Translator: Deemo
Editor: NicK
___________________
Ngày hôm đó, Elizabeth đã có thể tận hưởng một cách trọn vẹn sau một khoảng thời gian rất dài. Cả hai đi dạo quanh thị trấn trên danh nghĩa dẫn đường cho Alistar. Dù sao thì đây cũng là thành phố nơi có rất nhiều tín đồ của Thiên thần giáo nên cô không thể bộc lộ bản chất thật được. Nhưng dù cho có phải diễn một chút, cô vẫn rất vui vì được đi dạo cùng với Alistar. Nụ cười của cô ấy không có chút giả tạo nào cả.
“Chà, vui thật đấy!”
(Trốn việc đương nhiên là vui rồi. Bớt giỡn đi.)
Xung quanh đã vắng vẻ hơn. Mọi người không ra ngoài nhiều vào buổi tối nên Elizabeth đã vô thức để lộ ra tính cách thật của mình. Alistar đang theo sau cô với một nụ cười dịu dàng trên môi.
“Hôm nay xả được nhiều xì trét thật đấy. Giờ tôi có thể tiếp tục nhập vai thêm một thời gian nữa rồi.”
Luôn phải lắng nghe lời cầu xin sự cứu rỗi từ những người tới nhà thờ là khá mệt mỏi đối với một đứa trẻ như cô. Hơn nữa, lắng nghe lời thỉnh cầu và đáp lại nó với từng người là bất khả thi. Cô chỉ có thể làm những phép đơn giản với nhiều người cùng một lúc mà thôi.
Bởi vì phép thuật được áp dụng đồng đều nên ảnh hưởng tới mỗi người là không đáng kể. Dù vậy, những tín đồ vẫn rất sung sướng. Và tiền ủng hộ sẽ lại tăng hơn nữa.
“Thực sự…”
Cô thường xuyên cảm thấy khó chịu và cáu gắt, rồi những cảm xúc ấy bị dồn nén, nhưng…
“Này!”
“Ái, đau!?”
Cô đập vào tay Alistar. Cũng chỉ là đòn đánh từ một đứa trẻ nên nó không gây đau đớn gì cả.
Elizabeth cười một lần nữa khi cô thấy biểu cảm thái quá của Alistar. Cô cảm thấy rằng, nếu cô ở bên cạnh anh ấy thì mọi cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực đều sẽ tan biến.
“Đây là nhà trọ mà anh sẽ ở đúng không? Hôm nay tới đây thôi nhé. Mai tôi sẽ lại dẫn anh đi chơi.”
(Nhưng mà tôi đếch cần.)
Elizabeth nói vậy với một thái độ trịch thượng để giấu đi việc cô muốn đi chơi với Alistar lần nữa. Sẽ tốt hơn nếu cô có thể nói điều đó một cách dễ thương với một đôi mắt to tròn ngước lên nhìn anh…nhưng điều đó là bất khả thi.
“Hẹn gặp lại.”
“À, chờ đã.”
“Hửm?”
Bị gọi lại, Elizabeth nhìn Alistar với ánh mắt ngờ vực.
Chẳng lẽ Alistar vẫn muốn dành thêm thời gian với nhau?
“Trời tối rồi. Ra ngoài sẽ nguy hiểm lắm nên tôi sẽ tiễn em về.”
“Ể? K-Không sao mà. Đây là thành phố của Thiên thần giáo đó? Đời nào mà một thánh nữ như tôi lại gặp nguy hiểm chứ…”
Chính xác. Sự sùng bái dành cho Thánh Nữ Elizabeth rất bất bình thường, và đa số mọi người trong thành phố này đều như vậy. Trừ khi có lời khẩn cầu, không ai lại nghĩ tới việc gây hại tới con bé.
“Cho dù là thế, tôi vẫn sẽ tiễn em về. Nếu tôi không đưa một cô bé dễ thương về tới nhà thì tôi sẽ không yên tâm nổi đâu.”
“...Cái quái gì vậy.”
Dù vậy, bởi vì Alistar vừa nói vừa cười nhẹ nhàng, đôi má của Elizabeth đã nhuộm sang màu đỏ. Ai cũng sẽ thấy xấu hổ khi được nghe những lời như vậy từ một người đẹp trai như anh ta.
