◆ NicK ☆ ◆
———————————
Cũng đã lâu rồi kể từ cái ngày tôi dây dưa với Silk. Đến giờ này rồi mà tôi vẫn chưa thấy Herge đến lấy thanh nguyền kiếm.
Cậu ta đang làm cái gì thế, tham nhũng tiền thuế của người dân à? Mà, dù sao cũng được ở nhà nghỉ hạng sang. Tôi cũng đã xác định sẽ sống cuộc đời xa hoa thế này khi tìm được một cô gái dễ dãi rồi.
Vì không phải giúp Silk tập luyện vào đêm khuya nữa nên tôi đã có thể nghỉ ngơi. Cô ta chắc đã gia nhập Đoàn Nhạc Kịch Hoàng Gia và đang cố gắng lắm.
Theo như lời đồn thổi thì gần đây có một nữ diễn viên rất tiềm năng. Hình như nữ diễn viên đó thường xuyên được giới quí tộc tìm đến, nhưng cô ta đã từ chối tất cả và nói rằng mình đã có người khác trong lòng.
Hee, thật kỳ lạ.
[Ngươi hãy nhìn vào thực tế đi…]
Ông thôi đi. Gần đây đã có rất nhiều kẻ đáng ngờ tự nhận mình là quí tộc đến tìm tôi hối lộ rồi nói ‘Làm ơn hãy tránh xa cô ấy’, họ toàn nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn và luôn tỏ ý thù địch. Đôi khi họ còn thuê người đến xử lí tôi nữa, nhưng tôi có liên quan gì đến Silk đâu.
Tôi lắc đầu trong khi tự nhủ với bản thân điều đó….
P-Phải. Cuối cùng, tôi đã được Herge cho gọi. Địa điểm tại cung điện, một nơi mà những kẻ thấp hèn như tôi không nên đặt chân đến.
Tôi thắc mắc tại sao họ lại cho gọi tôi, chắc là cuối cùng họ cũng sẽ nhận lấy tên nguyền kiếm này. Nếu vậy, đến đó tuy phiền nhưng cũng đáng công đáng sức.
Fuhahahahahaha! Đây sẽ là lần cuối ta chịu đựng sự lộng hành của ông, nguyề kiếm!
Đi ngủ đông thêm vài trăm năm trong lúc bị phong ấn đi!
[Không, ta sẽ gặp rắc rối mất! Chỉ có mỗi ngươi có thể sử dụng được ta thôi!]
Làm như tôi quan tâm ấy! Tôi không muốn bị ông kiểm soát và phải đi giúp đỡ người khác nữa đâu!!
Giữa lúc chúng tôi cãi nhau trong cung điện…
“Hou. Cậu là chủ nhân Thánh Kiếm thế hệ này đó sao…”
“Đã lâu không gặp Alistar.
Đứng bên cạnh kẻ thù không đội trời chung Magli của tôi là một gã trông cũng khá ưa nhìn, đương nhiên không ngon zai bằng tôi. Tên này dường như là hoàng tử của vương quốc này, Eria… Mà tôi cũng chả quan tâm làm gì.
Có điều, đi bên một gã có địa vị cao đến như vậy cơ à…
Ôi trời, tôi ghen tị với cô thật đó, Magari-san. Pfft.
[Đừng cười nữa…]
Vì có vẻ Magali không muốn ở gần Eria nên chuyện này thật thú vị.
Lông mày Magali co giật, có vẻ cô ta cũng cảm nhận được cảm xúc của tôi.
“Hân hạnh được gặp ngài, thưa Thái Tử Điện Hạ. Cả Magali nữa, có vẻ ngài thái tử đây đã đối xử rất chu đáo với cậu, tớ rất hạnh phúc vì điều đó.”
Tôi chào Magali với một nụ cười trong khi cúi đầu trước Eria. Gân xanh nổi lên khắp trán cô ta khi biết được ý định thật sự của tôi.
Ồ, vui chết mất! Hôm nay quả là một ngày đẹp trời!
Tôi có thể vứt bỏ thanh nguyền kiếm và chứng kiến bộ mặt khó chịu của Magali thế này.
Cho đến khi chết, tôi không muốn gặp lại họ nữa đâu.
“Có vẻ cậu đã quen biết ngài Thánh Nữ đây khá lâu rồi nhỉ.”
“À, vâng.”
Có điều tôi chẳng mong điều đó chút nào.
“Hmm…”
Eria nhìn tôi bằng ánh mắt căm phẫn.
Ngươi nhìn cái giề, haah? Bộ cha mẹ ngươi không dạy dỗ cho đàng hoàng à?
