TL : NicK
Editing : Đỗ Tiến Đức
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phải nói rằng con đường tới kinh đô ngắn hơn tôi dự kiến.
Xuyên suốt cuộc hành trình, tôi chửi nhau với Magali, chí chóe với nhau, lườm nhau lòi con ngươi ra ngoài, và không thể thiếu cả các trận so găng với nhau, nhưng long thể của tôi vẫn không bị tổn hại.
Vì Magali mới là kẻ phải chịu đắng nuốt cay từ giờ trở đi. Thiệt là hạnh phúc quá đi à.
Đúng như dự kiến, chúng tôi có bị đám quái vật bám theo, tuy nhiên chuyện đó chỉ xảy ra hai lần và những kỵ sĩ đã thanh toán chúng dễ dàng trước khi chúng kịp vác xác đến gần. Mà cũng đúng thôi, sẽ chẳng có con quái mạnh mẽ nào được phép bén mảng gần địa phận kinh đô, nơi tập trung chủ ý của dân cư thị thành.
Hahaha, có vẻ như tôi ‘lo bò trắng răng rồi’.
Còn nữa, trong suốt khoảng thời gian đó, Magali xem chừng khá tuyệt vọng khi vắt óc xem xem nên sử dụng mưu hèn kế bẩn gì, ả hẳn đang nghĩ cách để kéo tôi chết trùng…xui cho cô…
Đến nơi rồi còn đâu.
“Chào mừng tới Vương đô.”
Herge nói với một ngữ điệu tự hào.
Thật vậy, phản ứng của anh ta cũng dễ hiểu thôi, vẻ ngoài của nó phồn thịnh thế này cơ mà.
Một bầu không khí nhộn nhịp vang lên đằng sau bức tường thành. Và trước mắt, một tòa tháp mỹ lệ cao chót vót có thể được nhìn thấy từ bên ngoài. Lâu đài hoàng gia đây sao.
....Tôi tự hỏi liệu rằng nơi này sẽ có những ả phụ nữ muốn chiều chuộng mình hay chăng?
Chỉ có tôi là thưởng ngoạn vẻ đẹp của tòa lâu đài hoàng gia theo kiểu đơn thuần đó thôi nhưng...
“ …Động não đi, Magali! Mày chắc chắn sẽ phải nghĩ ra cách nào đó…!”
Trái lại, Magali, người chẳng mang chút tâm trạng tận hưởng chuyến đi, đang cố nghĩ cách để kéo tôi theo với khuôn mặt tuyệt vọng ướt nhẹp mồ hôi.
Hahaha. Vô ích thôi, cô nên dừng lại đi là vừa.
Đâu có lý do gì để giữ đôi chân lịch lãm của tôi ở lại nơi này.
“Vậy, đã đến lúc tôi nên quay về rồi.”
“ーーーー!?”
Khi tôi nói vậy với vẻ mặt khoái trá, Magali ngước mặt lên. Trộ ôi, gương mặt đau khổ cũng hợp với cô lắm ha.
“Hmm? Cậu về luôn sao? Vừa mới đến kinh đô thôi mà, thăm thú cảnh chí phố phường một chút cũng được mà…” - (Herge)
“Phải đó! Dạo vài vòng xuống phố đi! Tớ sẽ rất hạnh phúc nếu cậu chịu ở lại!” - (Magali)
Tsk…Herge, ngươi lại phun ra mấy thứ ngu xuẩn rồi…
Magali ôm ghì lấy tay tôi.
Rốt cuộc là cô muốn ám tôi tới khi nào nữa! Bệnh nặng quá rồi đấy!
Hơn nữa, tôi không sung sướng gì khi cô có ôm lấy tôi đâu. ‘Bức tường với hai con ốc vít’ thì có cái gì mà mềm mại. Đau bỏ m*.
“Không, tôi còn dở dang trăm bề ở làng. Và tôi còn phải gánh vác thay phần việc cho Magali nữa.” - (Alistar)
“…Vậy à. Cậu quan tâm đến bạn mình quá nhỉ.” - (Herge)
Herge, người bằng cách nào đó đã hiểu lầm tôi theo hướng tích cực, buông lời ngưỡng mộ. Mà tôi cũng đâu cần thanh minh cho sự hiểu lầm này. Nó sẽ có lợi cho tôi hơn.
“Tớ sẽ cô đơn lắm! Làm ơn ở lại với tớ thêm đi mà!”
Magali vẫn nhất quyết dai dẳng, cô ta ôm chặt lấy tôi.
Cô, đừng phun ra những lời hãm tài nữa được không. Nó sẽ gây ra những hiểu lầm tai hại đấy.
… Việc trở thành một Thánh Nữ khắc nghiệt lắm hay sao mà cô ta ghét nó quá vậy?
Nghĩ vậy khiến tôi càng thêm háo hức.
Tôi chẳng le lói chút ý định nào sẽ giúp đỡ cô ta. Tôi muốn cô sống khổ sống sở mà đừng khiến tôi tai bay vạ gió.
