Một con dao găm vung đến từ phía sau. Alistar không hề nhận ra việc đó, nhưng Thánh Kiếm đã bắt đầu lao đi với tốc độ phản ứng khủng khiếp.
Ông ta đã thành công né tránh con dao găm vung vào cánh tay cậu ấy. Nhưng, cậu không hoàn toàn bình thường, nó đã xượt nhẹ qua tay cậu.
“Ồ, ngươi né nó sao…?”
Edwige tròn xoe mắt nhìn Alistar. Cậu đã kéo giãn khoảng cách với ả và cẩ trọng quan sát. Vẻ mặt của cậu, không hề dao động dù chỉ một chút.
“Ngươi không hề tỏ ra đau đớn…. ngươi có thật sự chỉ là một tên nông dân không? Mà, dù sao ngươi cũng là chủ nhân nguyền kiếm nên ra có thể hiểu được.”
Edwige gật đầu.
Đúng vậy, Alistar đang bình tĩnh quan sát ả một cách thận trọng, nhưng….
(Ugyaaaaaaaaaa!! M-Một vết thương trên cơ thể taaaaaa!?)
[Chỉ là vết xước thôi! Đừng làm quá thế….]
Bên trong cậu là một cơn hoảng loạn.
Như Thánh Kiếm nói, đương nhiên nó thể đe dọa đến tính mạng cậu. Nó chỉ là vết thương nhỏ mà nếu mặc kệ nó như thế thì vẫn có thể tự nhiên lành lại.
Nhưng Alistar, người không có khả năng chịu đau, đang trong cơn hỗn loạn.
(Làm quá gì chứ! Tôi hiếm lắm mới bị thương dù chỉ là vết xước đến tận bây giờ đấy!!)
[Từ giờ trở đi, chúng ra sẽ cùng nhau chiến đấu như thế này nhiều nên hãy làm quen với nó khi có thể đi.]
(Đừng đùa với tôi, tên Nguyền Kiếm kia! Đây là lần đầu cũng như lần cuối! Tôi sẽ không đâm đầu vào mấy thứ nguy hiểm như thế này thêm lần nào nữa!)
Ông đang nói đến chuyện khủng khiếp gì thế? Tôi không muốn đánh nhau với một ả đàn bà như Edwige dù ông có quì lạy tôi đâu. Nếu đối thủ không phải một kẻ với nhân cách thối tha như Primo thì tôi đã thoát rồi.
(Hơn nữa, đừng ung dung làm việc như thế rồi khiến tôi bị thương!)
[Ugu….!]
Cơn phẫn nộ của Alistar đè nén Thánh Kiếm.
Đúng là đã có lúc Thánh Kiếm đã nhẹ tay với Edwwige chỉ một chút thôi.
[Nhưng, ta không nghĩ ả có thể nhanh đến vậy….]
(Bầu không khí xung quanh ả như thể ả đã đem ra con át chủ bài của mình, phải không!? ‘Hãy mau giết ả đi,’ tôi nói thế rồi mà phải không!? Kiềm chế là việc chỉ có những kẻ mạnh mới làm thôi, tên ngốc!)
[Ugu…..!]
Điều đó rất có lí. Dựa trên lý thuyết, nếu muốn đánh bại đối thủ, nhanh chóng hạ gục họ trước khi họ sử dụng con át chủ bài là điều hiển nhiên.
Do đó, hiển nhiên đây là lỗi của Thánh Kiếm. Thực tế, bản thân thánh kiếm rất mạnh, nên ông đã nhượng bộ. Vấn đề là ở người thánh kiếm đang thao túng, Alistar yếu đến đáng sợ…
[N-Ngươi nói nhiều quá đấy, vậy nên ta sẽ cho ngươi thấy! Thậm chí là một tên rác rưởi như ngươi cũng có thể trở thanh một người mạnh mẽ nếu sử dụng ta!]
“Kihihhi! Ánh sáng mạnh mẽ trong mắt ngươi vẫn chưa bị dập tắt… ngươi vẫn có thể chiến đấu nhỉ. Tốt, tốt lắm. Ta muốn người nhiều hơn nữa!”
Cùng lúc với với tinh thần của Thanh Kiếm cao lên ngùn ngụt, Edwige đã nói vậy. Khả năng diễn xuất của Alistar còn có thể điều khiển được ánh sáng trong đôi mắt.
“Nhưng, ngươi không thể bắt kịp hình bóng của ta. Nếu ngươi không thể đánh ta thì đương nhiên cũng không thể đánh bại ta…”
Kĩ năng Edwige đang sử dụng được gọi là ‘Recola’. Đó là một kĩ năng mạnh mẽ giúp ta di chuyển với tốc độ mà người thường không thể thấy được và thậm chí còn tạo ra cả dư ảnh.
Alistar đã có thể chết trong nháy mắt nếu không mang theo Thánh Kiếm. Mà, cậu ta cũng sẽ không đến đây cứu Silk nếu không có Thánh Kiếm.
“Ngươi chịu đầu hàng chưa? Nếu không… ta mà lỡ quá tay là có án mạng đó!!”
(Hiee, ả lại biến mất rồi!?)
Edwige nói vậy và một lần nữa phát động Recola. Cơ thể ả di chuyển với tốc độ thần sầu và biết mất khỏi tầm nhìn của Alistar.
Cậu thốt ra một tiếng hét nhỏ trong lòng, nhưng…
[Không sao. Ta đã quen với nó rồi.]
“Gaha…!?”
Rầm! Một âm thanh nặng nề vang lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, Edwige xuất hiện trước mặt cậu với vẻ mặt đau đớn, Alistar đã suýt nữa tè ra quần. Nếu một ả đàn bà kinh tởm với biểu cảm đau đớn xuất hiện như vậy, ai cũng sẽ rùng mình.
Đốc Thánh Kiếm đã đánh trúng bụng Edwige.
“S-Sao… ngươi có thể bắt kịp ta….?”
Ả ta bước lùi về sau trong khi lấy tay che bụng và hỏi Alistar. Cậu thậm chí còn không thể thấy ả nên đương nhiên sẽ không thể bắt kịp, nhưng…
“Hmph, ta đã quen với nó rồi.”
[Hắn dám cướp lời ta luôn kìa!!]
Cậu ta đang ra vẻ ngầu, biến thành tựu của Thánh Kiếm trở thành khả năng của chính mình.
“Ki...hihihihi…! Q-Quen với nó…? Ta chỉ mới thực hiện có một lần… Còn hơn của bang chủ…”
Không lẽ ngươi có thể mạnh hơn ngài sao?
Ả ta đã không nói hết câu, bởi nếu là vậy ả sẽ không có cơ hội thắng. Ả không thể chấp nhận một chuyện như vậy.
“Ta nhất định sẽ cưỡng đoạt ngươi!!”
Dứt lời, Edwige gồng mình với những đòn tấn công cuối cùng nhắm đến Alistar bằng tất cả sức mạnh và ý chí của ả. Nó không còn đơn giản chỉ là tiếp cận và chém giết với tốc độ cao như trước.
(Lại tăng lên à?)
Lần này, Alistar đã thành công bắt kịp hình bóng của Edwige. Nhưng, là rất nhiều Edwige.
Ả đã sử dụng Recola ở mức cao nhất, tạo ra một số dư ảnh, và nhất loạt tấn công Alistar. Bởi vì không có tí trọng lượng nào nên nó sẽ không thể đã thương Alistar dù cậu có bị dư ảnh đánh trúng. Nhưng, cậu ta không thể biết được đâu là dư ảnh và đâu là chân ảnh.
Đến mức này, cậu sẽ bị chém bởi người thật đang lẫn trong đám dư ảnh. Alistar hoảng loạn, nhưng…
[Không sao. Nếu ngươi có thể cảm nhận được cơ thể thật bằng những giác quan khác thay vì thị giác….]
Giọng nói Thánh Kiếm vẫn thản nhiên. Và như thể để chứng minh cho điều đó, ông di chuyển cơ thể Alistar đang bất động dù cho các dư ảnh đã tấn công.
Tránh né và tiếp cận đòn tấn công của Edwige, xoay người và đánh mạnh vào đầu ả.
“Ah…”
Sau đó, Edwige bất tỉnh đổ gục xuống đất, và đồng thời, các dư ảnh cũng bị quét bay.
[Thấy chưa?]
Thánh Kiếm đã thấy được chân ảnh của Edwige và chỉ tấn công vào nó.
Nếu đã mất ý thức thì không thể tiếp tục dùng kĩ năng. Recola do đó mà cũng bị hủy bỏ, và đó là chiến thắng của Alistar.
“Alistar!”
“K-Không thể nào….!? Edwige là… thành viên của Acontela… sao lại dễ dàng như vậy…!?”
Phản ứng vui mừng của Silk trái ngược hoàn toàn với biểu cảm giận đỏ mặt của Primo.