Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

344 2169

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Tạm ngưng)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

74 358

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

27 196

Cuốn tiểu thuyết này chỉ dài năm dòng.

(Hoàn thành)

Cuốn tiểu thuyết này chỉ dài năm dòng.

Kagiro

"Xin vui lòng đọc từ [Phần 1] theo thứ tự. Nếu không, bạn sẽ không thể hiểu được nội dung.

30 5

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

159 2020

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

115 2753

Quyển 11 - Chương 13: Thử Diễn (Phần 4) (1)

Sáng hôm sau, theo tiếng loa nội bộ khách sạn, các lớp trưởng đã tập trung đông đủ ở bãi đỗ xe từ sớm tinh mơ.

Tiếp đó, ban tổ chức buổi thử giọng hướng dẫn mọi người thay quần áo thể thao ngay trên xe buýt. Vì ngay cả giày dép cũng được chuẩn bị kỹ lưỡng, nên tất cả các ứng viên thần tượng được triệu tập đều ngầm hiểu rằng vòng kiểm tra này sẽ liên quan đến các hoạt động thể chất.

Địa điểm diễn ra buổi thử giọng chính là khu vực mà họ đã nhìn thấy khi mới đến khách sạn.

Ngoài chiếc xe buýt họ dùng để di chuyển, hầu như không có chiếc ô tô nào khác đỗ ở đây.

"Cứ ru rú trong khách sạn mãi cũng ngột ngạt, ra đây thay đổi không khí là vừa."

Sau khi thay đồ thể thao, lớp trưởng Shimizu Chikako bắt đầu khởi động.

Đúng như lời nói, cô ấy vươn vai, giãn cơ một cách thoải mái.

Trong khi đó, Matsuura Kanako thì mắt trắng dã.

"Xong rồi, thật sự xong đời rồi."

Mặc kệ người khác nói gì, cô ấy vẫn là một nàng công chúa của câu lạc bộ văn hóa, ghét cay ghét đắng việc vận động.

Cô ngửa mặt lên nhìn bầu trời trong xanh, lưng cong veo.

Hình ảnh lấp lánh rạng rỡ của cô ấy trong buổi thi game hôm qua, giờ đây chẳng còn sót lại chút nào.

"Thử cố gắng một chút xem sao?"

"Khỏi nghĩ cũng biết là không được rồi."

"Tớ cũng tìm hiểu nhiều rồi, hình như các thần tượng đều phải có thể lực cực tốt. Buổi hòa nhạc kéo dài hơn một tiếng, họ phải hoạt động liên tục, trong tình huống đó mà hát hò thì chắc chắn sẽ không hát nổi đúng không? Giả sử hát liền năm bài là chuyện bình thường, thì cậu sẽ vất vả lắm đấy." (PS: Có lẽ muốn diễn tả việc hát liên tục 5 bài sẽ rất khó khăn, Matsuura-san yếu đuối quá.)

"Chuyện đó thì nên đợi sau khi ra mắt rồi hãy tính chứ?"

"Thế mà bình thường cậu toàn nghĩ đến chuyện sau khi ra mắt thôi đấy..."

Cách đó không xa, Nishino Itsusato – "Khuôn mặt tầm thường" – cũng xuất hiện.

Anh lặng lẽ quan sát hai người họ từ xa.

Đúng như lời anh quản lý Nishino đã vênh váo nói ở khu trò chơi điện tử ngày hôm qua, anh đã đảm nhiệm công việc bảo vệ Lớp trưởng và Matsuura-san từ tối qua. Sau khi họ ngủ say, anh đã đứng ở hành lang đối diện phòng cất đồ, thức trắng đêm để canh gác.

Dù vậy, hôm nay, ánh mắt anh dõi theo các lớp trưởng vẫn không hề lộ ra sơ hở nào.

Trông anh cứ như một gã trai tân chỉ muốn cô gái mình thầm mến thấy được vẻ ngoài thật ngầu của mình vậy.

Một lát sau, Ogata Yatarosuke đến.

Hôm nay anh vẫn mặc bộ vest hoa, đeo kính râm, đội tóc giả và râu giả để ngụy trang.

Khi anh xuất hiện, những ứng viên thần tượng đang rộn ràng bỗng chốc im bặt. Các nhân viên ôm thiết bị quay phim cũng nhanh chóng vào vị trí. Lớp trưởng và Matsuura-san cũng dừng cuộc trò chuyện, cùng với các thí sinh khác, quay sang nhìn anh.

Sau khi chuẩn bị xong hội trường, Yatarosuke bắt đầu bài phát biểu buổi sáng, thông báo rằng còn hai vòng kiểm tra nữa, và kết quả buổi thử giọng sẽ được công bố vào chiều nay.

"Hy vọng các em sẽ kiên trì đến phút cuối cùng, đừng từ bỏ."

"Rõ ràng là một ông chú thích mấy thứ diêm dúa ren ria, mà lại thích nói mấy lời như thế này," đó là lời Matsuura-san châm chọc một cách hiểm độc. Lớp trưởng liền huých tay cô ấy, nói: "Sẽ bị nghe thấy đấy."

"À đúng rồi, về vòng kiểm tra sắp tới..."

Sau bài phát biểu, Yatarosuke lớn tiếng giải thích chi tiết về vòng kiểm tra.

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại trong lòng anh chợt rung "pụt" một tiếng.

Có vẻ là một cuộc gọi đến.

"Xin lỗi nhé."

Anh nhanh nhẹn rút điện thoại ra, nghe máy và áp vào tai.