Tôi dịu dàng cúi đầu và nhìn thẳng vào mắt Magali cùng một nụ cười ikemen tươi tắn.
“Cậu không thể ích kỷ như thế được. Từ giờ trở đi, không phải tớ, mà các kỵ sĩ sẽ giúp cậu, như là kỵ sĩ Herge-san đây chẳng hạn.”
(Thằng khốn nạn chó đẻ, ngươi đã khi nào giúp đỡ ta kia chứ!? Mà bỏ ngay cái thái độ kiểu người lớn khuyên răn đứa con nít ích kỉ đó đi! Làm bà mày tức sôi cả máu!)
(Nếu là người khác trông vào thì ‘cả trong lẫn ngoài’ cô khác gì đứa con nít chứ.)
Tôi chế nhạo Magali, người đang lườm tôi đầy sát ý.
“Vậy nhé, tôi sẽ giao Magali lại cho anh.”
“...Được, hay tin ở tôi.”
Ánh mắt của tên kỵ sĩ toát ra vẻ ngạc nhiên khi tôi cúi chào. Cùng phải thôi, nếu nhìn từ bên ngoài, người đang cúi đầu thật sâu vì lợi ích của bạn bè sẽ là một chàng trai rất lịch thiệp.
Mặc dù họ chẳng biết được khuôn mặt dần hạ thấp ấy đang chưng ra một nụ cười méo mó ghê tởm.
Fufu… tôi thích được người khác đánh giá cao.
Như một kẻ đứng chiếu trên, tôi hướng nụ cười của mình đến Magali, người vẫn một mực không bỏ cuộc và đang rên rỉ suy tính hằng hà sa số thứ.
“CỐ・LÊN・NHÉ.”
“~~~~!?”
Dứt lời, tôi quay lưng lại về phía Magali. Và rồi, tôi giơ tay mình lên vẫy vẫy rồi rời đi một cách ngầu lòi.
Gương mặt của Magali lúc này sẽ thế nào ta…Chẳng cần nhìn tôi cũng đoán ra được.
Dù sao thì đây cũng là dấu chấm hết cho mối ‘lương duyên’ giữa tôi và Magali.
Từ giờ trở đi, liệu rằng bản chất rắn độc của cô ta sẽ bị lột tẩy để rồi bị xử trảm vì không phù hợp với cương vị một thánh nhân, hay ả sẽ tiếp tục vở diễn ngây thơ của mình và làm tròn nghĩa vụ, dù có ra sao cũng sẽ không còn can dự gì tới tôi.
Điều quan trọng nhất, là sẽ chẳng còn ai biết được con người thật của tôi nữa. Với vận may này, tôi bây giờ có thể thoát khỏi cái bóng của sự sợ hãi không biết khi nào Magali sẽ ngứa mồm mà phun ra bí mật động trời của mình.
“Aahh…Thế gian này thật tuyệt vời…”
Cuộc đời này luôn luôn tươi đẹp như vậy sao…?
Thế giới của tôi đang tỏa sáng chỉ nhờ sự biến mất của một ả phụ nữ…
Từ giờ, chuỗi ngày hạnh phúc của tôi sẽ bắt đầu!
Tôi thong dong trên những nẻo đường trong khi chắp tay sau đít và lâu lâu lại nhảy chân sáo
◆
(Magali’ POV)
Nhất định…mình nhất định sẽ không bao giờ chấp nhận việc này…!
Tôi sốc lại tinh thần trong khi nhìn theo bóng lưng của Alistar.
Mình phải chịu đựng một cuộc sống nực cười trong khi tên khốn đó được ung dung tự tại sao?
Tôi biết chứ, đúng là khả năng diễn xuất của hắn vượt trội hơn tôi, và từ giờ hắn ta sẽ sống một đời thư thái.
Nhưng, đừng hòng thoát khỏi tay bà, thằng phò non đốn mạt.
Nếu tôi phải chịu khổ chịu sở, Alistar cũng sẽ phải ngậm đắng nuốt cay. Đấy là cách mà thế giới này vận hành.
Nhưng…làm sao có thể lôi kéo gã được đây…
Mặc dù bằng tài trí của mình, tôi đã lôi cổ hắn ta tới kinh đô, nhưng Alistar đã quay trở về làng.
Còn nhảy chân sáo nữa kìa. Đừng chọc điên bà, thằng khốn nạn…!
Ngay từ đầu, nếu không phải Alistar bán đứng tôi cho Herge, tôi đã có thể chuồn đi và tới một thành phố xinh đẹp khác sinh sống.
Không, nó còn tệ hơn cả bán đứng.
Ý tôi là, Alistar không hề nhận được tiền hay bất kỳ khoản thù lao nào, nhưng hắn có thể loại bỏ một vật cản là tôi đây.
Kuh…Mà tôi cũng sẽ làm vậy nếu trường hợp ngược lại xảy ra…!
Nhưng tôi sẽ chẳng thể làm ngơ trước những hành động khốn nạn của tên cặn bã đó được. Nếu là kẻ khác, tôi đã không phản kháng quyết liệt như vậy. Dù đương nhiên là tôi sẽ trả thù.
Lý do tôi không thể bỏ qua cho Alistar… thật ra rất đơn giản. Hắn ta với tôi chẳng khác gì nhau.
Ngây thơ giả tạo, che giấu bản chất thật để có một tương lai nhàn nhã. Và sự giả ngây đó rất có ích, chắc chắn không một ai dành sự khinh miệt cho chúng tôi ngoại trừ kẻ còn lại.
Nhưng lại chỉ có tôi là kẻ bị dồn đến đường cùng, và Alistar thì vẫn nhởn nhơ như thường nhật… không, một kẻ thù truyền kiếp, là tôi, đã bị loại bỏ, hắn ta ắt hẳn đang có những giờ phút thư thái hơn bao giờ hết. Khi nghĩ tới đây…cơn giận của tôi lại sôi lên đến tận cổ.
Kể cả không trông thấy bóng dáng thằng khốn nạn đó, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.
“Herge-san”
“Vâng?”
Tôi lên tiếng gọi Herge, gã thần chết mang tôi tới ‘địa ngục’. Xem chừng tôi đã là một vị thánh nữ trong lòng anh ta, cha nội này thậm chí còn dùng kính ngữ với một cô gái quê mùa cơ mà.
…Vậy cũng được thôi. Trong lòng tôi đã ngập tràn sẵn lòng tự tôn rồi.
“Anh có thể đi theo Alistar được không?”
“Ể? Sao phải vậy…?”
“Cậu ấy trở về một mình, không tôi sợ lũ quái vật tấn công có thể tấn công bất cứ lúc nào. Ngay cả đối với những con đã được thuần hóa hiếm khi ra mặt, nhưng cũng không có nghĩa là chúng sẽ hoàn toàn không xuất hiện. Tôi rất lo cho cậu ấy…”
Đương nhiên đó là một lời nói dối. Tôi chỉ được tận mắt trông thấy cảnh hắn ta cong đuôi bỏ chạy khi bị lũ quái vật tấn công mà thôi.
Alistar chẳng hề có chút kinh nghiệm chiến trận. Thậm chí kể cả những con quái vật có thể dễ dàng được xử lý bởi những kỵ sĩ cũng có thể đe dọa tới tính mạng của hắn ta. Vì vậy không đời nào mà một tên thường xuyên trốn việc đồng áng như hắn có thể đánh bại được quái vật.
“…Thần hiểu rồi. Vậy thì thần sẽ cho người đi…”
“Không, tôi muốn ngài hãy mang tôi đi cùng.”
“Ể!? Ch-chuyện đó…nhưng…”
Herge có vẻ khó lòng đồng ý với lời đề nghị của tôi.
Cũng phải thôi. Mang trả lại một nhân vật tầm cỡ mà họ đã phải khổ sở hộ tống. Nếu là Herge, tôi chắc sẽ vả vào mặt mình.
Tuy nhiên, tôi không muốn để Alistar rời đi. Tôi muốn lôi hắn ta theo cùng.
“…Làm ơn…”
“Ưm…”
Hiểu được ngoại hình là thế mạnh của mình. Đó là lý do tại sao đôi mắt thánh nữ của tôi đang long lanh nài nỉ…Chính tôi còn chẳng nghĩ mình lại được chọn bởi lời tiên tri cơ đấy.
Tôi không rõ ai lại là kẻ chọn ra vị nữ thánh, tự hỏi liệu kẻ đó có bị mù hay không?
Một vị thánh nữ là tôi, nài nỉ với một biểu cảm buồn bã. Và tên Herge ngu si này cũng không biết được bản chất thật của Alistar, đã nghĩ hắn ta là một chàng trai tốt.
Và cân nhắc cho sự an toàn của hắn ta.
“…Chẳng còn cách nào khác. Thần hiểu rồi.”
“Cảm ơn ngài…”
Mặc dù thở dài, sau cùng Herge vẫn đồng ý lời đề nghị của tôi.
Thiện cảm về tôi chắc đã đi xuống đôi chút, nhưng tôi sẽ lấy lại nó sau. Nhưng bằng bất cứ giá nào, tôi vẫn muốn dí theo Alistar.
“Đừng hòng thoát khỏi địa ngục, ngươi cứ chờ xem…!”
Cho đến khi đưa hắn ta về làng, tôi phải nghĩ ra bằng được cách để kéo hắn ta theo.
…Ông trời ơi! Hãy mang nỗi thống khổ đổ lên đầu Alistar. Nếu được vậy, con sẽ hoàn thành tốt vai trò của một vị nữ thánh kể cả bản thân có không muốn.
“Cầu cho bất hạnh ập lên đầu nhà ngươi, thằng rác rưởi!!”
Vào lúc đó, tôi đã không biết rằng những điều không may mắn lại thật sự xảy đến với hắn ta.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage