Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

344 2169

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Tạm ngưng)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

74 358

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

27 196

Cuốn tiểu thuyết này chỉ dài năm dòng.

(Hoàn thành)

Cuốn tiểu thuyết này chỉ dài năm dòng.

Kagiro

"Xin vui lòng đọc từ [Phần 1] theo thứ tự. Nếu không, bạn sẽ không thể hiểu được nội dung.

30 5

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

159 2020

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

115 2753

Quyển 14 - Chương 7: Thanh xuân (Phần 1, 2)

Đó là điều mà Kurusugawa Alice đã cân nhắc từ trước, lý do cô quyết định vào trường này. Dĩ nhiên, trong đó tuyệt nhiên không nhắc tới sự tồn diện của Nishino. Thay vào đó, cô ấy lấy sự có mặt của Matsuura-san để bịa ra lý do rằng thần tượng mà mình ngưỡng mộ cũng đang học ở trường này.

Vài phút sau, hệ thống phát thanh lại vang lên.

『Thông báo từ phòng giáo viên. Học sinh Nishino lớp 2-A, học sinh Nishino lớp 2-A, xin hãy lập tức đến phòng giáo viên. Xin nhắc lại, học sinh Nishino lớp 2-A, học sinh Nishino lớp 2-A, xin hãy lập tức đến phòng giáo viên』

“Học sinh Nishino lớp 2-A đúng là nổi tiếng thật.”

“Lần này là từ phòng giáo viên phát ra sao?”

Kurusugawa Alice dừng lời, thì thầm như thể đang bận tâm đến chuyện gì khác. Yatarosuke cũng không kìm được mà lẩm bẩm một mình.

『Nếu không tuân theo chỉ thị, chúng tôi sẽ không thể đảm bảo an toàn cho học sinh và giáo viên trong trường』

Tiếp đó, giống hệt như lúc nãy, giọng nói kia tiếp tục cất lên những lời lẽ đầy đe dọa.

Nghe thấy điều này, thầy hiệu trưởng cũng phản ứng.

“Xin lỗi, thầy có thể cho tôi xin một lát không?”

“Ồ, được thôi…”

“Phòng giáo viên ở ngay cạnh đây, tôi sẽ đi kiểm tra.”

Trước mặt khách quý, thầy hiệu trưởng lộ vẻ không thể chần chừ thêm được nữa. Ít nhất cũng phải tắt nguồn loa phát thanh trong phòng hiệu trưởng đi đã.

Thầy hiệu trưởng đứng dậy khỏi ghế sofa, đi về phía phòng giáo viên chỉ cách phòng hiệu trưởng một cánh cửa. Hai căn phòng có thể đi lại mà không cần qua hành lang. Ánh mắt của Yatarosuke và Kurusugawa Alice tự nhiên cũng hướng về phía đó.

Trước mắt họ, qua khung cửa, toàn bộ phòng giáo viên hiện ra rõ mồn một.

Ở đó, tất cả giáo viên và nhân viên đều đã bất tỉnh, nằm bất động. Có người ngã dưới sàn, có người gục trên bàn. Không một ai còn đứng vững.

Thầy hiệu trưởng cũng kinh ngạc tột độ.

Mặc dù vậy, sự kinh ngạc cũng chỉ thoáng qua, thầy nói bằng giọng bình tĩnh:

“Ông Ogata Yatarosuke, làm ơn nhanh chóng báo cảnh sát giúp tôi.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Thấy Yatarosuke gật đầu ra hiệu, thầy hiệu trưởng liền bước đến bên cạnh các giáo viên.

Yatarosuke và Kurusugawa Alice nhìn theo bóng thầy, cố gắng liên lạc với cảnh sát và đội cứu hộ.

Nhưng, chiếc điện thoại di động trong tay họ không hiểu sao lại mất sóng hoàn toàn.

“Ông Yatarosuke, điện thoại của Alice vẫn hiển thị có sóng mà.”

“À, của tôi cũng vậy.”

Họ không thể nào mơ thấy rằng đây là do thiết bị ngăn chặn liên lạc vẫn đang hoạt động. Nghĩ rằng do vị trí không tốt, cả hai liền đứng dậy khỏi ghế sofa, đi đi lại lại trong phòng hiệu trưởng. Bởi vì là tình huống khẩn cấp cần giúp đỡ ngay lập tức, nên họ cứ đi tới đi lui để cố gắng bắt sóng.

Đúng lúc đó, từ phía phòng giáo viên truyền đến tiếng ai đó đổ sụp xuống.

Cả hai quay đầu nhìn lại, thì ra là thầy hiệu trưởng vừa đi chăm sóc các giáo viên đã ngã vật ra đất.

“À…”

Hai chữ “khí độc” hiện lên trong đầu Yatarosuke.

(Chú thích: Nguyên văn là “毒ガス”, có thể là khí độc. Mặc dù sau đó Nishino cũng nhắc đến khí độc, nhưng xét rằng Yatarosuke không thể xác nhận được ở đây, nên chỉ có thể suy đoán là khí độc, vì vậy dịch thành khí độc.)

Người đàn ông bảnh bao lập tức hiểu ra rằng thông báo phát thanh toàn trường vừa rồi tuyệt đối không phải là trò đùa của học sinh. Anh ta hành động ngay lập tức, vội vàng nắm lấy cánh tay của Kurusugawa Alice, như muốn kéo cô ra xa khỏi phòng giáo viên mà chạy vọt ra khỏi phòng hiệu trưởng.

“Kurusugawa, bên này!”

“Vâng, vâng ạ.”

Ra đến hành lang, anh ta cũng không quên đóng chặt cửa lại.

Yatarosuke mặt mày tái mét, thở hổn hển.

Kurusugawa Alice nhìn theo bóng anh ta và nói:

“Vừa rồi… không lẽ đó là khí độc sao?”

“Mặc dù tôi rất xin lỗi thầy hiệu trưởng và các giáo viên đã bất tỉnh, nhưng chúng ta cũng không thể nào xác nhận được. Tóm lại, hãy nhanh chóng rời khỏi đây. Việc chúng ta có thể làm chỉ là tìm cách báo cảnh sát và gọi cứu hộ.”

Yatarosuke vừa nói vậy, tim anh ta đập thắt lại dữ dội.

Anh thầm nghĩ, chắc chắn là không thể làm được đâu.

Mặc dù vậy, anh vẫn cố gắng hết sức giả vờ bình tĩnh, cùng Kurusugawa Alice chạy đi.

Hình ảnh chàng trai rock ngông nghênh, phóng khoáng mà anh từng ngưỡng mộ trong quá khứ — Yatarosuke hồi tưởng lại cảnh tượng đó, lấy đó làm động lực cho bản thân. Lúc này, anh vừa nghĩ "nếu là gã đó thì chắc chắn sẽ làm như vậy", vừa nhớ lại những động tác đã làm trong những vụ lộn xộn trước đây.

Điều này thực sự ngoài sức tưởng tượng, trông anh ta thật ngầu. Tạm thời không nói đến nội tâm, xét về vẻ ngoài, anh ta là một người đàn ông vạm vỡ, cao ráo, khoác bộ vest lịch lãm và điển trai. Lời nói của anh ta khiến Kurusugawa Alice cảm thấy vô cùng đáng tin cậy, cô ngoan ngoãn gật đầu và làm theo chỉ dẫn của anh.

Chạy được một lúc, phía trước liền xuất hiện một thứ kỳ lạ.

“Ông Yatarosuke, hình như có người bất tỉnh phải không?”

“…………”

Đúng như Kurusugawa Alice nói, có người nằm gục trên hành lang.

Không phải học sinh. Tuổi tác có lẽ khoảng hai mươi mấy. Đầu cạo trọc nhẵn nhụi, xung quanh miệng có để ria mép. Trang phục thô tục hoàn toàn không giống giáo viên, gọi họ là xã hội đen hay khủng bố thì đúng hơn.

Anh ta chính là kẻ xâm nhập mà Nishino và Rose đã hạ gục khi đi đến phòng phát thanh.

Kết hợp với thông báo phát thanh toàn trường vừa rồi, Yatarosuke đã phần nào hiểu được tình hình của ngôi trường này.

“Gã đó vẫn rock như ngày nào.”

“Cái… cái gì vậy, ông Yatarosuke?”

Kurusugawa Alice cau mày nhìn cấp trên không hiểu ra sao.

Lúc này, Yatarosuke nhặt khẩu súng ngắn từ tay người đàn ông.

Sau đó, anh giương hai tay lên trong tư thế chuẩn bị, với vẻ mặt căng thẳng thì thầm:

“Tuyệt… tuyệt đối đừng rời xa tôi nhé.”

“Ông Yatarosuke, chẳng lẽ ông thích kiểu này à?”

Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn không biết từ đâu truyền đến.

◇◆◇

Không lâu sau khi Yatarosuke và Kurusugawa Alice rời khỏi phòng hiệu trưởng, đã có học sinh đi đến gần đó.

Đó là Nishino và Rose, những người đã đến phòng giáo viên theo lời thông báo phát thanh toàn trường.

Hành lang thẳng tắp, Nishino và Rose đi về phía này, còn Yatarosuke và Kurusugawa Alice đi theo hướng ngược lại, nên hai nhóm không gặp nhau. Khi nhóm Nishino đến nơi, nhóm Yatarosuke đã không còn bóng dáng.

“Tiếng nổ vừa rồi là sao vậy?”

“Tuy không rõ cụ thể, nhưng bây giờ chúng ta chỉ có thể tin vào Nora và Gabriella thôi.”

(Chú thích: Nora và Gabriella)

“Dù tôi nghĩ một trong hai người họ có thể chính là nguồn gây ra rung động.”

“…Tôi không phủ nhận khả năng đó.”

Cả hai dọc theo hành lang, dừng lại ngay đối diện đích đến.

Đó chính là phòng giáo viên vừa được thông báo qua loa phát thanh toàn trường.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, cả hai trao đổi ánh mắt.

“Đáng lẽ đã tan học rồi mà sao yên ắng thế nhỉ?”

“Kiểm tra bên trong thôi.”

Tay Nishino mở cửa phòng giáo viên.

Ngay lập tức, khí gas tràn ngập căn phòng liền rò rỉ ra ngoài.

Khí này vốn không có mùi nên không thể nhận biết được. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy các giáo viên đổ gục trước mắt, cậu lập tức kích hoạt dị năng. Vừa lùi lại một bước, cậu vừa ngăn chặn khí trong phòng tràn ra hành lang.

Một thứ vô hình nào đó, ngay lập tức ngăn cách phòng giáo viên và hành lang.

“Ưm… đây là, khí gas sao?”

“À, hình như là vậy.”

Phàm Dung Diện kiểm tra tình hình phòng giáo viên qua khung cửa.

Cảnh tượng y hệt những gì Yatarosuke và Kurusugawa Alice đã chứng kiến.

Và cả thầy hiệu trưởng cũng đổ gục để giúp đỡ đồng nghiệp. Nishino đưa tay về phía cửa kính. May mắn thay, trong phạm vi quan sát của cậu, ngực của mọi người đều đang phập phồng lên xuống, chứng tỏ họ vẫn còn thở.

Một lúc sau, hệ thống phát thanh toàn trường lại vang lên.

『Đây là thông báo từ nhà thi đấu. Học sinh Nishino lớp 2-A, học sinh Nishino lớp 2-A, xin hãy lập tức đến nhà thi đấu. Xin nhắc lại, học sinh Nishino lớp 2-A, học sinh Nishino lớp 2-A, xin hãy lập tức đến nhà thi đấu』

Vẫn là giọng nói đó.

Không nghi ngờ gì nữa, đối phương đã và đang theo dõi động tĩnh của Nishino và đồng đội.

『Nếu không tuân theo chỉ thị, chúng tôi sẽ không thể đảm bảo an toàn cho học sinh và giáo viên trong trường』

Vẫn là những lời lẽ đầy hiểm nguy đó.

Nghe thấy điều này, Phàm Dung Diện cũng không dám hành động liều lĩnh.

Chứng kiến cảnh tượng bi thảm trong phòng giáo viên, một cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ hơn bao giờ hết ập đến.

“Xin lỗi, chỗ này tôi có thể nhờ cô được không?”

“Ừm, tôi hiểu rồi.”

“Xin lỗi vì đã làm phiền cô.”

“Không cần đặc biệt xin lỗi đâu, tôi đi cùng anh chính là vì chuyện này mà.”

“Dù vậy, việc tôi được cô giúp đỡ vẫn không thay đổi.”

“Xử lý xong chỗ này, tôi sẽ đuổi theo ngay.”

Sau khi chia tay Rose, Nishino một mình chạy về phía nhà thi đấu.