Theo ghi chú trên màn hình điện thoại, người gọi là nhân viên ban tổ chức.

Báo cáo từ đầu dây bên kia là đã bắt được một người đàn ông khả nghi trong khách sạn. Một nhân viên an ninh đã bắt giữ một người không liên quan, không phải nhân viên khách sạn cũng không phải người của khách sạn, ở bên trong.

"À, tôi biết rồi. Tôi sẽ cử người đến thay anh."

Cuộc điện thoại chỉ kéo dài khoảng vài chục giây.

Anh lập tức liên lạc với một nơi khác, nhờ họ xử lý kẻ khả nghi.

Sau đó, anh quay lại đối mặt với các ứng viên thần tượng trước mặt.

Tiếp tục là phần giải thích về vòng kiểm tra sắp diễn ra.

"Hôm qua tôi đã nói rồi, thần tượng cần có học thức. Nhưng một thần tượng chỉ giỏi lý thuyết mà yếu thể chất thì không thể đảm đương được. Các em sẽ phải chạy show liên tục khắp các sân khấu trên cả nước, biểu diễn trực tiếp trên sân khấu. Để làm được điều đó, điều quan trọng nhất chính là thể lực."

Ở trường, Matsuura-san luôn xin nghỉ hoặc trốn tiết chạy marathon cả cấp hai và cấp ba.

Thật là một câu nói khiến cô ấy nghe xong cảm thấy đau đầu.

Lớp trưởng cũng nhìn Matsuura-san với ánh mắt như muốn nói: "Cậu thấy chưa."

"Vì vậy, hôm nay, theo kế hoạch ban đầu, chúng ta sẽ tiến hành kiểm tra thể lực, hay còn gọi là chạy marathon."

Về chuyện Kurusugawa Alice mà hôm qua cũng đã trở thành đề tài bàn tán, Yatarosuke lo lắng rằng vòng marathon có thể xảy ra chuyện, nên đã cân nhắc thay thế bằng các bài kiểm tra không cần di chuyển nhiều như chống đẩy, chạy ngang. Nhưng nếu đã bắt được kẻ gây rối, thì không cần phải thay đổi nữa.

Cứ thế, các lớp trưởng bắt đầu chạy khắp khu vực xung quanh khách sạn.

Theo lời Yatarosuke, điểm xuất phát chính là bãi đỗ xe mà họ đang đứng. Sau đó chạy một vòng quanh khách sạn rồi quay về. Cách tính điểm rất đơn giản: ai về đích trước sẽ được cộng điểm theo thứ tự.

Do sự thay đổi hướng đột ngột, các nhân viên quay phim cũng tản ra khắp nơi trong khách sạn.

"À, hôm nay con bé đó chẳng nói gì cả nhỉ."

"Lớp trưởng, cậu bận tâm đến con mèo hồng háu ăn đó à?"

"Cũng không phải là quá bận tâm..."

Lớp trưởng vừa nói vừa xác nhận có một mái tóc hồng không xa.

Matsuura-san trả lời với vẻ mặt bất lực.

Một lát sau, nhân viên ban tổ chức buổi thử giọng giới thiệu lộ trình thi đấu cho các ứng viên thần tượng, đồng thời giới thiệu các máy quay được bố trí khắp nơi. Trong lúc đó, mọi công tác chuẩn bị diễn ra ở khắp các địa điểm, vạch xuất phát cũng được kẻ ra ở bãi đỗ xe.

Dưới vạch trắng thẳng tắp, các ứng viên thần tượng xếp hàng với vẻ mặt nghiêm túc.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cuối cùng vòng kiểm tra cũng bắt đầu.

"Vậy thì, chuẩn bị, chạy!"

Cùng với tiếng hô của Yatarosuke, tiếng súng "tách" vang lên.

◇◆◇

Đây là một căn phòng khách trong khách sạn.

Trong căn phòng kiểu Nhật rộng tám chiếu tatami, có một người đang nằm vật ra giữa phòng. Hai tay anh ta bị băng dính quấn quanh người, hai chân cũng bị trói chặt, đừng nói là tự đi, ngay cả đứng dậy cũng khó khăn.

Miệng anh ta cũng bị dán băng dính.

Yatarosuke nhận được tin báo và đã phát hiện ra kẻ khả nghi trong khuôn viên khách sạn.

Và, ở đây chỉ có thêm hai người khác.

Rose Rippman và Gabriella.

Họ được chàng trai đẹp trai phụ trách buổi thử giọng ở bãi đỗ xe nhờ đến giúp trông chừng kẻ quay lén. Sau khi nghỉ ngơi một lúc ở phòng giám sát, họ nhận được điện thoại và đến đây.

Theo lẽ thường thì nên giao cho cảnh sát ngay lập tức. Tuy nhiên, xét đến việc làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến công tác điều tra hiện trường và quá trình quay phim thử giọng, Yatarosuke – người phụ trách hiện trường – đã quyết định hoãn việc báo cảnh sát lại nửa ngày.

Họ được giao nhiệm vụ tạm thời giám sát kẻ này.

Các nhân viên khác đều rời đi theo chỉ thị của anh.

Kết quả thì sao?

Người đang nằm vật vã trên chiếu tatami lại là một người mà cả hai đều quen biết.

"Cậu là bạn cùng lớp với Nishino đúng không?"

"Ừm! Ưm... ưm... ưm... ưm...?"

Người bị trói bằng băng dính chính là nam sinh lớp 2-A.

Anh ta chính là Suzuki-kun, một trong những nam sinh đẹp trai nhất lớp.

Thấy hai người này, anh ta cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.

Cơ thể trước đó vẫn đang di chuyển như một con sâu bướm, khi nhìn thấy hai cô gái liền dừng hẳn lại.

Tại sao Rose-chan và Gabriella-chan lại ở đây? Tình huống không thể lường trước khiến Suzuki-kun rơi vào trạng thái hoang mang.

"..."

Cứ thế này thì trò chuyện cũng bất tiện.

Rose ra hiệu bằng mắt, Gabriella bên cạnh liền động thủ.

Miếng băng dính dán trên miệng Suzuki-kun bị giật phăng ra.

Cơn đau do da bị kéo căng khiến Suzuki-kun kêu lên thảm thiết.

"Cậu làm gì ở đây?"

"Không, cái, cái này..."

Trước câu hỏi của Rose, Suzuki-kun lảng tránh ánh mắt.

Có vẻ như anh ta đang mang trong mình một nỗi hổ thẹn nào đó.

Và cũng không nói thêm lời nào.

"Cứ thế này, cậu chắc chắn sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát, đương nhiên cũng sẽ liên lạc với bố mẹ cậu, thậm chí có thể cả trường học nữa. Chắc chắn sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến cuộc đời sau này của cậu đấy."

"Tớ, tớ chỉ lo cho lớp trưởng thôi!"

Tuy nhiên, tất cả những điều đó đã thay đổi sau lời nói của Gabu-chan.

Suzuki-kun lớn tiếng thanh minh.

Vì anh ta dự định vào đại học bằng con đường thể thao. Trong tình huống này, nếu báo cho trường biết, chắc chắn sẽ bị cấm thi đấu. Hiện tại, anh ta là một vận động viên ngay cả tâm trạng ôn tập để chuẩn bị thi cử cũng không có.

"Lo lắng ư? Điều đó có liên quan gì đến việc đột nhập khách sạn trái phép?"

"Tớ là bạn của cô ấy mà, tớ không thể mặc kệ được chứ?"

"Tớ thấy ảnh của chỗ này trên mạng. Ở buổi thử giọng thần tượng, lớp trưởng chẳng phải đang mặc yukata với vẻ mặt khó xử sao? Hơn nữa, gần đó còn xuất hiện một cô gái ngực trần trông như một kẻ biến thái nữa chứ, là bạn bè thì không thể làm ngơ trước tình huống đó được!"

"À, ra là vậy."

Việc Gabriella thao túng phía sau hậu trường trong buổi kiểm tra đồ bơi hôm qua, và cả màn tự biên tự diễn trơ trẽn của Matsuura-san, đã giúp cứu vãn chút ít "cuộc đời xã hội" của Suzuki-kun. Trong mắt họ, việc anh ta vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà lặn lội đến tận đây quả là đáng nể.

"Ngày nghỉ hiếm hoi mà còn chạy đến Atami, đúng là rảnh rỗi quá nhỉ."

"Với thân phận học sinh, tiền đi lại cũng không ít đâu nhỉ?"

"Đó... đó là, nếu vì lớp trưởng thì chút chuyện nhỏ này chẳng đáng gì cả...!"

Có lẽ vì ngượng, ánh mắt Suzuki-kun lại lảng đi.

Rose và Gabriella đều hiểu rằng người trước mặt có tình cảm với lớp trưởng. Nghĩ đến việc Matsuura-san, người cũng có mặt ở đó, hoàn toàn không được nhắc đến tên, thì chắc chắn suy đoán này không sai.

Vì vậy, họ bắt đầu cảm thấy lời anh ta nói đáng tin.

Thực ra, cộng thêm thái độ phản đối Nishino rất mạnh mẽ, Suzuki-kun đã tưởng tượng mình sẽ oai phong lẫm liệt cứu lớp trưởng khỏi tay "Khuôn mặt tầm thường" ở buổi quay phim của bọn xã hội đen, rồi lớp trưởng sẽ cảm kích ôm chầm lấy mình. Thế là anh quyết định đi bộ dọc theo đường Tokaido đến đây. Việc Matsuura-san hôm kia nói về chuyện nữ diễn viên phim AV trong lớp cũng là một yếu tố khiến anh ta quyết tâm đến.

"À mà nói đi cũng phải nói lại, sao hai người lại ở chỗ này?"

Suzuki-kun đổi chủ đề, không tiếp tục bị trêu chọc nữa.

Đến lượt Rose và Gabriella không biết phải trả lời thế nào.

Không thể thành thật giải thích tình hình được.

"Shimizu-san mời bọn tớ đi làm thêm. Ai ngờ lại là ở buổi thử giọng thần tượng nữ thế này. Ở hiện trường cũng cần những việc chỉ phụ nữ mới giúp được. Thế là bọn tớ cũng tiện nói chuyện với họ, đại khái là đi cùng họ chuyến du lịch suối nước nóng ba ngày hai đêm đến đây."

Gabriella khẽ nhủ thầm trong lòng, thật khâm phục tài ăn nói dối trơn tru của Nishino.

Rose ngày càng bất mãn với cô Lớp trưởng. Sao cô ta cứ gây rắc rối mãi thế? Chút nữa phải thống nhất lời khai mới được. Cô gạt bỏ hành động của mình sang một bên, liên tục suy nghĩ.

“Cái buổi thử giọng này không lẽ là…”

“Tôi cũng không rõ cậu nghĩ gì, nhưng đây rõ ràng là buổi thử giọng nghiêm túc, do một công ty giải trí chính quy tổ chức. Nghe nói ứng viên thần tượng trên ảnh là người rất nổi tiếng, cậu không biết sao?”

“Nổi tiếng trong giới cosplay à? Thế thì tôi cũng biết chút, nhưng cũng có nhiều người làm những việc mờ ám lắm. Nên rất có thể là kiểu đó. Mấy tấm ảnh được chụp từ góc độ đặc biệt cũng nhiều, phải nói là hơi ghê tởm.”

“Tôi nhớ là tôi có tìm trên mạng rồi và thấy đúng là có những tấm ảnh như vậy.”

“Là… là vậy sao? Tôi cũng thấy y hệt những thứ Gabriella thấy! Trên đời này đâu thiếu các công ty giải trí công khai chụp ảnh thần tượng nữ sinh gợi cảm đâu, phải không? Tôi đang nghĩ, liệu có phải cô Lớp trưởng bị cái tên Khuôn mặt tầm thường lừa nên mới mắc bẫy không?”

Lời của Suzuki-kun nhất quán, nghe rất có sức thuyết phục.

Dù vậy, để cẩn trọng, Rose vẫn hỏi lại cho chắc:

“Cậu có vẻ hiểu rõ chuyện này, chắc không phải fan của Kurusugawa Alice chứ?”

“Không không, không đời nào. Nói thật là đến hôm qua tôi mới biết đến cô ấy.”

“...Vậy sao?”

Trông cậu ta không giống đang nói dối.

Dù bị trói chặt như bánh tét, nhưng với một anh chàng đẹp trai thì nói gì cũng hơi đáng ngờ.

Thế nhưng, ánh mắt cậu ta nhìn Rose và Gabriella không hề chớp lấy một cái.

“À phải rồi, mấy cậu có thể giúp tôi cởi trói không? Hình như tôi bị nhầm với ai đó thì phải. Họ không hề nghe tôi nói gì cả, tôi khó xử lắm. Cứ mắng tôi mãi, tôi thực sự không hiểu chuyện gì.”

“Cậu không biết khách sạn này đã được bao trọn sao?”

“Lần đầu tiên tôi nghe nói. Quả, quả nhiên tôi vẫn chỉ nghĩ đến cô Lớp trưởng…”

“Tôi nghĩ, việc đột nhập bất hợp pháp là điều không thể phủ nhận.”

“...Cứu, cứu tôi với? Xin hãy tha cho tôi vụ cảnh sát.”

“Được rồi, chúng tôi sẽ báo cáo tình hình lên cấp trên.”

“Thật sao? Rose-chan! Gabriella!”

Cá nhân Rose chỉ muốn tống ngay cậu ta cho cảnh sát.

Làm vậy vừa tiết kiệm thời gian lại đơn giản.

Nhưng, nếu vì chuyện này mà đắc tội với Nishino thì lại thành ra “bỏ gốc lấy ngọn”. Cô nhớ lại sự tử tế của anh đối với bạn học, liền thẳng thắn đồng ý giúp đỡ. Việc các cô đến khách sạn là bí mật, nhưng trong tình huống này, rất có thể bị Nishino phát hiện.

“Nhưng mà, nếu vậy thì tên quấy rối biến thái đó vẫn chưa bị bắt đúng không?”

Lời thì thầm vô tư của Gabriella vang vọng trong căn phòng khách yên tĩnh.

◇◆◇

Theo hiệu lệnh của Tarosuke, các ứng viên thần tượng đồng loạt bắt đầu chạy.

Theo lộ trình đã được hướng dẫn trước, họ xuất phát từ bãi đậu xe, chạy dọc theo khuôn viên khách sạn và các cơ sở liên quan. Nhân viên đứng ở những vị trí quan trọng, sử dụng bảng chỉ dẫn có mũi tên để định hướng con đường. Đồng thời, họ quay phim chi tiết nỗ lực của các cô gái.

Khu vực này bình thường vẫn có khách khác lui tới, nhưng có lẽ đã được bao trọn, không thấy bóng người nào. Sáng sớm thức dậy vào lúc này, chỉ có thể thấy các ứng viên thần tượng mặc đồ thể dục đang thở hổn hển.

Trong số đó, Lớp trưởng dẫn đầu.

Bóng dáng Kurusugawa Alice ở ngay gần đó.

Nhân tiện, Matsuura-san đã sớm bị bỏ lại sau vài trăm mét từ vạch xuất phát.

“Shimizu-san, cô có vẻ ngày càng đuối sức rồi đấy?”

“Cô mới là người thở dốc đúng không?”

Ở nơi mà nhân viên và máy quay không nhìn thấy, hai người rôm rả trò chuyện như vậy. Người trước kia thù địch người sau, có lẽ cũng vì thất bại trong trò chơi đối đáp. Lần này không thể thua được, cô ta lì lợm bám riết lấy Lớp trưởng.

Lớp trưởng là một vận động viên giỏi, Kurusugawa Alice cũng không kém cạnh.

Hơn nữa, trong số các ứng viên thần tượng tham gia thử giọng lần này, họ cũng thuộc top có thể lực cực tốt. Nhóm dẫn đầu gồm vài người, theo thời gian và quãng đường, số lượng dần giảm đi.

Vượt qua điểm quay đầu, hai người họ bứt phá, dẫn đầu cuộc đua.

Với Shimizu-san, đây là một diễn biến ngoài dự đoán.

Đối phương là một học sinh trung học cơ sở, cô không ngờ lại có thể theo kịp mình.

Một phần vì lòng tự trọng của người lớn tuổi hơn, bước chân của cô dần nhanh hơn.

Mặc dù vậy, Kurusugawa Alice vẫn cố gắng bám sát. Đến nửa sau cuộc đua, cô ấy đã không còn sức để đôi co với cô Ủy viên trưởng nữa, dường như quên cả sự hiện diện của máy quay, mồ hôi nhễ nhại di chuyển từng bước. Cô bám sát ngay phía sau, ở một khoảng cách gần như có thể chạm tới bằng tay.

“...”

Lớp trưởng ngoảnh lại nhìn phía sau, có thể cảm nhận được luồng khí như quỷ dữ từ biểu cảm của đối phương.

Mặc dù sau này còn phải chỉnh sửa, nhưng đây không phải là biểu cảm mà một thần tượng sắp ra mắt nên có. Mặt cô ấy đầy mồ hôi và nước mũi. Dù vậy, cô vẫn tiến tới từ phía sau với tư thế đáng nể. Với vẻ mặt sắp khóc, cô ấy bám theo.

Như vậy, Shimizu cũng có nhiều suy nghĩ.

Quan trọng hơn, bản thân cô ấy không quá ám ảnh với sự nghiệp thần tượng.

Lớp trưởng vẫn còn sức để chuẩn bị cho cú nước rút cuối cùng, suy nghĩ liệu có nên nhường vị trí này cho Kurusugawa Alice không, nhịp độ chạy dần chậm lại. Đồng thời, cô ấy dùng một cách nào đó, bắt chước một ai đó với lối diễn xuất dở tệ.

Cứ như một trận đấu mà lẽ ra người mạnh hơn đã thắng áp đảo, lại bị lật ngược tình thế một cách cưỡng ép ở phút cuối.

“A, Alice thắng rồi!”

Có vẻ đã nắm được cơ hội chiến thắng, Kurusugawa Alice bắt đầu nước rút cuối cùng.

Lớp trưởng nhìn theo bóng lưng cô ấy, trong lòng hơi thấy có lỗi.

Xin lỗi vì đã khiến cậu phải cố gắng quá sức.

Ngay sau đó, một vật thể lạ xuất hiện trong tầm mắt của Shimizu.

Trên đường chạy marathon cũng được dùng cho chặng về.

Gần khu vực bãi đậu xe cuối cùng, một người đàn ông bước ra từ giữa các công trình của khách sạn.

Hơn nữa, rốt cuộc là sao?

Nếu không nhìn nhầm, hắn ta đang cầm một con dao trong tay.

Là một con dao lớn có lưỡi sắc bén.

Máy ảnh đeo trên cổ. Hắn ta đeo kính râm, khẩu trang và đội mũ len, phần cổ trở lên giống hệt người mà cô đã thấy ở khu trò chơi của khách sạn ngày hôm qua. Áo sơ mi và quần cũng có vẻ đã từng thấy.

Sau đó, đối phương chăm chú nhìn Kurusugawa Alice. Hoàn toàn không để ý đến ai khác. Chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm cô ấy. Bước chân hắn ta đạp đất không chút do dự. Vũ khí sắc nhọn đeo ngang hông không chút chần chừ nhắm thẳng vào cô ấy.

Cứ thế này, giây phút tiếp theo sẽ xảy ra vụ án giết người trong cuộc tuyển chọn ứng viên thần tượng.

“Khoan đã…”

Đối mặt với cảnh tượng trước mắt, Lớp trưởng kinh ngạc thốt lên.

Cô gái chạy ở phía trước cố gắng hết sức, hoàn toàn không nhìn thấy xung quanh. Nước dãi vẫn vương trên khóe môi, cô ấy dốc sức lao về phía tương lai rạng rỡ. Dù chỉ là một bước, cô ấy cũng muốn dẫn trước Shimizu, đây là khoảnh khắc quan trọng trong đời nên cô ấy vô cùng nỗ lực.

Và dường như cố tình chọn đúng thời điểm này, xung quanh hoàn toàn không có bóng dáng nhân viên nào.

Chỉ có Shimizu biết rằng một người đàn ông đang tiến đến gần cô ấy.

Khi nhận ra sự thật này, lòng chính nghĩa trong Lớp trưởng bùng cháy.

“Này, ối ối ối!”

Cơ thể vừa thả lỏng ngay lập tức vào trạng thái sẵn sàng, lao đi như bay, hoạt động hết công suất.

Đây là cú tăng tốc đột ngột, huy động toàn bộ thể lực đã được giữ lại để nước rút.

Vì khởi động bằng việc chạy bộ và lòng chính nghĩa bẩm sinh bổ trợ cho nhau. Nếu là bình thường, trái tim tôi có thể đã trốn tránh vì sợ hãi, nhưng giờ đây, trái tim tôi như một chiếc xe đã đạp hết ga, tốc độ ngay lúc này như một chiếc ô tô đạp chân ga vào vùng đỏ trên đồng hồ đo vòng tua máy.

Đối mặt với người đàn ông đang áp sát Kurusugawa Alice, cô rút ngắn khoảng cách trong một hơi.

Ngay khi con dao của người đàn ông sắp chạm vào Alice.

Cô nhắm vào tay đối phương.

Đồng thời, cô dùng lực đạp đất, tung cú “Ultraman Kick”.

“Á!”

Lớp trưởng đá trúng tay đối phương một cách chính xác.

Đúng vào tư thế cắm vào từ một bên.

Vì mu bàn tay bị một cú đá mạnh, con dao trong tay người đàn ông bị đá văng ra. Người đàn ông cũng bị bay lên đột ngột, không lâu sau rơi xuống đất, trượt dài trên mặt đất, phát ra tiếng "lạch cạch". Hắn trượt vài mét rồi dừng lại cạnh một tòa nhà ven đường.

Mặt khác, Lớp trưởng và người đàn ông va vào nhau, ngã xuống đất.

So với việc người trước ngã trên đường, người sau dù mất thăng bằng lớn, vẫn cố gắng điều chỉnh tư thế, tránh bị thương sau khi ngã. Mối quan hệ về trọng lượng giữa hai người không cần phải nói, cú đá bay sau quãng đường dài là một gánh nặng lớn đối với Shimizu.

Bị một loạt động tĩnh này, ý thức của Kurusugawa Alice cũng chuyển sang hai người.

“!?”

Quay đầu lại, cô kinh ngạc phát hiện ra sự tồn tại của người đàn ông chụp ảnh.

Ngay lập tức, cô Lớp trưởng ngã bên cạnh, và cách đó không xa là con dao rơi trên đất.

Chuyện hôm qua khiến cô nhanh chóng hiểu được tình hình hiện tại của mình.

“Shi, Shimizu-san?”

Kurusugawa Alice dừng bước, người đàn ông cũng có động thái.

Hắn ta bắt đầu lục lọi trong túi xách đeo sau lưng, cuối cùng dường như tìm thấy một con dao nhỏ khác không bị văng ra. Xem ra là hắn ta có mang theo dao dự phòng. Đó là một con dao được rút ra khỏi vỏ, lưỡi dài khoảng hai mươi centimet.

Đối mặt với cô Lớp trưởng đang ngã, Kurusugawa Alice bước một bước.

Cơ thể cô cứng đờ vì sợ hãi.

Cảm giác mệt mỏi đến nghẹt thở.

Cũng bị nỗi sợ hãi tràn ngập khắp cơ thể trong giây lát này che phủ.

Từ đôi mắt đỏ ngầu của đối phương, cô hiểu rõ đối phương muốn gì.

Đối phương chính là tên quấy rối đã bị Kurusugawa Alice và nhân viên đánh úp mà phải bỏ chạy, lẩn trốn trong khách sạn ngày hôm qua. Hôm nay, hắn ta đã nắm bắt được cơ hội tốt trong cuộc thi marathon, phát động tấn công. Tối qua, hắn ta đã nín thở suốt một đêm trong gác mái của khách sạn.

Nếu Suzuki-kun không đến hiện trường, có lẽ khoảnh khắc này đã khác.

“Là mày, là lỗi của mày, vì mày muốn bỏ rơi tao…”

“Khoan đã! Alice sao thế?!”

“Tao đã mua ống kính chuyên dụng cho mày, còn giúp mày chụp ảnh. Tao đã làm rất nhiều thứ vì mày, nhưng tại sao mày vừa nổi tiếng là tao không thể gặp mày nữa? Mày có biết tao đã bỏ ra bao nhiêu vì mày không?”

「Nếu là chuyện camera thì chẳng phải tôi đã trả lại đúng giá rồi sao? Thật sự, anh mua đột ngột quá nên tôi cũng giật mình! Cả tập ảnh nữa, khi chụp, tôi cũng đã trả một phần doanh thu và bản quyền như một lời cảm ơn rồi mà!」

Kurusugawa Alice chống tay lên đầu gối, thở hổn hển.

Dường như cô ấy đứng còn không vững.

Thế nhưng, cô vẫn cố gắng hết sức để tiếp tục đối thoại với người đàn ông.

「Không chỉ vậy, còn cố tình đi xe đến để chụp ảnh cho anh…」

「Chẳng phải tôi đã thanh toán phí xe cho cô rồi sao?」

「Nhưng tôi, vì, vì anh, đã dành bao nhiêu thời gian và công sức cố gắng!」

Kurusugawa Alice và gã nhiếp ảnh gia cãi vã ầm ĩ.

Dù chỉ nghe được một chút, nhưng cũng phần nào hiểu được nội dung cuộc đối thoại. Lớp trưởng cũng đã kiểm tra tài khoản mạng xã hội của đối phương từ hôm qua, nên rất dễ đoán được diễn biến sự việc.

[IMAGE: ../Images/0.png]

Nói đi thì cũng phải nói lại, cách hai người đang cãi vã vài mét.

Có một người đang ẩn mình trong bóng tối, theo dõi chuỗi sự kiện này.

Đó là Matsuura-san.

「…Thật hay giả đây?」

Trong buổi kiểm tra thể lực, cô ấy đã sớm nghĩ rằng mình không thể chạy hết quãng đường năm cây số đã định, nên nhanh chóng tách khỏi đường chính, trốn vào chỗ tối. Cô định trà trộn vào "nhóm quay về" vào thời điểm thích hợp, lập kế hoạch đi đường tắt.

Trong các cuộc thi chạy marathon của trường, cô ấy cũng là kẻ thường xuyên đi taxi đến đích.

Thế là, ngay trước mắt cô lại diễn ra một cuộc ẩu đả bằng dao.

Ngay sau đó, một con dao bay đến từ gần đó, khiến cô giật mình.

「…」

Trên nền đường nhựa, lưỡi dao phản chiếu ánh nắng, lấp lánh chói mắt.

Trông thật không giống đồ giả chút nào.

Ngay cả khi là quay phim đặc biệt, thì cũng thật là quá tệ.

Chính vì vậy, Matsuura-san nhìn về phía này mà nghĩ.

Có lẽ tình huống này là một cơ hội.

Cô ấy hiểu rất rõ rằng buổi thử giọng lần này là để Kurusugawa Alice nổi bật. Mặc dù vậy, Matsuura-san vẫn cố gắng trong việc nhảy múa và các khía cạnh khác để người khác chú ý đến mình.

Để làm được điều đó, việc nổi bật hơn bất kỳ ai là rất quan trọng.

Nói cách khác, nếu xuất hiện vào thời điểm này, liệu có phải là một nước cờ hay không?

May mắn thay, cô ấy vẫn còn cách gã đàn ông vài mét. Kurusugawa Alice đã ở gần đó, và Lớp trưởng cũng vậy. Cho dù có xảy ra ẩu đả với gã đàn ông, mục tiêu đầu tiên chắc chắn là Kurusugawa Alice, sau đó là Lớp trưởng, trong lúc đó, cô có thể rời khỏi hiện trường.

Cô ấy đang cân nhắc một kế hoạch hèn hạ như vậy.

Nếu chỉ cầm dao một tay và tạo ra tiếng động để kiềm chế, rủi ro sẽ không lớn đến thế. Ngược lại, nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, tối nay cô có thể khiến đối phương mắc nợ mình một ân huệ to lớn. Matsuura-san nhanh chóng tính toán trong đầu và lập tức hành động.

Cùng lúc lao ra từ chỗ tối, cô nhặt con dao bị Lớp trưởng đá văng.

Sau đó, cô đưa mũi dao về phía trước và lớn tiếng nói.

「Chú, đừng, đừng làm loạn!」

Cô cố tình run rẩy tay, giả vờ sợ hãi. Điều này hoàn toàn trái ngược với Lớp trưởng, người không màng hình thức mà tấn công trực diện. Dáng vẻ hơi co rúm của cô trong mắt người ngoài là để có thể quay lưng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

「Matsuura-san, sao cậu lại ở đây?」

Lớp trưởng hỏi một câu hiển nhiên.

Kurusugawa Alice cũng nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc.

「Gì, gì vậy chứ, chuyện gì đang xảy ra? Ngay cả một người phụ nữ không quen biết cũng muốn làm phiền tôi sao?」

Ánh mắt của gã nhiếp ảnh gia cũng chuyển sang Matsuura-san.

Sau khi xác nhận rằng ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình, cô tiếp tục nói.

「Kurusugawa-san là đồng đội quan trọng của chúng tôi!」

Ngay lúc này, cô ấy lớn tiếng hô lên những lời trái với lòng mình.

*Hôm qua cậu nói khác mà*, Lớp trưởng thầm nghĩ. Dù cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cô không tin những lời Matsuura-san nói là thật lòng. Vô thức, cô bắt đầu tìm kiếm sự hiện diện của máy quay và nhân viên quay phim xung quanh.

「…À, vậy sao?」

Nghe cô nói vậy, gã đàn ông bắt đầu lục lọi ba lô của mình.

Thời gian ánh mắt rời khỏi hắn chỉ vài giây.

Vật hắn lấy ra là một cây nỏ.

Nó là loại gấp gọn, phát ra tiếng "cạch" khi mở ra.

Hình dáng đặc trưng của nó khiến bất cứ ai cũng dễ dàng nhận ra. Dường như hắn đã luyện tập kỹ lưỡng từ trước, từ việc lắp ráp đến lắp mũi tên, động tác đều thuần thục, không chút do dự. Như vậy, kỹ năng của hắn cũng có thể đoán được.

Bàn tay cầm nỏ nhanh chóng nhắm vào cô ấy.

「Đợi…」

*Khoan đã, tình huống này mình đâu có đoán được*.

Biểu cảm của Matsuura-san lập tức đông cứng.

Không cần đến Lớp trưởng, giờ đây chính cô còn đối mặt với nguy hiểm tính mạng nhanh hơn cả Kurusugawa Alice.

「Kurusugawa-san là người thân thiết thế nào với cô? Nói tôi nghe nào.」

「…」

Matsuura-san đã cược thua.

Cô cũng không hề phát ra tiếng rên rỉ.

Cầm chặt con dao, bất động.

*Không thể trả lời*, đó là cảm giác của Lớp trưởng.

「Cô không chịu nói sao? Rốt cuộc thì cũng chỉ là nói suông thôi đúng không?」

Ngón tay siết chặt cò nỏ.

Tâm ngắm vững vàng nhắm thẳng vào trán cô.

Đây là tin báo Matsuura-san sẽ mất mạng.

Hối hận ngập tràn trong lòng, *biết thế mình đã ngoan ngoãn đứng nhìn thì hơn*. Chết rồi thì làm gì có thần tượng hay tương lai nữa. Ngay cả cô ấy, một người lập dị, khi đối mặt với một cây nỏ, việc dùng một con dao nhỏ để mô phỏng Kirito chém mũi tên nỏ là rất khó. Nếu là game thì có thể.

Nhưng, mỗi khi vận rủi của cô ấy rất mạnh.

「Mấy người đừng có động vào idol nhà chúng tôi có được không?」

Ngay trước khi mũi nỏ được bắn ra, cả ba người đều nghe thấy một giọng nói.

Gã đàn ông đang đặt ngón tay lên cò nỏ, vội vàng cảnh giác nhìn về phía có tiếng nói. Kurusugawa Alice, Lớp trưởng và Matsuura-san cũng vậy. Dù đã chia tay nhưng cả hai người đều nhớ rõ giọng nói này.

Đúng vậy, đó chính là Nishino "quản lý".

