- T-Tại sao…?
Tôi không thể vướng vào một mối quan hệ lãng mạn được.
Vì tôi đã quyết không để lại một vết nhơ nào trước khi tìm được người phụ nữ thích hợp.
Hoặc đúng hơn thì dù cô ta có là diễn viên kịch thì cũng rất đáng nghi khi lại đi luyện tập một mình giữa đêm, tôi không thể hạ cảnh giác được.
- Ngươi mà cũng có người mà mình không cảnh giác à?
À thì không đấy.
- ...Các màn biểu diễn nghệ thuật sân khấu được rất nhiều người theo dõi. Nhưng, tôi đã tập luyện một mình nên tôi không thể làm thể trước mặt nhiều người khác. Tôi đã bị anh thấy rồi, nên tôi nghĩ mình nên nhờ anh.
Ả phụ nữ này thật vô liêm sỉ.
Mục tiêu chính của diễn kịch đương nhiên là có nhiều người xem, tôi hiểu điều đó. Nhưng đâu có lý do gì tôi phải ở đây xem cô ta?
Hơn nữa…
- Ở đâu….?
- ….Ở đây. Chỉ ở đây thôi.
- Khi nào?
- ….Giờ này. Vì tôi bận vào ban ngày rồi.
Hiii! Ở riêng với người phụ nữ rõ ràng không có khả năng phòng vệ ở buổi đêm đầy nguy hiểm!?
Cô đang bảo tôi chịu chết à!!
Chưa kể là việc đấy phải kéo dài đến mức nào chứ?
Hiện tại tôi đang tận hưởng tại một nhà nghỉ hạng nhất nhưng tôi đã lên kế hoạch để nói lời tạm biệt với kinh đô và cười vào mặt Magali sau khi vứt lại thanh kiếm bị nguyền này cho Herge hoặc Hoàng Gia.
Nếu có thể, tôi muốn kiếm luôn một người phụ nữ thuận lợi…
Mà dù sao thì, tôi không có lý do để giúp cô ta. Câu trả lời của tôi, đương nhiên là, từ lời từ chối rồi.
- Không, xin lỗi, nhưng tôi phải từ….
Tôi cố nói ra lời từ chối của mình một cách chắc chắn, nhưng miệng tôi lại bị ép phải khép chặt!
Thế là tôi không thể nói được lời nào!
Thủ phạm chỉ có thể là ông ta mới có khả năng điều khiển cơ thể tôi dù bản thân không muốn.
Ông đang làm cái quái gì thế nguyền kiếm?
- Ngươi đang làm gì thế, không! Ngươi tính để cô ấy tập luyện một mình sao!? Là thánh kiếm, ta không thể chấp nhận!!
Làm như tôi quan tâm ấy!! Tại sao tôi phải làm đến mức đấy cho một người vừa gặp!!
Bây giờ đang không có tên côn đồ nào, nhưng chúng chắc chắn sẽ đến sớm thôi. Tôi thật sự không muốn bị liên lụy đến chúng. Có tên đần nào lại quả quyết lao vào hiểm nguy như thế không chứ?
Tôi đi về!! Tôi sẽ không bao giờ quay lại đây nữa!
Tôi cố dùng hết sức bước lên phía trước với đôi chân của mình…
- Cậu phải quay lại!!
Uwaaaaaaaaaaa!? Đầu taooooooooooo!!
Cơn đau đầu khủng khiếp!! Quả nhiên là nguyền kiếm mà!!
Tôi muốn từ chối… cảm giác này mạnh hơn bình thường.
Nhưng tôi không thể nói vì cơn đau đầu này.
Tôi, người thậm chí không làm ra nổi một hạt đậu bằng việc cày cuốc, khả năng chịu đòn của tôi là bằng không.
- T-Tôi hiểu rồi…! Tôi sẽ… quay lại!!
- Cảm ơn anh… Cái biểu cảm phức tạp gì vậy?
Vì tôi bị ép buộc.!!
Tôi nói ra những lời mình không muốn trong khi chịu đựng cơn đau.
Aaa.... Sao chuyện này lại xảy ra với tôi….
...Mà, khi nghĩ về việc Magali đang đau khổ hơn cả mình, lòng tôi lại nhẹ nhõm đi một chút.
- ...Tên anh, nói tôi đi. Dù gì chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau.
Cô ta nói vậy và đưa tay ra.
....Cái bàn tay bẩn thỉu gì thế kia?
- Tôi là Silk. Anh là?
...Tự giới thiệu à? Tôi không muốn nói ra tên mình.
- Ngươi không thể làm thế.
...Đừng tra tấn tôi nữa.
- ...Tôi là Alistar.
- ...Trông cậy vào anh nhé, Alistar.
Người phụ nữ - Silk - đang lần đầu tiên cười kể từ lúc chạm mặt với một biểu cảm thư thái hơn hẳn.
Tôi không muốn thế. Tuy nhiên, tôi đã bắt lấy với một bàn tay nhỏ gầy và mềm mại ấy.
Haa… Tôi thắc mắc liệu cô ta có thể sẽ bị giết vào lần tới không nữa.
⬤⬤⬤
Cuối cùng thì, không may thay Silk đã không hề bị giết bởi lũ côn đồ.
Vào ngày kế tiếp và cả ngày hôm sau nữa… tôi đi vòng quanh trong màn đêm nguy hiểm của kinh đô và tìm gặp Silk.
Chết tiệt… Lũ rác rưởi đấy đang làm gì vậy chứ!
Mặc dù không được như tôi nhưng Silk cũng có vẻ ngoài khá xinh xắn mà, vậy tại sao các người không mau mau tấn công cô ta đi!
Mà Herge đang làm cái quái gì khi để tôi ở đây vậy? Làm ơn báo cáo ngay lập tức và đem thanh nguyền kiếm này đi đi.
Trong khoảng thời gian đó, Magali không hề ló mặt… Nếu cô ta bị ép vào đường cùng đến mức ả không thể nhìn mặt tôi, thì thật đáng háo hức.
Aaa… Tôi muốn chứng kiến bộ dạng đau khổ của cô ta ít nhất một lần.
Tôi là người đang đau khổ đây này!
Lúc đầu, tôi chỉ đến để xem Silk biểu diễn thôi. Nhưng dần dần cô ta lại chuyển sang lợi dụng tôi…
- Aa, tại sao chàng lại bỏ ta?
Silk nhìn tôi với một biểu cảm đầy đau đớn. Tôi nhìn lại bằng một con mắt như thể bên trong mình đã chết.
...Phải, ả đàn bà này đã bắt đầu khiến tôi phải diễn xuất. Thật không thể tin được mà.
Bình thường thì cô ta chẳng thể hiện tí cảm xúc nào và rất không thân thiện, nhưng khi diễn kịch, sự thay đổi biểu cảm và giọng điệu lại xoay ngoắc.
Chỉ cần làm nó lúc bắt đầu thôi nên tôi cảm thấy tốt hơn. Thật khó để trở nên thật ân cần khi chúng tôi nói chuyện.
Tôi nhìn xuống kịch bản đã nhận và đọc lên dòng thoại được phân công.
- ...Ta xin lỗi, nhưng ta có lý do phải ra đi.
Đương nhiên là tôi nói bằng một giọng ngang. Tại sao tôi phải diễn một cách nghiêm túc chứ?
- Lý do? Là gì? Nó quan trọng hơn em sao?
Người nói ra câu đó thật phiền phức, “cái nào quản trọng hơn” ấy.
Mà tôi đây đã có một trái tim sắt đá chỉ chứa bản thân mình thôi.
- ...Không có gì quan trọng hơn nàng. Ta sẽ chiến đấu để bảo vệ nàng.
- Việc như vậy…
Tôi không hiểu tại sao lại cứ phải chiến đấu vì người khác, tôi có thể hiểu được nếu là đấu tranh vì bản thanh mình…
Tôi đang cười thầm trong lòng trong khi nhìn Silk diễn cảnh bị bất ngờ của người phụ nữ.