Trong khi tôi vẫn giữ nụ cười vì những chuyện đó, Eria nhìn tôi cười khinh khỉnh.
“Hmph. Magali đã tha thiết cho rằng ngươi là người xứng đáng để cầm trên tay Thánh Kiếm, nên ta đã thắc mắc không biết ngươi là loại người thế nào, nhưng… có vẻ ngươi cũng chỉ là tên dân đen thôi nhỉ.”
Con khốn Magali, cô ta định ép thanh nguyền kiếm sang cho tôi để tôi khỏi chạy thoát đây mà.
Đương nhiên tôi rất giận cô ta, nhưng trên hết…
...Nguyền Kiếm-kun, hãy chém tên hoàng tử này bằng Evil Slash nào.
[Ngươi không được phép làm thé! Ngươi dễ nóng quá đấy! Cậu ta là thái tử đấy ngươi biết không!?]
Là hoàng tử không có nghĩ anh ta có thể xem thường tôi.
Tôi là một tồn tại độc nhất. Hắn chỉ là tên hoàng tử nhỏ bé mà dám kiêu ngạo sao…
[Ngươi đánh giá cao bản thân quá mức rồi đấy!!]
“Ngươi chắc chắn không phù hợp làm chủ nhân của Thánh Kiếm huyền thoại. Và có lẻ phụ vương cũng nghĩ vậy.”
Ồ….? Cơ hội đến rồi sao….?
“Quả… là vậy. Thần không có khả năng cầm trên tay thanh kiếm đáng gờm này. Nếu ngài muốn có nó, tôi sẵn lòng giao nó lại.”
Tôi trả lời cùng với nụ cười buồn thảm.
“.......!?”
Hoàng tử, Magali đang trưng bộ mặt không xứng danh thánh nữ đằng sau anh kìa.
Mà, có vẻ cô ta đã không có đủ bằng chứng. Không, Magali chắc chắn đã cố đẩy thánh kiếm sang cho tôi bằng cả ý chí. Nhưng, cô ta đã không đủ khả năng để hiểu được tâm tình con người.
Tên hoàng tử này đang bị cô ả độc ác kia hấp dẫn. Nếu cô ta suốt ngày nhắc đến một chàng trai khác hắn ta rõ ràng sẽ phản ứng như vậy.
Thánh Nữ dường như không thể nhìn thấu lòng người rồi.
“Hmph. có vẻ người cũng hiểu lễ độ đấy. Đừng lo, hãy giao Thánh Nữ cho ta. Nếu thích, ta sẽ giới thiệu ngươi với con gái của một quí tộc tốt và đảm bảo đời sống sau này của ngươi.”
Ngài là một vị thánh sống hay sao?
[Dù ngươi vừa muốn giết cậu ta chỉ vài giây trước thôi sao, lật mặt còn nhanh hơn cả người yêu cũ nữa!!]
Tên hoàng tử ngạo mạn đáng khinh giờ như được hào quang bao quanh.
Eh, chẳng phải ngài ấy là người rất đức hạnh sao? Nếu người này trở thành vua, đất nước này sẽ rất thịnh vượng.
[Nịnh bợ quá rồi đấy!!]
“Thái tử điện hạ, ngài được cho gọi”
Tôi đang tính đáp lại lời Eria một cách vui sướng ‘Vâng, thần đồng ý ạ!’ thì Magali đã xen vào với với một nụ cười trong khi túa đầy mồ hôi lạnh.
Đ-Đừng cả trở ta chứ! Ta sắp đến Vườn Địa Đàng rồi mà….!
“Vậy à. Gặp lại ngươi sau, chủ nhân Thánh Kiếm. Và cả Thánh Nữ nữa.”
Eria vui vẻ rời đi.
Aahh, đợi đã! Giới thiệu tôi với con gái quí tộc đi mà! Sao đó tôi sẽ không còn vướng bận gì nữa, và ngươi có thể kết hôn với Magali để khiến cô ta đau khổ!
Không đời nào tôi có thể thốt lên những lời nói đó. Tôi chỉ có thể khóc ròng nhìn bóng hình hắn biến đi.
C-Con khốn….! Cô xen vào chuyện của ta hơi bị nhiều rồi đấy….!!
….Nhưng, đó vẫn là một cảnh tượng tuyệt vời.
Tôi nhếch mép và cười mỉa Magali.
“Được thái tử để mắt cơ à, sướng nhất cô nhé Magali. Cô không thoát được đâu.”
Tôi sẽ không cho cô thoát.
“Ngươi cũng có kém gì đâu. Lọt vào mắt xanh của nữ diễn viên nổi tiếng gần đây cơ đấy.”
Magali bình thản vặn lại.
Hmph, ngu ngốc.
