nhau là vô ích, khiến họ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài phản bội. Nhưng nếu đã thế, chẳng phải họ đang nhảy múa trong lòng bàn tay của viên thám tử: Old Deus sao?

Không có vẻ là Stepth đang đi đến mấu chốt của vấn đề cho lắm. Trông cô bực bội. Sora mỉm cười và chỉnh lại:

“Không. Chỉ là điều chúng ta muốn mà thôi. Bởi lẽ viễn cảnh này không phải là một song đề hợp lệ.”

“………Gì cơ?”

“Nếu tin rằng mỗi người sẽ phản bội mình, ta có thể đạt đến kết quả thậm chí còn tốt hơn cả kết quả tốt hơn: kết quả tốt nhất.”

Nụ cười mỏng của Sora và Shiro méo mó một cách rùng rợn, và họ tiếp tục.

Về cơ bản, trò chơi này, như mọi trò chơi của họ, đã hé lộ lối tiếp cận của họ một cách trọn vẹn—triết lý của Sora và Shiro, những game thủ vĩ đại nhất của Immanity, 『 』. Thực tế rằng, dẫu quá khứ hay tương lai, dẫu đối phương có là ai, thực tại của hiện thời vẫn là bất biến. Cụ thể:

“Bất kể trò chơi nào đi chăng nữa, chúng tôi vốn dĩ đã—”

“…thắng, từ trước khi nó bắt đầu rồi… Chỉ có vậy… thôi.”

Tất thảy đều xoay vần trong cái mớ mưu đồ mà họ vốn đã cùng nhau lật lọng và thêu dệt. Chẳng thứ gì—thậm chí cả thần—có thể thoát khỏi lưới giăng của họ. Cặp đôi vừa nói đầy táo bạo và ngạo mạn chợt thấy vai Stepth run rẩy.

“……Mà, nếu chúng ta có thể nhìn thấu trò chơi cho đến tận cùng, thì… He-he, hu…”

“……Shiro… cũng, xong rồiiii… Shiro… muốn về nhààà…”

Liền đó, hai anh em thấy vai Stepth trùng xuống. Đôi mắt quả cảm, sắc bén của họ đã trôi dạt về thực tại mà họ quả quyết cố né tránh: bàn cờ trải khắp bầu trời. Ánh mắt của họ lập tức tối sầm lại, mặc cho thanh âm của cuộc sống đương thức lấn át trong lúc hai người đổ sầm xuống xe kéo.

“…U-umm. Nếu hai người định cứng, thì có thể vui lòng làm cho chót được không?”

Đột nhiên mất đi sức lực, Stepth bắt đầu thở hổn hển, mắt nhắm hờ. Sâu trong tâm, Sora kết luận: Mất hết xúc sắc—mạng sống… không đời nào. Và thất bại do bị phản bội, trộm cắp… tuyệt đối không đời nào.

“Phản bội và giết chóc, mà, sao cũng được… Chúng ta có vấn đề khác phải lo rồi.”

Mắt cậu thẫn thờ liếc qua. Vừa nêu rằng mọi thứ cho đến giờ là “sao cũng được,” Sora tiếp tục nói với biểu hiện ác nghiệt trên khuôn mặt mà chẳng cho Stepth thời gian để phản đối.

“…Đây mới là thứ nhảm nhí thực sự. Trong tất cả, con đường có khả năng dẫn đến thất bại cao nhất của chúng ta chính là—”

Cậu nhìn theo cái bàn chơi bạt ngàn, bất tận và gọi tên nó.

“—chết đói.”

Cậu đang nghiêm túc.

“…Ếếếế…? Ừm… ý anh là sao?”

“He, he-he… tôi có hơi ngờ ngợ, nhưng thực sự cô vẫn chưa nhận ra hử…?”

“…Ngu si, hưởng thái bình… Những lời… thâm sâu đấy…”

Stepth nghiêng đầu bối rối, còn Sora và Shiro thì mỉm cười—dẫu là với những đôi mắt như cá chết.

“Vâng, tất cả hành khách, vui lòng, à, hướng sự chú ý sang bên trááái được không ạ?”

Những hành khách duy nhất là Sora và Shiro.

Stepth nhìn theo hướng Sora ra hiệu như hướng dẫn viên tua xe buýt. Ở đó cô thấy, trên “bề mặt” —trôi nổi trên mặt biển, những hòn đảo của Liên Hiệp Đông Bộ.

Phía bên trái. Không phải trên hay dưới. Có đất liền ở bên trái của họ.

“Ồ, và tiếp theooo, vui lòng nhìn sang bên phảảải đi ạ? Giờ có thể là gì đây ta?”

Chính là bàn chơi sugoroku quá đỗi khổng lồ được tạo ra bởi Old Deus. Những ô đất liền vặn xoắn, trôi nổi không cần vật chống đỡ, xuyên qua những tầng mây và còn vươn xa đến tận địa đàng.

Có thể bạn đã chứng kiến điều này nhiều hơn vài lần qua những trò chơi điện tử thiết đặt ở các thế giới giả tưởng. Những khối đá lơ lửng trên không trung, chẳng màng trọng lực, và một bệ đỡ để bạn bước trên chúng. Giống như dungeon cuối cùng trong F*9, hay The La*oons, hay The Kingdom of Zea*, hay tương tự thế. Vậy là bạn bước lên một trong những tảng đá ấy và từ từ nghiêng chín mươi độ theo chiều ngang. Lẽ thường sẽ khiến cho bạn phải ngã. Nhưng một số loại lẽ không thường áp dụng ở đây nói rằng bạn không sao cả. Đây là hội tụ của một đống đá lố bịch đi loanh quanh gây sự với trọng lực và luật tự nhiên, căng lên đến mức mỗi tảng đều bằng cỡ thành phố và được dán nhãn là một “ô.” Hàng trăm ô thành hình xoắn ốc lên qua cả bầu khí quyển—Phải trơ tráo lắm mới dám khẳng định đây là một bàn sugoroku… Giờ đã hình dung ra chưa nào? Xét đến hoàn cảnh, thật không thể tưởng tượng sẽ có người tự nhiên phát ngôn rằng Hay ho phết, mà phù hợp hơn phải là:

“………Đúng là một cái bàn game vặn vẹo, khủng bố…”

Đúng rồi, nó vặn vẹo. Và nó khủng bố.

“Rồiii! Một cái bàn game to vãi cả chưởng! Và sau năm tiếng đi bộ, chúng ta có thể ở đâu nào?!”

“……Chắc là, ô thứ hai.”

Phải, ô thứ hai—nói cách khác, tảng đá thứ hai.

“Chuẩn luônnnn! Với những sự thật ấy trong đầu—giờ thì! —cái câu hỏi mà cô đập cửa nhà để đưa ra (cụ thể, lí do tại sao chúng tôi lẩn trốn!) sắp sửa có được câu trả lời mòn mỏi chờ đợi của nó rồi đấy!”

Fffff. Sora hít một hơi thật sâu:

“Nó quá là too! Nó vãi là xaa! Chúng ta đi bộ năm tiếng và băng qua một ô sau khi thảy được sáu mươi hai đấy! Sẽ phải mất bao nhiêu ngày tháng đây hảảảả?!”

…ảảảả, ảảảả…

… ảảảả…

Trong cái ô trò chơi bị chế nhạo là “quá là to” này, tiếng hét của Sora vang vọng một cách vô ích… và cũng tan đi một cách vô ích tương tự.

“Thì nó là trò chơi… của một Old Deus mà… Chẳng phải anh nên… mong đợi nó… cực kì hay sao?”

Sora cười khinh bỉ trước lời nhạo báng ngập ngừng của Stepth trong lúc cô kéo mạnh xe kéo. Ra vậy.

“Hừm!! Đúng rồi. Tôi đã từng thấy những đội phát triển não tàn nghĩ là cứ làm cho map to với ngầu thì tức là game sẽ vui. Lấy ngân quỹ lấp vào kĩ năng thì chả thế mà, phải không?!”

Cùng là một ấn tượng mà cậu vốn luôn có khi chứng kiến những thế giới giả tưởng mà người ta phải lâm vào biết bao là rắc rối và mất thời gian của việc xây dựng những thành phố trên không. Chắc rồi, cậu còn chẳng thể hình dung phải tốn bao nhiêu sức lực để đạt được điều ấy, cơ mà… Tại sao! Làm gì không làm! Mà nhất thiết phải! Cho đất liền nổi trên không trung hả?! Gây sự với trọng lực không vì lí do gì có vẻ là một ví dụ hoàn hảo cho việc lãng phí năng lượng. Đứng trước kỳ tích theo nghĩa đen này, Sora vẫn cứ một mực rằng:

Cuộc sống ảo đã là đủ tốt rồi.

“Đã thế, sau khi làm ra cái môi trường to phát khiếp này, họ còn bảo chúng ta rằng nó là đường ray một chiều—mất lâu thời gian để boot nữa chớ…! Đây đúng là cái thế giới mở giả tệ nhất mà tôi từng thấy…”

Nó lại còn phải load.

Trở lại hai tiếng trước, trước khi Sora và Shiro trốn chui trốn nhủi sau khi cho rằng trò chơi của họ là bất khả thi. Họ đã đi bộ năm tiếng đồng hồ về phía ô được chỉ định bằng những chấm trên xúc sắc của họ: sáu mươi hai. Cuối cùng, họ cũng đi qua một ô để tới đường biên, tận cùng của mặt đất. Từ đó, họ được dịch chuyển đến ô tiếp theo trong khoảng chừng thờ gian cần để nấu Mì Ly. Rồi. đứng ở ô thứ hai, Shiro lầm bầm vẻ yếu ớt:

“…Số bước, đến thời điểm này…hai mươi ngàn, tám trăm ba mươi tư…”

Ngay cả với Sora, vốn chẳng phải chuyên gia toán học, cũng chẳng cần phải giải thích thêm gì cả. Chiều cao hiện tại của Shiro là 131 cm và khoảng cách bước xấp xỉ 0.48m. Từ đó, ta có thể ngoại suy kích thước của một ô: xấp xỉ 10 km! Họ đã được tự động dịch chuyển một vài km giữa các ô. Cho dù có loại trừ những mẩu dư ấy theo giả định rằng không cần phải băng qua nó, cái bàn đang xoắn quẩy đến tận thiên đàng này vẫn là 350 ô, tức là…

“…Còn ba ngàn năm trăm km nữa mới đến đích… Và cô ta bảo là, Tự đi bộ nhé, b*tch. Không có đường tắt đâu.”

Sora cười kiểu Ya don’t say? (Thôi khỏi nói nha?) với Stepth, người vốn chậm hiểu. Có lẽ minh họa theo cách này thì rõ ràng hơn: Nó xấp xỉ khoảng cách chiều ngang US hoặc là đi bộ hết chu vi Honshu, đảo chính của Nhật Bản. Mà khoan… Có lẽ một phép loại suy tốt hơn cho cư dân của thế giới này sẽ là:

“…Đại khái là khoảng cách từ bờ đông Elkia cho đến đảo Kannagari—đã rõ chưa nào?”

Sự làm rõ của Sora dập tắt ánh sáng trong đôi mắt Stepth. Giỏi giang trong chính trị, ngoại giao, và giao thương là vậy, hẳn cô phải biết như thế là bao xa. Ngay cả những con tàu đánh cá ngoài khơi nhanh nhất của Elkia cũng phải mất, trung bình, nửa tháng. Chưa nói đến việc bộ ba sẽ phải đi không theo đường, ngoài trời, nắng hắt vào mặt, và, bởi xúc sắc của họ đang hao mòn, trong bộ dạng trẻ con. Dưới những điều kiện ấy, Stepth phải gan lắm mới dám hỏi tại sao họ lại lẩn trốn. Nói thẳng thừng ra, thể chẳng khác nào hỏi con chuột trũi tại sao nó lại tự đào hố cho mình.

“…Trong trò chơi này, nếu chỉ còn một xúc sắc, ta không thể đi xa hơn được nữa. Nói cách khác, cho đến khi mọi người xuống còn một hoặc không, nó sẽ không kết thúc đâu.”

Nó là một trong những trò chơi mà có thể diễn ra mãi mãi… Ta thực sự phải ở trong nó suốt một quãng dài. Và nó càng lê thê ra, thì mọi người ngoại trừ Jibril (người không cần ăn hay ngủ) càng tàn tạ. Sora mỉm cười, miệng cậu khô đến mức có thể nghe thấy nó chem chép, và thừa nhận lí do mình gạt bỏ mọi thứ, gạt hết sang một bên, và trốn đi.

“Đi bộ cái khoảng cách như vậy còn chẳng phải khả thi, đúng không nào?! Chúng ta chỉ là máu và thịt thôi, biết chưa?! Chúng ta đói; chúng ta mệt! Xét theo quan điểm sinh học—theo bất kì quan điểm lí trí nào—khoảng cách đó có thể giết được người ta đấy!!!”

Những ngày xa xưa, tương truyền rằng con người từ mũi phía nam Châu Phi đã băng qua lục địa Á-Ấu hùng vĩ. Họ đi qua Indonesia bằng những con tàu gỗ và thậm chí còn đến tận cả Châu Mĩ. Nhưng sự kiên cường của những con người nguyên thủy này từ lâu đã mất đi đối với con cháu của họ. Đặc biệt là, những đứa trẻ may mắn của nền văn mình, hai game thủ hikikomori, đã chẳng còn lại lấy nổi một giọt. Việc đi một ô 10 km đã đưa họ đến cửa tử; Đây là hiện đại. Thực tế. Chẳng cần biết họ có cầm chắc chiến thắng đến thế nào trước khi trò chơi bắt đầu, cái điều cho là họ đã nhìn thấu nó rồi, phải không? Các yếu tố độc lập của trò chơi chẳng hạn như sự thiếu thể lực của hai người và thời gian trôi qua sẽ hủy diệt họ. Điều này, theo phán đoán của Sora, chính là hình thức lố bịch nhất (và theo đó thiết thực và hợp lí nhất) của sự thất bại. Cậu nhìn Shiro, người lại giở mặt tuyệt vọng, và Stepth, người đến giờ mới chìm vào nó. Cười khẩy, một lần nữa cậu lại được nhắc nhở về cái dòng thoại của nhân vật chính trong trò chơi nọ:

“Rút cục mình đã sai ở đâu?” 

Stepth sẽ trả lời rằng họ đã sai khi họ lẩn trốn, nhưng không phải vậy.

Họ đang thánh thức một vị thần.

Họ đang ở giữa dòng phản bội.

Nếu mất xúc sắc, họ sẽ mất mạng.

Nếu thua trò chơi, họ sẽ mất mạng.

Bạn có thể liệt ra bao nhiêu câu khẳng định nghe đáng sợ như thế cũng được, nhưng sự thật còn đó:

Nếu thiếu ăn, họ sẽ chết.

Đối mặt với mối đe dọa quá đỗi thực tế—và do đó dễ hiểu—của câu đơn này, chẳng còn gì quan trọng nữa. Trước điều ấy, Sora hỏi:

Ở chỗ nào mà mình lại sai đến mức chấp nhận những luật lệ ấy nhỉ?

Họ vẫn còn ở ô thứ hai.

Đã chín tiếng kể từ khi trò chơi bắt đầu. Tất thảy yên ắng. Trong một hồi rất, rất lâu, im lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng chim ríu rít và tiếng cây xào xạc. Chẳng còn tiếng bánh xe rục rịch nữa. Đến cả Stepth cũng đã khuỵu gối, không còn kéo xe. Cả Sora, cũng nằm bất động trong ánh hoàng hôn nhạt dần trong lúc đối mặt với thực tại một lần nữa. Trái ngược với phong cảnh nên thơ, nếu có người khắc họa lại khung cảnh này, nó sẽ được đặt cho nhan đề Kết Thúc. Nhưng rồi một giong nhỏ vốn lưỡng lự trong cuống họng dâng lên từ ngực Sora.

Tất cả những gì chúng ta đã làm là đi lang thang không mục đích.

Shiro, người đó giờ vẫn đang liên tục chọc ngoáy tablet, chờ cho pin chết dần, lên tiếng:

“……Nii… tính toán… xong rồi…”

Cô cho anh trai xem cái màn hình lập lờ, nhưng nụ cười thì còn rạng rỡ hơn gấp nhiều lần nữa.

Chút hy vọng nhỏ nhoi còn sáng chói hơn cả vì sao cho anh cô nhìn thấy—

“Wrraaa, rồi luônn!! Mặc xác Old Deus! Mặc xác Tet! Ê, ai bảo là, ‘Chúa lúc nào cũng ở trong tim’ ấy nhỉ? —Cụ thể, trong tim này luôn đấy nhé!!”

“Yaaagh! A-a-a-anh đang làm cái—? Aoo! Đ-Đau đấyyy!”

Thốt ra một tiếng kì lạ, Sora bế em gái mình, vị nữ thần, lên xe kéo, khiến nó lu về đằng trước và tay cầm đập thẳng vào mặt Stepth. Song vì thương tích đã được Mười Minh Ước bảo đảm là do tai nạn, mọi sự phản đối từ cô đã bị phớt lờ một cách ngoạn mục. Sora đặt Shiro lên vai và cười tươi rói quay cái tablet về phía Stepth.

Tai nạn thì cũng phải xin lỗi chứ, Stepth nghĩ, song có vẻ cô đã bỏ cuộc trước hai con người thiếu hẳn đi khái niệm lẽ thường này.

“…Bản đồ thế giới à? Mấy cái gạch đỏ này… là gì?”

“Là bản đồ bàn cờ—tấm bản đồ của vùng đất mà Old Deus sao chép!”

Shiro đã so sánh ô đầu tiên họ hoàn thành và vị trí hiện tại của họ ở ô thứ hai với các ô còn trông thấy được dọc theo vùng đất xoắn ốc khổng lồ. Cô bé cũng đã tính toán các khoảng và quãng tương đối của bàn cờ, với giả thiết rằng có 350 ô với tổng độ dài 3,500 km. Kết quả là một tấm bản đồ bàn cờ sao chép lại mảnh đất từ đầu đến đích.

“…Có…nhất thiết phải kinh ngạc đến vậy không?”

Sora, thất kinh trước kẻ phàm trần tội nghiệp không thể hiểu nổi tuyệt tác của một nữ thần, bèn la lối:

“Trời, nhìn kĩ hộ cái—chẳng hề có núi hay sông hay sa mạc gì hết!! Và đây là một vùng đất chăn nuôi gia súc, thấy không?!”

Phải. Theo như bản đồ Shiro đã làm ra, bàn cờ này xuất phát từ miền lục địa cũ của Liên Hiệp Đông Bộ—Lucia trung tâm của lục địa—tới vùng bắc-đông bắc. Nó tiếp giáp Thánh Địa, cắt qua lãnh thổ Elven Gard, cuối cùng chạm tới miền đất Elkia. Không một địa hình nào mà họ có thể băng qua bằng những trang bị hiện sở hữu. Thứ nữa, địa điểm hiện tại của họ là mảnh đất chăn nuôi gia súc ở miền đông nam Elkia, từng là Liên Hiệp Đông Bộ.

“Tức là vẫn có một tuyến đường chúng ta đi được—!!”

Vượt qua tuyệt vọng và chuẩn bị khởi hành, Sora ôm lấy Shiro và nhảy ra khỏi xe kéo. Chắc rồi, vẫn là một hành trình 3,500 km…

…và, buồn thay, vẫn chẳng hề có nổi một góc kiên cường nào của người xưa—cơ mà.

“Thế thì đi thôi, như câu truyện dân gian khai hóa ấy. Hãy để cho việc đi bộ được hoàn thành!!”

“Ý anh là tôi làm. Là tôi làm, phải không?!”

“Nghe đây, Ngựa Kéo Xe! Điều tôi đề xuất đó là chúng ta bắt lấy một phương tiện vận chuyển để kéo xe cho chúng ta!”

“Thì tức là tôi, chứ sao nữa?! Vừa gọi người ta là ngựa kéo xe còn gì, và anh đã bắt được tôi rồi đấy!!”

Sora phớt lờ mấy lời huênh hoang của Stepth và quay sang những gì còn lại trong xe, ấy là…

“Được rồi, Shiro. Ngựa hay bò—thì cũng chơi tất.”

“…Rõ…!”

Với sợi dây thừng và cái cuốc trong tay, Sora nở một nụ cười đáng sợ.

“A-anh tính ăn trộm ư?! Điều đó— M-Mà khoan, còn chẳng phải là chuyện đúng sai… Mười Minh Ước—”

Lời nói lí lẽ, tuy nhiên, vẫn cứ đụng phải cái nụ cười vô nghĩa ấy.

“…Nè, sao chúng ta không điểm lại mọi thứ mình đã làm cho đến giờ rồi nhỉ?”

Phá cửa và đột nhập. Sử dụng tài sản tư trái phép. Và để chốt lại—

“Về phần cô, chẳng phải có chiếc xe kéo ăn trộm cùng thiệt hại tài sản với cánh cửa bị cô phá đấy thôi?”

“ Hn, gh! …H-hư?”

Sora cười khẩy trong lúc Stepth dường như nhận ra điều này.

Giả như Old Deus tạo ra mảnh đất này không từ gì cả, thì lẽ ra đã không có nhà cửa. Nhưng tước chúng đi từ đất liền thì rõ ràng là phạm vào Các Minh Ước còn hơn bất cứ quyền bạo lực đơn thuần nào. Các Minh Ước là tuyệt đối kể cả là với Old Deus, đồng nghĩa với việc:

“Old Deus chỉ sao chép và dán đất liền vào bản đồ thôi… Mọi thứ ở đây đều lả bản sao của những thứ trên đất liền. Nó chẳng phải tài sản của ai cả—nên Mười Minh Ước không áp dụng.”

Do đó, chẳng có Ixseed nào ở mảnh đất này ngoại trừ những người tham gia trò chơi—tức chẳng có ai để mà Minh Ước áp dụng.

Trái lại, có những sinh vật sống mà Minh Ước không áp dụng: chim muông và cây cối, và gia súc cùng ngựa trên các cánh đồng chăn nuôi. Mọi thứ trên bàn cờ này, ngoại trừ các người chơi, đều có thể được sử dụng tùy ý!

“Nó là như vậy đấy! Trước tiên chúng ta phải bắt một phương tiện vận chuyển để kéo cái xe này.”

…Nói thì dễ hơn làm, Sora ngăn mình không nói thành lời.

“Ồ, vậy ra anh thực sự không có ý định để tôi kéo mấy người suốt quãng đường…”

“…Này nhé, bộ cô nghĩ tôi là loại người sẽ ép người khác kéo xe ba ngàn năm trăm ki-lô-mét hả?”

“Chỉ mới đây thôi, tôi còn chẳng nghi ngờ gì ráo. Anh đã nâng tầm đánh giá của tôi về anh lên một chút rồi đấy.”

“Thôi nào… Nếu tôi mà làm vậy, cô sẽ hoàn toàn kiệt sức…!”

Nếu cậu phạm phải lỗi lầm như vậy—

“Thế thì ai sẽ kéo xe hả?! Dùng cái đầu mà nghĩ đi chứ!!”

“Thật đúng đắn làm sao! Tôi đã tuân thủ cực tốt những ước tính trước của mình đấy nhé. ”

Ở cái thế giới mà Tet gọi là Utopia (Thiên đường) này, nơi mà mọi thứ được quyết định bằng trò chơi, chẳng đời nào có chuyện hai cái đứa hikikomori thất bại đây lại có khao khát đồng ý với việc lao động chân tay.

Nhưng nếu phải làm để thắng một trò chơi, thì họ phải làm, Sora đang nói. Phải chi hai anh em đã chứng minh những suy nghĩ thức thời như vậy ở thế giới cũ của mình, thì họ đã chẳng phải là hikikomori chút nào.

…Liếc nhìn biển bên trái, xa khỏi trò chơi, Sora lẩm bẩm:

“Mà tự nhiên nghĩ tới, bao giờ Chlammy và Fiel mới vào game nhỉ?”

“Ủa? Đây là một trò chơi được bắt đầu bằng Minh Ước mà, phải không? Không ai có thể xâm phạm vào—”

“Họ nên làm thế. Vả lại, làm lỗi game là chuyện bình thường mà, phải không?”

Mặc cho thắc mắc đa nghi của Stepth, Sora chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.

“—Được rồi, hãy xem loài động vật nông trại nào sẽ trở thành vật hiến tế quý tộc cho vinh quang của Immanity đây?”

“…Nii…Em thích, ngựa…nhưng em còn thích, bò moo-moo, hơn…”

Chộp lấy sợi dây thừng, Sora và Shiro tìm kiếm một thứ nằm ngoài Mười Minh Ước: một số sinh vật tội nghiệp bị tước quyền sống để làm cỏ cho Ixseed.

“…Shiro, Shirooo… Em lau nước dãi đi được không…?”

Stepth nay nhận ra hai con thú săn mồi như thể họ đã biến thành một cặp ác quỷ, nhưng họ lờ tịt. Họ sẽ vắt kiệt con mồi để nó chở họ, và khi nó chết đói, thì họ thịt nó luôn—!! Đó là lí do họ nêu rõ ra gia súc và ngựa. Trong trò chơi này, điều kiện tuyệt đối, tiên yếu nhất là sống còn… Đến lúc phô ra sự bẩn thỉu của loài người rồi đấy…!

Những bông hoa lớn nở rộ khắp đại dương. Những đóa hoa khổng lồ còn nán lại những con sóng ấy, tỏa cánh che phủ bề mặt biển, là những con tàu. Chúng lặng lẽ và chẳng có buồm lẫn mái chéo, không cả thiết bị đẩy, không cả cờ hiệu để biểu thị quốc gia của mình. Khung cảnh tượng của những con tàu này khi chúng lần theo những con đường hoa dọc mặt nước ráp nối liên kết của chúng một cách đầy sức sống.

Elven Gard.

Đây là những đóa hoa nổi được thêu dệt nên bởi ma thuật Elf trôi dạt trên mùi hương thì đúng hơn là trên mặt nước: vá-lu-plums. Chúng phấp phới qua đất liền và biển cả, mang lại sự nở rộ cho những loài hoa khác trong lúc vẫn không ngừng trôi. Tồn tại không chỉ một, mà vô số vá-lu-plums, tất cả cùng duyên dáng băng qua vùng biển nhiều đá từ tây sang đông mà không gây một tiếng động. Màu sắc rực rỡ, đội hình hoàn hảo, vận tốc đồng bộ; một khu vườn khổng lồ trải dài hàng chục km từ đầu đến cuối. Dẫn đầu là một bông hồng vá-lu-plum đỏ lớn hơn tất cả những bông còn lại, và trước mũi của nó một bóng đen đang đứng. Mái tóc và tấm mạng đen xôn xao trước làn gió mặn trong lúc cô chĩa ánh mắt sắc về phía trước, cô gái bóng tối…

“… …Hắt-xì!”

…hắt hơi một cách đáng yêu, hết lần này đến lần khác.

“… …Hă—hắt-xì! La—Lạnh quá… Ở đây lạnh quá, Fi ơi!”

“Chlammy? Sao không thôi ra gió và trở vào trong này đi? Bị cảm lạnh bây giờ!”

Cô gái Immanity tóc đen run rẩy với cái mũi chảy nước: Chlammy Zell. Cô gái Elven tóc vàng mở khăn choàng và ôm lấy người vừa nhắc: Fiel Nirvalen. Bước xuống khỏi mũi tàu, cô gái tóc đen hỏi:

“Hừừ… M-mà nè, Fi? Còn khoảng bao lâu nữa?”

“Hừm, cứ thế nàyyy… thế, cùng lắm là một tháng nữa thôi.”

“! …Lẽ ra khoảng cách này thì phải không mất đến một ngày chứ…!”

“Chúng ta đang lái những di tích đấy, biết chưaaa? Tập hợp chúng lại thì cũng mất thời gian như việc lái chúng thôi.”

Em biết rồi mà, Chlammy nói. Nếu họ đã không đi đường biển mà đi đường không—lối di chuyển ưa thích của Elf—thì mọi nơi trên hành tinh này chỉ đáng được gọi là “nhà hàng xóm.” Ở Elven Gard, tàu biển từ lâu vốn đã là những món đồ cổ bị vứt bỏ. Nhưng nay họ chẳng có lựa chọn nào khác ngoài nương vào những món di vật này. Chlammy bèn tặc lưỡi.

Đã vài tháng trôi qua kể từ khi cô và Fiel bắt đầu hoạt động độc lập so với nhóm Sora. Họ đã dành quãng thời gian đó làm việc không mệt mỏi để ngầm đục khoét Elven Gard, và đây là lần thanh toán cuối cùng. Tại cảng biển giao thương lớn nhất thuộc lãnh thổ Elven—bang Tírnóg— bắt cứ kẻ nào nhúng tay vào thể chế quyền lực, những thương buôn có sức ảnh hưởng, xí nghiệp liên quan, thậm chí cả thống đốc bang…. Hai người đã thách game với cái lũ ấy, nắm bắt điểm yếu của chúng, thay thế chúng bằng những gương mặt mới, và xâm chiếm trong im lặng. Thậm chí họ còn nắm chắc đa số ở Thượng và Hạ Viện và các guild để qua mặt những kẻ đứng đầu Thượng Nghị Viện và xê dịch chính quyền.

Tất cả đều cho thời khắc này.

Khi hai người ấy thánh thức Old Deus.

Một người con gái đã đẩy mình đi một quãng đường khá xa thay mặt cho hai anh em vượt quá sự mong đợi ấy. Trên chặng đường họ đã đụng phải biết bao là cây cầu lung lay, thế nhưng—

“…Nếu chúng ta không làm được, thì sẽ thành công cốc hết—và rồi mọi thứ sẽ—!”

“Ơi thuyền ơi… Chị biết, Chlammy à…”

Fiel vừa dỗ dành vừa ôm Chlammy, người đã định thần lại và đang cắn móng tay.

Phải rồi. Trò chơi này không thể kết thúc mà không có họ. Chlammy quắc mắt nhìn mảnh đất đồ sộ trôi nổi trên bầu trời—bàn cờ của Old Deus—và bặm môi. Họ đang dẫn dắt một hạm đội đến nơi ngay dưới nó ở Liên Hiệp Đông Bộ, trung tâm của vòng xoắn ốc—chấn tâm của trò chơi mà không được để cho kết thúc mà không có mình.

“…Fi, chị có thấy hai người đó đang làm gì không?”

“Sao, được chứ. Dĩ nhiên là được! ”

Đáp lại lời Chlammy, mống mắt và viên ngọc trên trán cô khẽ tỏa sáng. Giọng tuy có chút kiêu kỳ, nhưng cô nói bằng sự tự tin tự nhiên hết mức có thể.

Thân là một hexcaster, không một thứ gì ở mặt này của chân trời sự kiện có thể lọt khỏi tầm mắt của cô.

…Cơ mà.

“Ủa, chị thấy họ rồi, cơ mà điều họ đang làm, có hơiii khó nói.”

“… Hả? Ý chị là sao?”

“Ààà, họ chọc que vào con ngựa—a, và một con chó hoang phát hiện ra họ—và họ đang la hét vả bỏ chạyyy.”

…………

“ Cái lũ ngốc đó đang làm cái quái gì vậy nhỉ?”

Ngay cả Fiel cũng không thể đưa ra câu trả lời cho câu hỏi đau đớn ấy.

Ô ba mươi tám… bốn mươi hai tiếng kể từ khi trò chơi bắt đầu. Sora, Shiro, và Stepth cưỡi một cỗ xe phóng nhanh qua cao nguyên ẩm thấp. Theo như bản đồ của Shiro, thì đây là bản sao các-bon của mảnh đất ở xa hơn cả phía đông của bờ đông Elkia. Nó tiếp giáp lãnh thổ Sơ Bộ của Rừng Tinh Linh, thường được biết đến với cái tên Thánh Địa.

Lúc này, Sora chẳng thể nào biết đến những lời cằn nhằn viển vông. Nhưng ngồi trên cỗ xe rung lắc dữ dội ấy, cậu tự hỏi mình đang làm cái quái gì thế không biết. Chơi một trò chơi với Old Deus ư? Sống sót nơi hoang dã ư? Không phải. Có thể nói rằng cậu đang đúc kết triết lí về chủ đề… “quyền.”

Mười Minh Ước.

Chúng đảm bảo các quyền và ngăn cấm mọi thương tích hay cướp bóc, còn được biết đến là “bạo lực.” Nhưng ngay chính bản thân việc sống cũng đã là xâm phạm đến quyền của người khác.

…Không ai có thể sống một mình. Ở một mức độ nào đó để mà sống thì đồng nghĩa với việc làm phiền người khác hoặc chịu trách nhiệm cho những vi phạm nhỏ nhặt, nhưng không phải là không có cho và nhận. Cứ làm như vậy, thì đến một lúc nào đó, không tránh khỏi người ta sẽ chạm đến một ranh giới mà không thể lùi bước. Không thể tránh khỏi sự đối chất giữa hai quan điểm không thể hòa giải… Sự mâu thuẫn ấy chính là điều mà các Minh Ước tránh; nó yêu cầu người ta giải quyết với nhau không phải bằng đấu tranh mà bằng các trò chơi. Song điều đó vẫn không thể giải quyết sự mâu thuẫn cơ bản hiện hữu trong cuộc sống: rằng ta phải giết, phải xâm phạm một cuộc sống khác, để được sống. Đó là lí do tại sao các Minh Ước xác định rõ rằng sự đảm bảo quyền chỉ nên được áp dụng cho các Ixseed. Bất cứ thứ gì ngoài các Ixseed đều có thể bị giết hoặc tiêu thụ, theo đó giải quyết mâu thuẫn cơ bản ấy. Phải, quả đúng là Mười Minh Ước tuyệt vời—!!

Mà khoan, nếu không phiền, chỉ một chút thôi trước khi hát những lời ca tụng ấy. Các quyền được bảo đảm hoạt động theo cả hai chiều mà, phải không? Đồng thời, các quyền không thể nhường lại cũng là các nghĩa vụ không thể đùn đẩy, đúng không nào? Thế nên, các quyền có thể bị xâm phạm cũng sẽ là các nghĩa vụ có thể bị chối bỏ, chuẩn chứ? A… thật là uyên thâm quá chừng, Sora suy nghĩ trong sung sướng. Quyền lợi và tự do thì đi kèm với nghĩa vụ và trách nhiệm… Quan niệm này vẫn còn đang được tranh cãi ở Trái Đất, nhưng ở thế giới này, nó có thể được gói gọn một cách rõ ràng, đơn giản hơn, chỉ bằng một câu:

Ăn thì được, nhưng bị ăn thì chớ có kêu ca nhé, chuẩn chưa nào?!

“Rrrrauughh! Thôi nào! Cái xe này không đi nhanh hơn được nữa à?!”

“Cái thứ tạm bợ thế này á?! Đi nhanh nữa là lật luôn đấy nghe chưaaaa!”

“…N-Nii…! Lửa, thêm… lửaaa…!”

Đằng sau cỗ xe nghiêng ngả, một đàn quái vật đuổi theo họ với nanh và vuốt giương ra. Đời đến đây là hết, Sora cảm thấu trong đáy lòng. Cậu vung vẩy và quăng mấy ngọn đuốc, rồi lăn lộn, chật vật vì cuộc sống thân yêu.

Họ đã đuổi theo một con ngựa, rồi bị một con chó đuổi lại, thành công đuổi nó đi, và cuối cùng bắt được con ngựa. Họ đã áp dụng các kĩ năng tẩu lái lừng danh của Stepth, tài kĩ sư của Shiro, và kỹ xảo thợ mộc cập rập ngày Chủ Nhật của Sora để lắp ghép lại với nhau một thứ có thể được gọi là xe ngựa. Đến lúc đó thì mười tám tiếng đã trôi qua. Sau biết bao việc nhọc nhằn đủ để lấp đầy một quyển sách, Sora và Shiro đã đưa dây cương cho Stepth và lăn đùng ra phía sau. Lấy thanh âm nhịp nhàng của bánh xe làm bài hát ru, hai người họ trôi dạt vào giấc ngủ sâu và không màu mè. Họ mơ rằng họ đã vượt qua cái khúc thuyết phục chuyện trò chơi này là bất khả thi và hiện đang đứng ở nơi khởi đầu một hành trình đầy khả quan… Chữ cái tiếng Nhật cho từ “thoảng qua” được viết với “nhân” (người) ở bên trái và “mộng” (giấc mơ) ở bên phải—và quả thực, thoảng qua thôi, giấc mơ của họ đã tan tành từ một vài tiếng trước. Nghe thấy tiếng Stepth thét, họ quay ra nhìn thấy khung cảnh của địa ngục. Theo đó, họ đã bị một đám chết chóc đuổi tới ô mười hai, và sự là vậy.

“Trời!! Đừng có bảo thế giới này thực sự là cái kiểu vừa bước ra khỏi thành phố cái là biến thành chốn kiếm và pháp thuật nghiêm túc luôn đấy nhé?! ‘Thiên đường nơi mọi thứ được quyết định bởi trò chơi’ cái mông! Chắc chắn phải rì-pọt cái thằng Tet ấy với bên JAR* vì tội quảng cáo láo mới được!”

Lần đầu tiên cảm nhận quá rõ nét rằng thế nào là sống trong một thế giới giả tưởng, Sora than vãn với đôi mắt ngấn lệ. Một môi trường mà ngay cả việc di chuyển qua các ô cũng đủ khiến tâm hồn tan nát. Cậu luận ra rằng, chí ít nếu không có địa hình cấm, thì còn hy vọng… cơ mà có ai bảo gì về quái vật đâu—!! Khoảng cách giữa đôi bên đang hẹp dần, và cỗ xe ngựa tạm bợ, rú rít thì có khả năng tan tành bất cứ lúc nào. Nếu điều đó xảy ra, họ sẽ chỉ còn một con đường duy nhất—làm “cỏ” …

“Những con quái vật thế này lẽ ra phải không tồn tạiii chứ! Chúng ta đang ở đâu vậyyy?!”

“…H-hiện tại… ở gần… Thánh Địa… Rừng Tinh Linh…!”

“Ồ! Tin tốt nè, Sora! Những con thú này chỉ trú ẩn ở ven Rừng Tinh Linh thôi! Nếu qua được thì chúng ta— Ê nghe tôi đã! Đừng có nhảy ra khỏi xe mààààà!!”

“…Nii… Nii! Anh phải, sống…!”

Sora, bị nỗi sợ bao trùm trong vô thức, thở gấp gáp, gần như đã định từ bỏ việc bấu víu lấy cuộc sống này.

Bình tĩnh. Khi một người dị giới bị quẳng vào một thế giới giả tưởng nghiêm túc, anh ta sẽ làm gì để sinh tồn?

…Chắc xu hướng là chiến đấu bằng sức mạnh tối thượng của người được chọn hay mấy loại cheat kiểu thế nhỉ? Cơ mà… Sora liếc nhìn đám lổn nhổn đang cuồn cuộn theo sau mình và cười khúc khích. Cậu và Shiro là những đứa hikikomori ẻo lả, những game thủ thất bại tự do và dễ dãi. Họ vốn chẳng có tí kinh nghiệm gì về việc đối mặt với cơn khát máu nguyên thủy, chứ đừng nói là trở thành con mồi. Ở thời hiện đại Nhật Bản, người ta phải có loại cuộc sống thế nào mới dẫn được đến sự phát triển lòng can đảm để đối mặt với đám quái vật lao xổ vào như thế này cơ chứ?

Kiếm thuật OP ư? Pháp thuật OP ư? Hay là siêu năng lực trực tiếp? Mà không, không phải; mấy cái đó sai hết. Không, để tôi nói! Con người chúng ta không phải là giống loài chiến đấu theo những cách như vậy, phải không nào—?! Trước cái chết sắp xảy đến, Sora bèn nắm tay em gái mình.

“…Shiro. Khi trở lại Elkia… chúng ta phải bắt họ phát triển súng trường bắn tỉa…”

Mắt nhìn xa xăm, cậu giương ngọn cờ.

Họ đã hạ những con quái vật từ xa, từ một phía, không cho phép phản công, lén lút, chắc chắn. Đó mới là cách con người hiện nay chiến đấu, Sora tâm đắc. Thế nhưng…

“…Không…”

Shiro sỗ sàng bác bỏ lời đề xuất của anh trai mình.

“…Nii, đốt thì sao…? Bằng chất nổ mạnh… Cùng thả C6H6N12O12 mỗi ngày nhé?”

Đôi mắt bừng sáng một cách kì lạ, cô bé đưa ra gợi ý của riêng mình, khiến Sora chợt rùng mình.

Súng chỉ dành cho bọn ẻo lả thôi.

Từ giờ trở đi, hãy đốt rừng mỗi ngày.

Đánh bom rải thảm nó cho đến khi nó trở thành bình địa.

Thật đúng là thiên tài, cô em gái thân yêu của cậu. Phải, đó là cách mà con người—

Một tiếng va đập lớn kéo cậu từ những suy nghĩ thoảng qua về với thực tại. Một con quái vật vừa mới cào vào chiếc xe ngựa gỗ như thể phết bơ.

…Hừm. Có vẻ chúng ta đang thực sự ở sâu trong một đống rác rưởi.

“Lỗi anh, Shiro… Có vẻ anh đã làm sai gì đó. Sắp sửa game over rồi.”

Lầm bầm với đôi mắt vô hồn, Sora phân tích các yếu tố trong thất bại của họ và rút ra kết quả.

Mình đã sai ở đâu nào? Thách thức một vị thần ư? Đánh giá sai khả năng sống sót của một lũ tật nguyền? Hay có khi nào… là được sinh ra ở thế giới này chỉ để còn zin? Shiro thì thầm trước khúc u sầu của Sora:

“…Nii…chết, còn trinh… thấy thế nào?”

“Aaa… nói giảm nói tránh nhé, anh nản đến mức muốn chết luôn ấy… hờ-hờ…”

Haizz… loài người thì yếu đuối. Họ thua, và họ thua và thua và thua, và họ nghiến hàm răng, và họ thất vọng nhìn lại lí do thua của mình. Cho dù vậy, họ vẫn bước, vẫn nói, Lần sau, ta thề, lần sau, cho đến khi ngày đó tới khi mà, cuối cùng, họ thắng. Sora dượt lại tất cả các vấn đề và nỗi hối hận từ cuộc đời hiện tại của mình. Trong cuộc đời kế tiếp, cậu sẽ bắt đầu từ việc làm thế nào để mất trinh. Không hẳn là cậu ý tưởng để thực hiện đâu… cơ mà nhé, cậu có thể phó thác cho bản thân kế tiếp cơ mà. Chúc may mắn!

Như vậy, Sora yếu ớt vung vẩy cả bốn chi và kết thúc cuộc kiểm đếm cuộc đời mình.

“Nii…”

Shiro khẽ thì thầm trong khi cưỡi lên người Sora, hơi thở gần đến mức cậu có thể cảm nhận được. Cô cúi thấp mặt để che đi gò má ửng đỏ.

“…Được rồi… trước khi chết… chúng ta có thể…”

Dỡ quần áo để lộ ra làn da trắng muốt, đôi mắt sáng long lanh một cách mê đắm lòng người—

Giờ, thì. Sora, còn zin, chết ở tuổi mười tám. Ở vào điều kiện bình thường, ở tình huống này ta sẽ làm gì—? Dễ thôi: Không gì cả. Đây là Shiro. Em gái cậu. Tuổi mười một—hiện còn xấp xỉ 8.8 sau khi mất hai xúc sắc. Giữa sự điên đảo đang diễn ra, liệu tâm trí cậu có còn đủ rõ ràng để quở trách con bé vì tội để lộ ra tí da không? Nhưng mà, đối mặt với viễn cảnh rất thực về cái chết của mình, còn chẳng biết mình mơ hồ ra sao, Sora đi đến một sự giác ngộ.

Cậu nghĩ lại về những bộ phim Mĩ chiếu trên tivi hàng tuần.

Một vài người không tên làm tình ở ngay giữa cái cảnh sống chết điên đảo, cắt đứt hoàn toàn liên hệ của Sora với bộ phim. Từ lâu cậu vốn đã hoài nghi những viễn cảnh ấy; Lẽ ra họ nên chết đi thôi—cậu nghĩ thế—nhưng nay cậu nhận ra rằng mình mới là người sai lầm. Giờ thì mình hiểu rồi—họ… tất cả họ—

—họ đều còn trinh!

Nếu như sắp sửa sang đến kiếp sau, liệu bạn có nghĩ đến việc làm chuyện ấy trước khi chết không?! Thông cảm với Hollywood hơn bao giờ hết, Sora với tay về phía thớ thịt ấm phô ra trước mắt—

“Ê, mấy người kiaaaa! Giờ này mà còn làm cái gì sau đó thế hả ?”

Đúng lúc ấy, một tiếng va đập thứ hai vang lên. Cỗ xe ngựa bật nảy, văng hai người Sora lên không trung. Vừa xảy ra chuyện gì vậy—? Sora còn chẳng có thời gian xem xét khi mà theo phản xạ cậu đã quàng tay quanh người Shiro. Họ va xuống đất, theo đà lăn đi… Và khi ngẩng đầu dậy giữa cơn đau ê ẩm—

Có một con quái vật thực thụ.

Một cái hố tròn khủng bố được hình thành trên đất đen mềm. Chính giữa trung tâm, bất tỉnh nhân sự, một con quái đang nằm gắng thở những hơi cuối cùng của nó. Cúi mình bằng cả hai tay hai chân trên người nó là một con thú hình người nhỏ bé và đáng yêu trông có vẻ bối rối.

“T-Thức ăn của ta! Mấy người không có phần đâu, des! L-Là lỗi của mấy người, des!!”

Một cô gái nhỏ trong bộ quần áo phong cách Nhật Bản, đang ngoe nguẩy chiếc đuôi lớn và đôi tai cáo, đeo ba lô trên vai. Đang nheo mắt nhìn xuống vẻ không bằng lòng chính là Izuna Hatsuse.

……

“…Nè, nhắc cho tôi tại sao cô lại bảo những con quái vật thế này lẽ ra ‘không tồn tại’?”

Sora kiểm tra xem Shiro, người đã ngất đi trong tay cậu, có bị thương không trước khi kiểm tra mình. Cậu kết luận rằng, bằng một loại phép màu nào đấy (xét việc họ ngã ra khỏi một cỗ xe đang chạy) mà về cơ bản là họ không hề hấn gì—cũng là lúc, cậu đưa ra câu hỏi không thể trả lời của mình cho Stepth, người tương tự có vẻ không hứng chịu thương tích nghiêm trọng nào.

“…Hầu hết những loài động vật lớn đều đã tuyệt chủng trong cuộc Đại Chiến… Vả lại, như anh có thể đoán—”

Tình hình tự nó đã nói lên. Izuna đã làm rung chuyển mặt đất chỉ với một bước. Rồi cú đánh—mà không, cú đập— của cô bé đã nhấc bổng mặt đất và tạo thành một cái hố. Có lẽ bởi việc “tấn công” thứ mà cô bé gọi là “thức ăn” sẽ khiến cho thức ăn không còn nguyên vẹn nữa, đàn quái vật đều đã tản ra như nhện con. Trước một Izuna đứng ở đỉnh của chuỗi thức ăn, điều đó chẳng có gì là lạ.

“—những chủng tộc khác ngoài Immanity… đều có cách riêng của họ trong việc tiến hành săn mồi và phòng thủ… Thì, đấy…”

“…Ra vậy,” Sora vừa nói vừa nhìn lên thiên đàng. Quyền hoạt động theo hai chiều và cũng là nghĩa vụ. Nhưng liệu các quyền và nghĩa vụ đó có thể được đảm bảo nếu không có Minh Ước hay không thì…

“…Nii, thế giới này… không quá tốt… với bất kì ai… ngoại trừ các Ixseeds…”

Vừa thoát khỏi số phận của con mồi, Sora và Shiro thầm nghĩ: Loài người là những sinh vật cơ hội. Giờ cảm thấy thương hại cho đám quái vật chỉ mới lúc trước còn đe dọa mạng sống của họ… Thì… có lẽ đây chỉ là cái tôi của kẻ sống sót chăng…?

 

“N-Này nhé, mấy người không có phần đâu, des! T-Tôi giận mấy người, desu!”

Nhưng nếu lũ khốn mấy người cứ khăng khăng thì, cho cắn một miếng đấy. Izuna trừng mắt còn Sora và Shiro thì mỉm cười và giơ ngón tay cái.

“…Đừng lo, Izzy… Em đã… cứu mạng bọn chị rồi… Vả lại…”

“Theo tôi, là con người—chúng ta phải xem xét mình có đang ở bờ vực chết đói hay không đã rồi mới tính đến chuyện ăn thứ này, phải chứ?”

Ném thẳng cái sinh vật chui ra từ Resid*nt Evil vào đống lửa, họ khoan thai từ chối việc tham dự.

Vài phút sau, trong lúc Izuna ngồi lịch sự trước bữa ăn của mình, Sora chỉnh lại cỗ xe và hỏi:

“…Nè, Izuna. Sao bắt có một con vậy?”

Nhóm của Sora không thể là những người duy nhất bị cái đói chầu trực. Izuna chắc cũng ở vào hoàn cảnh tương tự. Chẳng phải nên trữ nhiều thức ăn nhất khi có thể sao? là động lực cho câu hỏi của cậu.

“Săn bắt nhiều hơn nhu cầu là điều cấm kỵ, des… Xẩu hổ lắm, des.”

Đột nhiên, Izuna cung kính chắp hai nắm tay lại và cúi đầu vẻ biết ơn trước sinh mạng và mình vừa tước mất. Chắc hẳn là phong tục của Liên Hiệp Đông Bộ. Thấy thế, Sora, Shiro, và ngay cả Stepth cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Được bao bọc bởi nền văn minh, ta dễ dàng quên đi rằng ăn uống là một phần của cuộc sống. Thật là một cung cách trước khi ăn đáng yêu mà đứa trẻ này có… Nữ thần ơi, phải chăng nhỏ là một vị thánh—?

Họ đã chân thành cảm khái như vậy cho đến khi màn bộc phát liền đó của nhỏ phá hoại tất cả.

“Pfff?! Đ-đệch, cái đống sh*t này tởm chết đi được ấy, des! Thế [bíp] nào mà mình lại phải ăn cái thứ [bíp] có vị như [bíp] này, des?!”

Đấy là chỉ vừa mới cắn một miếng.

“Ê-ê… Nhìn kiểu gì thì cái đó trông cũng không ăn được đâu…”

“Đ-đã săn được, thì phải ăn cho sạch, des! …Ergh…”

Cho rằng ấy là điều chí ít họ có thể làm cho Izuna, người vừa cứu mạng họ và mặt đang tèm lem nước mắt, nhóm Sora lấy chút gia vị từ trong túi ra và làm điều nhỏ nhặt trong khả năng của mình…

“Làm thứ này á…? …Khoan, trước hết, đây là cái gì mới được?! A-Anh định cắt chỗ—? Nè, anh có chắc cái này ăn được không đấy?! Eeegh, S-Sora! Có cái gì xanh xanh nhớt nhớt chảy ra nè!”

…Hay đúng hơn là, họ bắt Stepth làm cái điều nhỏ nhặt trong khả năng ấy và nghe cô rít lên không ngớt mồm. Nếu như khứu giác của một Werebeast cho rằng nó ăn được, thì có lẽ là được, dù rằng Sora và Shiro cũng phải chào thua…

Trong lúc quay những xiên thịt Stepth vừa chuẩn bị trên đống lửa, Sora hỏi:

“…Mà nè, Izuna, sao em vẫn còn ở quanh đây vậy?”

Họ đang ở ô ba mươi tám, chỉ chưa đầy 380 km tính từ điểm xuất phát. Dù rằng có chín xúc sắc ở ngực Izuna, giảm tuổi thọ của nhỏ đi một phần mười, những khả năng thể chất vượt trội của nhỏ… không thể nào có chuyện lại thua một con ngựa.

Izuna, người lẽ ra đã phải dẫn trước, chỉ nheo mắt và rên rỉ đáp lại.

“Tôi giận mấy người, des… ‘Nêu lựa chọn đầu tiên của Sora ở phân cảnh chọn vợ trong lần đầu tiên cậu chơi DQ5’… Rõ ràng là mấy người đã viết cái thứ nhảm nhí đó, des!”

Àààà… Sora và Shiro nhận ra liền bật cười. Nhỏ đã đặt chân vào “Nhiệm Vụ” mà Sora viết—nói cách khác, là tại đây, ô thứ ba mươi tám. Dĩ nhiên không thể trả lời, Izuna đã được trao cho phần thưởng trọng đại đó là “không-thể-di-chuyển-trong-bảy-mươi-hai-giờ-đồng-hồ.” Và sau khi bảy mươi hai tiếng trôi qua, một xúc sắc của nhỏ sẽ thuộc về Sora. Như thể việc nhớ lại vừa đổ thêm dầu vào lửa, trong cơn bực tức Izuna đứng phắt dậy tru tréo vẻ hăm dọa.

“Cái quái gì thế, des?! Ít ra cũng phải theo cái mớ luật đi chứ, des!”

12:

Tuy nhiên, những NHIỆM VỤ thuộc các loại sau đây là KHÔNG HỢP LỆ:

12b: NHIỆM VỤ chỉ có thể được hoàn thành bởi người giao hoặc không người chơi nào có thể hoàn thành

Quả nhiên, luật đã ra như vậy. Thế nhưng.

“Êeee, ê… Cái người đẹp tai thú bé nhỏ này, phải biết tôn trọng đúng người đúng việc chứ. Shirooo?”

Shiro liền gật đầu và gõ đáp án vào điện thoại để Izuna không thấy được.

Rodrigo

“Đúng rồiiii! Đến Shiro còn biết! Thế nên Nhiệm Vụ này là hợp lệ. ”

Những nhiệm vụ hoặc là không thể được hoàn thành bởi bất cứ ai ngoài người viết hoặc là không ai làm được thì đều không hợp lệ. Chẳng hạn như Jibril viết, Sử dụng sức mạnh của bản thân để dịch chuyển. Theo đó, nó cũng hướng đến việc cấm các lệnh bất khả thi như Dự đoán chính xác năm bạn sẽ chết. Ngược lại, nó hợp lệ miễn là có ít nhất một người biết cách đáp lại chính xác.

“Thế tức làààààà! ‘Nêu ba chế độ mod cho phép bạn di bết cái lũ khốn ra lệnh giết Paarthurnax,’ hoặc ‘Nêu tên ba porn game đầu tiên đầu tiên Sora mua để kỉ niệm bước sang tuổi 18, tim cậu đập thình thịch’ thì sao nào?! Những câu hỏi quá khả nghi về tính trả lời nếu mà không có kiến thức về thế giới khác—mà không, cho dù có chăng đi nữa—như thế thì vẫn đều được hết!! Thông ra chưa?!”

Sora vừa nói vừa nhảy múa, với ánh nhìn trên khuôn mặt như thể khiêu khích cho đến cả Phật cũng phải vả cho không trượt phát nào.

“…Nii, siêu bỉ ổi… siêu epic…”

“—Đúng là quá đáng… Chẳng trách Izuna giận…”

Shiro và Stepth lần lượt công nhận cậu bằng sự khâm phục và sự kinh tởm.

Đã theo luật rồi đấy… Thịt xong rồi nè, Izuna. Hy vọng là giờ ngon hơn chút.”

Sora mỉm cười và đưa một xiên cho Izuna đang phồng má, người lên tiếng sau một lát.

“…Ngon hơn một chút xíu, des. Nãy có vị như phân nguyên chất còn giờ chỉ là phân thôi, des.”

Izuna tọng cả xiên vào mồm, cơn giận liền nguội bớt, chiếc đuôi hăng hái ngoe nguẩy.

“……”

Sora sâu sắc nhận thấy Stepth đang nhăn mày vẻ đa nghi và bật cười.

Cậu có thể đọc sự ngớ ngẩn của cô dễ như trở bàn tay. Dẫu có theo luật hay không, cái “Nhiệm Vụ” ấy rõ là một trò bịp rẻ tiền. Sau khi bảy mươi hai giờ đồng hồ trôi qua, Sora sẽ lấy xúc sắc của Izuna—mạng sống của nhỏ. Cậu đang giết đi một phần mười của em ấy, vậy mà Izuna, dẫu có nhìn thế nào, đã giúp cậu. Tại sao thay vì để cậu chết, nhỏ lại hăng hái như vậy? Tại sao mà, như Sora đã ám chỉ, họ phản bội nhưng không giết lẫn nhau?

“…Sora, Shiro. Tôi sẽ—không thua mấy người, des…?”

Izuna đang hỏi như để xác nhận điều gì đó, câu phát biểu được phát âm nghe như câu hỏi. Sora và Shiro bèn chìa ra tất cả những xiên còn lại.

“Bọn này đã cảm ơn nhóc vì ơn cứu mạng rồi nhé. Nếu nhóc nghĩ bọn này sẽ đền đáp đặc biệt như kiểu để nhóc thắng, thì tốt hơn hết nên nghĩ lại đi. ”

“…Izzy, sẽ được, phần quà an ủi… Bọn này mới là… người chiến thắng…”

“Việc xem nhẹ cái người vừa cứu mạng hai người ngay lúc hai người định từ bỏ, không chỉ game mà còn cả cuộc sống, thật đúng là không còn gì để nói mà…”

Stepth rên rỉ, từ ghê tởm chuyển sang sợ hãi.

“……Mm! Nhào vô kiếm ăn, des!!”

Izuna, như thể vừa tìm ra mọi câu trả lời trên gương mặt của họ, nhai sạch tất cả chỗ xiên cùng một lúc và nói, mỉm cười thật tươi:

Măm-măm… Tôi sẽ vượt mấy người nhanh thôi, des. Cứ sẵn sàng đi, des.”

Liền đó, nhỏ ôm lấy đuôi và cuộn thành một quả bóng, mồm vẫn còn đầy thịt. Sora và Shiro đứng dậy khi thấy Izuna cho biết rằng nhỏ sẽ ngủ cho đến khi bảy mươi hai giờ đồng hồ trôi qua.

“Thế chắc là chúng ta nên đi tiếp thôi. Xe xiếc ổn chứ?”

“Ư-ừm, đại khái… Mà nè, chúng ta cứ để Bé Izuna ở đây vậy sao?! Nguy hiểm đấy!”

“Ừ… Rất chi là nguy hiểm—cho chúng ta.”

Nghe Sora vừa nhận định vừa thở gấp, mặt Stepth đột nhiên cứng đờ. Lắng nghe thật kĩ là có thể nghe thấy—sự hiện diện của những con quái vật đã tản mác ra trước sự xuất hiện của Izuna và hiện đang trực chờ cho nhỏ đi ngủ. Mục tiêu của chúng, dĩ nhiên, không phải Werebeast đang ngủ kia. Chẳng có lí gì lại đi nhắm vào thú săn mồi. Theo lẽ tự nhiên, sự chú ý của đám sinh vật đều ấn định vào ba cái người nấp bóng sư tử kia.

“…Hãy tử tế chấp nhận lòng tốt của Izuna—và phắn ra khỏi đây trong lúc em ấy còn thức đi.”

Izuna khẽ mỉm cười, nghe vẫn chưa thiu thiu ngủ và do đó vẫn còn là mối đe dọa với đám quái vật xung quanh họ. Trông thấy nụ cười ấy—và nét run sợ trong giọng Sora—cả ba người mau lẹ nhảy lên xe và phóng vụt mất.

Ô thứ năm mươi chín… bảy mươi tám tiếng kể từ khi trò chơi bắt đầu. Cỗ xe ngựa cùng ba vị hành khách phi nước đại theo gờ một vạt vách đá. Theo như bản đồ của Shiro, địa hình ở ô này là bản sao của địa hình ở phía xa biên giới đông bắc Elkia. May mắn thay, đây là hẻm núi rộng nhất trên Disboard, được biết đến với cái tên Vực Quên Lãng. Đường nứt xanh chói lọi trên mặt đất trải rộng cắt qua một biển và hai lục địa được cho là vết tích của tàn cuộc chiến tranh, Trận Chiến Cuối Cùng. Lắng nghe tiếng sấm sét còn rầm rì dưới đáy hẻm—cặn dư của sức mạnh đã tạc lên hành tinh—Sora thầm nghĩ:

Đã hai mươi mốt ô kể từ khi tách khỏi Izuna. Vùng lân cận Rừng Tinh Linh hẳn đã bị bỏ xa. Theo thông tin của Stepth, ngoài vùng quanh đó ra thì chắc không còn quái vật nào nữa, nên có lẽ là chúng ta đã thoát khỏi vùng nguy hiểm. Giờ là an toàn rồi. Chắc thế, chắc thế, chắc thế, chắc thế nhỉ—!!

“Không tin! Đừng hòng anh mày tin nhá!! Ai bám đuôi chúng ta cơ? …Khôngggg aiii ááá—! Có phải chúng đang đợi chúng ta mất cảnh giác không?! Hả?!”

“…Đừng hòng, dụ được ta… Ngươi ở đâu? Ngươi đang trốn… ở đâu nào…?”

Sora và Shiro đang đề cao cảnh giác và hành động như đám người chơi yếu bóng vía ở giữa game kinh dị, liên tục phát hoảng lên trước mấy cái xác chết bất động và chẳng bao giờ có tiến triển gì cả. Họ vẫn đang dè chừng quái vật mặc dầu camera tế bào của họ có zoom lên cũng chẳng thấy gì sất.

“…Tôi hiểu cảm giác của mấy người, nhưng đã một ngày rưỡi rồi đấy! Chẳng cần phải lo nữa đâu…”

Quả thực, đã ba mươi sáu tiếng trôi qua kể từ lần cuối cùng họ bắt gặp quái vật. Đi liền một mạch mà không ngơi nghỉ, mấy con ngựa (bao gồm cả Stepth) đã tới giới hạn, và dọc đường họ đã phải xen vào chút giải lao. Những lúc ấy, Sora và Shiro đã thay phiên nhau canh chừng, nhưng chẳng có con quái vật nào cả. Rút cục, Stepth cũng hết chịu nổi cái chứng hoang tưởng bất tận của họ.

“—Shiro, em nghĩ sao? Có lẽ giờ anh đã sẵn sàng từ bỏ nghi ngờ vì lợi ích cho sự an toàn của chúng ta chăng?”

“…Em sẽ tin… điều anh nghĩ…”

Hừm. Thế là xong.

“ Chúng ta sống rồi, Shiro ơi.”

Thút thít đoạn, Sora và Shiro ôm trầm lấy nhau và lăn ra trong xe. Những giọt nước mắt lăn trên má, họ gật đầu với nhau như thể dám chắc rằng cả hai còn sống.

…A, ôi bầu trời trong xanh. Đến cả cái mặt trời đáng ghét đó nay cũng thật đỗi thân thương biết mấy. Hai người nheo mắt.

“Hãy tha thứ cho mọi lầm lỗi—hãy ban phước cho muôn vật…”

“…Hallelujah… Buồn ngủ quá…”

“H—hơ—ê này?! Nếu mấy người mà ngủ bây giờ là chúng ta gặp rắc rối to đấy!!”

Bị kích động trước sự xoay chuyển đột ngột của hai người họ, Stepth, vẫn cầm dây cương, chỉ về phía trước và la lớn.

“Còn ba ô nữa là đến ô sáu mươi hai rồi! Một mối nguy—một Nhiệm Vụ khác—đang chờ chúng ta đấy!

Mối nguy? Nhiệm vụ? —Hửm. Sora nghiêng đầu. Quả đúng là, họ vốn đang tiến về phía ô thứ sáu mươi hai theo xúc sắc. Một khi dừng lại ở đó, họ có thể mong đợi một “Nhiệm Vụ” ai đó viết sẽ kích hoạt.

“…So với việc bị quái vật đuổi, bất kì Nhiệm Vụ nào cũng đều dễ ăn hết…”

Sora đã suy nghĩ cẩn thận để đi đến kết luận nghiêm túc này, còn Shiro thì nghiêm chỉnh gật đầu đồng ý. Trong cái trò chơi lấy đi xúc sắc—mạng sống— của người khác và gián tiếp giết lẫn nhau này, mối nguy lớn nhất là các… Nhiệm Vụ. Thế nhưng theo những gì họ cân nhắc, so với chết đói, làm việc quá sức, và bị ăn thịt, Nhiệm Vụ ở khá là tít dưới trong cái danh sách ấy…

“……T-Tôi thấy có chút thuyết phục, nhưng nguy hiểm vẫn còn đó! Xét cho cùng—”

Giọng của Stepth bị cắt ngang còn tầm nhìn thì đen kịt. Cỗ xe hẳn đã đến điểm cuối của ô năm mươi chín. Họ được đưa vào một khu vực kì lạ phủ đầy sương đen.

Một lí do mà Sora kết luận rằng trò chơi này thất bại đó là thời gian load giữa các ô. Chắc hẳn là để tránh thoát game hoặc di chuyển trong game trái phép thông qua phép thuật kiểu kiểu vậy. Ở cuối mỗi ô, họ đụng phải một bức tường tàng hình như trong trò chơi điện tử, và từ đó, họ được dịch chuyển đến ô kế tiếp. Họ không thể quay lại. Họ chỉ có thể di chuyển về phía trước theo số nút trên xúc sắc. Tệ ở chỗ, mỗi lần di chuyển giữa các ô, là lại có cái thời gian load lâu vãi chưởng này. Năng lực dịch chuyển của Jibril đã bị cấm, và thay vào đó là một sự bắt buộc điều chỉnh tọa độ của họ theo luật. Quả nhiên, phía sau hậu trường hẳn phải có những thứ rất phức tạp đang hoạt động, cơ mà—

“…Nii…Em nhớ ra… đây là gì rồi…”

“Aaa, trùng hợp thật đấy, em gái—cái màn load chậm rì và âm thanh này. Không lẫn vào đâu được.”

