NicK
———————————
Sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ…?
Tôi ngẩng mặt nhìn trời để trốn tránh thực tại tàn khốc này.
“Có chuyện gì vậy Thánh Nữ.”
“Dạ không, không có gì thưa Thái Tử.”
Tôi cố rặn một nụ cười trước đối phương không để lộ ra nỗi u sầu trong lòng. Người đó là Eria, một hoàng tử của vương quốc này, người đã xuất hiện trong buổi yết kiến với đức vua và phủ nhận sự tồn tại của một vị thánh.
Tại sao tôi phải giả vờ thân thiết với tên này á? Vì thích? Không, hoàn toàn không.
Đương nhiên tôi đang muốn tìm cho mình một chàng trai dễ dãi và nhắm đến khối tài sản hay địa vị. Nhưng, tôi sẽ không bao giờ làm những việc ngu ngốc như nhắm đến một vị hoàng tử.
Đầu tiên, có quá nhiều tình địch. Với nhan sắc lộng lẫy của mình và khả năng diễn xuất thần sầu, tôi có thể chiến thắng cuộc thi này. Tuy nhiên, trong quá trình đó rất dễ gây thù chuốc oán với kẻ địch. Tốt nhất là không nên làm vậy.
Còn nữa, nếu tôi có là người thắng cuộc thì dù sau khi đã đạt được tiền tài và địa vị cũng sẽ rất khó khăn.
Là vợ của hoàng tử đấy, mọi người hiểu mà đúng không? Tôi nhất định sẽ không thể có một cuộc sống nhàn hạ. Chắc chắn tôi sẽ phải học tập lễ nghĩa hay cung cách ứng xử như một người bạn đời của hoàng tử, và tôi sẽ luôn bị dòm ngó.
Tôi muốn sống thật nhàn nhã, không phải ngược lại. Hơn nữa, còn chưa kể đến những công việc liên quan đến công chúng. Sao tôi phải dành nhiều thời gian và công sức đến thế trong khi không phải vì bản thân mình chứ? Mơ đi.
Đứng ở một cương vị quan trọng như vậy, nguy cơ bị ám sát không phải bằng không. Rõ ràng là lợi bất cập hại mà.
Sự giàu sang có được từ việc thu thuế từ người nhân. Điều đó có nghĩa nếu tôi làm gì đó quá nổi bật, có khả năng sẽ gây ra một cuộc bạo động và sau đó tôi sẽ bị sát hại.
Bên cạnh đó…
“Hmph, đừng lo. Ta sẽ bảo vệ em trước bất kỳ kẻ địch nào.”
Eris làm ra vẻ mặt tự phụ bên cạnh tôi.
...Tôi không thích tính cách anh ta chút nào.
Không, nhân cách anh ta không thối tha bẩn thỉu gì cả. Nhưng, nên nói thế nào nhỉ… tôi có cảm giác cái tôi của anh ta quá lớn. Thật lòng mà nói, sẽ rất mệt mỏi nếu ở gần một người như vậy.
Nếu đứng bên người không thể kiểm soát được cách đối nhân xử thế của bản thân thì tinh thần tôi chắc chắn sẽ kiệt quệ. Nhưng cho dù có vậy, tôi nhất định cũng sẽ không ở cạnh Alistar đâu.
“Cảm ơn ngài, thưa Thái Tử.”
Thôi thì, cứ lợi dụng tên thái tử này làm mồi nhử để tránh khỏi mấy chuyện phiền phức. Thể lực của tôi không thật sự tốt lắm, nên sẽ rất nguy cấp nếu anh ta không thể câu cho tôi chút thời gian. Ít nhất cũng phải đủ để tôi thoát thân.
Nói cách khác, tôi muốn anh làm tường thịt để bảo vệ tôi.
“Ta đi thôi. Buổi tuyển chọn của Đoàn Nhạc Kịch Hoàng Gia sắp bắt đầu rồi.”