“Sao có thể so sánh một diễn viên và hoàng tử chứ. Tôi có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn, còn cô, người bên cạnh cô rõ ràng có địa vị xã hội cao hơn rất nhiều. Cô thoát đằng trời nhé.”
“....!! C-Chuyện đó không đúng! Chừng nào tôi chưa bỏ cuộc, chắc chắn….!!”
Cô cứ nói chuyện như nhân vật chính ấy nhỉ, nhưng cô nghĩ mình là ai chứ.
“Tôi sẽ đi giao lại nguyền kiếm đây, và đây sẽ là lời từ biệt.”
“!!”
Tôi quay lưng và mỉm cười với Magali.
“— — — — Vậy nhé, Magli. Thánh Nữ, hãy cố gắng hết mình nhé ☆”
“Uggaaaaaaaaaaaaaaaa!! Tôi nhất định sẽ không tha cho cậu! Tôi nhất định sẽ kéo cậu theo…!”
Magali trưng ra vẻ mặt giống hệt ác quỷ.
S-Sợ chết mất…
“Alistar, đã để cậu chờ lâu. Đức vua đang đợi cậu…. ngài Thánh Nữ?”
“Ồ, Herge. Có chuyện gì vậy?”
Magali, người vừa mới chìm trong dòng nước mắt cay đắng cùng vẻ mặt khiếp đảm, quay sang Herge với một nụ cười ngây thơ.
Tôi không muốn làm kẻ hai mặt như cô ta đâu.
[Ngươi mà cũng nói được câu đấy sao…]
“K-Không, tôi vừa nghe một điều gì đó kỳ lạ… chắc chỉ do tôi tưởng tượng thôi.”
Không phải tưởng tượng đâu, đó là sự thật đó.
Nhưng, nếu tôi nói vậy, Magali có thể sẽ bị hành quyết, nhưng như thế tức là cô ta sẽ thoát khỏi danh vị Thánh Nữ. Nên tôi đã không nói ra. Nó chỉ là ước muốn khiêm tốn của tôi khi muốn cô ta phải khổ sở suốt thời gian dài chứ không phải nhất thời.
“Vậy thì, ta đi thôi.”
“Ừm.”
Tôi mìm cười và đi theo Herge.
Thế này, họ sẽ nhận lấy nguyền kiếm và tôi sẽ hoàn toàn được giải thoát.
Quả là một khoảng thời gian dài… Đây quả là một ngày đau lòng khi tôi hiểu rõ được không có gì quý giá hơn độc lập tự do…
“Vậy tớ đi trước đây. Cố lên nhé ♡”
“Không không không không không không không.”
Magali lẩm bẩm gì đó nhỉ đang nguyền rủa. Thật đáng sợ!
Nhưng, dù cô ta có nói gì thì cũng chẳng làm gì được cả. Cô ta chỉ có thể cắn móng tay và nhìn một người sắp có một cuộc sống nhàn nhã thanh tao là tôi đây
Hah… cô ta là thiên địch khiến tôi gặp bao nhiêu rắc rối suốt bao năm nay, nhưng cuối cùng công lý đã đứng về phía tôi.
Tôi vừa đuổi theo Herge vừa cười ha hả.
◆
“Trẫm tin tưởng giao Thánh Kiếm cho khanh. Bởi nó là thanh kiếm huyền thoại của vương quốc này, ta sẽ cho phép khanh sống tại cung điện hoàng gia để phục vụ đất nước này.”
“......?”
Đức vua, người trông có địa vị cao hơn hẳn tôi nhìn xuống và nói những điều khó hiểu.
….Eh? Đợi đỡ, tôi không hiểu ông đang nói gì cả…
Ông không nhận lại thanh kiếm à? Ông không tính thả tôi về sao?
“Uh..”
“Người đang nói gì vậy, Phụ Vương!?”
Người đang xúc động trước nhà vua là Eria chứ không phải tôi.
Magali đang trưng bộ mặt trống rỗng. Nói cách khác, cô ta cũng không hề đoán trước được điều này.
“Thanh Thánh Kiếm này rất quan trọng đối với vương quốc đến mức có thể xem là bảo vật quốc gia! Giao nó cho một tên nông dân thấp hèn thật quá….!!”
Này, người ngươi đem lòng yêu, Magli, cũng là một nông dân thấp hèn đấy.
[Đến mức này mà ngươi còn nhạy cảm với những lời nói khinh thường mình sao…]
Mặc kệ giọng nói kinh ngạc của Nguyền Kiếm, tôi chờ đợi lời giải thích từ nhà vua.
“Hmph… vậy tại sao bảo vật quốc gia ấy lại bị bỏ ngỏ suốt thời gian qua? Bởi bì không có ai có thể sử dụng nó cả. Do đó, chúng ta thậm chí còn không thể định vị được Thánh Kiếm.”
“C-Chuyện đó….!”
Tôi đã chạy trong vô thức đã có thể tìm thấy nó mà họ lại không thể sao. Không lẽ những người ở đây cũng mù như những gã ở Đoàn Nhạc Kịch Hoàng Gia?
[Ta sẽ bị phong ấn khi không có người xứng đáng, và không ai có thể tìm thấy ta.]
Ông thật phiền toái.
“Chưa kể, thứ màu sắc và bầu không khí đáng sợ kia… Có lẽ, nó đã bị phong ấn rất lâu trước đây rồi, và bản thân Thánh Kiếm cũng đã thoái hóa. Người có thể kiểm soát nó chỉ có cậu ta.”
[Nhà vua cũng sợ ta sao!?]
Rõ ràng là thế. Trong ông đen thui thế mà.
Mà, lão ta nghĩ chỉ có tôi sử dụng được nó là vì nó đã đổi màu sao!?
“Mà, chuyện đó… thần không biết liệu có ai khác có thể sử dụng nó ngoài tôi hay không…”
“Hmph, cậu đang nói gì vậy? Thực tế, chỉ huy kỹ sĩ đã nhấc nó lên không phải đã ngất đi sao? Điều đó chứng tỏ cậu phải có sức mạnh tinh thần rất ghê gớm phải không?”
Đúng là trước khi tôi đến buổi yết kiến, tôi đã cố giao nó cho một người đàn ông trung niên được trang bị đến tận răng, nhưng không biết vì sao mà ông ta lại gục mất.
Vậy ra ông ta là chỉ huy đoàn kỵ sĩ sao… hạ gục vị chỉ huy hiệp sĩ, ông quả nhiên là thanh kiếm bị nguyền….
[Lúc còn là Thánh Kiếm, những kẻ xấu muốn chạm vào ta cũng phải nhận lấy sát thương đấy, nhưng vị chỉ huy chắc chắn là con người của công lý.... Đả thương người có trái tim công lý như thế… có nghĩa ta….”
Cuối cùng ông cũng đỗ lớp nhận thức bản thân rồi nhỉ nguyền kiếm.
...Hmm? Điều đó có nghĩa tôi, người đang nắm giữ nó, là người xấu không?
“Guh…!”
Eria thoái lui với vẻ mặt thống khổ.
Này! Sao lại bỏ cuộc rồi! Giữ vững lập trường và giành lấy nguyền kiếm đi chứ!!
Đối phương là đức vua đấy!? Chỉ ngươi mới có thể đưa ra ý kiến ở đây thôi!!
Thật vô dụng! Đúng là trời sinh một cặp với Magali mà!!
“Cậu sẽ làm mà đúng không?”
Đức vua cất tiếng.
Tôi không làm đâu… tôi không muốn ở bên nguyền kiếm và tôi cũng không muốn làm việc cho người khác.
Nếu là chuyện như khi ở với Silk tiếp diễn, thân thể của tôi sẽ đến giới hạn mất. Mà đúng hơn, trong trận chiến với Acontela, mặc dù không hề bị thương, tôi đã phải chịu đau với những cơn đau nhức cơ bắp suốt mấy ngày đấy.
Đúng là tôi đã làm một chuyện khác với bản thân mọi khi… nhưng, để cho nó tiếp diễn á… tôi sẽ chết không nhắm mắt thật đấy.
“.....”
Khi tôi liếc nhìn Magali, cô ta trông rất sung sướng và nở một nụ cười rạng rỡ đến mức tôi chưa bao giờ thấy. Chết đi.
Tôi bị nhấn chìm bởi những ánh mắt. Không chỉ của lão vua. Những kỵ sĩ, quí tộc và thậm chí Eria…
Tôi….tôi…!!
“V...vâng…!!”
“...Umu….ta xin lỗi nhưng hãy cố gắng hết sức nhé.”
Đáp lại tôi đang một cái gật đầu với biểu cảm buồn thảm, có vẻ nhà vua đang nghĩ rằng tôi đã miễn cưỡng gật đầu vì lo lắng.
Không, không phải… hoàn toàn không phải thế…!
Nhưng, không đời nào tôi có thể từ chối trong hoàn cảnh thế này…!
[Vậy… hãy đối xử với ta thật tốt từ giờ trở đi nhé.]
Nguyền kiếm cất tiếng bằng giọng thích thú.
Aaaaaaaaaahhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!
Trái tim tôi gào thét.
Làm ơn…. Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì phiền toái như Silk nữa.