Nó vượt quá tầm hiểu biết của những con người đơn thuần không thể nhận thức ma thuật hay tinh linh này, chứ đừng nói là không gian. Nhưng cái tiếng sột soạt, đối với họ, nghe chẳng khác nào quay đĩa. Nếu lặng lẽ nhìn xoáy sâu vào không gian vô định bao quanh, họ có thể thề là vừa vặn trông thấy cụm từ “NOW LOADING” và một con khỉ đang tung hứng. Sora và Shiro đùng đùng sát khí thì thầm ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu:

Đây là Neo G*o.

 

“…T-Tôi hỏi… một câu được không?”

Trong lúc hai anh em vung vẩy chân, Stepth nhịp theo đầy lo lắng, như thể vừa nhận ra một mối nguy tiềm ẩn trong luật lệ. Run rẩy, cô hỏi:

“Nê-nếu như có một nhiệm vụ—nói là Chết? Mấy người có… chết không?”

“Ôi trời… Chẳng giống cô chút nào, Stepth… Khá sắc sảo đấy.”

07:

Người giữ xúc sắc đặt chân vào một ô có NHIỆM VỤ có thể bị ép phải tiến hành bất cứ chỉ dẫn nào.

“Bị ép phải tiến hành bất cứ chỉ dẫn nào.” Phải, thậm chí chỉ dẫn vứt bỏ mạng sống cũng không thể bị từ chối.

“Trò chơi này đúnggg là đầy ắp những điều khúc mắc, phải không nào? Như là những luật về Nhiệm Vụ chẳng hạn.”

Sora lãnh đạm nói, như thể tức tối nhưng lại thôi không nói rõ ràng ra.

“Đã bảo rồi còn gì? Chúng ta không đồng ý giết nhau. Đừng lo—không ai bảo mình đi chết đi đâu.”

“A-Anh đang nói gì vậy? Ý tôi là—”

12:

Tuy nhiên, những NHIỆM VỤ thuộc các loại sau đây là KHÔNG HỢP LỆ:

12a: NHIỆM VỤ chỉ định áp dụng riêng cho một nhóm

“Không thể chỉ định nhóm. Lỡ như một người viết Nhiệm Vụ chết tức thì và tự mình bước vào nó thì sao?”

“ Ồ!”

Sora mỉm cười còn mặt Stepth thì nghệt ra, như thể xấu hổ khi thấy cậu cười vào mặt mình.

Chưa hết, Sora tiếp tục trong đầu. Chắc rồi, trò chơi này là sugoroku—có chẻ ra thế nào, thì cũng chỉ một người hoàn thành được. Và nếu không ai hoàn thành, người duy nhất được cứu sẽ là người chơi dẫn đầu. Theo logic thông thường—thì càng ít đối thủ càng tốt, phải không? Giết mọi người chơi khác sẽ là nước đi cơ bản và an toàn nhất, phải không nào?

 

Sai rồi nhé. Sora bật cười. Nếu giết họ, ta không thể lấy xúc sắc của họ. Và bởi lẽ không thể hoàn thành nếu không lấy xúc sắc—

“Cho dù có sử dụng Nhiệm Vụ để khiến một người chết, thì ngay khi làm vậy, họ đã hoàn thành Nhiệm Vụ. Người giao sẽ mất một xúc sắc, và chưa kể, xúc sắc của người chết không thể hồi phục lại—Ấy là một nước đi dốt nát, trái ngược hẳn với chiến thắng.”

Những luật Nhiệm Vụ này cho phép ta áp đặt mọi thể loại vô lý lên người chơi khác, nhưng nếu thực sự đang cố để mà thắng, thì những điều có thể viết ra thực sự là giới hạn.

“Những chỉ dẫn chỉ bản thân theo được là không hợp lệ. Nếu phải viết ra những Nhiệm Vụ có một vài khả năng hoàn thành được, thì có nguy cơ kẻ khác sẽ chớp lấy thời cơ để trộm xúc sắc. Vậy nên nếu muốn đưa ra chỉ dẫn để trộm mà không bị trộm—”

Và như vậy, quãng thời gian load đủ lâu để làm chín mì ăn liền kết thúc.

“Cùng lắm chỉ làm được những Nhiệm Vụ như thế này thôi.”

Chỉ về phía tầm nhìn vừa trở lại, Sora khẽ cười khẩy. Ở tọa độ xuất phát của ô sáu mươi, vẫn bên cạnh vực sâu há miệng, là một tấm biển. Nhìn thứ được viết ở đó, Stepth lẩm bẩm:

“…Cái gì vậy…?”

… …

“Ủa, chúng ta đi qua bao nhiêu ô rồi mà vẫn chưa nhận ra hả?”

10:

Mỗi NHIỆM VỤ sẽ được chép lại trên một tấm biển, và biển sẽ được đặt tại các ô của bàn chơi theo thứ tự ngẫu nhiên.

“Vẫn chưa thấy hả?! Lần nào mà chả có biển đề Nhiệm Vụ!!”

“Bộ anh tưởng trước đó tôi có được rảnh tay để mà chú ý mấy cái biển tồi tàn thế này hả?!”

…À thì, thành thực mà nói, không sai. Cả Sora lẫn Shiro đều chấp nhận lời cự cãi của Stepth mà không hề chần chừ. Đến cả Sora và Shiro cũng chỉ đọc được một vài tấm trong suốt lúc đi và ngủ. Dẫu thế nào, tấm biển Sora đang chỉ có ghi:

Đếm mọi sợi lông trên người—bao gồm cả đuôi—và trả lời chính xác, des.

…Vậy ra cả Izuna cũng viết kiểu này. Sora có vẻ hài lòng.

“Bất cứ ai cũng làm được Nhiệm Vụ này, nhưng chỉ rất ít người mới có thể làm trong bảy mươi hai giờ đồng hồ.”

Ngay từ đầu, những người vốn có đuôi là Ino, Izuna, và Plum. Có lẽ cái đám Werebeasts điên rồ đó có thể đếm lông của mình ngay tức khắc. Nhưng còn những người thiếu đi các giác quan như vậy và thậm chí là cả đuôi—cụ thể, nhóm Sora—chỉ có thể trả lời bằng cách đếm từng sợi lông một, bao gồm cả lông đuôi của con ngựa buộc vào xe của họ. Họ sẽ phải dành nguyên bảy mươi hai tiếng… Mà thực ra, trong lúc đó lông của họ sẽ mọc thêm nữa, nên gần như là bất khả.

…Nhiệm Vụ khó xơi phết đấy, Izzy.

“Nhưng rồi những Nhiệm Vụ thế này được thiết kế ra cũng chỉ để giữ chân trong bảy mươi hai tiếng và lấy đi một xúc sắc.”

Ví dụ, một Nhiệm Vụ có thể cầm chân họ trong bảy mươi hai tiếng bằng cách hỏi một câu mà chỉ thiểu số mới có thể trả lời, như những câu Sora và Shiro đã viết. Hoặc là đưa ra một mệnh lệnh mà chỉ số ít mới hoàn thành được trong bảy mươi hai tiếng, như cái này đây.

Nếu như đang cố giành chiến thắng, đây là hai phương pháp duy nhất có thể sử dụng.

“…Những Nhiệm Vụ… đến nay… hầu hết đều như thế…”

Shiro liệt ra một vài ví dụ còn nhớ được.

Đi từ đầu này sang đầu kia của ô và quay trở lại bằng chính đôi chân của mình một trăm lần, des.

Đây cũng là một Nhiệm Vụ của Izuna—nói cách khác, đi bộ hai nghìn km trong bảy mươi hai tiếng. Đến cả Werebeast nghe còn khó… nhưng, vốn dĩ, Izuna không phải hoàn thành Nhiệm Vụ của bản thân. Jibril có thể làm dễ dàng, Ino thì sẽ thành ra nửa sống nửa chết để làm nó, và mọi người khác sẽ cứ thế bị kẹt trong bảy mươi hai giờ đồng hồ.

Ngay lập tức chấp nhận một trò chơi theo Minh Ước được đưa ra bằng một nhóm ít nhất hai thành viên—ngoại trừ người giao Nhiệm Vụ—và thắng.

Cái này hẳn là Jibril. Trong hầu hết trường hợp, nó sẽ không hợp lệ và không ăn thua, bởi lẽ, trừ khi một bên thứ ba có mặt, tiền đề sẽ không vững, và sẽ không ai có thể hoàn thành Nhiệm Vụ. Nhưng dẫu thế nào, nếu tiền đề mà vững, khả năng cao sẽ là một Nhiệm Vụ với độ khó cao nhất.

“Giờ thì một câu hỏi khác. Những Nhiệm Vụ chỉ mình bản thân có thể hoàn thành không được cho phép—tại sao lại thế?”

“…Hà? Vì như thế thì chẳng thể là trò chơi được, phải không…?”

À, phải, một câu trả lời hợp lí. Sora bật cười. Sẽ thế nào nếu có một chương trình đố vui mà người ta hỏi nhau những câu mà chỉ mình mới biết đáp án? Cái chương trình đó sẽ bị dẹp ngay sau tập đầu tiên, và người nào chịu trách nhiệm sẽ bị buộc phải từ chức. Nhưng Sora lại đáp lại sự quả quyết hợp lí của Stepth với một nụ cười ngọt ngào—và sự thiếu đi tính hợp lí:

“Thế? Tại sao nó phải là một trò chơi thực sự?”

“……Saoooo cơ…?”

“Nếu như trò chơi này Old Deus tổ chức để chúng ta giết nhau, chẳng phải luật này sẽ chỉ ngáng đường thôi sao? Cô ta cũng có thể để chúng ta ném vào mặt nhau những nhiệm vụ bất khả thi, như kiểu, ‘Không làm được thì chết’ cơ mà, phải không?”

Thế tại sao lại không phải vậy?

Và… liền đó, một xúc sắc nữa xuất hiện trước ngực Sora và Shiro, như thể mọc ra từ không khí. Một xúc sắc là từ Izuna, người đặt chân vào Nhiệm Vụ của Sora, cho Sora sau khi bảy mươi hai tiếng trôi qua. Tương tự, ai đó hẳn đã bước vào một Nhiệm Vụ của Shiro và mất một xúc sắc sau khi hết thời gian. Khớp với việc xúc sắc của mỗi người tăng lên chín, tay chân họ theo đó hơi dài ra. Sora, xấp xỉ 16.2 tuổi, và Shiro, xấp xỉ 9.9 tuổi, hân hoan cùng mỉm cười và tuyên bố:

“Cái này tôi biết. Người đề xuất rằng Nhiệm Vụ chỉ bản thân mới làm được thì nên là không hợp lệ—chính là tôi. ”

“…………Saooooo cơơơ?”

Sora thừa nhận mà chẳng có chút mặc cảm tội lỗi thường tình—giống như ác quỷ. Những luật Nhiệm Vụ này quá là thuận tiện riêng đối với Sora và Shiro. Như đã mô tả với Izuna, Sora và Shiro đồng hành có thể đưa ra những vấn đề mà chỉ mình họ có thể giải quyết.

…M-Mà.

Xét đến chặng đường sinh tồn họ đã phải chịu đựng, đến cả cái điều chấp nhặt này hãy còn chưa thấm vào đâu cả, nhưng bỏ qua một bên…

“Giờ thì, tất cả mọi người hãy cùng tưởng tượnggg!”

Sora đứng đường hoàng trên cỗ xe:

“Trong kí ức bị quét sạch của chúng ta, trước khi trò chơi bắt đầu! Hãy tưởng tượng chính bản thân mình vừa kiểm luật và đang hét ầm lên, ‘Cái quái gì, nhỡ Jibril viết Dịch Chuyển thì phải làm sao? Thế thì quá là bá rồi!”

Trước tiếng thét lên của Sora, họ cùng nhau… tưởng tượng.

Tại sao nhỉ? Đến cả Sora cũng tự hỏi.

“Và kế tiếp tôi nói rằng ‘Nhiệm vụ chỉ bản thân làm được bị loại, loại, vààà loại!’ —Đã hình dung được chưa?”

Cái điều mà lẽ ra là một phần kí ức của họ ấy, bằng cách nào đó… hội tụ lại một cách mạnh mẽ như thể chỉ vừa mới xảy ra. Shiro gật đầu sâu sắc như thể nói rằng Đúng là Nii của em, còn Stepth thì đảo mắt.

“Tuy nhiên—Theo cách ấy, chúng ta có thể kết luận rằng tôi đã đảm bảo các luật sẽ chỉ có lợi cho mình tôi và Shiro!”

Hãnh diện, Sora trơ trẽn nói tiếp.

“Nghĩ lại một lần nữa nhé? Trò chơi này được bắt đầu với sự nhất trí của mọi người. Và trong đó—”

Ấy là một tiền đề mà không phải ai cũng có thể chấp nhận. Thế nên, một vài sự dối trá hẳn đã được ẩn giấu trong những luật lệ.

“Dẫu nhìn thế nào, thì vẫn phải có điều gì đó mà tôi đã chen vào… Chẳng phải mê li quá sao?”

Nếu đây không phải là trò chơi mà Old Deus để họ giết nhau…

“Các người nghĩ ý tưởng trò chơi này là của ai? Ai bắt đầu nó? Họ đang suy tính điều gì? …Ai mới là người nắm thế chủ động ở đây?”

Sora nghịch mớ xúc sắc và cười khinh bỉ.

Stepth thì thầm ủ rũ:

“…Nhưng nếu chết khi hết xúc sắc… thì chẳng phải vẫn vậy sao?”

Nếu họ cứ lấy xúc sắc của nhau, thì sớm muộn, sẽ có người bị đẩy xuống còn không. Vậy nên, xét cho cùng, chẳng phải họ chỉ đang giết lẫn nhau bằng cách ra lệnh cho nhau chết hay sao? Ánh nhìn của Stepth nài nỉ Sora.

“Đúng rồi. Nếu thua, chúng ta chết. Chưa kể, nếu bị đói, chúng ta cũng chết luôn; nếu bị cái đám bạn hữu đáng tin cậy sau lưng kia ăn thịt, chúng ta chết; cho dù có ăn chúng và bị ngộ độc thực phẩm, chúng ta cũng chết. Gần như bất kể có làm gì, thì cũng bị Thăng thiên ngay lập tức, có đúng không nào?”

“…Nii…Em nghĩ… chúng ta sắp…xuống địa ngục rồi…”

Stepth có rúm lại trước lời đáp bất chấp tất cả của họ.

“—Nhưng ngay cả thế, điều đó cũng không có nghĩa là chúng ta đang giết nhau.”

Stepth dao động và giật mình trước lời đáp điềm tĩnh đột ngột của Sora. “Sao lại thế?” Quả thực, trong chừng mực các luật lệ có hiệu lực với sức mạnh vượt qua ý chí, nếu đã đặt mọi thứ của mình lên bàn cân, thì tức là họ tán thành. Họ có thể chết rất dễ dàng cho dù chẳng liên quan gì đến xúc sắc hay Nhiệm Vụ—nhưng ngay cả thế.

“— ‘Vì dẫu thế nào đi nữa, Shiro và tôi sẽ chiến thắng! 

……

“…………Hê-hê… Vâng, ý hay đấy, thưa ngài!”

Chẳng qua cái viễn cảnh của bọn này, là tất nhiên chúng tôi sẽ thắng, nó không có phần trong kịch bản mà thôi. Cái sự trơ tráo trong lời Sora nói quá ư là gợi nhắc, chẳng hề còn nét quan tâm trên mặt Stepth nữa. Đối với lời gian trá ấy, Sora— và Shiro, người tin cậu vô điều kiện—chỉ có một sự vững tin không xê dịch. Họ biết rằng bởi lẽ đó mà Stepth cũng có điều để tin tưởng. Cũng như họ biết rằng đó là lí do ngay từ lúc bắt đầu trò chơi Stepth tin tưởng giao xúc sắc cho họ.

『 』không thua. Và nếu định thắng, họ sẽ thắng một cách toàn diện—đó là điều duy nhất họ cho phép. Họ sẽ không bao giờ chấp nhận một chiến thắng dựa trên cái chết hay sự hy sinh của người khác. Một kết quả như thế thì còn tệ hơn cả thất bại.

“…Chúng ta sắp đến ô sáu mươi mốt rồi, còn một ô nữa là đến đích. Tỉnh táo và coi tấm biển đi.”

Sora quay gương mặt xấu hổ đi và hướng xa về phía con ngựa đang chạy. Cậu giả vờ không nhận ra ánh nhìn biết tuốt, châm chọc của Shiro và Stepth.

“Biết sao không? Lần sau trông thấy tôi sẽ nói cho mấy người biết ai là người viết Nhiệm Vụ kế tiếp.”

Sora tạo dáng, và đồng thời, cỗ xe đang chạy một lần nữa được bao bọc bởi đám sương đen như mọi khi. Từ ô sáu mươi sang ô sáu mốt, họ để âm thanh khó chịu từ tai này trôi qua tai kia trong lúc chờ tầm nhìn quay trở lại. Sau một hồi load lâu, tại đích đến ở bên kia biên giới ô, thứ họ thấy—quả thực có viết: một tấm biển cũ với dòng Nhiệm Vụ nguệch ngoạc, một mình đứng trơ trọi. Phải, một tấm biển với dòng chữ……

Mỉm cười tự tay cắt bỏ con c* và khoan khoái đón nhận cái chết.

* * *

.

Cộc, cộc, cộc… Cà rộc, cà rộc…

Bên cạnh khe vực há miệng, dưới gầm trời hoàng vĩ, chỉ còn nghe tiếng bánh xe và móng ngựa.

“Soraaa… Có vẻ là tôi oải quá rồi! Hình như tôi vừa đọc được thứ gì đó trái ngược hẳn với điều anh vừa nói. ”

Phía sau một Stepth đưa ra câu hỏi giọng đều đều hớn hở chẳng màng đến thực tại, Sora và Shiro, vẫn đang tạo dáng nhìn hờ hững, như thể bị đóng băng trong dòng thời gian.

M-m-mà, mà. Mà, mà, mà, mà, bì-bì-bìn-bình—tĩnh.

Hãy bình tĩnh, Sora, còn zin, có nguy cơ qua đời ở tuổi mười tám, còn thọ xấp xỉ mười sáu phẩy hai năm tuổi! Ưuuu, hẳn phải có điều gì đó mình nên làm trước chứ. Đúng rồi…như vừa nãy nói—

“Lão già thúi kiaaaaaa!! Dỏng tai lên mà nghe nhá! Đồ khốn nhà lão đã làm chuyện này đúng không? Viết cái éo gì thế hả? Bị lão suy rồi chứ gì? Đấy, có không mở miệng ra thì cũng chỉ toàn nói bậy nói bạ thôi, đúng chưa, hả con chó khốn nạn kiaaa?!”

Sora để cho cơn thịnh nộ xuyên thủng chín tầng mây, không ngần ngại chỉ đích danh tên thủ phạm.

Trả lời cậu là giọng nói đến từ mặt sau của bàn cờ xoắn ốc, rộng lớn. Giọng của thủ phạm, có vẻ không xa xét theo khoảng cách tuyến tính, vang vọng khắp bàn chơi.

Ồ, đúng là tin tốt! Vâng, quả nhiên ngài đã đặt chân vào Nhiệm Vụ của tôi—và thế nào đây?!

Họ không thể thấy lão, nhưng Werebeast kia dường như thấy được họ.

Lạy chúa… Nữ Hoàng Shiro và Cô Stephanie đi cùng ngài kìa… Rất tiếc phải nói rằng mấy người sẽ phải chứng kiến cảnh tượng hãi hùng của một đấng nam nhi tự tay cắt đứt thằng nhỏ của mình rồi thì khoan thai đón nhận cái chết… Nhưng hãy nhớ lấy! Điều này là để phục vụ cho đại nghiệp diệt trừ Đấng hôn quân Sora, cho đại nghiệp hòa bình thế giới!! Hãy coi đây là thiệt hại thế chấp—

“Bọn này không có đáp ở đây nhé; đang đi qua nè! Mà lão tính làm gì nếu tự mình chui đầu vào đây hả già khọm?!”

“Ta thì đã sẵn sàng rồi. Nhưng ngài có nói là đang đi qua— Chậc, đúng là thứ sâu bệnh dai như đỉa…”

…Cộc, cộc, cộc… Cà rộc, cà rộc… Cỗ xe ngựa tiếp tục lướt nhanh mặc cho Shiro vẫn bất động còn Stepth thì mỉm cười lơ đãng. Sora, người duy nhất còn suy nghĩ được, cố gượng cơn đau đầu để mà rên rỉ:

“Ê, già thúi. Bộ không nhận ra nếu giết tôi thì chính lão cũng thua luôn hả?”

Cậu chỉ vừa mới giải thích xong Nhiệm Vụ tử vong tức thời là nước đi tệ nhất để giành chiến thắng. Nhưng câu trả lời nhận được rõ ràng và đơn giản:

Nói gì cơ? Rõ ràng là cái game này sẽ nhanh chóng được giải quyết chỉ khi mà ngài, người đã lừa chúng tôi và giết hại Thánh Vu Nữ, bị tuyệt diệt đấy ạ. Công lí sẽ được thực thi, còn kẻ xấu thì bị đánh bại… Sao mà có thể gọi là thua được cơ chứ?

……

“Sora. Soraaa nè. Điều này, dĩ nhiên, đều nằm trong kế hoạch của mấy người… phải không? Phải không hả?”

Sora lặng lẽ đáp lời giọng nói khẩn khoản: Chắc chắn không phải kế hoạch của tôi nhá. Sự vô nghĩa của các mệnh lệnh đi chết, tính hợp lệ của sự phản bội lẫn nhau, vân vân… Tất cả đều đã được khẳng định—trên giả thuyết rằng tất mọi người đều hành động có lí trí. Dẫu thế nào, dù có là lão ta thiểu năng đến mức thế hay cái chết của Miko sốc đến như vậy—mà thực ra có lẽ là cả hai—thì Ino kém hài hước đây hẳn cũng đã cho nổ hết đống kíp trong đầu mình. Lão ta, sở hữu những giác quan mang lại khả năng tỏ tường những lời nói dối, cũng đã nghe cái mớ nhảm nhí mà ngay cả Stepth còn nhìn thấu được ấy—và nghiêm túc với nó!

“R—Ra vậy. Ý chí sắt đá ghê ta. Thằng này không có cửa gì với lão rồi.”

Nhưng điều này chẳng thành vấn đề. Lấy lại bình tĩnh, Sora lén lau mồ hôi và nói nửa cãi lại nửa tự quan tâm:

“Sẵn sàng hy sinh cả Izuna… Lão đúng là con dân trung thành nhất rồi đấy.”

… …Nói gì cơ?

Giọng Ino hoài nghi là bởi còn sót lại chút nhận thức về căn nguyên—niềm tin rằng Nhiệm Vụ này chỉ giết mỗi đàn ông. Lão không thể định rõ một mục tiêu, nhưng thế này thì vẫn sẽ hành được Sora còn Izuna thì chẳng sao cả. Thế nên, nếu đã thiết kế Nhiệm Vụ này để khai thác đặc thù của nam giới… thì nói chung đó hẳn là ý định của lão.

Một sai lầm khủng khiếp.

“Nếu như một nữ giới—Izuna chẳng hạn—đặt chân vào Nhiệm Vụ này, con bé sẽ phải mỉm cười trong lúc thiến một con vật ngẫu nhiên nào đó rồi thì khoan khoái đón nhận cái chết thôi… Do lão cả đấy nhé. Hiểu theo một vài cách, thì thế thậm chí còn bệnh hơn là ai đó tự cắt con c* của mình đấy…”

…Nhiệm Vụ này không hề giới hạn mục tiêu của nó. Hệt như cái phần “bao gồm cả lông đuôi” trong Nhiệm Vụ của Izuna.

Nếu tự mình không có, thì phải tìm chỗ khác.

……

Một khoảng lặng lâu như thể nói rằng Ra mà coi cái lão già ngố này nè, liền đó là một tràng thất thanh át đi cả tiếng phi ngựa.

T-Thưa ngài, tôi phải làm gì đây? Izuna không có tội; mong ngài hãy rủ lòng thương! Hãy viện đến cái mớ mánh lới đê hèn mà ngài xào vào những chuyện vặt vãnh hàng ngày đi ạ! Tôi khẩn thiết cầu xin ngài một kế sách để cứu Izunaaa—!!!

Lời khẩn nài thảm hại, xen lẫn nước mắt, vang vọng vào hư không một cách bất lực.

“…Tốt lắm. Vậy hãy thú nhận cho tất cả mọi người cái mớ Nhiệm Vụ xàm xí mà lão đã viết đi.”

Vâng thưa ngàiiii! Vâng thưa ngàiiii! Glblblbl

Sau khi xem xét lời thú tội của Ino, Sora khoan thai gật đầu.

“—Hừm, ờ, ra vậy. Cứ bình tĩnh, ta đây đã tìm ra một phương pháp để tránh khỏi cái chết của Izuna rồi.”

Ô-ôôô…!! Dạ, xét cho cùng, sự ra đời sai lầm của ngài không hẳn là không có ý nghĩa! Ô, dạ, xin hãy nhận lời cảm ơn hèn mọn của tôi!!

Shiro dường như cũng đã đi đến một kết luận giống Sora, bởi cô lấy một cái túi trong đống hành lí ra đặt lên đầu và gật đầu với cậu—

“Có khướt thằng này mới nói nhááá!!!! Ăn sh*t rồi chết đi!!!!”

“…Già thúi…tự đếm tội…từ lúc sinh ra đến giờ đi…!”

Gedou Baby và Kam*n Rider—cả hai cùng đưa ra câu trả lời bằng cách vung ngón tay giữa.

.

Cỗ xe tiến lên theo giai điệu nền của sự trừng trị khó hiểu.

“Ê, hai người! K-không định nói cho bác ấy biết à?! Lỡ có ai—?”

“…Lão ta cố, làm cho Nii… cắt cái ấy của Nii… Già thúi ấy, xứng đáng chết, một triệu lần…”

Stepth nhăn mặt nhìn Shiro tỏa ra sát khí 40 phần trăm nghiêm túc, còn Sora, đã moi móc ra được tất cả Nhiệm Vụ của một người, bèn khắc dòng chữ sau lên cỗ xe bằng chữ Immanity:

Chỉ là nói dối để lão ta phun ra đống Nhiệm Vụ thôi. Chẳng có ai phải chết vì chúng đâu.

Tất cả Nhiệm Vụ của Ino đều như nhau: chỉ một mệnh đề đơn bao gồm chủ ngữ, tân ngữ, vị ngữ. Chúng thất bại nếu không có ngoại lệ chỉ ra mục tiêu và khung thời gian của chúng. Chúng thiếu lực, như một bản hợp đồng không chỉ rõ người, vật, nơi chốn, thời gian, và cách thức. Ta có thể cứ chờ hết bảy mươi hai tiếng và vẫn dễ dàng hoàn thành Nhiệm Vụ, kết cục là xúc sắc của Ino bị tước mất. Cái lão đần này mà là quan chức cấp cao của Liên Hiệp Đông Bộ á? …Đuổi giùm hộ cái.

 

T-thế thì, tôi có một đề xuất! Tôi sẽ giới thiệu ngài với mấy emmm xinh tươi!

Trước cái lời đề nghị này, Sora chỉ cười cười cho qua.

“……N—N-N-Nii, s-s—sao thế…?”

“Sora, a-anh ổn chứ?! Bộ nãy ngã đập đầu vào đâu hả?!”

Shiro và Stepth há hốc miệng run rẩy nói như thể vừa nhìn thấy ma. Nhưng Sora nở một nụ cười bình thản và duyên dáng lắc đầu.

“Này, mấy gái, thoải mái đi. Con trai là một loài động vật phát triển từ ngày này sang ngày khác mà!”

Phải rồitrước đây không lâu thì anh đây sẽ đớp bả liền. Nhưng Liên Hiệp Đông Bộ đã được sát nhập rồi! Mình đã có dịp được đến với thiên đường gái thú và bị khuất phục bởi sự mềm mịn của họ! Sora, mười tám, vẫn đang trên đà—nhưng hãy cứ để nó như thế! Cậu chẳng còn là thằng nhóc đớp bả hôi ngày xưa đâu nhá!

Có một tổ chức thần tượng ngài đấy ạ, và có tên là CLB Tôi Muốn Được Vua Sora Ôm Chầm Lấy, lúc nào họ cũng to nhỏ mấy cái lời thổ lộ khiến cho Liên Hiệp Đông Bộ gặp biết bao là

“Ồ, ông bạn, sao lại xa cách thế nhỉ? Chẳng phải chỉ vừa mới đây chúng ta đã thề nguyện gắn bó đồng cam cộng khổ hay sao?!!”

…Tuy nhiên, cái thứ bả thơm này, thì lại là chuyện khác.

Sora đớp ngay tắp lự, quay phắt 180 độ nhanh đến mức nổi cả gió. Tắm mình trong ánh nhìn ghê tởm—hay đúng hơn là nhẹ nhõm—của Shiro và Stepth, cậu hét:

“Tôi sẽ cho ông bạn bất cứ thứ gì cần thiết từ kho kiến thức khiêm tốn của tôi, nên nào, nào, nào, hãy nói cho tôi những điều ông biết đi, hỡi ông bạn thân mến—!!”

Trò diễn tuồng của cậu được đáp lại bằng…

……sự im lặng. Chỉ im lặng mà thôi—khoan đã, không phải. Bóng tối và đoạn quay đĩa trở lại, theo thông lệ lần thứ sáu mươi mốt. Cỗ xe, đó giờ vẫn băng về phía trước, hẳn cuối cùng đã băng qua ô sáu mốt và đến cạnh biên.

“Đang giữa cutscene mà lại phải load à?! Cái quái này để làm gì vậy, Giải Thất Bại của Năm sao?!!”

Màn load không đúng lúc được đáp lại bằng tiếng hú điên tiết của Sora và, sau đó, một câu hỏi mỉa mai từ Stepth.

“…Kệ nó đi. Bộ anh quên ô tiếp theo có Nhiệm Vụ của chúng ta à?”

“Còn phải nói bao nhiêu lần nữa hả, bần nông! Chẳng phải đã bảo là ta éo quan tâm mấy cái đó rồi còn gì?!”

“Tôi vừa thấy anh đoán sai cái yêu cầu phải chết rồi nhé. Bộ quên rồi hả?!”

Vớ vẩn, nực cười. Sora cười khẩy. Một đứa khờ là đủ để cứu trợ truyện tranh (comic relief) rồi, và cậu đã xác định rằng mấy cái Nhiệm Vụ ngu si ấy đều vô hại cả. Bất kể Nhiệm Vụ này có là gì, kết quả tệ nhất cùng lắm là bị giữ chân bảy mươi hai tiếng thôi—trong trường hợp ấy, cậu sẽ có dư dả thời gian để xác nhận các chi tiết của cái tổ chức hấp dẫn mang tên CLB Tôi Muốn Được Vua Sora Ôm Chầm Lấy này—! Lơ lửng trên cao, Sora cùng hai người đồng hành trong xe tiến tới điểm được xác định bởi số nút xúc sắc trên bàn cờ.

Khi mà ô thứ sáu mươi mốt load xong—sửa lại: khi mà họ được dịch chuyển thành công và tầm nhìn của họ trở lại—

……

……………Àaaa, ừ.

“A-ha, a-ha-haa…! Giààà ơi? Kể cho cháu về các bạn gái mà muốn—?”

“…Nii…Nii…! Để ý… thực tại kìa—!”

Thực tại. Ừm, nếu thế thì… Sora mỉm cười với vẻ mặt có phần khó chịu. Shiro, người em gái thiên tài đầy tự hào của cậu, thỉnh thoảng hay nói những điều đánh đố sự hiểu biết của một kẻ ngu si như cậu. Nghĩa vụ của một người anh trai như cậu là phải cố mà hiểu cho được, dù thường thì nó rất khó… Thế nhưng.

Họ vốn ở trong xe ngựa. Lẽ ra phải là như thế. Thế mà, thình lình và không lời báo trước, họ đã bị quẳng lên thật cao, cao trên bầu trời bao la, trong tay thì chẳng có gì để xoay sở. Hiện tại theo nghĩa đen họ đang rơi thẳng xuống một buồng dung nham sôi sùng sục, hệt như mấy cái sự kiện rơi tự do dạo này đang rất hot. Có phải Shiro đang nói rằng cái cảnh tượng hoàn toàn phi thực tế này là thực tại không?

…Ha-ha-ha, k-k-k-không đ-đ-đ-đời n-n-nà-nààà-nàààooo— 

Tâm trí của Sora quay cuồng vẩn vơ trong lúc thông báo Nhiệm Vụ ập vào tai cậu.

—Nhóm được giao Nhiệm Vụ sẽ ngay lập tức được dịch chuyển lên trời, rơi xuống hố dung nham bên dưới, và cháy.

“Ồ, hiểu rồi! Nè Sora? Soraaa? Có vẻ xét cho cùng tôi cũng không ngu lắmm!”

Vẫn giọng nói ấy vang lên bên tai cậu.

“Họ chỉ cần phải làm sao để người ta chết nếu không thể hoàn thành thôi—như thế này nè. ”

Stepth mỉm cười với đôi mắt vô hồn, lượn lờ trên không trung cạnh Sora, người cũng mỉm cười lại.

“Ha-ha-ha! Cô đúng là ngu mà. Thế cũng chẳng thay đổi được sự thật rằng chỉ hồi phục lại được một xúc sắc đâu. Mà nhân tiện, Shiro nè, lắng nghe đánh giá lỗi lạc của anh trai em nhé… Chúng ta sắp chết, phải không?!”

“…Mừng trở lại, Nii… Mà sớm thôi, sẽ là… bai-bai đấy…”

Người ta nói rằng khi đối mặt với cái chết, con người trông thấy cuộc sống của mình vụt qua trước mắt. Ấy là một hiện tượng mà não bộ vượt qua giới hạn của nó, trở nên minh mẫn một cách bất thường để nỗ lực trong tuyệt vọng tìm kiếm khắp mọi kí ức và kiến thức hòng ra được một cách thoát khỏi khủng hoảng—người ta nói thế. Vậy nên, nó gần như là ngưng đọng thời gian.

Bộ não gia tốc của Sora dượt hết tốc lực kho kí ức bao la của nó:

Những cô gái tai thú ôm lấy cậu, ríu rít, Chúng em muốn được Sora ôm chầm lấy! Lão già thúi, nổi một đường gân trên mớ múi ngực lực lưỡng. Bản thân Sora, vừa bị giữ khư khư bởi một đám gái tai thú ùn ùn xô đẩy, vừa cười khoái trá. Nào, nào, đừng tranh nhau, mấy gái. Lão già thúi, nằm phủ phục trong bộ đồng phục để lộ rõ ra những đường cơ như đập vào mắt, được bao quanh bởi hào quang hửng sáng. Lão già thúi, lệnh cho đám gái tai thú mát-xa chân cậu trong lúc cậu châm một điếu xì gà. Một bộ cánh phong lưu màu đỏ thẫm. Một chiếc khố phần phật trước gió… Một cái—đỏ—cũ kĩ—

Đệệệệệệệệệch! Chết kiểu éo gì được với cái mớ này vụt qua trước mắt đây, hả lão già thúi chết tiệt kia? Aaaaaa!

Giữa những kí ức giả và những cái cậu muốn xóa đi, não cậu đang cố thoát khỏi cái nào?! Giữa những làn sóng dồn dập của cái mớ hồi tưởng hỗn độn ấy…

“…Nii…”

…Như thể vừa rơi một giọt nước. Giọng nói mềm mỏng, nhưng bàn tay trong tay cậu nắm chắc. Đôi mắt nhìn vào mắt cậu… dường như khước từ cái chết.

Anh nhìn của Sora yên trí Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu, liền được Shiro đáp lại:

“…Bình tĩnh, được không…?”

Thời gian vẫn tĩnh tại, Sora rũ bỏ cái mớ suy nghĩ nườm nượp. Hơi nóng tỏa ra từ dung nham và trườn lên da cậu trong lúc chuẩn bị thiêu đốt, theo bản năng cậu hét.

Ngáng đường quá—CMMĐ! Sora ra lệnh.  

Ấy là câu trả lời của cậu cho hơi ấm của bàn tay trong tay cậu, cho ánh sáng của đôi mắt nhìn vào mắt cậu, hé lộ một khoảnh khắc gợi lên sự chấm dứt cuộc sống chậm rãi một cách không tự nhiên nhưng lại sắp xảy đến—dung nham—

Đũy, đừng ngáng đường tao!

Sora nghiến răng như thể nghiền nát chúng và, trong một khắc, đi đến kết luận.

Nói chung, lẽ ra đã có thể suy ra người giao Nhiệm Vụ thông qua phép loại trừ, nên điều đáng nhẽ cậu phải làm là liệt kê và kiểm chứng các động cơ và giải pháp khả thi để đi sâu vào các lựa chọn của cậu—nhưng chỉ còn lại chưa đến vài giây trước khi họ bị rán chín, người có thể làm vậy trong thời gian cho phép không phải Shiro, không phải Sora. Nên thay vào đó, Sora đã giải quyết vấn đề theo cách của mình. Nói cách khác, cậu nhìn chằm chằm vào dung nham đang nóng chảy, hầm hầm, sôi sục… và nhận ra ác tâm trong nó—

“ Có gannnn đấy, đồ khốn nạn! Cứ coi chừng đấy!”

Chính là thằng nhóc đã dẫn dắt họ mà không một lời nói dối, lợi dụng họ, và sau cùng âm mưu nuốt chửng họ. Người có khuôn mặt che giấu lòng thù hận thuần khiết ẩn sâu dưới nụ cười ảm đạm—Dhampir.

Sora giả định rằng ấy là nụ cười giả dối của Plum, chưa nói đến bằng chứng cho linh cảm của cậu.

“Đưa quần lót đây.”

“ Hả?”

Cậu quay sang Stepth với vẻ mặt nghiêm trọng và hét:

“Là pantsu đấy, trời, pantsu của cô á!! Quần lót chẽn gối nữ, soóc lót, xi líp!! Cái quần lót—vải lanh dày không phẩy tám mi-li-mét có diềm xếp, ruy băng đỏ, và hơi phớt hồng tự nhiên. Không phải của cô thì còn của ai?!”

Sủa một tràng vào mặt Stepth, không phải cậu đang hỏi. Chỉ là xác nhận thôi.

Vốn đã nhập lệnh Nhớ để khắc sâu hình ảnh vào tâm trí mình, cậu biết nó một cách sâu sắc—cảnh tượng ấy. Khoảnh khắc ấy. Khi Shiro kéo quần lót Stepth xuống. Cậu biết nó co giãn thế nào, hình dáng của nếp gấp, đường may ra sao, thậm chí cả từng sợi chỉ—có mà sai bằng niềm tin được!!

“Đến phút cuối mà vẫn còn quấy rối người ta được… Cái việc anh vẫn còn là chính mình cả trong lúc đối mặt với cái chết đúng là dễ thương phết đó nha—”

“…Nii… Anh là zai tân mà… Sao mà anh biết được…chứ—?”

Trong lúc họ cảm nhận sức nhiệt của dung nham nóng bỏng xém vào da thịt, nửa sốc nửa cam chịu, Sora tự nhủ:

Chính vì con là zai tân đấy ạ. 

“Cứ làm đi—im mồm và đưa cho tôi cái quần lót cực kì dễ cháy ấy nhanh đi, b********tch!!”

Trước cả khi Stepth kịp phản ứng trước tiếng rống rùng rợn của Sora—

“Uaaaaaaa?!”

Shiro, nắm bắt được ý đồ của anh trai mình, bèn thò tay xuống váy Stepth và giật phăng cái quần lót. Xung lượng thêm vào khiến Stepth quay mòng mòng, nhưng Shiro chẳng có thời gian để để ý. Cô gói một chút thịt bò khô từ trong ba lô của mình vào quần Stepth và, bằng tất cả ý chí—liệng nó vào dung nham đang xộc đến.

Trong lúc cảnh tượng ấy bày ra theo kiểu slow motion kì quặc, lý trí của Sora, cuối cùng cũng bắt kịp trực giác của cậu, liền đưa ra những bằng chứng cho giả thiết.

Tại sao họ lại bị ép phải trưng dụng quần lót của Stepth?

Bởi vì họ cần một thứ gì đó cháy trước khi họ va chạm. Nhiệm Vụ này dịch chuyển cả nhóm lên không trung và bắt buộc họ phải rơi thẳng xuống, nhưng không nói rõ cái gì phải cháy—!

Ngay khi quần lót của Stepth chạm vào dung nham—mà không, thậm chí còn sớm hơn—thớ vải lanh mỏng bị tóm bởi sức nóng ngàn độ của bề mặt dung nham âm ỉ. Púp! Và ngay khoảnh khắc một ngọn lửa bé tí đốt vào cái quần lót (nhồi thịt) của Stepth—

—Nhiệm Vụ đã được hoàn thành.

Cùng với thanh âm phát ra này, dung nham được thay thế bởi một cái hồ mà bộ ba rơi bủm xuống. Chìm trong làn nước, Sora mỉm cười man rợ trước mảnh chứng cứ cuối cùng, bằng chứng cho ý đồ của Plum.

Những luật Nhiệm Vụ, trái ngược so với vẻ bề ngoài trên giấy, rất chi là giới hạn. Có sự chỉ rõ rằng chỉ bản thân hoàn thành được là không hợp lệ, nhưng nếu định thiết kế Nhiệm Vụ để lấy xúc sắc của người khác và giữ của riêng mình—nếu định dành chiến thắng—thì chỉ có thể giao những điều trì hoãn đối phương trong bảy mươi hai giờ đồng hồ. Nhưng nếu có người không định thắng thì sao? Chỉ có duy nhất hai lí do để một người giao ra Nhiệm Vụ bất cứ ai cũng có thể hoàn thành ngay tức thì. Một là do lỡ tay (như Ino), và còn lại là—

“Tôi không thể chờ bảy mươi hai tiếng được đâuuu; lấy xúc sắc của tôi ngay điiii” …chắc cu cậu sẽ nói thế nhỉ?

Chuẩn. Sora cười khẩy, mường tượng ra khuôn mặt của Plum (Nếu các người không làm, tôi sẽ chết đấyyy), theo sau là biểu tượng trái tim, trong lúc cu cậu nguệch ngoạc viết ra Nhiệm Vụ với cái nụ cười khốn khổ, chọc tức người ta ấy.

Cậu ta là người duy nhất. Plum là người duy nhất thuận tiện hơn khi để xúc sắc của mình bị lấy—… 

“—Gu! Hff… Hff… A-an toàn rồi…phải không?!”

Giọng Stepth chỉ vừa vặn nghe thấy được trong lúc cô ngoi lên, ló đầu ra khỏi mặt nước. Sora mỉm cười và tự trả lời:

KHÔNG NHÉ.

 

“Bubrbrbrbubebebubrbububrbubebebrbugubr !!”

Tiếng bong bóng điên đảo làm sủi bọt mặt hồ được dịch ra như sau:

Đ-đừng lo cho tôiii! Hãy cứu em gái tôi… Cứu Shiro, làm ơnnn!!

…Em muốn…ở, bên anh…cho đến cùng…Ni…i—

Vừa giỏi nhất ở việc chơi game, hai người này lại vừa tệ nhất ở mọi thứ khác. Tính mạng của họ, hiện thân thực sự của sự mong manh, còn mỏng manh hơn cả giấy Nhật Bản truyền thống. Vậy mà họ vẫn chìm ngon lành như đá tảng xuống dưới tận đáy hồ.

“—Shiro. Anh hứa… sẽ không… chạy trốn…khỏi thực tại nữa.”

“…Ưm… Ưm…! Nii, đồng ý… không, chạy trốn, nữa…”

Nhờ vào nỗ lực can đảm của Stepth, hai anh em chết đuối đã được trục vớt trong gang tấc. Ôm lấy nhau, má đẫm nước mắt, họ chính thức thề rằng sẽ cùng nhau đối mặt với thực tại.

Họ sẽ học bơi.

“Nàooo, Sora! Anh tính chém cái gì để giải thích cho sai lầm của mình đây hả?”

Hổn hển và ướt sũng, Stepth đứng lên hét, mặc cho sự mệt mỏi xơ xác. Cô đã lôi lên không chỉ Sora và Shiro chết chìm, mà còn cả hành lí của họ, vốn đã yên vị dưới đáy hồ. Dung tích phổi đáng kinh ngạc và nguồn dự trữ năng lượng không cạn kiệt cho phép cô hét lên sau tất cả mọi thứ nhất thiết phải được tôn trọng.

Giá mà tôn trọng có thể bổ sung năng lượng…

“A, cái này… Chính xác như kế hoạch—”

“Anh đang thở khò khè và phun nước ra như đài phun nước, run rẩy cùng đứa em gái, mà vẫn còn lảm nhảm câu ‘Chính xác như kế hoạch’ được hả?! Bộ kế hoạch của anh là biến mình thành đá ngầm nhân tạo để trang trí cho đáy hồ chứ gì?! Chắc là anh yêu thiên nhiên lắm nhỉ?!”

…Có vẻ lần này là nghiêm túc, lời quở trách của Stepth gắt hơn mấy lần so với mọi khi, nhưng Sora mỉm cười và thổ nước ra từ khuôn mặt ngửa lên của mình, giễu cợt.

“Làm đá ngầm ở hồ nước ngọt để mà làm gì…? Nếu đang cố bảo tồn thiên nhiên, thì phải làm nó ở—”

“Ý. Tôi. Không. Phải. Thế. Ạ!! Chính xác thì anh đã ‘lên kế hoạch’ cái sai lầm này ra làm sao hả?!”

Phạch! Stepth thọc ngón tay về phía Sora, người được cho là cái sai lầm kể trên.

Cậu nằm ngửa mặt, Shiro trên người, Stepth thì than van. Dù mọi thứ đã chìm xuống hồ, hành lí—ba lô của họ—đã được Stepth cứu vớt. Bên trong ít nhiều là ổn. Ba lô được bôi sáp để phòng những trường hợp thế này. Hơn nữa, điện thoại và tablet của Shiro đều chống nước để dùng trong bồn tắm. Và nay, đã hoàn thành Nhiệm Vụ, mỗi người có thêm một xúc sắc trôi nổi trước ngực mình.

Đây là điều mà Stepth gọi là “sai lầm.” Thế vấn đề nằm ở đâu—?

“Chẳng phải chúng ta đang giết nhau sao…? Sao mà anh có thể nói điều này ‘chính xác như kế hoạch’ chứ hả…?”

Giọng mắng mỏ và bực dọc của Stepth khiến Sora nhận ra mình hơi chậm hiểu một chút. Cậu đã nói rằng không phải họ đang giết nhau, vậy mà Ino và Plum gần như là đã làm vậy. Đó chắc chắn là “sai lầm” cô ấy đang đề cập đến.

“…Hừm, cách nói thì biết giải thích ra làm sao. Có mồm thì cứ nói thôi…”

Sora vừa lầm bầm vừa đứng dậy và đối mặt với cái lườm của Stepth bằng sự lãnh đạm thường tình của mình.

“Có thể tôi bị sặc nước, sặc cá, nhưng tôi vẫn sẽ nói điều tương tự—nó diễn ra chính xác như kế hoạch.”

“…………”

Stepth lườm quả mặt trơ trán bóng của Sora, nhưng cậu vẫn cứ như bình thường, vắt vắt cái áo.

“Tiền đề mà chúng ta đều đồng ý để bắt đầu trò chơi này… chẳng có lí gì hết.”

Phải, ấy là một tiền đề không có căn cứ. Để họ tin tưởng lẫn nhau, không phản bội lẫn nhau, giết hại lẫn nhau, đánh cược mạng sống của Miko. Có quá nhiều điều kiện đáng ngờ để mà họ có thể đồng ý—và một điều nữa. Sora mặc lại cái áo vừa vắt của mình và cười nhạt.

“Một trò chơi với Old Deus…Shiro và tôi sẽ chơi mà không thắc mắc gì cả. Jibril sẽ nghe lời chúng tôi—chắc cô ấy sẽ chơi vì tò mò. Nếu có Miko tham gia, thì cả Ino và Izuna cũng vậy. Và cô, Stepth… cô thì có thể là, đấy, bị kéo vào thôi.”

“—Thế? Thế còn Plum?”

…Stepth khó mà nói lên lời. Điều kiện không có vẻ hợp lí—nhưng trò chơi chỉ có thể được khởi xướng thông qua sự đồng thuận các tiền đề có lý. Ngay cả vậy, Plum cũng chẳng hề có lí do, động cơ, nghĩa vụ gì để tham gia cả.

“Sự sống sót của người đáng ngờ nhất trong trò chơi này không phải chúng ta—mà là Plum. Nhìn mà xem. Một môi trường ngoài trời với những đồng bằng hút tầm mắt. Gameplay kéo dài, và đây còn là một người phơi ra ánh mặt trời là chết. Không hề có máu—mẹ kiếp, cậu ta còn chẳng có nổi dịch cơ thể.”

Gần như không hề có cơ hội về đích, Plum chẳng có lí do gì để tham gia cả.

“Cậu ta theo đuổi điều gì? Điều kiện gì thuyết phục cậu ta chơi? Đơn giản mà, đúng không, Shiro?”

Họ đều đã vắt và hong khô quần áo hết sức có thể. Sora chỉ xúc sắc của Plum trước ngực họ, mà mỗi người đã nhận được nhờ vào Nhiệm Vụ ai cũng làm được. Shiro, dường như cuối cùng cũng bắt kịp được lập luận của anh trai, vui vẻ trả lời.

“…Plum… muốn thắng… mà không cần về đích…”

Chơi đùa với những xúc sắc vừa lấy được—mà không, Plum đưa cho họ—những game thủ vĩ đại nhất của Immanity, 『 』, trơ tráo và xấc xược cười khẩy tuyên bố…

Nếu như cô/chị đã quên, thì tụi này sẽ nói lại bao nhiêu lần cũng được.  

『 』không thua.

Mọi thứ đều chính xác như dự đoán, chính xác như kế hoạch. Điều họ làm là chiến thắng, như thể định mệnh.

“……Ừ. Hê-hê, ừ, đúng rồi, thế nhỉ?! Nếu thế thì—”

Stepth lẩm bẩm, vẻ mặt không còn trúc trắc. Cô tỏa ra sự nhẹ nhõm như thể vừa chợt nhớ ra điều đã quên, rồi chỉ về phía Sora và Shiro—mà không, phía sau, sau lưng họ.

“…Tôi rất muốn nghe điều kế tiếp đấy—tiện thì cả về quần lót của tôi luôn nhé, trong lúc mấy người còn nhớ. Hãy giải thích kế hoạch của mấy người đi, hỡi đức vua và nữ hoàng anh minh, niềm tự hào của Elkia… Hãy mô tả cái cách mà âm mưu sẽ phơi bày để trái tim tôi không tan vỡ đi ạ. ”

Giữ lại sự chết chóc sau ánh mắt trong lúc cười giả tạo, song cô cũng đã thu hút sự chú ý của hai anh em về điều gì đó. Khung cảnh đã tạm thời bị thay đổi bởi Nhiệm Vụ, và trên hết, họ đã bị dịch chuyển lên không trung. Hiện con ngựa họ vốn sử dụng, cùng với cỗ xe, hẳn đã chạy mất tiêu hoặc biến mất, chẳng thấy đâu cả. Đây họ ở một thế giới không có đường, chẳng có lựa chọn nào khác ngoài đi bộ tới chân trời vẫn trải ra phía xa trước mắt. Đứng hình và chết lặng, cả má Sora lẫn Shiro đều ánh lên… một giọt lệ lặng lẽ.

CĐG. Mới là nước đầu tiên thôi đấy. Họ đã trải qua tất cả—cảm tưởng như ở cửa tử—mà chỉ mới đến ô sáu mươi hai thôi. Họ vẫn còn phải thảy xúc sắc thêm nhiều lần và chịu đựng nhiều điều nữa để tới được đích ô 289 phía trước.

Mới được một phần sáu quãng đường…Lạy Chúa, vẫn là mở màn thôi hả…? Thật lòng mà nói, Sora nguyền rủa cái thằng Sora trong kí ức bị mất đồng ý với những luật lệ này, Bộ nó không thể làm tốt hơn sao? Chí ít là về cách thức di chuyển—?!

“Cuộc hành trình vạn dặm bắt đầu từ những bước đầu tiên!! Nào. Đưa hết xúc sắc đây, và chúng ta sẽ tất cả vì một người!!”

Sora rú lên để nâng cao tinh thần của mình, vốn đang ở điểm cực hạn. Họ sẽ đồng hành hệt như đã làm ở nước đầu tiên. Để lại cho Shiro và Stepth mỗi người một xúc sắc, Sora thu gom đống còn lại.

04:

ĐỒNG HÀNH trước hết phải được công khai, người đồng hành có thể tiến tới bằng kết quả của một người đại diện.

05:

Trường hợp đồng hành vượt quá hai người, số xúc sắc mất đi sau khi sử dụng bằng TỔNG SỐ THÀNH VIÊN ĐỒNG HÀNH x TỔNG SỐ NGƯỜI THEO.

Đồng hành đòi hỏi phải tốn sáu xúc sắc trong một nước, nhưng chẳng thể khác đi được. Đổi lại là số xúc sắc họ có thể thảy tăng lên, cho phép họ tiến xa hơn và đặt chân lên ít Nhiệm Vụ hơn. Trước Sora chìa tay ra, Stepth lấy tám xúc sắc lơ lửng trước ngực mình và đưa ra—

…Mà, cô đã định đưa chúng ra, nhưng chợt nảy ra điều gì đó. Cô cúi gằm mặt.

“…Có lẽ hỏi hơi trễ… nhưng sao mấy người lại mang tôi theo vậy?”

Nói…gì cơ?

“X-xin lỗi… Thú thật là, tôi đã đánh giá thấp cô rồi… Chúng tôi chưa từng thấy trò chơi này bao giờ, và cô muốn bọn tôi tự chơi với những nhân vật yếu nhất và không có lên cấp ư—? Vãiii! Cô đúng là một đứa khổ dâm chuyên nghiệp đấy!”

“…Nii, người upload, lúc nào cũng… chỉ tự làm bẽ mặt mình, trong mấy cái video ấy…”

“T-tôi không hiểu ẩn ý của mấy người cho lắm! Ý-Ý tôi là…”

Stepth, vốn đã bị ép phải đi cùng họ bởi điều tương đương với mối đe dọa ở nước đầu tiên, nay cau mày đầy nghi ngại.

“Xét đến những luật ‘đồng hành’… mấy người bỏ tôi lại thì sẽ tốt hơn nhiều mà, phải không…?”

Tại sao họ lại ép cô phải đi cùng? Sora và Shiro nhìn nhau trong lúc cô lẩm bẩm không thoải mái, có vẻ cuối cùng cũng đã đi đến sự giác ngộ.

Hỏi thì chắc là trễ rồi… Họ mỉm cười với nhau cùng thương hại cho cô gái. Ngay từ đầu, họ vốn đã giựt lấy chín xúc sắc từ Stepth mà họ dùng để đe dọa cô. Mà nếu đồng hành, mỗi người sẽ phải dùng hai xúc sắc cho mỗi nước tổng là sáu. Chưa kể, nếu thất bại trong việc hoàn thành Nhiệm Vụ, mỗi người đều mất thêm một. Trong trường hợp tệ nhất, họ có thể bị một pha quét sạch. Cho dù có thể đi xa hơn bằng nhiều xúc sắc hơn, họ cũng dùng tốn hơn; ấy là lỗ ròng. Nhưng trái lại—

“Nếu hai người đi một mình… thì sẽ chỉ phải dùng hai xúc sắc để đi thôi mà, phải không?”

Quả thực, luật có nói rằng “đồng hành nhiều hơn hai người” sẽ tốn nhiều xúc sắc hơn. Nhiều hơn hai—nhiều hơn. Không phải “từ hai trở lên.” Như thế không bao gồm hai. Nếu chỉ có Sora và Shiro, mỗi người họ sẽ chỉ phải tốn một xúc sắc, tổng là hai. Chỉ thêm vào một người ngay lập tức tăng gấp ba lượng tiêu thụ của họ.

“Vậy là Shiro và tôi phải đi cùng nhau, nhưng chẳng có lí gì để bất kì ai khác dùng những luật này. Và không kể tôi và Shiro, có thêm một người đi cùng ngay lập tức trở thành gánh nặng cho bọn tôi. Vì là cản trở việc chiến thắng, nên chúng tôi nên đi mà không có cô—cô đang nói thế phải không nào?”

“Ừ, phải…”

Stepth, bối rối, nghe giọng nói của người đã lấy chín xúc sắc từ Shiro và tám từ mình để giữ hai mươi bảy.

“Mà, ghét phải nói rõ ra lắm, nhưng cô sai rồi… Tiếc ghê nhỉ?”

Ấy là giọng nam trung bùng nổ với tiếng cười—giọng nói của người đàn ông ở xế độ tuổi tứ tuần.

“Chúng ta có thể yên trí rằng người thêm vào các luật ‘đồng hành’ này—chính là tôi. Vậy tức là…”

Những luật “đồng hành” hoàn toàn vô nghĩa đối với mọi người ngoại trừ Sora và Shiro. Xét rằng có một kẻ phản bội, việc hai người đi cùng nhau chẳng mang lại lợi lộc gì hết, và đi hơn hai người thì chẳng khác nào tự tay bóp dái… Chẳng có lí do gì để bất cứ ai dùng những luật này cả. Nhưng nếu những luật lệ này (hẳn Sora đã thêm vào bởi chúng cần thiết cho Shiro và chính bản thân cậu) thuận tiện đến mức giữ cho hai người họ ở với nhau mà không bị phạt, thì hẳn chúng cũng có thuận tiện gì đó trong vấn đề này chứ, hử, trời?

“Theo cách tôi hiểu, chúng ta phải đồng hành để thắng—khẳng định thế.”

Cậu nhìn về phía thứ gọi là vạch đích—xa về phía bàn chơi mênh mông—và cười nắc nẻ đầy chế nhạo như đang troll Old Deus chờ ở đó. Vốn đã chứng minh (nhiều lần rồi nhé) rằng con người có thể đánh bại một vị thần, lời lẽ, khuôn mặt, và giọng nói của cậu, như thể già đi theo năm tháng, khiến Shiro và Stepth vô thức đỏ mặt. Như cậu đã thôi thúc, họ nắm lấy tay Sora và tuyên bố:

Đồng hành.

Những lời lẽ ngân vang, Sora liền giật ra những xúc sắc sinh mạng từ ngực mình và gẩy chúng vào không gian. Chúng lăn trên nền đất, và khi những con số được hiển thị, ba người họ theo đó được tiến về phía trước, trả giá bằng sinh mạng của mình—20 phần trăm. Từ bỏ thời gian tồn tại—tuổi tác, sinh mệnh—để tiến bước, điều gì chờ họ ở đích đến? Sora và Shiro cười khẩy. Stepth run run. Cùng nhau, họ nhìn về phía trước nơi sinh mệnh của họ dẫn lối…

Ba mươi phút ngắm nghía trôi qua.

“Tôi cũng đã hỏi câu này ở nước đầu tiên… cơ mà mấy người đang làm gì vậy?”

“Tôi nghĩ mình cũng đã trả lời ở nước đầu tiên rồi… Đây là nghi lễ!”

“…Phân tích số ngẫu nhiên…”

Căng thẳng đã qua lâu. Stepth, tuổi 1.8, ngồi bó gối đưa ra câu hỏi và ngay lập tức bị chặn họng bởi Sora và Shiro. Một khung cảnh kì lạ: hai bé gái và một gã game thủ hikikomori còn zin thất bại cởi trần tầm độ năm mươi tuổi đang trồng cây chuối. Một cú cấu đít công an là đủ để gã ta bị bắt và truy tố về tội danh thối tha và có bằng chứng gián tiếp. Cứ yên tâm, gã ta sẽ bị xét là có tội.

“…Nii, lần tới… đốt, cúi, di chuyển trái, và phải…rồi ném.”

“À, ừm… Anh sẽ cảm kích nếu mà em có thể giải thích chi tiết hơn chút đấy.”

Dù trong một lát trông cậu đã khá giống như một quý ông cao tuổi chỉn chu, nhưng nay nhìn lại, thì buồn biết mấy. Chỉ là Sora thôi mà.

“Chỉ có tôi mới ra những luật giới hạn Nhiệm Vụ và đồng hành như thế thôi. Đã bảo rồi, tôi hẳn đã đặt ra chúng—”

Và hệt như ba mươi phút trước, Sora ném một xúc sắc.

02:

Người giữ xúc sắc có thể tiến tới số ô bằng với kết quả của việc thảy toàn bộ xúc sắc nắm giữ.

03:

Kết quả thảy xúc sắc sẽ được xác định ngẫu nhiên, sau đó MỘT xúc sắc sử dụng sẽ bị mất.

“Hẳn là chúng ta cũng đã định ra những luật xúc sắc này.”

“…Nii, kế tiếp… bước một bước, lùi lại…và ném, từ… tư thế bắc cầu.”

Như Shiro chỉ dẫn, anh trai cô vào tư thế bắc cầu và phóng một xúc sắc khác, rõ ràng là không thoải mái nhưng vẫn trả lời các câu hỏi của Stepth. Không phải bằng lời mà bằng hành động. Vẫn ở thế bắc cầu, cậu thảy hai mươi xúc sắc vốn cầm nãy giờ…

…và chúng đều ra sáu nút.

“Với một chút kĩ thuật, bất cứ ai cũng có thể thao túng việc thảy… chí ít, tới, mức này!”

…Có mà mơ ấy! Shiro cảm tưởng như nghe thấy lời nói nội tâm của Stepth, nhưng thực ra, ai cũng có thể làm được. Cứ thử nhìn các giác quan siêu phàm của Izuna hay Ino và ma thuật của Jibril hay Plum mà xem. Không rõ người đầu tiên nói nó nên bị cấm là ai, nhưng người anh trai già nói tiếp.

“Nhưng nếu chúng ta cấm việc thao tác thảy và tin vào cái mớ nhảm nhí mơ hồ của Old Deus như kiểu ‘sự ngẫu nhiên,’ thì cô ta cũng rất có thể sắp đặt xúc sắc để không ai về đích được. Đó là mánh lới không thể chứng minh; chúng ta sẽ toi hết. Bộ cô nghĩ tôi sẽ bỏ qua điều đó sao?”

“…Nii, tiếp theo… ấn người xuống… mặt đất…”

Như chỉ dẫn, Sora vùi mặt xuống đất và phóng một xúc sắc khác.

“Như vậy, ai đó hẳn đã xác định một bộ tạo số ngẫu nhiên.”

Cậu liếc nhìn Shiro để nhấn mạnh:

“—Ai đó ở đây nè.”

Vẫn đang dán mắt vào con số tít mù xuất hiện và biến mất trên xúc sắc được thảy, Shiro trả lời với vẻ mặt đỏm dáng và giơ chữ V cho ‘victory’ (chiến thắng). Nếu như ngay cả Old Deus còn bị cấm thao túng xúc sắc, vậy thì họ sẽ phải xác định một dãy số giả ngẫu nhiên—một chức năng ngẫu nhiên hóa. Nếu mất kí ức là điều kiện để bắt đầu, điều này sẽ đảm bảo rằng không ai có thể điều khiển sự ngẫu nhiên.

“Thế nhưng! Nếu Shiro là người phác ra, chắc chắn em ấy đã hợp vào một loại điều kiện!”

“…Em đã làm để sao cho…nếu luận ra cốt lõi…chúng ta có thể tạo các con số ngẫu nhiên…mà mình muốn…”

Đây chính là bằng chứng cho việc làm của bọn tôi đấy. Người anh trai già cười nham hiểm.

“Phải thảy tất cả xúc sắc, nhưng nó không có nói là phải thảy tất cả cùng một lúc, phải không nào?”

Thế tức là, nếu thảy từng cái một trong lúc thay đổi các điều kiện, họ có thể luận ra nó.

“Mà, cũng chẳng mới mẻ gì… nhưng mấy người đúng là những kẻ bịp bợm đáng ghê tởm đấy. Cả hai người ạ.”

“…Được rồi, Niii… Giờ thì, cởi… quần ra, và lùi lại, một bước…”

“—Shiro, anh hỏi nhé: Em có thực sự thiết lập một RNG (Random Number Generator) dựa trên việc anh có đang mặc quần áo hay không thế?”

Shiro trả lời câu châm biếm nước đôi của anh trai trong lòng—Dĩ nhiên không rồi. Shiro hẳn sẽ sử dụng thông lệ từ Romanc*ng SaGa 3 cùng các câu nói nước đôi nổi bật của nó. Trong trường hợp mà, các cốt lõi sẽ là số bước và thời gian trôi qua, những thứ cô có thể ghi nhớ một cách hoàn hảo. Cơ mà—

“…Chắc rồi… Em là… thế mà…”

“Em đang nói gì thế…? Lỡ như vì mấy con số mà anh phải khỏa thân toàn bộ thì sao?!”

“…? Khỏa, thân, toàn bộ…”

“Một người đàn ông trung niên sinh nhật đi đáp ứng nhu cầu của hai bé gái hả? Chẳng phải thế hoàn toàn là mời cớm đến còn gì?!”

…Hẳn đã quá muộn rồi, Shiro nghĩ. Stepth thì dường như đã bỏ cuộc và đang ngước nhìn bầu trời cao xanh, thổi sáo mấy ngọn cỏ vặt được, thanh âm đều đặn vang vọng trong đơn điệu.