- Em hiểu. Một người phụ nữ không được phép ngăn cản người đàn ông lao ra chiến trận. Hơn nữa, đó còn là cuộc chiến vì em.
Ngăn tôi lại đi. Trong trường hợp là tôi, cô phải ngăn tôi lại.
Silk dựa vào ngực tôi, người đang giận giữ trong lòng.
Sự mềm mại và mùi hương mà tôi có thể chợt cảm nhận được là của cô ta… nhưng trái tim tôi sẽ không bị rung động chỉ ở mức này đâu.
Mang cho tôi một người phụ nữ giàu có nuông chiều người tình ấy.
Do đó, dù tôi có nhìn lên trời với hai mắt ươn ướt, trái tim tôi vẫn lạnh lẽo như thường.
- Nếu vậy, hãy để lại một vật làm chứng…. Vật chứng cho việc luôn ở bên em… và chứng minh tình yêu của chàng dành cho em…
- Nàng….
Tôi không yêu cô.
Đó là kịch bản… cái vở kịch biến thái gì thế này?
Khiêu gợi như vậy trong một vở kịch liệu có ổn không đấy? Tôi có thể nói ra vì tôi chưa bao giờ xem một vở nào cả.
Silk ôm lấy cơ thể tôi và nhìn lên với gương mặt tỏ rõ sự đăm chiêu.
Hơi ấm từ người khác thật ghê tởm nên tôi ghét nó… cô có thể tránh ra không?
Tuy nhiên, cơ thể mềm mại của Silk lại tiến đến gần hơn…
- ...Cắt
Sau một khoảng thời gian ngắn, khi khuôn mặt chúng tôi sát lại gần nhau, cô ta quay trờ lại bộ dạng vô cảm thường lệ và cách xa ra.
Tốt lắm… một chút nữa là tôi phải vung tay rồi…
- ...Alistar diễn tệ quá. Dù anh trông rất đẹp trai, thật lãng phí. Rất khó để không cười đấy.
Vì tôi không có hăng hái phải làm việc nghiêm túc.
Nhưng, tôi hiểu rồi. Tôi đẹp trai à.
Haa, cũng phải thôi....
Mà khoan, thật khó để không cười sao? Cô ta đang sỉ nhục tôi đấy à?
- Haha. Vì tôi diễn tệ mà.
- Xem ai đang nói kìa.
Tôi không thể diễn theo kiểu khác trừ phi là vì bản thân mình và tôi cũng không có ý định làm vậy, nên tôi không hề nói dối.
- ...Cảm ơn Alistar. Nhờ cậu, tôi cảm thấy mình có thể cải thiện hơn rồi.
Không phải là cô đang tưởng tượng à?
Mặc dù tôi đã chứng kiến diễn xuất của cô, nó chẳng thấm vào lòng tôi chút gì cả…
- Không, thật ra nó tuyệt lắm. Cậu có thể thấy các phân cảnh và những cảm xúc rất xúc động. Khóe mắt ta trong vô thức cũng đã….
Thứ vô tri này đang nói gì thế?
Tuy nhiên, nếu những gì mà nguyền kiến có vẻ có kinh nghiệm hơn tôi nói vậy, thì có thể sự thật là vậy.
Đoàn diễn kịch sẽ không muốn đến những ngôi làng nghèo khó nơi tôi ở, nên tôi chưa bao giờ thấy rạp hát cả.
- ….Alistar.
- Hả?
Silk gọi tôi trong khi tôi nghĩ về chuyện đó.
Gì đấy, bình thường tôi không thể đọc được những suy nghĩ của cô ta, nhưng giờ tôi có thể cảm thấy cô ta có một chút ngại ngùng và hồi hộp. Thẳng thắng mà nói, rụt rè như thế thật kinh tởm.
- Nó là… lời cảm ơn của tôi về mọi thứ…
Nói vậy, thứ Silk đưa ra là…
- ...Hộp cơm?
Nó giống như một chiếc hộp được quấn quanh bởi tấm vải… nó chắc chắn là cơm hộp.
Ồ… Tôi, trừ những đầu bếp, tôi rất khắt khe với những thứ được người khác tự nấu. Tôi không biết có gì bên trong, tôi phải cẩn thận nếu nó tệ, và nó có thể khiến tôi bị đau bụng sau khi ăn xong…
...Được rồi, từ chối thôi/
Tôi cố từ chối với một nụ cười…
- Nếu cậu từ chối, ta sẽ hết sức…!
Thanh nguyền kiếm nói ra những thứ kinh khủng trong đầu tôi.
T-Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rồi, được chưa, nên dừng cơn đau đầu lại đi....
- Cảm ơn, tôi sẽ nhận nó.
Nhưng tôi không muốn nhận nó chút nào.
Tôi phải làm gì nếu bị đau bụng đây? Thậm chí trong cái làng nghèo khó của tôi, tôi cũng đã phải lừa phỉnh mấy bà dì để kiếm miếng ăn bổ dưỡng đấy, nên dạ dày tôi không khỏe đến thế đâu…
Magali cũng đã làm điều tương tự với mấy ông chú. Một ả khốn bẩn thỉu.
Tôi mở chiếc hộp ra với những suy nghĩ ấy.
...Trông cũng không tệ. Mặc dù mùi hương có vẻ không thối rữa.
Tôi không biết nó có độc không nhưng không có lý do nào để Silk làm vậy cả.
...Nhưng những thứ đáng sợ thì vẫn luôn đáng sợ thôi.
Tôi đưa thứ gì đó vào miệng một cách hồi hộp….
- Ồ, ngon lắm.
Mọi thứ đều ổn nếu nó là một bữa ăn bình thường, nhưng nó khá ngon. Không thể nhầm được, đây là thứ tôi không thể có được ở làng.
Nó cũng không đến mức ấn tượng vì tôi đã ăn những món tuyệt hảo ở cái nhà nghỉ hạng sang rồi, nhưng thế là đủ.
- ...Thật sao? ...Tôi vui lắm.
Silk nở một nụ cười mãn nguyện. Tôi nói, cô đáng lẽ nên biểu lộ cảm xúc đấy ngay từ đầu. Còn nữa, hãy để ai đó thử món trước. Đừng biến tôi thành chuột bạch.
Nó ngon một cách không ngờ, nên tôi ăn chúng như thể đang đói. Tuy nhiên, nó không ngon đến mức tôi phải ngấu nghiến.
Nhưng, tôi không cảm thấy thoải mái với bữa ăn này trong màn đêm ở kinh đô nguy hiểm. Nếu tôi bỏ đi, thanh nguyền kiến sẽ khiến tôi đau đầu dữ dội, nên thật tốt vì tôi có thể ăn hết chúng.
- ...Dính rồi.
Silk nói vậy, nhặt thứ ở trên má tôi bằng ngón tay cô và đưa nó vào miệng mình.
...Ể, cô ta đần à?
Để nói ra thì, nó thật kinh tởm. Đây có thể là một phần diễn xuất của cô ta chăng.
- Ngươi đa nghi quá đấy…
Tôi vẫn tiếp tục ăn trưa…
- Cảm ơn vì bữa ăn. Nó ngon lắm.
- ...Không có gì.
Tôi kết thúc bữa ăn. Cũng không tệ.
Dù không muốn, nhưng cũng đáng để giúp cô ta tập luyện.
Giờ thì nếu chúng tôi không gặp lại nhau… dù việc đó là bất khả thi, ít nhất cũng không thể làm được gì vào giờ này…?
Tôi sợ quá.
- ...Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể có những khoảng thời gian tuyệt vời lần nữa.
Silk nói vậy và nhìn lên bầu trời.
...Những lời phiền não là sao chứ?
T-Tệ rồi. Bằng cách nào đó tôi cảm nhận được một điềm xấu…!
Đây, tôi phải nhanh nói lời cảm ơn rồi chuồn thôi…!
Tuy nhiên, Silk lại mở miệng nhanh hơn.
- ...Alistar. Tôi….
Cô ta vén mái tóc nâu nhạt được cắt ngắn của mình lên, và tuyên bố với sự vô cảm.
- ….Là một nô lệ.
Thật là đen đủi khủng khiếp…!!