“(Này Đồng nát, vậy là ông thỏa mãn rồi chứ?)”
[Đúng. Phải vậy mới đúng chứ!]
Nhưng, thực chất là lão nguyền kiếm đã ép anh ta nói như thế. Không đời nào mà Alistar lại tự nguyện tiễn một người phụ nữ về nhà cả.
Ngay vào lúc khi mà Elizabeth chuẩn bị trở về nhà thờ nơi mà cô sống.
“Npu!?”
Khi Elizabeth đang vừa đi vừa cúi mặt xuống do xấu hổ, cô đâm sầm vào một cái gì đó rồi dừng lại. Ngẩng mặt lên, cô thấy Alistar, người đang đi trước cô, đã dừng lại.
“Này! Tự dưng anh đứng lại làm gì vậy!”
Vì mũi cô bị đập khá mạnh nên cô thét lên với Alistar với đôi mắt đẫm nước từ cơn đau. Nhưng khi cô cảm thấy bầu không khí đã thay đổi, cô ngó ra phía trước từ sau lưng của anh.
“M-mấy tên này là ai vậy…?”
Elizabeth nhìn thấy một nhóm người với trang phục màu đen như hòa vào bóng tối của hoàng hôn. Rõ ràng chúng không phải những kẻ tầm thường, và cô không thấy một chút thiện cảm nào từ họ cả.
“Xin chào và rất vui được gặp mặt, Anh Hùng. Bọn ta là Tòa án dị giáo của Thiên thần giáo. Hôm nay bọn ta ở đây để tiêu diệt ngươi.”
Tên cầm đầu khẽ cúi người. Có vẻ là một người đàn ông, xét từ giọng nói.
Dù vậy, Elizabeth nhận lấy một cú sốc từ những gì hẳn nói.
(Hiee… Gã đồ đen đó nói gì đó về việc loại bỏ mình kìa. Nhìn đi… Kiểu gì cũng xảy ra cái diễn biến chết tiệt ở một nơi như này mà. Ta đã đoán được từ trước rồi. Quả nhiên là siêu trí tuệ.)
Có vẻ điều này cũng là một cú sốc đối với Alistar.
“Này! Như vậy là sao hả!? Mấy người là tín đồ của Thiên thần giáo, phải chứ!?”
“Thánh Nữ-sama…”
Những người từ Tòa án dị giáo ngạc nhiên khi nghe thấy những lời chỉ trích từ Elizabeth.
“...Đúng như Rubon-sama đã nói, anh hùng có vẻ đã gây ảnh hưởng xấu tới Thánh nữ-sama.”
“Hả!? Các ngươi đến đây theo mệnh lệnh của lão già đó sao? Chậc…! Có vẻ lão ta biết tính cách của ta đã như vậy ngay từ đầu. Alistar không gây ảnh hưởng gì tới ta cả. Các ngươi là tín đồ của ta phải không? Vậy thì, với tư cách là thánh nữ ta yêu cầu các người hãy quay về ngay lập tức.”
Mặc dù cảm thấy rất tức giận với cha mình, Elizabeth nói vậy và đuổi những người từ Tòa án dị giáo đi.
Đáng tiếc thay, chúng không nghe theo lời cô. Elizabeth đúng là Thánh nữ đã ban phát sự cứu rỗi tới những tín đồ, nhưng cô chỉ mang ý nghĩa tượng trưng. Bởi vì Rubon mới chính là người nắm quyền và điều hành tôn giáo cho tới nay, và Tòa án dị giáo hoạt động dưới mệnh lệnh của Rubon. Vậy nên Elizabeth thậm chí không biết về sự tồn tại của tổ chức này…
“Thần xin từ chối. Chúng thần đã được lệnh phải tiêu diệt kẻ dị giáo. Anh Hùng sẽ bị trừ khử tại đây.”
“Hả…!?”
“Làm đi.”
Khi Elizabeth vẫn còn đang kinh ngạc, bọn họ đã đồng loạt lao vào tấn công Alistar theo lệnh của tên đứng đầu.
(Uhiiiiiiiiii!? Nguyền Kiếm, làm gì đó điiii!)
[Rồi rồi.]
________________________
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage