- Fuu....
Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế đẹp đẽ và mềm mại.
Đương nhiên không ai trong làng tôi có thể sở hữu một thứ thế này cả… không thể nhầm được, ngay cả lão trưởng làng mơ cũng không có chiếc ghế nào đem lại cảm giác dễ chịu đến mức này.
Ngay cả cái ly thủy tinh trên tay cũng là hàng xịn… chắc vậy. Thật lòng thì tôi chả biết chất lượng của mấy thứ món dùng trên bàn ăn này.
Tuy nhiên, thứ rượu trong ly này có vị rất ngon và cả hậu vị khi đi xuống cổ họng cũng ngây ngất không kém. Giá trị của nó lớn đến mức dù có làm việc hùng hục cả năm ở làng cũng chẳng thể mua nổi.
Đưa nó lên miệng rồi nhấm nháp trong khi thở đều qua mũi.
Phù, tôi thở phào….
- Tuyệt vời…
Hương vị của rượu quả nhiên xứng đôi với chất lượng của đồ nội thất và sự đối đãi long trọng.
Căn phòng của nhà nghỉ nơi tôi tá túc là một phòng đơn còn rộng hơn cả nhà riêng của tôi. Đồ nội thất tất cả đều là chất lượng cao, ở nhà tôi cũng có ghế và giường nhưng chất lượng thì đúngmột trời một vực.
Và hơn hết, là những người hầu cúi đầu phục vụ tôi… Niềm hạnh phúc khi được người khác hầu hạ cung kính thật tuyệt.
Sự đối đãi này đương nhiên là dành cho chàng soái cả Alistar đây.
A~… cuối cùng, thế giới đều chỉ xoay quanh đồng tiền. Tôi phải vớ được một người phụ nữ giàu có nào sẽ đối xử với tôi như thế này. Nhất định…!
Ôi~… tuy nhiên, khi mới bị Magali gông cổ theo thế này, tôi lại nghĩ có phải thí cái mạng của ả cũng phải trốn chạy cho bằng được… nhưng ở lại quả nhiên là lựa chọn đúng!
Con ả thủ phạm đã giam tôi ở đây đã được đưa đến Kinh Đô Hoàng Gia. Không biết có phải cô ta đang được yết kiến với nhà vua không?
Phải đối mắt với người quyền lực không được phép tỏ ra dù một chút sự bất kính… “Lo” cho Magali quá. Đến nỗi tôi sắp phá lên cười đây này.
[Ngươi có lo quái đâu…]
Và đó là lão già Nguyền Kiếm.
Một giọng nói khác cất lên khiến tôi khó chịu ra mặt.
Nhưng đương nhiên, không có bất kì người nào ở trong phòng ngoài tôi cả.
Kẻ đang nói chuyện là một thanh kiếm đen đúa đáng sợ đang dựng đứng vào tường.
Như có thể thấy, lời nói của lõa được truyền thẳng vào đầu con người.
Không nghi ngờ gì nữa, lão ta không thể nào là Thánh Kiếm.
[Ta là Thánh Kiếm…]
Thanh Nguyền Kiếm bất ngờ thét lên. Tôi mới là người phải ngạc nhiên đây này.
Thế ông muốn gì?
Vì đang trong tâm trạng vui sướng nhờ có sự đối đãi…. nên tôi đã mất cảnh giác.
[Rồi rồi, chúng ta sẽ hợp tác với nhau lâu dài đấy. Nên ta muốn chia sẻ đôi chút về bản thân mình.]
Hợp tác lâu dài? Đùa nhạt quá đấy. Nó không lâu hơn nữa đâu.
Tôi có thể vứt ông xuống nền đá cứng ngắc ấy ngay bây giờ luôn đấy
[Chỉ là vậy thì ta không gãy được đâu.]
Thanh sắt đen ba hoa trong sự tự hào.
Lão quả nhiên là một gã nguy hiểm, một thánh kiếm cứng đầu bảo thủ, nhưng nếu là thật, chắc hắn sẽ không gãy chỉ vì bị ném đi.
Được, vậy thử xem.
Tôi cầm lấy nguyền kiếm, mở cửa sổ và xoay người.
[Uwaaa!? Ta sẽ không gãy, nhưng ta không có nói ngươi ném cũng được hiểu không!?]
Một hai ba! Tôi nên ném không nhỉ?
Okê, dô ta…
[D-dù người có ném đi, ta sẽ trở lại ngay thôi! Vì ta và người được chọn được liên kết với nhau nên có thể trở về trong chớp mắt dù có cách xa ngàn dặm!!]
Ông thật sự là một thanh kiếm bị nguyền phải không?
Thật đáng nể khi ông có thể vô tư khoe khoang mình là thánh kiếm có khả năng đặc biệt.
Tôi đã bị căng cơ ngay lúc ngừng xoay người về phía cửa sổ, đặt Nguyền Kiếm xuống.
Phiên bản kiếm của con búp bê bị nguyền rủa sẽ quay trở lại khi bị vứt đi.
[Không, đó là một khả năng hữu ích đối với một kiếm sĩ đấy có biết không? Dù vũ khi có bị tước đoạt, nó cũng có thể trở về tay ngươi ngay tức khắc.]
Vậy à, nhưng tôi đâu phải kiếm sĩ và tôi cũng không muốn vậy.
Ngay lập tức về làng rồi vừa tận hưởng cuộc sống không có Magali vừa tìm một người phụ nữ thích hợp.
[Haa… sao cũng được. Bất cứ giá nào, ngươi cũng không thể trốn thoát số phận.]
Đừng nói những thứ đáng ngại ấy tên nguyền kiếm. Tôi sẽ tiêu hủy ông.
Số phận cái mông tôi ấy. Tôi sẽ viết lại nó một cách dễ dàng.
[Chỉ còn cách sử dụng ta cho mục đích tốt thôi. Đặc biệt là giúp đỡ những người hoạn nạn.]
Bị nói như vậy, tôi vô thức khinh miệt.
Ông đùa tôi đấy à, tôi đã bảo mình không muốn làm việc đó. Đúng hơn thì mọi người phải nên giúp đỡ tôi, thứ tự sai cả rồi đấy.
[Nếu ngươi đã nói vậy…]
Ồ? Gì hả? Muốn va chạm à?
Tôi có thể yếu nhưng sẽ không thua thứ gỉ sắt đen thui này được…
[Ugyaaaaaaaa!?]
Một chốc sau, tôi đã hết lên. Ôm đầu ngã vật xuống đất.
Ồ, cả thảm trải cũng được làm từ chất liệu tốt và mềm mại… đợi đã, giờ không phải lúc cho việc đó!!
Đ-đầu tôi đau quá, như thể sắp nổ tung vậy!?
[Nếu ngươi cố làm điều gì đó trái lại ý định của ta, đầu ngươi sẽ không yên đâu.]
“Thật đấy à, đừng đùa với ta tên khốnnnnnnnnnnn!”
Tôi chìm trong sự giận dữ và cầm lấy thánh nguyền kiếm độc tài, cố vứt nó ra ngoài cửa sổ.
Đây là lần đầu tôi cảm nhận được một cơn đau như thế này!!
Tôi đã sử dụng gương mặt mĩ miều của mình cùng sự ngây thơ giả tạo để tránh khỏi bao vết chai sạn vì việc đồng áng, giờ ông đang làm gì vậy hả!!
[Đợi đã!? Đủ rồi! Không phải là ta vui mừng gì khi hành hạ ngươi đâu! Chỉ là một biện pháp để đảm bảo ngươi sẽ không giả vờ mù hay cố làm việc xấu thôi…!!]
Thứ này, chắc chắn là nguyền kiếm!!
Vậy mà ông lại bảo mình là Thánh Kiếm sao?
Tôi không hề nói sẽ “giả mù”!!
[M-mà, đừng lo. Về vụ choảng nhau thì ngươi sẽ không bao giờ thua đâu.]
Tôi cau mày trước thanh nguyền kiếm đã nói lên những lời đầy tự tin ấy.
Sao ông ta dám tuyên bố như vậy?
Không phải khoe khoang gì, nhưng tôi là một tên chưa bao giờ dính đến tập luyện đánh nhau, không có kinh nghiệm chiến đấu, và thậm chí trốn cả việc đồng án đấy ông biết không?
Nói thẳng ra, tôi rất tự tin nói rằng mình sẽ bị đánh bầm dập bởi lũ côn đồ.
[Đó không phải thứ để ngươi khoe khoang đâu… Này, ta đã nói rồi mà? Ta sẽ kiểm soát cơ thể ngươi. Ta đã tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu từ những anh hùng đời trước. Thậm chí có là người vô dụng như ngươi cũng có thể di chuyển như một người mạnh mẽ đáng kể.]
Ai vô dụng chứ. Có vẻ ông chắc chắn là một thanh kiếm bị nguyền nhỉ.
Nếu không làm theo ý lão, tôi sẽ bị cơn đau đầu kinh khủng tấn công, rồi còn nói rằng sẽ chiến đấu bằng cách thao túng cơ thể con người nữa…
Mà nếu ông ta chiến đấu hộ cũng tốt. Giả sử tôi có phải tự vận sức mình để xông pha chiến trận thì cũng đồng nghĩa với lời giã từ cõi đời mà thôi.
Nhưng, hiểu rồi. Có những anh hùng trong quá khứ.
Tôi không thật sự hiểu lắm, những gã đã làm mấy trò như hi sinh bản thân vì người khác ấy. Chúng ta chắc chắn sẽ không thể thân nhau đâu.
Giữa những dòng suy nghĩ vô nghĩa, tôi đột nhiên nhận ra một điều.
...Huh? Đợi chút đã.
Chẳng phải bằng ý chí của mình nhưng cơ thể của tôi bị thao túng bởi suy nghĩ và khả năng của nguyền kiếm.
Đời nào cơ thể di chuyển một cách ép buộc như thế mà không có tác dụng phụ. Chẳng có gì là miễn phí cả.
… Mấu chốt… phải, mấu chốt cho sự khó hiểu mà tôi đang băn khoăn…
… Di chuyển cơ thể dựa trên kinh nghiệm của các anh hùng?
“Này, đợi đã. Cơ thể tôi và cơ thể của anh hùng là hoàn toàn khác nhau phải không. Nếu cơ thể tôi sử dụng những ngón nghề của mấy tên quái vật ấy…”
Con người… không, sinh vật sống có những khả năng khác nhau dựa trên mỗi cá thể. Đàn ông hay phụ nữ cũng vậy, tuy nhìn chung đàn ông đương nhiên có thể chất tốt hơn.
… Điều gì sẽ xảy ra nếu chiến đấu một cách mạnh mẽ như một anh hùng trong cơ thể của tôi, một tên trốn việc?
[...Ổn cả thôi.]
“Không ổn gì hết!!!”
Tôi thét lên trước sự bình thản của lão
Chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, cơ thể tôi! Sẽ bầm dập mất!
Chết tiệt! Lão thật sự là nguyền kiếm! Không thể ném đi mới là tệ nhất!
Tôi chìm trong sự phẫn nộ tột cùng, nhưng rồi đột nhiên sự buồn bã chiếm lấy tôi.
T-tôi đã làm gì vậy…
Mặc dù tôi chỉ cố gắng sống thoải mái bằng cách cưới lấy một người phụ nữ giàu có sẽ nuông chiều tôi thật tốt…
Giữa cơn buồn não nề vì thảm họa đã ập lên đầu một cá nhân xuất chúng như tôi…
“……………..”
Bên ngoài cửa sổ, giọng của một người phụ nữ vang lên một cách yếu ớt.
… Cũng đến giờ đóng cửa đi ngủ rồi.