Đúng vậy, tôi đã phải miễn cưỡng đi lại trong thủ đô vào ban đêm vì tên thái tử ngu ngốc này. Sao tôi phải ra ngoài giữa buổi tối nguy hiểm vậy chứ?
Mà, đúng như kỳ vọng về một hoàng tử, có kha khá vệ sĩ đi theo nên tôi nghĩ sẽ không có nhiều nguy hiểm, nhưng… tôi đương nhiên không muốn đi chơi đêm với người đàn ông tôi không thích.
Vào những lúc thế này, tôi thường sẽ trêu chọc Alistar để thư giãn, nhưng gần đây tôi đã không thể gặp được tên ấy. Bởi tôi phải học tập để trở thành một vị thánh. Tôi thật sự ghét việc đó.
Theo lời Herge, hắn ta có vẻ vẫn chưa thể rời khỏi đây… mà, đó vẫn là Alistar. Chưa biết được khi nào anh ta sẽ trốn mất. Vì vậy tôi đã yêu cầu Herege để ý đến nhất cử nhất động của Alistar.
Tôi nhất định sẽ không cho anh thoát…. nhất định….!!
Tôi xác định lại mục tiêu của bản thân trong lúc bị tên thái tử kéo đi.
…...Tay ngọc tay ngà của mình, bỏa ra bạn êi.
◆
Vậy là tôi đã bị Eria đưa đến nhà hát.. nhưng hôm nay có vẻ chỉ là một buổi thi tuyển.
….Sao anh không mang tôi đến những buổi diễn bình thường ấy?
Mà cũng phải là tôi không muốn xem, và Eria lại rất bận rộn với nghĩa vụ của một hoàng tử vào ban ngày…. Dù gì tôi cũng không quá kén chọn nên có thể nói tôi khá thích nơi này nhỉ…?
Kuh…! Đúng là tôi muốn kí sinh vào một chàng trai có khả năng tài chính ổn định nhưng không đến mức hoàng tử đâu….!
Tôi phải làm gì đó để anh ta ghét tôi mới được… không, anh ta mà ghét tôi thì không ổn. Toi phải khiến anh ta không còn hứng thú với tôi nữa….
“Ở đó, những nam thanh nữ tú có nhiều tiềm năng sẽ tập hợp lại với những hi vọng về một tương lai sáng lạng. Họ là những chàng trai cô gái đã rất chăm chỉ với lòng tin vào tương lai, quả nhiên là tuổi trẻ. Tôi muốn em, một vị Thánh, có thể biết đến những công dân như họ.”
Vậy sao. Tương lai của tôi còn quan trọng hơn tương lai của đám người lạ đó đấy. Ý tôi là tôi không thích gặp những con người chói lóa ấy được. Bằng cách nào đó nó khiến tôi thấy thật khó chịu.
Haa… tôi tự hỏi hôm nay sẽ kết thúc sớm được không đây?
Tôi không muốn học làm thánh ở Cung Điện Hoàng Gia, nhưng tôi có thể nhận được chất lượng sống tốt hơn hẳn ở làng. Ít nhất tôi có thể tận hưởng được việc đó.
“Vâng, thần sẽ cố hết sức dưới cương vị là một vị Thánh.”
Nhưng tôi muốn cố hết sức vì bản thân của mình cơ.
“...Không, như thế vẫn chưa đủ.”
“Hả?”
Thôi chết. Tôi đã lỡ lời trước mặt hoàng tử vì thiếu cảnh giác rồi. Nhưng, không còn cách nào khác. Đó là bởi không biết vì sao mà Eria lại đang nắm tay tôi.
Ugyaaaaaaaaaa!! Hơi ấm từ cơ thể anh ta thật kinh tởmmmmmm!!
Tôi đang ngồi bên trong rạp hát trên nên không thể thoát được. Ở đây có rất nhiều phụ huynh hay giống vậy, nhưng đã lâu đến thế rồi mà vẫn chưa có nhiều khán giả. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể đứng dậy bỏ đi được.
“Không chỉ mỗi vị Thánh, em muốn ngài cũng hãy nâng đỡ vương quốc này…”
“À, ừm… em biết ta đã dự định sẽ phục vụ cho đất nước này mà phải không?”
Đó là nói dối. Tôi không có thứ cảm xúc đấy. Nhưng, tôi không còn cách nào khác ngoài nói dối để thoát khỏi tình huống khó chịu này.
Khi tôi cố giật tay mình ra một cách tự nhiên nhất, Eria đã giữ nó chặt hơn. Bỏ raaaaaaa!
“Không chỉ vậy…. Hãy nghe ta, Thánh Nữ…. không, Magali. Ta sẽ nói một lần thôi nên hãy nghe cho kĩ.”
T-Tôi không muốn ngheeeeee! Tôi chắc chắn anh ta sẽ nói gì đó tôi không ưa!
Lính tính chẳng lành này giống hệt lúc Alistar nhìn tôi cười khinh khỉnh! Chẳng có gì tốt đẹp sau đó cả!!
“Nghe đây, Magali. Ta…”
Đừng maaaaaaaaaaaà!!
Đúng lúc tôi suýt nữa hét lên.
“Thái tử Điện hạ.”
Vị cứu tinh đã xen vào giữa tôi và Eria là một trong số những kỵ sĩ hộ tống chúng tôi.
“....Gì hả? Ngươi có biết ta đang trong lúc quan trọng không hả?”
Không, đừng lo, nó không quan trọng đâu.
Dù anh ta đang tức giận, kỵ sĩ chỉ đơn giản cúi đầu, không biểu hiện một chút do dự.
“Thứ lỗi cho sự phạm thượng của thần, nhưng Đức Vua đang cho gọi ngài.”
“Cha ta sao?”
Tốt lắm lão vua!! Vậy mà tôi đã nghĩ ông là một tên khốn vì ông bắt tôi làm thánh nữ, nhưng tôi sẽ cân nhắc lại một chút.
Quả như mong đợi, ngay cả Eria cũng không thể cãi lại lệnh của vua cha.
“...Ta xin lỗi, Thánh Nữ. Có vẻ đó là chuyện cấp bách.”
“Không, làm ơn đừng để tâm đến em.”
Eria ân hận thở dài, nhưng tôi lại đang mỉm cười.
Làm ơn biến khỏi đây nhanh lên, đi đâu cũng được.
“Một ngày nào đó, ta sẽ nói ra. Lần tới, khi không có ai phá đám đôi ta.”
Tuy nhiên, anh ta đã cười trở lại và rời khỏi đây với với những lời nói có thể khiến tôi gặp ác mộng.
Hieeeee.
Cơ thể tôi vô thức run rẩy. Thôi cho tôi xin…
“Haa… mệt quá.”
Ngã lưng ra phía sau tôi ngước nhìn trần nhà.
Haa… nếu chuyện thế này còn xảy ra, tôi sẽ không làm thánh nữ được lâu đâu. Quả nhiên tôi phải nhanh chóng nghĩ ra cách từ chối….
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, âm thanh lọt vào tai tôi là giọng nói của những người đang tha thiết diễn kịch để được tham gia đoàn nhạc kịch.
“Chắc là mình sẽ xem chút.”
Tôi không thật sự hứng thú với nó, nhưng đôi khi tôi cũng chẳng làm gì khi rảnh.
Buổi tuyển chọn đã gần kết thúc, chỉ còn một thí sinh cuối cùng. Và đã gần như chẳng còn ai ngồi trên ghế khán giả nên tôi có thể thư giãn tại đây.
Và thế là, tôi chào đón cô gái sắp thực hiện bài thi.
“...Tôi là Silk. Mong mọi người giúp đỡ.”
Cô ấy có mái tóc ngắn cùng những đường nét hài hòa trên gương mặt nhưng trông chẳng thân thiện chút nào. Cô ta nói vậy rồi cúi chào.
Hmph, tôi xinh hơn là cái chắc.