「Làm hỏng "hàng hóa" quan trọng thì các người định chịu trách nhiệm thế nào đây?」

Trên con đường chạy marathon mà Lớp trưởng và Kurusugawa Alice đã đi qua.

Giọng nói truyền đến từ phía trước.

Nơi mọi người đang nhìn chăm chú, từ trong bóng tối của tòa nhà xuất hiện bóng dáng của "Khuôn mặt tầm thường".

Cũng giống như hôm qua, cậu mặc bộ vest, đeo kính râm. Khác với trước đây, tóc cậu không được chải chuốt gọn gàng, cũng không trang điểm, hoàn toàn không hợp với cậu. Dù có nhìn lệch lạc đi chăng nữa, người ta cũng chỉ thấy như một học sinh trung học đang cố làm ra vẻ oai vệ.

Cậu chậm rãi đi thẳng đến trước mặt Lớp trưởng và những người khác.

Gã đàn ông lập tức cầm lấy cây nỏ, nhưng cậu ta không hề tỏ ra sợ hãi.

「Đứng, đứng lại!」

「Nếu tôi nói không thì sao?」

「…」

Cũng vì ánh mắt của Lớp trưởng, "Khuôn mặt tầm thường" tỏ vẻ rất ngầu, tự cho là đẹp trai.

Hai tay tự nhiên đút vào túi quần.

Sột soạt bước tới.

Đối với gã nhiếp ảnh gia, thái độ ngông cuồng cũng có giới hạn. Vì vậy, việc hắn siết chặt ngón tay là điều không thể tránh khỏi. Khoảnh khắc tiếp theo, mũi nỏ sẽ được bắn ra, mũi dao sẽ kề sát vào phần "tầm thường" trên gương mặt của "Khuôn mặt tầm thường".

「Ni, Nishino-kun!」

Lớp trưởng kêu lên một tiếng đau đớn.

Tuy nhiên, trái ngược với lo lắng của cô, mũi nỏ lướt qua mặt "Khuôn mặt tầm thường", bay thẳng về phía sau. Ngay cả Nishino cũng sẽ không tùy tiện phô diễn năng lực của mình trước người thường. Bình thường thì cậu sẽ làm nó đứng yên giữa không trung, tránh viên đạn tàn bạo với khoảng cách vài centimet.

Đáng lẽ nó phải bắn thẳng vào mắt, giờ chỉ nhẹ nhàng sượt qua da.

Mũi nỏ mất mục tiêu, rơi thẳng xuống đất, phát ra tiếng động.

「Sao vậy? Cứ nhắm thẳng vào đây là được mà.」

「…」

Nói đến đây, Nishino dùng đầu ngón tay gõ gõ vào giữa hai lông mày.

Cậu ta cố gắng thu hút sự chú ý của đối phương về phía mình, và hiệu quả rất rõ rệt. Gã đàn ông vì sự tức giận bùng phát, vội vàng bắt đầu nạp mũi tên tiếp theo vào nỏ. Hắn cắn chặt con dao vào miệng, hai tay bận rộn kéo dây nỏ.

Nhìn thấy cảnh này, Matsuura-san nghĩ.

*Ê, giờ này có khi được đấy chứ?*

Gần đây, cô ấy đang luyện tập dùng dao rựa để chém người đàn ông trưởng thành.

Khoảng cách với đối phương, con dao trong tay cô, sự chú ý của đối phương.

Sau khi nắm bắt được các tình huống khác nhau, cuộc họp trong đầu cô bắt đầu.

Ít nhất nếu là game cô chơi hôm qua, đây chắc chắn là một cảnh có thể chém. Thậm chí, nếu bây giờ không chém, thì khi nào mới chém đây, bản năng đang phát ra còi báo động. Nếu lúc này không giết, có lẽ ngay khoảnh khắc tiếp theo mình sẽ bị giết.

Mũi tên gần nhất vừa bay về phía "Khuôn mặt tầm thường".

Nhưng, mũi tên tiếp theo chưa chắc sẽ không nhắm vào mình.

Rất có thể sẽ bị bắt làm con tin.

Nghĩ đến đây, cô ấy lập tức đưa ra phán đoán.

「…」

Matsuura cầm dao rựa đã trở lại.

Khi hoàn hồn lại, chân cô đã vô thức cử động.

Khoảng cách vài mét, một khi chạy ra sẽ lập tức bằng không.

Nếu cô ấy cũng giống như Lớp trưởng, hiểu biết về cuộc sống riêng tư của Nishino, có lẽ cô ấy sẽ chọn tin tưởng vào sự tồn tại của cậu và chờ đợi. Nhưng đối với cô ấy, "Khuôn mặt tầm thường" chẳng qua chỉ là một tên trai tân nhút nhát, muốn làm quen với cô nhưng không dám tiến thêm một bước.

Cô phải tự tay bảo vệ cơ thể mình, với ý thức sinh tồn cao độ mà giơ dao lên.

Một đòn chính xác vào tim, như thể muốn kết liễu mạng sống của gã nhiếp ảnh gia.

Đó là một sự tiếp cận đầy uy lực, khiến người ngoài cũng cảm thấy cô có thể giành chiến thắng.

Với đòn này, Nishino "quản lý" chắc chắn sẽ phải luống cuống tay chân.

Phòng thủ quá mức là một cuộc tấn công cưỡng chế tất yếu.

Bạn cùng lớp đã có tiền án, không thể chờ đợi thêm.

"Khuôn mặt tầm thường" vội vàng thi triển năng lực, hơi điều chỉnh hướng mũi dao.