NicK
———————————
“Có thể cho ta biết tên cháu được không?”
“C-Cháu là Elizabeth ạ.”
“Elizabeth? Một cái tên thật quý phái.”
“Vâng ạ…”
Tôi đã định sẽ giao Elizabeth cho trại mồ côi, nhưng có vẻ tôi buộc phải ở lại đây để làm người bảo hộ. Thế này vẫn đỡ hơn phải đối phó với con nhỏ đần. Tuy nhiên, nó lại dám phí phạm thời gian quý báu của tôi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên mối hận này.
Bất ngờ thay, nhỏ lại dễ dàng chấp nhận những đứa trẻ mồ côi, nó lại đang thảo mai rồi.
Chưa kể, càng lúc càng có nhiều đứa nhỏ đến, lũ trẻ mồ côi vây xung quanh Elizabeth. Nó trông có vẻ đang khá bối rối và dần lơi lỏng diễn xuất.
[Bọn trẻ ngoan thật. Nỗ lực giáo dục của Isco thật sự đã được đền đáp...]
Lão già đạo đức giả tỏ ra xúc động.
Khoan, sao nghe cứ quen quen…
[Tốt lắm! Hãy thường xuyên trở lại đây để quyên góp họ nào!]
Biết ngay maaaaaaaà!! Ông ta lại lo chuyện bao đồng nữa rồiiiiiiiiiiii!!
Nực cười! Sao tôi phải liều mạng kiếm tiền cho bọn nhóc này chứ!?
Đây phải là vấn đề mà cả xã hội nên quan tâm chứ!? Chút sức mọn của tôi thì có ích gì!!
“Elizabeth! Tóc cậu đẹp và mượt quá! Ghen tị thật đấy…”
“Vậy sao? Nhưng nếu cậu chăm sóc tóc kĩ càng thì nó cũng sẽ được thế này đấy.”
“Thật không!?”
“Thật. Umm… chiếc lược… Cậu có thể xoay lưng lại không?”
“Un!”
Giữa cảnh sợ hãi của tôi với lời đe dọa của nguyền kiếm, Elizabeth đã bắt đầu trao đổi thân mật hơn với một cô bé mồ côi. Cô bé kia vui vẻ quay tấm lưng không phòng vệ để Elizabeth có thể chải tóc cho bằng cây lược trông có vẻ xa xỉ.
… Chẳng thể hiểu nổi sao con bé lại lơ là cảnh giác như vậy. Có người đứng đằng sau mình như thế sợ chết đi được!
[Là do ngươi quá đáng ấy.]
Tôi không nghĩ vậy đâu. Ngoài kia còn có Magali, kẻ sẽ sẵn sàng đoạt mạng tôi nếu tôi quay lưng về phía ả.
Nhưng, Elizabeth có vẻ rất vui. Nếu nó biết lễ độ như thế ngay từ đầu thì tôi đã đối tốt hơn với nó…
[Xạo ke.]
Ừ.
“Cậu thật tốt bụng, Alistar-kun.”
Isco đến gần và nói ra điều đó.
Ông cũng hiểu chuyện nhỉ, Isco-san.
“Dường như cô bé không có nhiều cơ hội để tiếp xúc với bạn bè đồng trang lứa. Chuyện đó là cực kỳ quan trọng trong quá trình trưởng thành của trẻ nhỏ. Tại sao cô bé lại không được làm như vậy… hẳn là đằng sau còn một câu chuyện phức tạp nào đó.”
Thì con bé cũng là tiểu thư quý tộc mà. Đương nhiên phải phức tạp hơn đám đám dân đen rồi.
Hmm.... Tôi có nên bảo Elizabeth làm mai với nữ quý tộc nào không nhỉ?
Một người cao hơn mức trung bình một tí thôi là đủ.
“Cảm giác mong muốn được cô gái bé nhỏ này những điều giản dị dù chỉ một chút… Tôi đã hiểu ra điều đó khi được xem Silk diễn kịch, cậu thật sự rất nhân từ.”
Ông có hiểu chuyện thật không đấy?
Cơ mà, ông không trả ơn cho tôi cũng hơi buồn cười đấy.
“Không không. Isco-san còn đang điều hành cả một trại mồ côi mà. Bọn trẻ đều rất ngoan ngoãn và tốt tính… Tôi rất biết ơn chúng vì đã chấp nhận Elizabeth. Tôi cũng ghét cay ghét đắng việc phân chia giai cấp… Tuy chỉ là chút sức mọn, nhưng mong rằng tôi có thể giúp đỡ trong tương lai.”
[Uwaa… Diễn đạt thế. Tên bẩn thỉu…]
“Thật sao!? Tôi cũng rất biết ơn cậu.”
Tôi và Isco niềm nở với nhau.
Umm… Liệu ông ta có đáng để lợi dụng không nhỉ… mà, sao cũng được.
Nếu Elizabeth thật sự là con gái của một quý tộc giàu có và bố mẹ nhỏ là những kẻ ngu ngốc không chịu lắng nghe người khác, thì cứ bán đứng Isco khi bị buộc tội bắt cóc vậy.
“Sao cậu không ở lại đây hôm nay? Elizabeth và lũ trẻ có vẻ rất hào hứng.”
“Eh….”
Trước lời đề nghị của Isco, gương mặt tôi cứng đờ.
Ehh… tôi không thích…
Sao lại là tôi, người đang tá túc ở nhà nghỉ hạng sang như tôi lại phải ngủ ở cái trại mồ côi xập xệ này à…
[Rác rưởi.]
“Không, tôi ngại làm phiền mọi người lắm… Nếu được, Elizabeth có thể ở lại một đêm không? Tôi sẽ đón cô bé vào ngày mai…”
“A, vậy à… thật đáng tiếc, bọn trẻ sẽ vui lắm đấy.”
Hoàn hảo. Tôi được giải thoát khỏi con bé Elizabeth xấc xược chết dẫm rồi, về ngủ thôi.
Tôi cười mỉa… thế rồi, tay áo của tôi bị kéo lại khiến tôi lạnh cả sống lưng. Đó là Elizabeth… con khốn, ngươi muốn gì…
Con bé ngượng ngùng thỏ thẻ.
“Um… anh sẽ không ở lại cùng mọi người sao…?”
Elizabeth hỏi tôi bằng ánh mắt cún con.
Chết tiệt! Sao ngươi giống Magali thế!!
Xung quanh tôi đã có đủ đám phụ nữ ác độc rồi!!
Bởi Elizabeth, người đáng ra phải đứng giữa vòng vây đã đến bên và thốt ra những lời thừa thãi, lũ trẻ mồ côi khác cũng đú theo.
D-Dừng lạiiiiiiiii!
“Eeh! Onii-san, anh sẽ về nhà sao?”
“Ở lại đây đi mà!”
“Chơi với chúng em đi, Nii-san!”
“U-ugh... ! Đ-ĐỪng ôm anh cùng một lúc như vậy…”
Bịch! Bịch! Lũ trẻ lao vào như những quả cầu ma thuật. Bởi thân hình nhỏ bé, chúng đều đập thẳng vào thân dưới gây cho tôi cơn lũ đau đớn cộng dồn.
Lũ nhãi ranh…! Chúng càng ngày càng tập hợp lại đông hơn khiến tôi đau đớn không thể di chuyển!
Do thân nhiệt của bọn chúng mà tôi càng thấy nóng hơn…!
Vừa đau vừa nóng, khác gì địa ngục chứ…!?
“Bọn trẻ đã có lòng như vậy rồi, cậu nghĩ sao…?”
Nghĩ sao cái đầu ông!
Đừng mơ tôi sẽ ngủ ở cái nơi tồi tàn này!?
“Uhh…”
Tuy nhiên, tôi đã nhận thấy ánh mắt lấp lánh đầy hi vọng của lũ nít ranh này, nếu từ chối danh tiếng của tôi sẽ…
Một ngày nào đó, một trong số chúng sẽ thành công trong tương lai. Nghĩ rằng có thể lợi dụng chúng khi việc đó thành sự thật, tôi không thể từ chối việc này…
[Lợi dụng trẻ con nữa à… bộ ngươi không còn chút liêm sỉ nào sao!]
“Kukuku…”
Khi tôi liếc vừa liếc nhìn, Elizabeth đã nhếch mép cười nham hiểm.
Thấy ta khốn đốn thế này vui lắm à!?
Nhưng, tôi không thể nghĩ được đường lui trong tình hình này, nên…
“... Vậy, xin phép làm phiền mọi người.”
Tôi cố ép giọng mình thốt lên những lời ấy, lũ oắt con hồ hởi ôm tôi lần nữa.
Guwaaaaaaaaaa!? Đủ rồi, khó thở chết mất!!
Và thế là, tôi quyết định ở lại trại trẻ mồ côi đêm nay.
———————————
Các bạn có muốn ngày mai ngày kia lại có chap mới không? Các bạn có muốn được dội bom không?
Nếu có hãy thực hiện những cú pháp sau dưới phần bình luận:
- Thả tim bài viết;
- Cmt với cú pháp "Bạn áo trắng xinh quá" hoặc "NEU xịn quá";
- Share công khai kèm hastag dưới phần bình luận.
Hãy làm ít nhất một việc để ủng hộ dự án đầu tiên ở ĐH của mình nhé. Chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ!!!
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage